[Rể quý] – Chương 19

Lý Chí tới cửa, Đại phu nhân rất muốn xem náo nhiệt, nhưng Trần thị không cho bà cơ hội, trực tiếp thỉnh Lý Chí đến Tam phòng.

Thẩm Túc cùng mẫu thân chiêu đãi khách.

Đối với con rể tương lai là Lý Chí này, Trần thị có chút khó chịu. Xét về chức quan, Lý Chí đứng đầu võ quan, không chút nào kém lão gia tử, bà nên kính nể. Xét về thân phận, Lý Chí là con rể tương lai của bà, bà cũng nên thân cận, nhưng đứa con rể này tự nhiên từ trên trời rơi xuống, tam môi lục sính(*) còn chưa trao đổi, đừng nói con gái không thể tiếp thu, tự Trần thị cũng chưa thể hoàn toàn thoát nỗi khiếp sợ đây.

(*) Tam môi lục sính, chỉ Tam thư và Lục lễ

Cái gọi là Tam thư là chỉ Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Sính thư giấy viết định thời gian việc thành hôn, được coi như bản khế ước đính hôn. Lễ thư là giấy viết các việc khi làm hôn lễ cho nhà gái, giấy có viết số lượng và tên gọi các lễ vật. Nghênh thân thư là giấy ghi thời gian đón dâu chính thức.

Cái gọi là Lục lễ là chỉ Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ), Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, thân thế), Nạp cát (lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn), Nạp chinh (lễ nhận lễ vật), Thỉnh kỳ (lễ định ngày cưới), Thân nghênh (lễ rước dâu).

Tam thư lục lễ thực hiện trước lễ Thân nghênh. Nguồn: tại đây

“Mời Hầu gia ngồi.” Tam phu nhân mỉm cười nói.

Lý Chí đáp lễ, quân tử đoan chính, “Bá mẫu khách khí, về sau cứ gọi Trọng Thường là được.”

Trần thị rất thoả mãn, trước kia Lý Chí gọi bà là phu nhân, hiện tại hai nhà thông hôn, Lý Chí xưng hô thế này lập tức trở nên thân cận hơn.

Nhưng bà chỉ lớn hơn Lý Chí bảy tuổi, trực tiếp gọi thẳng tên Lý Chí cũng thấy ngượng miệng.

Thảo nào con gái ngại Lý Chí già, quả là khó xử.

“Hôm nay không cần tiến cung sao?” Trần thị khôn khéo tỉnh lược xưng hô.

Lý Chí hơi mang áy náy đáp: “Chuyện tứ hôn ta đã cùng thương lượng với bá phụ, nhưng chưa từng hỏi ý bá mẫu, hôm nay đặc biệt tới nhận lỗi.”

Mặt mày người đàn ông trầm ổn tuấn tú, ngôn hành cử chỉ phong độ nhẹ nhàng, như thể quý tộc trời sinh, Trần thị nhìn thuận mắt, ngắn ngủn mấy câu đã thấy thoải mái, bất tri bất giác thả lỏng, cười nói: “Người có lỗi gì chứ, là chúng ta nên tạ ơn mới phải, nếu không nhờ người, ngày ấy Khanh Khanh chưa chắc có thể bảo toàn lui thân.”

Lý Chí hổ thẹn lắc đầu.

Phía tây gian, trước khi Trần thị nghênh đón Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh đã cùng Tống thị lánh mình, trốn sau rèm lén nhìn về phía thính đường. Mắt thấy mẫu thân xem Lý Chí như khách quý, mà hắn ta còn mặt dày vô sỉ giả làm ân nhân cứu mạng, Thẩm Khanh Khanh hận đến ngứa răng, “Tổ mẫu, người xem bộ mặt tiểu nhân của hắn ta kìa!”

Tống thị yên lặng nhìn, nghĩ thầm vị Bình Tây Hầu này lớn lên thật không tồi, ít nhất dung mạo khí độ cũng xem như xứng đôi với cháu gái.

“Nhìn lại đi.” Tống thị nhẹ nhàng sờ đầu cháu gái.

Thẩm Khanh Khanh cắn môi, cô muốn xem Lý Chí còn muốn giở trò gì.

“Nhận được ưu ái của bá phụ, được Hoàng Thượng tứ hôn, ta vô cùng vui, chỉ là không biết Thất cô nương có nguyện ý không?” Lý Chí hỏi Trần thị, nói xong mắt phượng buông xuống, làm như rất tự mình hiểu mình, “Ta lớn hơn Thất cô nương rất nhiều, lần trước liên lụy nàng làm con tin, Thất cô nương hẳn là không muốn.”

Thẩm Khanh Khanh nghĩ thầm, ngươi đã biết ta không muốn, vì sao còn muốn cầu hôn?

Nói đến cũng lạ, như thể biết Thẩm Khanh Khanh suy nghĩ gì, Lý Chí bỗng thở dài một tiếng, “Tuy nhiên, do tình thế bức bách, vì không để Thất cô nương… Cháu chỉ có thể đi tìm bá phụ thẳng thắn bày tỏ cõi lòng.”

Đường đường là thống lĩnh cấm quân lại khiêm nhường mức này, Trần thị vội nói: “Hầu gia ngàn vạn lần không nên tự xem nhẹ mình, nhìn khắp kinh thành, luận phẩm hạnh công huân thậm chí dung mạo khí độ, có mấy ai sánh kịp Hầu gia, có Hầu gia làm rể, là phúc của phu thê nhà ta. Chỉ là con gái tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nó, con bé… Hầu gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thuyết  phục con bé.”

Lý Chí lập tức nói: “Ý tốt của bá mẫu ta xin nhận, nếu, nếu Thất cô nương trước sau không muốn gả thấp, vậy, ta sẽ tìm cơ hội thỉnh Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ.”

Ánh mắt Thẩm Khanh Khanh sáng lên, đây là thật sao?

Tống thị liếc nhìn khuôn mặt nháy mắt đã tươi tắn của cháu gái, cười thầm, Bình Tây Hầu này, thật sự gì cũng dám nói.

Trần thị căn bản không có tâm tình phân tích thái độ đưa đẩy của Lý Chí là thật hay giả, bà chỉ biết, đầu tiên là Thẩm hoàng hậu nhìn trúng con bé, sau đó là bị Thuần quý phi cướp đi làm tẩu tử, mặc dù Lý Chí tìm cách để Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ, nhưng trước sau đều có liên quan đến Thái Tử và anh em Quý Phi, gia đình nào ở kinh thành còn dám cưới chính là tự tìm phiền toái.

Cho nên, cuộc hôn nhân này cần thiết phải tiếp tục thôi.

“Hầu gia nói quá lời, một mảnh thành tâm của ngài, Khanh Khanh sẽ minh bạch.” Trần thị nhẹ nhàng nói để hòa hoãn bầu không khí nặng nề.

Sự kiên trì của mẫu thân làm Thẩm Khanh Khanh thất vọng, chỉ là nàng cũng nhanh chóng hiểu rõ, Hoàng Thượng tứ hôn, nào có dễ từ chối, Lý Chí lại đang dối trá mà thôi!

Lúc Thẩm Khanh Khanh còn đang ủ rũ cụp đuôi không nghĩ tới lại nghe thấy giọng Lý Chí truyền tới, “Bá mẫu, có khả năng Thất cô nương có chút hiểu lầm với ta, ta muốn giáp mặt làm sáng tỏ một lần, không biết ngài có thể châm chước không?”

Thẩm Khanh Khanh siết chặt thân mình, tên tiểu nhân này còn dám gặp nàng?

Bên ngoài, Trần thị xém chút đã chỉ tây trắc gian, cũng may bà phản ứng kịp thời, vẻ mặt nhanh chóng trở lại bình thường, cười nói: “Đã có hiểu lầm thì đương nhiên cần nói cho rõ ràng, chỉ là Khanh Khanh đã đi tới chỗ Lục tỷ tỷ của nó. Như vậy đi, ta phái người kêu con bé trở về, Hầu gia theo Túc ca nhi đi dạo hoa viên, chờ Khanh Khanh tới ta lại thông báo các người.”

Lý Chí đứng dậy nói: “Làm phiền bá mẫu.”

Nói xong, Lý Chí liền theo Thẩm Túc rời đi.

Trần thị đứng ở cửa, mắt thấy hai người đi xa, bà mới nắm chặt khăn, xoay người đi về tây gian.

Thẩm Khanh Khanh ngồi ở ghế trên, nổi giận nói: “Mẹ không cần nói gì nữa, hôn sự con nghe các người, nhưng con sẽ không gặp hắn.”

Trần thị chưa mở miệng, Tống thị buồn cười nói: “Nói cái gì vậy, chẳng lẽ thành thân con cũng không gặp?”

Thẩm Khanh Khanh không hé răng.

Trần thị vội nói: “Đúng vậy đúng đó, Khanh Khanh à, nghe lời bà con đi, hơn nữa, con dù sao cũng phải cho hắn cơ hội giải thích đúng không?”

Thẩm Khanh Khanh cắn môi, Lý Chí có thể giải thích cái gì, giải thích hắn vì sao không trả giày thêu như đã hứa, hay giải thích vì sao hắn dối trá như vậy?

“Cho dù thế nào, trước hết cứ nghe hắn ta giải thích trước đi.” Tống thị từ ái dỗ dành.

Thẩm Khanh Khanh vô cùng miễn cưỡng đáp lời.

Mẹ con ba người đợi một lát, thấy thời gian vừa đủ, Tống thị đi hậu viện trước, lát sau hai người trẻ tuổi tháo dỡ khúc mắc, bà cũng không thể nghe lén. Tống thị vừa đi, Trần thị lập tức sai người đi thỉnh Lý Chí quay lại.

Lý Chí, Thẩm Túc nghe tin trở về.

Trên đường Thẩm Túc hỏi Lý Chí: “Hầu gia thật sự thích xá muội?”

Thẩm Túc mới mười sáu tuổi, trong mắt Lý Chí chỉ là đứa nhỏ, nhưng vẻ mặt Lý Chí vẫn trịnh trọng trả lời: “Đúng vậy.”

Thẩm Túc lại hỏi: “Hầu gia thích xá muội vì điều gì?”

Lý Chí hơi hơi trầm ngâm, cười nói: “Gặp nguy không loạn, khuynh quốc khuynh thành.”

Thẩm Túc nắm chặt tay phải đang buông thõng, muội muội xác thật đảm đương nổi lời khen khuynh quốc khuynh thành, nhưng làm gì có gặp nguy không loạn? Lúc bị người bắt cóc, muội ấy khóc đến thảm thương.

Thẩm Túc nhìn không thấu Lý Chí, cậu cũng không muốn lo lắng đi suy đoán, thính đường đã ở phía trước, nhìn vào thì thấy sau lưng mẫu thân lộ ra một phần làn váy của muội muội, Thẩm Túc nói khẽ với Lý Chí, “Hầu gia có công ở Bình Tây, ta kính trọng ngài, nhưng nếu tương lai Hầu gia khi dễ xá muội, ta thân là huynh trưởng, nhất định sẽ thay em ấy lấy lại công đạo.”

Lý Chí kinh ngạc nhìn cậu, ngay sau đó bật cười, “Thẩm lang nói đùa, ta đối tốt với Thất cô nương còn không kịp, sao có thể khi dễ nàng ấy?”

Người đàn ông nho nhã tươi cười, chỗ nào cũng không thể tìm lỗi sai, nhưng Thẩm Túc có loại cảm giác kì lạ, người này không đáng tin.

“Hầu gia đã trở lại.” Bên kia Trần thị cười hô lên.

Thẩm Túc cùng Lý Chí liếc mắt nhìn nhau, ăn ý bỏ qua đề tài vừa rồi.

Bước vào thính đường, Lý Chí hơi gật đầu với Trần thị, lúc này mới nhìn về cô gái nhỏ ở phía sau.

Thẩm Khanh Khanh rũ mắt.

Lý Chí gượng cười.

Để tạo cơ hội cho hai người mở lòng, Trần thị nháy mắt với con trai, hai mẹ con ra sân đứng.

Thính đường chỉ còn nàng và Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh nghiêng người, không muốn cho Lý Chí nhìn.

Cô gái nhỏ hôm nay mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, trên đầu chỉ cài một cây trâm ngọc, nhưng dáng nàng cao gầy tinh tế, thướt tha lả lướt, lẳng lặng đứng đó tựa như một bức họa. Hai má căng mịn như mảnh ngọc thượng đẳng nhất, trong đại sảnh mờ ảo tản ra ánh sáng lấp lánh như đá quý.

Đây là chưa trang điểm, nếu nàng ấy tỉ mỉ phấn son, không biết còn đẹp đến cỡ nào?

Lý Chí bỗng cảm thấy, hắn không cưới sai người, chỉ có dung mạo trăm năm khó gặp như Thẩm Khanh Khanh mới xứng làm thê tử của hắn.

“Nhìn thái độ lệnh đường đối với ta, xem ra nàng không nói chân tướng cho bọn họ.” Lý Chí cách Thẩm Khanh Khanh năm bước, thấp giọng nói.

Thẩm Khanh Khanh mím môi, nàng không nói, là vì không muốn cha mẹ tự trách vì đem con đính hôn cho sài lang hổ báo.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Thẩm Khanh Khanh nghiêng người, lạnh giọng hỏi.

Lý Chí cười, nói: “Ta muốn nói, ta cùng với Thất cô nương thật sự có duyên, trước đó chậm chạp không tìm thấy cơ hội trả lại giày thêu, giờ Hoàng Thượng đính hôn nàng cho ta, vậy giày thêu chờ nàng gả qua lại vật về nguyên chủ rồi.”

Hắn nói có vẻ đứng đắn, Thẩm Khanh Khanh lại thấy đầy mùi đắc ý, nàng biết ngay, Lý Chí làm sao có thể nhận sai với mình cơ chứ?

“Ngươi biến đi!” Thẩm Khanh Khanh bực bội trừng hắn, một tay chỉ ra cửa.

Lý Chí nhìn đôi mắt nàng, hiếu kỳ nói: “Nếu ta đi rồi, nàng định giải thích thế nào với lệnh đường?”

Đồ mặt dày vô sỉ, Thẩm Khanh Khanh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Lý Chí nói: “Ngươi thật cho rằng ta không dám vạch trần vẻ mặt ghê tởm của ngươi?”

Lý Chí: […]

Hắn biết cô gái nhỏ hận hắn, nhưng đâu đến nỗi hận tới độ dùng từ “Ghê tởm” để mắng hắn chứ…

Nhưng Lý Chí sớm đã qua độ tuổi dễ nổi nóngi.

Ngược lại, Lý Chí còn chu đáo nhắc nhở vị hôn thê, “Hôn sự đã định, nàng là nữ nhi có hiếu, sẽ không mang thêm phiền não cho hai vị trưởng bối.”

Điểm yếu bị chèn ép, Thẩm Khanh Khanh không thể nói gì, nghĩ đến chính mình nửa đời sau đều phải cột cùng một chỗ với Lý Chí, ngày đêm đối mặt với cái vẻ dối trá đó, thậm chí phải khuất nhục dưới dâm uy của hắn ta, Thẩm Khanh Khanh bỗng nhiên sinh ra nỗi bi ai, nước mắt lấp đầy đôi mắt, muốn rơi lại chưa chỉ nhẹ nhàng rung động ở hàng mi.

Tiểu mỹ nhân rưng rưng, nhìn thấy mà thương.

Lý Chí than nhẹ, tiến lên một bước nói: “Ta chỉ muốn nói với nàng, nếu không thể thoát được, thì nên học cách tiếp thu. Nàng yên tâm, ta trêu nàng là thật, muốn cưới nàng cũng là thật lòng, sau khi kết hôn, ta sẽ cùng nàng làm một đôi phu thê ân ái.”

“Phi, ai muốn cùng ngươi ân ái? Ngươi nằm mơ đi!” Thẩm Khanh Khanh nghe được từ đó đã thấy ghê tởm, quay đầu phỉ nhổ vào thân ảnh cao to kia với tốc độ cực nhanh, Lý Chí né không kịp.

Nhìn thấy trên vạt áo có một vệt ướt nhỏ, Lý Chí ngước mắt, nhìn thẳng đôi mắt hạnh phẫn hận ghét bỏ của Thẩm Khanh Khanh, “Hoá ra tiểu thư Thẩm gia là dạng này, Lý mỗ hôm nay xem như lĩnh giáo.”

Thẩm Khanh Khanh không cam lòng yếu thế, “Nghe nói Bình Tây Hầu là quân tử đương thời hiếm thấy, ta cũng coi như mở rộng tầm mắt.”

Lý Chí là người nào, Thẩm Khanh Khanh tức giận muốn khóc, hắn vẫn như cũ tâm lặng như nước, cười nhạt, “Ta là ngụy quân tử, nàng là giả khuê tú, đúng là một đôi trời đất tạo nên.”

Thẩm Khanh Khanh: […]

Đồ đàn ông không biết xấu hổ, Thẩm Khanh Khanh một ngụm nước miếng cũng lãng phí không muốn nhổ vào hắn, xoay người bước đi.

Lý Chí đột nhiên chắn lại, nhét túi tiền vào tay nàng, túi không nặng, nhưng cũng có chút phân lượng.

Thẩm Khanh Khanh theo bản năng muốn ném đi.

Lý Chí kịp thời nắm lấy bàn tay nhỏ, cúi người nói bên tai nàng: “Mọi chuyện lúc trước, là vi phu sai, đây là nhận lỗi, mong phu nhân vui lòng nhận cho.”

Hơi thở ấm áp như gió của đàn ông dừng trên tai nàng, Thẩm Khanh Khanh không khống chế được giật mình, toàn thân tê dại, nàng đột nhiên lui ra sau, định giơ tay đem túi tiền về hướng Lý Chí. Rắm thúi, ai là phu nhân của hắn!

Nhưng Thẩm Khanh Khanh vừa nhấc đầu, đã thấy Lý Chí vọt nhanh như quỷ ra khỏi thính đường.

Thẩm Khanh Khanh nắm chặt túi tiền, hiện tại ném đi, khẳng định sẽ khiến cho mẫu thân, huynh trưởng chú ý.

Lý Chí quét mắt nhìn tay nàng, cười cười, ngay sau đó đi đến chỗ mẹ con Trần thị.

Thẩm Khanh Khanh nghe hắn cùng người nhà hàn huyên, hận tới cực điểm, cũng bất đắc dĩ cực kì, bất lực thu túi tiền vào trong tay áo.

Trong viện, Lý Chí muốn cáo từ, Trần thị để nhi tử đi tiễn khách, bà bước nhanh vào thính đường, vội vàng hỏi nữ nhi: “Khanh Khanh, vừa rồi hắn nói với con cái gì?”

Thẩm Khanh Khanh nhìn vẻ mặt dịu dàng của mẫu thân, nghĩ đến lời khen của phụ thân đối với Lý Chí, không đành lòng nói ra tình hình thực tế.

Đời này của nàng xong rồi, thay vì liên lụy cha mẹ áy náy cả đời, không bằng để bọn họ tin tưởng con gái mình gả cho một hôn phu tốt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Khanh Khanh cúi đầu, cắn môi ra vẻ thiếu nữ ngượng ngùng, “Mẹ đừng hỏi, con gả cho hắn là được.”

Nói xong, Thẩm Khanh Khanh thẹn thùng chạy đi.

Trở lại viện của mình, Thẩm Khanh Khanh dùng dùng lời tương tự nói với tổ mẫu.

Tống thị biết rõ hơn Trần thị, bà nhìn ra ẩn tình khác, nhưng cháu gái chết sống không chịu nói, bà chỉ có thể thở dài rời đi.

Tổ mẫu đi rồi, Thẩm Khanh Khanh mới mệt mỏi ngồi lên giường.

“Cô nương, ngài không có việc gì chứ?” Ngọc Thiền, Ngọc Điệp cẩn thận bước tới, đều rất lo lắng cho nàng.

Thẩm Khanh Khanh cười lạnh, lấy ra túi tiền trong tay áo, đưa cho Ngọc Thiền nói: “Không cần mở ra, ngày nào đó ra cửa thuận tay thì ném đi.”

Ngọc Thiền: “Dạ?”

Thẩm Khanh Khanh sắc mặt trầm xuống.

Ngọc Thiền cuống quít tiếp nhận túi tiền.

Thẩm Khanh Khanh rất mệt, buông màn, nhốt mình trong giường.

Ngọc Thiền, Ngọc Điệp lặng lẽ ra ngoài.

“Ném thật à?” Rời khỏi nhà chính, Ngọc Thiền nắn túi tiền trong tay, khó xử hỏi.

Ngọc Điệp quét mắt nhìn nội thất bên kia, nhỏ giọng nói: “Nếu không, nhìn xem là cái gì đã?”

Ngọc Thiền theo bản năng lắc đầu.

Nhưng không biết trong túi có gì thì càng tò mò, sau mấy phen do dự, Ngọc Thiền vẫn trộm mở ra.

Bên trong túi tiền bạch đế thêu mẫu đơn là một đôi giày thêu khắc bằng hồng ngọc, trên mũi giày lần lược tạo tác một đóa hoa mẫu đơn. Mỗi chiếc giày đều chỉ lớn bằng lòng bàn tay, từng chi tiết đều chạm trổ tinh xảo, hoa văn rõ nét, đặc biệt là đóa mẫu đơn kia, giữa mỗi nhuỵ hoa chỗ chỗ đều được điểm xuyết.

Ngọc Thiền, Ngọc Điệp nhìn đến ngây người.

“Đây hẳn là Hầu gia tặng cô nương đi?”

“Quý trọng thế này, thật sự phải vứt sao?”

“Hiện tại cô nương không thích Hầu gia, nên không quan tâm lễ vật ngài ấy tặng, chờ tương lai cô nương cùng với Hầu gia tâm ý tương thông, có thể hối hận không?”

“Vậy giữ lại trước nhé?”

“Ừ, giữ lại đi.”


Tác giả có lời muốn nói: Hờ hờ, ngày mai lại thêm một chương dài, tranh thủ viết đến lúc thành thân.

Cúc lầm bầm: Mỗi lần edit tới đoạn Lý Chí chòng ghẹo Khanh Khanh là thấy tắc ngực, nam chính gì khó ưa quạ =.=

Câu hỏi gợi ý giải pass chương 20: Dàn cháu trai, cháu gái Thẩm gia tổng cộng có bao nhiêu người? (viết bằng chữ, không dấu, không cách)


18 || 20

1 bình luận

  1. phamnga80 nói:

    Phải công nhận là mỗi lần thấy Lý Chí trêu chọc Khanh Khanh là ta tức muốn đấm ngực.

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s