“Tổ mẫu, con đi trước đây ạ, ngày mai lại cùng ngài nói chuyện nhé.”
Ánh đỏ phía tây sắp phai mờ, Thẩm Khanh Khanh cùng bà mình kết thúc ván cờ cuối cùng, vừa duỗi người vừa ngọt ngào nói.
Tống thị Ừ một tiếng, lại dặn dò cháu gái: “Cho dù đang ở nhà mình, nhưng con đi đâu cũng phải mang nha hoàn theo mới được, nếu không trên đường té ngã làm sao bây giờ?”
Thẩm Khanh Khanh cười nói: “Con có phải Vọng ca nhi đâu, đã bao lớn rồi còn té ngã ạ?”
Tống thị ‘hừ’ nói: “Con chỉ được cái nhanh miệng.”
Thẩm Khanh Khanh làm nũng ôm tổ mẫu một cái, sau đó rời đi.
Thẩm trạch là tòa nhà lúc Thẩm Cừ làm các lão được Khánh Đức Đế đặc biệt ban cho, tạo cảnh yên tĩnh, vào giữa hè, cho dù đi đến nơi nào phóng tầm mắt cũng có thể thấy hoa thơm cỏ lạ. Mặt trời sắp khuất núi, ánh sáng dần nhu hòa hơn, đáng tiếc lúc này Thẩm Khanh Khanh lại không có tâm ngắm cảnh, một đường đi nhanh theo lối nhỏ chỗ ngoặt đến Tam phòng, Thẩm Khanh Khanh lánh người núp sau vạt trúc xanh, thấp thỏm chờ đợi Lý Chí.
Nàng yêu cầu Lý Chí mang điểm tâm đến đây, vì ngăn cha mẹ cầm được hộp thức ăn, Thẩm Khanh Khanh cần tạo ra cơ hội trùng hợp ngẫu nhiên gặp gỡ Lý Chí.
Cũng không biết Lý Chí có thể ngoan ngoãn nghe lời không nữa.
Thẩm Khanh Khanh nắm chặt khăn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con đường xéo đối diện, trên mu bàn tay bỗng nhiên hơi ngứa ngáy, khi nhìn xuống đã thấy một con muỗi hoa đậu lên đó.
Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng nắm chặt khăn chụp xuống!
Con muỗi chết rồi, trên mu bàn tay trắng mềm lưu lại một đốt hồng màu máu, không bao lâu chỗ đó đã phồng to một cục.
Càng làm cho Thẩm Khanh Khanh tức giận là chung quanh không ngừng có thêm mấy con muỗi bay tới!
Một bên là chiếc giày thêu trong tay ngoại nam, một bên là muỗi bay vo ve, Thẩm Khanh Khanh suy đi tính lại, cuối cùng vẫn lựa chọn điều đầu tiên. Nhưng vì không để bị muỗi chích, Thẩm Khanh Khanh rúc cổ vào trong cổ áo, dúi một tay vào tay áo, bàn tay còn lại phe phẩy ở hai bên má, phòng ngừa muỗi lại tiếp tục tấn công.
Đợi gần hai khắc, Thẩm Khanh Khanh thấy cha đã trở lại, bên người chỉ mang theo người hầu A Quý.
Thẩm Khanh Khanh đắn đo, đợi phụ thân đi vào sân, nàng cũng vội không kịp chạy ra miễn cho bị muỗi hút máu tiếp. Có khả năng Lý Chí tối nay mới đến, vậy mình cứ bám dính bên người phụ thân, thế là có thể cùng cha gặp gỡ hắn ta, sau đó trực tiếp lấy đi điểm tâm – quà bồi tội không đắt lắm mà Lý Chí đã chuẩn bị.
“Cha, hôm nay về sớm thế.”
Thẩm Đình Văn vừa đến đại sảnh đã nghe thấy giọng nói nũng nịu của con gái, ông cười xoay người, đang muốn cùng con nói chuyện, lại thấy trên đỉnh đầu con bé vướng hai mảnh lá trúc.
“Sao lại thế này?” Thẩm Đình Văn kỳ quái hỏi.
Thẩm Khanh Khanh sờ sờ đỉnh đầu, nói dối êm ru: “Trên đường thấy được khóm hoa phía sau cây trúc, nên con thò lại gần nhìn cho rõ, ai~, không nghĩ tới chỗ kia quá nhiều muỗi, ngài xem này…”
Vừa nói, Thẩm Khanh Khanh vừa giơ tay lên, lộ ra hai nốt phồng rộp màu hồng to tướng trên mu bàn tay.
Thẩm Đình Văn đau lòng ghê gớm, giục A Quý đi tìm thuốc bôi chống ngứa.
Qua lát sau, Thẩm Khanh Khanh rửa tay thoa thuốc, rồi ngồi ăn vạ ở tiền viện.
Lại qua thêm một lúc, đến giờ cơm chiều, Trần thị, Thẩm Túc, Thẩm Vọng cũng đã tới tiền viện.
Nội tâm dần chìm xuống, quả nhiên, thẳng cho đến khi bà tử canh cửa khóa cổng, Thẩm Khanh Khanh cũng không thấy được mặt Lý Chí đâu.
“Đồ khốn kiếp, vô lại…”
Trước khi ngủ, Thẩm Khanh Khanh xoa vết muỗi cắn trên mu bàn tay, nghiến răng nghiến lợi mắng chửi.
***
Mấy ngày kế tiếp, Lý Chí đều chưa từng xuất hiện.
Thẩm Khanh Khanh đợi ba ngày liên tiếp rồi cũng từ bỏ, chỉ chờ hôm nào gặp mặt lại cùng Lý Chí hỏi cho rõ ràng, thời gian còn lại, Thẩm Khanh Khanh vẫn luôn cân nhắc nên đưa quà tặng gì cho sinh nhật của Hoàng Hậu nương nương. Ai cũng biết Hoàng Hậu thích hoa lan, Thẩm Gia Dung thêu một bức bình phong mặc lan, Thẩm Gia Ý tự mình thêu một bức tranh hoa lan, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy mình nên chuẩn bị lễ vật đừng liên quan gì đến hoa lan nữa, nếu không Hoàng Hậu thu nhiều hoa lan như vậy cũng thấy chán ngấy.
“Mẹ à, cô mẫu có đặc biệt yêu thích gì không ạ?” Thẩm Khanh Khanh chống cằm hỏi, còn năm ngày nữa là đến cuối tháng, lễ vật của nàng còn chưa có ý tưởng gì, Thẩm Khanh Khanh có chút sốt ruột.
Trần thị lắc đầu, thở dài, “Anh chị em bốn người của cha con, người giống tổ phụ nhất là nương nương, Khanh Khanh có thấy tổ phụ con yêu thích cái gì không?”
Thẩm Khanh Khanh không còn lời nào để nói.
Trần thị gợi ý cho con: “Thêu khăn hoa lan đi, vừa đơn giản lại có thể thể hiện hiếu tâm.”
Thẩm Khanh Khanh cắn môi, thỏa hiệp nói: “Vậy thêu khăn trước, nghĩ đến lễ vật khác thì tính sau.”
Bày tốt kim chỉ, Thẩm Khanh Khanh đi chỗ kia của tổ mẫu ngồi thêu, coi như dành thời gian ở bên lão nhân gia.
Tống thị ngồi bên cháu gái, thấy đường may tinh xảo của cô gái nhỏ, thêu ra hình hoa lan trang nhã sống động, gật gù khen ngợi nói: “Khanh Khanh của chúng ta chẳng những lớn lên xinh đẹp, mà còn rất khéo tay, tương lai không biết lại tiện nghi cho chàng rể nào đây.”
Thẩm Khanh Khanh cúi đầu ậm ừ: “Con mới hồi kinh tổ mẫu đã ngóng trông gả con đi, ngài có phải đã chán con rồi không?”
Tống thị mỉm cười ôm lấy cháu gái, hôn hôn đỉnh đầu con bé.
Bà cháu hai người quấn quýt một hồi, Thẩm Khanh Khanh nhìn kim chỉ trong tay, vẫn không hài lòng, “Ngũ tỷ tỷ, Lục tỷ tỷ đều tặng thêu phẩm, con mà đưa khăn nữa, cô mẫu có thể thích mới là lạ.”
Tống thị nhìn bộ dạng cháu gái sầu lo, thử thăm dò hỏi: “Khanh Khanh rất để ý cái nhìn của nương nương à…?”
Thẩm Khanh Khanh sửng sốt, nghĩ đến Hoàng Hậu cô mẫu là do Đỗ thị sinh ra, sợ tổ mẫu hiểu lầm, Thẩm Khanh Khanh vội nói: “Không có, tổ mẫu à, con cảm thấy mình vừa trở lại kinh thành, những lần sinh nhật trước của cô con cũng chưa từng tặng lễ, lần này nếu không đặt chút tâm tư, cô mẫu nơi đó sinh ra khúc mắc thì làm sao bây giờ? Tuy không phải cố ý lấy lòng, nhưng chúng ta cũng không thể gây thêm phiền phức, ngài nói có phải hay không?”
Đứa nhỏ minh bạch rõ ràng, Tống thị vui mừng nói: “Đúng là đạo lý này, Khanh Khanh trưởng thành rồi.”
Thẩm Khanh Khanh mỉm cười.
Hai chú chim sẻ chao liệng ngoài cửa sổ, đậu trên mái hiên ríu rít, Tống thị nghe thấy, chợt nhớ tới một chuyện, “Muốn nói nương nương đặc biệt thích gì, ta nhớ rõ khi nó còn nhỏ đã nuôi qua một con vàng anh, sau đó con chim bệnh chết, nương nương thương tâm một đoạn thời gian rất lâu. Hiện tại nó ở trong cung, vì ‘hiền danh’ nên làm gì cũng cố kỵ, Khanh Khanh đưa một con vàng anh đi.”
Vàng anh sao?
Thẩm Khanh Khanh cảm thấy quà này không tệ, vàng anh đã xinh đẹp tiếng kêu cũng dễ nghe, thích hợp để tiêu khiển.
Nghĩ là làm, Thẩm Khanh Khanh lập tức đi tìm Thẩm Túc, muốn anh lớn mang mình đến hàng chim chọn lễ vật.
Thẩm Túc đối với em gái từ trước đến nay đều là ‘đòi gì có nấy’, sau khi thông báo với mẫu thân, Thẩm Khanh Khanh thay đổi nam trang, hai anh em lập tức xuất phát.
Bách Điểu Các là hàng bán chim cảnh lớn nhất kinh thành, người phú quý thích nuôi chim đều sẽ tới đây chọn lựa những con chim mình yêu thích.
Thẩm Khanh Khanh lần đầu tiên tới kiểu cửa hàng này, sau khi theo anh trai bước vào, đôi mắt cô đã không đủ dùng, chỉ thấy một lầu cao cao thấp thấp đan xen treo đầy lồng chim đủ mọi kích cỡ, có bồ câu cả mình đầy lông tuyết trắng, có chim hồng tước chỉ nhỏ bằng nắm tay, có con anh vũ mang lông sáng màu, chỉ riêng loài này thôi đã có vài giống loại khác nhau rồi.
“Hai vị công tử tới đây là tùy tiện đi dạo, hay là có ý muốn mua chim ạ?” Tiểu nhị của cửa hàng niềm nở đón tiếp.
Thẩm Túc thay em gái hỏi: “Có vàng anh không?”
Tiểu nhị lập tức gật đầu, “Có, ở bên này này, hai vị mời theo ta.”
Lầu một rất rộng rãi, hai bồn cây cảnh chia mặt tiền cửa hiệu ra làm ba khu vực, vàng anh, sơn ca được xếp ở phía đông.
Cửa hàng có tổng cộng bảy lồng vàng anh, Thẩm Khanh Khanh chọn con có bộ lông xinh đẹp nhất.
“Hai vị hiện tại tính tiền, hay là tiếp tục đi dạo đây ạ?” Tiểu nhị săn sóc hỏi.
Thẩm Túc nhìn về phía em mình.
Thẩm Khanh Khanh khó có khi được ra khỏi cửa, đương nhiên là muốn đi dạo tiếp rồi.
Thẩm Túc hiểu rõ, để tiểu nhị chăm sóc con vàng anh kia trước, hắn tiếp tục theo em gái loanh quanh một vòng, phía sau còn có một người thiếu niên đi theo để tùy thời giúp bọn họ giảng giải về các loại chim.
Lầu một trưng bày các giống chim thường thấy, hai anh em rất nhanh đã xem hết, tầm mắt chuyển sang hướng lầu hai, Thẩm Khanh Khanh hỏi cậu nhóc: “Trên đó là giống chim gì vậy?”
Người thanh niên trẻ kia nói: “Tầng hai đều là mấy giống chim dữ, như diều hâu, đại bàng, kền kền, chim ưng vân vân, hai vị có muốn lên xem không?”
Thẩm Khanh Khanh vừa nghe hai chữ “Chim dữ”, đã mất ngay hứng thú, vừa định lôi kéo đi thanh toán, từ thanh vịn lầu hai sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng nói tuy trong sáng nhưng khiến nàng chán ghét, “Thẩm công tử, đã lâu không gặp.”
Thẩm Túc ngẩng đầu thì thấy Lý Chí đang đứng sau lan can, từ trên cao nhìn xuống bọn họ. Bình Tây Hầu quyền cao chức trọng hôm nay mặc một chiếc áo choàng cổ tròn màu trắng thêu áng mây nền nã, mắt phượng mỉm cười trên khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, thái độ ung dung hoa quý, không nhìn ra dáng dấp thương nhân hay võ tướng.
“Thì ra là Hầu gia.” Thẩm Túc giơ cao chắp tay làm lễ.
Lý Chí trước tiên liếc nhìn cô gái nhỏ vẫn đang cúi đầu, cười mở lời, “Ta đang chọn ưng, hai vị công tử có hứng thú cùng lên lầu đánh giá không?”
Thẩm Túc biết em gái sợ hãi những con chim dữ dằn kia, trực tiếp từ chối: “Ý tốt của Hầu gia chúng tôi…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Thẩm Khanh Khanh đã ngắt lời, nhỏ giọng nói: “Anh à, em muốn đi xem.”
Thẩm Túc rất ngoài ý muốn, hỏi em mình: “Em không sợ à?”
Thẩm Khanh Khanh làm nũng nói: “Có hơi sợ, nhưng có anh ở đây với em rồi, chắc chắn là không có chuyện gì đâu.”
Nàng không quan tâm gì mấy con chim hung dữ kia, nhưng nàng cần thiết tính sổ với Lý Chí.
Thẩm Túc cũng không phải người dễ gạt, nghĩ đến vị Bình Tây Hầu đang ở trên lầu kia dung mạo xuất chúng thân phận tôn quý, mà em gái lại đang ở độ tuổi chớm nở tình đầu, Thẩm Túc không khỏi âm trầm. Nếu em ấy có ý định tiếp cận Lý Chí, vi phạm giáo dưỡng khuê tú, hắn thân là anh lớn, cần thiết ngăn cản.
“Gần trưa rồi, chúng ta về nhà trước đi, lần sau anh lại mang em đến đây.” Thẩm Túc không cho bàn cãi mà phân phó.
Thái độ anh trai nghiêm túc, Thẩm Khanh Khanh sửng sốt.
Cùng lúc đó, Thẩm Túc lại lần nữa lên tiếng, uyển chuyển từ chối Lý Chí.
Nụ cười Lý Chí vẫn không đổi, giọng ấm áp nói: “Nếu hai vị có việc, ta đây không cưỡng cầu, thứ cho ta không tiễn.”
Thẩm Túc gật đầu, lôi kéo tay em gái đi về hướng quầy.
Thẩm Khanh Khanh không cam lòng, đi được hai bước, nàng ngửa đầu nhìn về phía lầu hai.
Lý Chí vẫn luôn chờ nàng, bắt gặp ánh mắt hung tợn của cô gái nhỏ, Lý Chí đổi thành nụ cười khổ, phảng phất như thể có miệng mà khó nói.
Thẩm Khanh Khanh mới không tin hắn, đường đường là Bình Tây Hầu có thời gian ở đây lựa chim, thế mà không bỏ được thời giờ thực hiện ước định trả giày thêu cho mình.
Khi tức giận, Thẩm Khanh Khanh sẽ bất giác bĩu môi.
Thẩm Túc thấy vậy thì hiểu lầm em mình bởi vì không thể đến gần Lý Chí nên dỗi, tâm tình càng thêm phức tạp.
Tính tiền xong, hai anh em mang tâm sự riêng mà đi ra ngoài, thời điểm sắp bước ra Bách Điểu Các, một tên tiểu nhị ‘bịch bịch bịch’ đuổi theo, tay cầm một chiếc hộp dài một thước mang tới cho hai người nói: “Quy củ của tiệm, chỉ cần là khách quý tới đây lần đầu tiên đều sẽ được tặng một con phượng hoàng khắc gỗ, tuy chất liệu bình thường, nhưng mang tâm ý, mong rằng hai vị công tử chớ có ghét bỏ.”
Nói xong, tiểu nhị mở hộp, bên trong lộ ra một vật trang trí hình phượng hoàng được khắc bằng gỗ hoa lê.
Thẩm Túc có chút kinh ngạc, vật trang trí hình phượng hoàng này được chạm trổ tinh tảo, nếu bán đi cũng khá có giá. Nghĩ đến Bách Điểu Các tài đại khí thô, chắc là dùng phương thức này để thu hút khách hàng quay lại chăng?
“Cám ơn.”
Thẩm Túc nhận tráp, lập tức đưa lại cho em mình.
Thẩm Khanh Khanh đang giận anh trai vì chặt đứt cơ hội để nàng vặn hỏi Lý Chí, vừa định dỗi nói không cần, chợt thấy tiểu nhị đứng kế bên nháy mắt với mình.
Ma xui quỷ khiến, Thẩm Khanh Khanh nghĩ tới Lý Chí.
Nhưng mà, hộp này nhìn đâu giống có thể giấu chiếc giày thêu đâu?
Mặc kệ thế nào, Thẩm Khanh Khanh vẫn cầm lấy chiếc hộp trước.
Trên đường về phủ, Thẩm Khanh Khanh giữ tráp, trong đầu bày ra các loại suy đoán, nếu không có anh trai ngồi ngay kế bên, nàng đã sớm mở ra nhìn rồi.
Cô gái nhỏ mang vẻ mặt tâm sự nặng nề, Thẩm Túc rốt cuộc nhìn không nổi nữa, trầm giọng hỏi: “Khanh Khanh, em cảm thấy Bình Tây Hầu như thế nào?”
Thẩm Khanh Khanh ngơ ngẩn, mờ mịt nhìn về phía anh trai, đang êm đẹp, sao tự dưng lại hỏi câu này?
Thẩm Túc mím môi, nhìn về phía màn xe, trực tiếp hỏi “Bình Tây Hầu dáng vẻ chỉnh tề, có ơn cứu mạng em, có phải em động lòng với hắn rồi không?”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Nàng động lòng với Lý Chí á?
Vừa định phản bác, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh trai, Thẩm Khanh Khanh cuối cùng cũng hiểu vì sao anh ấy phải ngăn nàng lên lầu gặp Lý Chí.
Thẩm Khanh Khanh bật cười, ghé sát vào người anh mình, nhỏ giọng bảo đảm, “Anh à yên tâm đi, em gái anh cho dù mắt mù cũng sẽ không coi trọng hắn ta.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thật lâu về sau,
Thẩm Túc: Em gái tự dưng có tật về mắt, người làm anh đây rất đau lòng.
Không biết khi nào chị mới đổi cách nhìn về anh?
ThíchThích
Haha tác giả viết mấy cái lời muốn nói hay thế hu vọng viết truyện cũng dễ thương hệt vậy
ThíchThích