
Gia yến toàn phủ, Thẩm gia tam phòng già trẻ đợi nửa ngày, lão gia tử quan trọng nhất vẫn chưa thấy về.
Không khí nhà chính dần bế tắc, cũng đã hàn huyên nửa ngày, làm gì còn bao nhiêu lời tám nhảm để nói.
Thẩm Vọng sáu tuổi ngáp dài, tâm tư nhóc con đơn thuần, buồn ngủ hỏi mẹ “Nương, tổ phụ khi nào trở về dạ?”
Trần thị ôn nhu nói “Ông con rất bận, xong việc sẽ về nhà.”
Thẩm Vọng lại ngáp một cái.
Đại gia Thẩm Đình Giai có chút băn khoăn, sợ phu thê Tam đệ lạnh lòng, ông thay lão gia tử giải thích “Giữa hè nóng bức, các nơi hoặc nạn hạn hán hoặc ngập mặn, tấu chương sôi nổi, phụ thân thường xuyên về trễ, hôm nay khẳng định vì vội việc nên quên chuyện các em trở về rồi.”
Thẩm Đình Văn cười nói “Đại ca khách khí, em còn không rõ tính cha sao”
Trần thị nói theo “Đúng vậy, cha thương nước thương dân, bận việc là cơm cũng quên ăn, mấy năm nay toàn nhờ có đại ca đại tẩu, nhị ca nhị tẩu hầu hạ lão nhân gia, chúng em trong lòng thực sự hổ thẹn.”
Thẩm Đình Giai xua xua tay “Lão tam làm việc bên ngoài nhiều năm, các em một nhà khắp nơi bôn ba cũng rất vất vả, tự chiếu cố mình là được, không nên lo lắng chuyện ở đây.”
Đại phu nhân nghe thế, che giấu bĩu môi, chồng bà luôn như vậy, người khác nói gì ông cũng tin cái đó, một nhà lão tam ở bên ngoài ăn sung mặc sướng, không ai quản không ai mắng, sung sướng cỡ đó, nơi nào khổ chứ.
Đại phu nhân chính là con gái Hạ cử nhân năm đó, Hạ gia nghèo rớt mồng tơi, Hạ cử nhân trước mặt Thẩm Cừ ba hoa chích choè khen con gái mình, kỳ thật đại phu nhân căn bản chả có mấy năm đọc sách, tuổi nhỏ đã cùng mẫu thân thêu thùa may vá phụ việc nhà. Qua nhiều năm nghèo túng như vậy, nghe nói có thể gả cho con trai quan viên, đại phu nhân khỏi nói vui mừng cỡ nào, mơ mộng đều là cơm ngon rượu say mặc vàng đeo bạc.
Ai mà biết, Thẩm gia căn bản chả giàu có gì. Cha chồng cần kiệm mộc mạc, mẹ chồng vắt cỗ chày ra nước (1), chồng thì toàn đem bổng lộc sung vào quỹ chung. Đại phu nhân chua xót, có lúc đêm tối phu thê mới ân ái xong, bà gãi ngực chồng làm nũng mong ông cho thêm tiền riêng, kết quả bị người chồng có bản tính cực kỳ giống cha ông ấy nghiêm khắc giáo huấn một trận.
(1) vắt cỗ chày ra nước: ý chỉ keo kiệt, bủn xỉn.
Mãi đến bây giờ, đại phu nhân mỗi tháng cũng chỉ có thể lấy hai lượng bạc tiền tiêu.
Vì sao lại là hai lượng?
Bởi vì cả nhà Thẩm Cừ bốn người mỗi tháng có tổng lương là sáu mươi lượng, đàn ông Thẩm gia lại không có chỗ kiếm tiền khác, sáu mươi lượng này cần thiết phải tính toán tỉ mỉ. Dựa theo lệ thường, cha con Thẩm Cừ tiền tiêu hàng tháng là năm lượng, Tống thị cùng con dâu ba phòng, bốn vị thiếu gia tiền tiêu hàng tháng là hai lượng, bảy vị cô nương tiền tiêu hàng tháng là một lượng hai.
Còn dư lại, khấu trừ ẩm thực tiêu dùng, tiền tiêu vặt nô bộc, mỗi năm Thẩm gia tiền quỹ chỉ có thể tích cóp còn bảy tám lượng bạc, của cải nhiêu đây, lại vì mấy năm nay lục tục gả đi bốn cô nương cũng đã xài hết, cũng may, Hoàng Thượng đau lòng hiền thần, mỗi năm sẽ hậu thưởng Thẩm Cừ vài lần, bằng không của hồi môn của các cô nương Thẩm gia chẳng có cách nào thấy được.
Đương nhiên, Thẩm Cừ chỉ nhìn bề ngoài, ba người con dâu nếu muốn dùng của hồi môn mỗi người chi tiêu lặt vặt, hoặc cho bọn nhỏ thêm tiền tiêu, chỉ cần không quá phô trương xa xỉ, Thẩm Cừ đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Nhị phu nhân, tam phu nhân có của hồi môn phong phú, hai phòng đều ngầm ăn uống thoả thuê, đại phu nhân đã không có nhiều tiền lại tiếc sử dụng, vì mấy đứa nhỏ, lâu lâu mới ăn gà vịt thịt cá.
Cho nên, đại phu nhân đặc biệt ghen ghét nhị phòng, tam phòng, càng đố kị sẽ càng soi mói cái sai của hai nhà đó.
Đáng tiếc hai người em dâu đều rất thông minh, trước mặt mộc mạc sau lưng hưởng thụ, đại phu nhân mò mãi mà không thấy nhược điểm.
Nhưng hôm nay lại khác.
Ngó mắt thấy cây trâm vàng ròng gắn hồng ngọc trên đầu Thẩm Khanh Khanh, lỗ tai trắng mềm mang khuyên mã não, trên người khoác áo ngoài hải đường hồng thêu mẫu đơn của Tô Châu, đại phu nhân săn sóc nhắc nhở “Khanh Khanh mấy năm nay trổ mã thật xinh đẹp, giống y như tiên nữ hạ phàm, chỉ là gia phong Thẩm gia chúng ta cần kiệm, cháu điểm trang như vậy có chút rêu rao, đợi lát tổ phụ thấy sợ sẽ không vui, vẫn nên về phòng thay đi.”
Nói xong, đại phu nhân nhìn về phía chồng mình.
Thẩm Đình Giai gật gật đầu, ông cũng cảm thấy cháu gái nhỏ trang dung quá hoa lệ, chống lại lời dạy của cha, tuy rằng trang điểm như thế khá xinh đẹp.
Thẩm Khanh Khanh rũ mi, tư thái ngượng ngùng “Đại bá mẫu, cháu lâu rồi không gặp tổ phụ, đêm nay muốn lấy tinh thần hăng hái để gặp lão nhân gia.”
Âm thanh cô gái nhỏ nhẹ nhàng mềm mại, lời nói đều có lý có tình, tâm Thẩm Đình Giai mềm nhũn, không can thiệp nữa.
Đại phu nhân cười lạnh, không đổi càng tốt, vậy tam phòng hãy chờ lão gia tử dạy dỗ đi, bà càng mừng rỡ hóng hớt.
Thêm một trận trầm mặc, Thẩm Đình Văn nhìn ra sân, đứng dậy nói “Phụ thân chắc là sắp về, chúng ta ra ngoài đón tiếp đi.”
Thẩm Đình Giai cũng đứng lên “Cùng đi đi.”
Vì thế, cả nhà Thẩm gia mênh mông cuồn cuộn đi tới cổng lớn Thẩm phủ.
Khi xe ngựa dừng lại, người đại phòng, nhị phòng thức thời đứng tại chỗ, chỉ có một nhà Thẩm Đình Văn xuống bậc thang, đi ra đằng trước đứng chờ.
Xa phu nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị bày biện ghế gỗ, Thẩm Đình Văn lập tức đoạt lấy ghế gỗ, tự mình đặt trên mặt đất, lại duỗi tay nhấc mành, thanh âm cung kính “Thỉnh phụ thân xuống xe.”
Thẩm Cừ tất nhiên nghe ra giọng của con trai, ông chỉnh chỉnh vạt áo, lúc này mới thò người đi ra.
“Phụ thân.” Thẩm Đình Văn kích động kêu.
Thẩm Cừ ngước mắt, thấy lão tam nhà mình vẫn là bộ dáng trong trí nhớ ông, tuấn lãng ôn nhuận không mập cũng không ốm, ông đơn giản ừ một tiếng, ánh mắt nhìn ra phía sau con trai.
Trần thị đoan trang hào phóng hành lễ “Đứa con bất hiếu thỉnh an phụ thân.”
Thẩm Cừ đối với con dâu nhiệt tình hơn chút so với con trai “Mấy năm nay con đã chiếu cố Đình Văn lại dưỡng dục ba đứa nhỏ, vất vả rồi.”
Cha chồng uy nghiêm khó có khi nói được lời xuất phát từ nội tâm thế này, Trần thị lặng lẽ ướt hốc mắt.
Thẩm Cừ lại nhìn về phía sau con dâu.
Thẩm Túc vén vạt áo quỳ xuống “Thẩm Túc bái kiến tổ phụ.”
Thẩm Cừ “Ừ, Túc ca nhi cao hơn rồi.”
Thẩm Vọng học anh mình quỳ xuống thỉnh an, đầu dưa tròn tròn lại ngưỡng cao cao, tò mò đánh giá tổ phụ.
Thẩm Cừ nghĩ thầm, cháu trai cưng càng ngày càng mong nhớ lão tử ông rồi.
Thời điểm Thẩm Cừ chuẩn bị kêu hai đứa cháu trai đứng lên, Thẩm Khanh Khanh từ sau lưng mẫu thân đi ra, đôi tay đáp ở sườn eo, xinh xắn hướng về phía lão gia tử trên xe hành lễ “Cháu gái thỉnh an tổ phụ.”
Thanh âm ngọt ngào thấm lòng, Thẩm Cừ bất giác hơi đổi thái độ, ông theo tiếng nhìn lại, thấy một cô gái nhỏ mặc áo hải đường hồng, đầu mang trâm hồng ngọc, tai mang khuyên nhỏ gắn mã não, cô bé chậm rãi ngẩng đầu, một khuôn mặt nhỏ trắng nõn căng mịn dưới đèn lồng đỏ trước cửa, tựa như cánh hoa hải đường chớm nở.
Tim Thẩm Cừ đột nhiên đập nhanh hơn, trợn mắt há hốc mồm.
Này, chuyện này…
Trong nháy mắt ngắn ngủi, thời gian phảng phất như lùi về hơn ba mươi năm, Thẩm Cừ nhớ tới nhà cũ Tống gia tại Thông Châu, ngày ấy ông ở phòng dành cho khách đóng cửa khổ đọc, Tống lão gia phái người mời đến hoa viên uống trà, Thẩm Cừ bất đắc dĩ đồng ý, theo hạ nhân đi đến nửa đường, khi đi ngang qua khúc ngoặc núi giả, phía trước bỗng nhiên đi tới một đôi chủ tớ, dẫn đầu là thiếu nữ mắt hạnh da tuyết, một thân áo ngoài hải đường hồng, tai mang mã não làm ông tâm hoảng ý loạn.
Bị lão gia tử nhìn chằm chằm không chớp mắt, Thẩm Khanh Khanh hơi hoảng, nhỏ giọng kêu “Tổ phụ”
Thẩm Cừ hoàn hồn, nhìn chăm chú lại, trước mặt rõ ràng là cháu gái nhỏ của ông đây mà.
Thật ra khi Thẩm Khanh Khanh còn nhỏ Thẩm Cừ đã nhìn ra, nhị, tam phòng bốn đứa cháu gái chỉ có tiểu thất lớn lên giống Tống thị nhất, hiện giờ qua ba năm, Thẩm Khanh Khanh mười bốn tuổi giống hệt như Tống thị năm đó cùng một khuôn khắc ra, đều xinh đẹp bức người.
Khụ khụ, Thẩm Cừ lại liếc mắt nhìn cháu gái, thấp giọng cảm khái “Khanh Khanh à, giống tổ …”
Nói đến nửa, ý thức được mình nói sai, Thẩm Cừ vội vàng câm miệng, nhờ Thẩm Đình Văn đỡ xuống xe.
Để che dấu thất thố mới nãy, vừa xuống xe, Thẩm Cừ mang thần sắc nghiêm túc đi vào nhà.
Thẩm Khanh Khanh theo sau mẫu thân, nhìn bóng dáng lão gia tử vẫn thon dài đĩnh bạt như cũ, nhàn nhạt trong đêm, nàng tự dưng lại cảm thấy đặc biệt ngọt ngào.
Tổ mẫu kêu mình mặc như vậy, Thẩm Khanh Khanh tra hỏi nguyên nhân, bà không giấu được sự đắc ý mà nói rằng, năm đó tổ mẫu gặp gỡ tổ phụ, chính là mặc như vậy. Tổ mẫu còn nói, bà có thể dụ hoặc tổ phụ một lần, tất nhiên có thể dụ dỗ lần hai, chỉ là mê trận lần này, phải để Thẩm Khanh Khanh tới bày.
Lúc nãy tổ phụ chỉ lo nhìn mặt nàng, căn bản không chú ý tới trang sức vật liệu may mặc quá mức, có phải như vậy đã chứng minh mưu kế bà cháu hai người thành công không nhỉ.
Vì sao lại thành công? Bởi vì tổ phụ quá thích tổ mẫu, bởi vì tổ phụ nhớ mãi không quên lần gặp gỡ năm ấy.
Sau khi đích tổ mẫu Đỗ thị chết bệnh, tổ phụ không tục huyền(2) cũng chẳng nạp thiếp, mọi người đều nói rằng ông làm quan thanh liêm giữ mình trong sạch, giờ xem lại, sự thật chính là trong lòng tổ phụ chỉ có tổ mẫu, chỉ muốn cùng bà bạc đầu giai lão. Tổ mẫu chắc chắn kế sách này dùng được, cũng là do đã nhìn thấu tâm ý của ông.
(2) “Tục huyền”. Phụ nữ khi lấy chồng lần hai gọi là “tái giá”, còn đàn ông cưới vợ lần nữa thì gọi là “tục huyền”.
Thẩm Khanh Khanh là một cô nương thông minh, nếu tổ mẫu đã thay nàng bày tốt đường đi, còn lại để Thẩm Khanh Khanh tự mình giải quyết cũng không thành vấn đề.
“Tổ phụ, để con đỡ ngài”
Bỏ lại cha mẹ anh em, Thẩm Khanh Khanh bước chân vui sướng chạy đến bên lão gia tử, thân mật mà kéo cánh tay ông.
Thân thể Thẩm Cừ cứng đờ, mọi người ba phòng sau lưng nhìn thấy cũng ngây người.
Đây chính là các lão đương triều ít khi nói cười, động một chút là răn dạy người đó, ba người con trai ruột cũng không dám trước mặt lão gia tử đi quá giới hạn nửa phần, hai cháu trai lớn lớn lên ở kinh thành cũng không dám cợt nhả trước mặt ông, Thẩm Khanh Khanh là cháu gái biết rõ còn cố phạm, thế mà dám lôi kéo lão gia tử.
Trần thị khẩn trương nín thở, rất sợ cha chồng sẽ đem con gái bảo bối răn dạy đến khóc.
Đại phu nhân vui sướng khi người gặp họa nhếch môi, chờ xem trò hay “tự chuốc lấy khổ” này.
Mọi người nhìn về trước, Thẩm Cừ cúi đầu.
Thẩm Khanh Khanh ngước lên khuôn mặt nhỏ, ánh đèn hắt ngược lên đôi mắt hạnh, sáng long lanh.
Ông cháu hai người đối mắt, Thẩm Khanh Khanh mở miệng, mềm mại oán giận “Tổ phụ thật là, rõ ràng biết chúng con hôm nay trở về thế mà bận đến bây giờ, ngài một chút cũng không nghĩ đến chúng con, uổng công con buổi trưa ngủ gật còn mơ thấy ngài”
Thẩm Cừ: […]
Cuộc đời lần đầu tiên bị một tiểu bối gần gũi như thế, ông thật không quen.
Môi giật giật, Thẩm Cừ muốn nói cái gì, rồi lại không biết nên nói thế nào.
Lão gia tử cứng đờ tựa như đầu gỗ năm xưa, khuôn mặt uy nghiêm nhìn không ra đang bực mình hay vui vẻ, Thẩm Khanh Khanh trong lòng e ngại, nhưng mũi tên đã bắn không thể quay lại, nàng đã đi một bước, cũng chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
“Tổ phụ nói chuyện đi chứ, ngài rốt cuộc có nhớ con không ạ?” Thẩm Khanh Khanh làm nũng quơ quơ cánh tay lão gia tử.
Thẩm Cừ vẫn còn há hốc mồm, Thẩm Đình Văn phía sau không nhìn được nữa, giương giọng trách cứ con gái “Khanh Khanh, không được vô lễ với tổ phụ.”
Thẩm Khanh Khanh cắn cắn môi, chậm rãi gục đầu, cánh tay đang kéo lão gia tử cũng từ từ buông lỏng rồi thả ra.
Cháu gái nũng nịu vì ông chậm chạp không đáp lời mà bị ăn mắng, Thẩm Cừ có chút tự trách, cánh tay dùng sức, theo bản năng kẹp chặt tay nhỏ của cháu gái.
Thẩm Khanh Khanh ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.
Thẩm Cừ nhấp môi, quay đầu trừng con trai “Ta cùng với Khanh Khanh nói chuyện, con lắm miệng làm gì”
Thẩm Đình Văn: […]
Ơ, đây vẫn là lão gia tử nhà ông sao? Nhớ năm đó lão gia tử đi nơi khác ban sai, đi tận mấy tháng, ngày ấy hồi phủ, ông lúc đó bảy tuổi nhịn không được xông lên ôm lấy phụ thân mình ngày đêm mong nhớ, nhưng lão gia tử đã làm gì, ông trừng mắt dạy dỗ một trận, nói mình động tay động chân còn ra thể thống gì.
Nhớ đến hồi xưa, Thẩm Đình Văn không nhịn được nhìn về phía hai người anh lớn.
Hai anh em Thẩm Đình Giai, Thẩm nhị gia liếc mắt nhìn nhau, lại yên lặng dời tầm mắt.
Có lẽ, ba người bọn họ đều là con nhặt con lụm đi.
Editor có lời tám nhảm:
Bà Tống và Khanh Khanh đều là khắc tinh với Thẩm các lão mà ¯_(ツ)_/¯
Anh Thẩm cừ này ngoài lạnh trong nóng đây mà
ThíchThích
Ông nội thích lắm mà ông nội hông nói đâu nhaaa
ThíchThích
Chắc đọc truyện này vì ông nội Thẩm quá =))))) dễ thương ghê
ThíchThích
Aiz bởi vậy mới thấy hồi xưa làm người khó khăn như nào, cũng may gặp đc Tống thị là niềm ăn ủi cho c.đời Thẩm lão
Ps: có tấm gương Thẩm lão thì ta nghĩ cháu rể ông cũng chung số phận
ThíchThích