[Quả tim nhỏ] – CHƯƠNG 16

Đêm đã khuya, xong chuyện ở Ngụy Quốc Công phủ, dư lại Khương thị nên xử lý như thế nào, đều là chuyện nhà của Ngụy Quốc Công phủ, Tiêu Sở Hiên không tiện lưu lại, liền cùng Ngụy Quốc Công cáo từ.

“Việc hôm nay, đã phiền Ninh Vương điện hạ.” Ngụy Quốc Công muốn đích thân tiễn Tiêu Sở Hiên, Tiêu Sở Hiên lại ngăn Ngụy Quốc Công dừng bước. Thẩm Hinh Dung thấy Tiêu Sở Hiên phải đi, vội nói: “Không bằng để con đưa Ninh Vương điện hạ đi.”

Nàng mới mở miệng, Ngụy Quốc Công cùng Thẩm Lâm Phong đều sửng sốt, nhưng ngay sau đó hai người đều ngẫm lại. Rốt cuộc Tiêu Sở Hiên đã cứu Thẩm Hinh Dung hai lần, Thẩm Hinh Dung nói tiễn cũng hợp tình hợp lý.

“Được, Dung Dung liền đưa Ninh Vương điện hạ đi đi.” Ngụy Quốc Công dựa vào Thẩm Hinh Dung ý tứ mà chấp thuận.

Thẩm Hinh Dung liền phụ trách đưa Tiêu Sở Hiên ra phủ.

Đi trên đường, trăng sáng nhô cao, rót xuống một mảnh ánh xanh, bóng đêm so với lúc trước càng sâu, nhưng cũng càng đẹp.

Thẩm Hinh Dung đi bên cạnh người Tiêu Sở Hiên, nhớ tới một ít việc, do dự một chút mở miệng nói: “Ninh Vương điện hạ, hôm nay lúc ở phủ Tĩnh Hoà Trưởng công chúa, Tấn Vương điện hạ cùng ta nói, xe ngựa hắn ở phố doanh trại quân đội hỏng rồi. Phái thị vệ đi tra xem chuyện thế nào, kết quả phát hiện cách đó không xa trong tiệm vải có vài cỗ tử thi. Những người đó đều là ngài cho người giết sao?”

Tiêu Sở Hiên nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, đi gần, nàng có thể ngửi được trên người hắn hơi thở thanh lãnh, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, nàng nghe được hắn dùng thanh âm lạnh lẽo nói: “Ngươi nếu đã đoán được, cần gì phải hỏi ta?”

Nói xong, hắn bước nhanh hơn, ngực dâng lên một trận lửa giận. Nàng cảm thấy hắn quá tàn nhẫn độc ác, không bằng tên Tấn Vương Tiêu Sở Đình trời quang trăng sáng kia sao?

Tiêu Sở Hiên vốn dĩ người cao chân dài, khi hắn bước nhanh hơn, Thẩm Hinh Dung thật sự nỗ lực chạy chậm mới có thể đuổi theo hắn.

Thẩm Hinh Dung đuổi kịp bước chân Tiêu Sở Hiên, không rõ chính mình làm gì đã chọc Tiêu Sở Hiên mất hứng. Rõ ràng trước trước đó còn rất tốt, kết quả nói trở mặt liền trở mặt, thật đúng là một người hỉ nộ vô thường.

Điều này không khỏi làm Thẩm Hinh Dung nhớ tới đời trước Tiêu Sở Hiên giết Tiêu Sở Đình mềm yếu vô năng, sau đó đăng cơ xưng đế. Đối với những người phản đối hắn, chọc hắn không cao hứng, hắn nói giết liền giết, tính tình thô bạo, là bạo quân mà người người đều sợ hãi.

Thẩm Hinh Dung cảm thấy, Tiêu Sở Hiên này hay thay đổi đến quỷ dị, tính cách khó nắm bắt, sợ là trong xương cốt hắn vẫn luôn có tiềm chất bạo quân.

Tiêu Sở Hiên chân dài đi như bay, Thẩm Hinh Dung một bên nghĩ lung tung, một bên chạy chậm đuổi theo hắn.

Thời tiết nóng bức, đã ban đêm rồi, nhiệt khí vẫn chưa hoàn toàn thối lui. Thẩm Hinh Dung chạy được đoạn ngắn liền ra mồ hôi, trên trán chảy từng giọt mồ hôi tinh mịn, gương mặt ửng đỏ, cái miệng nhỏ khẽ nhếch thở phì phò.

“Ninh Vương điện hạ……” Thẩm Hinh Dung ủy khuất mà kêu một tiếng. Nàng rõ ràng cố ý tới tiễn hắn, hắn đi nhanh như vậy, nàng theo không kịp. Thái độ hắn như vậy, dường như căn bản không cần nàng đưa tiễn vậy. 

Tiêu Sở Hiên là người tập võ, lỗ tai nhạy bén, lập tức nghe ra thanh âm ủy khuất cùng hô hấp không xong của nàng.

Nghe tiếng Thẩm Hinh Dung thở dốc chạy chậm theo vất vả như vậy, lửa giận trong lòng Tiêu Sở Hiên giống như bị rót một bồn nước lạnh, ‘xoạt’ một tiếng mà mất tiêu.

Rốt cuộc vẫn không nỡ làm nàng ủy khuất, Tiêu Sở Hiên thả chậm bước chân, chờ Thẩm Hinh Dung đuổi theo.

Lát sau, Thẩm Hinh Dung đuổi kịp bước chân Tiêu Sở Hiên, lấy khăn xoa xoa mồ hôi trên trán, trong lòng nhỏ giọng nói thầm nói: “Thật là người kì quái.”

Tiêu Sở Hiên bỗng nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía nàng, trên khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu tình, ánh mắt lạnh lùng, như là có thể nhìn thấu nàng.

Ánh mắt hắn quá sắc bén, Thẩm Hinh Dung bị hắn nhìn chằm chằm, theo bản năng mà liên tưởng về sau, không khỏi nhớ tới tình cảnh trong mộng, chỉ có thể cố chống mà ổn định.

Há miệng thở dốc, Thẩm Hinh Dung thanh âm khiếp vía thốt: “Ngài, ngài vì sao nhìn ta như vậy?”

Tiêu Sở Hiên ánh mắt sâu thẳm, như cái động sâu không đáy, cất giấu rất nhiều cảm xúc phức tạp. Hắn nhìn chằm chằm nàng, thanh âm khàn khàn: “Ngươi có phải cảm thấy lòng ta tàn nhẫn cay độc, giết người không chớp mắt không?”

“Hả?” Hắn tư duy nhảy bậc, Thẩm Hinh Dung có điểm không phản ứng kịp.

“Ngươi vừa mới nói Tấn Vương phát hiện trong tiệm vải có mấy cỗ tử thi, ngươi hỏi ta những người đó có phải do ta giết không.” Tiêu Sở Hiên mắt nhìn nàng, nghĩ thầm nàng hẳn là nghĩ hắn như vậy đi, bằng không nàng sẽ không hỏi như thế.

“Ơ?!” Thẩm Hinh Dung còn đứng ì ra đó, dừng một chút mới phản ứng lại, vội nói: “Ta không có ý kia.”

Thẩm Hinh Dung có chút ngốc, không rõ thế nào mà chuyển tới điểm này. Tuy nàng cảm thấy tính cách hắn quái dị, nhưng cũng chưa nói hắn là người giết người không chớp mắt mà.

“Không phải ý tứ kia?” Tiêu Sở Hiên nhìn gần nàng, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi có ý tứ gì?”

Thẩm Hinh Dung vội vàng giải thích: “Ta chính là muốn hỏi có phải hay không là ngài giết những tên thích khách đó? Ai~, ý ta không phải vậy, ta là muốn nói ngài ngăn những tên thích khách đó là đã cứu ta, lúc ấy xe ngựa của ta có đi qua nơi đó. Tấn Vương điện hạ hẳn là không biết chuyện này.”

“…… Hắn đương nhiên không biết.” Tiêu Sở Hiên nhàn nhạt đáp, hắn mới sẽ không để Tấn Vương biết. Tấn Vương còn muốn cùng hắn đoạt người, không có cửa đâu!

Thẩm Hinh Dung ban đầu cũng chỉ là muốn xác nhận chuyện này, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, “Nói như vậy ngài không phải đã cứu ta hai lần, mà là cứu ta ba lần.”

“Cảm ơn ngài nha!” Thẩm Hinh Dung chân thành cảm tạ Tiêu Sở Hiên.

Lời này rốt cuộc cũng khiến người thoải mái, vừa rồi là hắn hiểu lầm ý tứ của nàng. Huyết khí quay cuồng trong lòng Tiêu Sở Hiên cũng dần bình phục xuống.

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Tiêu Sở Hiên xoay người, đi nhanh về trước, một cỗ nhiệt lưu lặng lẽ hiện lên trên tai hắn.

Thẩm Hinh Dung vội vàng đuổi theo bước chân hắn, ban đêm trời tối, cũng không nhìn thấy sắc đỏ khả nghi xuất hiện kia.

Không bao lâu sau, Thẩm Hinh Dung đưa Tiêu Sở Hiên đến cổng lớn. Mắt thấy Tiêu Sở Hiên cùng nàng cáo từ chuẩn bị rời đi, Thẩm Hinh Dung nhớ tới khoá như ý trong tay Tiêu Sở Hiên, lấy hết can đảm nói: “Ninh Vương điện hạ, ta, ngài……”

“Hử?” Tiêu Sở Hiên quay đầu nhìn về phía nàng, giờ phút này tâm tình không tồi, khuôn mặt bình tĩnh, kiên nhẫn mà chờ nàng nói tiếp.

Thẩm Hinh Dung hít sâu một hơi, đánh bạo nói: “Ngài có thể trả lại khoá như ý cho ta không, đó là vật mẫu thân để lại cho ta đó.”

Tiêu Sở Hiên không lập tức đáp ứng. Hắn dừng một chút, mới bừng tỉnh giống như vừa nhớ tới, nói: “Cái đó à, ta cũng không biết để chỗ nào rồi đi, ta phải về nhà tìm xem.”

Thẩm Hinh Dung vừa nghe hắn nói không biết để chỗ nào, trong lòng sốt ruột đến không chịu được, vội nói: “Ninh Vương điện hạ, cái khoá như ý kia với ta mà nói thật sự rất quan trọng, thỉnh ngài nhất định phải tìm được, làm ơn.”

Tiêu Sở Hiên “À” một tiếng, “Ta về trước tìm xem thế nào.” Cũng không đáp ứng nhất định sẽ tìm được cho nàng.

Như thế, Thẩm Hinh Dung cũng hết cách. Chỉ có thể gửi gắm hy vọng Tiêu Sở Hiên sau khi hồi phủ thật sự có thể tìm được.

“Thẩm Tam tiểu thư trở về đi, ta cũng nên đi rồi.” Tiêu Sở Hiên cáo từ  với Thẩm Hinh Dung, ra khỏi cửa lớn Ngụy Quốc Công phủ, tiếp nhận dây cương từ tay thị vệ, xoay người lên ngựa, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hinh Dung còn đang đứng ở cửa, đánh ngựa rời đi.

Thẩm Hinh Dung nhìn theo Tiêu Sở Hiên rời đi sau đó mới xoay người trở về.

Thẳng đến khi Thẩm Hinh Dung trở lại Nhạc Sanh Viện, rửa mặt xong lên giường nghỉ tạm, trong lòng vẫn còn nghĩa đến cái khoá như ý kia, kỳ vọng Tiêu Sở Hiên có thể tìm được.

Ninh Vương phủ.

Sau khi Tiêu Sở Hiên trở lại Ninh Vương phủ vào Tứ Phương cư, giơ tay vẫy lui hạ nhân hầu hạ, tay sờ vào ngực lấy ra một cái tiểu khóa ánh kim, đây chính là khoá như ý của Thẩm Hinh Dung. Thật ra hắn vẫn luôn mang theo bên mình, căn bản không giống lời hắn nói – không biết để chỗ nào.  Đó là lời để lừa Thẩm Hinh Dung thôi.

Nhìn khoá như ý nằm trong lòng bàn tay, trong đầu Tiêu Sở Hiên hồi tưởng lại sự tình đêm Thất Tịch đó.

“Khoá như ý này xem như là tín vật đính ước.”

Hắn vừa đem lời nói ra, trên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Hinh Dung liền thấy được biểu tình thẹn quá thành giận. Nàng tức giận trách cứ hắn, nói lời thật sự khó nghe. Lúc ấy hắn mới biết được, thì ra hắn trong cảm nhận của nàng lại là tên ngụy quân tử vô sỉ đáng giận. Làm hắn tức giận đến cuồn cuộn lửa nóng, lòng tràn đầy đau xót. Hắn cũng không biết mình lúc ấy thế nào mà có thể nhịn được.

Tiêu Sở Hiên đem khoá như ý nắm trong lòng bàn tay, đồ vật đã đến với hắn, vậy thì không có khả năng trả lại, cả đời này đều không thể.

====

Hiên ca nhà mình là một thanh niên dễ dỗi lại vừa dễ dỗ, không hề có miếng tiền đồ nào ợ 😀

Rating: 1 out of 5.

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s