Thẩm Hinh Dung chờ bên người Thái Hậu, hơi cúi đầu, thầm nghĩ trong lòng: Nàng mới vừa tiến cung, đầu tiên là gặp được Hoàng Hậu, lúc này lại là Quý Phi, hậu cung cũng thật náo nhiệt.
Thái Hậu là một người tính tình ôn hòa, là kiểu lão thái thái hiền lành, không biết bà trong suy nghĩ của người khác thế nào nhưng Thẩm Hinh Dung trong lòng nghĩ thế. Thái Hậu ngày thường không quản chuyện hậu cung, chỉ lo an tâm hưởng phúc dưỡng lão, tu thân dưỡng tính, hậu cung các phi tần trừ bỏ quy định thời điểm tới vấn an, bình thường sẽ không tới phiền Thái Hậu, cũng không dám tới.
Lúc này Thẩm Hinh Dung vừa đến không bao lâu, Tiếu Quý phi lại chạy tới, Thái Hậu suy nghĩ một chút liền biết nàng ta tới đây vì chuyện gì.
Xem náo nhiệt đây mà.
Thái Hậu vẫn giữ tính tình tốt, cho người truyền Tiếu Quý phi tiến vào.
Chỉ chốc lát sau, cửa đại điện truyền đến giọng nữ thanh thúy lảnh lót: “Thái Hậu, thần thiếp nghe nói Thẩm Tam tiểu thư tiến cung, cô bé xinh đẹp tươi tắn khả ái như thế, người gặp người vui, thần thiếp chờ không kịp nên lon ton chạy tới, Thái Hậu ngàn vạn không nên trách tội thần thiếp nhé!”
Theo tiếng nói vừa làm nũng vừa tự bêu xấu, một mỹ nhân trang điểm minh diễm từ bên ngoài vào điện, đầu tóc đen búi thành phi tiên kế, trên búi tóc cắm trâm ngọc, kim quang lấp lánh, đẹp đẽ quý giá hơn người, cái trán no đủ dán hoa điền làm bằng những lát cắt hồng bảo thạch tạo thành hoa phượng tiên, một đôi mắt phượng xinh đẹp trắng đen toả sáng rực rỡ, mũi thon môi nhỏ, cánh môi thoa son, cực kì mỹ lệ. Bà vừa đi vào khiến toàn bộ đại điện đều tăng thêm sắc thái tươi sáng.
Thái Hậu đánh giá Tiếu Quý phi, nói: “Ngươi nhanh nhạy thật, chỗ nào có náo nhiệt người tới đầu tiên đều là ngươi, ai gia còn có thể ngăn à?”
Tiếu Quý phi đi lên trước, hành lễ, cười nói: “Thái Hậu từ ái, thương nhất thần thiếp mà.”
Thái Hậu chỉ vào Tiếu Quý phi, quay đầu nói cùng Thẩm Hinh Dung: “Con nhìn xem nàng ta khéo miệng chưa, nói ngọt y như mật.”
Tiếu Quý phi nói: “Có thể làm Thái Hậu vui vẻ, thần thiếp ăn nhiều chút mật đường cũng được nữa là.”
Một hồi lời nói, dỗ Thái Hậu thật sự vui vẻ.
Tiếu Quý phi mắt phượng xinh đẹp nhìn về phía Thẩm Hinh Dung, khóe miệng cong lên, rất vui mừng, “Thẩm Tam tiểu thư đã lâu chưa từng tiến cung, hôm nay vừa thấy, so với trước kia lại càng đẹp hơn, long lanh như nước, khiến người thích ghê. Ta nhớ rõ cô sắp cập kê phải không, sau khi cập kê biến thành đại cô nương, ta vừa vặn có một đoạn hoa màu sắc diễm lệ, chỉ có nó mới xứng với mỹ nhân như Thẩm Tam tiểu thư.”
Vừa nói, Tiếu Quý phi cho cung nữ đem tới đoạn hoa đưa lên.
Một lóng tay trang hoa đã đáng giá ngàn vàng, trang đoạn hoa do Tiếu Quý phi để cung nữ đưa lên lại càng là hàng thượng phẩm, màu sắc và hoa văn phối hợp tươi đẹp diễm lệ, thủ công tinh xảo, hẳn là cống phẩm.
Thẩm Hinh Dung tự hiểu “vô công bất thụ lộc”(*), không dám nhận quà Tiếu Quý phi đưa, hơi hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thái Hậu.
(*) Vô công bất thụ lộc: Không công không nhận thưởng
Nàng tiến cung mới chốc lát, Tiếu Quý phi liền chạy tới thăm hỏi, còn cho mình trang đoạn hoa quý trọng như vậy, nội tâm thiệt thấp thỏm không dám thu mà!
Thái Hậu hiểu ánh mắt cầu cứu của Hinh Dung, làm như không biết gì, cười nói với Thẩm Hinh Dung: “Quý Phi nếu muốn cho con, con nhận là được rồi.”
Thẩm Hinh Dung nóng ruột, cô căn bản không có ý đó mà, Thái Hậu, con không muốn lấy, người sao lại bắt con lấy thế kia?
Tuy rằng không muốn nhận, nhưng Thái Hậu đã lên tiếng, Thẩm Hinh Dung cũng chỉ có thể nhận lấy quà Quý Phi đưa.
Tiếu Quý phi thấy Thẩm Hinh Dung thu đồ, khóe miệng cong lên. Hoàng Hậu cố ý đem tin tức Thẩm Hinh Dung tiến cung truyền cho bà, đừng tưởng rằng bà đây không biết Hoàng Hậu đánh cái chủ ý gì. Hoàng Hậu muốn bà va chạm với Thẩm Hinh Dung, tốt nhất là có thể châm ngòi gây hấn, để Hoàng Hậu có thể ngồi yên mà ngư ông đắc lợi, nhưng bà đây có phải đồ ngốc đâu, Hoàng Hậu có chủ ý riêng, bà cũng có ý của mình, quan hệ tốt với Thẩm Hinh Dung, lấy lòng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, vậy mới càng có lợi chứ.
“Thẩm Tam tiểu thư, cô có rảnh thì đến Dao Hoa cung ngồi, trong cung của ta mới có một con vẹt biết nói, dạy nó cái gì nó đều nói được, thật sự đáng yêu, cô tới nhìn chắc chắn sẽ thích.” Tiếu Quý phi hạ quyết tâm muốn làm tốt quan hệ với Thẩm Hinh Dung, thái độ ôn hòa mời mọc.
Tiếu Quý phi nhiệt tình như vậy, Thẩm Hinh Dung biết làm sao giờ, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng dạ, đáp ứng khi nào rảnh rỗi sẽ đến Dao Hoa cung. Còn khả năng đi thật hay không, giống như với bên Hoàng Hậu ấy, nàng tin tưởng chỉ cần có Thái Hậu che chở, bà không thả người, Tiếu Quý phi cũng không dám làm gì.
Chỉ là Tiếu Quý phi nhiệt tình tích cực như thế vẫn làm Thẩm Hinh Dung cảm thấy kỳ quái. Trước kia nàng tiến cung chơi với Thái Hậu, nhóm hậu phi đều không tích cực muốn mượn sức nàng dữ vậy, năm nay không biết vì sao mấy người đó đều thay đổi, đầu tiên là Hoàng Hậu, sau tới Quý Phi, một đám người đều giỏi thay đổi sắc mặt.
Thẩm Hinh Dung không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ là bởi vì trước kia tuổi nhỏ, họ cảm thấy mình chỉ là tiểu cô nương, mượn sức mình cũng chả có ích gì, nhưng hiện tại nàng sắp cập kê, cho nên đem chủ ý đánh tới trên đầu nàng rồi?
Tưởng tượng như vậy, Thẩm Hinh Dung cảm thấy cũng có lý. Nàng bỗng nhiên hiểu nguyên nhân nhiệt tình của họ rồi. Chỉ là đời trước sao đám người đó không tích cực như bây giờ?
Thẩm Hinh Dung hồi tưởng, hình như đời trước sau khi nàng từ chối Ninh Vương điện hạ, lời cự hôn cũng đồn đãi huyên náo ồn ào khắp kinh thành. Một lần ra ngoài dạo phố, đến Linh Lung Các gặp được Khương Bình Bình, hai người đồng thời coi trọng một đôi vòng tay, ai cũng không chịu nhường nhịn. Khương Bình Bình cố ý lấy chuyện nàng cùng Ninh Vương Tiêu Sở Hiên khích bác, nàng rất tức giận, bịa chuyện mình đã sớm có người trong lòng, trừ bỏ người kia, nàng ai cũng sẽ không gả.
Những lời này rất mau được truyền đi, còn lan đến trong cung, khiến Thái Hậu cùng hoàng đế đều biết, hoàng đế còn hỏi muốn được tứ hôn không, nàng lúc ấy ngượng ngùng lại xấu hổ, nên không đáp ứng.
Chắc vì lý do đó, nên những ai có tâm tư với nàng, sau khi biết được mình đã có đối tượng, thì cảm thấy động tâm tư cũng chẳng có tác dụng gì. Huống chi nàng có Thái Hậu và hoàng đế chống lưng, chỉ cần hoàng đế cho thánh chỉ tứ hôn, những người khác nỗ lực cũng uổng phí, nên đánh mất cái ý này luôn.
Nhưng đời này tình huống không giống, nàng không nói với bên ngoài rằng “Nàng có người trong lòng”, cự tuyệt Ninh Vương Tiêu Sở Hiên cũng là thiếu mất một đối thủ mạnh mẽ, người có ý sẽ cảm thấy mình càng có cơ hội, giống như Tiếu Quý phi cố ý muốn con trai bà là Sở Vương Tiêu Sở Thăng kéo tầng quan hệ này.
Dựa vào đâu Thẩm Hinh Dung xác định Tiếu Quý phi là vì con trai Tiêu Sở Thăng? Bởi vì Thẩm Hinh Dung cùng Tiêu Sở Thăng tầm tuổi, khi còn nhỏ Thẩm Hinh Dung thường tiến cung, cùng Tiêu Sở Thăng quan hệ không tồi, coi như là thanh mai trúc mã, điểm mấu chốt là, Tiêu Sở Thăng còn chưa đính hôn, Tiếu Quý phi gần đây nhọc lòng nhất chính là việc hôn nhân con trai.
Thẩm Hinh Dung đem những việc này phân tích, chuẩn bị tâm lý, cũng biết sau này mình nên hành sự thế nào.
Kiếp trước, nàng một hồi ái mộ Tấn Vương Tiêu Sở Đình, khi hắn làm hoàng đế, phụng ý chỉ tiến cung làm phi, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê lương, không chỉ có hại Hồng Lăng, hại người nhà, cuối cùng còn hại chết chính mình, một chút cũng không có lời. Đời này nàng mặc kệ là con trai Hoàng Hậu Tấn Vương Tiêu Sở Đình, hay con trai Quý Phi Tiêu Sở Thăng, đều phải cách xa xa, ai cũng không trêu chọc.
Tiếu Quý phi ở Thọ Khang cung ngồi hồi lâu, cho đến khi Thái Hậu nói mệt mỏi, bà mới rời đi.
Thẩm Hinh Dung đỡ Thái Hậu đi tẩm điện nghỉ ngơi, Thái Hậu lôi kéo tay nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: “Cháu yên tâm, chỉ cần con không muốn, ai gia cùng Hoàng Thượng sẽ không tùy tiện cho con gả chồng.”
Hoá ra Thái Hậu cũng đã nhìn thấu.
Thẩm Hinh Dung biết Thái Hậu nói như vậy để mình an tâm, mặc kệ những người đó có bao nhiêu tâm tư, cuối cùng phải để bà cùng Hoàng Thượng gật đầu, không phải ai cũng cưới được nàng, cũng không phải ai cũng có loại vinh dự này.
“Thần nữ không muốn gả, thần nữ ở bên cha anh, ở bên Thái Hậu thôi à.” Trải qua đời trước, Thẩm Hinh Dung nói chính là lời thật lòng, không gả chồng thì mình vẫn là bảo bối trong lòng bàn tay phụ – huynh, bọn họ sẽ che chở nàng yêu thương nàng, bình bình an an cả đời.
Thái Hậu nghe vậy lại cười, nhưng cũng không cho đó là lời nói thật, chỉ nói: “Được được được, Dung Dung lưu lại chơi với ai gia lão bà tử này, cả đời không gả chồng.”
Thẩm Hinh Dung cười đỡ Thái Hậu lên giường, vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh, tay cầm quạt nhẹ nhàng quạt gió cho bà, đợi đến khi Thái Hậu ngủ rồi, nàng mới nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, giao cho người hầu chú ý nghe động tĩnh, chờ Thái Hậu tỉnh thì tới kêu mình, nàng mới trở lại viện cách vách do Thái Hậu an bài nghỉ ngơi.
Bởi vì Thái Hậu mỗi năm sẽ cho Thẩm Hinh Dung tiến cung ở vài lần, nên trong Thọ Khang cung vẫn luôn để lại một gian nhà cho nàng, bên trong tất cả đồ vật bày biện đều có đủ, quần áo cùng trang sức là do Thái Hậu chuẩn bị, mỗi ngày còn có người tới quét tước, tựa như nàng vẫn luôn ở nơi này vậy.
Nhưng trên thực tế Thẩm Hinh Dung biết, gian nhà này là nơi trước kia Thái Hậu chuẩn bị cho mẫu thân nàng Ngô Uyển Thu, mẹ nàng trước mười ba tuổi đều sinh hoạt trong cung. Sau đó Ngô Uyển Thu bệnh chết, nhà này để lại cho nàng.
Thời tiết vẫn nóng, nhưng trong phòng thật mát mẻ, Thẩm Hinh Dung tiến cung đến bây giờ cũng mệt mỏi rồi, nên dựa vào trên giường bên cửa sổ nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng, Thẩm Hinh Dung như nghe được có giọng nữ mềm nhẹ kêu mình, “Dung Dung, Dung Dung……”
Nàng nghe không rõ ràng lắm, giọng nữ kia khi xa khi gần, nàng cố gắng muốn mở mắt ra xem, nhưng trên mí mắt như treo ngàn cân, thế nào cũng không mở mắt ra được.
Trong lúc mờ mịt, nàng loáng thoáng nhìn thấy một thân ảnh hồng nhạt đi qua đi lại, cảm thấy bóng dáng kia rất quen thuộc, cực kì cực kì quen thuộc, còn rất dịu dàng, rất thân thiết, mang theo một cổ hương vị gần gũi. Nàng nỗ lực suy nghĩ về hương vị kia, trong giây lát liền nghĩ tới, đó thuộc về mẫu thân của nàng Ngô Uyển Thu, đó là bộ dáng khi sống tại gian phòng này.
“Mẫu thân……” Thẩm Hinh Dung kích động kêu một tiếng, người cũng theo đó tỉnh lại.
Trong phòng im ắng, vẫn giống như lúc vừa đến, trong phòng căn bản không có bóng dáng Ngô Uyển Thu, nàng chỉ đang nằm mơ thôi.
Thái dương dần dần ngả về tây, Thẩm Hinh Dung ngơ ngác trên giường một hồi lâu, nàng rất nhớ Ngô Uyển Thu, bà đã đi hơn bảy năm rồi, nàng thật sự rất nhớ bà ấy.
Có tiếng bước chân truyền tới, Thẩm Hinh Dung bừng tỉnh, nàng hướng về phía cửa nhìn xem, là Tử Yên – cung nữ bên người Thái Hậu.
Tử Yên từ cửa đi vào, nói: “Thẩm Tam tiểu thư, thì ra cô ở chỗ này, Thái Hậu tỉnh rồi, đang tìm người đó.”
Thẩm Hinh Dung lên tinh thần đứng dậy, cùng Tử Yên nói: “Ta thu thập một chút sẽ đi qua.” Tử Yên mang nước cho Thẩm Hinh Dung, hầu hạ nàng rửa mặt, thu thập thỏa đáng, mới đi gặp Thái Hậu.
Lục công công đang bẩm báo sự tình cùng Thái Hậu, Thẩm Hinh Dung ở chính điện bên ngoài đợi trong chốc lát, nghe được Thái Hậu kêu nàng nàng mới đi vào.
Thái Hậu vẫn giống trước, cho nàng đến bên người ngồi, lại thân thiết hỏi bữa tối muốn ăn cái gì, bà cho người truyền lời, để Ngự Thiện Phòng làm.
Thẩm Hinh Dung báo tên vài món, Thái Hậu nghe được mấy cái tên ấy lại yên lặng một chút, nhưng cuối cùng vẫn cho người đi truyền lời.
Ước chừng một chén trà nhỏ thời gian, thì tiếng thông bẩm bên ngoài.
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Cửa lớn mở rộng, một thân ảnh màu vàng sáng từ bên ngoài đi vào.
Thẩm Hinh Dung vội vàng đứng dậy hành lễ.
Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu đi lên trước, nhẹ đỡ Thẩm Hinh Dung, cho nàng miễn lễ, chuẩn nàng đứng dậy.
Thẩm Hinh Dung cảm tạ, đứng lên cung kính chờ bên cạnh.
Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu lại thỉnh an Thái Hậu, Thái Hậu quan tâm nói: “Trước khi Hoàng đế đến đây, đã dùng cơm tối chưa?”
Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu trả lời: “Vẫn chưa, mới vừa xong chính sự, liền lại đây thỉnh an mẫu hậu.”
Thái Hậu nói: “Chính sự tuy quan trọng, nhưng thân thể càng quan trọng hơn, hoàng đế vất vả, ở lại cùng nhau dùng bữa đi.”
Hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu gật đầu đồng ý.
Thái Hậu liền sai người truyền thiện.
Không bao lâu, Ngự Thiện Phòng đem bữa tối đưa đến, thức ăn đủ màu sắc bày tràn đầy một bàn lớn, sắc thái tinh xảo, sắc- hương- vị đều đủ cả.
Thẩm Hinh Dung đứng bên người Thái Hậu, ngoan ngoãn muốn hầu hạ Thái Hậu dùng bữa.
Thái Hậu cười nhìn Thẩm Hinh Dung nói: “Ai gia không cần cháu hầu hạ, con ngồi xuống cùng ăn với ai gia và Hoàng Thượng đi.”
Thẩm Hinh Dung vừa định nói chuyện này không hợp quy củ, thì nhìn thấy hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu nhìn qua, ánh mắt ông đánh giá mặt nàng một lát, mở miệng nói: “Ngồi đi.”
Đế vương uy nghiêm, ông nói cái gì thì chính là cái đó, mặc dù biết ông đem mình yêu thương như con gái ruột, Thẩm Hinh Dung cũng không dám nói một chữ “Không”, nghe lời ngồi xuống, cầm lấy đũa ăn cơm.
Trước mặt Thẩm Hinh Dung đúng lúc đặt một chén canh phù dung, đó là món nàng thích, nên cầm muỗng, múc liên tiếp mấy muỗng canh phù dung.
Trong cung ăn cơm có quy củ, mặc dù thích món nào cũng không thể ăn nhiều, bằng không món đó sẽ bị triệt hạ, rất lâu sẽ không mang lên bàn.
Thẩm Hinh Dung sợ bị người phát hiện nàng ăn liên tiếp phù dung canh, trộm giương mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu, sợ tới mức trái tim đột nhiên nhảy dựng.
Đối diện hoàng đế nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt thâm thúy chuyên chú, không hề chớp, như đang xem nàng đến mê mẩn.
Nàng bị ánh mắt hoàng đế Tiêu Cảnh Diệu hù không nhẹ, tim đập như trống, tâm hoảng ý loạn suy tư nên làm gì bây giờ, rồi lại nhạy bén phát hiện không đúng, hoàng đế giống như không phải đang nhìn nàng, ông chỉ đem ánh mắt đặt trên người nàng từ đó phảng phất thấy được ai khác.
Hoàng đế thông qua nàng nhìn thấy ai?
Thẩm Hinh Dung bị ý tưởng này của mình khiếp sợ, tim đập đến hoảng, phanh phanh nhảy loạn, sợ đến nổi chiếc đũa trên tay cũng nắm không chắc.
====
Bắt đầu từ chương sau sẽ cài pass nhé chị em~
Câu hỏi giải pass: Địa phương nơi nam chính Tiêu Sở Hiên chiến đấu một trận thành danh?
Gợi ý pass: “….. thành”, đáp án có 7 chữ cái, viết hoa chữ cái thứ nhất và thứ tư, không dấu không cách.