[Rể quý] – CHƯƠNG 4

Thẩm Túc về chùa không lâu, phu thê Thẩm Đình Văn – Trần thị cũng mang theo Thẩm Vọng thở hồng hộc chạy đến.

“Nương” Thẩm Khanh Khanh bọc chăn ngồi trên giường, nước mắt lưng tròng kêu lên.

Tóc nàng hoàn toàn ướt, trên chiếc cổ trắng nõn có vết cắt chảy máu chói mắt, tim Trần thị nát rồi, nhào tới đỡ lấy nữ nhi kiểm tra “Còn bị thương chỗ nào không con?”

Thẩm Khanh Khanh thút tha thút thít vươn ra hai cánh tay mảnh dẻ.

Trần thị cuốn tay áo con gái lên, nhìn thấy trên cánh tay trắng nõn như ngó sen của cô gái nhỏ hiện lên vài vòng xanh tím, nhất định là khi Tào Hùng bắt cóc con gái đã dùng sức lực quá lớn mới lưu lại.

Trần thị đau lòng muốn chết, xác định con gái không có vết thương khác, bà mới ôm Thẩm Khanh Khanh an ủi nói “Đừng sợ đừng sợ nhé, mẹ có thuốc dán lưu thông máu bầm, thoa lên hai ngày là hết.”

Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Khanh Khanh chôn trong lòng mẫu thân, chỉ lo khóc.

Trần thị nhẹ nhàng vỗ bả vai con, quay đầu nói với chồng “Trong chốc lát chúng ta xuất phát liền đi, mau chóng trở lại kinh thành.” Bà đời này cũng chưa từng gặp qua tên bắt cóc nào, nữ nhi còn nhỏ đã trải qua một kiếp này, không sợ hãi mới là lạ.

Thẩm Đình Văn gật gật đầu, chờ con gái ngừng khóc, ông nhẹ giọng hỏi: “Khanh Khanh, con rơi xuống nước thế còn Bình Tây hầu thì sao?”

Lý Chí?

Nghĩ đến tên kia, Thẩm Khanh Khanh bực mình ngay, giọng căm hận nói “Cha miễn bàn đến hắn, nếu không phải hắn ta tới bắt người, con cũng sẽ không gặp nạn.”

Nữ nhi lại ngang bướng, Thẩm Đình Văn thở dài “Tuy nói là thế, nhưng hắn phụng mệnh tróc nã phản tặc, chẳng lẽ hắn biết phản tặc ẩn thân nơi này, lại không đến đây bắt sao con? Giống như cha không ngờ  trong chùa có giấu phản tặc, Bình Tây Hầu cũng không nghĩ đến chúng ta một nhà sẽ bị liên lụy, con cũng đừng trách hắn mà.”

Thẩm Khanh Khanh cắn môi. Nàng mắng Lý Chí nguyên nhân đương nhiên không phải điều này, nhưng giày thêu còn trong tay tên vô lại kia, Thẩm Khanh Khanh không dám nói ra tình hình thực tế.

“Dù sao con cũng sẽ không cảm kích hắn.” Thẩm Khanh Khanh oán hận đáp.

Thẩm Đình Văn cười mà không nói.

Thẩm Túc giải thích “Phụ thân, Tào Hùng đẩy muội muội vào nước tranh thủ cơ hội chạy trốn, Bình Tây Hầu cứu muội muội sau đó mới đuổi theo bắt Tào Hùng.”

Hắn mới vừa nói xong, Ngô quản sự tới, nói với Thẩm Đình Văn “Tam gia, Bình Tây Hầu phái người truyền lời, nói bọn họ đi trước bắt giữ phản tặc, ngày sau trở lại kinh thành, ngài ấy lại tự mình tới cửa bồi tội.”

Thẩm Đình Văn nhìn về phía vợ con.

Mặt Trần thị lộ vẻ khen ngợi, Bình Tây Hầu thật là quá khách khí.

Thẩm Khanh Khanh nhìn thấy thái độ của cha mẹ, lại nghĩ đến lời nói việc làm của tên dối trá Lý Chí, càng nghĩ càng nghẹn khuất.

Mười ngày sau, một nhà Thẩm Khanh Khanh rốt cuộc cũng đến kinh thành.

Mấy năm nay Thẩm Đình Văn vẫn luôn ngoại phóng làm quan, đi tới nơi nào đều mang theo vợ con, cho nên lần trước Thẩm Khanh Khanh hồi kinh đã là ba năm trước.

Gần trưa, mặt trời chói chang như lửa đốt, Thẩm Vọng hưng phấn dò đầu ra nhìn xung quanh tường thành, gió nóng theo khe rèm thổi vào.

“Mau thả xuống.” Thẩm Khanh Khanh tránh ở sau quạt tròn, thúc giục em trai bướng bỉnh.

Thẩm Vọng không chịu.

Thẩm Khanh Khanh ghét bỏ cực kỳ, oán giận với mẹ “Nương không nên mang đệ đệ tới xe chúng ta.”

Trần thị cười nói “Ai là người khiến Vọng ca nhi thích hả, giờ lại ngại em mình. Lúc con năm sáu tuổi còn không phải mỗi ngày đều theo đuôi Tam tỷ tỷ, một tấc cũng không rời, làm người khác đều cho rằng con là con gái của nhị bá mẫu kia kìa.”

Thẩm Khanh Khanh đã lâu không còn nhớ chuyện hồi nhỏ, chỉ là nghĩ tới Tam tỷ tỷ, Thẩm Khanh Khanh đột nhiên đặc biệt nhớ chị ấy.

Thẩm gia tổng cộng có tam phòng, trừ bỏ nguyên phối đã qua đời của Thẩm các lão sinh ra anh em Thẩm đại gia, Thẩm hoàng hậu, thì Thẩm nhị gia, Thẩm tam gia đều do thân tổ mẫu của Thẩm Khanh Khanh là Tống thị – Tống lão di nương sinh. Do là anh em cùng một mẹ đẻ ra nên quan hệ nhị phòng, tam phòng cực kì tốt. Tam phòng chỉ có một nữ nhi là Thẩm Khanh Khanh nên khi còn nhỏ đã luôn thích chạy tới nhị phòng bên kia tìm nhóm đường tỷ tỷ chơi.

Thẩm gia âm thịnh dương suy, phía trên Thẩm Khanh Khanh tổng cộng có sáu vị đường tỷ, hiện giờ bốn vị đã xuất giá, chỉ còn đại phòng ngũ cô nương Thẩm Gia Dung và nhị phòng lục cô nương Thẩm Gia Ý còn ở khuê phòng.

“Ngày mười tháng sau là sinh nhật tổ mẫu. Trước kia đều là chúng ta cùng mừng ngày ấy với tổ mẫu, tam tỷ tỷ, tứ tỷ tỷ vừa xuất giá, chỉ còn thừa lại con cùng với lục tỷ tỷ.” Chậm rãi phe phẩy quạt tròn, Thẩm Khanh Khanh nhẹ giọng cảm khái.

Thẩm Vọng nghe được, xoay đầu cười “Sang năm tỷ tỷ cũng muốn xuất giá”

Thẩm Khanh Khanh ngẩn người, ngay sau đó một cây quạt chụp trên cái mông dẩu cao của đệ đệ “Không được nói bậy”

Thẩm Vọng ủy khuất: “Em không nói bậy, cha cùng nương nói, hồi kinh bọn họ liền phải làm mai cho chị”

“Im miệng.” Mắt thấy nữ nhi đỏ bừng mặt, Trần thị vội vàng trừng con trai, “Chúng ta có thể nói, con thì không được.”

Thẩm Vọng cười hì hì.

Thẩm Khanh Khanh giơ cao quạt tròn, trốn trong góc ai cũng không nhìn.

Trần thị cười nắm lấy tay nhỏ của nữ nhi. Con gái lớn không giữ lại được, chớp mắt cũng tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi của con.

Đoàn xe chậm rãi đi qua cửa thành, vào thành, trên đường ngày càng náo nhiệt.

Lo lắng nữ nhi trên đường bị người nhìn, Trần thị giữ chặt con nhỏ nói “Ngồi yên nào, ngày mai để ca ca mang con đi chơi.”

Thẩm Vọng lúc này mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Con cũng phải đi.” Thẩm Khanh Khanh lười nhác mà cường điệu. Các xu hướng ở kinh thành biến đổi mỗi năm, nàng muốn đi dạo khắp nơi nhìn xem, miễn cho đến khi gặp gỡ nhóm khuê tú lại không bắt kịp hướng gió, chả khác gì mấy cô gái nông thôn mới lên thành.

Trần thị bất đắc dĩ nói “Đi đi hết, các con đều đi, một mình mẹ ở nhà đợi.”

Nói nói cười cười, xe ngựa đi ước chừng hai khắc thì ngừng lại.

Thẩm Khanh Khanh còn chưa xuống xe, liền nghe thấy nhóm đường huynh đường tỷ hành lễ với phụ thân, nàng cười soi gương, xác định trang dung chưa loạn, lúc này mới thu hồi chiếc kính Tây Dương lớn bằng bàn tay, theo mẫu thân xuống xe phía sau.

“Khanh Khanh” lục cô nương Thẩm Gia Ý vui vẻ chạy tới, ôm chặt Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh cầm lòng không được mà cười, ra vẻ ghét bỏ “Trời nóng như vậy, chị mau buông tay, em không muốn ra một trận mồ hôi đâu.”

“Làm như chỉ có em là ưa ở sạch ấy.” Thẩm Gia Ý cười buông đường muội ra, lôi kéo tay nhỏ của Thẩm Khanh Khanh đánh giá. Từ trên xuống dưới nhìn vài lần, Thẩm Gia Ý lúc này mới khen khuôn mặt trắng nõn của em họ từ tận đáy lòng “Khanh Khanh càng ngày càng đẹp, nhìn khuôn mặt non mềm này coi, giống như có thể véo ra nước á, thật làm người hâm mộ mà .”

Lúc nàng nói chuyện, đại thiếu gia Thẩm Trác, nhị thiếu gia Thẩm Tấn, ngũ cô nương Thẩm Gia Dung cũng lại đây.

Huynh muội ba người ánh mắt không hẹn mà cùng dừng trên mặt Thẩm Khanh Khanh.

Thật ra thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, chỉ cần tỉ mỉ bảo dưỡng đừng để gió thổi ngày phơi, khuôn mặt cơ bản đều có thể non mềm, nhưng cái mềm của Thẩm Khanh Khanh không giống thế. Da thịt kia căng trắng tinh tế tựa như chỉ chọc liền vỡ, nàng đứng riêng còn không thấy rõ, nhưng đứng cùng Thẩm Gia Dung, Thẩm Gia Ý thì xuất sắc hơn hẳn.

Thẩm Gia Ý không ngại em họ đẹp hơn mình, đại phòng Thẩm Gia Dung thì không.

Đứng bên người huynh trưởng, Thẩm Gia Dung mịt mờ đánh giá Thẩm Khanh Khanh. Váy áo mềm mại mượt mà trên người là hàng thêu Tô Châu, lại ngắm trên đầu Thẩm Khanh Khanh cắm trâm thải điệp bằng vàng ròng. Cây trâm kia cũng thật xinh đẹp, vàng ròng chế tạo thành cánh bướm mỏng như tờ giấy, hướng vào một tầng bảo thạch hồng được nạm tinh tế phô trương, từng viên ngọc lam, ánh mặt trời chiếu xuống, cánh bướm nhẹ nhàng rung động, mang ánh sáng loá mắt.

Trừ bỏ cây trâm thải điệp này, tai Thẩm Khanh Khanh mang trân châu, cổ tay đeo vòng tay phỉ thúy, đều toàn là vật phi phàm.

Thẩm Gia Dung hâm mộ đến đỏ mắt.

Mỗi người đều nói Thẩm các lão quyền cao chức trọng, được Hoàng Thượng ỷ lại, chỉ có sống ở Thẩm phủ mới biết được Thẩm gia qua ngày gian nan thế nào. Tổ phụ tự cho là thanh cao, chưa bao giờ thu tiền hiếu kính của quan viên dưới cấp, toàn dựa vào bổng lộc của ông mà chống đỡ cả nhà. Phụ thân kế thừa một khuôn của tổ phụ, lãnh lương lập tức sung vào quỹ chung, mẫu thân thật ra cũng muốn tiêu tiền, nhưng mà mẹ mình cùng thân tổ mẫu kia đều nhà nghèo giống nhau, trong tay căn bản không có tiền.

Nếu cả nhà sống thanh bần giống nhau, Thẩm Gia Dung vẫn nhịn được, nhưng Tống lão di nương có tiền, Tống lão di nương có tiền thì nhị thúc, tam thúc có tiền, vậy mà hai vị thúc thúc cưới thím cũng đều là người xuất thân danh môn vọng tộc, hồi môn mang theo đủ cho hai phòng trên dưới sống mấy đời.

Vì thế, Thẩm Gia Dung từ nhỏ đối với nhị phòng, tam phòng cực kì hâm mộ nhưng cũng rất ghen ghét.

Điều đáng mừng duy nhất, là tổ phụ thống hận sống phô trương xa xỉ, Thẩm Khanh Khanh khoe ra cũng chỉ khoe được trong chốc lát, chờ chạng vạng tổ phụ trở về, Thẩm Khanh Khanh cũng nhất định giống như Thẩm Gia Ý, bao nhiêu trang sức trân quý đều phải giấu trong phòng, ngày thường chỉ có thể đeo đồ mộc mạc mà gặp người.

“Thất muội muội cao hơn rồi.” Thu hồi cảm xúc phức tạp, Thẩm Gia Dung cười nói với Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh tốt xấu gì cũng sống ở Thẩm phủ nhiều năm, tính tình người Thẩm gia đều rất rõ ràng, nên chỉ có lệ mà gật đầu với Thẩm Gia Dung. Nhưng thật ra anh trai của Thẩm Gia Dung, đại thiếu gia Thẩm Trác lại là người đoan chính tuấn nhã khiêm tốn, Thẩm Khanh Khanh thật lòng thích, cười khanh khách mà kêu một tiếng “Đại ca”.

Thẩm Trác mỉm cười.

Nhị thiếu gia Thẩm Tấn năm nay mười bảy tuổi, sinh ra đã có một đôi mắt đào hoa trêu hoa ghẹo nguyệt, ngôn hành cử chỉ so với trưởng huynh cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn ngay từ đầu không nói gì, chờ Trần thị đi đến bên Thẩm Đình Văn, Thẩm Tấn mới híp mắt tấm tắc nói “Nữ mười tám thay đổi nhiều, càng lớn càng đẹp mắt, Thất muội muội nhà ta lần này tới đây, danh hào ‘Kinh thành đệ nhất mỹ nhân’ nào tới tay Trương Tú được.”

Thẩm Khanh Khanh từ trước đến nay đều lấy vẻ đẹp của mình mà tự hào, nghe xong lời này tự nhiên vui mừng. Nói đến Trương Tú, đó là hòn ngọc quý trên tay em gái Khánh Đức Đế, Hoa Ninh Trưởng công chúa cùng phò mã gia Trương Vịnh, Thẩm Khanh Khanh đã gặp qua vài lần, lớn lên đúng là đẹp thật, nhưng so với mình vẫn còn kém một chút, ít nhất là Thẩm Khanh Khanh cảm thấy vậy.

Trong lòng nghĩ thế, nhưng Thẩm Khanh Khanh lại thẹn thùng trốn phía sau Thẩm Gia Ý, nhỏ giọng dỗi “Nhị ca lại chê cười em.”

Thẩm Tấn đuổi lại đây, dùng mũi quạt chỉ vào tiểu cô nương đang giơ cao khóe môi căng mịn “Thất muội muội xạo sự làm chi, rõ ràng rất thích nghe mà.”

Thẩm Khanh Khanh chỉ coi như không nghe thấy, cùng Thẩm Gia Ý đùa giỡn.

Vòng qua ảnh bích, đại phu nhân, nhị phu nhân dắt tay nhau đi ra, Thẩm Khanh Khanh buông tay Thẩm Gia Ý, cùng ca ca đệ đệ tiến lên hành lễ.

Đại phu nhân một thân áo ngoài màu trà, khuôn mặt thon gầy, khóe mắt cũng nhiều nếp nhăn, xương gò má rất cao, có vẻ rất nghiêm túc.

Nhị phu nhân trang điểm cũng rất thuần tịnh, trên làn váy màu xanh lá thêu vài đoá hoa lan, mang thêm vài phần sinh động, màu da trắng nõn, mắt đào hoa vũ mị diễm lệ, cùng đại phu nhân đứng chung một chỗ, giống như nhỏ hơn một tầng bối phận.

Nhìn thấy một nhà Thẩm Khanh Khanh, đại phu nhân tươi cười nhàn nhạt, nhị phu nhân thì rất nhiệt tình, cùng Trần thị thân mật mà nói không ngừng.

“Tam đệ, đệ muội ngựa xe mệt nhọc, mau mau trở về nghỉ ngơi đi, để gia yến buổi tối chúng ta lại ôn chuyện cũng không muộn.”

Trong không khí hoà thuận vui vẻ, đại phu nhân đột nhiên mở miệng.

Trần thị cười nói “Tẩu tử nói đúng.” Nói xong, Trần thị lại nói với trưởng tử “Túc ca nhi, con đưa đại bá mẫu trở về phòng, thuận tiện đem lễ vật chúng ta chuẩn bị cho đại bá phụ đại bá mẫu mang qua đi.”

Thẩm Túc cung kính vâng lời.

Đại phu nhân tươi cười cũng rõ ràng hơn, nhìn Trần thị nói “Đều là người một nhà, đưa lễ làm gì.”

Trần thị trả lời “Đơn giản là chút đặc sản địa phương, tẩu tử chớ có ghét bỏ mới đúng.”

Đại phu nhân gật gật đầu, lúc này mới mang đôi con cái rời đi.

Trần thị tiếp tục cùng nhị phu nhân hàn huyên một lát, người hai phòng mới phân tán.

Tam phòng ở tại Tây viện Thẩm phủ, đi đến nửa đường, Thẩm Khanh Khanh bỗng nhiên dừng lại bước chân, cười nói với cha mẹ “Cha các người về trước đi, con đi tổ mẫu bên kia ăn cơm ké.”

Thẩm Đình Văn quét mắt chung quanh, thấp giọng nhắc nhở con gái “Nơi này không phải Tô Châu, người nhiều mắt tạp, con chú ý xưng hô.”

Lão gia tử nặng nhất quy củ, dựa theo đó, nữ nhi chỉ có thể kêu người đã qua đời kia là tổ mẫu.

Thẩm Khanh Khanh chẳng để ý mà bĩu môi, nắm tay béo của đệ đệ mà đi.

Mặt trời chói chang sáng quắc, tỷ đệ hai người tay trong tay đi dưới cây dù xanh, người lớn duyên dáng yêu kiều đứa nhỏ ngây thơ chất phác, nhìn thôi đã khiến người thích.

Nhìn theo đôi con cái đi xa, Thẩm Đình Văn lắc đầu, than thở với thê tử “Khi bọn nó ở Tô Châu thì lười nhắc chừng, giờ trở về, khẳng định phải nếm chút khổ sở.”

Thẩm Đình Văn còn nhớ rõ khi mình còn nhỏ, không viết được văn chương lão gia tử sẽ phạt, buổi sáng ngủ nướng lão gia tử cũng phạt, thèm ăn thịt cũng bị phạt. Theo ông dự đoán, con nhỏ Thẩm Vọng không làm theo, đối nghịch với gia quy, ngày nào đó lười biếng dùng mánh lới đụng vào trước mặt lão gia tử, đánh lòng bàn tay còn tính là nhẹ.

Trần thị nói “Ăn đòn thì ăn đòn, Vọng ca nhi nghịch ngợm, nên để nhiều người quản nó, ta chỉ lo lắng Khanh Khanh, con bé yêu làm đẹp như thế, không ăn thịt cũng không sao, không cho nó trang điểm, sao nó nhịn được?”

Thẩm Đình Văn cười khổ, không thể nhịn cũng phải nhịn, con gái chịu ủy khuất nơi khác hắn còn dám xuất đầu làm chủ, chỉ có trong nhà lão gia tử, hắn nửa câu cũng không dám chống đối.


Editor có lời muốn nói:

Mấy chương đầu dài quá, toàn hơn 3000 chữ @.@ Các bạn có tò mò về Thẩm các lão không nè~

Gửi mọi người ảnh mấy cây trâm theo kiểu cổ đại. Xinh lắm mê lắm ư ư :((


03 || 05

3 Comments

  1. vanmiumiu nói:

    Gia đình ngày xưa phức tạp ghê

    Thích

  2. vanmiumiu nói:

    Cám ơn chủ nhà, gửi luôn ảnh mấy cây trâm đẹp quá, tưởng tượng dc nữ chính cài trâm đẹp ghê

    Đã thích bởi 1 người

  3. Tiểu Đào tử nói:

    Rất thích mấy cái tranh ảnh trong chương của nàng, ta có sở thích hay gg mấy cái trang phục, kiểu tóc rồi trang sức của nv để tưởng tượng trong đầu í mà, chí tưởng gặp nhau rồi, Cám ơn nàng

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s