
Người đều đã đến đông đủ, chờ Thẩm Cừ thay quần áo quay lại, đại phu nhân lập tức phân phó phòng bếp mang đồ ăn lên.
Ở Thẩm gia, chỉ cần có Thẩm Cừ xuất hiện trên bàn tiệc, vậy chắc chắn đồ ăn sẽ cực kì đơn giản.
Bởi vì đây là tiệc mừng cho tam phòng, nên trên bàn hiếm khi có cá hấp, có đĩa thịt kho tàu, còn lại bốn món đều là thức ăn chay.
Nam nữ phân bàn mà ăn, Thẩm Khanh Khanh đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với gia yiến kiểu này, vẫn tươi cười như cũ. Bên bàn nam cách vách, Thẩm Vọng sáu tuổi nhìn mấy món ăn lại nhìn tổ phụ uy nghiêm, tuy rằng không dám oán giận gì, nhưng trên gương mặt béo tròn kia đã sớm tràn ngập thất vọng.
Thẩm Cừ coi như không thấy, cầm đũa nói “Ăn đi.”
Ông vừa nói xong, ba anh em Thẩm Đình Văn không hẹn mà cùng cầm đũa, phảng phất như đã trải qua huấn luyện.
Còn mấy đứa cháu, Thẩm Trác, Thẩm Tấn, Thẩm Túc đều yên lặng ăn cơm, chỉ có Thẩm Vọng uể oải ỉu xìu khảy chén cơm tẻ.
Thẩm Cừ liếc nhìn cháu trai cưng một cái.
Thẩm Vọng gục đầu nên không thấy, Thẩm Đình Văn trong lòng gấp gáp, vội thấp giọng răn dạy con trai “Cha đã nói con bao nhiêu lần rồi, làm cái gì cũng phải tập trung, mau ăn cơm đi, đừng có mơ màng nữa.”
Đàn ông con trai Thẩm gia đều sợ lão gia tử, Thẩm Vọng cũng không ngoại lệ, bị ăn mắng, Thẩm Vọng lập tức bưng chén, ăn từng miếng từng miếng.
Bàn bên nam chỉ nghe tiếng nhai nuốt, bàn nữ bên này, ngũ cô nương Thẩm Gia Dung sắp bị đôi khuyên tai mã não màu hồng của Thẩm Khanh Khanh chói mù mắt rồi.
“Thất muội muội, đôi khuyên tai của em sao lại sáng như thế, chắc là quý lắm ha” Thẩm Gia Dung quét nghiêng mắt nhìn tổ phụ uy nghiêm đối diện, nhẹ giọng hỏi.
Đại phu nhân sững người.
Nhị phu nhân nhìn về phía Trần thị, Trần thị tiếp tục dùng bữa, phảng phất như không nghe thấy gì.
Lúc nhị phu nhân lo lắng cháu gái sẽ nói sai lời gì, Thẩm Khanh Khanh buông đũa, nhìn Thẩm Gia Dung cười ngọt ngào “Còn tốt, như thế nào ạ, ngũ tỷ tỷ thích sao, nếu chị thích, em tặng cho chị nhé, xem như lễ gặp mặt vì nhiều năm không thấy.”
Thẩm Gia Dung tuy rằng rất hâm mộ Thẩm Khanh Khanh, nhưng giờ nó lại đề nghị đưa mình, Thẩm Gia Dung lại cảm thấy Thẩm Khanh Khanh cố ý làm khó mình.
“Thất muội muội khách khí rồi, đồ vật của em, chị làm sao mà đoạt được.” Thẩm Gia Dung miễn cưỡng cười nói.
Thẩm Khanh Khanh “Không có việc gì, em có hai đôi khuyên tai mã não, đôi này cho chị.”
Nói xong, Thẩm Khanh Khanh hơi nghiêng đầu, lần lượt đem hai chiếc khuyên tai tháo xuống, cười khanh khách đưa cho Thẩm Gia Dung.
Thẩm Gia Dung nuốt nước miếng.
Cô ta muốn.
Một bên là trang sức quý giá hàng thật giá thật, một bên là lòng tự trọng cao ngạo, Thẩm Gia Dung khó xử nhìn về phía mẫu thân.
Đại phu nhân lập tức nói “Một mảnh tâm ý của Khanh Khanh, con nhận lấy đi.”
Thẩm Gia Dung âm thầm vui mừng, rụt rè nhận lấy.
Thẩm Cừ tất nhiên nghe được đối thoại của hai cháu gái, vừa lòng thấy cháu gái nhỏ hào phóng nhân ái, nhưng vẫn ý thức được con bé trang điểm quá chói mắt, ông thực hành tiết kiệm, trong nhà bảy đứa cháu gái thì có sáu đứa đều khiêm tốn gặp người, đến phiên Tiểu Thất, quy củ cũng không thể buông bỏ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Thẩm Cừ thâm thúy nhìn về phía bàn cháu gái nhỏ cách vách, lâu ngày không gặp, ông hi vọng nó lĩnh hội được ý tứ của mình, tránh cho xảy ra chuyện không thoải mái về sau.
Thẩm Khanh Khanh như có cảm giác, ngẩng đầu, thấy lão gia tử đang nhìn mình, cô bé nhoẻn miệng cười, cực kỳ xinh xắn.
Thẩm Cừ: […]
Thôi, mai lại nói vậy, có lẽ cháu gái nhỏ ngày mai sẽ không ăn mặc nổi bật thế nữa.
Kết quả chạng vạng hôm sau khi Thẩm Cừ hồi phủ, lại phát hiện cháu của ông vẫn mặc vàng đeo bạc như cũ, khác biệt với toàn bộ Thẩm gia.
“Tổ phụ, đây là chữ hôm nay con tập viết này, ngài xem xem thế nào ạ?”
Thính đường chính viện, Thẩm Khanh Khanh thần sắc nghiêm túc mở ra một tờ giấy Tuyên Thành, đây là hôm nay cô bé luyện chữ nhỏ.
Thẩm Cừ rũ mắt, chưa nhìn chữ, trước đã thấy vòng tay phỉ thúy xanh miết trên cổ tay cháu mình. Một đôi vòng tay như thế, áng chừng có thể bán được mấy chục lượng giúp đỡ cho các nơi có tai hoạ liên tục năm nay, bá tánh ít nhiều chỉ có thể ăn cỏ, con dâu thứ ba cho dù có tiền, cũng nên giữ bạc làm chút việc có ý nghĩa chứ, sao có thể tập cho con mình thói quen tiêu xài phóng túng xa xỉ như thế.
Thẩm Cừ xuất thân nhà nghèo, trong nhà đã từng túng đến mức không có gì để ăn, nghèo đến độ một bộ quần áo vừa chắp vừa vá. Người ta thường nói trước đây nghèo sau khi phất lên sẽ ham ăn, nhưng Thẩm Cừ vẫn duy trì tác phong cần kiệm như khi thiếu niên. Theo ông thấy, người sống cả đời, cơm có thể no, áo có thể ấm là được, ăn – mặc – ở – đi lại không cần thiết phải lãng phí tiền bạc.
“Khanh Khanh, con ở Tô Châu mọi khi đều ăn mặc vậy à?” Thả xuống tờ giấy luyện chữ của cháu gái, Thẩm Cừ thanh âm nghiêm túc hỏi.
Thẩm Khanh Khanh trong lòng lộp bộp, điều nên tới cũng tới rồi.
Cô đứng thẳng người, có chút chột dạ đáp “Đúng vậy ạ, cháu ở bên kia nhận thức khuê tú tỷ muội đều như vậy. Tổ phụ, cháu biết ngài tự mình thực hành tiết kiệm, cha mẹ cũng ngàn dặn vạn dò, để cháu đừng đặt quá nhiều tâm tư trên xiêm y trang sức. Nhưng mỗi người đều có sở thích riêng, có người thích chơi cờ, có người thích đánh đàn, cháu thích trang điểm cho mình, nếu không cho cháu mang trang sức đẹp mặc xiêm y xinh, cháu sẽ đặc biệt không vui.”
Nói tới đây, Thẩm Khanh Khanh dẩu môi, mắt hạnh nhìn lão gia tử, lộ ra bộ dáng vô cùng ai oán “Tổ phụ, ngài nỡ để con khổ sở sao?”
Thẩm Cừ: […]
Trầm mặc một lát, Thẩm Cừ lựa chọn lảng tránh vấn đề này, nói lời thấm thía “Khanh Khanh à, cháu biết Đại Chu ta hiện nay có bao nhiêu bá tánh áo rách quần manh trôi giạt khắp nơi không, những người đó cơm không có mà ăn, mà một kiện trang sức của con đã có thể cho cả nhà năm người ăn mặc cả đời, ngẫm lại đi, con vẫn nhẫn tâm vứt bạc vào mấy món tục vật đó à?”
Thẩm Khanh Khanh cắn môi “Ý của ông là, con cùng mẹ con phải đem bạc trong nhà đều đi quyên góp ạ?”
Thẩm Cừ: […]
Ông nghiêm mặt nói “Đó là tiền của mẹ con, ta làm sao mà can thiệp được.”
Thẩm Khanh Khanh cười nói “Nếu ngài đã không quản được, vậy chúng con sẽ không quyên góp, nhưng nếu không làm thế, bạc tích trong nhà kho vừa hôi vừa lãng phí, còn không bằng tiêu tốn để con vui vẻ, phải không ạ?”
Thẩm Cừ nhìn khuôn mặt nhỏ giảo hoạt của cháu gái, lạnh lùng nói “Con đang nguỵ biện, tuổi còn nhỏ đã dám chống đối người lớn, còn ra thể thống gì hả Khanh Khanh, gia phong Thẩm gia tiết kiệm, trước con có ba ca ca, sáu tỷ tỷ đều có thể làm được, vì sao đến con lại không được?”
Lão gia tử bắt đầu nóng tính, Thẩm Khanh Khanh lại nghĩ đến lời tổ mẫu nói.
Tổ mẫu nói, nếu mình muốn cùng tổ phụ tranh cãi việc gì, nhất thiết phải kiên định, một khi rụt rè thì sẽ không có cách nào xoay chuyển cục diện nữa.
Thẩm Khanh Khanh nâng cằm, không phục trả lời “Các anh chị có đam mê khác, con chỉ yêu mỗi chuyện ăn diện, tổ phụ học rộng tài cao (1), chẳng lẽ không hiểu đạo lý tuỳ người mà tuỳ cách dạy (2) ạ?”
(1): Từ gốc là “学富五车 – học phú ngũ xa.” “五车” nghĩa là năm xe, ý là năm xe sách. Ý của câu này ý chỉ học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú. Câu này xuất phát từ một câu trong học thuyết Thiên Hạ của Trang Tử “惠施多方,其书五车。”- “Huệ thi đa phương, kỳ thư ngũ xa.”
Nguồn: http://chengyu.itlearner.com/cy10/10867.html
(2) Nguyên câu này là “nan đạo bất đổng nhân tài thi giáo đích đạo lý”. Mình không chắc edit đúng không, nếu có bạn nào hiểu rõ thì góp ý với mình nhé.
Con nhóc này còn dám cãi.
Thẩm Cừ trừng mắt, thật sự tức giận “Vừa ham hư vinh lại đổi trắng thay đen (3), cha cháu dạy thế à?”
(3) Cưỡng từ đoạt lý – 强词夺理 – qiǎng cí duó lǐ (cũng là chữ xuất xứ từ Tam Quốc diễn nghĩa, vô lý cưỡng biện, không có lý nói thành có lý).
Nói xong, Thẩm Cừ hướng ra ngoài cửa quát “Hồ Thành, kêu tam gia lại đây!”
Hồ Thành là quản sự bên người Thẩm Cừ, nghe vậy không dám trì hoãn, vội vàng đi.
Nghe được tiếng bước chân Hồ Thành rời đi, Thẩm Cừ mới lần nữa nhìn về phía cháu gái, lại kinh ngạc thấy cô gái nhỏ mắt hạnh rưng rưng, nước mắt muốn rơi mà cố nhịn nhìn ông.
“Tổ phụ la con, con đi tìm tổ mẫu” Thẩm Khanh Khanh xác nhận lão gia tử thấy nước mắt mình, mới mếu máo, khóc lóc chạy đi.
Thẩm Cừ: […]
Ông đã dạy ba đứa con trai, trông hơn mười mấy đứa cháu trai cháu gái, vậy mà Tiểu Thất vẫn là đứa đầu tiên dám tự tiện bỏ chạy.
“Trở về đây!” Thẩm Cừ vỗ bàn quát.
Nhưng Thẩm Khanh Khanh đã sớm chạy xa, căn bản không ai để ý đến ông.
Thẩm Cừ tức điên, từ khi ông thành gia lập nghiệp đến nay, trong nhà này ông nói một không hai, ngoại trừ…
Trong đầu hiện ra bộ dạng Tống thị lời nói lạnh nhạt, lửa giận Thẩm Cừ bỗng nghẹn lại, khoan đã, mới nãy Tiểu Thất nói con bé muốn đi đâu ấy nhỉ?
Thẩm Cừ lập tức đi ra ngoài, đến cửa nhà chính, lại nghĩ tới việc ông đã phái người đi gọi lão tam.
Nhấp nhấp môi, Thẩm Cừ banh mặt lui về.
Tam phòng bên kia, Thẩm Đình Văn mới từ Hộ Bộ trở về không lâu, đang lúc kiểm tra bài tập của Thẩm Vọng, nghe nói lão gia tử kêu mình, Thẩm Đình Văn không dám trì hoãn, bỏ lại con trai út đi gặp ông.
Trên đường, Thẩm Đình Văn hỏi Hồ Thành “Không biết phụ thân gọi ta có chuyện gì?”
Hồ Thành cùng tuổi với Thẩm Cừ, ông nhìn ba anh em Thẩm Đình Văn lớn lên, lúc này lặng lẽ nhắc nhở “Lão gia khuyên thất cô nương tiết kiệm, cô nương không chịu nghe.”
Sau lưng Thẩm Đình Văn nhất thời toát mồ hôi lạnh, đúng là tạo nghiệt mà, ở Tô Châu ông không quản được con, bây giờ lại bị lão gia tử dạy dỗ.
Biết rõ lý do, lúc tới chính viện, Thẩm Đình Văn ngay lập tức quỳ xuống hướng về lão gia tử đang ngồi trên chủ toạ, dập đầu nói “Phụ thân, đều do nhi tử quản giáo không nghiêm, dung túng Khanh Khanh tùy ý làm bậy, con trai biết sai, mong phụ thân trách phạt.”
Thẩm Cừ trách mắng “Con xác thật nên phạt, con nhìn xem hai người anh trai dạy con gái thế nào, nào giống Khanh Khanh xa xỉ như vậy?”
Thẩm Đình Văn bả vai ép thấp hơn “Nhi tử vô năng, trở về con nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ Khanh Khanh.”
Thẩm Cừ rất tức giận, nhưng con trai đã làm cha, ông cũng không thể đánh lòng bàn tay nó, cũng không thể phạt nó quỳ từ đường.
“Khanh Khanh đi Đồng Viên rồi, con chạy nhanh mang nó quay lại đi.” Thẩm Cừ lạnh lùng nói.
Thẩm Đình Văn liên tục vâng dạ, ra khỏi nhà chính, sau đó bước chân vội vàng mà đi tìm con gái.
Một mình Thẩm Cừ trong phòng giận dỗi.
Qua hai khắc, trời đã tối rồi, Hồ Thành nhìn vào trong, thấp giọng hỏi “Lão gia, đêm nay còn đi Đồng Viên không ạ, nếu không đi, lão kêu phòng bếp chuẩn bị cơm.”
Sau khi Đỗ thị chết, Thẩm Cừ gần như hàng đêm đều ngủ tại Đồng Viên của Tống thị, thời gian dài, phòng bếp bên này cũng thành vật bài trí.
Thẩm Cừ nghẹn một bụng hờn dỗi, đang muốn tìm người để xả chuyện, mấy đứa con trai con dâu có gia đình riêng, nên Tống thị là lựa chọn duy nhất của ông. Hơn nữa, Thẩm Cừ cũng muốn để Tống thị hỗ trợ dạy dỗ cháu gái nhỏ, ông là tổ phụ, bọn nhỏ đều sợ, hơi nặng lời chút sẽ đem cô cháu gái như nụ hoa kia răn dạy tới khóc thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là bà ấy ra mặt càng thích hợp hơn.
Vì thế, Thẩm Cừ khoác bóng đêm bước đến Đồng Viên.
Tống thị vừa tiễn đi con trai cháu gái, nghe lão gia tử tới, Tống thị không những không ra nghênh đón, ngược lại ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Thẩm Cừ nhấc mành tiến vào, thấy Tống thị ngồi đưa lưng về phía mình, một tay cầm lược chậm rãi chải chuốt mái tóc dài đen nhánh quen thuộc. Trong phòng an tĩnh như vậy, Thẩm Cừ không tự giác thả nhẹ bước chân, khi đến gần, ông nhìn Tống thị trong gương, ánh mắt bà trống rỗng, phảng phất như đang chứa tâm sự gì.
Thẩm Cừ khụ khụ.
Tống thị rốt cuộc có phản ứng, quay đầu nhìn, bà cái gì cũng chưa nói, tiếp tục nhìn gương chải đầu, mặt mày buông xuống.
Thẩm Cừ nghi ngờ hỏi “Làm sao vậy?”
Tống thị trầm mặc không nói.
Thẩm Cừ nhíu mày, lúc ông chuẩn bị hỏi tiếp, Tống thị bỗng nhiên ngước mắt, xuyên qua tấm gương nhìn ông hỏi “Lão gia, ta còn đẹp không?”
Thẩm Cừ: […]
Vợ chồng già, hỏi cái này làm chi.
Nhìn nhau trong gương, Thẩm Cừ thấy được đôi mắt mỹ lệ của Tống thị, có lẽ không bằng tuổi trẻ long lanh ánh nước, nhưng có loại an tĩnh cô động của thời gian.
Ông theo bản năng quay mặt đi.
Dù Thẩm Cừ có chuyển hướng nhanh thế nào, Tống thị vẫn thấy được gương mặt hồng lên nhanh chóng của ông.
Bà im ỉm cười, các lão đấy, vậy mà chỉ có nhiêu đó tiền đồ.
Editor nói nhảm:
Thẩm các lão trước mặt bà Tống tiền đồ rơi lộp độp ╮ (. ❛ ᴗ ❛.) ╭
Ở lâu năm nên chỉ có chị biết cách trị ông ấy
ThíchThích
Tại ông thích bà sẵn ý ( ≧Д≦)
ThíchThích
=))))))))))))))
ThíchThích
đúng là quả quýt dày có móng tay nhọn, mọi vật trên thế gian đều có thiên địch =))))
ThíchThích
Tiền đồ rớt mà lụm không kịp :)))
ThíchThích
Thẩm các lão lấy rổ ra hứng ko kịp luôn kkk
ThíchThích