Trời tháng sáu thay đổi thất thường, cả nhà Thẩm tam gia Thẩm Đình Văn đang di chuyển trên đường lớn, giữa không trung đột nhiên vang lên tiếng sấm sét, trời sắp đổ mưa rồi.
“Mẹ chớ hoảng sợ, cha đã phái người đi phía trước tìm hiểu xem có chỗ nào tránh mưa rồi.”
“Biết rồi, con cũng mau về xe đi, coi chừng dính mưa.”
“Dạ thưa mẹ, sao không thấy em gái đâu rồi ạ?”
Tiếng sấm ầm ì, tiếng người ồn ào, xe ngựa cực lực xóc nảy , Thẩm Khanh Khanh rốt cuộc chẳng tài nào ngủ yên, nhăn mày mở mắt. Trong xe tối tăm, nghe thấy anh trai tìm mình, Thẩm Khanh Khanh với gương mặt ngọc mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng quay đầu ló ra ngoài.
“Chậm thôi, cẩn thận ngã.” Trần thị ngồi bên sườn xe kịp thời đỡ con gái, nhìn khuôn mặt ửng hồng, mặt hạnh ánh nước mê ly của con bé, ý cười Trần thị càng thêm mềm mại. Người khác đều cưng chiều con trai, còn bà thương nhất đứa con gái độc nhất này, hận không thể đi đến chỗ nào cũng ôm con gái cưng nựng trong lòng, nuôi nó nũng nịu cả đời.
Bấy giờ Thẩm Khanh Khanh mới nhớ tới mình đang ở nơi nào, tầm mắt nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của mẹ, nhìn xuyên qua màn trúc đang hé mở, Thẩm Khanh Khanh thấy một thiếu niên lang gương mặt tựa ngọc, là anh trai tốt Thẩm Túc của nàng.
“Anh cả?” Thẩm Khanh Khanh nghi hoặc kêu. Chuyến đi này nàng đi chung xe với mẹ, còn cha mang theo anh cả, em út. Sao anh lại ở đây?
Nhìn em gái mới vừa tỉnh ngủ còn ngây ngốc, Thẩm Túc cười nhẹ giải thích, “Trời sắp mưa, xe ngựa đi vội sẽ xóc nảy, em ráng chịu chút nhé.”
Cậu vừa dứt lời, một trận gió cuốn mang theo mưa thổi đến.
Có bọt nước dừng trên mặt Thẩm Khanh Khanh, vừa lạnh vừa ngứa, Thẩm Khanh Khanh theo bản năng nghiêng đầu, chôn vào lòng mẹ.
“Dùng quần áo của mẹ làm khăn lau mặt đấy à?” Trần thị cười nhéo nhéo vành tai trắng nõn lộ ra ngoài của con gái.
Thẩm Khanh Khanh nhắm mắt mỉm cười.
Đi đường dưới kiểu thời tiết này, đoàn xe Thẩm gia cấp tốc chạy hai khắc (1) mới đến một chỗ dưới chân núi.
(1) 1 khắc thời gian = 15 phút.
Mưa như trút nước, xe ngựa không thể lên núi, để lại mấy người hộ vệ trông coi, những người khác đành cuốc bộ theo sườn núi đến miếu nhỏ tá túc tránh mưa.
Mặc vào áo tơi (2), đi đường càng thêm bất tiện. Tay Thẩm Đình Văn nắm tay con thứ Thẩm Vọng sáu tuổi đi tuốt đằng trước, Trần thị được nha hoàn nâng đi ở giữa, hai anh em Thẩm Túc, Thẩm Khanh Khanh song song đi đằng sau.
(2) áo đi mưa được dùng cổ đại xưa, đan lát thường bằng lá cọ. Xem ảnh chú thích bên dưới.
Trên thềm đá dài thưa thớt rêu xanh, rất trơn ướt, chủ tớ một hàng đi đường thật cẩn thận.
Dẫu thế, tâm tình Thẩm Khanh Khanh khá tốt. Nàng thích nhất ngắm mưa. Khi còn nhỏ, chỉ cần trời mưa một chút nàng liền lén chạy ra ngoài, chân trần dẫm tới dẫm lui vào vũng nước nhợt nhạt sạch sẽ, sau đó rất nhanh đã bị nhũ mẫu phát hiện bế đi, cho đến khi lớn hơn, nàng mới ngại vì quy củ lễ nghĩa chốn khuê tú mà không thể thích gì làm nấy.
Được anh cả dắt tay, Thẩm Khanh Khanh yên tâm ngắm cảnh mưa chốn núi non, chỉ thấy nước mưa mênh mang như treo mành, mây mù lượn lờ bên núi xa, tựa như tiên cảnh, nhìn gần hạt mưa hội tụ thành những hạt châu đọng trên phiến lá, từng viên nhỏ giọt lên thềm, tí tách tí tách êm tai làm sao.
Cho đến khi mệt mỏi vì leo núi, Thẩm Khanh Khanh mới thu hồi tầm mắt nhìn khắp nơi xung quanh, chuyên tâm đi đường.
Quản gia trước tiên cùng trụ trì trong chùa chào hỏi. Tiểu Tuyền tự chỉ là một ngôi chùa chỏ nằm ở vị trí hẻo lánh vô danh thuộc đất Thương Châu, trong chùa trừ bỏ trụ trì, tổng cộng chỉ có bốn hòa thượng, ngày thường hương khói ảm đạm. Hiện giờ nghe nói Thẩm tam gia nhà Thẩm các lão trên đường đến kinh thành muốn tới tá túc, trụ trì sao có thể không vui mừng, ông gọi bốn hòa thượng nhanh chóng đi quét tước mấy gian phòng cho khách rồi cùng nhau đứng trước cửa nghênh đón khách quý.
Đợi hồi lâu, trên đường núi rốt cuộc cũng truyền đến vài tiếng người, trụ trì nghiêm mặt, giương mắt nhìn thấy dưới tàn cây xanh thấp thoáng trên đường nhỏ lục tục xuất hiện vài bóng người. Đi đầu chính là một đôi vợ chồng trẻ, nam nhân tuổi tầm ba mươi, khuôn mặt trắng mịn ôn hoà nho nhã, nữ tử da trắng mắt sáng kiều diễm mỹ lệ, tư sắc bậc này thì chả mấy nhà có được.
Đây nhất định là đôi vợ chồng Thẩm tam gia rồi.
Đi giữa hai vợ chồng là một bé trai mày rậm mắt to, tròng mắt đen lúng liếng nhìn đông ngó tây, nhìn tới hai anh em đi phía sau, thiếu niên lang mặt mày tuấn lãng khí độ trầm ổn, còn cô em gái…
Tầm mắt dừng trên mặt cô bé, trụ trì không khỏi ngẩn ra.
Ông chưa từng gặp qua cô nương nào xinh đẹp nhường này. Thẩm phu nhân rất đẹp, nhưng dù sao cũng đã là mẹ ba con, lúc này vẻ đẹp của Thẩm phu nhân chính là đoan trang nền nã, không giống con gái bà, độ tuổi đương độ xuân thì hoa nở (3), mắt hạnh linh động như hồ nước sâu gợn sóng lăn tăn, môi căng mịn tựa hoa anh đào mới nở, còn có da thịt kia vô cùng mịn màng trắng nõn, cả người phảng phất như nụ hoa được trời đất niết thành, tựa như bình hoa chọc người cưng nựng, càng nhìn càng thương.
(3) 荳蔻年華 “đậu khấu niên hoa”, cách gọi bé gái tuổi 13-14 ở cổ đại
May mắn trụ trì năm nay đã gần sáu mươi, sớm qua thời dễ dàng động sắc tâm.
Thu hồi tầm mắt, trụ trì chắp tay trước ngực, mỉm cười hành lễ với vợ chồng Thẩm Đình Văn.
Người lớn hàn huyên, Thẩm Khanh Khanh tò mò đánh giá năm hòa thượng đối diện. Có lẽ trong chùa thiếu thốn thức ăn, năm người thì có đến bốn người gầy như que củi (4), chỉ có hòa thượng mặt đen đang rũ mắt đứng tuốt sau cùng lại cao lớn, giữa chùa chiền như vầy rất chói mắt. Thẩm Khanh Khanh nhịn không được nhìn nhiều hơn, thình lình người nọ ngẩng đầu nhìn nàng, lộ ra bên mắt trái một vết sẹo dài xấu xí như rết.
(4) Bản gốc là 骨瘦如柴 cốt sấu như sài. Từ điển trích dẫn: Gầy gò như que củi. Hình dung gầy mòn hết sức. ◇Tỉnh thế nhân duyên truyện 醒世姻緣傳: “Ai hủy đích nhân, hựu kiêm liễu lao khổ, khán khán cốt sấu như sài, ẩm thực giảm thiểu, khái thấu thổ đàm, tiệm tiệm bất khởi” 哀毀的人, 又兼了勞苦, 看看骨瘦如柴, 飲食減少, 咳嗽吐痰, 漸漸不起 (Đệ cửu thập hồi).
Thẩm Khanh Khanh hoảng sợ, hấp tấp giấu mình sau lưng anh trai, không dám xem nhiều.
Hai khắc sau, các hòa thượng đều lui xuống, cả nhà họ Thẩm ngồi ở thính đường bày biện đơn sơ trong khách viện nói chuyện phiếm.
“Cha, con muốn đi chơi.” Thẩm Vọng sáu tuổi không an phận mà ngồi bên người mẹ, chờ mong xin phép.
Thẩm Đình Văn cười, “Mưa lớn lắm, ở lại đi.”
Thẩm Vọng làm nũng, “Con muốn đi bây giờ.”
Thẩm Đình Văn thu lại nụ cười, mày cũng nhíu lại hết mực uy nghiêm.
Thẩm Vọng nhất thời co cổ, không dám hé răng.
Trần thị cười sờ đầu dưa của con trai út.
“Cha, người thấy vị hòa thượng mặt đen kia không” Thẩm Khanh Khanh trong lòng còn sợ hãi hỏi cha, “Con cảm thấy hắn không giống người tốt.”
Thẩm Đình Văn gợi lên hứng thú, nhìn con gái hỏi, “Vì sao con nghĩ vậy?”
Thẩm Khanh Khanh tất nhiên có đạo lý riêng, “Hòa thượng nếu an phận thủ thường, mỗi ngày tụng kinh niệm Phật làm sao sẽ bị thương, hơn nữa ánh mắt hung dữ như vậy, con nhìn thấy sợ lắm.”
Thẩm Đình Văn bật cười, hỏi ngược lại con, “Có người trời sinh dễ gần, có người trời sinh dữ dằn, chỉ bằng dung mạo sao có thể phán đoán phẩm hạnh một người, hơn nữa hắn ta bị thương, nhỡ chăng do gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, con thấy đúng không?”
Năm ấy Thẩm Đình Văn thi Đình được tiên đế khâm thưởng Trạng Nguyên lang, Thẩm Khanh Khanh không cãi lại cha, bèn bĩu môi quay đầu, thái độ mất hứng.
Thẩm Đình Văn mau chóng dỗ con gái, “Lời cha cũng chỉ là suy đoán, hắn có lẽ là người tốt, cũng có thể là người xấu, chúng ta ra ngoài vẫn phải cẩn thận.” Nói xong, Thẩm Đình Văn kêu Ngô quản sự, bảo ông an bài hộ viện cho tốt, không được để người ngoài tùy tiện ra vào tòa sân này.
Ngô quản sự lĩnh mệnh rời đi.
Lúc này Thẩm Khanh Khanh mới cười.
Chẳng mấy chốc, trong chùa đưa tới cơm chay đêm nay, đơn giản là màn thầu, cháo kèm đồ chay. Đồ ăn thanh đạm được mang lên bàn, Thẩm Vọng thích ăn mặn nhất là người đầu tiên mất hứng, trừng mắt đánh giá từng món đồ ăn trên mâm, “Sao không có thịt vậy?”
Thẩm Đình Văn đối xử với con trai khác xa so với con gái nũng nịu, nghiêm giọng, “Phật môn không sát sanh, thành thật ăn cơm, chớ có lắm lời.”
Thẩm Vọng không dám trái ý cha, ấm ức cầm màn thầu, cúi gằm đầu nhai.
Thẩm Khanh Khanh ngay khi thấy một đĩa đồ ăn có vết nứt đã hết muốn ăn, lấy tay che miệng ngáp, đứng dậy làm nũng với cha mẹ, “Con buồn ngủ quá, cha mẹ mọi người cứ từ từ ăn, con về phòng trước ạ.”
Hai vợ chồng đều không vạch trần con gái.
Thẩm Khanh Khanh cười đi ra ngoài, Ngọc Thiền đứng ở cửa đã sớm bung dù, thay cô nương nhà mình che mưa.
Thẩm Khanh Khanh ở tại đông sương phòng, lúc hai chủ tớ lại đây, một nha hoàn khác của Thẩm Khanh Khanh là Ngọc Điệp đã vén màn.
“Cô nương, trong chùa đồ vật khẳng định so ra vẫn kém hơn đồ nhà mình, đêm nay người phải chịu thiệt rồi.” Ngọc Điệp nhìn giường gỗ hoa lê cổ xưa bên trong, bất đắc dĩ nói.
Thẩm Khanh Khanh đi đến mép giường, chăn bông trên giường vừa nhìn là biết không phải đồ mới, có lẽ do ngày mưa, toàn bộ giường đệm đều tản ra mùi mốc meo thoang thoảng. Chưa nới tới chủ tử nhà họ Thẩm, chính bọn thô sử người ở của Thẩm phủ còn dùng chăn tốt hơn nơi đây.
Thẩm Khanh Khanh ghét bỏ lùi ra sau hai bước, toan tìm cha mẹ oán giận trong chùa gian khổ, người đi tới cửa, nhìn mưa to tầm tã bên ngoài, Thẩm Khanh Khanh cắn môi, lần nữa lui về nội thất. Nếu nàng đi trách móc thật, cha mẹ chỉ đành phái người xuống núi lấy đồ trong xe, mưa to đường trơn, nàng vẫn không nên hành hạ nhân nhà mình thôi.
Song nàng không thể ngủ trên ván giường cũ nát được.
Thẩm Khanh Khanh dứt khoát ngồi xuống bàn bên.
“Cô nương, người không ngủ sao?” Ngọc Điệp nghi hoặc hỏi.
Thẩm Khanh Khanh nhìn cửa sổ thở dài, “Ở chỗ này tạm chấp nhận một đêm đi.”
Cô nhỏ mềm yếu sao ngồi một đêm được, Ngọc Điệp đang muốn khuyên bảo, Ngọc Thiền bên cạnh nhanh cho nàng ánh mắt. Khuyên cái gì khuyên, cô nương nhà mình tính tình thế nào các cô còn không rõ sao. Từ nhỏ đã bị bà ba dưỡng thành tính tình nũng nịu quý báu, ăn mặc không như ý thà ném đi chớ không muốn để bản thân chịu thiệt.
“Buổi tối lạnh, tiểu thư khoác thêm áo ngoài đi.” Ngọc Thiền lấy ra một cái áo ngoài hồng nhạt từ bọc đồ tùy thân.
Thẩm Khanh Khanh chán chết, gật đầu.
Ngồi một đêm, buổi sáng hôm sau, Thẩm Khanh Khanh eo nhức lưng đau.
“Hết mưa chưa?” là chuyện thứ nhất Thẩm Khanh Khanh tỉnh ngủ muốn biết.
Ngọc Thiền một bên bưng bồn gỗ đi vào trong một bên lắc đầu, “Vẫn còn ạ, chỉ là rỉ rả mưa nhỏ, chắc không bao lâu sẽ ngớt thôi ạ.”
Thẩm Khanh Khanh thất vọng hết biết, thay quần áo đi thỉnh an cha mẹ, quả nhiên nghe được người một nhà phải ở trong chùa thêm một đêm.
“Tối qua ngủ không ngon phải không?” Trần thị liếc mắt một cái đã thấy con gái khác thường, đau lòng hỏi.
Thẩm Khanh Khanh nhập nhèm dựa vào lòng ngực mẹ, “Mẹ ơi, con muốn mau về nhà.”
Trần thị cười vỗ vỗ bả vai con, “Sắp rồi, lần này trở về kinh, chúng ta không bao giờ xa nhà nữa.”
Mẹ con hai người rì rầm tán chuyện, trong viện đột nhiên truyền đến thanh âm hưng phấn của Thẩm Vọng, “Mẹ ơi, sau núi có cây cây hòe già, chúng ta bốn người ôm không hết. Hòa thượng Tĩnh An nói cây hòe già đã sống hơn một ngàn năm, là bảo vật trấn chùa, còn nói hứa nguyện với cây hòe già rất linh nghiệm đó.”
Thanh âm chưa dứt, nghé con Thẩm Vọng đã chạy vào, phía sau là Thẩm Túc nện bước ổn trọng.
“Coi con kìa, sao không bung dù vậy?” Trần thị sờ sờ đầu tóc hơi ướt của con trai nhỏ, nhẹ giọng trách cứ.
Thẩm Vọng chẳng hề để ý, “Mưa chút này tính là gì, chỉ con gái mới sợ mưa thôi.”
Nói xong, nhóc con còn ngửa đầu liếc mắt ngó chị ruột.
Thẩm Khanh Khanh lười để ý đến thằng em khó ưa, nghiêng đầu ngáp một cái.
Thẩm Đình Văn thấy thế, biết con bé chú ý nhất vật bên người, vội an bài người xuống núi lấy gối, chăn mền.
Dùng qua cơm sáng, Thẩm Đình Văn chuẩn bị mang vợ con đi xem cây hòe già kia, Thẩm Khanh Khanh mệt cực kỳ, nói sao cũng không muốn đi, ngã đầu thiếp đi trên chăn đệm trải tốt.
Cùng lúc đó, trên đường vang lên tiếng chân ngựa, mười sáu con khoái mã nhanh như chớp tới đây, đồng thời ngừng ở trước đoàn xe họ Thẩm.
Áo tơi to rộng che đi dung mạo đoàn người, nhưng kiểu huấn luyện có tố chất kia vẫn khiến người ta sinh lòng kiêng kị.
Ngồi trên ngựa cao đi đầu tiên, tay Lý Chí cầm dây cương, híp mắt nhìn về phía sườn núi, mơ hồ thấy ngôi miếu nhỏ.
“Bẩm Hầu gia, tin tức xác thực, phản tặc Tào Hùng giấu mình ở Tiểu Tuyền tự.”
Lý Chí gật đầu, mắt phượng liếc về hướng đoàn xe họ Thẩm dừng bên đường.
Đã có cấp dưới tìm hiểu, trở về bẩm báo: “Thưa Hầu gia, hôm qua gia quyến Thẩm tam gia nhà Thẩm các lão ở nơi này, bởi vì mưa to khó đi, đoàn xe tạm dừng, lúc này nhà Thẩm tam gia còn đang ở Tiểu Tuyền tự tránh mưa.”
Nhà họ Thẩm, đệ nhất danh môn thanh lưu chốn kinh kỳ.
Lý Chí cười lạnh, trầm giọng hạ lệnh: “Hôm nay cần phải bắt được Tào Hùng, nếu có người vướng bận, cùng nhau diệt trừ.”


Tác giả có lời muốn nói:
Lại đào hố mới, khẳng định cập nhật thường xuyên, mọi người dũng cảm mà nhảy vào, yêu các bạn.
Quy củ cũ, ba chương đầu đều phát 100 bao lì xì.
Editor có lời muốn nói:
Những lời viết thêm của tác giả nếu có liên quan đến truyện hoặc thú vị mình sẽ edit kèm theo, còn lại sẽ được lược bỏ.
Anh diệt trừ hết là anh mất vợ luôn rồi
ThíchThích
Éc, ẽm ngồi cả đêm chỉ vì ko hợp hoàn cảnh, ta thật …
ThíchThích
Ái chà, nam chính xuất hiện ngầu thế nhỉ, xem anh tự vả mặt sau này thế nào.
ThíchĐã thích bởi 1 người