[Rể quý] – Chương 12


Trở lại Thẩm phủ, Thẩm Khanh Khanh đem chim vàng anh giao cho bọn nha hoàn chăm sóc, bản thân thì đi vào nội thất.

Đóng kĩ cửa phòng, Thẩm Khanh Khanh ngồi lên giường, cẩn thận buông màn lụa, lúc này mới lấy ra hộp gỗ nhỏ mà tiểu nhị hàng chim đưa mình.

Vật trang trí hình phượng hoàng chả có gì để xem, Thẩm Khanh Khanh nhìn chằm chằm miếng lụa che dưới đáy hộp, cắn môi, vạch ra.

Dưới mảnh lụa thật sự có một tờ giấy, mặt trên chẳng viết chữ gì.

Thẩm Khanh Khanh lật lại thì thấy mặt sau viết một hàng chữ nhỏ: “Nếu thường xuyên tới cửa, lệnh đường(*) sẽ hiểu lầm, mong thông cảm.”

(*) Lệnh đường: Tiếng chỉ cha mẹ của người đối diện. Nguồn: link.

Dáng chữ đẹp đẽ, ngòi bút trật tự uyển chuyển, cực kỳ giống tên Lý Chí đạo đức giả, khiến người nào không biết sẽ cảm thấy ‘như tắm mình trong gió xuân’ với gương mặt tươi cười kia.

Thẩm Khanh Khanh đọc lại nội dung trên giấy, hơi thở dần nặng hơn, giận tím người!

Thế quái nào mà những lời này của Lý Chí lại mang đến cảm giác chế giễu mình vậy? Cười nhạo mình không để ý thanh danh, chế giễu mình muốn hắn tới cửa vì có ý đồ khác?

Hắn ta rõ ràng biết nàng chỉ muốn lấy lại giày thêu mà thôi!

Thẩm Khanh Khanh tức giận nghiến răng nghiến lợi, hai ba động tác đã đem mẩu giấy nhỏ kia xé tan nát!

*

Cuối tháng sáu, Thẩm hoàng hậu trong cung chuẩn bị đón sinh nhật bốn mươi ba tuổi của mình.

Thẩm hoàng hậu được triều thần khen ngợi vì tính tiết kiệm và đức độ, mà một vị hoàng hậu hiền đức tất nhiên sẽ không làm lớn ngày sinh nhật nhỏ nhặt của bản thân.

Cho nên ngày này chỉ có nữ quyến Thẩm gia tiến cung mừng thọ.

Thẩm hoàng hậu ở tại Trung Cung.

Ba chị em Thẩm Khanh Khanh, Thẩm Gia Dung, Thẩm Gia Ý sánh vai đi sau lưng các trưởng bối, khi vào cung, ai nấy đều tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, dọc theo đường đi đều an an tĩnh tĩnh. Nhưng sự yên lặng của mọi người lại không giống nhau, Thẩm Khanh Khanh, Thẩm Gia Ý mỉm cười bình tĩnh, Thẩm Gia Dung lại cau mày, thỉnh thoảng liếc nhìn hai em gái cạnh bên.

Thẩm Khanh Khanh, Thẩm Gia Ý đều mặc quần áo mùa hè mới may. Loại vaỉ thêu của Tô Châu rất mềm mịn trơn nhẵn, đi đường như có sóng nước lăn tăn. Trên tai hai chị em lần lượt đeo khuyên tai ngọc bích, trân châu, theo từng bước chân lắc lư qua lại, tôn lên làn da trắng nõn tinh tế của chủ nhân. Ăn mặc như vậy, đặt vào nhóm quý nữ thì chẳng gây chú ý, nhưng hôm nay Thẩm Gia Dung cả người chỉ cài duy nhất một cây trâm bạc mộc mạc, khuyên tai tinh xảo của mấy đứa em gái đúng là đâm nát tim nàng ta.

Ý thức được Lục muội muội nhìn lại đây, Thẩm Gia Dung lập tức thu hồi tầm mắt, trong lòng vô cùng ảo não. Hai em gái ăn diện như vậy đã hơn nửa tháng, nàng ta cũng dần bị lung lay, mẫu thân lại khẳng định do rắp tâm của bà cháu Tống thị, không cho bản thân làm theo. Nếu ba người ở nhà, giữ nguyên trạng như vậy Thẩm Gia Dung cũng không xem là vấn đề, nhưng hiện tại đang ở trong cung, sắp phải nhìn thấy Thái Tử biểu ca, hai người đó ăn mặc hoa hòe lộng lẫy, trong mắt biểu ca còn có thể thấy nàng ta sao?

Thẩm Gia Dung càng nghĩ càng tức, thậm chí còn đổ lỗi cho người mẹ đang đi phía trước.

Trung Cung, Thẩm hoàng hậu cùng Thái Tử Triệu Tắc đang đánh giá một bức danh họa, đây là thọ lễ do Triệu Tắc đưa đến.

“Bút tích này chắc tốn không ít bạc của con đi?” Xem xong tranh, Thẩm hoàng hậu nhíu mày hỏi con trai.

Triệu Tắc cười nói: “Chỉ cần mẫu hậu thích, nhi thần có tiêu bao nhiêu bạc cũng đáng.”

Con trai có hiếu, Thẩm hoàng hậu tất nhiên vui vẻ, chỉ là bà không hy vọng nó tiêu pha quá mức vì sinh nhật của mình.

Lệnh cho cung nữ thu lại cuộn tranh, Thẩm hoàng hậu vừa đi về hướng giường La Hán điêu khắc linh chi trạm trổ hoa lê bên cạnh, một bên khẽ nói với con: “Những năm gần đây chi phí trong cung của con gia tăng không ít, mẹ không muốn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều quản con, nhưng con trăm triệu lần không thể nuôi thói tiêu xài phung phí, kẻo phụ hoàng không vui.”

Triệu Tắc cười nhạo, từ khi Thuần quý phi xuất hiện, phụ hoàng càng ngày càng lạnh nhạt mẹ con bọn họ, đây là Thuần quý phi còn chưa sinh con trai, một ngày nào đó nữ nhân kia sinh long tử, phụ hoàng dám cá sẽ muốn đem vị trí Thái Tử dâng lên để dỗ nàng ta vui vẻ đi.

“Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, nhi thần tự biết đúng mực.” Triệu Tắc trả lời có lệ.

Thẩm hoàng hậu nhìn con, vừa định nói thêm vài câu, cung nhân bỗng nhiên khom lưng tiến vào, nói nữ quyến Thẩm gia đến rồi.

Thẩm hoàng hậu nghe vậy, trong mắt không có chút kinh ngạc, chỉ có vài phần mỏi mệt. Thẩm gia là nhà mẹ đẻ của bà, nhưng phụ thân, đại ca ruột thịt đều tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thần tử, sẽ không bao giờ vì bà và Thái Tử mà mưu toan chuyện gì. Còn lại Nhị phòng, Tam phòng đều không phải ruột thịt, bà căn bản không trông cậy vào được, đến người vẫn luôn nịnh bợ bà là đại tẩu Hạ thị cùng cháu gái Thẩm Gia Dung, Thẩm hoàng hậu thậm chí cũng không đem họ vào mắt.

“Mời họ vào đây đi.” Thẩm hoàng hậu nhàn nhạt ra lệnh.

Triệu Tắc đỡ mẫu hậu ngồi xuống, sau đó hắn cũng ngồi ở một bên khác của giường La Hán, ánh mắt lười nhác hướng ra cửa.

Ba vị chị em dâu Trần thị dẫn đầu tiến vào, chị em Thẩm Gia Dung theo sát phía sau.

Triệu Tắc đã biết rất rõ Thẩm Gia Dung, Thẩm Gia Ý, cho nên hắn trực tiếp nhìn về phía tiểu biểu muội Thẩm Khanh Khanh ở cuối hàng. Đối với cô em họ này, kí ức Triệu Tắc còn dừng ở ba năm trước đây, khi đó Thẩm Khanh Khanh mới mười một tuổi, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng quá trẻ con, giờ ba năm qua đi, không biết nàng trổ mã thành dạng gì.

Dáng hình đong đưa, khi Thẩm Khanh Khanh hoàn toàn xuất hiện, ánh mắt Triệu Khiết lập tức ngưng tụ.

Tuy rằng nhỏ nhất trong ba chị em, nhưng Thẩm Khanh Khanh lại không thấp, trên người mặc áo màu hồng đào và điểm xuyến hoa bó sát vòng eo, khiến vòng eo nhỏ nhắn như cành liễu, ôm không đầy nắm tay, làn váy di động, mơ hồ có thể thấy được một đôi hài thêu nhỏ bằng lụa, tinh tế đáng yêu. Tầm mắt chậm rãi di chuyển lên trên, Triệu Tắc đầu tiên là nhìn thấy đôi hoa tai trân châu, hạt châu tròn trịa trơn bóng, nhưng so không bằng với làn da trắng mịn bên cạnh.

Ngoại trừ đeo mấy món trang sức, Thẩm Khanh Khanh cũng không thoa phấn vẽ mày, bởi vì nàng trời sinh đã có dung mạo xinh đẹp, đôi mắt đen nhánh trong veo, môi hồng tựa anh đào, hai má trắng như thoa phấn hoa đào, nếu gương mặt lung linh trơn bóng đẹp đẽ như vậy mà còn trát thêm son phấn, sẽ mang tác dụng ngược.

Triệu Tắc thân là Thái Tử, từ nhỏ đã gặp qua các loại mỹ nhân, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người như Thẩm Khanh Khanh, rõ ràng là diễm sắc bức người lại khiến người ta cảm thấy thanh thuần non nớt,.

Ánh mắt chuyển động theo Thẩm Khanh Khanh, Triệu Tắc đã quên hết thẩy người khác.

Thẩm Khanh Khanh cảm thấy có người đang nhìn mình, nên lặng lẽ ngước mắt, lập tức liền chạm phải đôi mắt đen nhánh tuyệt đẹp của Triệu Tắc.

Thẩm Khanh Khanh đã lâu không gặp Triệu Tắc, lần trước gặp mặt hắn mới mười lăm tuổi, mặt hơi hơi béo, thái độ kiêu căng, thích trêu chọc chị em các nàng, là một thiếu niên bất hảo. Mà Triệu Tắc mười tám tuổi, phảng phất như thay đổi bản thân, khuôn mặt tuấn tú nhưng uy nghiêm, cả người toát ra vẻ tôn quý của chủ nhân Đông Cung.

Mặt khác, chưa chờ Thẩm Khanh Khanh xem cho rõ, dáng hình phía trước bỗng chốc có người che lại.

Là Thẩm Gia Dung.

Thẩm Khanh Khanh cũng thu hồi tầm mắt.

Dưới sự dẫn dắt của Đại phu nhân, nữ quyến Thẩm gia đầu tiên hành lễ với mẹ con Thẩm hoàng hậu.

Triệu Tắc đã khôi phục thần sắc bình thường.

Thẩm hoàng hậu mặt mang mỉm cười, miễn lễ mọi người, sau đó nhìn Trần thị nói: “Nhiều năm không gặp, phong thái đệ muội vẫn như cũ, thật khiến cho người ta hâm mộ.”

Trần thị uốn gối nói: “Nương nương quá khen.”

Thẩm hoàng hậu lắc đầu, nhìn Thẩm Khanh Khanh phía sau Trần thị, nói: “Đây là Khanh Khanh sao? Nháy mắt cũng đã lớn thành thiếu nữ rồi.”

Trần thị cười nói: “Đúng vậy, Khanh Khanh mau tới bái kiến nương nương đi.”

Thẩm Khanh Khanh lúc này mới từ phía sau các trưởng bối đi ra, nở nụ cười hành lễ với Thẩm hoàng hậu, “Khanh Khanh chúc thọ hoàng cô mẫu, nguyện hoàng cô mẫu phượng thể an khang, vạn thọ vô cương.”

Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ nhàng ngọt ngào, Thẩm hoàng hậu liên tục gật đầu, khen ngợi với Trần thị, “Khanh Khanh thế này, còn xuất sắc hơn cô khi còn trẻ.”

Trần thị trêu ghẹo nói: “Nương nương ngàn vạn lần đừng khen nó, con nhóc này vốn ưa đẹp, mới hồi kinh đã năn nỉ cha nó cho phép ăn diện, phá hỏng nội quy tiết kiệm mà con gái Thẩm gia chúng ta theo đuổi nhiều năm, nếu ngài còn khen thêm, ta sợ nó về sau càng ngày càng không biết thu liễm.”

Thẩm Khanh Khanh nghe mẫu thân vạch trần khuyết điểm của mình, cho dù là lời nói thật, vẫn khiến cô ngại đến đỏ mặt.

Rơi vào mắt Triệu Tắc, Thẩm Khanh Khanh lúc này như thể hải đường say rượu, khiến người khó nhịn.

Hắn kịp thời bưng chén trà, mượn nước trà lạnh đè xuống một bụng lửa nóng.

Thẩm hoàng hậu, Đại phu nhân đồng thời nhìn về phía Triệu Tắc, thấy hắn ta không bị u mê bởi sắc đẹp của Thẩm Khanh Khanh, cùng lúc thở nhẹ một hơi. Chỉ có Thẩm Gia Dung từ lúc vào điện đã nhìn chằm chằm Triệu Tắc mới âm thầm nắm chặt tay, đều do mẫu thân không cho mình trang điểm, hiện tại hay rồi, biểu ca chỉ lo nhìn Thẩm Khanh Khanh, một cái liếc mắt cũng không thèm cho mình, vị trí Thái Tử Phi còn chỗ cho nàng ta sao?

Sau màn chào hỏi, người Thẩm gia lần lượt dâng lên thọ lễ.

Bình phong mặc lan của Thẩm Gia Dung, mẫu thêu hoa lan của Thẩm Gia Ý đều được Thẩm hoàng hậu khen ngợi.

Đến phiên Thẩm Khanh Khanh, Thẩm Khanh Khanh mỉm cười tiếp nhận lồng chim vẫn luôn được che vải đỏ từ tay Ngọc Điệp, nghịch ngợm hỏi Thẩm hoàng hậu “Hoàng cô mẫu, ngài đoán xem cháu gái chuẩn bị gì cho ngài?”

Thẩm hoàng hậu nhìn chằm chằm tấm vải đỏ kia, thực sự không có manh mối, nhưng trong mắt cuối cùng cũng có thêm một tia hứng thú phát ra từ nội tâm.

Ngay khi Thẩm Khanh Khanh chuẩn bị công bố đáp án, Triệu Tắc luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng, “Biểu muội chờ một lát, để ta thử đoán xem?”

Loại tình hình thế này, tất nhiên Thẩm Khanh Khanh nói được.

Triệu Tắc ngay lập tức đứng lên, bước vài bước đến trước mặt Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh lúc này mới kinh ngạc nhận ra Triệu Tắc thế thế mà cao hơn nàng một cái đầu, áo choàng màu vàng hoa mai thêu rồng bốn móng xuất hiện ngay tầm mắt, khiến người ta cảm thấy áp bách.

Thẩm Khanh Khanh theo bản năng đem lồng chim chắn trước mặt, mi mắt rũ xuống.

Triệu Tắc khẽ nhếch môi, vòng nửa vòng quanh lồng chim rồi bỗng nhiên cúi người, khuôn mặt tuấn tú chỉ cách tấm vải đỏ mấy tấc.

Tạm dừng một chốc, Triệu Tắc vẫn giữ tư thế cuối người, đôi mắt lại nâng lên, nhìn chằm chằm Thẩm Khanh Khanh suy đoán nói: “Bên trong có tiếng vỗ cánh, ta đoán là một loại chim đi.”

Đôi mắt sáng ngời của người đàn ông chứa đầy sự trêu chọc làm Thẩm Khanh Khanh thấy không quen, nhanh chóng khen ngợi, “Thính giác của biểu ca tốt thật.”

Nói xong, Thẩm Khanh Khanh mang theo lồng chim chuyển đến trước mặt Thẩm hoàng hậu, vén tấm vải đỏ ra.

Xung quanh bỗng chốc thoáng đãng, chim vàng anh trong lồng vui sướng kêu hai tiếng.

Thẩm hoàng hậu trong lòng mềm mại, bộc lộ sự vui vẻ, nhưng thoáng nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh cực giống gương mặt nhỏ của Tống thị, niềm vui của Thẩm hoàng hậu nháy mắt tan biến. Bà nuôi vàng oanh khi ba vị huynh trưởng còn chưa cưới vợ, người biết bà thích vàng oanh, cũng chỉ có cha mẹ, các anh cùng Tống thị. Mẫu thân đã qua đời, phụ thân trăm công ngàn việc, các anh sợ là đã sớm quên việc khi bé, cho nên, nhất định là Tống thị đã đề cập với Thẩm Khanh Khanh.

Ý định lấy lòng bà sao? Tại sao phải lấy lòng bà?

Quét mắt nhìn con trai Thái tử, Thẩm hoàng hậu đã có đáp án.

“Con chim này thật thú vị, tâm ý của Khanh Khanh cô mẫu nhận, đáng tiếc chim chóc cả ngày bị nhốt trong lồng thật đáng thương, vẫn nên thả nó đi.” Thẩm hoàng hậu ra vẻ thương hại nói.

Thẩm Khanh Khanh không ngờ lại có kết quả này, không khỏi sửng sốt.

“Mẫu thân nếu không đành lòng nuôi nó, vậy đưa nhi thần đi, nhi thần cảm thấy con vàng oanh này rất hợp ý.” Triệu Tắc lại đi đến trước mặt Thẩm Khanh Khanh, ân cần thay tiểu biểu muội giảm bớt xấu hổ.

Thẩm hoàng hậu mím môi, nghiêm khắc phê bình con trai, “Thái Tử việc học bận rộn, còn phải xem chính sự, làm sao có thời gian nuôi chim, coi chừng mê muội mất cả ý chí.”

Lời vừa nói ra, Thẩm Khanh Khanh sắc mặt tái nhợt, Trần thị cũng cuống quít lôi kéo nữ nhi quỳ xuống, “Nương nương bớt giận, là thần phụ suy xét không chu toàn, không nên để Khanh Khanh mang vật vô dụng này tiến cung.”

Thẩm hoàng hậu rời khỏi bàn ăn, tự mình nâng mẹ con hai người, nói: “Thái Tử hư đốn có quan hệ gì với các ngươi đâu, mau đứng lên đi.”

Thẩm Khanh Khanh cùng mẫu thân liếc mắt nhìn nhau, sau khi xin lỗi lần nữa thì trầm mặc im lặng thối lui đến phía sau đại phu nhân.

Triệu Tắc bảo vệ người đẹp không thành lại còn ăn phải một trận la mắng, sắc mặt cực kỳ khó coi, lập tức phất tay áo bỏ đi.

Trần thị nghe tiếng bước chân của Triệu Tắc rời đi, trong lòng càng ngày càng chìm xuống. Bà mới bước vào đã chú ý sự khác thường của Triệu Tắc đối với con gái, sợ gặp phải hiểu lầm gì, Trần thị cố ý chỉ ra con gái một lòng yêu cái đẹp trước mặt Thẩm hoàng hậu, để chứng tỏ người Tam phòng không hề có suy nghĩ “thấy người sang bắt quàng làm họ”, bởi vì Thẩm hoàng hậu xưa nay tiết kiệm, chắc chắn sẽ không để con trai cưới một Thái Tử Phi thích ăn diện.

Nào nghĩ đến Thái Tử lại trơ trẽn bảo vệ con gái như vậy?

Dám chắc rằng Thẩm hoàng hậu đã hận thấu hai mẹ con bọn họ rồi.


11 || 13

1 bình luận

  1. vanmiumiu nói:

    Mệt óc, chuyện ko có gì mà bà Hoàng hậu này làm thấy ghê. Cũng 1 dạng sống giả tạo ấy mà

    Đã thích bởi 1 người

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s