[Rể Quý] – Chương 9

“Vẫn là tổ mẫu lợi hại.”

Tại Đồng Viên, Thẩm Khanh Khanh vừa thấy trên bàn đặt ba hộp trang sức, biết ngay tổ mẫu khẳng định đã thuyết phục được tổ phụ.

“Chuyện gì lợi hại vậy?” Thẩm Gia Ý vẫn chưa hay biết gì, không rõ tổ mẫu vì sao lại gọi mình tới.

Tống thị cười giải thích nói “Tổ phụ các con nói rồi, hôm nay cho phép tỷ muội các con muốn trang điểm thế nào thì làm thế đó, chỉ cần đừng giống cô nương Trương gia khoa trương như vậy, tổ phụ mấy đứa sẽ không quản.”

“Thật sao ạ?” Thẩm Gia Ý quả thực không thể tin được vào lỗ tai chính mình. Con gái thích làm đẹp, Thẩm Gia Ý cũng không ngoại lệ. Từ nhỏ nàng đã hâm mộ mấy cô gái có thể trang điểm phục sức xinh đẹp, có đôi khi ngưỡng mộ đến khóc, nàng hướng mẫu thân xin xỏ, nhưng mẹ cũng tương tự không dám trái ý tổ phụ, vì thế nàng cùng vài vị tỷ tỷ lớn hơn vẫn luôn bị bắt “Mộc mạc.”

Tống thị gật đầu “Đương nhiên là sự thật.”

Thẩm Gia Ý nghe vậy, hưng phấn hét lên một tiếng, sau đó ôm chặt Thẩm Khanh Khanh, quả thực so với mừng năm mới còn muốn phấn khích hơn.

Hai chị em ôm nhau một lát, lại cùng ngồi xuống bên người Tống thị.

Tống thị lần lượt đẩy từng hộp trang sức đến trước mặt hai cô gái nhỏ, “Đây là của hồi môn của ta năm đó, đều là thứ tốt, chỉ là có thể không theo kịp trào lưu hiện tại, các cháu mang về chọn thứ mình thích thì mang, không thích lấy trang sức đánh ra kiểu dáng mới.”

Thẩm Gia Ý, Thẩm Khanh Khanh liếc mắt lẫn nhau một cái, vẫn chưa động tay, Thẩm Khanh Khanh khuyên nhủ “Nếu tổ phụ đã mặc kệ, tổ mẫu tự giữ đi, ngài vẫn còn trẻ mà, trang điểm ăn diện thì tổ phụ nhìn chắc chắn sẽ thích.”

Lời này có chút nghịch ngợm, Tống thị mỉm cười, ra vẻ tiếc nuối nói: “Tổ phụ các cháu chỉ mặc kệ mấy đứa, còn ta thì vẫn phải tiếp tục đây.”

Bà đã kiên trì muốn đưa, chị em Thẩm Khanh Khanh đành phải nhận.

Đúng lúc này, Tú Nhi từ Đại phòng đã trở lại, nửa là vui sướng khi người gặp họa, nửa là căm giận báo: “Di nương, nô tỳ đi thỉnh Ngũ cô nương, cô nương ấy rõ ràng rất rảnh, lại không biết cùng Đại phu nhân thì thầm cái gì, bà ấy liền nói có việc muốn Ngũ cô nương hỗ trợ, không chịu thả người lại đây.”

Thẩm Gia Ý nhìn ba tráp trên bàn, kì lạ hỏi: “Mẹ con mấy người đó thấy tiền là sáng mắt, hôm nay tổ mẫu cho thưởng, hai người kia làm sao lại thanh cao rồi?”

Thẩm Gia Ý ở kinh thành lâu, cùng Đại phòng giao tiếp nhiều nhất, nói chuyện rất không khách khí.

Tú Nhi nín cười, nói: “Di nương muốn ban thưởng Ngũ cô nương sao? Nô tỳ thế mà không biết, Đại phu nhân nếu có hỏi, nô tỳ đành phải nói thật.”

Thẩm Gia Ý xì cười.

Thẩm Khanh Khanh nhìn về hướng tổ mẫu.

Người khác khinh thường bà, Tống thị cũng không tức giận, chỉ vào hộp trang sức kia nói, “Vậy ngươi lại đi một chuyến, đưa đồ vật qua đi.”

Thẩm Khanh Khanh nhíu mày, Thẩm Gia Ý càng sốt ruột, cướp lời nói: “Tổ mẫu vì sao còn muốn tặng vậy, người ta cũng không đem đồ của bà để vào mắt.”

Tú Nhi phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng là thế.”

Tống thị thở dài: “Tình huống Đại phòng hai người các cháu đều rõ ràng, ta nếu không đưa chút trang sức cho con bé, nó không có đồ mang, quay đầu lại thấy hai đứa trang điểm xinh đẹp, con bé sinh ghen ghét, lại chạy tới chỗ tổ phụ các con cáo trạng thì sao bây giờ. Tổ phụ mấy đứa làm lụng vất vả quốc sự rất bận, chúng ta cũng đừng làm ông ấy ngột ngạt.”

Thẩm Khanh Khanh bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra tổ mẫu thật sự quan tâm chính là tỷ muội bọn họ cùng tổ phụ.

“Tổ mẫu yên tâm, con và Lục tỷ tỷ sẽ hiếu kính ngài thật tốt.” Thẩm Khanh Khanh ôm lấy cánh tay trái của trưởng bối nói.

Thẩm Gia Ý lập tức ôm lấy cánh tay phải của Tống thị.

Bị hai cô cháu gái như hoa như ngọc ngoan ngoãn dán lên mình, tâm Tống thị tan chảy rồi, nghĩ ngợi, bà lại từ cái tráp thứ ba lấy ra một đôi vòng tay hồng ngọc, lần lượt mang lên trên cổ tay tỷ muội Thẩm Khanh Khanh “Người ta không cảm kích, vậy ta phải thương hai đứa cháu gái ruột hơn rồi.”

Lão nhân gia hành vi đáp trả có điểm giống con nít, Thẩm Gia Ý, Thẩm Khanh Khanh đều cười.

Tú Nhi lúc này mới mang tráp đi tới Đại phòng.

Hai mẹ con Đại phu nhân hiện tại đúng là có việc vội. Cuối tháng là sinh nhật Hoàng Hậu nương nương trong cung, tuy rằng không phải thọ chẵn, nhưng Thẩm gia là nhà mẹ đẻ, cũng phải tỏ vẻ một hai.

“Nương, người xem con thêu đóa hoa lan này như thế nào?” Thẩm Gia Dung căng mặt tranh ra hỏi, cô muốn thêu một bức bình phong Mặc Lan.

Đại phu nhân cẩn thận đoan trang ngắm một lát, cười nói “Không tồi, hoa lan Dung nhi thêu càng ngày càng có ý nhị.”

Thẩm Gia Dung đầu tiên là vui vẻ, ngay sau đó lại chu miệng “Thêu có tốt thì sao, cô cô là Hoàng Hậu cao quý, nhiều năm như vậy thưởng cho con trang sức cũng chưa vượt quá mười kiện.”

Đại phu nhân thở dài, “Không phải cô cô con không thưởng, năm đó kinh thành nhiều khuê tú như vậy, tiên đế chọn cô con làm dâu chính là vì tiên đế coi trọng cô nương Thẩm gia chúng ta đoan trang tiết kiệm, lại nói cô con, dù là lúc làm Vương phi hay là bây giờ làm Hoàng Hậu, cô ta đều làm theo kiểu sống kia của tổ phụ con, nếu không làm sao mà có cái danh ‘Hiền Hậu’. Nói câu khó nghe, cô ta chắc chẳng có mấy món trang sức để mà mang đâu.”

Thẩm Gia Dung bĩu môi, vừa phồng miệng vừa lẩm bẩm “Hiền huệ có ích gì, ai chả biết Hoàng Thượng hiện tại sủng ái nhất là Thuần Quý phi, nương cũng thấy đó, Thuần Quý phi người ta mỗi lần xuất hiện đều là một thân châu quang bảo khí, theo con thấy ấy à, con gái lớn lên đẹp trang điểm xinh đẹp, mới có thể khiến đàn ông thích.”

Động tác Thẩm phu nhân ngập ngừng, trong đầu hiện ra bộ dáng Thuần Quý phi phong hoa tuyệt đại, đặc biệt là đôi mắt phượng một mí ẩn chứa đa tình kia, đừng nói là Hoàng Thượng, khi bà mới gặp tâm cũng nhịn không được lung lay. Nghe nói năm đó Thuần Quý phi cùng vị huynh trưởng kia của nàng cùng du ngoạn, vừa lúc bị Hoàng Thượng đang ban sai(1) ở Giang Nam nhìn thấy, không bao lâu sau đó, Thuần Quý phi trở thành tân sủng của Hoàng Thượng.

(1) “Ban sai”: miêu tả việc ‘đi công tác tỉnh ngoài’ thời phong kiến cổ đại.

Thuần Quý phi phong quang, kéo theo người huynh trưởng là thương nhân kia cũng một bước lên trời, quả là một đôi “Huynh muội Dương gia” (2) mà.

(2) Ý ở đây đang so sánh anh em Lý chí – Thuần Quý Phi như Dương Quốc Trung – Dương Quý Phi đời nhà Đường. Xem lại chú thích 2 – chương 2 về Dương Quốc Trung.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Đại phu nhân vẫn nghiêm túc răn dạy con gái, “Con là một cô nương chưa xuất giá, đừng có đàm luận về ngoại nam.”

Thẩm Gia Dung nhấp miệng, không để ý tới mẹ mình nữa.

Thẩm Gia Dung mười lăm tuổi, tuy rằng quần áo mộc mạc, trên đầu cũng không cài trang sức tinh mỹ gì, nhưng đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời con gái, da thịt mịn màng tinh tế, môi không tô mà đỏ, nhìn thế nào cũng là một mỹ nhân.

Đại phu nhân không nhịn được cảm thấy may mắn, bà sinh ra ba đứa con gái, hai người trước đó đều theo kiểu người Hạ gia dung mạo bình thường, chỉ có con gái nhỏ nhận được dung mạo đẹp của người Thẩm gia. Thái Tử năm nay mười tám, việc tuyển Thái Tử Phi chính là chuyện mấy năm nay, nếu tiên đế đã thưởng thức gia phong Thẩm gia, đương kim thánh thượng cũng có khả năng lại thay Thái Tử tuyển một cô nương Thẩm gia đó. Mà Dung nhi của bà cùng Thái Tử là thân biểu huynh muội(3), thân càng thêm thân là tốt nhất.

(3) Biểu huynh muội: anh em họ bên ngoại. Xét về phía Thái tử thì Thẩm gia thuộc về thân thích bên ngoại, nên gọi là “biểu”. Thẩm Hoàng hậu và cha của Thẩm Gia Dung là anh em ruột cùng mẹ đẻ Đỗ thị, nên Thái tử và Thẩm Gia Dung được xem là anh em họ ruột thân thiết. Anh em họ bên nội sẽ được gắn kèm chữ “đường” phía trước, như “đường huynh/ đường muội”.

“Dung nhi thêu cho tốt, thứ này hẳn là sẽ đặt ở phòng cô mẫu con, sẽ có rất nhiều cơ hội để Hoàng Thượng nhìn thấy đó.” Giọng Đại phu nhân chứa thâm ý mà dặn dò nữ nhi.

Thẩm Gia Dung nghe xong, khuôn mặt nhỏ chậm rãi đỏ lên. Ý tứ mẫu thân nàng hiểu, nói thật, nàng cũng muốn gả cho Thái Tử biểu ca mà.

“Phu nhân, Tú Nhi lại tới đây nữa.”

Đại phu nhân ngoài ý muốn ngẩng đầu.

Truyền lời chính là tâm phúc nha hoàn Cẩm Thư của bà, thấy hai mẹ con đều nhìn chằm chằm mình, Cẩm Thư vui vẻ nói: “Trong tay Tú Nhi bưng một hộp trang sức, nói là bên kia thưởng cho Ngũ cô nương, Lục cô nương, Thất cô nương đều có.”

Trang sức, hẳn một tráp trang sức…

Đại phu nhân mở to hai mắt, Thẩm Gia Dung kích động đứng lên, phải biết rằng, mấy món trang sức nàng hiện có trong tay chất ra cùng lắm chỉ vừa đủ một tráp cỡ trung.

“Mau kêu nàng ta tiến vào” Thẩm Gia Dung vội vàng ra lệnh.

Cẩm Thư cười đi ra, Đại phu nhân lấy lại tinh thần, nhíu mày nhắc nhở con gái, “Chút chuyện nhỏ này đã lộ rõ vui mừng trên mặt, truyền ra lại khiến người chê cười.”

Thẩm Gia Dung hổ thẹn cúi đầu.

Tú Nhi rất mau đã tới nơi, không nóng không lạnh đem tráp giao cho mẹ con hai người, lập tức rời đi.

Đại phu nhân để Cẩm Thư lui ra, lúc này mới mở tráp.

Tống thị không phải người nhỏ mọn, nếu ban thưởng, trong tráp sẽ đều là thứ tốt, trâm cài vàng ròng được điêu khắc rườm rà tinh xảo, khuyên tai đá quý hồng như máu, vòng tay ngọc lục bảo phỉ thúy tùy tiện lấy ra đều có thể làm người nghèo điên cuồng chiếm đoạt.

“Chuyện này, đây là thật sao?” Thẩm Gia Dung thật cẩn thận vuốt ve một chiếc khuyên tai hồng bảo thạch, thanh âm phát run.

Đại phu nhân đã nhiều năm làm quan phu nhân, tuy chính mình không có, bà cũng từ những phu nhân khác nhìn thấy vô số thứ tốt, sau khi cẩn thận kiểm tra, bà vui vẻ nhưng vẫn nghi hoặc, “Bên kia thế nào tự dưng lại trở nên hào phóng như vậy?”

Thẩm Gia Dung mặc kệ là vì điều gì, ôm tráp trang sức chạy vào nội thất của Đại phu nhân, soi kính cài lên các thứ.

“Nương, đẹp không nè?” Cắm lên cho đã, Thẩm Gia Dung vui vẻ hỏi.

Đại phu nhân nhìn nữ nhi minh diễm động lòng người, bỗng nhiên đột nhiên nhanh trí, cười lạnh nói: “Thì ra là thế, con gái ngốc à, nếu con trang điểm thành như vậy, người tiếp theo bị tổ phụ răn dạy chính là con đó.”

Thẩm Gia Dung ngẩn người, nhìn lại chính mình trong gương, nàng khiếp sợ đáp,“Ý tứ của mẹ là, bà ấy vì không muốn một mình Thất muội muội bị mắng, mới cố ý khuyến khích con đối nghịch với tổ phụ sao?”

Đại phu nhân giọng căm hận nói: “Bằng không thì sao trước kia không thấy bà ta tặng cho con?”

Thẩm Gia Dung vừa nghe, đã bực tức, nhưng thật sự luyến tiếc đem trang sức trả về. Trong chốc lát khó xử, Thẩm Gia Dung cười, đắc ý nói, “Mẹ không cần tức giận, con không mang trước mặt tổ phụ là được, chúng ta để bà ấy “trộm gà không được còn mất nắm gạo’ đi.

(4) Câu văn Hán Việt gốc là “…cha môn khiếu tha bồi liễu phu nhân hựu chiết binh”, chuyển ngữ theo ý mình hiểu nên đã tìm một câu thành ngữ thuần Việt tương đương. Nếu bạn nào thấy không phải có thể góp ý nhé.

Đại phu nhân ngẫm nghĩ, như thể đúng là chuyện sẽ xảy xa như thế.

Hia mẹ con nhìn nhau cười.

Tam phòng bên này, Thẩm Khanh Khanh đem hộp trang sức mình mới nhận mang tới trước mặt mẫu thân.

Trần thị tùy tiện nhìn, thấp giọng cảm khái, “Tổ mẫu này của con mấy mươi năm qua đều không dễ dàng gì, Khanh Khanh à, mẹ cùng cha con không tiện đi thăm bà, con phải đi qua đó nhiều lần nhé.”

Mẹ chồng dù gì cũng chỉ là di nương, vợ chồng bọn họ nếu đi, sẽ không hợp quy củ, con gái tuổi còn nhỏ có thể làm nũng, lão gia tử sẽ không quá phản cảm.

Thẩm Khanh Khanh khoe khoang nói: “Chuyện này là tất nhiên, con nghĩ kỹ rồi, về sau con mỗi ngày sẽ qua tổ mẫu bên kia, dù sao mẹ cũng đã sớm chán con rồi.”

“Cái đứa không biết điều nhà con” Trần thị giả vờ tức giận nhéo tai nữ nhi.

Buổi chiều nghỉ ngơi xong, Thẩm Khanh Khanh mang theo em trai đi tới Đồng Viên.

Tống thị cực kì thích Thẩm Vọng tôn tử béo này, cho phòng bếp làm rất nhiều món điểm tâm ngon, ăn đến lúc hoàng hôn rồi, mà Thẩm Vọng còn chưa muốn đi.

“Ngày mai lại đến mà.” Tống thị từ ái nói.

Thẩm Vọng dùng sức gật đầu.

Thẩm Khanh Khanh mang em trở về, trên đường hoàng hôn xán lạn, Thẩm phủ một mảnh tường hòa.

“Tỷ tỷ, cha có phải sắp trở về không ạ?” Thẩm Vọng không vui hỏi.

Thẩm Khanh Khanh cười đoán được, “Sợ cha kiểm tra bài tập của em à?”

Thẩm Vọng rầu rĩ vâng một tiếng.

Thẩm Khanh Khanh nghiêm trang dạy dỗ em mình, “Con trai phải đọc sách giỏi mới có thể thi đậu công danh, có công danh mới có thể làm quan, cha quản em cũng là vì tốt cho em, sao Vọng ca nhi có thể vì vậy mà không muốn cha về nhà hả?”

Khi nói chuyện chị em hai người đã đi tới gần khu vực Tam phòng, chuyển thêm khúc ngoặc sẽ đến cửa chính.

Thẩm Vọng vừa định phản bác, bỗng nhiên chỉ vào khe hở gốc hoa bên cạnh nói: “Cha đã về rồi”

Thẩm Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn qua, cách cành lá xanh biếc, đúng là thấy được phụ thân ôn tồn lễ độ của mình, chỉ là bên sườn kia của cha còn có một thân ảnh, vừa lúc bị cha chắn dung mạo, chỉ lộ ra nửa cái đỉnh mão(5)

(5) Mũ Ô Sa (烏紗帽), là một dạng phục sức của quan viên cổ đại. Theo: https://www.facebook.com/namvanhoiquan/photos/a.325876371213436/336712050129868/

Khách tới nhà sao?

Có thể được phụ thân mang về nhà, người khách này hẳn là bạn tốt của cha đi.

Nghĩ đến đây, Thẩm Khanh Khanh mang em trai đi vòng qua, chuẩn bị cùng nhau chào hỏi trưởng bối.

“Thất cô nương, đã lâu không gặp(6).”

(6) Nguyên văn “Biệt lai vô dạng” –  别来无恙: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn” hoặc là “lâu rồi không gặp”

Sau khi Thẩm Đình Văn dừng chân, Lý Chí cũng theo đó ngừng bước, mỉm cười nói với Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh nhìn tên nam nhân dối trá mang gương mặt tươi cười kia, không khỏi mười phần hối hận vừa nãy đã ‘lên lớp’ em trai, sớm biết rằng khách của cha sẽ là Lý Chí, vậy nàng cũng không muốn cha về nhà.


08 || 10

2 Comments

  1. vanmiumiu nói:

    Mình cũng thích ai biết điều và ngọt ngào, hihi, nữ chính số 1

    Thích

  2. Tiểu Đào tử nói:

    Lên rồi cuối cùng cũng lên sàn, Hầu gia mặt người dạ thú có đất diễn òi

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s