[Quả tim nhỏ] – CHƯƠNG 18

Copyright: Ben Rothstein

Hoàng Hậu nhìn chằm chằm mặt Thẩm Hinh Dung nửa ngày, trên gương mặt đoan trang tú mỹ lộ ra một nụ cười hiền lành, giọng điệu nghe rất thân thiết ôn hòa: “Lúc bổn cung mới vừa đi phía trước, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp đi theo Lục công công đi tới, bổn cung còn tưởng đây là cô nương nhà ai, lớn lên lại đẹp đẽ mê đắm như thế, so với hoa trong Ngự Hoa Viên còn đẹp hơn, tới khi đến gần, hoá ra là Dung Dung cô nương của Ngụy Quốc Công phủ, vậy là đúng rồi, theo ý bổn cung, Dung Dung chính là cô nương đẹp nhất Đại Chu triều ta đó.”

Tiếng nói bà không nhanh không chậm, đem Thẩm Hinh Dung khen đến xuôi tai. Thẩm Hinh Dung mặt vô biểu tình rũ đầu xuống, nghe bà ta nói, trong lòng không có một tia gợn sóng, nhàn nhạt trả lời: “Hoàng Hậu nương nương quá khen, thần nữ không đảm đương nổi khích lệ như thế.”

Nếu là đời trước, Thẩm Hinh Dung sẽ cảm thấy Hoàng Hậu thật sự hiền lành ôn nhu như vậy, thật sự thích nàng, mới có thể khen ngợi nàng. Nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện kiếp trước, lại nghe được Hoàng Hậu ôn nhu cười nói như vậy, khoa trương tán dương, Thẩm Hinh Dung chỉ cảm thấy mình đang bị một con rắn độc âm ngoan theo dõi, trên lưng toát ra một trận mồ hôi lạnh.

“Dung Dung đúng là đứa nhỏ ngoan ngoãn khiêm tốn.” Hoàng Hậu vẫn như cũ tươi cười ôn hòa, quan tâm nói: “Trước đó vài ngày sao không thấy ngươi tiến cung vấn an Thái Hậu?”

“Thần nữ trước đó vài ngày thân thể không khoẻ, ở nhà dưỡng bệnh, không có ra cửa.” Thời điểm Thẩm Hinh Dung bị Thẩm Lâm Phong cùng Ngụy Quốc Công bắt ở trong nhà, nói với bên ngoài là nàng nhiễm phong hàn, yêu cầu dưỡng tốt, không để người khác nghĩ nhiều. Lúc này Thẩm Hinh Dung bị Hoàng Hậu hỏi, nàng liền chiếu theo đó mà nói.

Hoàng Hậu nghe vậy gật gật đầu, ngữ khí mang thương tiếc: “Ngươi thân thể không khoẻ ở nhà dưỡng là đúng, nhưng ngươi cũng nên bớt thời giờ tiến cung thăm Thái Hậu, tựa như giống với mẫu thân ngươi trước kia.”

Nghe được Hoàng Hậu nhắc tới mẹ mình, cũng không biết bà ta có ý gì, Thẩm Hinh Dung mí mắt nhảy dựng, bất động thanh sắc lên tiếng “Vâng”, liền nghe được Hoàng Hậu tiếp tục nói: “Trước kia ý, mẫu thân ngươi thường tiến cung vấn an Thái Hậu, bà cũng rất thích nàng ta, mỗi lần mẫu thân ngươi tiến cung, Thái Hậu đều cực kì cao hứng.” Hoàng Hậu chậm rãi nói những vềnhững ký ức xưa, trên mặt tựa như vui vẻ, đôi mắt phảng phất có ánh sánh lưu chuyển, “Mẫu thân ngươi là một người xinh đẹp giàu sức sống, nàng ta thích đọc sách, cũng thích thăm thú du ngoạn. Mỗi lần tiến cung, sẽ cùng chúng ta nói về rất nhiều chuyện thú vị ngoài kia, khiến mọi người đều mong đợi, mong chờ nàng tiến cung thường xuyên, mỗi lần nàng đến chính là lúc náo nhiệt nhất, chỉ đáng tiếc, nàng ta đi quá sớm.”

Đúng vậy, bà đi quá sớm, nếu bà còn sống, cũng sẽ không có quang cảnh hiện giờ. Thẩm Hinh Dung yên lặng nghe, cũng không tiếp lời, giống như đang lâm vào hồi ức.

Hoàng Hậu cảm thán hồi lâu, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hinh Dung, chỉ thấy biểu tình buồn bực, giống như nhớ tới lúc Ngô Uyển Thu còn trên đời, mà có vẻ cảm xúc chùng xuống, mặt mang ưu thương.

“Ài~, không nói chuyện này nữa.” Hoàng Hậu cực kỳ tiếc nuối thở dài một tiếng, ôn nhu nói với Thẩm Hinh Dung: “Ngươi hôm nay tiến cung vấn an Thái Hậu, thì ở lâu mấy ngày đi, khi nàorảnh rỗi, cũng nhớ đến Phượng Nghi Cung ngồi nhé, bổn cung nhìn ngươi lại thấy vui mừng.”

Nếu là kiếp trước, Thẩm Hinh Dung nghe được Hoàng Hậu nói như vậy, nàng sẽ cho rằng Hoàng Hậu thật sự thích mình, sẽ vì đứng vững gót chân trong cung, vì muốn Tiêu Sở Đình vui vẻ mà nỗ lực đi lấy lòng Hoàng Hậu, khiến bà vừa lòng. Nhưng đã chết một lần, Thẩm Hinh Dung rõ ràng, Hoàng Hậu thật ra cũng chẳng thích mình đến thế, ít nhất là nàng biết như vậy.

Chỉ là Hoàng Hậu dù sao cũng là Hoàng Hậu, bà mời, Thẩm Hinh Dung cũng không thể nói không đi, đành phải trên mặt đáp ứng trước, cuối cùng có đi hay không thì nói sau. Dù sao có Thái Hậu nơi đó, Hoàng Hậu cho dù có lợi hại cũng không dám đến nơi của Thái Hậu đoạt người.

“Được, bổn cung cũng không giữ ngươi nữa, ngươi mau thăm Thái Hậu đi, miễn để bà đợi lâu.” Hoàng Hậu nói xong với Thẩm Hinh Dung, mang theo người đi về phía trước.

Thẩm Hinh Dung đứng bên cạnh cung tiễn Hoàng Hậu, đợi bà đi xa, mới đứng dậy theo Lục công công đi về hướng Thọ Khang cung.

Thái dương chiếu lên tường cung màu đỏ, hiện lên một nửa ánh sáng chói loá, một nửa bóng tối u ám.

Hoàng Hậu đỡ tay đại cung nữ Linh Tương, đi đến nửa đường, bỗng nhiên dừng lại.

Linh Tương thấy bà như đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng dò hỏi: “Nương nương?”

“Linh Tương.” Hoàng Hậu mở miệng.

“Vâng.” Linh Tương cung kính chờ Hoàng Hậu phân phó.

Hoàng Hậu suy tư một phen, vẫn hạ quyết tâm, nhìn Linh Tương cẩn thận dặn dò nói: “Ngươi đi Tấn Vương phủ truyền lời, nói cho Tấn Vương mấy ngày nay ngoan ngoãn trong phủ, không có việc gì thì không cần tiến cung, bổn cung nơi này miễn thỉnh an. Để hắn ở trong phủ tự mình sao chép trăm lần Kinh Kim Cương đưa cho bổn cung, nói là bổn cung cầu phúc phải dùng, muốn hắn tự mình chép vì bổn cung, mới càng thể hiện hiếu tâm. Mặt khác ngươi lại đi một chuyến đến Thừa Ân Hầu phủ, mời biểu tiểu thư cũng đi Tấn Vương phủ, cho nàng phụ trách giám sát Tấn Vương sao kinh.”

Linh Tương lên tiếng “Vâng”, vội vàng muốn đi truyền lời.

“Chờ một chút.” Linh Tương mới vừa đi hai bước, Hoàng Hậu lại nghĩ tới chuyện gì, lên tiếng gọi lại.

Linh Tương vội vàng quay đầu đứng lại, kính cẩn chờ ý chỉ Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thoáng qua hướng Dao Hoa cung, nhàn nhạt nói: “Truyền lời cho vị kia ở Dao Hoa cung, đem chuyện Thẩm Hinh Dung tiến cung nói cho nàng ta.”

Dao Hoa cung là chỗ Tiếu Quý phi ở, Linh Tương suy nghĩ chút liền biết dụng ý của Hoàng Hậu, nàng hành lễ, bước chân đi nhanh làm việc.

……

Hoàng cung rất lớn, Thẩm Hinh Dung theo Lục công công đi không sai thời gian một chén trà nhỏ thì tới Thọ Khang cung.

Lục công công mang Thẩm Hinh Dung vào chính điện, tỳ nữ bên người Thái Hậu đang đấm châncho bà.

Thẩm Hinh Dung đi lên hành lễ, “Thần nữ bái kiến Thái Hậu nương nương, Thái Hậu vạn phúc kim an.”

“Miễn lễ miễn lễ.” Thái Hậu có gương mặt hiền từ, nhìn thấy Thẩm Hinh Dung liền lộ ra tươi cười hòa ái, hướng Thẩm Hinh Dung vẫy vẫy tay, thanh âm rất thân thiết, “Mau đến nơi này vớiai gia nào, cho ai gia nhìn kĩ một cái.”

Sự thân thiết của Thái Hậu khác với sự thân thiết của Hoàng Hậu. Thái Hậu làm người ta cảm thấy chân thành, trong khi Hoàng Hậu cư xử như cách một tầng sương, để người ta thấy mặt ngoài ôn hòa, nhưng thật ra đó chỉ là một cái mặt nạ bà ta mang thôi.

Thẩm Hinh Dung thích Thái Hậu, từ nhỏ đến lớn bà đối xử với nàng rất tốt. Nàng đứng lên, đi đến bên người Thái Hậu.

Thái Hậu lại vỗ vỗ vị trí bên người, mỉm cười nhìn nàng, “Ngồi nơi này.”

“Dạ.” Thẩm Hinh Dung liền dựa gần Thái Hậu ngồi xuống.

Thái Hậu thân thiết kéo tay Thẩm Hinh Dung, ánh mắt ôn hòa đánh giá nàng, “Lâu rồi không gặp, Dung Dung lại xinh đẹp hơn, lại càng ngày càng giống mẹ con.”

Thẩm Hinh Dung ngoan ngoãn nói: “Thần nữ là con gái mẫu thân, tất nhiên lớn lên giống bà rồi.”

“Cái miệng nhỏ nói ngọt chưa kìa, ai gia vừa thấy con là vui vẻ rồi.” Thái Hậu nâng tay, bàn tay to ấm áp sờ sờ  đỉnh đầu Thẩm Hinh Dung, rất thương tiếc.

“Thái Hậu, nên uống thuốc rồi.” Lục công công mang người đến bưng một chén thuốc đen tuyền tiến vào, chén còn bốc lên hơi nước, cách một khoảng mà vẫn có thể ngửi được nồng nặc vị đắng.

“Để đó trước đi.” Lục công công xuất hiện quấy rầy Thái Hậu trò chuyện cùng Thẩm Hinh Dung, bà xua xua tay, có chút không cao hứng, mặt lộ vẻ không muốn uống.

Lục công công đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Hinh Dung,.

Thẩm Hinh Dung đối mắt với Lục công công, biết ông cũng không có biện pháp, đành phải đứng dậy bưng chén thuốc, đôi tay đưa đến bên Thái Hậu, giống như dụ trẻ con mà nhẹ nhàng dỗ bà, “Thái Hậu, uống thuốc thì thân thể mới khoẻ được.”

Thái Hậu đúng lúc ho khan vài tiếng, Thẩm Hinh Dung vội vàng vỗ nhẹ lưng cho bà, khuyên: “Ngài xem đi, lại ho khan kìa.”

Thẩm Hinh Dung thanh âm mềm mại, tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ lưng, làm Thái Hậu cảm thấy rất thoải mái.

Thái Hậu nhìn Thẩm Hinh Dung nói: “Ai gia có bệnh cũ, uống hay không uống thuốc cũng vậy. Nhưng sau khi con đến, ai gia vui vẻ, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”

“Vậy Thái Hậu càng phải uống thuốc cho tốt, như vậy thần nữ mới có thể ở trong cung nhiều thêm mấy ngày, để bà đã vui càng thêm vui.” Thẩm Hinh Dung ngọt ngào cười nói, một đôi mắt như quả nho to sáng lấp lánh nhìn Thái Hậu.

Thái Hậu bị Thẩm Hinh Dung nhìn như vậy, thì nhớ tới Ngô Uyển Thu trước kia. Năm đó Ngô Uyển Thu cũng dỗ bà thế này, toàn nói lời dễ nghe, đáng tiếc Ngô Uyển Thu rời đi quá sớm, tất cả đã không trở về như cũ.

Thái Hậu không khỏi thở dài, nhìn Thẩm Hinh Dung mang chén thuốc đến trước mặt, bất đắc dĩ nói: “Con nha, con nha, cùng mẹ con thật giống nhau mà, ai gia nói không lại, đem thuốc đến đây đi.”

Thẩm Hinh Dung cười nói: “Đây không phải là Thái Hậu nói không lại thần nữ, mà là Thái Hậu thương con.”

Vừa nói, Thẩm Hinh Dung đem chén thuốc đưa đến, hầu hạ Thái Hậu dùng thuốc.

Lúc này, nhìn thấy Thái Hậu rất phối hợp uống thuốc, Lục công công chờ ở bên cạnh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra mời Thẩm Tam tiểu thư tiến cung là đúng rồi.

Lúc này, một cung nhân bước nhanh tiến vào bẩm báo: “Quý Phi nương nương tới.”

====

Editor có lời muốn nói:

No offense nhưng thấy ảnh của Nghê Ni đẹp quá nên mới chèn chứ không có ý gì đâu nhé.

Tác giả miêu tả Hoàng Hậu như con rắn độc âm trầm mà theo dõi Hinh Dung như nhìn con mồi chính xác vãi \(º □ º l|l)/

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s