[Rể Quý] – Chương 8

Tống thị chậm rãi chải đầu, chờ Thẩm Cừ trả lời.

Thẩm Cừ đã ngồi lên giường, cầm lấy một quyển sách lật vài tờ, mới cúi đầu nói “Đã từng tuổi này còn hỏi câu đó, cũng không biết e lệ à.”

Tống thị cười cười, hướng về người trong gương đáp “Thời điểm còn trẻ ta đã muốn hỏi, nhưng ta là thiếp, đạo làm thiếp, không thể khoe khoang phong tình câu dẫn lão gia, tranh sủng với chính phòng, cho nên ta trước nay không hỏi qua.”

Tay Thẩm Cừ lật giở trang sách lập tức cứng lại.

Thiếp…

Những năm tháng quá khứ hơn ba mươi năm trước một lần nữa hiện lên sống động. Tống thị xinh đẹp có tài học, trong nhà cũng giàu có, nếu không phải gặp được ông, bà ấy hoàn toàn có thể gả cho một người chồng môn đăng hộ đối, làm một người vợ cả đường đường chính chính. Tân hôn đêm đó, ông từng hỏi bà làm thiếp có cảm thấy uất ức không, Tống thị cười nhạt lắc đầu, cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Tân hôn ngày thứ hai, nha hoàn hồi môn của Tống thị mang tới tơ lụa xiêm y mới tinh, còn có một hộp trang sức rực rỡ lung linh. Thẩm Cừ nghĩ đến người mẹ quả phụ và vợ chỉ ăn mặc vải vóc mộc mạc, lo lắng mẹ, vợ hâm mộ ghen ghét Tống thị, ông liền lấy gia phong Thẩm gia tiết kiệm làm lý do, hy vọng Tống thị cũng có thể làm theo.

Tống thị cười nói được.

Từ đó về sau, Đỗ thị mặc loại vải gì, Tống thị sẽ mặc loại vải đó, Đỗ thị mang trâm gỗ, Tống thị cũng chỉ mang trâm gỗ. Khi chức quan ông thấp kém, cả nhà đều ở dưới một mái hiên, Tống thị theo chân bọn họ cùng ăn cơm canh đạm bạc, thẳng cho đến khi mẫu thân, Đỗ thị lần lượt qua đời, cho đến khichức quan ông có thể cho Tống thị ở riêng trong một cái tiểu viện, Tống thị có thể mở phòng bếp riêng.

Bởi vì bà chưa bao giờ oán giận điều gì, trước nay đều là bộ dạng nói gì nghe nấy, Thẩm Cừ cho rằng bà cũng thích sống như vậy.

Nhưng hiện tại, sau khi nghe Tống thị nói xong lời nói kia, Thẩm Cừ nghe ra được ẩn ý khác.

Ông trầm mặc thật lâu, mới ngẩng đầu, mất tự nhiên hỏi “Bà, bà làm sao vậy?”

Tống thị buông lược, chậm rãi đi tới bên người Thẩm Cừ, từ từ ngồi xuống, tự nhiên dựa lên vai Thẩm Cừ, kéo bàn tay to của ông đan tay, thanh âm mềm nhẹ “Lão gia, ông có cảm thấy, Khanh Khanh rất giống dáng hình ta lúc còn trẻ không?”

Thẩm Cừ nhìn bàn tay không còn căng mịn như xưa của bà,  một tiếng.

Tống thị xoa ấn từng đốt ngón tay ông, giọng êm ái lời dịu dàng nói “Ta cũng cảm thấy rất giống, nhìnKhanh Khanh, ta sẽ nhớ tới lúc mình còn là nữ nhi Tống gia, khi đó ta muốn ăn cái gì sẽ ăn cái đó, thích vải vóc kiểu gì cha cũng sẽ mua cho, không dối gạt lão gia, khi ta ở Tống gia, so với ở Thẩm gia thì vui sướng hơn nhiều.”

Thẩm Cừ hô hấp nặng hơn.

Không có người trượng phu nào sẽ vui vẻ khi nghe thấy người phụ nữ của mình nói lời như vậy.

May mắn là tuổi đã lớn, Thẩm Cừ mới không xúc động thu tay, ông nhìn vào mắt người cạnh mình, trầm giọng nói “Là ta khiến nàng uất ức rồi.”

Tống thị cười, đôi tay ôm lấy tay ông nói “Lão gia dáng vẻ đường đường phẩm hạnh cao khiết, ta một chút cũng không cảm thấy khó chịu, bởi vì là ông, ta mới cam tâm tình nguyện để mặt mộc, thay thànhngười khác, ta sẽ không thuận theo như thế. Chỉ là làm người đều sẽ có lòng tham, nếu mấy mươi năm này lão gia chấp thuận ta mặc cẩm y hoa phục, cho phép ta bày ra bộ dáng đẹp hơn với ông, để ta vìyêu thích mà điểm trang, ta sẽ càng vui vẻ hơn đó.”

Thẩm Cừ tưởng tượng đến hình ảnh Tống thị tỉ mỉ trang điểm vì mình, im lặng mỉm cười.

Ông nắm ngược lại tay bà, hừ nói “Nói nhiều như vậy, thì ra là bà thay Khanh Khanh cầu tình.”

Tống thị thoải mái hào phóng thừa nhận “Đúng vậy, thời gian mà ta đã bỏ lỡ, ta muốn đền bù trên người Khanh Khanh. Ta biết lão gia không thích phô trương xa xỉ, nhưng Khanh Khanh của chúng ta chỉ là mang trang sức quý trọng chút, số lượng cũng không nhiều, kinh thành đại đa số tiểu thư nhà quan đều trang điểm như vậy, nếu không nhìn mặt, đem Khanh Khanh đặt trong đám khuê tú ông căn bản cũng không phân biệt ra, làm sao mà xem là xa hoa lãng phí được.”

Thẩm Cừ không có cách nào cãi lại.

Ông đã gặp qua con gái phò mã Trương Vịnh là Trương Tú, đó mới thật sự là hoang phí, trên đầu trang sức nhiều đến nỗi khiến người ta lo lắng cổ của tiểu cô có thể bị đè sụp hay không, so sánh với Trương Tú, Tiểu Thất nhà mình có thể coi là hoàn toàn đơn giản.

“Nhưng mà…”

Ông còn chưa nói xong, Tống thị đã bưng kín miệng ông, nhắm mắt lại, Tống thị thấp giọng nói “Nguyên Thanh à, chúng ta đều già rồi, đây chắc là lần duy nhất ta cầu ông, yên tâm đi, ta cùng với Khanh Khanh có chừng mực, sẽ không cố tình rêu rao đâu.”

Một lần duy nhất cầu ông

Thẩm Cừ ôm lấy người phụ nữ bên mình, không có cách nào cự tuyệt.

“Được, ta mặc kệ.” Thẩm Cừ buồn bã nói.

Tống thị cười, một phen đẩy Thẩm Cừ ra, đi về hướng hòm xiểng của mình.

Thẩm Cừ ngẩn người, thấy Tống thị ngồi lục tung bên mấy cái hòm bên kia, ông kỳ quái hỏi “Bà lại muốn làm gì thế?”

Tống thị vừa gấp gáp lục lọi vừa nói “Nếu lão gia đã mở miệng, ta liền đem mấy món trang sức trân quý nhiều năm này ra, ngày mai chia cho ba chị em Khanh Khanh, dù sao ta cũng già rồi, cũng không dùng được mấy cái này nữa.”

Thẩm Cừ bật cười, lại tiếp tục đọc sách, nhìn nhìn, ông bỗng nhiên nhớ lại, Tống thị nói là “ba chị em”. Trong nhà còn có ba đứa cháu gái, chỉ có Tiểu Lục, Tiểu Thất là cháu gái ruột của Tống thị. Đỗ thị khi còn sống trước nay đều không xem nhị phòng, tam phòng là người nhà, Tống thị lại muốn đồcủa mình chia một phần cho đại phòng.

Trên sách viết cái gì, Thẩm Cừ cũng không đọc vào nữa.

Đêm dần dần sâu, đôi vợ chồng già song song nằm xuống, cũng chẳng có tinh lực gì để lăn lộn.

Tống thị không còn tâm sự nữa, nằm một lát đã mệt nhọc, trong lúc bà mơ mơ màng màng sắp ngủ, người đàn ông bên cạnh bỗng nhiên mò qua, từ sau lưng ôm bà nói “Dù cho bà để mặt mộc, ở trong mắt ta vẫn khuynh quốc khuynh thành như cũ.”

Tống thị: […]

“Nửa đêm rồi còn nói bậy bạ gì vậy, mau ngủ đi.” Tống thị ghét bỏ đáp, mặt lại bị hâm nóng trước nay chưa từng có.

Lão gia tử này, tuổi trẻ muốn nghe ông nói vài lời ngon tiếng ngọt vậy mà cái rắm cũng không thả, hiện giờ tóc đã bạc hết, lại không biết đứng đắn.

Trời sáng.

Đại phòng bên này, đại phu nhân, Thẩm Trác, Thẩm Gia Dung một nhà ba người mới vừa dùng cơm xong, đã nghe hạ nhân bẩm báo, nha hoàn Tú Nhi của Đồng Viên tới.

“Nàng ta tới đây làm gì?” Thẩm Gia Dung nhíu mày hỏi.

Đại phu nhân cũng rất kỳ quái, Đồng Viên vị lão di nương kia xưa nay an phận thủ thường, khi mẹ chồng vừa mất bà còn tưởng rằng Tống thị sẽ tác oai tác quái, kết quả Tống thị vẫn như cũ rúc trong Đồng Viên không hề lộ diện, sinh hoạt tựa như đạo cô.

“Cho vào đi.” Đại phu nhân nhàn nhạt ra lệnh.

Nhanh chóng, Tú Nhi đã đứng trước mặt mẹ con ba người. Sau khi hành lễ, Tú Nhi cười nói “Đại phu nhân, di nương thỉnh Ngũ cô nương đi qua một chuyến, Lục cô nương,Thất cô nương bên kia cũng đãphái người đi thỉnh.”

Đại phu nhân nhìn nữ nhi, hỏi “Có chuyện gì sao?”

Tú Nhi lắc đầu “Di nương chỉ kêu nô tỳ lại đây, không nói là chuyện gì.”

Đại phu nhân có chút mất hứng, xét về thân phận, con gái bà là đích nữ Thẩm phủ, Tống thị là một lão di nương, dựa vào cái gì mà bày ra tư thế trưởng bối?

Thẩm Gia Dung nhỏ giọng nhắc nhở mẫu thân “Nương, tối hôm qua Thất muội muội khiến tổ phụ tức giận, tổ phụ bận rộn, có phải là muốn cho người khác dạy dỗ Thất muội muội, thuận tiện cũng cảnh cáo con cùng với Lục muội muội không?”

Đại phu nhân nghe thế, cảm thấy rất có đạo lý, liền banh mặt nói với Tú Nhi “Ta bên này có việc muốn Ngũ cô nương hỗ trợ chia sẻ, nên không đi đâu.”

Mẹ con hai người từ trước đến nay đều khinh thường Đồng Viên, Tú Nhi nghĩ đến tráp trang sức trên bàn di nương, không khỏi vui sướng khi người gặp họa.

Không thích đi thì thôi, cô còn không muốn để đồ vật của di nương tiện nghi cho người ngoài đâu.


07 || 09

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s