[Rể quý] – CHƯƠNG 2

Đoàn người Thẩm Đình Văn cùng đi xem cây hòe già ngàn năm, trụ trì dẫn theo một hòa thượng tự mình tiếp khách, dư lại ba hòa thượng lưu tại chùa.

Mưa nhỏ tí tách tí tách, sân sạch sẽ không cần quét tước, ba hòa thượng trong đó có hai người đứng chung một tụm thấp giọng thảo luận về người Thẩm gia, chỉ có hòa thượng mặt đen khóe mắt mang sẹo đứng một mình ở trước cửa, đối mặt với núi xa mây mù lượn lờ mà xuất thần.

Bỗng nhiên, có người gõ cửa.

Ánh mắt hòa thượng mang sẹo phát lạnh, ngay sau đó rũ mắt.

Bởi vì hắn đứng ở cửa, hòa thượng bên trong liền sai hắn “Trần, ngươi đi mở cửa, khẳng định lại có người tới tránh mưa.”

Trần nghe vậy, yên lặng bước ra ngạch cửa, nhưng mà thân ảnh cao lớn vừa chuyển, lại hướng phía sau mà đi.

Bên trong hai hòa thượng trợn mắt há hốc mồm, phản ứng lại, không khỏi cùng nhau mắng Trần, vừa mắng vừa đi mở cửa cho khách hành hương.

Cách đó không xa tại chỗ ngoặt hành lang, Trần ẩn nấp thân hình, đôi mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm đại môn chùa chiền.

Cửa chùa cổ xưa mở ra, ngoài cửa hai nam nhân khoác áo tơi đang đứng, dưới áo tơi lộ ra chuôi đao thật dài.

Trần hòa thượng, không, phản tặc Tào Hùng thấy vậy, lập tức chạy trốn.

Tiểu Tuyền tự cũng không lớn lắm, Tào Hùng chạy nhanh đến hậu viện, lại thấy nơi cửa sau cũngxuất hiện hai người mặc áo tơi đeo đao. Tào Hùng trong lòng lộp độp, không chờ đối phương phát hiện liền lui trở về.

Tào Hùng biết, giờ phút này Tiểu Tuyền tự đã bị người của Bình Tây Hầu Lý Chí vây quanh.

Làm sao bây giờ?!

Lý Chí phụng chỉ đuổi bắt hắn lâu như vậy, nếu có thể tìm được Tiểu Tuyền tự, Lý Chí chắc chắn đã có chuẩn bị kĩ lưỡng. Hôm nay nếu hắn không tìm được chỗ trốn thì không thể thoát đi. Chỗ ẩn nấp nào đây…

Tào Hùng bỗng nhiên nghĩ tới người Thẩm gia. Thẩm các lão là lão thần thánh thượng coi trọng nhất, cũng là thân sinh phụ thân của Hoàng Hậu, nếu hắn bắt Thẩm gia gia quyến làm con tin, Lý Chí dám không cho Thẩm gia mặt mũi sao?

Quan tâm Lý Chí dám hay không dám làm gì, hắn chỉ có một cái con đường này để đi.

Nghĩ đến đây, Tào Hùng đi thẳng đến khách viện.

Mưa phùn kéo dài, kèm theo âm thanh tí tách rất nhỏ làm người dễ ngủ cực kỳ. Thẩm Khanh Khanh đang ngủ ngon lành, chợt nghe trong viện có người cao giọng giận mắng. Không chờ Thẩm Khanh Khanh phân biệt rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ngọc Thiền, Ngọc Điệp đã kinh hoảng thất thố chạy vào. Một người vội vã dọn ra ghế dựa ngăn trở cửa nội thất, một người mặt tái nhợt vọt tới trước mặt nàng “Cô nương mau đứng lên, tên hòa thượng mặt đen kia thật sự không phải người tốt, một hai phải xông vào sân chúng ta”

Thẩm Khanh Khanh kinh hãi, thanh âm bắt đầu phát run “Cha đâu, cha ta bọn họ đã trở lại chưa?”

Ngọc Thiền một bên luống cuống tay chân giúp nàng mặc quần áo một bên nhanh chóng nói “Còn chưa có, nhưng đã có người đi báo cho tam gia rồi, tiểu thư chớ hoảng sợ, chúng ta bảo vệ tốt chính mình trước, tam gia…”

Nàng còn chưa nói xong, chỉ nghe “Phanh” một tiếng vang lớn, có người đá cửa, một chân đem ghế dựa chắn cửa cùng Ngọc Điệp đang đỡ ghế đều đá bay ra ngoài. Ghế dựa ầm ầm lăn loạn, Ngọc Điệp gục trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, như đã là ngất đi.

Biến cố phát sinh, Ngọc Thiền hai chân nhũn ra, trực tiếp ngã xuống.

Thẩm Khanh Khanh cũng bị tên hòa thượng mặt đen hung thần ác sát làm cho sợ hãi, nhưng nàng quần áo chưa ổn, cô nương gia đối nam nhân trời sinh sợ hãi khiến cho nàng bảo trì lý trí, một bên vội vàng buộc lại cạp váy một bên nhảy xuống giường, trừng mắt đe dọa tên hòa thượng “Ngươi đừng tới đây, ông nội ta là nội các các lão, cô cô ta là Hoàng Hậu, ngươi dám động vào ta một chút, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Thiếu nữ khuê các mười bốn tuổi, tóc đen tán loạn, nhìn đến khuôn mặt nhỏ kia càng thêm trắngtrong non nớt, tựa như một con sơn dương đang đợi làm thịt.

Hôm qua Thẩm Khanh Khanh đến chùa có đội đấu lạp, Tào Hùng chỉ nhìn thấy nửa bên sườn mặt của nàng, lúc này thấy dung mạo Thẩm Khanh Khanh, hắn cũng cả kinh. Nhưng Lý Chí mọi lúc đều có thể đuổi giết tới nơi, Tào Hùng không còn hứng thú với mỹ nhân gì hết, hắn chỉ cần một con tin có thể khiến Lý Chí kiêng kị, thả hắn rời đi.

Kỳ thật người thích hợp nhất là Thẩm Vọng, vừa là con vợ cả vừa là đứa nhỏ nhất, đáng tiếc đứa trẻ đã đi theo cha mẹ đi sau núi.

Tào Hùng chỉ có thể bỏ đứa nhỏ mà đứa giữa.

Trong phòng, Thẩm Khanh Khanh cùng hai nha hoàn, Ngọc Điệp đã hôn mê, Ngọc Thiền lấy hết can đảm che trước người Thẩm Khanh Khanh, thấy chết không sờn mà nhìn chằm chằm Tào Hùng. Nhưng Tào Hùng từng thống lĩnh tam vạn binh giáp tạo phản, dáng người cường tráng, võ công hơn người, sao có thể không đối phó nổi với hai cô gái yếu đuối cơ chứ?

Đáng thương Thẩm Khanh Khanh chỉ kịp phát ra hai tiếng thét chói tai, đã bị Tào Hùng bắt vào ngực.

“Buông ta ra!!” 

Tên nam nhân mình đồng da sắt gắt gao túm eo mình, Thẩm Khanh Khanh hai chân gần như cách đất, đôi tay nàng hung hăng chộp vào mu bàn tay Tào Hùng, hai chân cũng nỗ lực đá chân Tào Hùng.

Nhưng mấy ngón đòn này với Tào Hùng mà nói tựa như cào ngứa, ôm eo Thẩm Khanh Khanh, hành động của hắn như sấm chớp ngoài trời, ra cửa liền đem thanh chủy thủ để trên chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Khanh Khanh “Đều tránh ra, nếu không ta lập tức giết nàng”

Mũi đao sắc bén đâm vào da thịt, Thẩm Khanh Khanh đau nên không dám giãy giụa nữa, mắt hạnh khóc như mưa.

Ngọc Thiền cùng bọn hộ viện Thẩm gia sợ ném chuột vỡ bình (1), chỉ có thể tránh đường.

(1) Ném chuột vỡ bình: Hành động không mang đến kết quả gì đáng kể, trong khi lại gây ra tổn thất lớn hơn nhiều.

Tào Hùng mang Thẩm Khanh Khanh đi về phía trước, lúc hắn sắp rời đi khách viện, phía trước đột nhiên nhiều thêm hai người mặc áo tơi.

Tào Hùng dừng lại bước chân, tầm mắt nhanh chóng đảo qua mặt hai người, không có Lý Chí.

“Tránh ra, nếu không ta giết nàng” Tào Hùng lại uy hiếp lần nữa.

Hai người kia liếc mắt lẫn nhau, trong mắt đều có do dự. Hầu gia đã nói ai vướng bận thì giết luôn, nhưng cô nương kia là cháu gái Thẩm các lão, Thẩm các lão địa vị trong lòng Hoàng Thượng cũng không kém Hầu gia, thật sự ra tay, Hầu gia sau này không còn ngày bình yên.

“Khanh Khanhhhh”

Một tiếng khóc tê tâm liệt phế xuyên qua không gian. Vợ chồng Thẩm Đình Văn, Trần thị trở về gấp, chính mắt nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh trở thành con tin nguy hiểm kề cận, Trần thị suýt nữa khóc gần chết. Cha con Thẩm Đình Văn, Thẩm Túc đầy mặt giận dữ.

“Ngươi là người phương nào?” Thẩm Đình Văn để trưởng tử chiếu cố thê tử, hắn nỗ lực duy trì bình tĩnh, một bên bước đến đây một bên hướng Tào Hùng chắp tay “Vị hảo hán này, ta Thẩm Đình Văn cùng ngươi xưa nay không quen biết, tin tưởng giữa chúng ta cũng không có thù hận, chỉ cần ngươi thả nữ nhi của ta, cho dù ngươi có phiền toái gì, ta đều nguyện ý thay ngươi chu toàn.”

Tào Hùng nghe vậy, chủy thủ trong tay tiếp tục chống bên Thẩm Khanh Khanh, sau đó hướng hai người áo tơi kia giơ cằm lên “Bọn họ muốn giết ta, Thẩm đại nhân nếu có thể khuyên bọn họ thối lui đến dưới chân núi, ta sẽ tự động thả lệnh thiên kim đi .”

Thẩm Đình Văn lập tức chuyển hướng về hai người kia.

Người cao hơn giành trước giải thích “Thẩm đại nhân, chúng ta là thân vệ bên người Bình Tây Hầu, cùng Hầu gia phụng chỉ bắt giữ phản tặc Tào Hùng, hôm nay nếu cho Tào Hùng rời đi, Hầu gia nhà ta làm thế nào hồi kinh phục mệnh đây?”

Bình Tây Hầu Lý Chí.

Thẩm Đình Văn thầm nhẹ nhàng thở ra.

Đương kim thánh thượng sủng ái Thuần quý phi nhất, Lý Chí chính là huynh trưởng ruột của Thuần quý phi, năm nay vừa mới hai mươi bốn tuổi.

Lý gia nguyên là phú hộ Giang Nam, nhiều thế hệ kinh thương. Lý Chí nhận gia phong thương gia hun đúc, làm người ôn nhuận khiêm tốn xử thế lão luyện khéo đưa đẩy, cũng không cùng ai trở mặt. Thánh thượng đăng cơ, Tây Nam phiên vương phản loạn, Lý Chí nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy phụ trách việc điều hành lương thảo, cơ duyên xảo hợp lại quấn vào tiền tuyến huyết chiến. Cũng nhờ Lý Chí trời sinh có mệnh phú quý, hắn thiếu niên khi vào nam ra bắc từng theo cao nhân học một thân võ nghệ, lúc này vừa vào chiến trường liền như cá gặp nước, vì bình phiên lập hạ chiến công hiển hách, hồi kinh được thụ phong Bình Tây Hầu, chức quan thống lĩnh cấm quân.

Từ một thương nhân nho nhỏ đến khi phong hầu bái tướng, có người khen ngợi Lý Chí là kỳ tài trời sinh, cũng có người trào phúng Lý Chí dựa vào muội muội là Quý Phi một bước lên mây, còn có đại thần trong triều tự xưng là thanh cao nơi chốn cùng Lý Chí đối nghịch. Nhưng Lý Chí lòng dạ rộng lượng, gặp được xúi quẩy cũng thà rằng nhường nhịn ba phần cũng không ỷ thế hiếp người. Năm trước phò mã gia Trương Vịnh làm thơ nhạo báng Lý Chí là Dương Quốc Trung(2) của triều đại này, thánh thượng giận dữ muốn trị tội thân muội phu(3) mình, vẫn là Lý Chí chủ động cầu tình, Trương Vịnh mới miễn được một trận đòn roi.

(2) Dương Quốc Trung, anh họ Dương Quý phi thời Đường, từng làm chức Tướng quốc dưới thời Đường Huyền Tông, nổi tiếng là người độc bá triều cương, tham nhũng, kéo bè kết phái. So sánh anh Chí với tên này là biết kháy đểu cỡ nào rồi ha 🙂

(3) Muội phu: em rể. Ở đây Trương Vịnh là phò mã, chồng của công chúa, em gái vua.

Hiền thần rộng lượng như vậy, Thẩm Đình Văn tin tưởng đối phương tuyệt sẽ không tổn hại mạng của nữ nhi hắn.

“Hầu gia người ở nơi nào” Thẩm Đình Văn vội hỏi.

Người trả lời trước kia tâm tư vừa chuyển, liền rõ ràng Hầu gia vì sao không lộ mặt.

Hắn rũ mắt nói “Hầu gia có việc trì hoãn, chỉ sợ còn ở trên đường.”

Thẩm Đình Văn nắm chặt tay.

Lý Chí không ở đây, Tào Hùng vui mừng, ép Thẩm Khanh Khanh đi ra ngoài.

Đám người Thẩm Đình Văn theo bản năng né tránh, lục tục một vòng những người mặc áo tơi tìm đến đều đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tào Hùng thấy, chuyển tay, Thẩm Khanh Khanh chỉ cảm thấy bên tai chợt lạnh

Hoảng sợ đan xen, nàng khóc lóc nhìn vê phía phụ thân “Cha”

Mắt thấy nữ nhi bị kẻ cắp cắt bỏ một đoạn tóc, Thẩm Đình Văn tức khắc giật lùi, vẻ mặt phẫn nộ rống những người kia “Còn không mau lui ra!!”

Thẩm Khanh Khanh khóc kêu cha gọi mẹ, có lẽ do mỹ mạo tiểu cô nương khóc đến quá thảm, bọn người kia bắt đầu lùi bước.

Một đám người lui từng bước ra sau, dưới khống chế của Tào Hùng, mọi người dần dần đi tới sau núi Tiểu Tuyền tự.

“Đều đừng nhúc nhích, động một bước, ta liền cắt một ngón tay nàng, thẳng đến khi cắt hết toàn bộ.” Lưng hướng về phía sau núi mặt nhìn đến đám người, Tào Hùng nắm lấy một bàn tay Thẩm Khanh Khanh, uy hiếp âm độc.

Trần thị vừa nghe, lập tức liền quỳ với một đám người áo tơi trước mặt, hai mắt đẫm lệ “Cầu xin các ngươi buông tha nữ nhi của ta đi, nàng mới mười bốn tuổi, nàng không chưa từng đắc tội các ngươi mà”

“Nương, ngươi đứng lên đi” Thẩm Túc một tay đem mẫu thân kéo lên, nhưng cũng cùng Trần thị song song chắn trước đám người kia.

Bọn hộ vệ đang muốn thương lượng, chợt thấy Tào Hùng sắc mặt đại biến, ánh mắt dừng ở phía sau bọn họ.

Mọi người đồng loạt quay đầu.

Mưa phùn tầm tã, có người bung dù đi đến, một thân áo tím phác họa ra thân hình nam nhân thon dài cao thẳng, ủng đen đạp nước, từng bước ra tiếng.

Khi đến gần, dù trước mặt nâng lên, lộ ra khuôn mặt nam nhân áo tím, mi đậm tựa núi xa, mắt như nước suối trong suốt, ôn nhã tuấn dật phảng phất như thế ngoại Tán Tiên.

“Hầu gia.” Đoàn người mặc áo tơi đồng thời cúi đầu chào.

Đây là người xuất thân thương nhân, có thể mang binh đánh giặc Bình Tây Hầu Lý Chí.

Thẩm Đình Văn ngoại phóng(3) nhiều năm, chưa từng gặp qua Lý Chí, lúc hắn khó có thể đem nam tử tuấn mỹ đối diện cùng Bình Tây Hầu liên hệ với nhau, thì chú ý tới bội kiếm bên hông nam nhân.

(3) Ngoại phóng: Chức quan được cử đi các tỉnh xa kinh thành làm việc.

Nếu người tới có võ, vậy hẳn chính là Lý Chí rồi.

Bất ngờ qua đi, Thẩm Đình Văn nhìn nữ nhi bị nhốt, tiến lên phía Lý Chí nói “Hầu gia, cả nhà Thẩm mỗ đều tá túc trong chùa, không nghĩ đến việc gây trở ngại việc lớn của ngài, nhưng Thẩm mỗ chỉ có đứa con gái là Khanh Khanh, mong rằng Hầu gia thương tiếc tiểu nữ tuổi nhỏ vô tội, tạm thời thối lui đến dưới chân núi, chờ tiểu nữ bình an trở về, Thẩm mỗ nguyện theo ngài hồi kinh thỉnh tội.”

Dứt lời, Thẩm Đình Văn đôi tay ôm quyền, hướng Lý Chí hành lễ thật sâu.

Lý Chí thấy vậy, bước nhanh đi đến trước mặt Thẩm Đình Văn, vừa đỡ vừa nói “Tam gia nói quá lời, nếu không có ta dẫn người lên núi, một nhà các ngươi cũng sẽ không gặp chuyện kinh hãi này.”

Thẩm Đình Văn thẳng eo, vừa nhấc đầu, đối mặt với cặp mắt phượng ôn hoà của Lý Chí.

Mặt ông lộ vẻ hy vọng “Vậy…”

Lý Chí ý bảo ông không cần nhiều lời, ngược lại đối với Tào Hùng nói “Tào Hùng, ngươi bắt Thẩm cô nương, ta xác thật không dám mạo muội đả thương ngươi, nhưng ngươi cũng nên rõ ràng, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả ngươi xuống núi. Cần chi phí công giằng co, không bằng cho những người khác xuống núi, chỉ ngươi và ta đơn đả độc đấu. Nếu ngươi thắng được, ta thả ngươi rời đi, nếu ta thắng, ngươi theo ta hồi kinh phục mệnh, như thế nào?”

Tào Hùng nhấp môi, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Lý Chí cười nhạt “Hay là ngươi không dám?”

Nam nhân cười đến khiến người ghen ghét, Tào Hùng hung hăng nhổ một ngụm “Khỏi khích tướng, người Tào gia ta còn chưa sợ qua ai”

Lý Chí vẫn cười “Vậy được, ngươi thả Thẩm cô nương, để nàng theo cha mẹ xuống núi đã.”

Tào Hùng quét mắt nhìn phu thê Thẩm Đình Văn, trong mắt xẹt qua tia châm chọc “Ngươi cho làngười ngu à? Cho mọi người Thẩm gia cùng thuộc hạ của ngươi đều xuống chân núi, lúc đó mới nói đến đơn đả độc đấu đi”

Lý Chí nhíu mày, tựa như do dự, vợ chồng Thẩm Đình Văn không muốn bỏ lại nữ nhi mà rời đi.

Tào Hùng thấy vậy, cười dữ tợn nắm một ngón tay Thẩm Khanh Khanh, giơ lên chủy thủ.

“Đừng mà” Trần thị thét chói tai, gần như điên cuồng.

Thẩm Đình Văn cắn môi, ôm thê tử đang tuyệt vọng nói với Lý Chí “Hầu gia, tiểu nữ liền giao cho người”

Lý Chí trịnh trọng gật đầu.

Thẩm Đình Văn cuối cùng nhìn đến nữ nhi, chỉ liếc mắt một cái, đôi mắt hắn liền đỏ.

Thẩm Khanh Khanh sớm đã khóc đến tầm mắt mơ hồ, cổ nàng rất đau, toàn thân đều đang phát run, nhưng mẫu thân khóc gọi càng làm cho nàng khó chịu. Mũi đao để ở cổ họng, Thẩm Khanh Khanh không dám lớn tiếng nói chuyện, nhìn phương hướng cha mẹ, nàng nghẹn ngào khuyên nhủ “Cha, ca ca, các người mang nương xuống núi đi, con không có việc gì”

Lời an ủi chưa nói xong, nàng liền khóc không thành tiếng.

Không có việc gì, thật sự sẽ không có việc gì sao?


Tác giả có lời muốn nói:

Đám hộ vệ: Hầu gia, không phải đã thoả thuận là cùng nhau diệt trừ sao?

Lý Chí: Đúng vậy, sao các ngươi không động thủ?

Đám hộ vệ: Chúng thuộc hạ không dám.

Lý Chí: Ta dám, nhưng ta là người tốt.

Editor có lời muốn cáo trạng:

Ừ anh cứ diễn tiếp đi đồ giả tạo *khinh bỉ* *ngoáy mũi*


01 || 03

2 Comments

  1. vanmiumiu nói:

    Anh xúi thì hay ghê á

    Thích

  2. Phạm Nga nói:

    Hầu gia chuyên đóng vai người tốt 😆

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s