Hoa Hồng Đêm || Night.20

CẢNH BÁO: Chương dưới đây có tình tiết dành cho người trưởng thành


Cột nước xối nghiêng lên ót Trần Sơn Dã, những giọt nước uốn lượn theo thớ cơ săn chắc và khỏe khoắn.

Anh bôi dịch sướng loang loáng dính trên ngón tay lên cái mông vểnh của Nguyễn Mân, rê lưỡi dọc lên đường cong duyên dáng phủ tuyết trắng, liếm mút vành tai nóng đỏ bừng, hỏi bên tai cô: “Rửa không sạch, có nước ra hoài luôn, em muốn rửa tiếp nữa không?”

“Muốn mà, muốn rửa tiếp…” Hơi nóng làm Nguyễn Mân ngứa ngáy rụt cả vai, tay nắn gậy thịt cũng tăng sức hơn.

Trần Sơn Dã thở hào hển, rồi lại nhét ngón tay vào khe bướm ướt mềm moi móc vách thịt trơn láng. Anh thả bàn tay đang nắm tay cô, vòng ra trước tách hai mép thịt, dò một lóng tay khảy chọc hạt đậu bóng mẩy se đứng.

Không chịu nổi việc bị đùa bỡn cùng lúc tại hai nơi, Nguyễn Mân sụp eo, quên di chuyển tay trong thoáng chốc.

Những tiếng ưm lụn vụn lẫn trong tiếng nước va tán loạn lên vách buồng kính, mũi chân giẫm ra bọt nước, tầng lớp khoái cảm tê rần không ngừng tích tụ ngay bụng dưới, có dòng dịch hoa lặng lẽ trượt xuống đùi trong, một cách yên tĩnh và âm thầm.

Trần Sơn Dã phát hiện ra rằng hễ mình moi tới chỗ nào đó trong động mềm là Nguyễn Mân sẽ run bần bật, ngay cả tiếng rên cũng vút lên hẳn. Anh xoa vuốt nơi ấy rồi thình lình ấn mạnh, Nguyễn Mân tức thì kiễng chân lắc đầu kêu đừng, từng dúm tóc đỏ vảy ra những giọt nước li ti.

Anh muốn rượt theo điểm ấy nhưng không gian hạn chế tư thế nên đành rút thẳng tay ra và tắt vòi hoa sen.

Nơi tư mật chợt trống không, Nguyễn Mân vặn mông tỏ vẻ bất mãn, cô thở hổn hển, đòi Trần Sơn Dã: “Trần Sơn Dã… muốn nữa, nữa đi mà…”

“Ra ngoài rồi cho em.”

Trần Sơn Dã ôm eo cô kéo về phía mình. Màn sương trắng trên tấm kính bị bầu vú sữa lau ra chỗ trống, những giọt nước tụ lại và vẽ nên vài hình vệt nước. Chúng vừa ướt, vừa nóng.

Anh mở toang cửa kính, ôm người ra khỏi buồng kính. Giọt nước xuôi dọc theo chân hai người, thấm ra dấu chân một lớn một nhỏ trên nền gạch đen.

Trần Sơn Dã bế Nguyễn Mân đến bồn rửa tay và để cô ngồi đối diện tấm gương, ngực anh dán sát lưng cô, cho toàn bộ trọng lượng của cô tựa vào mình.

Đưa tay lau lớp sương mờ trên gương, trông thấy cảnh đẹp dâm dục trong đó, “thằng em” của Trần Sơn Dã đau nhảy dựng.

Tấm gương phản chiếu gò má ửng đỏ và đôi mắt nhuốm men say, mái tóc đỏ đẫm nước dán vào bầu ngực, những giọt nước chảy ra như dòng ngân hà thấp thoáng giữa núi tuyết, đầu gối hây hây gập lại, những ngón chân khẽ run nhón lên bệ sứ trắng trông thật bất lực và mong manh.

Và cái khe bướm bị nghịch cho đỏ au chảy nước đang mấp máy chốc khép chốc hé – là một đóa hồng đêm đang chờ người hái.

Trước mắt Nguyễn Mân dâng sương mù, cô giao trọn chính mình cho Trần Sơn Dã.

Một con thuyền lá lẻ loi neo mình vào bến khuya nóng bỏng tột cùng.

Cô cúi nhìn những ngón tay màu lúa mạch của người đàn ông được “mình” nuốt vào từng chút một, nhìn chính mình bị sục ra róc rách dịch ngọt. Khi Trần Sơn Dã đè vào điểm nhạy cảm lần nữa, cô dựng thẳng lưng, ngoảnh mặt cắn cái cằm lún phún râu, nói cho anh hay: “Á, chỗ này… Anh m- mau lên…”

Tất nhiên Trần Sơn Dã làm theo răm rắp, còn đưa thêm ngón tay vê hạt đậu trơn ướt.

Nguyễn Mân chật vật cong eo ngửa ra sau. Nước nôi chảy từ kẽ mông xuống bồn rửa mặt ngày một nhiều, tiếng tong tỏng khiến mình mẩy người ta khô ran. Tiếng rên quyến rũ bởi hứng tình ú ớ thoát ra khỏi miệng: “Ưm aaa… Trần Sơn Dã, tôi sắp…”

Trần Sơn Dã thình lình khựng lại, cắn vào vành tai nóng rần của cô: “Kêu anh là Sơn Dã.”

“Đừng ngừng… Sơn Dã, Sơn Dã… em sắp tới rồi…” Nguyễn Mân nhìn vào đôi mắt đen như mực của người đàn ông trong gương qua màn sương, lấy lòng gọi anh từng tiếng.

Êm tai quá.

Trần Sơn Dã tiếp tục moi móc khe mật đang chảy nước, đặt cằm lên bờ vai mịn màng của cô, nhìn hai người trong gương dính nhau sát rạt, cứ như thể một cặp tình nhân không thể chia lìa.

Nguyễn Mân không chịu thấu sự quấy rối dữ dội nhường ấy. Tiếng nước òm ọp không ngừng phát ra từ cửa mình, sương mù trước mắt càng ngày càng dày.

Sương hóa thành sao trượt khỏi khóe mắt, rơi xuống bầu ngực phớt hồng đương phập phồng rồi nhanh hòa vào dòng ngân hà đang rong chơi trong vũ trụ co thắt.

“…Cái bím ướt nhẹp.” Trần Sơn Dã cắn vào sắc hồng trên má cô.

Anh giũ tay, giọt nước vẩy lên mặt kính đẫm sương trắng xóa, đoạn anh lấy khăn tắm trên giá quấn mái tóc ướt của Nguyễn Mân, ôm cô gái hãy còn mê tơi trong dư âm cực khoái bước ra ngoài.

Anh đặt người lên giường, nhéo cái mũi thon phiếm đỏ: “Nguyễn Mân, bao để ở đâu?”

“Trong ngăn kéo, ngăn trên cùng bên trái…”

“Trong ngăn kéo hả? Anh mở thẳng ra nha?” Trần Sơn Dã đứng dậy khỏi người cô.

“Vâng, anh nhanh lên đi…”

Nguyễn Mân dốc sức lật mình, ôm lấy cái gối mềm chổng mông lắc tới lắc lui, tiếng phụng phịu lún trong bông càng mềm rục: “Anh Sơn Dã ơi, nhanh lên…”

Nghe tiếng cô kêu “anh” mà khóe mắt Trần Sơn Dã đỏ bừng, anh giơ tay tét mạnh vào bờ mông non mềm trắng bóc, khàn giọng lẩm bẩm: “Dâm…”

Cái tét này dùng lực khá mạnh, một vết đỏ phớt mau chóng hiện lên cánh mông trắng. Nguyễn Mân bị đánh cho rục eo, ú ớ với đôi mi khép hờ.

Trần Sơn Dã mở ngăn kéo. Ba con sói xài thừa kì trước đặt bên trong, cầm lên anh mới phát hiện trong đó có khá nhiều đồ chơi đủ kiểu dài ngắn tròn dẹt. Trên cùng là một cây silicon gấp nếp hình bầu dục màu trắng và một thứ cầm tay có lỗ tròn, hai món được nối với nhau bằng một sợi dây silicon dày màu trắng nốt.

Anh biết chúng là hàng của Nguyễn Mân nhưng hiện tại, thấy đống đồ này là anh bực bội khó tả.

Tròng bao xong, Trần Sơn Dã quỳ đằng sau Nguyễn Mân, đỡ hàng họ trây chất bôi trơn tại mép hoa, chậm rãi thọc đầu khấc vào “miệng mèo” đang hé từng chút một.

Anh vẫn sợ cô đau.

Dương vật căng phồng vào một nửa lại lùi ra, lề mề không vào điểm cuối, một mực không chạm tới công tắc ấn sâu bên trong cơ thể Nguyễn Mân.

Cô nôn, rồi chợt chu mông ra sau đổ ập xuống háng người đàn ông cái phịch. Tức thì được căng cho tràn trề và thỏa thuê, một tiếng thở dài bật khỏi khóe môi tựa tuyết rơi xuống gối: “Ưmm ha… Anh Sơn Dã, sâu ghê…”

Trần Sơn Dã không ngờ cô sẽ tấn công bất ngờ. Thịt mềm mút mát khiến cây chày giãy nảy. Anh cúi người vần vò cặp vú lay lay, áp vào lưng cô bắt đầu thẳng lưng bơm máy: “Sao đêm nay em rên dữ vậy?”

“Ưm haa… anh không thích hả?” Vừa được Trần Sơn Dã giã vài cái là Nguyễn Mân đã rơm rớm nước mắt.

Trần Sơn Dã dùng hai ngón tay ngắt nhéo núm vú ướt át, tăng tốc độ eo hông, tiến vào sâu và nhanh. Nơi hai người kết nối ướt chèm nhẹp, nước nhờn ngọt ngấy không ngừng trút ra khỏi khe. Do tư thế nên không nhìn thấy, nhưng anh đoán chắc rằng cái mông nẫn thịt của Nguyễn Mân đã bị anh dập cho đỏ rần.

Chiếc giường gỗ dươi thân kêu thảm hơn cả kì trước, song Trần Sơn Dã không muốn giảm tốc độ. Sụp thì sụp, hư thì cứ hư, anh mua cho cô cái mới là được.

Phải mua loại chắc bền, chớ có kêu kẽo kẹt miết, nghe mà phiền.

Tình dục đè nén bấy lâu như hoa hồng dại rực cháy hừng hực. Từng tiếng “anh Sơn Dã” như tiếng mèo kêu lấp đầy trái tim trống vắng bằng mật ong hoa keo. Cơ thể anh nhuốm mùi trong phòng Nguyễn Mân, là hương cỏ được gột rửa xanh rì sau cơn mưa.

Anh có biết bao cảm xúc muốn bộc bạch với cô gái dưới thân mình, có biết bao dục vọng muốn trút vào cô.

Nguyễn Mân lại khóc thảm thương trong cơn cực khoái. Thịt mềm co thắt thít chặt lấy cây gậy, Trần Sơn Dã đứng yên sâu trong hành lang, nhịn tới nổi gân xanh giần giật bên thái dương.

Anh vén mái tóc bết dính bên má Nguyễn Mân, cúi đầu hôn lên vành tai ửng đỏ cưng cưng của cô.

Anh thì thầm bên tai, tựa như đang trả lời câu hỏi trước đó: “Anh thích lắm.”


Tác giả xàm xí:

Không có lời muốn nói, các cô hiểu mà (che gan phun vòng khói)

 

11 Comments

  1. serene nói:

    Văn án ghi “Nghĩ thoáng ra thì cũng là câu chuyện về bạn chịch biến thành tình yêu đích thực nhỉ?” nên tui chắc mẩm đến giai đoạn sau này mới bắt đầu nảy sinh tình cảm thực sự, mà đọc rồi mới thấy anh Dã chị Mân yêu nhau mê nhau điền cuồng vì nhau ngay từ những ngày đầu đó chớ =)))))) Cũng dễ hiểu vì không chỉ chuyện chăn gối mà tính cách 2 anh chị cũng hợp nhau nữa, như 2 thỏi nam châm hút nhau á =)))

    Theo truyện ngay từ đầu quả là quyết định đúng đắn, ngày càng bánh cuốn. Cảm ơn bác editor nhiềuuuu

    Đã thích bởi 2 người

  2. ngockul nói:

    Rồi rồi anh nhà bảo là thích rồi, cũng có khi 2 người đã động tâm nhưng chưa hay biết thôi, chị nhà cũng rất tốt khi cho anh giải thích sự việc, chứ để hiểu lầm vậy thì chắc còn lâu anh chị mới có cơ hội nói rõ với nhau.

    Thích

  3. DiBi nói:

    Có vẻ như hai anh chị đã thix nhau rồi, nhưng k biết khi nào mới về với nhau đây. Hóng quá

    Thích

  4. Julie Hoang nói:

    Bắt đầu nam chính có cơ hội thể hiện rồi đây.

    Thích

  5. Bling Bling nói:

    Ước gì WP có nút tim để thả cho Sơn Dã 😍😍

    Thích

  6. trangtit0301 nói:

    Kk ban đầu nghĩ cũng phải ngủ với nhau lâu lâu nữa thì hai người mới bắt đầu phát sinh tình cảm nhưng từ đoạn giận dỗi nhau ở chương trước đến chương này thì có vẻ nam 9 động tâm rùi, chỉ là khum bíc bao giờ nữ chính mới nhận ra tình cảm của mình đây

    Thích

  7. Lucie Lucie nói:

    Truyện này cuốn ghê mà lâu rồi chủ nhà khum có update không biết tình trạng thế nào tar, ước truyện hoàn, hóng ghê 🥹

    Thích

    1. blueDaisy nói:

      T vẫn lóc cóc gõ nhỏ giọt trong âm thầm á mà vì bận đi làm quá không up được nhiều. Phải tích kha khá chương t mới dám update nữa 🥹

      Đã thích bởi 1 người

      1. Lucie Lucie nói:

        Ôi vẫn continue là zui rồi ạ, tui sợ drop thì phí quá, chứ vẫn có nhỏ giọt thì vẫn đợi được nha, ủn mông nhiều ạ😘😘😘

        Thích

      2. blueDaisy nói:

        Tui vẫn không nỡ bỏ con cưng giữa đường đâu, yên yêm nè(๑˃̵ᴗ˂̵)و

        Đã thích bởi 1 người

      3. Lucie Lucie nói:

        Nghìn tim❤️💜💚💛🧡 nghìn động lực nè, có em chờ, love u🥰🥰

        Đã thích bởi 1 người

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s