
Cung Nghi Xuân, Khánh Đức Đế cho các cung nhân chướng mắt lui hết, chỉ còn mình ông cùng Thuần quý phi thủ thỉ tâm tình.
“Dưỡng thai cho tốt, sang năm sinh một thằng nhóc béo cho trẫm.” Khánh Đức Đế ôm Thuần quý phi, cúi đầu hôn tóc nàng.
Thuần quý phi lắc đầu, vuốt bụng nói: “Vẫn nên sinh con gái đi, cho bớt lo.”
Ánh mắt Khánh Đức Đế khẽ đổi.
Thẩm hoàng hậu, Thái Tử đề phòng Thuần quý phi ông đã sớm biết rõ, nhưng Quý Phi không những không cậy sủng sinh kiêu, ngược lại còn muốn sinh nữ nhi để tránh tị hiềm.
Đối với Thẩm hoàng hậu, Khánh Đức Đế không có tình yêu, đối với Thuần quý phi, Khánh Đức Đế vừa yêu vừa hận, hận vì đã gặp nhau quá muộn.
“Hết thảy đã có trẫm, nàng cái gì cũng không cần lo lắng.” Khánh Đức Đế thấp giọng bảo đảm.
Thuần quý phi không muốn đi phân biệt lời Hoàng đế nói có mang thâm ý gì không, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Khánh Đức Đế hiện giờ là một người đàn ông trung niên nhưng vẫn giữ được sự ung dung uy nghiêm, Thuần quý phi nhẹ cắn môi, muốn nói lại thôi.
Khánh Đức Đế cười, hỏi “Làm sao vậy?”
Thuần quý phi dường như vô cùng khó xử, “Hoàng Thượng, nếu ta phạm vào tội khi quân, ngài sẽ phạt ta chứ?”
Khánh Đức Đế giả như suy tư một lát, nghiêm túc nói: “Nàng nói trước cho ta nghe thử.”
Thuần quý phi nghe vậy, lập tức lùi vào lòng ngực đế vương, chơi xấu đáp: “Thế thì ta không nói.”
Mỹ nhân trẻ trung quyến rũ ướt át, Khánh Đức Đế vẫn luôn yêu thương sâu đậm, xoa vành tai Thuần quý phi, ông cười nói: “Nói đi, cho dù khi quân, trẫm cũng không trị tội nàng.”
Thuần quý phi lúc này mới tươi cười, chuyển thân thành ngồi quỳ, nàng lôi kéo bàn tay to của Khánh Đức Đế, lộ vẻ tinh ranh, “Hoàng Thượng, thật ra vừa nãy tuyển tú là ta cố ý té xỉu, ngài có biết vì sao không?”
Khánh Đức Đế hơi giật mình, theo bản năng nhìn về phía bụng ái phi.
Thuần quý phi lập tức sờ bụng, bật cười nói: “Không phải bởi vì cái này, nếu không phải ngài thỉnh thái y tới, ta cũng không biết chính mình hoài thai.”
Khánh Đức Đế hồ đồ, “Vậy sao nàng ngất đi?”
Thuần quý phi không nói, mắt phương nhìn chăm chú đế vương hồi lâu, mới thấp thỏm đáp: “Bởi vì, bởi vì ca ca thích Thẩm gia Thất cô nương, anh ấy từng này tuổi mới thật vất vả có ý kết hôn, ta không nỡ để tiểu tẩu tử gả vào Đông Cung.”
Khánh Đức Đế sợ ngây người, Lý Chí thích Thẩm Khanh Khanh?
“Hoàng Thượng, ngài đã đáp ứng không phạt ta rồi đó, không được đổi ý.” Thuần quý phi rụt rè quơ quơ tay đế vương.
Khánh Đức Đế hoàn hồn, nhìn bộ dáng Thuần quý phi nhu nhược đáng thương, Khánh Đức Đế cười nói: “Không phạt, trẫm chỉ cảm thấy ngoài ý muốn, ca ca nàng làm sao lại coi trọng Khanh Khanh, Khanh Khanh mới từ Tô Châu trở về mà?”
Thuần quý phi nhẹ nhàng thở ra, cười giải thích: “Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là ngài se tơ hồng đấy, trước đó không phải ngài lệnh anh ta đi bắt Tào Hùng sao, anh ấy biết được Tào Hùng giấu mình trong một ngôi chùa nhỏ ở Thương Châu, lập tức ngựa không dừng vó đuổi đến, trùng hợp gặp một nhà Thẩm tam gia hồi kinh, lúc đó đang tránh mưa, nghỉ chân tại chùa. Sau khi anh ấy xuất hiện, Tào Hùng dưới tình thế cấp bách bắt Thất cô nương làm con tin, vì thế ca ca xem như là anh hùng cứu mỹ nhân đấy.”
Khánh Đức Đế bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp kia của Thẩm Khanh Khanh, Lý Chí động tâm cũng là lẽ thường.
Thuần quý phi tiếp tục nói: “Anh trai thích Thất cô nương, chỉ là chúng ta cùng Thẩm gia… Anh ấy sợ Thẩm gia không đáp ứng, nên chậm chạp không đi cầu hôn, nào ngờ Thất cô nương vừa trở về đã kịp chuyện ngài tuyển tú cho Thái Tử. Hoàng Thượng à, tính tình anh ta ngài cũng biết, không tranh không đoạt, nhưng ta làm muội muội, mấy năm nay bởi vì hôn sự anh ấy mà rầu thúi ruột, hiện giờ thật vất vả thấy được hy vọng, ta, ta thà rằng bị ngài trách phạt, cũng không thể trơ mắt nhìn người trong lòng của ca ca vụt mất.”
Khánh Đức Đế vỗ vỗ tay nhỏ ái phi, tỏ vẻ nghe hiểu, nhưng nghĩ đến việc ông đã đồng ý Thẩm hoàng hậu chọn Thẩm Khanh Khanh làm Thái Tử Trắc phi, Khánh Đức Đế quái lạ hỏi: “Nếu nàng đã có ý này, sao trước khi chung tuyển Hoàng Hậu muốn chọn Thẩm Khanh Khanh, nàng thế nào không cùng trẫm nói?”
Thuần quý phi hơi do dự, rồi cũng nói ra tình hình thực tế: “Buổi sáng tỷ tỷ nói Thái Tử Phi cùng một vị sườn phi nàng vẫn chưa quyết ai mới tốt, ta cũng vừa mới biết nàng đã coi trọng Thất cô nương. Chuyện này, này dù sao cũng là tuyển phi cho Thái Tử, ta cũng không thể hỏi tỷ ấy tới cùng được.”
Khánh Đức Đế rõ ràng, ông cũng có thể đoán được Thẩm hoàng hậu vì sao phải giấu diếm Thuần quý phi. Thẩm hoàng hậu đoán cũng đúng, Thuần quý phi đúng thật là có ‘thổi gió’ với ông, nhưng Thuần quý phi nhớ thương tẩu tử của mình, chứ không phải con gái Hộ quốc công mà Thẩm hoàng hậu tâm tâm niệm niệm.
“Nàng yên tâm, Khanh Khanh sẽ không vào Đông Cung.” Khánh Đức Đế bảo đảm, lại nói tiếp: “Nhưng có tứ hôn hay không, trẫm cũng muốn hỏi trước ý tứ Thẩm Cừ.”
Nếu Thẩm Cừ không muốn cùng Lý Chí kết thân, ông người làm vua này cũng không thể cố ép một vị các lão tùy tiện gả cháu gái.
Thuần quý phi vội nói: “Hẳn nên vậy, nếu Thẩm gia không muốn, Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng bởi vì huynh muội chúng ta mà làm lạnh lòng Thẩm các lão.”
Khánh Đức Đế cười gật đầu.
Trở lại điện Chính Hoà, Khánh Đức Đế sai người đi tuyên Thẩm Cừ đến đây.
Nội các cách không xa, Thẩm Cừ rất nhanh đã đến.
Khánh Đức Đế đầu tiên là cùng Thẩm Cừ nói về triều chính, chính sự nói xong, Khánh Đức Đế mới cười nói: “Mấy ngày gần đây Quý Phi cùng Hoàng Hậu chủ trì việc tuyển tú, nhìn thấy Khanh Khanh xinh đẹp đoan trang, Quý Phi cố ý thay Bình Tây Hầu cầu thú(*) Thất cô nương, nhờ trẫm tới nói tốt với ông, không biết ý Nguyên Thanh thế nào?”
(*)Thú: cưới, kết hôn
Tâm tình Thẩm Cừ rất phức tạp.
Hoàng Thượng này, rõ ràng trước đó theo đề nghị con gái mình muốn chọn Khanh Khanh làm Thái Tử Trắc phi, hiện tại lại vì dăm ba câu của Thuần quý phi mà đổi chiều gió, thật sự là có tiềm chất hôn quân mà, mặc kệ với tư cách làm cha Hoàng Hậu hay là các lão, Thẩm Cừ đều không vui nổi. Nhưng, Thẩm Cừ vẫn là một vị tổ phụ, suy xét cho cháu gái, Thuần quý phi có thể thuyết phục Khánh Đức Đế đổi ý, Thẩm Cừ rất vui mừng.
“Bình Tây Hầu là nhân tài trụ cột của triều đình, Khanh Khanh bị cha mẹ nó chiều thành kiêu căng, thật sự không xứng với Hầu gia.” Thẩm Cừ trả lời khiêm tốn, nghĩ thầm nếu cháu gái có thể lạc tuyển, Thái Tử, Lý Chí ai cũng không gả mới là tốt nhất.
Khánh Đức Đế nhìn Thẩm Cừ đối diện, lại có một suy nghĩ khác.
Thẩm Cừ không muốn cùng Lý Chí kết thân, chẳng lẽ là muốn nghiêng về hướng Hoàng Hậu – Thái Tử?
Nói thật lòng, Khánh Đức Đế không biết cái thai này của Thuần quý phi có thể sinh hoàng tử không, ông càng lo lắng trăm năm sau Thái Tử sẽ trả thù Quý Phi. Nhưng trước mắt ông có ba đứa con trai, một đứa tàn tật một đứa tuổi nhỏ, chỉ có Thái Tử có thể truyền đại vị, nhưng vì Quý Phi mà phế đi Thái Tử lại càng không thể. Nếu có thể thúc đẩy Thẩm gia, Lý gia liên hôn, như vậy cho dù Thái Tử đăng cơ muốn đối phó huynh muội Quý Phi, vì con cháu, Thẩm gia cũng sẽ đi cầu tình.
Nghĩ đến đây, Khánh Đức Đế cười nói: “Nguyên Thanh lo nhiều rồi, kì thật Bình Tây Hầu đã sớm có lòng với Khanh Khanh, bọn họ hai người trai tài gái sắc, lại có một đoạn duyên phận anh hùng cứu mỹ nhân, quả thật là duyên trời tác hợp, ông nói có phải không?”
Thẩm Cừ vốn dĩ đồng ý đem cháu gái gả cho Lý Chí, nghe ra ý muốn tác hợp của Khánh Đức Đế, ông thuận nước đẩy thuyền, “Hầu gia tuấn tú lịch sự, nếu có thể gả cho Hầu gia làm vợ, là may mắn của Khanh Khanh.”
Khánh Đức Đế rất vừa lòng, cất cao giọng nói: “Nếu đã thế, ngày mai lúc tuyển tú, trẫm sẽ thuận tiện thay hai nhà các người tứ hôn.”
Thẩm Cừ trong lòng cười khổ, chỉ có thể bái tạ.
Thẩm Khanh Khanh căn bản không biết trong cung đã xảy ra chuyện gì.
Thuần quý phi té xỉu không lâu, các tú nữ chưa được chọn đều bị mama giáo tập đưa về Trữ Tú Cung. Trên đường về, Thẩm Khanh Khanh cảm giác có rất nhiều người nhìn mình, đặc biệt là ánh mắt Ngũ tỷ tỷ Thẩm Gia Dung, khiến nàng cảm thấy như bị kim đâm. Thẩm Khanh Khanh trong cái khổ mà tự mua vui nghĩ ngợi, có cái danh phận Trắc phi thôi đã khiến cho Ngũ tỷ tỷ đỏ mắt thế này, nếu có Chu Nhã người được điểm tên làm Thái Tử Phi ở đây, Ngũ tỷ tỷ có phải sẽ muốn nhào qua cắn chết người ta không?
Chế nhạo rồi chế giễu, trở lại phòng nhỏ của mình, Thẩm Khanh Khanh cuối cũng cũng không giữ nổi bình tĩnh, căng người ngồi trên ghế.
Thái Tử Trắc phi, hoàng cô mẫu thế mà muốn nàng tiến vào Đông Cung.
Trải qua phong ba thọ lễ với con hoàng oanh kia, Thẩm Khanh Khanh có ngu ngốc cũng biết Thẩm hoàng hậu không thích mình, sắp xếp hôm nay nói rõ là muốn chỉnh nàng, biết rằng Thẩm hoàng hậu vô cùng hiểu Thái Tử, biết cháu gái nhà mình không muốn vào Đông Cung làm thiếp.
Hiện tại nên làm gì bây giờ?
Thẩm Khanh Khanh cực kì sốt ruột, nếu có thể, nàng thật muốn lao ra khỏi Trữ Tú Cung đi tìm tổ phụ, cầu tổ phụ mau đi dạy dỗ con gái của ông đi.
Đáng tiếc giáo tập ma ma trông giữ vô cùng nghiêm khắc với nhóm tú nữ, Thẩm Khanh Khanh có muốn dùng bạc hối lộ thì người ta cũng sẽ không nhận.
Thẩm Khanh Khanh sầu thúi ruột, sầu đến nỗi nàng cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau lúc dùng bữa sáng, Thẩm Gia Ý trộm nói với Thẩm Khanh Khanh: “Thất muội muội mau nhìn, đôi mắt Ngũ tỷ tỷ muốn dán lên người em luôn kìa.”
Thẩm Khanh Khanh coi như không thấy, vốn dĩ đã không muốn ăn uống, nhìn thấy Thẩm Gia Dung lại càng ăn không vô.
Thẩm Gia Ý thấy đường muội uể oải ỉu xìu, nàng bỗng nhiên ý thức được cái gì, thấp giọng hỏi: “Em không muốn à?”
Xét về địa vị, Thái Tử Trắc phi khẳng định không bằng Thái Tử Phi, nhưng Trắc phi cũng rất tôn quý, chỉ cần không phạm sai, tương lai Thái Tử kế vị lập tức có thể phong phi, làm chủ một cung. Thẩm Gia Ý biết đường muội và nàng đều không thích Thái Tử, nhưng nàng cũng không nghĩ tới đường muội sẽ mâu thuẫn đến thế, dù sao cũng có kha khá khuê tú muốn làm Trắc phi mà vẫn không thành.
Thẩm Khanh Khanh cái gì cũng không nói.
Mama giáo tập nhìn lại đây, Thẩm Gia Ý rụt cổ, đem một bụng lời nói đều nuốt trở vào.
Canh giờ vừa đến, mama giáo tập lại lần nữa đưa tú nữ đã tỉ mỉ trang điểm đến Trung Cung.
Hậu điện Trung Cung, Thẩm hoàng hậu nhìn đôi ghế mà hôm qua Khánh Đức Đế, Thuần quý phi đã ngồi, thầm ưu sầu. Nhóm tú nữ đã đợi bên ngoài hai khắc, hai người thế nào còn chưa tới? Chẳng nhẽ Thuần quý phi còn muốn phá hỏng lần tuyển này?
Bà mới nghĩ đến đây, một tiểu thái giám tiền điện đã vội vàng chạy tới, “Nương nương, Hoàng Thượng mới từ điện Chính Hoà lại đây, đã ngồi ở phía tiền điện, thỉnh ngài đi qua.”
Thẩm hoàng hậu vội vàng đứng lên, đến tiền điện, đã thấy Khánh Đức Đế tới rồi, ghế bên phải lại trống không.
“Hoàng Thượng, Quý Phi muội muội đâu ạ?” Thẩm hoàng hậu cười hỏi.
Khánh Đức Đế nhàn nhạt nói: “Nàng ấy có thai, không nên vất vả, trẫm hôm nay rất bận, bắt đầu đi.”
Nói xong, Khánh Đức Đế lập tức nhìn về phía một chúng tú nữ.
Thẩm Gia Dung, Thẩm Khanh Khanh đều đứng ở hàng thứ nhất.
Thẩm hoàng hậu chuẩn bị nói lại lời khen Thẩm Khanh Khanh hôm qua, Khánh Đức Đế đã chắn ngang, “Gia Dung bản tính thuần lương thanh nhã như cúc, có vài phần khí khái của Hoàng Hậu, nên tuyển nàng làm Thái Tử Trắc phi đi.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc!
Thẩm Gia Dung vui mừng khôn xiết. Nàng muốn làm Thái Tử Phi nhất, nhưng danh hiệu Thái Tử Phi đã mất, Thẩm Gia Dung lùi về lại cầu làm Trắc phi, hôm qua Hoàng Hậu muốn chọn Thẩm Khanh Khanh, Thẩm Gia Dung như thể bị người siết họng, chèo chống một đêm suýt nữa nghẹn chết, không ngờ hôm nay quanh co, Khánh Đức Đế lại tự mình chọn nàng ta!
Thẩm Gia Dung mừng như điên mà cười ngây ngất.
Thẩm Khanh Khanh so với nàng ta càng vui hơn. Nếu Ngũ tỷ tỷ thành Thái Tử Trắc phi, vậy Thẩm hoàng hậu cho dù muốn chỉnh nàng, cũng không có khả năng tuyển luôn hai cháu gái nhà mẹ đẻ được.
Về phần Thẩm hoàng hậu, bà cực kì ngoài ý muốn, cứ tưởng Thuần quý phi sẽ buông lời gièm pha thay đổi người làm Thái Tử Phi của bà, kết quả lại thay chuyện của Thẩm Khanh Khanh.
“Hoàng Hậu, cảm thấy thế nào?” Khánh Đức Đế nhìn Thẩm hoàng hậu hỏi.
Thẩm hoàng hậu tươi cười chân thành, “Ta cũng cảm thấy Gia Dung không tồi.”
Bằng cách này, Thẩm hoàng hậu đã ‘tự vả’ mình trước mặt chúng tú nữ, nhưng ai có thể chân chính làm chủ thay Hoàng Thượng đâu?
Đợi vị trí Thái Tử Phi, hai vị Trắc phi, hai vị quý thiếp đều được chọn xong, lần tuyển tú này chính thức kết thúc.
Thẳng đến giờ phút này, Thẩm Khanh Khanh mới hoàn toàn yên tâm, chỉ còn lại nỗi nghi hoặc với chuyện Khánh Đức Đế thay đổi chủ ý.
Bởi vì nghi ngờ, Thẩm Khanh Khanh trộm nhìn về phía Khánh Đức Đế, không ngờ Khánh Đức Đế cũng đang nhìn nàng!
Tầm mắt chạm nhau, vào lúc Thẩm Khanh Khanh do dự muốn quay đầu lảng tránh thì người dượng làm Hoàng đế lại cười với nàng, một nụ cười rất cao thâm khó đoán.
Thẩm Khanh Khanh: […]
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ế?
Khánh Đức Đế cũng không để cô gái nhỏ bối rối lâu, Thẩm Khanh Khanh vừa về Thẩm gia còn chưa kịp cùng Trần thị nói chuyện, thánh chỉ Khánh Đức Đế đã ban xuống.
Trừ bỏ Thẩm Cừ cùng ba huynh đệ Thẩm Đình Văn đang ở bên ngoài làm việc, Thẩm gia một nhà già trẻ đều quỳ gối ở tiền viện tiếp chỉ.
Tiếng công công tuyên chỉ rõ ràng, quét mắt nhìn người Thẩm gia, hắn nhìn lên thánh chỉ màu vàng sáng, theo nhịp điệu đều đặn đọc theo, “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nghe rằng con gái Hộ Bộ lang trung Thẩm Đình Văn là Thẩm Khanh Khanh dung mạo điệt lệ, dịu dàng thục lương, trẫm cùng Quý Phi cực hài lòng, đặc biệt tứ hôn cho anh trai Quý Phi là Bình Tây Hầu Lý Chí…”
Quà đêm phia, có ai còn thức giờ này không? Cách edit nửa nạc nữa mỡ của mình có khiến mọi người khó chịu không, cầu góp ý~
Bạn edit tuyệt lắm
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mình cám ơn nhoa(≧◡≦)
ThíchThích
Thật ra đọc quen văn phong cổ đại rồi lâu lâu xen vào văn từ hiện đại làm ta cũng giật mình, nhưng mà mấy cái xưng hô bối phận phức tạp mà ed cũng đau đầu lắm nên thôi lướt qa cũng đc
ThíchThích