Sau khi Triệu Tắc rời đi, không khí giữa mọi người đã không còn hòa hợp nữa, người Thẩm gia cũng nhanh chóng ra khỏi Trung Cung.
Thẩm Khanh Khanh sắc mặt không được tốt lắm, vừa rồi Thẩm hoàng hậu nhìn như răn dạy Thái Tử, thật chất người bị nhắm vào vẫn là nàng.
Thẩm Khanh Khanh có chút buồn bực, cũng hơi khó hiểu, người hoàng cô mẫu này tuy không phải trưởng bối ruột thịt, nhưng trước kia nàng tiến cung Thẩm hoàng hậu đối xử với nàng cùng các tỷ tỷ Đại phòng không khác mấy, hôm nay vì sao một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho mình vậy?
Cô gái nhỏ mới mười bốn tuổi, ngày thường được nuông chiều từ bé, chưa gặp qua nhiều sóng gió, cho dù có chút thông minh vặt cũng đều dùng trên việc ăn uống chơi bời, đương nhiên trong chốc lát không đoán được tâm tư của người trong cung.
Thẩm Gia Dung liếc mắt thấy dáng vẻ uể oải ỉu xìu Thẩm Khanh Khanh, nàng ta không khỏi hả hê, “Thất muội muội à, hoàng cô mẫu thiện tâm nhất, chim vàng anh kia ngoan như thế em lại một hai phải đem nó nhốt ở lồng sắt, hoàng cô mẫu sao có thể nhẫn tâm được. Ta biết Thất muội muội lâu ngày mới về, muốn đưa chút đồ hiếm lạ để lấy hảo cảm của hoàng cô mẫu, nhưng em cũng phải xét tới tính tình của hoàng cô chứ.”
Thẩm Khanh Khanh lười nhiều lời tranh cãi với nàng ta.
Thẩm Gia Ý nhìn không nổi nữa, nàng biết Thẩm Gia Dung vẫn luôn muốn làm Thái Tử Phi, thế nên thấp giọng nói: “Bức bình phong của Ngũ tỷ tỷ đúng là chiếm được hảo cảm của hoàng cô mẫu đó, đáng tiếc Thái Tử điện hạ liếc mắt một cái cũng chưa từng xem.”
Một câu nói như lưỡi dao nhỏ chọc vào chỗ đau của Thẩm Gia Dung, nàng ta thẹn đỏ mặt: “Em…”
Thẩm Gia Ý đắc ý nâng cằm, giống như con gà chọi nhỏ mừng chiến thắng.
Thẩm Khanh Khanh nghe vào tai, nhíu mày, trầm tư. Trước khi Thái Tử tiếp cận, Thẩm hoàng hậu còn khen ngợi sắc đẹp của nàng, cũng rất có hứng thú với lễ vật mình đưa, sau khi Thái Tử đến bắt chuyện, Thẩm hoàng hậu lập tức thay đổi sắc mặt. Nghĩ đến việc Thái Tử đối đãi khác biệt với mình, Thẩm Khanh Khanh giật mình, chẳng nhẽ Thẩm hoàng hậu hiểu lầm nàng muốn câu dẫn Thái Tử?
Suy nghĩ cẩn thận xong, Thẩm Khanh Khanh ngược lại không còn buồn bực nữa, cùng lắm thì về sau ít tiến cung hơn là được. Thái Tử tuy rất cao quý, nhưng cũng không quý đến nỗi để nàng mới gặp mặt đã muốn trèo cao.
Đến cửa cung, nữ quyến ba nhà phân biệt lên từng chiếc xe ngựa.
“Thiệt thòi cho Khanh Khanh rồi.” Trần thị kéo tay con gái, khẽ than thở.
Thẩm Khanh Khanh dựa vào vai mẫu thân, nhỏ giọng nói: “Không có gì thiệt cả ạ, ngã một keo leo một nấc(1), sinh nhật lần sau của bà ấy, con cũng tùy tiện thêu đóa hoa lan chúc thọ là được.”
(1) Nguyên văn 吃一堑长一智 /Chī yī qiàn, zhǎng yī zhì/, Hán-Việt: Ngật nhất tiệm, trưởng nhất trí. Giải nghĩa: Câu tục ngữ này nghĩa là học hỏi từ kinh nghiệm hoặc sai lầm của bạn. Từ tiếng Trung 堑 (qiàn) có nghĩa là trắc trở, vấp váp. Vì vậy, câu này dịch theo nghĩa đen là bạn phải trải qua khó khăn, trắc trở thì mới học thêm được kiến thức. Trong tiếng Việt câu này có thể dịch thành ‘Ngã một keo, leo một nấc’ hoặc “Thất bại là mẹ thành công”. Nguồn: link
Giọng điệu con gái nhẹ bẫng, Trần thị rất ngoài ý muốn, cúi đầu nhìn con, bà thử nói: “Nương nương làm khó con, con không buồn sao?”
Thẩm Khanh Khanh bĩu môi, “Bà ấy cũng đâu phải cô ruột của con, sao con phải buồn ạ.”
Trần thị vô cùng hài lòng, con bé không thèm để ý đến thái độ của Thẩm hoàng hậu, chứng tỏ nó cũng không có ý muốn gần gũi với Thái Tử.
Nhưng Thái Tử đối với con gái mình…
Mối bận tâm này Trần thị không nói cùng con gái. Buổi tối lúc đi ngủ, Trần thị mới nói nỗi phiền não này với chồng mình, “Ban ngày thấy Thái Tử vừa mắt Khanh Khanh, ta có chút lo lắng.”
Thẩm Đình Văn nghe vậy, không còn buồn ngủ nữa.
Ông hồi kinh gần một tháng, trong lúc đó đã nghe qua không ít chuyện phiếm về Thái Tử. Về địa vị trữ quân của Thái Tử, Khánh Đức Đế con nối dõi không nhiều, cho tới nay tổng cộng có bốn nhi tử hai công chúa, trong đó Hoàng trưởng tử do ông cùng Thẩm hoàng hậu sở sinh đã chết yểu, còn lại ba người nhi tử, trừ Triệu Tắc, Tam hoàng tử lúc học cưỡi ngựa ngã bị thương mất một chân, Tứ hoàng tử vừa mới bảy tuổi, cho nên trước mắt xem ra, chỉ cần Thái Tử không phạm sai lầm lớn gì, hắn ta vẫn có thể ngồi ổn ở Đông Cung.
Xét về phẩm hạnh Thái tử, khoan nói về khía cạnh triều chính, nhưng nghe nói Thái Tử rất háo sắc, chưa đại hôn, nhưng thị thiếp bên người Thái Tử đã có bảy tám người, càng miễn bàn đến những cung nữ luôn sẵn sàng làm ấm giường cho hắn.
Thẩm Đình Văn chỉ có một con gái bảo bối là Thẩm Khanh Khanh, ông không hề muốn có đứa con rể phong lưu thành tánh đâu.
“Mặc kệ Thái Tử nghĩ gì, hôn sự Khanh Khanh phải làm gấp rồi.” Thẩm Đình Văn nhìn thê tử, thần sắc nghiêm túc giao phó.
Trần thị gật đầu, “Thành thân thì không vội, trước đính hôn lại tính tiếp.”
*
Giữa tháng bảy, hôn sự Thẩm Khanh Khanh còn chưa có tiến triển gì thì nghe tin tứ cô nương Thẩm Gia Nguyệt đã xuất giá lâm bồn, sinh một thằng cu béo nặng bảy cân(2).
(2) 1 cân = 0.5kg
Người Thẩm Gia Nguyệt gả chính là cấm quân Giáo uý Hàn Diễm.
Hàn Diễm ở kinh thành nổi danh là người có mệnh ‘cô sát’(3), sinh ra khắc cha khắc mẹ, lúc công thành danh toại có hôn ước lại khắc chết thê tử đã đính hôn, cho nên mặc dù đường làm quan của Hàn Diễm thuận lợi, tuổi còn trẻ đã làm Giáo uý tứ phẩm, nhưng kinh thành lại không có khuê tú nào dám gả cho hắn. Sau này, tứ cô nương Thẩm Gia Nguyệt đến chùa dâng hương, gặp phải đám con ông cháu cha uống say, đối phương muốn đùa bỡn Thẩm Gia Nguyệt, Hàn Diễm vừa lúc bắt gặp, thấy bất bình nên làm anh hùng cứu mỹ nhân.
(3) Thiên sát cô tinh: Sao chiếu mệnh của một người. Nghĩa là: tất cả những người thân xung quanh anh ta sẽ gặp tai hoạ hoặc mất mạng.
Thẩm Gia Nguyệt không màng việc Hàn Diễm có khắc thê hay không, kiên trì muốn gả, thế nên việc hôn nhân này liền thành.
Đến lễ tắm ba ngày(4), nữ quyến Thẩm gia đều đến Hàn phủ chúc mừng.
(4) Nguyên văn 洗三: Lễ tắm ba ngày còn gọi là lễ “tẩy tam”, và là một khâu của lễ “tam triều”. Khi trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba ngày, người thân trong gia đình tụ họp lại tổ chức lễ tắm ba ngày cho trẻ. Lễ tắm ba ngày của trẻ vô cùng náo nhiệt, từ vua chúa đến thường dân đều rất xem trọng nghi lễ này. Lễ tắm ba ngày với mục đích gột rửa vết bẩn, và cầu chúc sức khỏe, hạnh phúc cho đứa bé. Xem thêm tại đây: link
Xe ngựa của Tam phòng đi dưới cùng, đám người đại phu nhân xuống xe, xe của tam phòng còn chưa dừng lại.
Thẩm Khanh Khanh lặng lẽ vén rèm, đã thấy một người đàn ông cao lớn khí phách đứng trước cửa Hàn phủ, khoảng tầm hai sáu hai bảy tuổi, trời sinh mày rậm mắt hổ, uy phong lẫm liệt.
“Tứ tỷ phu(5) lớn lên không tệ ha.” Thẩm Khanh Khanh buông mành, quay đầu nói với mẫu thân.
(5) Tỷ phu 姐夫 /jiěfu/: chồng của chị, gọi là “anh rể”
Trần thị cười nói: “Mấy cô gái trẻ các con chỉ biết xem mặt, thật ra chọn lựa hôn phu quan trọng nhất vẫn là phẩm hạnh đối phương, chỉ cần người đó đốt xử tốt với thê tử, thì ngoại hình kém chút cũng không sao.”
Thẩm Khanh Khanh nhướng mày, “Mẹ nói thật dễ nghe, nếu không phải cha có dung mạo xuất chúng, người đường đường là đích nữ Quốc công phủ, sẽ coi trọng ông ấy sao? Lúc ngài gả đến Thẩm gia, tổ phụ còn chưa làm tới các lão đâu.”
Tai Trần thị nóng ran, huống chi, lúc ấy ánh mắt đầu tiên bà nhìn trúng đúng thật là bộ dạng của chồng.
“Xuống xe, đừng có nói nhảm nữa.” Vì che giấu chột dạ, Trần thị giả vờ tức giận nói sang chuyện khác.
Thẩm Khanh Khanh cười hắc hắc.
Một lúc sau, ba tỷ muội Thẩm Khanh Khanh cùng nhau đứng trước mặt Hàn Diễm, đồng thanh gọi tỷ phu.
Hàn Diễm không giỏi nói chuyện, đối mặt với ba cô em vợ xinh như hoa, hắn miễn cưỡng mỉm cười, chỉ vào bên trong nói: “Mau vào trong đi, Gia Nguyệt sáng sớm đã ngóng trông các em rồi.”
Vì thế ba cô gái nhỏ bỏ lại trưởng bối, đi đến hậu viện thăm Thẩm Gia Nguyệt.
Phòng của Thẩm Gia Nguyệt có chút buồn tẻ, tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt, Thẩm Gia Dung ngửi không quen, theo bản năng thả chậm bước chân, chỉ có Thẩm Gia Ý, Thẩm Khanh Khanh nóng vội đi đến trước giường.
Thẩm Gia Nguyệt mặc trung y nằm trên giường, nhìn thấy hai muội muội, nàng vui vẻ cười, sau đó oán trách Thẩm Khanh Khanh, “Thất muội muội thật nhẫn tâm, hồi kinh lâu như vậy mà cũng không đến đây gặp chị.”
Thẩm Khanh Khanh làm nũng, “Trời quá nóng, nếu em muốn tới, tứ tỷ tỷ nỡ để em trời nóng thế này còn ra cửa sao?”
Thẩm Gia Nguyệt làm bộ muốn bóp miệng em ấy.
Thẩm Khanh Khanh mỉm cười đi xem cháu trai nhỏ, chỉ là đứa bé mới sinh mặt mũi nhăn nhó, xấu như khỉ, thật sự không có gì đẹp.
Chờ nhóm trưởng bối đại phu nhân đến đây, Thẩm Gia Nguyệt cho ba cô gái ra hoa viên đi dạo.
So với Thẩm phủ được ngự tứ, tòa nhà Hàn gia xem như tồi tàn, hoa viên hậu viện nhìn một cái là hết. Ba chị em tùy tiện đi dạo, sau đó đến ngồi ở đình bên hồ hoa sen hóng gió nghỉ ngơi.
“Hừ, ai cũng nói tứ tỷ phu khắc thê, tứ tỷ tỷ hiện tại không phải sống rất tốt sao?” Thẩm Gia Ý nói theo kiểu bênh vực kẻ yếu, sau đó rất đắc ý, “Các em không biết, tứ tỷ phu đối xử rất tốt với tý tỷ tỷ, chị ấy mới mang thai thì nôn nghén lợi hại lại không thèm ăn, thế là anh ấy cũng không ăn cơm, nói là muốn cùng tứ tỷ tỷ đồng cam cộng khổ đó.”
Thẩm Khanh Khanh rất kinh ngạc, còn có đàn ông tốt như vậy?
Thẩm Gia Dung phe phẩy quạt tròn, nhìn hoa viên bé tí của Hàn gia cảm khái: “Tứ tỷ phu khá tốt, chỉ là gia cảnh kém, thật tiếc cho tứ tỷ tỷ.”
Lời này Thẩm Gia Ý không thích nghe, “Giọng điệu của Ngũ tỷ thật không nhỏ, võ quan tứ phẩm cũng không lọt mắt chị, không biết tương lai ngũ tỷ sẽ gả cho kiểu rể quý nào.”
Thẩm Gia Dung chỉ cười không nói, chờ nàng ta thành Thái Tử Phi rồi, Thẩm Gia Ý sẽ quỳ xuống với mình.
Hai người cãi vã thật thú vị, Thẩm Khanh Khanh đang thích thú lắng nghe, chợt thấy lối vào hoa viên đi đến một bóng người, người đàn ông này còn cao hơn Hàn Diễm, ôm trong lòng một bé gái bốn năm tuổi, che lại khuôn mặt hắn.
“Đó là ai vậy?” Thẩm Khanh Khanh tò mò hỏi Thẩm Gia Ý, khách của Hàn gia không nhiều lắm, Thẩm Khanh Khanh nghĩ Thẩm Gia Ý sẽ biết.
Thẩm Gia Ý duỗi cổ nhìn qua, đợi thấy rõ khuôn mặt bé gái, Thẩm Gia Ý mở to hai mắt, khó tin hỏi Thẩm Gia Dung: “Nhìn xem, đó không phải Nhị công chúa sao?”
Thẩm Gia Dung vừa nhìn, đúng thế thật!
Nhị công chúa? Con gái của Thuần quý phi? Vậy người đàn ông đang bế Nhị công chúa…
Đáy lòng dâng lên phỏng đoán không tốt, Thẩm Khanh Khanh gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân thân hình cao lớn kia, cuối cùng, khi người đó nghiêng mình quay qua, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mang ý cười, mày dài mắt phượng, không phải Lý Chí thì còn ai vào đây?
Thẩm Khanh Khanh rất tức giận, tên khốn này sao lại tới đây?
“Đó là Bình Tây Hầu sao?” Thẩm Gia Dung thấp giọng hỏi.
Thẩm Gia Ý gật đầu, đoán chừng: “Tứ tỷ phu làm việc dưới trướng hắn, nhất định là thỉnh hắn tới uống rượu đi, chỉ là không biết sao Nhị công chúa cũng đi theo.”
Lúc hai người nhỏ giọng nghị luận, Lý Chí đã ôm Nhị công chúa đi về hướng đình hóng gió.
Thẩm Khanh Khanh cắn cắn môi, ngồi yên, sau này nếu có cơ hội, nàng một hai phải cùng Lý Chí nói cho rõ ràng.
Nhị công chúa là bậc bề trên, đợi Lý Chí tới gần, ba cô gái Thẩm Khanh Khanh cùng đứng lên, ra khỏi đình hóng gió hành lễ với Nhị công chúa.
Nhị công chúa chớp chớp đôi mắt phượng xinh đẹp, tầm mắt đảo qua Thẩm Gia Dung, Thẩm Gia Ý quen thuộc, rất mau đã dừng trên mặt Thẩm Khanh Khanh, ngắm trong chốc lát, cô bé quay đầu, nói nhỏ vào tai cữu cữu(6), “Cậu à, chị gái kia thật đẹp mắt, trừ bỏ mẫu thân thì chị ấy đẹp nhất á.”
(6) Cữu cữu舅舅 /Jiùjiu/: tiếng con cháu gọi anh/em trai của mẹ.
Nhưng mà cô bé còn chưa nắm giữ kĩ xảo nói thầm, giọng nói hơi cao, ba cô gái đứng trước đình hóng gió đều nghe thấy được.
Thẩm Gia Dung, Thẩm Gia Ý thức thời đều nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh.
Bị bé gái khen trước mặt Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh hơi nóng mặt.
Nàng rũ mi mắt, thì nghe Lý Chí hỏi “Chị gái nào thế?”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Nàng dám dùng mạng mình đánh cược, Lý Chí đang cố ý!
Bởi vì Nhị công chúa còn chưa miễn lễ các nàng, Thẩm Khanh Khanh đi cũng không thể đi, chỉ có thể uốn gối giận dỗi.
“Người kia.” Nhị công chúa đơn thuần vươn ngón tay nhỏ đầy thịt, chỉ vào Thẩm Khanh Khanh nói.
Lý Chí quét mắt nhìn Thẩm Khanh Khanh, không biết bởi vì xấu hổ hay tức giận mà hai má ửng đỏ, cũng dùng kiểu “thì thầm” nói với cháu gái: “Uyển Uyển đẹp hơn nàng.”
Nhị công chúa vui vẻ mỉm cười.
Thẩm Khanh Khanh không nhịn nổi nữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Chí, trừng xong mới dời mắt, lười nhìn thêm đối phương.
Lý Chí cười cười, nhắc cháu gái miễn lễ.
Thẩm Khanh Khanh đứng thẳng người, tức giận đến nỗi không muốn dây dưa cùng Lý Chí, lôi kéo Thẩm Gia Ý muốn rời đi, không ngờ Nhị công chúa lại lên tiếng trước, chỉ vào nàng hỏi: “Ngươi là ai? Trước kia từng vào cung chưa? Sao ta đã gặp các nàng ấy mà chưa thấy qua ngươi.”
Thẩm Khanh Khanh bất đắc dĩ, đành phải trả lời: “Thần nữ Thẩm Khanh Khanh, là con gái của Hộ Bộ lang trung Thẩm Đình Văn, khi còn bé đã nhiều lần tiến cung, ba năm này theo cha ngoại phóng, nên không có cơ hội gặp công chúa.”
Nhị công chúa “Ồ” một tiếng, không biết nên nói gì nữa, đột nhiên khuỷu tay bị đụng trúng, quả cầu vải đỏ nàng cầm trong tay rơi ra ngoài, sau khi tiếp đất thì lăn lông lốc, vừa vặn dừng dưới chân Thẩm Khanh Khanh.
“Cầu của ta rớt rồi!” Nhị công chúa gấp gáp.
Lý Chí liền nói: “Cần phiền Thất cô nương giúp rồi.”
Thẩm Khanh Khanh hít sâu một hơi, khom lưng, nhặt cầu, lại cúi đầu cung kính đi đến trước mặt Lý Chí, hai tay cầm cầu dâng lên.
Ngay khi Nhị công chúa muốn lấy, Lý Chí đã cầm lấy quả cầu trước.
Qủa cầu không còn, nhưng lòng bàn tay Thẩm Khanh Khanh lại có thêm một vật.
Trước mắt bao người, Thẩm Khanh Khanh kinh hãi, không kịp xem đó là gì, bản năng rụt tay lại trước.
“Đa tạ.” Lý Chí đem cầu nhét lại vào tay cháu gái, mắt phượng nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh mỉm cười.
Thẩm Khanh Khanh mím môi, còn định nói gì đó với hắn, Lý Chí đã ôm Nhị công chúa rời đi, phảng phất như thể không muốn nhìn nàng nhiều thêm một chút.
Thẩm Khanh Khanh: […]
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Khanh Khanh: Muốn giết người quá làm sao bây giờ!!!
Lý Chí: Có bản lĩnh thì tới đây giết đê, ta đợi nàng trên giường nè, hứa không đánh trả.
Cúc nhỏ: Quả cầu bé Uyển cầm chơi như pom pom ấy mọi người ạ~

Nghe Thái tử nhiều vợ nhỏ là thấy phản cảm rồi nè
ThíchThích
2 cái người này kiểu ghét của nào trời trao của ấy luôn :DDD
ThíchThích