[Rể quý] – Chương 18

Thẩm Khanh Khanh cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, nàng không rõ, mình chỉ mới vào cung một chuyến, làm sao lại dính đến Lý Chí rồi?

“Khanh Khanh, Khanh Khanh…”

Thẩm Khanh Khanh đờ đẫn nhìn lệch hướng.

Trần thị quỳ gối phía trước nghiêng đầu, thấp giọng nhắc nhở con: “Mau đi tiếp chỉ.”

Tiếp chỉ?

Thẩm Khanh Khanh nhớ tới, vừa rồi Khánh Đức Đế đã tứ hôn nàng cho Lý Chí.

Nàng cắn chặt môi, lông mi rũ xuống, thân thể cứng đờ.

Công công tuyên chỉ đợi đã lâu, thấy Thẩm Khanh Khanh tựa hồ rất không tình nguyện, hắn khụ khụ, niệm tình Quý Phi lúc này mới nhẹ giọng nhắc nhở: “Thất cô nương mau lãnh chỉ đi, nô tài còn phải hồi cung phục mệnh với Hoàng Thượng.”

Thẩm Khanh Khanh vẫn bất động, môi dưới hồng hào bị nàng cắn đến trắng bệch.

Tim Trần thị lộp bộp, xem bộ dáng này của con, hình như không muốn gả cho Lý Chí, chẳng lẽ trưởng bối bọn họ chọn Lý Chí là sai ư, thật ra con gái muốn tiến vào Đông Cung sao?

Đại phu nhân cũng nhìn ra Thẩm Khanh Khanh không muốn, nhưng Tam phòng gặp phiền toái chính là niềm vui của bà, cho nên Thẩm Khanh Khanh càng không muốn tiếp chỉ, Đại phu nhân càng muốn kích thích nó nhận, “Khanh Khanh còn thất thần làm gì, chẳng lẽ cháu muốn kháng chỉ không tuân? Kháng chỉ là tội lớn, cháu muốn liên lụy trên dưới cả nhà chúng ta sao?”

Thẩm Khanh Khanh lông mi khẽ run, sau một lúc lâu, nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía mẫu thân mình, mắt hạnh long lanh nước, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Dưới ánh mắt chứa đầy bất lực và uất ức đó, tâm Trần thị muốn tan nát.

Thẩm Khanh Khanh không nhìn mẫu thân nữa, cúi đầu đi lên trước, chậm rãi giơ đôi tay lên.

Thái giám lại lần nữa đặt cuốn thánh chỉ lên bàn tay trắng mềm của tiểu cô nương.

Hành lễ xong, Đại phu nhân cười mời công công đi thính đường uống trà.

Thẩm Khanh Khanh không quan tâm Đại phu nhân, nhưng tiếng cười của Đại phu nhân như kim châm đâm liên tục vào đầu nàng, sự bực bội tựa hải triều bao phủ, Thẩm Khanh Khanh nắm chặt thánh chỉ, bỏ chạy về hướng Tam phòng.

Trần thị cái gì cũng không quan tâm nữa, vội vã chạy theo nữ nhi.

Đại phu nhân quét mắt nhìn về bóng dáng chật vật của hai mẹ con, khóe môi cong lên.

*

Thẩm Khanh Khanh một đường chạy về sân mình, Ngọc Điệp, Ngọc Thiền đều bị sự xuất hiện đột ngột của chủ tử làm cho hoảng sợ, càng làm cho các nàng sợ hãi chính là, chủ tử đang khóc lóc trở về!

Không chờ hai người phản ứng, Trần thị cũng thở hồng hộc chạy đến, hai mẹ con lần lượt đi vào nội thất.

Ngọc Điệp, Ngọc Thiền liếc nhìn nhau, đều không lên tiếng canh giữ bên ngoài.

Trần thị tiến vào nội thất, đã thấy con gái nhào lên giường, đang ô ô khóc.

“Khanh Khanh à, con nghe mẹ giải thích!” Trần thị vội vàng tới mép giường, ngồi xuống đỡ con.

Thẩm Khanh Khanh chôn mặt trong chăn, cong cứng người không chịu dậy.

Trần thị không còn cách nào, nhanh chóng giải thích ngọn nguồn, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Khanh Khanh à, hai người họ, một phong lưu thành tính thê thiếp thành đàn, một giữ mình trong sạch, có ơn cứu mạng con, hiện giờ con bất mãn Lý Chí, chẳng lẽ muốn làm Trắc phi Thái Tử?”

Thẩm Khanh Khanh khóc ròng nói: “Con thà làm Trắc phi!”

Lý Chí chính là một tên tàn nhẫn độc ác, đồ vô sỉ ra vẻ đạo mạo, cô mới không muốn gả cho hắn!

Trần thị không tin, “Khanh Khanh à con nói thật với mẹ, con thật sự muốn làm Thái Tử Trắc phi sao?”

Thẩm Khanh Khanh không hé răng, một bên là hang hổ, một bên là ổ sói, cái nào cô cũng không muốn.

Đến tận lúc này, Trần thị cuối cùng rõ ràng, con gái vừa không thích Thái Tử, cũng không thích Lý Chí.

“Khanh Khanh, Lý Chí đã cứu con, sao con lại chán ghét gả cho hắn như vậy?” Trần thị cúi người, nhìn mái tóc bên tai con gái hỏi.

Thẩm Khanh Khanh mắt đỏ hồng xoay qua, nức nở thút tha thút thít đáp: “Hắn làm gì cứu con, ngày ấy Tào Hùng dùng con làm con tin, hắn, hắn…”

Nhìn khuôn mặt quan tâm của mẫu thân, Thẩm Khanh Khanh bỗng nhiên nói không được câu kế tiếp nữa.

Đầu tiên là Thẩm hoàng hậu nhìn trúng nàng làm Trắc phi Thái Tử, sau đó Thuần quý phi thay Lý Chí cầu hôn, vì nàng, Khánh Đức Đế đã vứt đi mặt mũi Thẩm hoàng hậu, cho dù phụ thân, tổ phụ chịu đi cầu Khánh Đức Đế thu hồi ý chỉ, Khánh Đức Đế cũng không có khả năng lại khiến Thuần quý phi sủng ái nhất thất vọng. Thẩm gia chấp mê bất ngộ, sẽ chỉ phải nhận lấy lửa giận của đế vương.

Nói cách khác, hôn sự của nàng và Lý Chí đã xem như là ván đã đóng thuyền, hiện tại nàng nói ra chân tướng ngày ấy ở Tiểu Tuyền tự, ngoại trừ làm cha mẹ phẫn nộ, tức giận sau đó lại tự trách, còn lại chẳng có tác dụng gì.

Nghĩ đến đây, Thẩm Khanh Khanh khóc càng thương tâm.

Trần thị sầu muốn bạc đầu, ngồi một bên truy hỏi không ngừng, “Khanh Khanh à, rốt cuộc sao lại thế này hả con?”

Thẩm Khanh Khanh chỉ lo khóc, khóc đủ, nàng mới miễn cưỡng tìm lý do, “Con mới 14, hắn ta đã 24, lớn hơn rất nhiều…”

Thì ra là vì điều này!

Trần thị dở khóc dở cười, vỗ vai con nói: “Cách mười tuổi không tính là quá lớn, Hoàng Thượng với Quý Phi mới tính là nhiều đó.”

Thẩm Khanh Khanh không cam lòng, “Sao con phải so với Quý Phi chứ?”

“Được được được, không so không so.” Trần thị mau chóng nói theo con, “Vậy trừ bỏ khoảng cách tuổi tác, con còn bất mãn điều gì về hắn nữa?”

Thẩm Khanh Khanh căm hận nói: “Con nhìn hắn không vừa mắt, hắn ta cười con đã thấy ghê tởm!”

Trần thị sửng sốt, người ta là Bình Tây Hầu anh tuấn, cười lên còn đẹp hơn trượng phu, thế nào lại ghê tởm được?

Thẩm Khanh Khanh còn đang tiếp tục, “Hắn ta chỉ là phường buôn bán hôi hám, dựa vào em gái Quý Phi mới một bước lên trời, căn bản không xứng với con!”

Lời này của con gái quá ngạo mạn, Trần thị không khỏi nói: “Khanh Khanh à, Thẩm gia trước khi tổ phụ con làm quan đời đời nhiều thế hệ đều làm nông đấy…”

Thẩm Khanh Khanh nghe xong, tức giận ngồi dậy, “Mẹ đang ghét bỏ nhà họ Thẩm chúng ta sao?”

Trần thị ôm lấy con gái và cười nói: “Nói bậy gì đó, ai da~, tâm can của ta, con nói thật với mẹ xem, vì sao lại không thích Lý Chí?”

Thẩm Khanh Khanh mím môi, không nói một lời.

Nàng không muốn nói, bởi vì nói gì cũng vô ích.

“Gả thì gả vậy!”

Thẩm Khanh Khanh quay người lại bổ nhào vào trong ổ chăn, đôi tay nhỏ gắt gao nắm chặt chăn, hận không thể đem chăn nắm thành hai lỗ thủng.

Tại Đông Cung, biết được Trắc phi của mình từ Khanh Khanh biểu muội thành Gia Dung biểu muội, Khanh Khanh biểu muội lại còn bị tứ hôn cho Lý Chí, Thái Tử Triệu Tắc tức giận đến nỗi ném cái bàn đi, trầm mặt đi đến Trung Cung hưng sư vấn tội.

“Mẫu hậu, người không chọn Khanh Khanh thì thôi, sao phải xúi giục phụ hoàng đem nàng ban cho Lý Chí?”

Ngay khi cung nhân đã lui hết, Triệu Tắc lập tức trừng mắt chất vấn Thẩm hoàng hậu, ngữ khí cực kỳ bất kính.

Nhi tử chỉ vì một đứa con gái đã thế này với mình, Thẩm hoàng hậu tức đến bật cười, “Thái Tử muốn biết? Vậy người đi hỏi Quý Phi đi!”

Thuần quý phi?

Triệu Tắc trong lòng vừa động, nhíu mày hỏi: “Ý của mẫu hậu là Quý Phi từ giữa chen ngang?”

Thẩm hoàng hậu lười để ý đến con, cúi đầu, tiếp tục tu bổ hoa cỏ của mình.

Cung nữ tâm phúc bên người Thẩm hoàng hậu ân cần thay chủ tử giải thích sơ lược, “Điện hạ, Hoàng Thượng rõ ràng đã đáp ứng nương nương, nhưng bên kia ngất một cái đã có thai, việc này lại có kết quả đại biến.”

Lý Chí cái tên tiểu nhân hôi mùi tiền đó!

Nỗi hận đoạt người đẹp này, Triệu Tắc giáng một quyền nện lên bàn.

Thẩm hoàng hậu nhìn cũng không thèm, châm chọc nói: “Thái Tử nếu không còn chuyện gì, có thể đi rồi.”

Triệu Tắc lúc này mới nhớ tới mình oan uổng mẫu thân, vội nhận lỗi, “Mẫu hậu, nhi thần tức quá hồ đồ, có chỗ mạo phạm, còn thỉnh mẫu thân thứ tội.”

Dù sao cũng là thân nhi tử, Thẩm hoàng hậu thở dài, nhìn cây xương rồng vừa nở hoa, nói “Việc đã đến nước này, tức giận cũng vô dụng, Gia Dung là biểu muội ruột thịt của con, chờ nàng vào cung, con đối tốt với nó, đừng làm lạnh lòng cậu mợ.”

Việc tuyển tú này, bà đã đắc tội phụ thân, Tam ca, nếu con trai lại khắt khe với cháu gái, vậy thì bà sẽ hoàn toàn đẩy đi người thân của mình.

Triệu Tắc miễn cưỡng đồng ý.

Ngoại hình Gia Dung biểu muội đặt trong cung cũng không thu hút, tính tình không dễ chịu, hắn ta thà rằng lại đổi Trắc phi khác.

*

Đã ba ngày từ sau khi ý chỉ tứ hôn giáng xuống, Thẩm Khanh Khanh nhốt bản thân ở khuê phòng, chỗ nào cũng không đi.

Cô không thể kháng chỉ, cũng không muốn làm cha mẹ quá lo lắng, đáp ứng hôn sự là chuyện duy nhất Thẩm Khanh Khanh có thể làm, nhưng kêu bản thân miễn cưỡng cười vui, cô không làm được.

Vợ chồng Thẩm Đình Văn thấy con gái phản cảm Lý Chí đến thế, sầu cực. Ngày ấy bọn họ cũng vì suy nghĩ cho con mới chọn Lý Chí, nào nghĩ đến Lý Chí cũng không được?

“Đều tại Hoàng Hậu, Thái Tử!”

Đêm khuya tĩnh lặng, Trần thị nhịn không được oán giận đầu sỏ gây tội với chồng bà.

Thẩm Đình Văn một tiếng cũng không dám phát ra cổ họng. Đúng thật nên trách Hoàng Hậu, nhưng thân phận em gái cùng cha khác mẹ lại quá cao, ông không thể làm chủ thay con.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, Thẩm Đình Văn xám xịt đi thượng triều, khi ra cửa gặp phụ thân, Thẩm Đình Văn trộm nhìn, phát hiện đáy mắt lão gia tử biến đen, hình như hôm qua cũng không ngủ ngon. Tối qua, tối hôm qua lão gia tử nghỉ ở  Đồng Viên thì phải?

Nghĩ đến mẹ đẻ không để sắc mặt tốt cho phụ thân, Thẩm Đình Văn rất hả giận. Thê tử trách ông, ông còn muốn trách lại lão gia tử đấy, lúc trước quản huynh đệ bọn họ nghiêm như thế, ăn nhiều hơn miếng thịt cũng bị mắng, thế mà thiếu dạy dỗ Hoàng Hậu.

“Lão tam, Khanh Khanh vì sao lại không muốn gả cho Lý Chí?” Khi ra cửa, Thẩm Cừ lạnh giọng hỏi con trai.

Thẩm Đình Văn đành phải lấy ra những cái cớ mà nữ nhi đã nói, gì mà Lý Chí tuổi lớn, xuất thân thương nhân linh tinh.

Thẩm Cừ mặt già trầm xuống, “Chọn rể phải xem phẩm hạnh tài cán đối phương, có quan hệ gì tới tuổi tác hay xuất thân, di nương của con cũng là con gái thương gia, hay ngay cả bà ấy là di nương con cũng ghét bỏ?”

Thẩm Đình Văn cúi thấp đầu, “Phụ thân nói đúng, quay lại con nhất định khuyên nhủ Khanh Khanh thật tốt.”

Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Tống thị, Thẩm Cừ đem tức giận trút hết lên người con trai, “Khanh Khanh kiêu căng như vậy đều do ngươi dạy dỗ không nghiêm.”

Thẩm Đình Văn thành thành thật thật nghe giáo huấn, trong lòng lại muốn hỏi ngược lão gia tử: Ngài dạy dỗ nghiêm khắc, làm sao lại dạy Hoàng Hậu thành như vậy?

Cha con hai người đi thượng triều, trời tờ mờ sáng, Tam phòng đón một vị khách ít khi đến.

Trần thị kinh ngạc ra đón, “Di nương, sao ngài lại đến đây ạ?” nói xong lại đỡ tay Tống thị.

Tống thị làm thiếp Thẩm Cừ hơn ba mươi năm, chưa bao giờ vượt quy củ, hôm nay vì cháu gái nhỏ đáng thương của bà, Tống thị mới quyết định phá lệ.

“Con cứ lo chuyện của mình, để ta đi nhìn Khanh Khanh một cái.” Tống thị cười nói với con dâu.

Trần thị hổ thẹn nói: “Con dâu vô năng, khiến ngài lo lắng.”

Tống thị lắc đầu, khen con dâu vài câu, rồi đi về hướng sân của cháu gái.

Thẩm Khanh Khanh còn ở trên giường, ổ chăn bừa bộn, tóc cũng lộn xộn, không có tâm tình thu thập, cũng không cho bọn nha hoàn hỗ trợ.

“Cô nương, di thái thái tới rồi.” Ngọc Thiền bước nhỏ đi nhanh đến, tiến tới truyền lời.

Tổ mẫu?

Thẩm Khanh Khanh lăn long lóc bò dậy, nhưng cũng chỉ đến đây, lười xuống giường.

Cho nên khi Tống thị nhấc mành tiến vào, đã thấy cháu gái nhỏ đầu tóc lộn xộn ngồi trên giường, mặt mày không thèm rửa, như đang tự sa ngã.

Cho bọn nha hoàn lui xuống, Tống thị ngồi vào mép giường, dở khóc dở cười hỏi: “Bình Tây Hầu kia đến tột cùng đã làm gì, vậy mà làm Khanh Khanh nhà ta tức thành thế này?”

Thẩm Khanh Khanh bĩu môi, bổ nhào vào lòng tổ mẫu khóc lên, “Tổ mẫu, ngài không biết, ngày đó hắn ta căn bản không muốn cứu con… Tào Hùng ném con xuống hồ, muốn tranh thủ cơ hội Lý Chí cứu con để hắn chạy trốn, nhưng Lý Chí, hắn, hắn ta không thèm liếc mắt nhìn con, trực tiếp đuổi theo Tào Hùng, nếu không phải con biết bơi, giờ phút này đã sớm biến thành cô hồn dã quỷ rồi!”

Tống thị chấn động, còn có chuyện này giữa cháu gái và Lý Chí?

Trách không được con bé kháng cự đến thể, đổi thành bà, bà cũng không muốn gả cho tên đàn ông đã tổn hại tính mạng mình.

“Đúng là đáng tức giận, nhưng hắn ta hao hết tâm tư muốn cưới con, có phải rằng muốn đền bù lỗi lầm ngày đó không?” Tối qua Thẩm Cừ nói một đống lời hay về Lý Chí bên tai bà, cho nên trong lòng Tống thị, Lý Chí còn tính là quân tử.

Thẩm Khanh Khanh cười lạnh, vừa muốn nói về việc bị đoạt đôi giày thêu với người tổ mẫu từ ái nhất, Ngọc Thiền chợt tiến vào, thần thái phức tạp báo: “Cô nương, di thái thái, người gác cổng phái người truyền lời, nói Hầu gia, Hầu gia tới rồi…”


Chuyên mục câu like của tiểu nữ: Chương này đủ 5 like trở lên thì chương 19-20 lên sàn nhoa~~


17 || 19

3 Comments

  1. vanmiumiu nói:

    Anh làm quá mức đến nỗi bị chị ghét bỏ rồi

    Thích

  2. d04c11 nói:

    hóng ngày 2 người về chung 1 nhà ghê luôn ak (^-^)

    Thích

  3. Tiểu Đào tử nói:

    Hầu gia phải sửa đổi tính nết đi nếu ko thiệt thòi vẫn mình chịu ah

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s