Hoa Hồng Đêm || Night.10

CẢNH BÁO: Chương dưới đây có tình tiết dành cho người trưởng thành


Trần Sơn Dã là người buông vũ khí trước, tinh dịch chảy đầy tay cô, chim cu căng phát nhói.

Lại một lần nữa cô gạ anh nổi lửa.

Anh rút ra mấy ngón tay nhăn nhíu, dịch hoa nhỏ giọt từ đầu ngón tay.

Trần Sơn Dã vươn tay lấy ba con sói. Nhìn người con gái có đôi má đỏ rần đang thở hào hển, bím hồng hé mở chưa khép lại hoàn toàn, nước sướng trong suốt và dính nhớp được “thịt trai” ép ra từng chút một, chảy dọc theo vòng cung kẽ mông xuống ga giường trắng tích thành vũng.

Lâu rồi không làm, ngay cả thao tác tròng “áo mưa” cũng lóng ngóng. Một lớp cao su xám mỏng te bao phủ thân gậy nâu gồ gân xanh uốn quanh. Lần này kích cỡ vừa vặn, Trần Sơn Dã thở phào nhẹ nhõm.

Anh cởi hết cái váy đen đã cuộn tới eo Nguyễn Mân và liệng tới đuôi giường. Chiếc đèn nhỏ gắn trên đầu giường cụp xuống, tụ một chùm sáng lên bộ ngực phập phồng của cô.

Anh tự nhủ – Cảnh bình minh trên Núi tuyết Ngọc Long cùng lắm chỉ thế này mà thôi.

(*) Núi tuyết Ngọc Long là một danh thắng nổi tiếng tại Lệ Giang, Vân Nam – Trung Quốc

Đêm qua đi, trăng sao mất hút, phương Đông hóa trắng xóa, ánh sáng thiêu cháy bầu trời xám xịt và mông lung, ráng trời nhuộm đỏ đỉnh núi tuyết bàng bạc.

Tuyết trắng phản xạ ánh sáng, khiến anh không sao mở mắt nổi.

Khoảnh khắc Trần Sơn Dã giạng chân cô ra, hạ eo dấn vào từng chút một, Nguyễn Mân không khỏi ngửa đầu, cổ căng ra như dây cung. Hễ người đàn ông chen vào là không khí trong lồng ngực cô vơi đi, cuối cùng vắt ra giọt nước mắt.

“Thả lỏng xíu, em chặt quá.”

Trần Sơn Dã chẳng khá hơn là bao. Dương vật tắc ngang trong hành lang chật hẹp. Nguyễn Mân đưa bao mỏng tang, anh có thể cảm nhận được thịt mềm ấm áp đang bám mút lấy mình qua lớp màng, giục anh nắc hông đưa đẩy.

“Âng…” Nguyễn Mân vốn định bảo “vâng”, nhưng tiếng đáp này hệt như giọng mũi khi cảm lạnh, cách phát âm sánh lại nhừa nhựa, đổi cả giọng.

Khi đẩy lùi các chướng ngại vật và đi sâu vào động kín hẻo lánh, mồ hôi trên lồng ngực Trần Sơn Dã cũng nhỏ lên núi tuyết nhuốm ánh rạng, lăn xuống từ đỉnh núi, vẽ ra một đường tuyết tan và biến mất dưới chân núi.

“Ưm haa ——”

Nguyễn Mân cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi dài, là thỏa mãn, và cũng là khó nhịn. Cần cổ thon thả hạ xuống, và chìm vào gối đầu xốp mềm lần nữa.

Lâu rồi không mây mưa nên chưa quen với cảm giác no căng tràn trề như thế, cô tự vặn mông để điều chỉnh nhịp thở, đồng thời xoắn riết lấy Trần Sơn Dã, mút lấy mút để.

Trần Sơn Dã chửi tục. Khe bướm kia là cái miệng nóng ẩm háu ăn. Anh nghiến răng thoáng lùi lại rồi lao phập vào. Tiếng da thịt va chạm vừa rõ vừa vang, buộc Nguyễn Mân ré lên, gợi Trần Sơn Dã tê cả sống lưng.

Anh nhún hông bắt đầu đẩy đưa, cùng lúc cúi xuống hôn cô, giày xéo cái miệng phát ra tiếng rên dấp dính và nhão nhoẹt, mơi ra tiếng nức nở ngậm trong cổ họng rồi nuốt vào miệng mình.

Khối siêu nóng giàu sinh lực đẩy nong từng tấc thịt mềm, xoa dịu những ham muốn khắc khoải và bất an, khỏa lấp nỗi trống vắng suốt bao đêm thâu.

Cây hàng khủng dấn vào điểm mẫn cảm nằm tít bên trong và ra sức cạ mài, vào sâu ra nông, đầu khấc dễ dàng khuấy tan dịch mật đang trào ra khỏi cửa mình.

Nhưng dương vật đã bít căng “miệng mèo”, dịch nhờn bị chặn tại đường hầm không xuất ra được, đành tích tụ ở trong rồi nhanh chóng cuốn thành lốc xoáy, ép cả hai phát điên.

Trần Sơn Dã tăng tốc liên miên buộc Nguyễn Mân bám chặt cổ anh.  Cô biết rằng mình đang phăm phăm lao về phía vùng trắng mênh mang, đầu ngón tay như miếng vàng lá không cách nào găm vào tấm lưng rắn rỏi, chỉ biết quờ quạng loạn xạ: “Không … Nhanh quá, chậm lại…”

Đúng là chậm lại thật. Trần Sơn Dã vuốt mái tóc đẫm mồ hôi, sờ bầu ngực đong đưa và núm vú se đứng bằng bàn tay ướt rượt. Anh thở gấp: “Khó chịu chỗ nào hả?”

Thiệt là khối gỗ khờ… Đàn bà trên giường nói không, có nghĩa là nữa đi đó…

Nguyễn Mân muốn chửi thề ghê nơi. Cô quắp lấy cổ anh kéo xuống, để anh đắm đuối cùng mình.

Chiếc môi mềm ngậm lấy phần cằm lún phún râu và mút nhẹ, Nguyễn Mân thỏ thẻ: “Chỗ đó khó chịu…”

Trần Sơn Dã căng cả lưng nhưng anh sợ làm cô đau, hai ngón tay vê nắn đầu vú không ngừng: “Đau hả? Để tôi lùi ra nhé?”

Đôi chân dài mảnh khảnh nhưng không gầy gò bỗng quắp lấy eo anh, thịt sò co thắt mút anh chốc nhẹ chốc mạnh, Trần Sơn Dã rít lên, anh nghe thấy Nguyễn Mân thổi khí nong bên tai: “Anh đừng ra, thêm nữa đi … Trần Sơn Dã, tôi khó chịu chỗ đó…”

Trần Sơn Dã đã hiểu. Cái bím chưa ăn no nên muốn anh ddijt nhanh hơn.

Anh cắn chóp mũi rịn mồ hôi của cô, nhổm dậy xoạc hai đùi cô ra bên hông, giã gạo hùng hục vừa nhanh vừa chuẩn, túi bi đập lên cánh mông vang tiếng bành bạch.

Nước sướng trong máng chảy ra theo mỗi lần rút về gần nguyên cây chày, từng chút từng chút làm ướt nơi hai người kết hợp. Lông đen dù mọc um tùm hay tỉa tót gọn gàng đều ướt nhẹp nước ép.

Nguyễn Mân nhìn vào mắt Trần Sơn Dã qua làn nước mắt.

Như thể nằm trong hồ nước, cô ngước nhìn trăng tròn trên trời đêm và con sói trên bờ. Con sói với những tia lửa bất tận lao vùn vụt trong đôi mắt sâu hút và sắc bén. Nó vẩy tia lửa vào mắt cô, và khi chạm vào mặt hồ, chúng lèo xèo tắt ngóm ngay tức thì.

Còn nước mắt ngày một tích nhiều hơn.

Trần Sơn Dã chả có kỹ thuật gì cao siêu, dường như chỉ sót lại bản năng của dã thú. Chỏm đầu khủng bố mặc sức rong ruổi trong cơ thể, Đôi chân Nguyễn Mân run lên vì những cú thúc của anh. Cô chẳng có lấy một cơ hội nài nỉ. Bởi lốc xoáy đã nuốt chửng cô, và thủy triều đã quét sạch cô.

Căn phòng nhỏ đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Giường gỗ vang tiếng kẽo cà kẽo kẹt hết sức chói tai. Tiếng rên rỉ nhão nhoét của Nguyễn Mân dần đổi tông. Khe bướm bị chịch cho mềm và đỏ lên. Tiếng nước lách chách đầy dâm dục chờn vờn trong căn phòng hẹp, cộng với tiếng thở hồng hộc của Trần Sơn, khiến bầu không khí quá mức dâm đãng.

Chiếc giường đung đưa trong gió táp mưa sa như chực chờ đổ sụp và tan tác tới nơi. Bộ nội y gợi tình nằm cuối giường rơi vào bóng tối ngoài tầm với của ánh sáng trong cơn rung chuyển.

Ngọn đèn đính trên đầu giường oằn mình rung rung như cây đuốc tàn trong gió. Những tia sáng vụn xoay tròn nhảy múa trên mái đầu rực lửa và thân thể nhũ hồng.

Họ quấn lấy nhau như hai con thú hoang sau bao tháng ngày chu du qua vùng cằn cỗi, liếm láp những vết thương rỉ máu, bôi dịch thể làm ướt và vuốt xuôi lông tóc trên trên người đối phương.

Họ rút đi móng vuốt và ghì chặt nhau hòng sưởi ấm cơ thể trong đêm đen.

Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt cô, bụng dưới co thắt không ngừng. Nguyễn Mân không biết mình đã chững lại bao lâu. Tới khi hoàn hồn thì cô phát hiện Trần Sơn Dã chống người phía trên đang cười, dẫn tới cái chày đang chôn trong cơ thể cũng rung giật theo.

Hàm răng trắng bóc như vầng trăng rằm trên non cao, kể cả mặt mày cứng cỏi cũng trở nên dịu dàng.

“Anh cười gì vậy…” Cô bĩu môi hỏi trong khi gập ngón tay lau nước mắt bên khóe.

“Em không nghe thấy hả? Ở ngoài có tiếng chó sủa.” Trần Sơn Dã túm lại người sát mép giường, đưa đẩy chậm rãi.

Tai như vừa úng nước, thính giác trơ ra chớm khôi phục lại. Cô nghe rõ mồn một tiếng sủa của hai con Pom từ nhà bà cụ cách vách ngoài cửa sổ. Tiếng gân cổ sủa the thé hơi nhiễu dân, lập tức có người trên lầu mở cửa sổ gào chửi, thoắt cái khu phố yên tĩnh ầm ĩ cả lên.

博美 – Pomeranian (hoặc Pom): chó Phốc sóc, chó cảnh cỡ nhỏ có nguồn gốc từ châu Âu

“Chắc tại nãy em kêu lớn quá, đánh thức hai con chó kia.” Trần Sơn Dã cười phập phồng lồng ngực, rung đến mức mồ hôi túa trên cơ ngực nhiễu xuống.

Nguyễn Mân đỏ mặt, vội hạ giọng: “Hồi nãy tôi… kêu lớn tiếng lắm hả?”

“Ừ, lớn lắm.” Trần Sơn Dã chống khuỷu tay lên giường, ngón cái tay kia ve vuốt môi dưới mềm mại của cô, đoạn rù rì “mà khá êm tai đó”, rồi anh vùi đầu hôn cô.

Chủ lôi đám chó vào phòng, người đàn ông trên lầu đóng cửa sổ, đường phố vắng lặng trở lại, nhưng căn phòng nhỏ lại bắt đầu nóng lên.

Giường kêu cót két rồi dừng vài giây giữa chừng, tiếng điều khiển từ xa của máy lạnh nhấn hai lần tít tít, sau đó là tiếng giường cót két tiếp tục vang lên.

Đêm về khuya, nhưng còn dài lắm.

Còn nhận được rất nhiều nụ hôn nữa.

 

3 Comments

  1. Sunshine nói:

    Đây là anh còn chưa có kỹ thuật hèm hèm

    Thích

  2. lookatmevn nói:

    Tội nghiệp hàng xóm của anh chị🤣

    Thích

  3. Bling Bling nói:

    Háng xóm ăn cơm chó đủ no luôn :))

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s