Bởi vì liên tiếp gặp phải vài lần ám sát, vừa dùng thích khách, vừa hạ độc, chủ mưu chân chính phía sau còn chưa bắt được, Ngụy Quốc Công cùng Thẩm Lâm Phong vì an nguy của Thẩm Hinh Dung, không chỉ đem hạ nhân Nhạc Sanh Viện tra xét một lần, còn phái nhiều hộ vệ hơn cho Nhạc Sanh Viện, hơn nữa nghiêm lệnh Thẩm Hinh Dung mấy ngày này đều không được ra cửa.
Ngụy Quốc Công kế phu nhân Khương thị bởi vì muốn hại Thẩm Hinh Dung, cũng bị nhốt lại, tuyên bố bên ngoài là bà sinh bệnh cần tịnh dưỡng, không thể cho người quấy rầy, miễn thăm hỏi, cho dù người Khương gia tới cũng không được gặp, phái một đại đội hộ vệ phụ trách trông coi, đem toàn bộ chính viện vây chật như nêm cối, con muỗi cũng không lọt, để Khương thị không thể liên hệ với bên ngoài.
Đối với việc xử lý như thế, Thẩm Hinh Dung hơi vừa lòng. Dù sao thì Khương thị gả cho Ngụy Quốc Công là do hoàng đế tứ hôn, hoàng đế năm đó vì điều gì ban hôn, Thẩm Hinh Dung biết trong đó có bí mật không thể nói. Nếu hoàng đế không đồng ý, Ngụy Quốc Công cũng không thể tùy tiện hưu(1) Khương thị hoặc cùng Khương thị hòa ly(2).
(1) “Hưu thê”: bỏ vợ
(2) “Hoà ly” hoặc “cùng cách”: ly dị nhưng tính chất nhẹ hơn “hưu thê” rất nhiều.
“Kì thật giữ Khương thị lại cũng tốt, hiện tại quản nghiêm như vậy, bà ta cũng không thể lại bày ra trò nhảy nhót gì. Nếu Khương thị không còn, hoàng đế lại ban hôn thêm lần nữa, hoặc lại nhét người vào phủ, còn chưa chắc dễ đối phó như với Khương thị.” Lúc Ngụy Quốc Công thương lượng cùng Thẩm Hinh Dung cách xử trí Khương thị, Thẩm Hinh Dung đã nói vậy với Ngụy Quốc Công.
Thẩm Hinh Dung nói: “Để Khương thị chiếm vị trí kia đi. Miễn có thêm nhiều phiền toái.”
Ngụy Quốc Công cảm thấy Thẩm Hinh Dung đúng là đã trưởng thành. Cũng dễ hiểu, đây là con gái cưng của hắn cùng Ngô Uyển Thu, thông minh giống mẹ, Ngụy Quốc Công không có ý kiến gì, dựa vào ý tứ Thẩm Hinh Dung mà đem Khương thị cấm túc.
Thẩm Hinh Lệ bên kia, cũng bị nghiêm trị.
Ngụy Quốc Công tự mình xử lý, Thẩm Hinh Lệ bị phạt ở trong từ đường quỳ cả đêm, tiếp theo dựa vào gia pháp đánh mười bản. Ngụy Quốc Công cho nàng ta cấm túc ba tháng, chờ dưỡng thương tốt thì sao chép gia quy một trăm lần.
Tổng trận phạt này cộng lại xem như phạt nặng, đặc biệt là quỳ cả đêm, lại bị đánh mười bản, chuyện này không dễ chịu, mông đều bị đánh sưng lên.
“Xứng đáng!” Hồng Lăng rất hả giận, “Ai kêu nàng ta muốn hại tam tiểu thư.”
Thẩm Hinh Dung đối với việc Thẩm Hinh Lệ bị phạt cũng không có suy nghĩ gì, làm sai nên bị phạt, đây là quy củ, cũng có thể giáo huấn Thẩm Hinh Lệ thành thật hơn. Nàng hiện tại buồn rầu vì mình không thể ra cửa, chỉ có thể mỗi ngày nhốt mình trong nhà, ngắm mặt trời mọc rồi lặn ở tứ phương tám hướng, mây cuộn mây tan, ngày trôi qua thật buồn chán.
Đóng cửa như vậy gần nửa tháng, cho đến một ngày sau giờ ngọ, từ trong cung truyền đến một đạo cấp chiếu.
Tới Ngụy Quốc Công phủ truyền chỉ chính là đại thái giám Lục công công, quản sự bên người Thái Hậu. Lục công công đã theo Thái Hậu vài thập niên, từ khi Thái Hậu vẫn còn làHoàng Hậu đã theo người hầu hạ, cùng Thái Hậu trải qua rất nhiều phong ba, cảm tình chủ tớ không ai có thể so sánh nổi.
Mấy năm nay, Thái Hậu cực kì tín nhiệm và nể trọng Lục công công, ông cũng bồi dưỡng mấy người đồ tử đồ tôn, đều là người nhanh nhạy hiểu chuyện, bình thường có việc Lục công công đều để đệ tử đi làm, chỉ có chuyện quan trọng ông mới tự thân xuất mã.
Hôm nay tới Ngụy Quốc Công phủ truyền ý chỉ Thái Hậu, để Lục công công tới nói, đây chính là chuyện quan trọng cực kì.
Lục công công cười với Thẩm Hinh Dung nói: “Thẩm Tam tiểu thư, Thái Hậu nương nương nói nhớ người, muốn cho người tiến cung ở vài ngày.”
Thái Hậu họ Ngô, là cô cô của Ngô Uyển Thu, tính bối phận, Thẩm Hinh Dung nên kêu Thái Hậu một tiếng cô tổ mẫu. Thẩm Hinh Dung khi còn nhỏ thường cùng Ngô Uyển Thu tiến cung vấn an Thái Hậu, rất thân cận Thái Hậu. Bà thương nàng nên đối xử y như với cháu gái ruột của mình. Sau khi Ngô Uyển Thu bệnh chết, Thái Hậu rất thương tâm, nhìn Thẩm Hinh Dung lại nhớ tới Ngô Uyển Thu. Vì suy nghĩ cho tâm tình của bà, Thẩm Hinh Dung có đoạn thời gian không tiến cung nữa, cứ thế ba bốn năm, Thái Hậu khôi phục sau bi thương, lại bắt đầu truyền chỉ cho Thẩm Hinh Dung tiến cung chơi, để nàng cùng mình tâm sự, lại thường từ trong cung ban thưởng đồ vật cho Thẩm Hinh Dung, như gấm vóc thời thượng, trang sức tinh xảo, món ăn vặt ngon miệng, trước sau như một mà cưng chiều nàng, tựa như hết thảy đều khôi phục như lúc Ngô Uyển Thu còn sống.
Trong ấn tượng của Thẩm Hinh Dung, Thái Hậu vẫn luôn là một lão thái thái hiền từ hòa ái, đối với nàng rất tốt, chiều nàng thương nàng, giống như trưởng bối trong nhà. Nội tâm nàng cũng rất thích Thái Hậu, kính trọng bà như với trưởng bối.
Bây giờ Thái Hậu cho Lục công công tới truyền chỉ triệu Thẩm Hinh Dung tiến cung, vừa lúc mấy ngày nay nàng vẫn bị nhốt, chỗ nào cũng không thể đi, có cơ hội tiến cung thăm Thái Hậu, cũng coi như là dịp để đi ra ngoài một chút, Thẩm Hinh Dung đương nhiên vui mừng.
Thẩm Hinh Dung đáp lời Lục công công: “Để ta đi thu thập một chút, sau đó sẽ tiến cung cùng ông.”
Lục công công cười nói: “Vậy mong Thẩm Tam tiểu thư nhanh tay, đừng làm Thái Hậu nương nương trong cung sốt ruột chờ.”
Thẩm Hinh Dung hơi gật đầu, tỏ vẻ sẽ mau chóng thu thập, liền xoay người trở về Nhạc Sanh Viện. Trên đường trở về, Thẩm Hinh Dung nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn lại, là đại ca Thẩm Lâm Phong theo đến.
“Đại ca sao lại tới đây?” Thẩm Hinh Dung kinh ngạc nói.
“Anh có lời muốn nói em.” Thẩm Lâm Phong đem Thẩm Hinh Dung kéo đến bên cạnh, cẩn thận dặn dò: “Anh nghe nói mấy ngày trước đây Thái Hậu thỉnh thái y xem bệnh, thân thể ngài sợ là không tốt, sau khi em tiến cung, cẩn thận hầu hạ Thái Hậu chút.”
“Em biết mà.” Thẩm Hinh Dung ngoan ngoãn vâng lời, không hề khẩn trương như Thẩm Lâm Phong, ngược lại rất thoải mái mà nói: “Em vào cung ở cùng Thái Hậu, giống như trước kia, nhiều nhất là ba năm ngày sẽ trở lại, đại ca cũng không cần quá lo lắng.”
“Vậy là tốt nhất.” Thẩm Lâm Phong duỗi tay sờ đầu Thẩm Hinh Dung, cho muội muội nũng nịu tiến cung như vậy, hắn thật sự không yên tâm. Hoàng cung nơi đó, bên ngoài nhìn như sáng láng rực rỡ, bên trong lại chẳng phải địa phương tốt lành gì.
Ước chừng một khắc thời gian, Thẩm Hinh Dung đã thu thập thỏa đáng, nàng định mang Hồng Lăng tiến cung, nhưng nhớ tới em ấy đời trước cuối cùng chết trong cung, nàng cảm thấy hoàng cung kia đối với Hồng Lăng không tốt, nên không cho em ấy đi theo, một mình ngồi trên xe ngựa trong cung phái tới, đi theo Lục công công tiến cung.
Xe ngựa đi về hướng cung cấm, Thẩm Hinh Dung ngồi trong xe, nghe tiếng vang bên ngoài, biết xe ngựa đã đến đường chính, trên đường rất náo nhiệt, nàng vén rèm lên nhìn, vậy mà nhìn thấy những người ăn mặc không giống người Đại Chu đi qua. Những người đó hẳn là người Bắc Lục. Bọn họ so với người Đại Chu càng cao lớn hơn, ngũ quan lập thể, mũi cao thẳng, như toà núi nhỏ, đôi mắt thâm thúy, tròng mắt cũng không phải màu đen, mà là màu lam nhạt, tóc màu đỏ, cũng có ánh vàng, trên người mặc quần áo vật phẩm trang sức cũng khác biệt rất lớn với bá tánh Đại Chu, Trên đường thỉnh thoảng có người đi đường tò mò mà đánh giá họ.
“Sao người Bắc Lục vào kinh vậy ta?” Thẩm Hinh Dung nhìn mấy người Bắc Lục đi xa, buông mành, lầm bầm lầu bầu một câu.
Bắc Lục giáp phía bắc Đại Chu, là dân tộc du mục điển hình. Từ khi triều Đại Chu thành lập, Bắc Lục đã không quá hòa thuận, Bắc Lục Thát Tử thường xuyên nam hạ quấy rầy biên cảnh Đại Chu, đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào mà không làm, bá tánh biên cảnh hận bọn họ thấu xương, mỗi lần bị Bắc Lục Thát Tử quấy nhiễu đều ra sức phản kháng, cực kì dũng mãnh.
Nhưng bởi vì vài thập niên trước thực lực hai bên đều tương tự, ai cũng không thể đánh thắng ai, Đại Chu triều cùng Bắc Lục Thát Tử cứ như vậy đánh đánh dừng dừng, tới tới lui lui giằng co vài chục năm. Loại tình huống này vẫn luôn liên tục đến mấy năm trước, cho đến khi Ninh Vương Tiêu Sở Hiên đi Bắc Cương, tình huống mới bắt đầu phát sinh chuyển biến lớn.
Ba năm trước, khi Ninh Vương Tiêu Sở Hiên mười sáu tuổi ở Hắc Thuỷ thành một trận thành danh, lấy ít thắng nhiều, đánh sập hơn bảy vạn nhân mã của Bắc Lục Thát Tử, làm chúng chạy trối chết. Nửa năm trước, Ninh Vương Tiêu Sở Hiên lại mang đại quân đánh bại hai mươi vạn quân của Bắc Lục Nhị hoàng tử, bắt sống hắn, cả trận toàn thắng. Danh xưng“Chiến thần” của Ninh Vương Tiêu Sở Hiên làm Bắc Lục Thát Tử sợ vỡ mật, sôi nổi chạy tan tác. Hoàng thất Bắc Lục cũng vì vậy mà xảy ra rung chuyển. Tam hoàng tử mang theo thân tín giết Đại hoàng tử, chính mình ngồi lên vương vị.
Bắc Lục rung chuyển, nhưng Đại Chu lại quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, quân cường mã tráng, tân vương Bắc Lục tự biết cùng Đại Chu đánh giặc là không sáng suốt, liền đưa ra hoà đàm.
Thẩm Hinh Dung hồi tưởng tình huống đời trước vào thời gian này, hẳn là sứ thần Bắc Lục phái đến cầu hòa sắp tới kinh đô, cho nên mới có người dân họ xuất hiện trên đường.
Đời trước Thẩm Hinh Dung không quan tâm việc triều đình, nay gặp phải, bỗng nhiên nhớ lại, nàng cảm thấy tân vương Bắc Lục xem như có đầu óc, đánh không thắng thì cầu hòa, nghỉ ngơi lấy lại sức, chung sống hoà bình, dù là vì nước hay vì dân, đối với hai nước đều có lợi.
Đánh giặc luôn là bá tánh chịu khổ, chết nhiều người như vậy. Đời trước sau lần hoà đàm này, biên cương Đại Chu và Bắc Lục xác thật hoà bình yên ổn được vài năm.
Một đường miên man suy nghĩ, xe ngựa dần dần đi tới chỗ yên tĩnh, chờ xe ngựa dừng lại, Thẩm Hinh Dung biết là đã tới hoàng cung rồi.
Trong cung không thể dùng xe ngựa, Thẩm Hinh Dung chỉ có thể đi bộ đến Thọ Khang cung của Thái Hậu.
Thẩm Hinh Dung xuống xe, theo Lục công công đi về hướng Thọ Khang cung.
Từ cửa cung đến Thọ Khang cung phải đi hồi lâu. Thẩm Hinh Dung đi trên đường, hai bên là tường cao màu đỏ, giương mắt có thể thấy được xà nhà mái cong, ánh mặt trời chiếu lên mái ngói lưu ly , lóe lên ánh sánh chói mắt, hiện lên một mảnh kim bích huy hoàng.
Đi đến nửa đường, phía trước bước tới đoàn người, Thẩm Hinh Dung ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đi đầu đằng trước là một nữ nhân trang điểm đoan trang tú lệ, ung dung hoa quý, đúng là đương kim Hoàng Hậu nương nương.
Mắt thấy Hoàng Hậu đi tới, Thẩm Hinh Dung vội vàng dừng bước, nghiêng người đứng ở bên đường, đợi Hoàng Hậu đến gần, cung kính mà hành lễ vấn an Hoàng Hậu: “Thần nữ thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Hoàng Hậu quay đầu nhìn về phía Thẩm Hinh Dung, đôi mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới.
Cho dù Thẩm Hinh Dung cúi đầu, cũng nhạy bén cảm giác được ánh mắt soi mói của Hoàng Hậu, không khỏi căng thẳng, không biết Hoàng Hậu muốn làm gì đây?