[Rể quý] – CHƯƠNG 3

Trên giao lộ đường núi, Tào Hùng áp Thẩm Khanh Khanh, chính mắt nhìn chằm chằm đám người Thẩm Đình Văn xuống núi.

Lúc này, trong chùa chỉ còn ba người Tào Hùng, Thẩm Khanh Khanh và Lý Chí.

Thẩm Khanh Khanh đã ngừng khóc, một bên nỗ lực phối hợp với Tào Hùng nện bước tránh cho chủy thủ cắt đến cổ nàng, một bên an tĩnh chờ đợi kết quả.

“Ngươi có thể buông nàng ra.” Lý Chí ném đi ô che trong tay, tùy thời chuẩn bị cùng Tào Hùng động thủ, mà ánh mắt hắn, từ đầu đến cuối chưa từng dừng trên người Thẩm Khanh Khanh. Danh môn quý nữ, đơn giản ỷ vào xuất thân cố làm ra vẻ, một khi gia tộc lụn bại, những quý nữ đó trừ bỏ một thân da thịt trắng trẻo ra, bản lĩnh nuôi sống chính mình cũng không có, còn không bằng nông phụ.

Buông ra?

Tào Hùng cười lạnh, bắt cóc Thẩm Khanh Khanh nói “Hầu gia đừng vội, chúng ta trước tìm nơi tốt để luận võ nào.”

Nói xong, Tào Hùng túm Thẩm Khanh Khanh đi về phía đông Tiểu Tuyền tự.

Lý Chí cười cười, sân vắng, tản bộ theo hai người phía sau.

Tiểu Tuyền tự phía đông không xa có mảnh hồ nước, do trước đây các tăng nhân hợp nhau đào ra, lại dẫn nước trên núi chảy về đây, thuận tiện cho các tăng nhân hằng ngày dùng nước. Hồ nước không biết đã đào từ bao giờ, thời gian dài, chậm rãi biến thành một hồ nước lớn, chỗ sâu nhất chừng ba trượng(1).

(1) 1 trượng ~ 3.33m

Tào Hùng ẩn nấp ở Tiểu Tuyền tự nửa năm, đối với quanh đây rất quen thuộc.

Bờ hồ gần ngay trước mắt, Tào Hùng quét mắt nhìn Lý Chí từng bước ép sát, bỗng nhiên thấp giọng hỏi cô nương trong ngực: “Ngươi biết bơi không?”

Thẩm Khanh Khanh thân thể cứng đờ, ý thức được Tào Hùng muốn làm gì, nàng khóc lóc cầu xin: “Ta không biết , ngươi thả ta đi mà”

Tào Hùng vừa lòng, dừng bước chân, hắn ngẩng đầu, cười hỏi Lý Chí: “Vừa rồi Thẩm đại nhân đem ái nữ phó thác cho Hầu gia, ngài đáp ứng, nếu Thẩm cô nương rơi xuống nước, Hầu gia sẽ không thấy chết mà không cứu, đúng không?”

Thanh âm vừa xong, không đợi Lý Chí phản ứng gì, Tào Hùng đột nhiên ném Thẩm Khanh Khanh vào hồ.

Trời đất quay cuồng, Thẩm Khanh Khanh thét chói tai, cùng với tiếng ‘bùm’ thật lớn, hồ nước lạnh lẽo nhất thời từ bốn phương tám hướng tràn tới. Thẩm Khanh Khanh bản năng múa may cánh tay, đầu lộ khỏi mặt nước, nhìn thấy Tào Hùng chạy nhanh về hướng sau núi Tiểu Tuyền tự, người được gọi là Hầu gia Lý Chí thế mà cũng gắt gao đuổi theo, một cái liếc mắt cũng chưa hướng về bên này nhìn xem.

“Cứu mạngggg!!” Thẩm Khanh Khanh kêu to với thân ảnh hai người.

Thanh âm truyền đi, Tào Hùng đương nhiên sẽ không để ý tới, Lý Chí cũng làm như không nghe thấy.

Thẩm Khanh Khanh tiếp tục hô to cứu mạng.

Tào Hùng nghe được tiếng bước chân Lý Chí càng ngày càng gần, không khỏi luống cuống “Lý Chí, ngươi không màng chết sống của nàng ta, không sợ Thẩm gia tìm ngươi tính sổ à?”

Lý Chí thân hình như gió, thanh âm lại vững như bàn thạch “Nàng vì ngươi mà chết, liên quan gì đến ta?”

Tào Hùng không cam lòng “Nhưng ngươi đã đáp ứng với Thẩm đại nhân”

Lý Chí cười nhạt “Kẻ cắp gian trá, không giữ lời, hại chết Thẩm cô nương, ta vì thánh nhân, cứu giúp không kịp, Thẩm đại nhân thông tình đạt lý, sẽ không trách tội với ta.”

Tào Hùng còn muốn mắng thêm, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng sắc bén phá gió, ngay sau đó, có thứ gì chui sâu vào giữa lưng hắn.

Bước chân lảo đảo, Tào Hùng khó có thể tin mà sờ về phía sau lưng, chỉ sờ đến một cây đao, lưỡi dao đã thâm nhập phế phủ.

“Ngươi, ngươi..” Tào Hùng gian nan xoay người, chỉ vào nam nhân cách vài chục bước, chửi bậy, “Ngươi cái tên tiểu nhân nói không giữ lời”

Lý Chí tươi cười ôn hòa, như đang cùng bạn tốt ôn chuyện “Như nhau, như nhau”

Tào Hùng nghe xong, khí huyết dâng lên, thẳng tắp mà ngã về phía trước.

Lý Chí yên lặng nhìn, chờ đợi, hắn chậm rãi đi lên, mũi giày nhọn màu đen nâng cằm Tào Hùng.

Tào Hùng máy móc mà lật mặt qua, khóe môi chảy máu, chết không nhắm mắt.

Xác nhận phản tặc thật sự đã chết, Lý Chí thu hồi chân, đứng tại chỗ một lúc lâu, hắn mới không nhanh không chậm mà đi về phía bên hồ.

Vòng qua vài cây đại thụ, hồ nước ống ánh hiện vào mi mắt, mặt Lý Chí vô cảm, cho đến khi toàn cảnh hồ hiện lên đáy mắt hắn, nhìn đến phía bắc hồ xuất hiện mảnh váy phấn hồng đưa lưng về hắn bơi về hướng đông. Váy của người con gái trôi nổi trên mặt nước, tựa như một đóa hoa sen theo gió bay đi.

Lý Chí hơi nheo mắt, hắn chính tai nghe thấy Thẩm Khanh Khanh nói với Tào Hùng nàng không biết bơi, thì ra là nói dóc.

Trong đoạn thời gian ngắn như thế mà có thể nghĩ ra biện pháp giữ mạng, hơn nữa còn che dấu đến độ không ai nhận ra.

Lý Chí cười cười, từ trong tay áo lấy ra tên lệnh báo tin.

Thẩm Khanh Khanh đang ra sức bơi. Nàng mới bơi tới bờ bắc, nhưng bờ bên đó quá cao, bùn đất trong nước lại quá trơn, Thẩm Khanh Khanh mãi không lên được, rơi vào đường cùng phải tìm cái bờ khác. Thình lình phía sau truyền đến tiếng “Vèo”, Thẩm Khanh Khanh hoảng sợ, quay đầu, nhìn thấy Lý Chí đứng ở bờ hồ, mắt phượng xa xa mà nhìn nàng.

Thẩm Khanh Khanh trộm bĩu môi. Vị Bình Tây Hầu này, nhìn như thần tiên trời quang trăng sáng diễn như quân tử, kỳ thật máu lạnh cực kỳ, làm trò với phụ thân hứa hẹn sẽ cứu nàng, cha vừa đi, hắn cũng chỉ cố bắt giữ phản tặc mặc kệ nàng chết sống, nếu không có nàng khi còn bé học qua bơi lội, lúc này đã sớm chết đuối rồi.

Cô cô ở trong cung là Hoàng Hậu, em gái của Lý Chí lại là Quý Phi, hai nhà quan hệ chắc chắn không thể hòa hợp. Nếu ngay từ đầu Lý Chí thấy chết không cứu, Thẩm Khanh Khanh cũng sẽ không quá trách hắn, rốt cuộc người ta không nợ nàng cái gì, nhưng Lý Chí trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, thật sự quá dối trá.

Quay đầu, Thẩm Khanh Khanh tiếp tục bơi về hướng đông.

Bờ bắc cao, bờ đông thấp, Lý Chí quan sát thêm thì hiểu ý đồ của Thẩm Khanh Khanh.

Hắn trước tiên vòng tới bờ đông, tươi cười ôn hòa duỗi tay về phía Thẩm Khanh Khanh “Ta đỡ cô nương.”

Thẩm Khanh Khanh không cần, quay đầu lại hướng về nơi khác.

Tiểu cô nương cả người ướt đẫm, dưới mái tóc dài đen nhánh là một khuôn mặt trắng trong kiều diễm, mi đen như vẽ, môi hồng tựa chu sa. Đẹp thì đẹp, nhưng để cho Lý Chí kinh diễm, vẫn là ánh mắt thoáng nhìn lúc trước khi xoay người kia ẩn chứa tức giận cùng khinh thường ngắn ngủn, phảng phất như một chuỗi vũ châu nhẹ nhàng lướt qua trong lòng, mang theo cơn ngứa không thể ức chế.

Dỗi rồi à?

Lý Chí cười, ngay sau đó, hắn lập tức nhảy vào trong nước, bơi thẳng đến chỗ Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh choáng váng, chờ nàng ý thức được mục tiêu Lý Chí là mình, vừa khó hiểu lại sợ hãi, tốc độ nhanh hơn. Nhưng so về thể lực, một khuê tú mười bốn tuổi làm sao sánh với võ tướng như Lý Chí. Mắt thấy Thẩm Khanh Khanh sắp đến bờ, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Thẩm Khanh Khanh vùng vẫy giãy giụa, vẫn bị người ôm vào ngực.

“Buông tay!” Thẩm Khanh Khanh dùng sức bẻ tay nam nhân.

Lý Chí ôm nàng hướng về phía bắc, quan tâm mà giải thích nói “Ta cứu ngươi lên bờ.”

Nàng yêu cầu được cứu sao?

Thẩm Khanh Khanh tức điên “Ta tự mình bơi”

Lý Chí cúi đầu, vừa lúc bắt gặp đôi mắt hạnh Thẩm Khanh Khanh long lanh ánh nước, so với hồ nước còn muốn trong hơn.

Tầm mắt nhìn đến cánh môi ánh hồng của tiểu cô nương thì dừng lại, Lý Chí ôn hoà nói “Lệnh tôn đem ngươi phó thác cho ta, ta không thể nói không giữ lời. Hoàng mệnh trong người, vì đuổi bắt phản tặc mà bỏ cô nương đúng là điều bất đắc dĩ, hiện giờ phản tặc đã chết, ta tất nhiên phải cứu ngươi.”

Nói không giữ lời?

Thẩm Khanh Khanh bỗng nhiên rõ ràng, Lý Chí xuống nước, là diễn cho phụ thân xem, quả nhiên dối trá.

“Ngươi cho rằng làm vậy Thẩm gia chúng ta sẽ nhận ân tình của ngươi sao?” Thẩm Khanh Khanh châm chọc, nàng lại không phải đồ ngốc, trong chốc lát gặp phụ thân, nàng nhất định sẽ nói ra tình hình thực tế, để phụ thân biết Lý Chí là hạng người gì.

Lý Chí cười nhạt “Ta lại không phải là người thi ân cầu báo (2).”

(2) “Thi ân cầu báo”: Giúp người vì để được báo đáp

Rõ ràng châm chọc hắn hắn còn có thể cười đến dối trá như vậy, Thẩm Khanh Khanh càng thêm ghê tởm, lười vô nghĩa, nàng tiếp tục muốn buông tay Lý Chí. Tiểu cô nương nhích tới nhích lui, phảng phất như một con cá chép thành tinh, Lý Chí không thể không tăng lớn sức lực, gắt gao kẹp Thẩm Khanh Khanh vào giữa vòng eo và cánh tay hắn.

“Buông ta ra!” Thẩm Khanh Khanh giãy giụa không ngừng, dứt khoát duỗi tay đánh mặt Lý Chí.

Lý Chí không hề chuẩn bị, thế là bị nàng đắc thủ.

Hắn dừng lại, cúi đầu nhìn Thẩm Khanh Khanh, ánh mắt lạnh băng.

Từ khi Lý Chí xuống nước, hắn vẫn luôn có bộ dáng mỉm cười, lúc này nháy mắt đổi sắc mặt, lập tức từ trích tiên như ngọc biến thành Diêm Vương sống, Thẩm Khanh Khanh toàn thân phát lạnh, thế là quên phản ứng, ngơ ngác nhìn thẳng hắn. Mưa vẫn rơi, bọt nước dừng ở gương mặt nàng vô cùng mịn màng của nàng, cũng đọng lại trên cánh môi no đủ đẫy đà kia.

Ánh mắt chậm rãi dời xuống, Lý Chí không chút nào che dấu mà nhìn chằm chằm môi Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh càng sợ, động cũng không dám động, e sợ chính mình vừa động, Lý Chí sẽ làm ra chuyện gì đó.

“Ngươi lớn lên không tồi.” Lý Chí bỗng nhiên mở miệng, thanh âm ngả ngớn.

Thẩm Khanh Khanh vừa sợ vừa giận “Ngươi!”

Lý Chí cười, nhìn mắt hạnh nàng nói “Cho nên, lần này ta không cùng ngươi so đo.”

Thẩm Khanh Khanh nhấp môi.

“Thành thật đừng nhúc nhích, tới bờ tự ta sẽ thả ngươi.” Lý Chí nhàn nhạt phân phó.

Thẩm Khanh Khanh hiện tại chỉ nghĩ đến việc nhanh thoát thân, ngầm đồng ý, ngoan ngoãn tùy ý Lý Chí đem nàng kéo tới bờ phía bắc.

Trước khi lên bờ, Lý Chí đem Thẩm Khanh Khanh chuyển về trước người hắn, ngay sau đó đôi tay bắt lấy chân Thẩm Khanh Khanh, đỡ nàng lên bờ.

Hồ nước rất lạnh, lòng bàn tay nam nhân lại nóng, cách làn váy hơi mỏng dính sát vào nàng, Thẩm Khanh Khanh thẹn cực, vì muốn nhanh thoát khỏi loại cảm giác này, nàng không giãy giụa, đôi tay chống lại trên bờ, dùng hết sức lực toàn thân bò lên. Đùi phải đã lên bờ, đang chuẩn bị nâng chân trái, trên đùi trái, trên eo đột nhiên nhiều thêm một bàn tay to, chặt chẽ mà đặt nàng trên bờ, không thể động đậy.

“Đồ khốn!”

Tư thế khuất nhục như thế, Thẩm Khanh Khanh chửi ầm lên.

Tiểu cô nương ghé vào đỉnh đầu hắn, váy áo ướt đẫm hoàn toàn bám vào người, phác họa ra dáng hình trái đào xinh đẹp. Quả đào xoắn tới xoắn lui, Lý Chí một bên tâm như nước lặng mà thưởng thức, một bên cười thương lượng nói “Thẩm cô nương, Lý mỗ ta yêu nhất hư danh, sau khi thấy lệnh tôn, ngươi có thể nói cho lệnh tôn, rằng ta cứu ngươi trước, sau đó mới đuổi theo phản tặc”

Thẩm Khanh Khanh tức chết rồi, sao có thể đáp ứng hắn?

“Nằm mơ đi!” nàng lớn tiếng mắng, đầu ngón tay tinh tế trắng nõn nắm bấu chặt bùn đất trên bờ.

“Thật sự không chịu à?” Lý Chí cười, bàn tay to bên hông Thẩm Khanh Khanh chậm rãi dời xuống.

Thẩm Khanh Khanh hít một hơi, trước khi tay Lý Chí chạm tới cấm địa kịp thời thỏa hiệp, nghiến răng nghiến lợi “Được, ta đáp ứng ngươi”

Lý Chí lúc này mới ngừng, bàn tay to hướng lên đỉnh đầu, Thẩm Khanh Khanh đã bị hắn đẩy lên.

Vừa lên tới bờ, Thẩm Khanh Khanh cũng không quay đầu lại mà chạy về trước.

Lý Chí trong nước, cười hỏi nàng “Thẩm cô nương, ngươi có nhớ đã ném thứ gì không?”

Thẩm Khanh Khanh nghe vậy, theo bản năng mà dừng bước, cúi đầu, phát hiện chân trái chỉ còn chiếc vớ ướt dầm dề, giày thêu không thấy.

Nàng trừng mắt xoay người, nếu ánh mắt có thể giết người, thì Lý Chí đã chết trăm ngàn lần rồi.

Lý Chí nhảy lên bờ, động tác lưu loát. Đứng vững vàng, hắn làm lơ ánh mắt phẫn hận của Thẩm Khanh Khanh, vừa cười vừa phe phẩy đôi giày thêu tinh xảo “Nếu ngươi dựa theo ước định hồi bẩm lệnh tôn, ngày sau ta cùng với lệnh tôn gặp mặt, hắn tất sẽ cảm tạ ta, khi đó ta lại tìm cơ hội đem đồ vật trả lại ngươi, nếu không…”

Cố ý kéo dài âm thanh, Lý Chí một bên đem giày thêu bỏ vào ngực, một bên ý vị thâm trường nhìn Thẩm Khanh Khanh nói “Nếu không, giày này là ngươi đưa ta làm tín vật đính ước.”

Thẩm Khanh Khanh: [….]

Trên đời sao lại có tên vô sỉ thế này chứ?

“Trả cho ta!”

Không cho hắn suy nghĩ, Thẩm Khanh Khanh vành mắt hồng hồng chạy về hướng Lý Chí, muốn cướp lại giày thêu.

Lý Chí cười cười, chỉ vào phía sau núi nói “Tróc nã phản tặc quan trọng, không theo ngươi được.”

Nói xong, nam nhân chạy đi như gió.

Thẩm Khanh Khanh không cam lòng đuổi theo, còn chưa chạy xa, phía sau có người hô to khuê danh nàng, Thẩm Khanh Khanh không cần quay đầu, cũng biết người nọ là ai.

“Ca ca”

Một tiếng “ca ca” này vừa thanh thúy uyển chuyển vừa tràn ngập vô hạn ủy khuất, theo gió truyền tới tai Lý Chí, lại khiến nam nhân nhếch miệng cười.


Editor có lời muốn nói:

Nam chính truyện này tiểu nhân gian trá lắm, ai khó chịu mời ngoảnh đầu. Lý Chí khó ưa nên trời mới ban Khanh Khanh xuống trị hắn, chứ phàm nhân tầm thường chúng ta không đỡ nổi đâu ahihi ¯_(ツ)_/¯


02 || 04

5 Comments

  1. vanmiumiu nói:

    Thường gian trá đi chung với khôn lanh. May mắn nữ chính thông minh nên nhận ra anh ghê gớm

    Đã thích bởi 2 người

  2. d04c11 nói:

    ”nhìn thấy Lý Chí đứng ở bờ biển” chỗ này bờ hồ ý cmt mang tính chất góp ý.Yêu thương người đã edit nhóe (^3^)

    Thích

    1. blueDaisy nói:

      Sorry cậu thiệt nhiều vì giờ t mới thấy comment này, nó nằm tuốt trong mục chờ mà t không biết :(((( Cám ơn cậu góp ý nha ^^

      Thích

  3. Tiểu Đào tử nói:

    Thể loại vô liêm sỉ như này vả mặt nhanh lắm, chờ chờ

    Thích

  4. Phạm Nga nói:

    Tức chết mà, mong hắn bị ngược thật nhiều.

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s