[Rể Quý] – Chương 36

Cơm chiều ngon quá nên ăn quá no, suốt đêm chập chờn, Lý Chí đốt hết tà hỏa lên người Thẩm Khanh Khanh.

Hôm sau Lý Chí tinh thần sảng khoái thượng triều, đáng thương Thẩm Khanh Khanh ngủ đến trưa trời trưa trật mới tỉnh, thắt lưng đau nhức tựa như nàng mới là con cừu bị đóng khung trên chậu than tối qua.

“Phu nhân, tối qua Hầu gia dắt cô đi ăn ngon phải không ạ?”

Lúc mặc quần áo, Ngọc Điệp nghịch ngợm hỏi.

Thẩm Khanh Khanh vờ đứng đắn: “Toàn mấy món thường thấy trong nhà hàng thôi mà.”

Ngọc Điệp ứ tin. Hôm qua nàng ta gác đêm, phu nhân và Hầu gia vừa về là vô nội thất liền, Ngọc Điệp cũng thường nghe quen động tĩnh, nhưng tiếng phu nhân van vỉ hồi hôm rõ ràng đã thay đổi, hình như cô cũng hưởng thụ lắm.

May mà tính tình phu nhân Ngọc Điệp biết tỏng từ sớm, thấy phu nhân không muốn nói thêm, nàng ta cũng không hỏi sâu nữa, chỉ lén khấp khởi.

Mặc xong quần áo, Thẩm Khanh Khanh dẫn Ngọc Thiền đi Vạn Phúc Đường thỉnh an Chúc lão thái thái. Hiện giờ sát nút nàng đổi ý theo Lý Chí tới Nhiệt Hà, tất nhiên phải báo một tiếng với Chúc lão thái thái.

Tại Vạn Phúc Đường, Giang Y Nguyệt đang trò chuyện cùng Chúc lão thái thái, thấy Thẩm Khanh Khanh, nàng ta cười đứng dậy hành lễ.

Thẩm Khanh Khanh bảo: “Em hay khách sáo quá, chúng ta gặp mặt mỗi ngày, mai mốt không cần thêm nghi thức xã giao đâu.”

Giang Y Nguyệt rũ mắt cười nhạt.

Chúc lão thái thái thấy hai người ở chung êm thấm, rất vừa lòng.

Thẩm Khanh Khanh ngồi xuống, tâm sự cùng Chúc lão thái thái việc nhà, sau đó kể chuyện nàng và Lý Chí.

Chúc lão thái thái rất đỗi kinh ngạc.

Thẩm Khanh Khanh ngượng ngùng cúi đầu, chuyện lớn như đi Nhiệt Hà, nàng hoặc giữ nguyên không đi, chớ tự dưng sửa miệng rất chi không hay, quá trẻ con. Nhưng trách ai được, đều tại Lý Chí luôn dây dưa tìm mọi cách câu nàng đi, luân phiên thay đổi chiêu, dĩ nhiên Thẩm Khanh Khanh không đỡ được.

Khuôn mặt nàng dâu mới đỏ bừng như đang mắc cỡ, Chúc lão thái thái làm tổ mẫu, vợ chồng cháu cả chung đụng hòa hợp, bà cũng thấy mừng.

Hiểu tường tận, Chúc lão thái thái trêu ghẹo: “Nghe bảo hồi hôm Trọng Thường dắt con đi Vọng Hồ Lâu, xem ra đầu bếp Vọng Hồ Lâu nâng cao tay nghề rồi.”

Bấy giờ mặt Thẩm Khanh Khanh càng đỏ tợn.

Nàng đẹp tựa đoá tường vi (*), Giang Y Nguyệt nhìn thoáng qua rồi thấy xót xa khi nghĩ về đêm qua tại Vọng Hồ Lâu, ắt Lý Chí đã dùng hết dịu dàng mới thuyết phục Thẩm Khanh Khanh đổi ý. Sáu tuổi nàng ta vào Lý phủ, đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần dịu dàng của Lý Chí, thậm chí đã ngỡ Lý Chí có lòng với mình, nhưng thấy cách Lý Chí đối xử chu đáo với Thẩm Khanh Khanh, Giang Y Nguyệt bỗng sáng tỏ, Lý Chí cư xử với mình không khác gì với những người khác, hiền hoà mặt ngoài, chỉ có Thẩm Khanh Khanh là ngoại lệ.

(*) Một giống hồng cổ, ảnh bìa đầu chương.

Khoé mắt Chúc lão thái thái đánh nghiêng, đúng lúc bắt gặp nỗi buồn thoáng qua trên mặt Giang Y Nguyệt.

Âu cũng là đứa bé mình nuôi lớn, Chúc lão thái thái hơi không đành, nhưng Thẩm Khanh Khanh có gia thế có tài hoa, đoan trang hào phóng, đây mới xứng là người vợ cả cháu trai cần có. Về phần Giang Y Nguyệt, chờ thời cơ chín muồi, bà sẽ khuyên cháu trai nhận Giang Y Nguyệt làm lẽ.

Ngày đầu tiên xuất phát theo thánh giá Thẩm Khanh Khanh đã bắt đầu hối hận.

Xe ngựa xóc nảy, ngồi lâu khó chịu, nằm xuống thì buồng xe eo hẹp giường cứng ngắc, trải đệm dày thì nóng.

Thẩm Khanh Khanh hết sức hối hận, thiệt không nên vì một con cừu nướng mà đi Nhiệt Hà làm chi.

Miễn cưỡng chợp mắt, vừa tỉnh giấc thì bên ngoài thình lình truyền đến tiếng tiểu thái giám: “Phu nhân, thời tiết nóng bức, Quý Phi nương nương lệnh nô tài bưng một chén anh đào ướp lạnh cho ngài giải khát.”

Thẩm Khanh Khanh quá đỗi bất ngờ, vội chực xuống xe nhận thưởng.

Tiểu thái giám cười ngăn lại: “Nương nương đã dặn dò, phu nhân chớ đa lễ, phu nhân dùng thong thả, nô tài trở về phục mệnh.”

Giao hộp đồ ăn cho Ngọc Thiền, tiểu thái giám khom lưng đi về trước.

“Phu nhân, nương nương thật săn sóc cô.” Ngọc Thiền vui vẻ bảo khi mở hộp đồ ăn.

Thẩm Khanh Khanh biết, Thuần quý phi thưởng đồ cho mình hoàn toàn dựa vào tình cảm Lý Chí, nhưng buồng xe oi bức, có thể ăn mấy miếng anh đào ướp lạnh, Thẩm Khanh Khanh vẫn vô cùng cảm kích Thuần quý phi.

Ăn anh đào xong, Thẩm Khanh Khanh tiếp tục ngủ gật, lúc này Lý Chí đang phụ trách gác cạnh Khánh Đức Đế, không rảnh tới nhìn nàng.

Xế chiều thánh giá nghỉ tại địa phương gần hành cung.

Lý Chí phái người tới truyền lời, bảo y khuya mới về được, dặn Thẩm Khanh Khanh dùng cơm trước khỏi chờ y.

Thẩm Khanh Khanh tự mình ăn.

Gần canh hai Lý Chí trở về, vì lạ giường nên Thẩm Khanh Khanh chưa ngủ, nghe thấy tiếng động là ngồi dậy liền.

Lý Chí vào nhà, thấy nàng đã tỉnh, mắt phượng loé lên vẻ kì quái, cười hỏi: “Đang đợi ta hả?”

Thẩm Khanh Khanh lười nhác giật khóe miệng, ghét bỏ: “Cái giường này không thoải mái.”

Đây là lần đầu tiên hai vợ chồng đồng hành xa nhà, nên giờ Lý Chí mới biết nàng dâu nhỏ nhà mình có tật lạ giường.

Thấy trên giường trải chăn mền từ Hầu phủ, biết rằng hết cách, Lý Chí bèn dợm thay quần áo.

Thẩm Khanh Khanh quét mắt nhìn thường phục trên người hắn, hỏi: “Tắm chưa?”

Lý Chí cười, phanh áo ngoài hỏi nàng: “Em tới ngửi thử xem?”

Thứ đàn ông thô bỉ, Thẩm Khanh Khanh lập tức nằm sát vào giường.

Lý Chí mắc áo trên giá, sau đó thong thả lên giường.

Bên ngoài trời tối như mực, cung điện tĩnh lặng, cánh tay người đàn ông rắn chắc vòng qua, tức thì Thẩm Khanh Khanh rơi vào vòng tay quen thuộc. Hắn không mở miệng cũng không vội làm gì, chỉ vùi vào mái tóc đen của nàng hít sâu một hơi, động tác dịu dàng và thân mật nhường ấy, Thẩm Khanh Khanh cầm lòng không đậu thả lỏng người.

“Có mệt không?” Cảm nhận bả vai nàng buông lỏng, Lý Chí hỏi khẽ khi cọ cọ vành tai nàng.

Thẩm Khanh Khanh dịch đầu sang bên, rồi đáp: “Mệt.” Mỏi lưng, ê mông.

“Ta xoa giúp em.” Lý Chí quan tâm bảo, tiếng nói chưa dứt, bàn tay to đã đặt lên eo Thẩm Khanh Khanh cách lớp áo lót.

Thẩm Khanh Khanh sợ ngứa, thân mình lập tức trở nên cứng đờ.

Lý Chí bất thình lình ngồi thẳng, nhấn Thẩm Khanh Khanh nằm sấp, sau đó thật sự bắt đầu xoa eo dùm nàng.

“Đau……” Lực hắn quá lớn, Thẩm Khanh Khanh ai da hô đau.

Lý Chí bèn giảm lực, nhìn sườn mặt mơ hồ của nàng: “Giờ thì sao?”

Thẩm Khanh Khanh định cự tuyệt, sợ Lý Chí ra tay làm việc khác, nhưng độ lực của người đàn ông vừa vặn, ngón tay đi tới đâu hết xót chỗ đó, Thẩm Khanh Khanh luyến tiếc không nỡ.

“Tạm được.” Thẩm Khanh Khanh chống cằm lên gối, lầm bầm nghĩ một đằng nói một nẻo.

Lý Chí cười mà không nói.

Xoa ấn thắt lưng xong, Lý Chí tiếp tục hướng lên bóp vai, Thẩm Khanh Khanh thoải mái cực kỳ, dè chừng Lý Chí rõ lâu mà hắn không chơi xấu, mí mắt Thẩm Khanh Khanh dần trĩu nặng. Ngay lúc Lý Chí xoa bóp chân trái nàng, Thẩm Khanh Khanh đã ngoẹo đầu thiếp đi.

Hô hấp nàng dâu nhỏ đều đều có quy luật, Lý Chí liếc nhìn nàng, bóp hai đùi Thẩm Khanh Khanh xong, lúc này mới nằm xuống ngủ kế nàng, cùng nàng đi vào giấc chiêm bao.

Thánh giá ra ngoài, người nhà quan viên đi theo đều phải chuẩn bị sớm, vì vậy ngày kế chưa rạng sáng, Ngọc Thiền đã đánh thức Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh buồn ngủ mở mắt, phát hiện Lý Chí không ở đây.

“Hầu gia đâu?” Ngoài cửa sổ còn tối, Thẩm Khanh Khanh nghi hoặc hỏi.

Ngọc Thiền cảm khái: “Nửa canh giờ trước Hầu gia đã ra ngoài ạ, đi sớm về trễ, còn vất vả hơn lên triều trong kinh.”

Thẩm Khanh Khanh ngẩn người, ánh mắt rơi xuống gối đầu của Lý Chí, tình cảnh hai người trước khi ngủ tối qua chợt hiện rõ trong đầu. Thống lĩnh cấm quân đi sớm về trễ, bận rộn như vậy cực nhọc như vậy mà con đấm vai bóp lưng cho nàng. Hơn nữa Lý Chí thật sự chỉ hầu hạ nàng, không nhân cơ hội xằng bậy gì cả.

Thời gian cấp bách, Thẩm Khanh Khanh tùy tiện dùng chút cơm sáng rồi vội vàng lên xe.

Mặt trời càng nhô cao xe càng nóng, Ngọc Thiền cuốn rèm vải, chỉ chừa tấm mành trúc.

Thẩm Khanh Khanh ngồi sát cửa sổ, xuyên qua khe màn ngó ra ngoài, hai bên đều có cấm quân thị vệ tháp tùng. Dưới cái nắng cháy da rát thịt, những thị vệ khoác áo giáp ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, gò má màu đồng nhễ nhại mồ hôi, lấp lánh tỏa sáng.

Thẩm Khanh Khanh khác lạ nghĩ tới Lý Chí, hắn là thống lĩnh cấm quân, ắt cũng sẽ mặc áo giáp phơi mình dưới ánh nắng chói chang nhỉ? Cho dù phú quý và quyền lực đến đâu, trước mặt hoàng đế hắn chỉ là thần, còn chả bằng một nữ quyến như nàng ngồi hưởng phúc trong xe.

Nàng chỉ ngồi một ngày đã lả thành như vậy, Lý Chí cưỡi ngựa phơi mình cả ngày, dày vò thành dạng gì?

Ấy thế, tối qua hắn còn có tinh thần sức lực hầu hạ mình.

Thẩm Khanh Khanh thu hồi tầm mắt, nằm lại trên giường, nhắm mắt thiếp đi.

Buổi trưa Thuần quý phi lại tặng một hộp khổ qua lát ướp lạnh (*) tới.

(*) Nguyên văn là 冰镇瓜片 nhưng khi tìm ảnh minh hoạ thì đa phần ra món này  冰镇凉瓜片

Thẩm Khanh Khanh ăn vài lát, dư lại nàng cất vào trong hộp đá lạnh, sau đó dùng chăn mỏng quấn lấy hộp.

“Phu nhân làm gì vậy?” Ngọc Thiền tò mò.

Thẩm Khanh Khanh đánh ngáp: “Để dành tối ăn.”

Ngọc Thiền nóng nảy: “Che vậy chẳng phải hỏng mất ạ?”

Nha hoàn ngốc ngu ngơ, Thẩm Khanh Khanh cười giải thích: “Bọc trong chăn, khí lạnh bên trong mới không thoát ra, đá tan chậm.”

Ngọc Thiền nhìn hộp đồ ăn bị chăn bọc kín mít, bán tín bán nghi.

Nắng dịu đi, thánh giá lần nữa ngừng ở địa phương ngoài hành cung.

Thẩm Khanh Khanh lại dùng cơm một mình rồi tắm gội nghỉ ngơi.

Nàng mãi không ngủ được, mắt mở thao láo tư lự, mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng Ngọc Thiền gọi “Hầu gia”.

Thẩm Khanh Khanh nhắm mắt cái vèo.

Dường như sợ nàng thức giấc, Lý Chí tiến vào không đốt đèn, treo áo xong đi thẳng về giường, tới trước giường, y dợm vén màn, nàng dâu bên trong bất chợt cục cựa, ú ớ sai sử: “Ngọc Thiền, ta muốn ăn dưa lát.”

Lý Chí:……

Trời tối thui tối mù, y đi đâu tìm dưa lát cho nàng? Đây đâu phải Hầu phủ.

Hắn đứng im, Thẩm Khanh Khanh đợi mãi mà chả thấy ai đáp lại, chậm rãi xoay đầu.

“Là ta.” Lý Chí buồn cười.

Thẩm Khanh Khanh nhìn thẳng hắn, khẽ ậm ừ rồi ngồi dậy.

“Muốn ăn dưa lát?” Lý Chí ngồi ở đầu giường, nhìn nàng.

Thẩm Khanh Khanh yên lặng gật đầu.

Lý Chí nói: “Chắc chỗ Quý Phi có, sáng mai ta đi lấy một phần.”

Có lẽ do đêm tối vắng lặng, giọng nói hắn nghe dịu dàng lạ thường.

Thẩm Khanh Khanh quay đầu, giải thích: “Ban ngày nương nương đã thưởng ta một đĩa, ta không ăn hết, đặt trên bàn đó, chắc còn lạnh.”

Lý Chí thoáng kinh ngạc, song nghĩ tới Quý Phi muội muội vừa lòng với nàng dâu mình, y cười cười, đứng dậy đi lấy dưa.

Lần này y thắp đèn.

Nhìn thấy một đụm trên bàn, Lý Chí trước ngạc nhiên sau khẽ cười, nàng dâu bé con nhà y quả là thông minh.

Khi hắn cầm đĩa trở về, Thẩm Khanh Khanh nhìn gương mặt rám nắng hai màu của hắn, sau cú sốc, nàng không nhịn được, xì một tiếng bật cười.

Thống lĩnh cấm quân đen thui, còn mỗi bộ răng trắng bóc!


35 || 37

4 Comments

  1. Bé Phương nói:

    Mong chờ nàng mãi 😍😍😍😍

    Đã thích bởi 1 người

    1. blueDaisy nói:

      Cố kéo tấm thân già lê lết gõ phím tới đâu hay tới đó ;))

      Đã thích bởi 1 người

  2. thai nhung nói:

    Đọc tới đây thì Chị mới ý kiến …. em edit chưa đúng cổ đại . Tửu lâu chớ kg phải nhà hàng , phải xưng hô là nàng chớ kg phải em còn xưng hô em bảy gì đó nó ra cận đại chớ kg giống cổ đại tí nào

    Thích

Gửi bình luận