[Rể Quý] – Chương 10

Thẩm Đình Văn thân hình đĩnh bạt cao chừng tám thước(1), trong chúng văn thần được xem như hạc giữa bầy gà(2), nhưng Lý Chí so với ông còn cao hơn nửa đầu.

(1) Theo website Sử Trung Quốc đời Minh của Viện Đại học Cambridge (Kiếm Kiều Trung Quốc Minh đại sử), trong chế độ đo lường đời Minh (Minh đại độ lượng hành chế ) thì hệ thống đo chiều dài (trường độ) đời Minh như sau:
1 xích = 10 thốn = 12,3 Anh thốn (inch)
1 bộ  = 5 xích  
1 trượng = 10 xích  
1 lý  = 1/3 Anh lý  (mile) = 1/3 x 1,609km
Theo đó, 1 thước (xích) = 10 tấc (thốn) = 12,3 inches = 12,3 x 2,54cm = 31,242cm. 
Tức là 1 thước (xích) = khoảng 1/3m; 1 tấc (thốn) = khoảng 3cm.

Bối cảnh truyện giả tưởng nên không xác định được tác giả dựa vào đời nhà nào của TQ để viết. Nếu tính theo bảng đo lường trên của nhà Minh thì Thẩm Đình Văn hẳn phải cao hơn 2m =))) Nhưng các bạn hãy xem đây là lối miêu tả văn chương, dùng ngôn ngữ phóng đại để nói đến thân hình cao to của cha Thẩm, đừng nghĩ đây là chiều cao thật nhé~

(2) Nguyên văn “Hạc lập kê quần” có nghĩa là ‘hạc đứng giữa đàn gà’, dùng để ví người có bề ngoài nổi bật xuất chúng, tài năng và phẩm cách cũng vượt trội hơn người khác. Nguồn: link

Mới vừa rồi Thẩm Đình Văn rời cung, khi đang muốn dẹp đường hồi phủ thì gặp thống lĩnh cấm quân, Thẩm Đình Văn tiến lên nói lời cảm tạ, Lý Chí ngược lại còn bồi tội với ông, muốn chọn ngày mang lễ tới cửa. Thẩm Đình Văn không muốn để Lý Chí tiêu pha, nên mời Lý Chí đến Thẩm phủ làm khách, đêm nay hai người đối ẩm mấy chén, sự kiện ở Tiểu Tuyền tự kia liền xem như chuyện đã qua.

Thẩm Đình Văn mời mọc mãi, Lý Chí từ chối không được, chỉ có thể đáp ứng.

Lúc này Lý Chí vẫn đang mặc quan phục, trường bào màu tím dáng thẳng thon dài, hai vai, ngực, bao cổ tay đều có áo giáp hoa văn, chỉ có người như Lý Chí, mới có thể mang nét nho nhã đẹp đẽ quý giá và tư thế võ tướng anh tư hào sảng hợp làm một thể. Người dựa vào trang phục, Lý Chí bản thân đã mang mắt phượng mi dài, là người ngàn dặm mới tìm được dung mạo tốt đến thế, thêm ăn mặc như vậy, lập tức trở thành nhân trung long phượng(3), phảng phất như thể được sinh ra ở gia đình huân quý.

(3) “Nhân trung long phượng”  (人中龙凤), ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như một con rồng hoặc chim phượng hoàng trong số những người khác. Nguồn: link

Thẩm Khanh Khanh đã gặp qua mặt dối trá nhất của Lý Chí, đương nhiên sẽ không bị mê hoặc bởi ngoại hình của hắn. Thẩm Vọng sáu tuổi thì không giống vậy, lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ lại uy vũ thế này, thằng nhóc nhỏ nhịn không được ngẩng cao đầu, như tiểu binh bình thường nhất gặp được đại tướng quân, dáng vẻ như bị Lý Chí khuynh đảo đến khờ rồi.

Thẩm Đình Văn bị con trai chọc cười “Vọng ca nhi à, vị này chính là thống lĩnh cấm quân của Đại Chu ta, Bình Tây Hầu Lý Hầu gia, còn không qua đây bái kiến.”

Lý Chí ánh mắt ôn hòa nhìn Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng có chút thẹn thùng, dịch bước chân trốn sau chị mình. 

Vì thế, tầm mắt Lý Chí tự nhiên rơi xuống trên người Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh buổi sáng vừa mới biết được tổ phụ sẽ không quản mình ăn mặc thế nào, ngẫm lại lão gia tử là người ngoan cố vậy mà sẽ nhượng bộ, buổi chiều nghỉ ngơi xong, Thẩm Khanh Khanh cố tình chọn một kiện áo ngoài màu xanh không thêu thêm bất kì hình dạng tinh xảo nào, chuẩn bị buổi tối đi đến trước mặt ông cụ sắm vai bé ngoan. Nhưng màu da Thẩm Khanh Khanh trắng nõn, mặc cái gì cũng đẹp, lúc này áo xanh xứng với da trắng như tuyết, làm nổi bật nên cô gái nhỏ xinh đẹp tựa đoá sen trong trồi lên mặt nước, thanh lệ thoát tục.

Nếu nàng ấy cười lên sẽ càng đẹp mắt, Lý Chí nghĩ thầm.

“Vết thương của Thất cô nương tốt chưa?” Lý Chí quan tâm hỏi.

Thẩm Khanh Khanh nhấp đôi môi mọng, không muốn để ý đến hắn.

Lý Chí thấy vậy, nâng lên tay trái, sờ vào cổ tay áo bên phải.

Thẩm Khanh Khanh trong lòng hoảng hốt, không phải hắn sẽ đem chiếc giày thêu đã cướp đi mang đến đây chứ, ngay lúc phụ thân vẫn còn trước mặt thế này…

Lúc nàng gấp đến độ người đầy mồ hôi, Lý Chí thoải mái hào phóng từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng, nghiêng người đưa cho Thẩm Đình Văn nói: “Thẩm đại nhân, ngày ấy Thất cô nương bị tên cướp kia cắt vào cổ, đây là Bạch Ngọc Sương Quý Phi nương nương mới vừa ban cho ta, có thể tiêu thâm trừ sẹo, ta là tên vũ phu nên không cần vật này, vậy tặng cho Thất cô nương đi.”

Thì ra là thuốc trị thương, Thẩm Khanh Khanh nhẹ nhàng thở ra.

Bạch Ngọc Sương ở trong cung là thần dược trân quý không dễ dàng ban cho người bên ngoài, nghe nói vì chế ra một bình nhỏ như vậy, cần phải thu thập hơn trăm đoá tuyết liên trên núi băng giá rét, những dược liệu quý báu khác càng miễn đề cập.

Thẩm Đình Văn vội vàng đè tay Lý Chí xuống, “Không được không được, cái này quá quý trọng, hơn nữa thương thế con bé đã hoàn toàn hồi phục như cũ, Hầu gia mau thu hồi lại đi.”

Lý Chí kiên trì nói: “Đại nhân nếu không nhận, ta khó an tâm, chẳng lẽ đại nhân hy vọng ta áy náy cả đời sao?”

Hắn nói nghiêm trọng đến thế, mặt Thẩm Đình Văn lộ vẻ khó xử.

Lý Chí lại lần nữa đem Bạch Ngọc Sương đưa ra.

Thịnh tình không thể chối từ, Thẩm Đình Văn lắc đầu, tiếp nhận Bạch Ngọc Sương, một bên đưa cho nữ nhi một bên nói: “Khanh Khanh mau cảm tạ Hầu gia đi.”

Thẩm Khanh Khanh nhìn Lý Chí, nghĩ lại dù sao cũng chỉ là chiếc giày thêu, nàng quyết định lại nhịn một chút, chờ lấy lại giày, nàng không còn phải sợ Lý Chí nữa.

“Đa tạ Hầu gia ban thuốc.” Thẩm Khanh Khanh cúi đầu, quy quy củ củ mà hướng về Lý Chí hành lễ, mười phần phong phạm quý nữ .

Lý Chí lại nhớ đến thời điểm ở Tiểu Tuyền tự, tóc nàng cùng quần áo toàn bộ ướt đẫm, phát hiện giày thêu không còn, còn trừng mắt nhìn qua, ánh mắt hung hăng phảng phất như muốn nhai nuốt hắn, nhưng lúc theo Lý Chí thấy, Thẩm Thất cô nương tức giận tựa như một tiểu hồ ly giương nanh múa vuốt trước mặt lão hổ, một chút hung hãn cũng không có, chỉ có tràn đầy nét ấu trĩ đáng yêu.

Hiện giờ nàng lại diễn xuất như tiểu thư khuê các, ngược lại chẳng còn gì thú vị.

“Chỉ mong cô nương chớ có ghi hận với ta.” Lý Chí khom người đáp lễ, nho nhã như quân tử.

Thẩm Khanh Khanh chán đến hoảng, tiếp nhận Bạch Ngọc Sương rồi nói với phụ thân, “Khách quý tới cửa, vậy con sẽ không quấy rầy cha tiếp đãi khách.”

Nói xong, Thẩm Khanh Khanh mang em trai rời đi, Thẩm Vọng còn muốn quay đầu lại nhìn, Thẩm Khanh Khanh một phen chuyển đầu em ấy xoay lại.

Nhìn thấy động tác nhỏ này của nàng, Lý Chí lúc này mới cười cười.

Thẩm Khanh Khanh trở về sân viện của mình.

Ngọc Điệp, Ngọc Thiền cùng tiến tới hầu hạ nàng.

Thẩm Khanh Khanh vừa nhấc mắt, đã thấy trên đầu Ngọc Điệp có một vết sẹo to, ngày đó ở chùa Tiểu Tuyền, Ngọc Điệp cầm ghế dựa chắn cửa bị Tào Hùng một chân đá văng, trán Ngọc Điệp đụng vào góc chân ghế, chảy rất nhiều máu, cũng tạo thành sẹo. Bởi vì vết sẹo rất sâu, nên đến nay vẫn chưa liền lại.

Thẩm Khanh Khanh không chút đắn đo lấy ra bình Bạch Ngọc Sương kia, đưa cho Ngọc Điệp, “Đây là thuốc liền sẹo, em cầm dùng đi, không cần trả lại ta.” Nàng biết Bạch Ngọc Sương trân quý, nhưng đồ có quý cũng phải nhìn người đưa là ai, tên vô lại Lý Chí kia, nếu không phải Ngọc Điệp cần dùng, Thẩm Khanh Khanh thà rằng ném đi chứ tự mình cũng sẽ không đụng đến.

Ngọc Điệp không nghĩ ngợi gì, một bên tiếp nhận một bên thuận miệng hỏi: “Là di thái thái thưởng sao ạ?”

Thẩm Khanh Khanh gật đầu có lệ.

Ngọc Điệp thấy vậy thì vô cùng vui vẻ tiếp nhận.

“Đi xem tổ phụ đã trở lại chưa?” Thẩm Khanh Khanh phân phó Ngọc Thiền, đêm nay Lý Chí khẳng định muốn lưu lại dùng cơm, Thẩm Khanh Khanh chuẩn bị đến chỗ tổ phụ tổ mẫu ăn ké , miễn cho đến lúc trên bàn cơm lại nghe thấy mẹ mình nhắc tới hắn, mất hết hứng ăn uống.

Ngọc Thiền cười rồi đi.

Ngọc Điệp đi bưng nước, Thẩm Khanh Khanh quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhíu mày. Lần trước Lý Chí đã nói qua, chỉ cần nàng không vạch trần hắn trước mặt cha mẹ, hắn sẽ đưa giày thêu cho nàng. Hôm nay, Lý Chí hẳn là tới thử, nàng phối hợp tất nhiên sẽ làm hắn vừa lòng, vấn đề là, Lý Chí tính toán khi nào, dùng biện pháp gì đưa cho nàng?

Một ngày không lấy về được giày thêu của mình, Thẩm Khanh Khanh sẽ một ngày không có cách nào an tâm.

“Tiểu thư, rửa tay đi ạ.” Ngọc Điệp mang nước đã trở lại.

Thẩm Khanh Khanh nhìn nha hoàn của mình, sắc mặt ửng đỏ, lúng túng nói: “Ngọc Điệp, trước tiên em đem dược kia đưa ta đi, ta có việc phải dùng.”

Ngọc Điệp cũng không nghĩ nhiều, cười lấy ra bình sứ còn nói với Thẩm Khanh Khanh, “Cô nương đỏ mặt làm chi, nơi này cũng đâu có người ngoài.”

Thẩm Khanh Khanh sờ sờ mũi, ảo não vì mình làm việc vẫn quá mức xúc động qua loa, may mắn đây là Ngọc Điệp, đổi thành người khác, nàng tặng đồ vật lập tức đòi lại, đúng là khó coi.

Giặt sạch tay, Thẩm Khanh Khanh ngồi trong nội thất một trong chốc lát, sau đó đơn độc đi đến tiền viện.

Thẩm Đình Văn, Trần thị, Thẩm Túc đang chiêu đãi Lý Chí, Ngô quản sự chờ trong sân, Thẩm Khanh Khanh từ chỗ hành lang đi tới, đầu tiên là xua tay với Ngô quản sự, ý bảo ông đừng hành lễ, đừng lên tiếng. Ngô quản sự ngoan ngoãn đứng im, Thẩm Khanh Khanh mới rón ra rón rén đi đến dưới mái hiên, nghe lén cuộc nói chuyện bên trong.

“Hầu gia dung mạo thanh tuấn ôn hòa có lễ, như thư sinh vậy, đúng là nhìn không ra ngài còn có thể mang binh đánh giặc.”

Đây là Trần thị khen ngợi Lý Chí.

Lý Chí khiêm tốn, “Tam phu nhân quá khen, năm đó ở Bình Tây công lao tất cả đều nhờ các vị tướng lãnh, ta chỉ góp thêm phần trợ lực thôi.”

“Hiện giờ Hầu gia đang ở địa vị cao còn có thể không kiêu ngoại không xa xỉ, đúng là làm người khâm phục.”

Thẩm Đình Văn tiếp tục khen.

Lý Chí hổ thẹn nói: “Có Thẩm các lão châu ngọc ở bên, đại nhân không cần tán thưởng ta.”

Giọng nói nam nhân trong sáng, ngắn ngủn mấy câu đã đem hình tượng ‘hiền thần khiêm tốn không kiêu ngạo’ diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, Thẩm Khanh Khanh nghe vào tai, ghê tởm như thể vừa ăn vào một miệng to đầy thịt mỡ. Tên Lý Chí này, dựa hơi người em gái Quý Phi mà tiểu nhân đắc chí, hắn tác oai tác quái nàng còn kính hắn có thể làm tiểu nhân đích thật, cố tình hắn ta có công huân còn tham hư danh, một hai phải giả dạng làm ngụy quân tử.

Thẩm Khanh Khanh rốt cuộc nghe không nổi nữa, đánh mắt với Ngô quản sự.

Ngô quản sự lúc này mới đối mặt với chỗ ngoặt hành lang, giương giọng nói: “Thất cô nương.”

Thẩm Khanh Khanh trở lại cho ông một gương mặt tươi cười ngọt ngào, cố ý đợi một lát, mới không nhanh không chậm đi đến trước cửa thính đường.

Mọi người bên trong đều nhìn qua, thấy Thẩm Khanh Khanh, Lý Chí còn đứng lên, tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, nhìn không ra đây là vị thương-nhân-lấy-quân-công-phong-hầu ‘Hầu gia’.

Vợ chồng Thẩm Đình Văn càng thêm tán thưởng.

Thẩm Khanh Khanh tức chết rồi.

Lý Chí thấy nàng cầm trong tay Bạch Ngọc Sương, nhíu mày hỏi: “Thất cô nương sắc mặt khó chịu như vậy, Bạch Ngọc Sương này có vấn đề sao?”

Thẩm Khanh Khanh: […]

Nàng vì sao‘chíu khọ’, hắn thật lòng không biết à?

Phát giác cha mẹ anh trai đều nghi hoặc nhìn mình, Thẩm Khanh Khanh lặng yên hít sâu một hơi, sau đó đưa Bạch Ngọc Sương cho Lý Chí nói: “Hầu gia, ta nghĩ kĩ rồi, việc ngày ấy tất cả đều là trùng hợp, ngài cũng không nợ gì Thẩm gia, cho nên lễ này ta không thể nhận.” Nói xong, Thẩm Khanh Khanh bước nhanh đến trước mặt Lý Chí, đem bình Bạch Ngọc Sương còn nguyên vẹn trả lại.

Lý Chí theo thói quen muốn nói vài lời trong trường hợp này, chợt thấy lòng bàn tay trắng nõn của cô gái nhỏ có thêm tờ giấy, đè dưới bình sứ.

Trong lòng khẽ nhúc nhích, Lý Chí nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh miễn cưỡng cười, “Lễ này thật sự quá quý trọng.”

Lý Chí do dự một lát, cười khổ nói: “Nếu Thất cô nương nói vậy, ta đây cũng không ép người miễn cưỡng.”

Tiếng nói vừa dứt, Lý Chí động tác lưu loát mà tiếp nhận Bạch Ngọc Sương.

Thẩm Khanh Khanh lạnh nhạt hành lễ với hắn, rồi rời đi.

Chạng vạng, Lý Chí cùng Thẩm Đình Văn uống thêm mấy chén, màn đêm buông xuống, Lý Chí mớiđứng dậy cáo từ.

Thẩm Đình Văn tự thân tiễn hắn rời khỏi Thẩm phủ.

Lý Chí cưỡi ngựa đến, cũng không mang theo tùy tùng, ra khỏi Thẩm phủ tại nơi ngõ hẹp phía sau, Lý Chí từ trong tay áo lấy ra tờ giấy nhỏ. Hai bên sườn nơi ngõ vắng đều là nhà của quan viên, trước cửa mỗi căn đều treo hai ngọn đèn, nương theo vầng sáng nhu hòa ấy, Lý Chí thấy trên tờ giấy có hai hàng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Ngày mai quay lại đây đưa điểm tâm, đồ vật cùng tờ giấy này giấu dưới hộp thức ăn, mong giữ lời.”

Phương thức trả giày này được Thẩm Khanh Khanh suy nghĩ kĩ càng mới định ra. Nếu hẹn gặp bên ngoài, Thẩm Khanh Khanh sợ bị người nhìn thấy, truyền ra lời đồn đãi bàn tán, hẹn ở nhà thì an toàn hơn nhiều, thêm nữa, vì tránh cho tờ giấy thất lạc sẽ bại lộ Thẩm gia, Thẩm Khanh Khanh cố ý viết chữ khó coi, cũng không điểm tên nói họ.

Lý Chí nhéo tờ giấy mỏng, liếc mắt một cái đã xem thấu tâm tư vòng vèo của Thẩm Khanh Khanh.

Kinh thành vô số phu nhân khuê tú mơ ước Bạch Ngọc Sương lại không có được, nàng thì không cần, còn muốn điểm tâm, thật không hổ là con gái Thẩm gia.

Lý Chí cười cười, một lần nữa thu lại tờ giấy.

Cả đêm nay Thẩm Khanh Khanh ngủ không ngon, canh cánh trong lòng hi vọng Lý Chí tuân thủ hứa hẹn, nhưng lại mơ hồ cảm Lý Chí không phải tên quân tử tử tế gì.

Buổi sáng Lục cô nương Thẩm Gia Ý tới tìm nàng, sau khi phẩm trà thì bắt đầu cười tủm tỉm hỏi thăm, “Thất muội muội, hôm qua Tam thúc mở tiệc chiêu đãi Bình Tây Hầu phải không? Tam thúc có giao tình thế nào với hắn vậy?”

Về việc này, cả nhà Thẩm Khanh Khanh đã sớm thống nhất đại khái rồi, nàng bình tĩnh giải thích: “Nhà em trên đường hồi kinh thì gặp phải trộm cướp, còn chưa động thủ, Bình Tây Hầu trùng hợp đi ngang qua, hắn mang theo một đội nhân mã, vài ba chiêu đã mấy tên đó bắt lại. Người ta đã giúp nhà em, cha đương nhiên phải tạ ơn báo đáp.”

Thẩm Gia Ý gật gù, “Thì ra là thế, ai~, nghe nói Bình Tây Hầu là người khoan dung rộng lượng, không nghĩ tới đây là thật, chị còn tưởng rằng hắn sẽ bởi vì quan hệ với cô cô mà khoanh tay đứng nhìn đó.”

Thẩm Khanh Khanh không muốn người nhà mình đều bị Lý Chí che mờ mắt, ‘hừ’ nói: “Kỳ thật nhà em đã có hộ vệ, không chờ hắn động thủ cũng có thể giải quyết, hắn chính là tên ham danh lợi. Chị xem, giờ cha mẹ em rất cảm kích hắn đó, làm chuyện nhỏ không tốn sức đổi về cái mỹ danh, chiếm được tiện nghi lớn, quả nhiên là tác phong của thương nhân.”

Thẩm Gia Ý chớp chớp mắt, phản bác lại: “Chị thấy không giống mà, Thất muội muội lâu rồi không về kinh nên không biết, thanh danh Bình Tây Hầu ở kinh thành rất tốt, bị người khinh thường, hắn cười nhạt cho qua chuyện, có người nịnh hót, hắn hờ hững, xem nhẹ như mây bay, hơn nữa, Bình Tây Hầu đã hai mươi bốn rồi, bên người một nữ nhân cũng không có, so với tổ phụ chúng ta còn không gần nữ sắc hơn á.”

Thẩm Khanh Khanh theo bản năng muốn nói xấu Lý Chí, nhỏ giọng lầm bầm: “Hai mươi bốn thì xem như lão già rồi còn gì, tổ phụ trong lòng có tổ mẫu, không gần nữ sắc mới là bình thường, Bình Tây Hầu một nữ nhân cũng không có, chắc hẳn phải có ‘lý do khó đỡ đi.”

Thẩm Gia Ý đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Khanh Khanh, “Muội muội đừng nói bậy, coi chừng bị người nghe thấy đó”.

Thật không hay khi con gái thảo luận ‘chuyện khó đỡ’ của đàn ông mà.

Thẩm Khanh Khanh cũng ý thức được mình nói không lựa lời, dáo dác nhìn trái nhìn phải, hai chị em cùng nhau cười trộm.


Tác giả có lời muốn nói:

 Lý Chí: Cười cho đã đi, sau này có người khóc nè.

Thẩm Khanh Khanh: Hứ, đồ lưu manh!

Lý Chí: … Lời này của ta mà cô nghe hiểu, là ta xem thường Thất cô nương rồi.


09 || 11

3 Comments

  1. vanmiumiu nói:

    Anh ơi, anh bị chê là già rồi

    Thích

  2. Đoạn tác giả có lời muốn nói hài hước dễ thương qtqd hà 🤣 nam chính lươn lẹo thế thích ghê á

    Thích

  3. d04c11 nói:

    2 người đúng 1 cặp luôn ak

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s