
Tổ phụ Thẩm Khanh Khanh, Thẩm Cừ – Thẩm các lão là người cực kì khắc chế bản thân.
Thẩm Cừ xuất thân hương dã, cha mất sớm, chính người mẹ một chữ bẻ đôi cũng không biết nuôi ông khôn lớn, cực khổ kiếm tiền cho ông đọc sách. Năm mười tám tuổi, Thẩm Cừ trúng cử nhân, quả phụ vô cùng vui vẻ thay con trai làm chủ, để Thẩm Cừ cưới cháu gái nhà bà làm vợ, đây chính là nguyên phối phu nhân Đỗ thị của Thẩm Cừ.
Đỗ thị lớn lên không tồi, nhưng giống đại bộ phận nữ tử trong thôn không biết chữ, tuy Thẩm Cừ cùng Đỗ thị không có cùng tiếng nói, nhưng cũng an phận giữ đạo phu thê cùng Đỗ thị, chưa bao giờ sinh hoa tâm. Năm năm sau, Thẩm Cừ lại lần nữa vào kinh khảo thí, đến Thông Châu thì ngoài ý muốn cứu được phú thương Tống lão gia của địa phương.
Tống lão gia thấy Thẩm Cừ tuấn tú lịch sự, cử chỉ không tầm thường, chắc chắn không phải là vật trong ao, lập tức nổi tâm tư muốn nữ nhi đính hôn cho Thẩm Cừ. Ân cứu mạng ngay đó, Tống lão gia cũng không ngại cho con gái mình làm thiếp. Nhưng Thẩm Cừ không cầu báo đáp, nói cái gì cũng không chịu đáp ứng. Tống lão gia suy nghĩ, tạm thời không đề cập tới nhân duyên, chỉ mời Thẩm Cừ đến nhà làm khách.
Vậy mà, lúc ở Tống gia, sau khi nhìn thấy ái nữ của Tống lão gia, Thẩm Cừ đã động sắc tâm duy nhất một lần trong đời.
Tống thị quá đẹp, Thẩm các lão còn trẻ không thể ngăn nỗi cám dỗ, nạp Tống thị làm thiếp.
Tống thị vừa xinh đẹp vừa có tài học, Thẩm Cừ rất thích, nhưng ông đây là người nghiêm khắc kiềm chế bản thân kia mà, vì thế đã tự lập ra quy củ, mỗi tháng đi đến phòng thê thiếp mỗi người mười lần, còn dư lại mười ngày thì ngủ một mình, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Dù thế, nguyên phối Đỗ thị vẫn mất hứng, khắp nơi gây phiền toái với Tống thị. Tống thị cũng không muốn phí sức cùng Đỗ thị dây dưa, thấy vợ cả sinh hoạt túng quẫn, bà đưa tiền, chỉ cần ‘chị lớn’ giữ khoảng cách với mình, hai người không sinh sự, mỗi năm Tống thị sẽ đưa bà cả họ Đỗ một trăm lượng bạc.
Đỗ thị đơ như cây cơ, đừng nói một trăm lượng, bà ấy mười lượng còn chưa dính qua tay.
Để xem, một năm một trăm lượng bạc quan trọng hay chồng mình Thẩm Cừ quan trọng hơn.
Đỗ thị khỏi nghĩ cũng chọn bạc.
Thê thiếp hòa thuận, hậu viện an tĩnh, Thẩm Cừ cũng có thể chuyên tâm với quan trường, chức quan càng ngày càng cao.
Năm Trưởng tử Thẩm Đình Giai tới tuổi cưới vợ, Thẩm Cừ đã là quan tứ phẩm ở kinh thành, nên Thẩm Cừ chuẩn bị tìm kiếm một người con dâu ôn nhu nhàn thục lại thấu tình đạt lý, đúng lúc đó ông đảm nhiệm quan chủ khảo của kỳ thi mùa xuân, ở trường thi gặp được bạn tốt là Hạ cử nhân học cùng trường mười mấy năm trước. Hạ cử nhân cũng là người thanh bần, nếu không năm đó ông cùng Thẩm Cừ cũng sẽ không thưởng thức lẫn nhau, hiện giờ lâu ngày gặp lại, một người đường làm quan thông thuận, một người còn đi thi, thật là khiến người thổn thức.
Kỳ thi mùa xuân kết thúc, Thẩm Cừ mời Hạ cử nhân về nhà chơi, mấy chén rượu xuống bụng thì nhắc tới chuyện hôn sự của con cái, Hạ cử nhân rất hưng phấn, đề nghị đưa nữ nhi gả đến Thẩm gia.
Thẩm Cừ vẫn luôn thưởng thức tài học của Hạ cử nhân, tin tưởng Hạ cử nhân dạy ra con gái cũng sẽ là cô nương tốt, nên vui vẻ đáp ứng.
Lúc ấy Đỗ thị đã bệnh chết, Thẩm Đình Giai lại luôn nghe lời phụ thân nói, nên hôn sự này thành chuyện đã rồi, Thẩm Cừ nhờ vậy mà được mỹ danh có đạo đức tốt, không khinh nghèo trọng giàu.
Có con dâu tốt còn được thanh danh thơm, Thẩm Cừ tâm tình không tồi, lờ đi việc Tống thị nhíu mày.
Từ khi vào Thẩm gia, Tống thị đối với Thẩm Cừ kính trọng có thêm, Thẩm Cừ không thích phô trương, bà sẽ thu hồi đồ trang sức để mặt mộc, Thẩm Cừ hy vọng thê thiếp hòa thuận, bà cũng không cùng chính thất tranh sủng, chỉ duy việc giáo dục con cái, Tống thị không quá tán đồng cách làm của ông. Thẩm Cừ không muốn phòng bếp có thịt cá, Tống thị sẽ trộm làm phòng bếp nhỏ cho hai con trai, Thẩm Cừ dạy dỗ bọn nhỏ cương trực công chính giống ông, Tống thị ngầm dạy hai đứa, làm người xử thế nên linh hoạt, ngàn vạn lần đừng có rập khuôn cứng nhắc.
Tống thị chưa bao giờ yêu cầu gì nơi Thẩm Cừ, chỉ sau khi Thẩm Đình Giai thành hôn mới đòi hỏi một lần, đó là việc cưới hỏi của Thẩm nhị gia, Thẩm tam gia cần thiết phải để bà cho phép mới được định ra.
Thẩm Cừ sớm quen với việc Tống thị đối với ông nói gì nghe nấy, một tiểu thiếp an phận thủ thường đột nhiên muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của mấy đứa con trai, phu quyền bị khiêu khích, Thẩm Cừ rất mất hứng, lạnh giọng răn dạy Tống thị một trận.
Tống thị cười lạnh ba tiếng, đem Thẩm Cừ đẩy ra ngoài cửa, tuyên bố nếu Thẩm Cừ không đồng ý, vậy thì đừng tiến vào phòng bà đây.
Thẩm Cừ choáng váng: [……]
Đỗ thị đã chết, hậu viện Thẩm Cừ chỉ còn mỗi Tống thị, Thẩm đại nhân thanh cao lại không muốn tìm nữ nhân khác, giằng co ba tháng, Thẩm Cừ chịu không nổi, vào một đêm khuya thanh vắng bọn nha hoàn đều thấy ông sắc mặt không rõ gõ vang cửa phòng Tống thị. Cũng nhờ chuyện này, Thẩm nhị gia, Thẩm tam gia mới lần lượt cưới được vợ có gia thế.
Hơn nữa, sau chuyện này, Tống thị thành người duy nhất trong Thẩm phủ không sợ Thẩm Cừ. Mấy năm trước, Thẩm Cừ ngại mỗi ngày lui tới Đồng Viên của Tống thị quá phiền toái, muốn bà Tống dọn đến chính viện ở cùng ông, hai người cùng ăn cùng ngủ, nhưng bà ngán việc ăn-mặc-ở của lão gia tử quá khó coi, không muốn chuyển, tiếp tục những ngày lành xài tiền riêng, muốn ăn cái gì thì ăn cái nấy.
Thẩm Khanh Khanh mang theo em trai, quen cửa quen nẻo mà đi tới Đồng Viên.
Tam phòng trở về, Đồng Viên bên này biết tin đầu tiên, Lý ma ma bên người Tống thị từ sớm đã kiễng chân chờ trong viện. Nhìn thấy chị em Thẩm Khanh Khanh, Lý ma ma vui vẻ vỗ đùi, vừa ra ngoài nghênh đón vừa quay đầu hô vào phòng “Di nương mau ra đây, thất cô nương, tứ thiếu gia đến xem ngài kìa”
Thẩm Khanh Khanh cười, tổ mẫu bên này ý, chỉ cần mỗi Lý ma ma đã đủ náo nhiệt.
“Ma ma, ba năm không gặp, ngài thế nào mà càng lớn càng trẻ vậy?” Vào sân, Thẩm Khanh Khanh ngọt ngào nói.
Lý ma ma cười đến trên mặt nở bông, nhìn thất cô nương như hoa như ngọc, lại nhìn thấy tứ thiếu gia khoẻ mạnh kháu khỉnh, đúng là càng nhìn càng thích.
“Tứ thiếu gia, con có nhớ lão nô không?” Lý ma ma khom lưng, nói vớiThẩm Vọng.
Thẩm Vọng lần trước rời kinh mới ba tuổi, đương nhiên không nhớ rõ, ngây ngốc lắc đầu.
Thẩm Khanh Khanh dạy đệ đệ kêu ma ma.
Khi nói chuyện, trước cửa nhà chính có thêm một thân ảnh, Thẩm Khanh Khanh ngẩng đầu, thấy tổ mẫu xa cách ba năm đang đứng phía trước, ánh mắt từ ái mà đoan trang nhìn mình.
“Tổ mẫu” Thẩm Khanh Khanh bỏ qua đứa em, chạy nhanh qua đó.
Tống thị giang hai cánh tay, cười ôm lấy cháu gái nhỏ.
“Tổ mẫu, con rất nhớ bà.” Thẩm Khanh Khanh ngẩng đầu, mắt hạnh trong sáng tràn đầy vui mừng vì lâu ngày gặp lại.
Tống thị chạm khóe miệng cháu gái, bất đắc dĩ nhắc nhở “Nói nhỏ chút đi, bị tổ phụ con nghe thấy, ông ta lại mắng bà cháu mình quên quy củ.”
Thẩm Khanh Khanh bĩu môi “Ông không ở nhà mà.”
Tống thị chỉ cười, ngón tay dừng trên mặt mày thanh lệ của Thẩm Khanh Khanh, nhẹ giọng khen “Lớn rồi, so với mẹ con khi tuổi trẻ còn xinh đẹp hơn.”
“So với mẹ thì xinh đẹp, thế so với bà thời trẻ thì sao ạ?” Thẩm Khanh Khanh nũng nịu hỏi.
Tống thị giả vờ nhớ lại, sau đó lắc đầu “Vẫn còn kém bà.”
Thẩm Khanh Khanh ‘xì’ cười, chỉ là, nhìn qua tổ mẫu đã năm mươi tuổi mà vẫn như lúc phong hoa, Thẩm Khanh Khanh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hơn ba mươi năm trước bà có thể đẹp đến cỡ nào, cũng có thể mường tượng lý do tại sao lão tổ phụ cũ kỹ lại phá giới.
“Chị chị ơi, em cũng muốn chào bà.”
Trong lúc hai bà cháu đang thân cận, phía dưới bỗng nhiên vang lên tiếng Thẩm Vọng ồm ồm, Thẩm Khanh Khanh vừa muốn lờ nó, Tống thị đã buông nàng ra, xoay người ôm cháu trai cưng “Vọng ca nhi trở lại rồi, tổ mẫu nhớ con đến nỗi ăn không ngon luôn đó”, Tống thị cắn một ngụm trên mặt đứa nhỏ.
Thẩm Vọng vui vẻ cười.
Thẩm Khanh Khanh chu miệng oán giận “Bà còn chưa hôn con, ngài trọng nam khinh nữ mà”
Đầu ngón tay Tống thị chọc lên giữa mày tiểu cô nương “Bà nếu trọng nam khinh nữ, sẽ để con có bộ dáng như hôm nay à?”
Thẩm Khanh Khanh giả bộ hồ đồ “Bộ dáng của con tốt mà, lớn lên vừa đẹp vừa tinh thông cầm kỳ thư họa”
Chưa nói xong, nàng đã tự cười trước.
“Đi đi đi, vào trong phòng, đừng ở bên ngoài phơi nắng.”
Chị em hai người dùng cơm trưa ở Đồng Viên, sau khi ăn xong thuận tiện nghỉ trưa ở đây luôn.
Thẩm Vọng ngủ rất sâu, Thẩm Khanh Khanh hơi khó ngủ, một cơn gió lạnh thổi tới, nàng lập tức tỉnh lại, mở to mắt, nhìn thấy tổ mẫu ngồi ở mép giường, tay cầm quạt tròn đang thay bọn họ quạt gió.
“Bà ơi, sao người không ngủ” Thẩm Khanh Khanh chậm rãi ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi.
Tống thị nhìn sườn mặt cháu trai, ánh mắt dịu dàng cực kỳ “Ba năm không gặp, tổ mẫu muốn nhìn các con nhiều hơn.”
Thẩm Khanh Khanh chua xót, ngồi quỳ đi qua, cầm lấy quạt tròn từ tay tổ mẫu, lại phe phẩy quạt cho bà “Ngài nghỉ ngơi đi, để cháu gái hiếu kính với bà.”
Tống thị rất vui mừng “Khanh Khanh càng ngày càng hiểu chuyện ha.”
Nói đến hiểu chuyện, Thẩm Khanh Khanh sầu một bụng, một bên phe phẩy quạt tròn một bên nhỏ giọng nói thầm “Bà ới ời, mấy năm nay mẹ con cho con rất nhiều trang sức, nếu không mang được, vậy tiếc lắm á, ngài nói có phải không?”
Tâm tư cô gái nhỏ dễ đoán, Tống thị bật cười, gật đầu phụ họa “Đúng là rất đáng tiếc.”
Thẩm Khanh Khanh lập tức bổ nhào vào trong lòng bà, nhõng nhẽo năn nỉ “Vậy ngài khuyên nhủ tổ phụ đi, để ông an tâm làm “các lão” của ông, đừng quan tâm chuyện chị em con mặc cái gì đi mà.”
Tống thị lắc đầu “Sáu tỷ tỷ trước con đều nghe lời tổ phụ, nếu bà vì con cầu tình, ông ấy đoán một cái là biết chuyện gì, quay đầu lại sẽ mắng cha con một trận cho coi.”
Thẩm Khanh Khanh nóng nảy “Hết cách rồi, con không muốn mỗi ngày ăn mặc như nữ đạo sĩ đâu.”
Tống thị hỏi “Con trang điểm xinh đẹp như vậy, muốn cho ai xem đấy hử?”
Thẩm Khanh Khanh: “Hứ”
“Tại sao phải làm vì muốn ai xem, tự con thích, chẳng lẽ tổ mẫu không thích mấy cái lăng la tơ lụa trang sức hiếm quý kia?”
Tống thị tất nhiên thích, bà cũng có biện pháp đối phó lão gia tử, nhưng bà chỉ là một di nương nơi thâm cư hậu trạch, dù sao cũng không gặp được mấy người, không đáng vì chuyện này mà chọc lão già bực mình. Đến các cháu gái sau này, chỉ có sáu đứa phía trước đều tương đối thành thật, đợi nhiều năm như vậy, lại xuất hiện Tiểu Thất có can đảm khiêu khích lão gia tử.
“Không sợ ông của con thật à?” Tống thị cười hỏi.
Nghĩ đến tổ phụ bộ dáng uy nghiêm, Thẩm Khanh Khanh không hé răng, nhưng cũng không cam lòng bĩu môi.
Tống thị cúi người, ở bên tai cháu gái nói khẽ vài câu.
Ánh dương hồng hồng ngả về tây, thời tiết oi bức bao phủ khắp kinh thành cả ngày cuối cùng cũng bị gió đêm thổi tan.
Bên trong nội các, Liễu các lão vừa buông mớ sổ con mới định xong, nhấc đầu, phát hiện đồng liêu là Thẩm các lão Thẩm Cừ còn chưa đi.
“Lão tam nhà ông hôm nay trở về phải không, sao ông không về phủ sớm vậy?” Liễu các lão tò mò hỏi.
Thẩm Cừ cũng không ngẩng đầu lên đáp “Mới ba năm không gặp, chứ có phải mười năm hai mươi năm đâu.”
Liễu các lão phục rồi, chỉnh lại bàn, ông đây đi trước.
Thẩm Cừ tiếp tục thẩm duyệt tấu chương, mãi đến khi phê hết bốn cuốn sổ con dư lại, ông mới đấm đấm eo nhức lưng đau, chậm rãi đứng lên.
Chân trời đã hiện lên màu lam, tia hoàng hôn cuối cùng sắp biến mất.
Thẩm Cừ bước chân nhanh hơn.
Ngoài cửa cung, xa phu Thẩm gia đã sớm đợi.
Thẩm Cừ lên xe, nghe thấy xa phu vèo vèo ném roi, ông trầm giọng nói “Chậm một chút, coi chừng đụng người.”
Xa phu lo lắng lão gia tử sốt ruột về nhà mới muốn tăng tốc, nếu ông đã không vội, hắn lại chậm rãi đánh xe như thường lệ.
Trong xe, Thẩm Cừ nhíu mày vài lần, nhưng vẫn không mở miệng nói thêm gì.
Đợi xe ngựa quẹo vào ngõ nhỏ nơi Thẩm phủ, trời đã đen hoàn toàn.
Thẩm Cừ thở dài, thiệt tình, ông không vội gặp lão tam, nhưng ông nhớ mấy đứa cháu nhà tam phòng mà.
Ý niệm chưa hết, bên ngoài xa phu giương giọng nói “Lão gia mau nhìn, tam gia bọn họ ra tiếp ngài kìa”
Thẩm Cừ trong lòng nhảy dựng, nửa người dán hết lên cửa sổ xe, bỗng nhiên nhớ tới quy củ, vì thế lại áp xuống tưởng nhớ mà một lần nữa ngồi xuống.
Ừm, ông là tổ phụ, ông phải nghiêm túc trầm ổn cho cháu trai cháu gái noi theo.
Editor có lời muốn nói:
Văn phong tác giả thoải mái nên mình edit câu cú cũng không theo sát câu từ cổ đại lắm. Nếu mọi người có ý kiến, mời thoải mái góp ý (◡ ‿ ◡ ✿)
Thẩm Cừ là nhân vật mình thích nhất truyện này, là ông lão tsundere chính hiệu ó, tính tình buồn cười, mỗi khi edit tới CP Thẩm – Tống là muốn hét to 3 tiếng “CẦU TRUYỆN RIÊNG” của họ. Anw chắc nhiều người mong mỏi giống mình nên chị Tiếu có viết 2 phần ngoại truyện (hông đã lắm nhưng có còn hơn không) về đôi này á *mê mê* o(*≧□≦)o
Đúng là chắc chỉ có chị Tống mới có cách để trị anh Thẩm Cừ này
ThíchThích
Ặc Thẩm lão hài vãi, yêu thích hay vui sướng cũng phải kiềm chế rồi tự mình ăn khổ
ThíchThích