[Rể quý] – Chương 14

Hoa nguyệt quý. Cr:泊岸猫

Lý Chí ôm Nhị công chúa rời đi.

Thẩm Khanh Khanh lén vuốt ve vật trong lòng bàn tay phải, mỏng mỏng mát mát, giống như… lá cây.

Trong khi Thẩm Gia Dung, Thẩm Gia Ý đang thảo luận về Lý Chí và Nhị công chúa, Thẩm Khanh Khanh giả vờ ngắm hoa sen trong ao, sau đó đưa lưng về phía hai người mở ra vật đã nắm chặt một lúc, cúi đầu nhìn thì thấy đúng là phiến lá của hoa nguyệt quý(1).

(1) Hoa nguyệt quý 月季花 /Yuèjì huā/, danh pháp: Rosa Chinesis, một giống hoa hồng Trung Quốc, có nhiều màu hoa khác nhau nhưng thường gặp là màu hồng. Ở Trung Quốc, nó còn được gọi là “tứ quý hoa” (hoa của 4 mùa) hay “thắng xuân hoa” (chữ thắng có nghĩa là đẹp đẽ – “thắng” trong “danh lam thắng cảnh”). Nguồn: link

Nhưng trên phiến lá hoa nguyệt quý này có chữ viết, hình như được tạo ra bằng cách lấy kim nhọn đâm từng châm.

Thẩm Khanh Khanh giơ cao chiếc lá.

Trên dưới gân lá chủ đều có viết một câu, lần lượt là: “Tảo tri Khanh tại thử, đương huề mẫu đan lai.”(2)

(2) Tạm dịch: Sớm biết Khanh ở đây, đã mang mẫu đơn tới.

Thẩm Khanh Khanh: […]

Trên giày thêu của nàng đúng là có thêu hoa mẫu đơn, cho nên “mẫu đơn” này chính là ám chỉ giày thêu của mình, nhưng đây là nhà vợ chồng Tứ tỷ tỷ, hôm nay là lễ tắm ba ngày nhà tỷ ấy, Lý Chí sao có thể cho rằng nàng không đến chứ?

Đồ tiểu nhân nói không giữ lời, hắn ta không muốn trả giày cho mình, chỉ là muốn treo mình lơ lửng để đùa bỡn mà thôi!

Xé nát phiến lá, Thẩm Khanh Khanh oán hận ném nó xuống nước.

*

Lý Chí lưu lại Hàn phủ trong chốc lát liền rời đi, đưa Nhị công chúa trở về cung Nghi Xuân của Thuần quý phi.

“Mẹ ơi!” Nhị công chúa chân ngắn bước nhỏ, vui vẻ bổ nhào vào lòng ngực Thuần quý phi.

Thuần quý phi sủng quan hậu cung, nhưng trong địa bàn mình, nàng ăn mặc rất giản dị, chỉ khoác một cái áo ngoài hai vạt cân xứng phi sắc(3), giữa búi tóc đen nhánh cắm một cây trâm cài hoa mai. Nhưng cùng một kiểu mộc mạc, có người mờ mịt nhạt nhoà, ví dụ như Thẩm hoàng hậu, nhưng Thuần quý phi lại có nét đẹp trời sinh(4), từng cái nhăn mày từng nụ cười đều rung động lòng người.

(3) Phi sắc 妃色, yellowish red, màu đỏ có sắc vàng, thường thấy trong các bản phối màu trang phục Trung hoa cổ đại.

(4) Nguyên văn “Thiên sinh lệ chất”, trích trong câu “Thiên sinh lệ chất nan tự khí”, dịch nghĩa: Trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được, thuộc bài thơ «Trường hận ca 長恨歌» của Bạch Cư Dị. Đọc đầy đủ bài thơ này tại đây

Ảnh minh hoạ bối tử hai vạt cân xứng
Ảnh minh hoạ trâm cài, nhưng không chắc có phải là trâm hoa mai không nữa~

“Cậu đã mang Uyển Uyển đi nơi nào chơi vậy?” Thuần quý phi ôm lấy nữ nhi, cười hỏi.

Nhị công chúa nhìn cậu đang ngồi một bên, đáp rõ từng chữ: “Cậu mang con đến Hàn phủ, hôm nay là lễ tắm ba ngày của con trai Hàn phu nhân, nhưng con không thấy con trai nàng ấy đâu, chỉ thấy được ba chị gái xinh đẹp.”

Lý Chí mới vừa bưng lên chén trà, nghe vậy suýt sặc.

Thuần quý phi kinh ngạc nhìn về phía anh mình, chị gái xinh đẹp, còn thấy ba người cùng lúc?

Lý Chí tiếp tục uống trà, mặc kệ như không có gì xảy ra.

Biết anh trai sẽ không chủ động kể lể, Thuần quý phi lập tức hỏi con gái: “Ba người chị gái đó, Uyển Uyển đều biết sao?”

Nhị công chúa gật gật đầu, “Có hai người là cháu gái Hoàng Hậu nương nương, con đã gặp qua trong cung, còn có một vị Thẩm tỷ tỷ, con đã quên gọi nàng là gì, là người xinh đẹp nhất.”

Thuần quý phi hiểu rõ tình huống nhà họ Thẩm, lập tức đoán ra cô nương xinh đẹp nhất trong miệng con gái là cháu gái út của Thẩm các lão, Thẩm Khanh Khanh. Thẩm Khanh Khanh khi còn bé có tiến cung, Thuần quý phi cũng gặp qua vài lần, nhớ rõ cô bé có dáng dấp của một tiểu mỹ nhân, hiện giờ nhiều năm qua đi, tiểu mỹ nhân chắc hẳn đã trổ mã thành đại mỹ nhân rồi.

Thuần quý phi nghi ngờ liếc nhìn anh trai. Hàn Diễm đúng thật là cấp dưới của anh ấy, anh trai bận rộn, thông thường sẽ không tham gia kiểu lễ tắm ba ngày này của nhà ai, nhưng hôm nay anh ấy chẳng những đi, còn cố ý ôm con gái theo, nếu nói anh trai không có ý đồ gì đặc biệt, Thuần quý phi tuyệt đối không tin.

“Hai người nhìn thấy các nàng ở đâu?” Mắt Thuần quý phi nhìn chằm chằm anh trai, miệng thì hỏi con gái.

Lý Chí liếc nhìn em gái mình.

Thuần quý phi cười cười.

Nhị công chúa ngoan ngoãn trả lời: “Hoa viên ạ, cậu nói hoa viên Hàn gia có rất nhiều hoa, muốn mang con đi xem, nhưng cậu gạt người, nơi đó chỉ có nguyệt quý, hoa sen.” Nói đến vế sau, Nhị công chúa thật là ai oán mà.

Thuần quý phi đã đoán được đại khái, cho nhũ mẫu ôm con đi nghỉ ngơi, nàng phe phẩy quạt tròn đi đến bên người huynh trưởng, vừa ngồi xuống vừa trêu chọc: “Anh hành sự luôn để ý thủ lễ, hôm nay làm sao lại đi đến hậu hoa viên nhà người ta vậy?”

Lý Chí cười mà không nói.

Thuần quý phi ánh mắt sáng lên, nói ra suy đoán trong lòng: “Anh coi trọng Thẩm gia Thất cô nương à?”

Chị em Thẩm Gia Dung, Thẩm Gia Ý vẫn luôn ở kinh thành, nếu anh trai muốn thì đã sớm hành động, cho nên lần này anh ấy khác thường chỉ có thể là vì Thẩm Thất.

Lý Chí xoay chuyển bát trà trong tay, rũ mắt nói “Tiểu nha đầu lớn lên không tồi.”

Vậy là thừa nhận rồi.

Anh trai cả bó tuổi cuối cùng cũng động tâm, Thuần quý phi lúc đầu cũng vui vẻ, sau lại nhíu mày nói: “Lấy điều kiện của anh, dễ dàng cưới một vị danh môn khuê tú, chỉ là Thẩm gia, Thẩm các lão tám phần sẽ không nguyện ý.” Thẩm hoàng hậu cùng Thái Tử hận nàng đến ngứa răng, sao Thẩm các lão có thể đem cháu gái gả cho anh nàng được?

Thuần quý phi không thấy lạc quan về mối hôn sự này lắm.

Lý Chí lắc đầu, đặt bát trà xuống, “Em nghĩ nhiều rồi, anh chỉ cảm thấy nàng ấy lớn lên khá được, không hẳn là muốn cưới.”

Đây là lời nói thật, từ khi đến kinh thành, Lý Chí đã gặp qua quá nhiều khuê tú rực rỡ diễm lệ, mỗi người mặc kệ tính nết ngầm thế nào, bên ngoài đều khoác lên dáng vẻ đoan trang thủ lễ, chỉ có Thẩm Khanh Khanh làm hắn thấy được một mặt thông tuệ đáng yêu của nàng, cho nên Lý Chí không nhịn được trêu chọc cô gái nhỏ vài lần, để xem nàng ấy rốt cuộc có thể tức đến cỡ nào.

Đúng là có hảo cảm, nhưng còn xa mới bàn đến chuyện cưới hỏi.

Anh trai nói chuyện với mình cũng không vòng vo, Thuần quý phi lập tức tin lời Lý Chí vừa nói, nàng có hơi thất vọng, vừa định thúc giục anh ấy sớm ngày cưới vợ, Thuần quý phi bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội nói: “Anh à, đừng trách em không nhắc nhở anh nhé, tối hôm qua Hoàng Thượng nói, sắp tới ông ấy sẽ tuyển tú cho Thái Tử, đến lúc đó khuê tú đến tuổi ở kinh thành đều sẽ bị chọn tiến cung, ba chị em Thẩm gia xinh đẹp lại là thân thích Đông Cung, có khả năng sẽ được chọn, anh không thích Thất cô nương thì tốt, em sợ đợi tới khi anh hiểu rõ ràng cảm xúc của mình, nàng ấy đã thành vợ người ta rồi.”

Tuyển tú?

Lý Chí có chút ngoài ý muốn, “Nhanh như vậy?”

Thuần quý phi không lưu tình chút nào mà châm chọc: “Thái Tử đã mười tám, anh cho rằng ai cũng giống anh, không gần nữ sắc chắc?”

Lý Chí cười khổ.

Nhà người khác đều là mẫu thân thúc giục nhi tử nhanh cưới vợ, còn hắn lại bị em gái mình mãi bức hôn.

“Anh còn có việc, đi trước đây.” Lý Chí đứng dậy, đi nhanh rời khỏi.

Thuần quý phi nhìn bóng lưng cao gầy của anh trai, khẽ thở dài, người anh tốt này của nàng dáng vẻ thì hiền lành nhưng thật chất lại cao ngạo, rốt cuộc nên tìm vị tẩu tử(5) thế nào cho mình đây ta?

(5) Tẩu tử 嫂子 /Sǎozi/: chị dâu, tiếng gọi vợ của anh trai.

*

Thuần quý phi cũng không lừa anh mình, không quá mấy ngày, Khánh Đức Đế lúc lâm triều tuyên bố muốn thay Thái Tử tuyển tú, cũng mệnh cho Lễ Bộ lập tức xử lý.

Lần tuyển tú này chỉ chọn lựa con gái quan viên kinh thành, Lễ Bộ đã lo liệu nhiều lần tuyển tú, sớm biết sẽ có vài vị quan vì không muốn nữ nhi tiến cung, canh thời gian thay con định ra hôn sự. Nhưng Lễ Bộ không thể khoanh tay đứng nhìn, lỡ như con gái của họ đều định gả đi, bọn họ tìm không đủ khuê tú cho thiên gia lựa chọn thì sao bây giờ?

Do đó, ngày thứ hai sau khi hạ thánh chỉ, Lễ Bộ lập tức phái người đi đến các nhà quan trong kinh thành đăng ký danh sách tú nữ.

Tốc độ của Lễ Bộ nhanh đến nỗi khiến nhiều nhà trở tay không kịp.

Vợ chồng Thẩm Đình Văn đã bị đã bị hành động lưu loát của Lễ Bộ doạ ngốc rồi, tối qua hai vợ chồng còn thương lượng chẳng sợ gả thấp cũng muốn mau chóng đem nữ nhi định ra hôn sự, nào ngờ mới cách một ngày quan viên đã ghé thăm, trực tiếp đưa tên con gái họ… viết vào rồi?

Vợ chồng hai người thiệt phát rầu.

Thẩm Khanh Khanh căn bản không xem trọng chuyện này, vừa ăn nho vừa khuyên giải an ủi cha mẹ, “Mẹ à, hai người sợ làm gì, hoàng cô mẫu rõ ràng không thích con, bà ấy không có khả năng sẽ lưu con lại đâu.”

Trần thị cau mày, nói: “Bà ấy khẳng định sẽ không để con làm Thái Tử Phi, nhưng trong cung đã dày công tuyển tú, con cho rằng chọn xong Thái Tử Phi rồi thì không còn việc gì nữa à Khanh Khanh, Thái Tử còn có hai vị trí trắc phi, trừ ra trắc phi còn có một phòng thiếp thất đó.”

Thẩm Khanh Khanh trố mắt, nho cũng không ăn nổi nữa, “Chẳng lẽ bà ta còn muốn con làm thiếp của Thái Tử á?”

Trần thị không có trả lời, nhưng ánh mắt biểu thị nỗi lo lắng này.

Thẩm Khanh Khanh rốt cuộc không thể thả lỏng nữa.

Thẩm Đình Văn không đành lòng, ho khan một tiếng, thấp giọng nói: “Hai người đừng quá nôn nóng, Gia Dung lớn hơn Khanh Khanh hai tuổi, hiểu chuyện hơn Khanh Khanh, lại còn là biểu muội ruột của Thái Tử, nương nương nếu thật muốn tuyển từ nhóm chất nữ, nhất định cũng sẽ tuyển Gia Dung, mà bà ấy tuyển Gia Dung rồi, không có đạo lý sẽ tuyển Khanh Khanh hoặc Gia Ý nữa.”

Nào có người cô nào đã chọn một chất nữ làm chính thê cho con trai, lại chọn một người khác làm thiếp chứ? Nếu bà ta có tâm tư ấy, cũng phải xét tới mặt mũi nhà mẹ đẻ. Lão gia tử nghiêm khắc như vậy, Hoàng Hậu cũng không dám làm ông ấy tức giận.

Thẩm Khanh Khanh nhìn về phía mẫu thân, Trần thị cũng nhìn lại con gái, tầm mắt chạm nhau, hai mẹ con đều cười.

“Vẫn là cha con suy xét chu toàn.” Trần thị vui mừng nói.

Thẩm Khanh Khanh gật đầu phụ họa, nếu không có lời này của phụ thân, đêm nay hẳn là nàng ngủ không được rồi.

Ba ngày sau, các cô nương Thẩm gia đều phải tiến cung đợi tuyển.

Thẩm Gia Ý cùng Thẩm Khanh Khanh có cùng suy nghĩ, vừa không muốn trúng cử, cũng không lo lắng sẽ được chọn, cho nên thần thái hai chị em đều rất thong dong.

Thẩm Gia Dung thì khác, trước khi lên xe, nàng ta còn khẩn trương nắm lấy tay Đại phu nhân, thấp thỏm bất an.

Đại phu nhân sờ đầu con, nói như đúng rồi: “Đừng lo lắng, thân chất nữ tiến cung, nương nương nào có đạo lý không để ý mặt mũi nhà mẹ đẻ? Nếu đã định sẽ được cho thể diện, còn có ai so với con càng thích hợp hơn đây?”

Ở trong lòng Đại phu nhân, vị trí Thái Tử Phi nhất định là dành cho con gái bà.

Thẩm Gia Dung không khỏi liếc nhìn Thẩm Khanh Khanh, nàng ta còn nhớ rõ ánh mắt Thái Tử biểu ca nhìn Thẩm Khanh Khanh lần trước.

“Được rồi, lên xe đi, sau khi tiến cung thì yên tâm, ngàn vạn lần đừng rụt rè, để người chê cười.” Đại phu nhân cuối cùng dặn dò con.

Thẩm Gia Dung chỉ có thể vâng lời.

*

Trải qua buổi đầu kiểm tra thân thể, dung mạo, cuối cùng chỉ có năm mươi tú nữ thành công vào ở Trữ Tú Cung.

Tú nữ vào cung khiến Thái Tử Triệu Tắc thần thanh khí sảng, trước vòng tuyển chọn tú nữ tiếp theo, hắn đến chào hỏi Thẩm hoàng hậu, “Mẫu hậu, nhi thần muốn cưới Khanh Khanh biểu muội làm Thái Tử Phi.”

Thẩm hoàng hậu cầm trong tay danh sách tú nữ, nghe vậy mí mắt cũng chưa nâng, “Nàng ta dung mạo lẳng lơ ham hưởng lạc, không xứng làm Thái Tử Phi.”

Triệu Tắc nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Vậy mẫu hậu cảm thấy ai thích hợp?”

Thẩm hoàng hậu lúc này mới nhìn con, sau đó gõ gõ vào một cái tên trên danh sách tú nữ.

Triệu Tắc cúi đầu, kinh ngạc hỏi: “Con gái Hộ quốc công Chu Nhã?”

Thẩm hậu gật đầu, “Chu Nhã dung nhan xinh đẹp, cử chỉ đoan trang, cùng con cực kì thích hợp.”

Triệu Tắc không ngốc, Hộ quốc công trấn thủ biên cương, hắn biết mẫu thân vừa ý chính là binh quyền trong tay ông ấy, hắn chỉ thấy khó hiểu, “Nhưng tổ phụ là các lão mà…”

Hoàng hậu nhẹ giọng ngắt lời con trai, nói: “Ông ấy nếu thật muốn giúp con, tình cảm huyết thống cũng đủ rồi, nếu không thân càng thêm thân cũng thêm phí công.”

Triệu Tắc rõ ràng, suy nghĩ một lát, hắn cười làm lành nói: “Nhi thần sẽ nghe lời mẫu hậu, nhưng nhi thần thích Khanh Khanh biểu muội, để cho nàng làm trắc phi của nhi thần được không? Mẫu hậu, con đảm bảo với ngài, chỉ cần người làm theo ý con, ngày sau nhi thần nhất định chăm chỉ đọc sách, tuyệt đối không để ngài thất vọng.”

Thẩm hoàng hậu nhìn nhi tử, “Đây là lời nói thật?”

Triệu Tắc lập tức thề với trời.

Thẩm hậu một phen kéo tay nhi tử xuống, hận sắt không thành thép(6) xác nhận: “Được, ta đáp ứng con một lần này, nếu con trầm mê sắc đẹp, hoang phế…”

(6) Nguyên văn恨铁不成钢 /hèntiěbùchénggāng/, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn. Nguồn: link

“Nhi thần tuyệt đối không dám!” Triệu Tắc cười đánh gãy lời mẫu thân, đôi mắt sáng ngời hưng phấn vì sắp có được mỹ nhân.

Thẩm hậu thấy thế, thật bất đắc dĩ, lại rất hả giận.

Tống thị suốt đời làm tiểu thiếp của phụ thân, làm khổ đời mẫu thân, hiện giờ bà ta muốn cháu gái Tống thị tiếp tục làm thiếp cho con trai bà, đến chết cũng không thể xoay người.


Tác giả có lời muốn nói: Hờ hờ, mọi người đừng nóng vội, thành thân sẽ không quá xa đâu, sau đó là tình yêu sau hôn nhân~


13 || 15

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s