[Rể quý] – Chương 16

Trong văn phòng Hộ Bộ, Thẩm Đình Văn cảm thấy có chút bất an.

Buông công văn trong tay, Thẩm Đình Văn nhìn về phía ngoài cửa sổ, lúc này tuyển tú hẳn là đã kết thúc rồi đi?

Vừa nghĩ tới đó, tiểu thái giám phụ trách truyền lời cong eo đi vào, đến chỗ Thẩm Đình Văn bên này, sau đó thấp giọng nói: “Đại nhân, Bình Tây Hầu tới đây, thỉnh ngài ra ngoài một lát.”

Thẩm Đình Văn kinh ngạc, Bình Tây Hầu?

Vài vị quan viên Hộ Bộ xung quanh nghe được câu này đều ngẩng đầu nhìn sang, người khác thì thôi, chứ Bình Tây Hầu cũng đâu phải là nhân vật bình thường.

Tiểu thái giám gật gật đầu.

Thẩm Đình Văn phục hồi tinh thần, thu dọn đồ đạc trên bàn rồi cùng tiểu thái giám ra cửa.

Trong viện Hộ Bộ có cây hòe già, Thẩm Đình Văn bước ra cửa, đã thấy Lý Chí một thân áo tím đứng dưới tàng cây, tia nắng chiếu xuyên qua những cành lá, đáp loang lổ trên gương mặt tuấn tú của Lý Chí, vừa lúc chặn lại đôi mắt phượng, không để ai nhìn thấy rõ thần sắc hắn. Trong khi tự hỏi Lý Chí tìm ông vì chuyện gì, Thẩm Đình Văn đã nhanh xuống bậc thang đi về phía Lý Chí.

“Đã để Hầu gia đợi lâu.” Thẩm Đình Văn chắp tay với Lý Chí.

Lý Chí cười đáp lễ, thái độ nhã nhặn, “Đại nhân khách khí.”

Thẩm Đình Văn nhìn biểu tình của hắn mơ hồ có có cảm giác nôn nóng, vội nghiêm mặt hỏi: “Không biết Hầu gia sao lại đến đây?”

Lý Chí nhìn về hướng Đông cung, sau đó đi đến cạnh Thẩm Đình Văn, hạ giọng nói: “Thời gian cấp bách, thứ cho Lý mỗ nói thẳng, lần này Đông cung tuyển tú, nghe nói Thất cô nương cũng ở trong nhóm tú nữ, không biết đại nhân có mong đợi gì với Thất cô nương không?”

Nhắc tới con gái, Thẩm Đình Văn dự đoán được sự tình có biến, nhìn Lý Chí, ông uyển chuyển trả lời: “Tiểu nữ bị phu thê nhà ta chiều hư, nếu có thể, chúng ta vẫn muốn giữ con bé thêm hai năm, để sửa tốt tính khí cáu kỉnh của nó.”

Lý Chí tỏ ra vui mừng, nói: “Có lời này của đại nhân, vậy Lý mỗ cũng không dám giấu ý đồ đến đây. Không dối gạt đại nhân, từ ngày ở Tiểu Tuyền tự ngẫu nhiên gặp gỡ, Lý mỗ đã nhớ mãi không quên Thất cô nương, có tâm cầu thú nàng. Chỉ là ta lớn hơn Thất cô nương rất nhiều, cũng tự biết sẽ thiệt thòi cho nàng ấy, cố tình chậm chạp chưa tới cửa.”

Thẩm Đình Văn: […]

Vị quyền thần ngự tiền tân sủng này, thế mà coi trọng con gái của ông?

Lý Chí chờ Thẩm Đình Văn hết khiếp sợ, tiếp tục nói: “Hôm nay chung tuyển, Hoàng Thượng chọn con gái Hộ quốc công làm Thái Tử Phi, ngay sau đó Hoàng Hậu nương nương lại tán thưởng Thất cô nương thông tuệ lanh lợi, muốn chọn làm Thái Tử Trắc phi.”

Thẩm Đình Văn nghe vậy, nhất thời cau mày. Thái Tử Phi cũng được, Thái Tử Trắc phi cũng thế, đều là nữ nhân của Thái Tử, nhưng Thái Tử phong lưu thành tánh, ông căn bản không hề muốn con gái vào Đông cung, cả đời tranh sủng, suốt ngày tính kế cùng người khác. Hơn nữa, em gái Hoàng Hậu này của ông rốt cuộc có ý tứ gì, lần trước tặng lễ, Hoàng Hậu còn làm mất mặt nữ nhi, rõ ràng là chẳng vui vẻ gì, sao hôm nay lại bỏ đi cháu gái ruột không chọn, ngược lại lại điểm tên Khanh Khanh nhà ông?

“Hoàng Thượng nói thế nào?” Thẩm Đình Văn khẩn trương hỏi.

Lý Chí liếc mắt nhìn ông thật sâu, nhắc nhở: “Đại nhân à, hôm nay tuyển tú chỉ là làm ra vẻ, rốt cuộc ai trúng cử, Hoàng Hậu nương nương khẳng định đã sớm xin chỉ thị với Hoàng Thượng. Chỉ là, hôm trước Quý Phi nương nương cùng Hoàng Hậu thương nghị, Hoàng Hậu nói Thái Tử Phi và một vị phi khác còn chưa định đoạt, hẳn là tối qua gặp Hoàng Thượng, Hoàng Hậu mới xác định người được chọn, chính là Chu Nhã cùng Thất cô nương.”

Thẩm Đình Văn đáy lòng phát lạnh, “Hoàng Thượng đồng ý rồi?”

Lý Chí cười gượng, “Tối hôm qua hẳn Hoàng Thượng đã đồng ý, nếu không hôm nay Hoàng Hậu sẽ không nhắc tới Thất cô nương, nhưng Quý Phi nương nương biết ta có lòng với Thất cô nương, phát hiện Hoàng Thượng muốn đáp ứng, Quý Phi nhất thời tình thế cấp bách ngất đi, để tuyển tú tạm hoãn.”

Tim của Thẩm Đình Văn theo lời Lý Chí nói lên lên xuống xuống, cái trán cũng đầy mồ hôi.

Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Đình Văn bỗng nhiên nhìn thấy bước ngoặc. Thuần quý phi có thể sủng quan hậu cung, tuyệt đối sẽ không vì chuyện nhỏ mà ngất xỉu, nếu biết anh mình thích Khanh Khanh, Thuần quý phi khẳng định là cố ý bất tỉnh. Hiện tại Lý Chí tới tìm ông, thể hiện rằng Thuần quý phi có thể nắm chắc việc khiến Hoàng Thượng thay đổi quyết định.

Ông mới nghĩ thế, Bình Tây Hầu bỗng nhiên khom lưng hành lễ với ông, ngữ khí thành khẩn: “Đại nhân, đừng trách Lý mỗ ta bỏ đá xuống giếng, chỉ là Hoàng hậu có quyết định trước, muốn Quý Phi từ giữa can ngăn, cần thiết phải có lý do thích hợp mới được. Thời gian eo hẹp, nếu đại nhân vừa mắt ta chịu đồng ý hôn sự, ta sẽ cho người thông báo nương nương, nếu đại nhân không nghĩ đến việc này, vậy xem như ta chưa từng đến Hộ Bộ, Quý Phi cũng tuyệt không lắm miệng nửa câu trước mặt Hoàng Thượng.”

Thẩm Đình Văn theo bản năng nâng Lý Chí dậy trước, “Một phen tâm ý của Hầu gia, bản quan đây không đảm đương nổi, mau đứng lên trước đi.”

Lý Chí lần nữa đứng thẳng, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thẩm Đình Văn.

Thẩm Đình Văn lâm vào khó xử. Không đồng ý Lý Chí cầu hôn, Quý Phi không có lý do khuyên can Hoàng Thượng, vậy con gái sẽ phải vào Đông cung. Nhưng đáp ứng Lý Chí rồi, con gái sẽ vui vẻ sao? Phụ thân sẽ đồng ý chứ? Xét cho cùng thì Thẩm gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng Hậu, Lý Chí là thân ca ca của Quý Phi, cho dù ai cũng sẽ cho rằng quan hệ hai nhà như nước với lửa.

Lý Chí đợi một lát, thấy Thẩm Đình Văn chậm chạp không trả lời, hắn trầm giọng thở dài, “Ta ngưỡng mộ Thất cô nương, còn Thất cô nương chưa chắc vừa mắt ta, hiện tại cưỡng cầu như thế thật không phải lẽ của quân tử, chỉ vì tình thế bắt buộc, nếu đại nhân không có biện pháp ổn thoả hơn, vậy Quý Phi chỉ có ta là cái lý do chính đáng để khuyên ngăn Hoàng Thượng thôi.”

Thẩm Đình Văn rõ ràng, cho dù Thuần quý phi được sủng ái, nàng cũng không thể tùy ý can thiệp chuyện tuyển tú của Thái Tử.

Đắn đo tới lui, Thẩm Đình Văn hổ thẹn đáp: “Ý tốt của Hầu gia hạ quan cảm kích sâu sắc, chỉ là sự tình quan trọng, Hầu gia có thể cho phép hạ quan cùng người nhà thương nghị không?”

Lý Chí suy nghĩ, trầm giọng nói: “Hoàng Thượng đã tuyên thái y chẩn trị cho Quý Phi, Quý Phi nàng, nàng hẳn là sẽ không hôn mê được lâu, một khi tỉnh lại nhất định phải đưa lời giải thích hợp lý cho Hoàng Thượng, đại nhân rời cung chỉ sợ muộn rồi, cùng bàn bạc với Thẩm các lão có lẽ vẫn kịp.”

Thẩm Đình Văn đoán được Thuần quý phi giả vờ bất tỉnh, có thái y ở đây, ai có thể diễn lâu được chứ?

“Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đi tìm phụ thân, cho dù kết quả thế nào, hạ quan đều thiếu Hầu gia một phần ân tình.” Thẩm Đình Văn vừa nói, vừa trả lại đại lễ với Lý Chí.

Lý Chí nhanh dời bước, tự giễu: “Lý mỗ cũng chỉ vì bản thân, chỉ mong đại nhân chớ trách ta giậu đổ bìm leo.”

Thẩm Đình Văn liên tục lắc đầu, lại lần nữa nói lời cảm tạ, Thẩm Đình Văn vội vàng đi về hướng nội các.

Thẩm Cừ tái mặt khi nghe nhi tử nói xong ngọn nguồn mọi việc.

Đứa con gái Hoàng hậu này của ông từ nhỏ đã không thích Tống thị, Khanh Khanh lớn lên giống Tống thị như vậy, nó chọn Khanh Khanh làm Thái Tử Trắc phi chắc chắn không bởi vì thích, mà gần như là nhân cơ hội trả thù. Lại nói cái thói phong lưu của Thái Tử kia, cho dù tính nó là thân cháu ngoại Thẩm Cừ thì ông cũng thấy chướng mắt.

Nhưng không lấy Thái Tử, thì phải chọn Lý Chí.

Lý Chí sao, Thẩm Cừ không thể nhìn thấu người này. Nói Lý Chí đạo đức giả, ai có thể giả đến độ hoàn hảo(*) như vậy? Nói Lý Chí là hiền thần đích thật, lấy xuất thân thương nhân như hắn ta, lại quá không có khả năng.

(*) Nguyên văn Thiên y vô phùng 天衣无缝 /tiān yī wú fèng/ (từ cuối là động từ, có nghĩa là khâu vá, đọc là /phùng/, còn danh từ có nghĩa là đường khâu, đọc là /phúng/). Nghĩa: y phục của thần tiên không có đường khâu; dùng để hình dung sự việc hoàn mỹ, kế hoạch chu toàn, làm việc không lưu lại dấu tích. Nguồn: link

“Phụ thân, nếu không ngài đi khuyên nhủ Hoàng Hậu?” Thẩm Đình Văn đề nghị, nếu Hoàng Hậu sửa ý, vậy thì không cần gả con gái cho ai hết.

Thẩm Cừ hừ lạnh một tiếng, thấp giọng trách mắng: “Nếu nó sợ ta, việc này đã không làm như vậy, huống chi nó tuyển Khanh Khanh khẳng định đã cùng Hoàng Thượng nói rồi, nếu ta đi khuyên, nó cũng không dám ở trước mặt Hoàng Thượng lật lọng.”

Thẩm Đình Văn sầu chết vì lo, “Vậy chúng ta phải làm cái gì bây giờ? Thời gian gấp gáp, chúng ta cũng không thể đi hỏi ý của Khanh Khanh…”

“Lệnh của cha mẹ lời người mai mối, hỏi con bé làm gì?” Thẩm Cừ trừng mắt nhìn con, phụ thân thế này, trách sao được cháu gái nhỏ dám chống đối ông.

Không hề báo trước mà bị ăn mắng, Thẩm Đình Văn mím môi, đau lòng nhìn mặt đất. Ông có quan hệ khắng khít với con gái, chuyện hôn nhân đại sự tất nhiên muốn suy xét theo tâm ý của con bé, lão gia tử lại quen làm người cha nghiêm khắc, nhưng nghiêm khắc cũng có tác dụng đâu, Hoàng Hậu làm việc cũng không bận tâm đến thái độ lão gia tử.

“Lấy Bình Tây Hầu đi.” Thẩm Cừ nghiêm mặt nói.

Con gái gả cho Thái Tử làm Trắc phi, đời này sẽ luôn bị người khác đè đầu, tuyệt không dễ dàng, gả cho ân nhân cứu mạng là Lý Chí, ít nhất còn có vài phần khả năng nhân duyên mỹ mãn.

Phải chọn một trong hai, Thẩm Đình Văn càng vừa ý Lý Chí hơn, hiện giờ lão gia tử đã lên tiếng, Thẩm Đình Văn lập tức đi trả lời với Lý Chí.

*

Hậu điện Trung Cung, Thuần quý phi nhắm mắt nằm trên giường, mày nhíu lại, nhìn thấy mà thương.

Khánh Đức Đế ngồi bên mép giường, không kiên nhẫn nhìn thái y bắt mạch cho người phụ nữ ông yêu.

Thẩm hoàng hậu đứng sau Khánh Đức Đế, ra vẻ quan tâm.

Thái y bắt mạch ước chừng hai khắc, mới thật cẩn thận thả tay Thuần quý phi, khom lưng báo với Khánh Đức Đế ,“Hồi Hoàng Thượng, thần có chuyện muốn hỏi cung nữ bên người nương nương.”

Khánh Đức Đế lập tức nhìn về phía Bạch Lộ.

Bạch Lộ khẩn trương nói: “Đại nhân ngài cứ việc hỏi, nô tỳ nhất định biết gì nói nấy.”

Thái y  một tiếng, hỏi nàng: “Xin hỏi nương nương có nguyệt sự trong người không?”

Bạch Lộ không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu.

Thái y tiếp tục hỏi: “Vậy nguyệt sự lần trước của nương nương là ngày mấy?”

Bạch Lộ lục lại trí nhớ, lập tức báo ngày.

Thái y cười, xoay người nhìn về phía Khánh Đức Đế, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, theo tình trạng mạch đập của nương nương hiện tại, bảy tám phần là hỉ mạch, nhưng nghĩ hẳn là thiếu ngày, mạch tượng chưa đặc biệt rõ ràng, phải chờ một đoạn thời gian mới có thể xác định được.”

Khánh Đức Đế vừa mừng vừa sợ, kích động cầm tay Thuần quý phi,“Là thật sao?”

Thái y cười nói, “Hoàng Thượng nếu không tin, vậy lại thỉnh thêm vài vị thái y đến xem.”

Khánh Đức Đế tin rồi, ông đương nhiên muốn tin, ông vẫn luôn ngóng trông Thuần quý phi có thể sinh được đứa con trai cho mình, hiện tại cuối cùng cũng thấy được hi vọng rồi!

Thẩm hoàng hậu nhìn mặt rồng mừng rỡ của Thành Đức Đế, đáy lòng chua xót, ổn định cảm xúc, Thẩm hoàng hậu quan tâm hỏi thái y: “Vậy Quý Phi vì sao lại hôn mê?”

Thái y nói: “Thai của Quý Phi mới chớm, có khả năng khí huyết không đủ, nhưng cũng không đáng lo ngại, về sau tỉ mỉ chăm sóc là được.”

Khánh Đức Đế nhẹ nhàng thở ra, đang muốn hỏi thái y Quý Phi khi nào sẽ tỉnh, bàn tay nhỏ ông đang nắm bỗng nhiên giật giật.

Khánh Đức Đế lập tức cúi đầu.

Thuần quý phi dần tỉnh lại, đôi mắt đẹp mê mang nhìn ông, “Hoàng Thượng, ta làm sao vậy?”

Khánh Đức Đế hào hứng nói: “Nàng mới ngất xỉu, thái y bắt mạch, nói là hỉ mạch đó!”

Thuần quý phi ngây ngẩn cả người, đối mặt với Khánh Đức Đế trong chốc lát, nàng chậm rãi đem tay đặt lên bụng nhỏ, trong lòng dở khóc dở cười. Vì để anh trai có thể cưới được cô nương mình yêu mến, nàng bất đắc dĩ mới giả vờ bất tỉnh, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, lại nặn ra được một đứa nhỏ.

“Chúc mừng muội muội, sau này muội cần phải dưỡng thai thật tốt, không thể để hao tâm tốn sức đâu.” Thẩm hoàng hậu ở một bên chúc mừng nói.

Thuần quý phi gật gật đầu, dịu dàng đáp: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.”

Khánh Đức Đế lại dặn dò Thuần quý phi rất nhiều, Thẩm hoàng hậu bàng quan đứng một bên, chờ Khánh Đức Đế cuối cùng cũng dặn dò xong, Thẩm hoàng hậu mới nhẹ giọng dò hỏi: “Hoàng Thượng, nhóm tú nữ còn chờ bên ngoài, không bằng để muội muội nghỉ ngơi ở đây, chúng ta lại tiếp tục nhé?”

Tuyển tú là chuyện lớn, không nên chậm trễ, Khánh Đức Đế theo bản năng gật gật đầu.

Tay Đế Phi còn nắm nhau, mặt Thuần quý phi vẫn mỉm cười, lại trộm dùng ngón tay nhỏ câu lấy bàn tay to của Khánh Đức Đế.

Động tác nhỏ làm nũng này đương nhiên khơi dậy chủ ý Khánh Đức Đế, cùng Thuần quý phi liếc nhìn, Khánh Đức Đế khụ khụ, sửa lời, “Trẫm có chút mệt mỏi, ngày mai lại tiếp tục.”

Nói xong, Khánh Đức Đế sai người chuẩn bị nhuyễn kiệu, ông muốn cùng Thuần quý phi về cung Nghi Xuân.

Thẩm hoàng hậu âm thầm nắm chặt tay.

Nhìn theo Đế Phi ân ái rời đi, Thẩm hoàng hậu vừa hận vừa lo. Thuần quý phi sớm không ngất trễ không xỉu, một hai phải lựa ngay lúc chọn Thái Tử Phi lại có mang, hay là Thuần quý phi không muốn Thái Tử cưới con gái Hộ quốc công, chuẩn bị lúc ở bên Hoàng Thượng thổi gió bên gối thổi đi chuyện này? Còn nữa, Thẩm hoàng hậu càng lo lắng bụng Thuần quý phi hơn, nếu thai này của Thuần quý phi là con trai, vậy địa vị Thái Tử …

Đúng là đồ hồ ly tinh chết tiệt mà!


15 || 17

2 Comments

  1. vanmiumiu nói:

    Chịu anh Thẩm Cừ ghê, lâu lâu ảnh suy nghĩ yên tâm ghê

    Thích

  2. Tiểu Đào tử nói:

    Toát mồ hôi thay Khanh Khanh mà

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s