
Khánh Đức Đế đem đại sự tuyển tú giao cho Thẩm hoàng hậu và Thuần quý phi cùng nhau xử lý, ông chỉ cần có mặt ở ngày chung tuyển cuối cùng là được.
Thật ra Thẩm hậu, Thuần quý phi cũng khá nhàn nhã, nhóm tú nữ đều có ma ma giáo tập dạy dỗ, nếu có tú nữ cử chỉ không thích hợp hoặc đau đầu nhức óc, các nàng chỉ cần dễ dàng ra chỉ thị là được.
Ngày hôm sau đã đến chung tuyển, sáng nay, ma ma giáo tập đem 39 bức họa của các vị tú nữ trụ lại đưa tới trước mặt Thẩm hoàng hậu, Thuần quý phi, mỗi người một phần.
Thẩm hậu chậm rãi lật xem.
Thái Tử cưới vợ, Thuần quý phi không cần phải quá bận tâm, nàng đại khái nhìn sơ một lượt, chờ Thẩm hoàng hậu xem xong bức hoạ cuối cùng, Thuần quý phi mới cười hỏi: “Dựa theo ý Hoàng Thượng, lần này cần thay Thái Tử tuyển một chính phi, hai Trắc phi, hai thị thiếp, tỷ tỷ đã vừa ý ai chưa? Nếu không ngoài ý muốn gì, chúng ta hôm nay cũng nên định ra.”
Ai chả biết, chung tuyển ngày đó chỉ làm cho ra vẻ thôi.
Thẩm hoàng hậu cười cười, đẩy ra ba bức hoạ, đưa cho Thuần quý phi, “Trừ bỏ chính phi cùng một vị Trắc phi ta còn chưa quyết định, ba người này thì rất hợp tâm ý ta, muội muội xem thử thế nào.”
Thuần quý phi tiếp nhận ba bức tranh, đều là con gái danh môn, dung mạo xinh đẹp, nàng gật gật đầu, cười khen tốt.
Thẩm hoàng hậu nhìn gương mặt lộng lẫy mềm mại của Thuần quý phi, thở dài, “Về phần Thái Tử Phi và một vị Trắc phi khác chưa quyết được, ta sẽ suy xét thêm.”
Thuần quý phi nói: “Nên như thế.”
Xem xong tranh, Thuần quý phi cáo từ.
Trở lại Cung Nghi Xuân, cung nữ cận thân Bạch Lộ không khỏi nói: “Nương nương, ai làm Thái Tử Phi, vị kia trong lòng hẳn đã có ý định rồi, còn cố tình không nói cho ngài, là sợ ngài ở giữa cản trở sao?”
Thuần quý phi ngồi từ sáng sớm, giờ mệt mỏi, lười nhác dựa người lên sạp mỹ nhân(1), nghe vậy thì cười nhẹ. Thẩm hoàng hậu còn không phải là đang đề phòng nàng sao, sợ nàng ở bên Hoàng Thượng thổi gió bên gối, rồi thổi bay luôn con dâu tốt mà người ta ngàn chọn vạn tuyển. Hiện tại nàng chưa có nhi tử Thẩm hoàng hậu đã khẩn trương như vậy, nếu ngày nào đó nàng lại có mang…
(1) Nguyên văn 美人榻/ Měirén tà/: mĩ nhân tháp. Là nơi dành cho phụ nữ nghỉ ngơi, hay được gọi là “Quý Phi Tháp”, chế tác tinh xảo, hình thái ưu mỹ, bề mặt nhỏ hẹp, có thể ngồi có thể nằm, chế tác tinh xảo – Tháp ở cổ đại ban đầu chỉ cái giường đơn, “Mỹ nhân Tháp” bình thường đặt ở thư phòng hoặc đình tạ gian, vì nó thoải mái dễ chịu xinh xắn, cổ điển hoa lệ, làm cho người liên tưởng tới bức tranh “Thị nhi phù khởi kiều vô lực” [Trích ‘Trường hận ca’ – Bạch cư dị, nghĩa: Thị tỳ nâng dậy, yếu mềm như vô lực] cho nên lại xưng “Quý Phi Tháp” . Chỉ là “Mỹ nhân Tháp” đến nay, ngoại hình và phong cách cũng đã có biến đổi rất lớn. Tham khảo tại đây.

Sờ sờ bụng, ánh mắt Thuần quý phi trở nên phức tạp.
Không sinh con trai, tương lai Thái Tử đăng cơ, mẹ con các nàng và anh trai đều sẽ không sống tốt. Sinh con rồi, Khánh Đức Đế sắp gần 50, nếu Khánh Đức Đế có thể sống đến khi con trai trưởng thành, có lẽ nó còn có cơ hội, nếu Khánh Đức Đế băng hà sớm, đứa nhỏ lúc ấy sẽ chỉ cùng nàng chịu đựng tai ương.
Mà thôi, phải lo lắng cho người anh tốt của mình trước đã.
“Đi thỉnh Hầu gia đến đây.” Thuần quý phi mệt mỏi nói.
Bạch Lộ vâng lời, lập tức đi phân phó tiểu thái giám ngoài điện.
Lý Chí mới từ Điện Chính Hoà của Khánh Đức Đế đi ra, nghe được Quý Phi muội muội tìm hắn nên liền bước tới Cung Nghi Xuân.
“Nương nương có chuyện gì tìm ta thế?” Ngoài điện, Lý Chí ra dáng ra hình hành lễ với em gái.
Đây là quy củ, Thuần quý phi cũng không cản, xua xua tay, ý bảo Bạch Lộ cho cung nhân đều lui xuống.
Chờ cung nhân thối lui hết ra ngoài cửa, Thuần quý phi mới nhìn anh nói: “Ca ca đa mưu túc trí(2), em nghĩ gì cũng không qua được mắt anh phải không?”
(2) Nguyên văn老谋深算/ lǎomóushēnsuàn/: Kế hoạch chu mật, tính toán thâm sâu cao xa. Dùng để hình dung người làm việc đa mưu túc trí, nhìn xa trông rộng. Nguồn: link
Mặt Lý Chí lộ vẻ bất đắc dĩ, “Vì chuyện tuyển tú sao?”
Thuần quý phi cười, “Đoán chuẩn thế kia, ca ca đúng là đem Thẩm thất cô nương đặt trong lòng rồi.”
Lý Chí lười cãi lại, nói thẳng: “Cho dù ta có muốn cưới nàng, thì nàng ấy trưởng thành như thế kia cũng sẽ không được chọn đâu, muội muội không cần lo lắm thêm cho ta nữa.”
Đàn ông đều háo sắc, nhưng trên đời này sẽ không có người mẫu thân nào thấy vui vẻ khi nhi tử sa vào nữ sắc, Thẩm hoàng hậu đặt kì vọng cao vào Thái Tử, nên sẽ càng không đặt người có nhan sắc quyến rũ ở gần Thái Tử.
Thuần quý phi cười khẽ, “Nếu lỡ thì sao? Nếu nhỡ đâu nàng ấy được chọn, ca ca có thấy hối hận không?”
Lý Chí nhất thời không trả lời, trong đầu hiện ra hình ảnh Thẩm Khanh Khanh nổi giận đùng đùng trừng hắn. Một cô gái nhỏ lớn lên đáng yêu như vậy lại rơi vào miệng Thái Tử, đúng là tiện nghi cho Thái Tử, cũng là phá hư đời nàng.
“Thái Tử không xứng với nàng ấy.” Lý Chí nhàn nhạt nói.
Thuần quý phi cũng đã hiểu.
Huynh muội liếc nhìn lẫn nhau, gần như nói ra cùng lúc:
“Em tính toán làm sao để nàng lạc tuyển?”
“Cho dù nàng ấy lạc tuyển, Thẩm gia cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng ca ca cầu hôn đâu.”
Tiếng nói vừa dứt, trong điện một mảnh trầm mặc.
Thuần quý phi cười cong mắt, Lý Chí lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Thế thì lấy nàng đi, cưới sớm một chút, miễn cho em mỗi ngày đều thúc giục ta.”
Nếu Thẩm Khanh Khanh gả cho ai khác, hắn không đến nỗi hối hận, nhưng nghênh cưới Thẩm Khanh Khanh, hắn cũng không mấy kháng cự lắm.
*
Tối hôm sau, Khánh Đức Đế hiếm khi tới Trung Cung của Hoàng Hậu.
Sở dĩ nói là ‘hiếm’, bởi vì từ khi Thuần quý phi vào cung, Khánh Đức Đế gần như cũng chỉ qua đêm ở Cung Nghi Xuân.
Chỉ là Thẩm hoàng hậu đã sớm hết hy vọng với Khánh Đức Đế, hơn nữa Khánh Đức Đế 50 tuổi cũng lão hoá, từ lâu đã không còn phong thái tuổi trẻ khuynh đảo một chúng phi tần, Hoàng Đế có đến hay không Thẩm hoàng hậu không thèm để ý. Nhưng trên mặt vẫn vờ vui vẻ, cười đón Khánh Đức Đế vào cửa, Thẩm hoàng hậu tự mình châm trà cho hoàng đế.
Khánh Đức Đế tiếp nhận trà, nhìn thoáng qua Thẩm hoàng hậu.
Khánh Đức Đế chưa bao giờ thích Hoàng Hậu. Năm đó Tiên Đế nhất định phải thay ông tuyển hiền thê, sau đó chọn Thẩm hoàng hậu, nữ nhân này xác thật hiền đức, ăn mặc chi phí hết thảy tiết kiệm, làm đến nỗi ông đây là Hoàng Đế cũng sắp biến thành tên hôn quân xa hoa lãng phí. Tính cách không hợp khẩu vị ông, nhan sắc của Thẩm hậu cũng chỉ tính ở mức trung bình, càng không cách nào hấp dẫn được Khánh Đức Đế.
Nhưng Thẩm hoàng hậu đã sinh cho ông một đứa nhỏ kháu khỉnh, Hoàng trưởng tử Triệu Dụ môi hồng răng trắng, suy nghĩ nhạy bén, bảy tuổi đã có thể viết thơ hay khiến Thái phó vô cùng tán thưởng, Khánh Đức Đế thích đi nơi nào cũng phải mang theo Hoàng trưởng tử. Đáng tiếc Triệu Dụ đột nhiên nhiễm bệnh, triền miên trên giường hồi lâu, dùng hết các loại dược liệu quý báu, vẫn rời đi.
Thẩm hoàng hậu khóc đến khản giọng, Khánh Đức Đế một bên cực kỳ bi ai, một bên đối với Thẩm hoàng hậu có cùng nỗi đau mất con mà sinh ra vài phần thương tiếc.
Vì phần thương tiếc này, Khánh Đức Đế đã phong cho con thứ Triệu Tắc làm Thái Tử.
“Vị trí Thái Tử Phi đã quyết định rồi?” Khánh Đức Đế hỏi.
Thẩm hoàng hậu ngồi cạnh ông, cười nói: “Vốn dĩ còn chưa định được, ban ngày Thái Tử tới thỉnh an, ta để chính nó quyết định, nó xem qua tập tranh, rồi chọn con gái Hộ quốc công Chu Nhã. Ngài nhìn một chút, thật là một cô gái dịu dàng xinh xắn.” Vừa nói, bà vừa đem bức hoạ Chu Nhã đã chuẩn bị tốt đưa ra.
Khánh Đức Đế liếc mắt, cảm thấy tư thái của cô nương này quả thật không tồi.
Thẩm hoàng hậu chỉ chỉ những bức tranh khác, “Đây là những người được chọn làm Trắc phi, Hoàng Thượng có muốn xem qua không?”
Khánh Đức Đế gật gật đầu, tiếp nhận tranh, khi giở đến tờ thứ hai, Khánh Đức Đế ngẩn người, “Này, đây là Khanh Khanh?”
Thẩm hoàng hậu cười nói: “Đúng vậy, nàng theo cha mẹ đến Tô Châu ba năm, dưỡng nên người càng thêm lung linh.”
Khánh Đức Đế nhìn chằm chằm tiểu cô nương trên bức họa, nghĩ thầm đây đâu chỉ là ‘lung linh’, so với Quý Phi của ông chỉ có hơn chứ không kém, nhưng chung quy tuổi nhỏ, còn quá trẻ con, không bằng Quý Phi phong tình vạn chủng.
Vì Thẩm Khanh Khanh là cháu gái Thẩm hoàng hậu, Hoàng hậu đã chọn nàng làm Thái Tử Trắc phi, Khánh Đức Đế không có ý kiến gì nữa.
Xem xong việc chọn lựa, Khánh Đức Đế mệt mỏi, sai người chuẩn bị nước.
Thẩm hoàng hậu thuần thục đi hầu hạ ông.
Màn đêm buông xuống, Đế Hậu sóng vai nằm ở trên chiếc giường to rộng, một đêm an tĩnh.
*
Trời chưa hừng sáng, trong viện đã vang lên tiếng chim hót trong trẻo dễ nghe.
Thẩm Khanh Khanh lười biếng lật người, liếc nhìn về phía cửa sổ, nghĩ đến việc hôm nay có thể về nhà, tâm tình trở nên tốt hơn. Đệm giường ở Trữ Tú Cung quá mỏng, cứng ngắc làm nàng nằm cả người không thoải mái, ngủ hơn nửa tháng khiến nàng cảm thấy mình cũng gầy đi rồi.
Rời giường dùng cơm, rất mau một chúng tú nữ đã xếp thành mấy hàng đứng ở trước mặt ma ma giáo tập.
Các mama lại lần nữa cảnh báo mọi người quy củ diện thánh, xác nhận mỗi người đều nghe rõ, lúc này mới đưa tất cả đến trước Trung Cung.
Tới Trung Cung, nhóm tú nữ lại đợi gần hai khắc, Khánh Đức Đế, Thẩm hoàng hậu, Thuần quý phi mới từ hậu điện đi tới tiền điện.
Thẩm Khanh Khanh đứng ở hàng thứ ba, bởi vì nàng đã quá quen thuộc Đế hậu, nên lập tức nhìn về phía người đi cuối cùng, Thuần quý phi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thẩm Khanh Khanh đã thất thần trước vẻ trẻ trung và quyến rũ của Thuần quý phi, nhìn lần hai, Thẩm Khanh Khanh bỗng nhiên từ trên đôi mắt phượng một mí rực rỡ kia của Thuần quý phi nhìn ra bóng dáng của Lý Chí.
Nghĩ đến hắn ta, Thẩm Khanh Khanh lập tức thu hồi tầm mắt, không còn hứng thú với Thuần quý phi nữa.
Anh trai dối trá như vậy, Thuần quý phi này hẳn cũng không phải người tốt lành gì.
Thẩm Khanh Khanh ‘giận chó đánh mèo’ nghĩ.
Cùng lúc đó, Thuần quý phi vừa ngồi xuống bên phải Khánh Đức Đế, cũng chậm rãi đem ánh mắt đầu tiên nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh, đã thấy tiểu cô nương mặc một bộ váy dài xanh nhạt, đặt vào nhóm tú nữ đua nhau khoe sắc thì không bắt mắt lắm, nhưng nghiêm túc đánh giá, Thẩm Khanh Khanh má hồng căng mịn, mắt hạnh linh động, chỉ cần đôi mắt này đã có thể làm mờ đi vẻ đẹp tú nữ xung quanh.
Thuần quý phi cảm thán mắt chọn người của anh trai, trong lòng có chút buồn cười, người tẩu tử mình ngóng trông đã lâu lại non nớt như vậy sao?
Lại còn là “tiểu tẩu tử” cơ đấy.
“Hoàng Thượng, giờ bắt đầu chứ?” Đợi tất cả yên vị, Thẩm hoàng hậu cười hỏi.
Khánh Đức Đế gật đầu.
Kế tiếp, ma ma giáo tập bắt đầu lệnh cho năm vị tú nữ hàng đầu đi lên phía trước.
Tiểu thư nào được chọn đã sớm được điều động nội bộ, Khánh Đức Đế đánh giá thêm những tú nữ trước mắt, sau đó dựa theo ý của Thẩm hậu giữ lại thẻ bài tương ứng. Phu quân Hoàng đế nghe lời mình như vậy, Thẩm hoàng hậu lại không nhấc nỗi miếng vui vẻ nào, vui nỗi gì? Khánh Đức Đế nếu tự mình chọn lựa, có nghĩa rằng ông ấy coi trọng Thái Tử, Khánh Đức Đế càng cư xử có lệ, càng chứng minh ông ấy đối với Thái Tử lạnh nhạt xa cách.
Không bao lâu sau đã đến lượt Thẩm Khanh Khanh, một loạt năm cô gái tiến lên.
Thẩm Khanh Khanh cảm thấy mơ hồ bất an.
Thái Tử Phi đã được xác định, là con gái Hộ quốc công Chu Nhã, phụ thân khuyên nàng không nên lo lắng với điều kiện là Thẩm hoàng hậu chọn Ngũ tỷ tỷ làm Thái Tử Phi, bây giờ Ngũ tỷ tỷ thất bại, vì không làm mất mặt mũi nhà mẹ đẻ, Hoàng hậu chắc chắn sẽ từ tỷ muội các nàng chọn ra một người làm Trắc phi, Trắc phi có tôn quý đi nữa thì cũng là thiếp, Thẩm hoàng hậu nỡ để cháu gái ruột chịu thiệt thòi sao?
Thẩm Khanh Khanh lén nhìn về phía Thẩm Gia Dung đứng bên trái mình.
Mặt Thẩm Gia Dung sớm đã tái nhợt(3) khi Khánh Đức Đế tuyên bố Thái Tử Phi là ai, lúc này đã thất hồn lạc phách(4) rồi.
(3) Nguyên văn花容失色/ huā róng shīsè/: hoa dung thất sắc
(4) Nguyên văn 失魂落魄/ shīhúnluòpò/: hồn bay phách lạc; kinh hồn bạt vía
Lúc Thẩm Khanh Khanh cố gắng an ủi bản thân không cần phải quá lo lắng, Thẩm hoàng hậu đã nói: “Hoàng Thượng, Khanh Khanh từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất hợp ý ta, có thể để nàng làm Trắc phi Thái Tử.”
Thẩm Khanh Khanh biến sắc, Thẩm hoàng hậu thế mà thật sự tuyển nàng?
Nàng hoảng loạn ngẩng đầu, còn chưa thấy rõ khuôn mặt Thẩm hoàng hậu, chợt thấy Thuần quý phi bên phải Khánh Đức Đế thân mình nghiêng đi, mềm như bông ngã xuống!
“A Thuần!” Khánh Đức Đế kinh ngạc hét lên, kịp thời ôm Thuần quý phi vào lòng.
“A Thuần, nàng làm sao vậy?” Khánh Đức Đế nắm chặt bả vai gầy của Thuần quý phi, khẩn trương hỏi.
Thuần quý phi yếu ớt mở mắt, nhìn Khánh Đức Đế, khó khăn nói: “Hoàng Thượng, ta, ta thật khó chịu…”
Nói xong, Thuần quý phi lại lần nữa nhắm chặt hai mắt.
Khánh Đức Đế khẩn trương, vừa bế Thuần quý phi lên đi vào điện, vừa cao giọng trách cứ cung nhân mau đi thỉnh thái y.
Sau cú biến chuyển này, Trung Cung loạn thành một mớ hỗn độn, tuyển tú không thể không bỏ dở.
Tác giả có lời muốn nói: Anh “rể quý” họ Lý đại khái chắc là nam chính đầu tiên dưới ngòi của tôi cưới vợ nhờ em gái đi, ha ha ha
Cúc nhỏ: Thuần Quý phi có công lớn đôn đốc hôn nhân đôi chính lắm ó~
cầu có cô em chồng giống Thuần Quý Phi =)))))
ThíchThích