
Sau khi Thẩm Khanh Khanh nguyện ý gả đi, Lý Chí lập tức nhờ bà mối tới cửa bàn chuyện hôn kỳ.
Vợ chồng Thẩm Đình Văn đương nhiên muốn tới hỏi ý nữ nhi, ai kêu bọn họ thương xót con bé chứ, đổi thành Thẩm Cừ, khẳng định để tự ông làm chủ.
Vì thế, Thẩm Đình Văn vô cùng thấy may vì dạo này nội các nhiều việc, lão gia tử đi sớm về trễ không rảnh bận tâm chuyện trong nhà, bằng không ông lại phải bị quản này quản nọ rồi.
“Khanh Khanh à, con thấy thế nào?” Thẩm Đình Văn ngồi một bên, Trần thị thật cẩn thận hỏi.
Cách lúc tứ hôn đã qua nửa tháng, Thẩm Khanh Khanh đã có thể khống chế tốt cảm xúc bản thân, nàng cúi đầu, chậm rãi xoay chuyển vòng tay phỉ thúy, nhỏ giọng nói: “Ngũ tỷ tỷ sắp vào cung, hôn sự Lục tỷ tỷ còn chưa có tin tức, con làm muội muội, không thể lấn lướt tỷ tỷ ạ.”
Trần thị nhìn về phía trượng phu.
Thẩm Đình Văn nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cái này có lý.”
Thật ra ông biết con gái vẫn còn ác cảm với Lý Chí, cố ý dùng đường tỷ làm cớ, nhưng lý do này quả thực chính đáng. Hơn nữa, Lục chất nữ đã cập kê, phỏng chừng sang năm sẽ xuất giá, Lý Chí nếu đã ế 24 năm, chờ thêm hai năm chắc cũng không thành vấn đề.
Phụ thân thương mình, Thẩm Khanh Khanh thấy thoải mái hơn nhiều.
Kế tiếp, Trần thị ra mặt, bày tỏ ý tứ này với bà mối mà Lý Chí mời đến, hai nhà đính hôn trước, chờ Lục cô nương xuất giá lại định thời gian đại hôn.
Bà mối nói thầm, lời này là ý gì, nhỡ Thẩm gia Lục cô nương mãi không gả được, Thất cô nương tiếp tục bị trì hoãn?
Nhưng Thẩm gia có Hoàng Hậu lại có các lão, bà mối nuốt giận, thấp thỏm lo âu đi đáp lời cho Lý gia.
Bà mối sợ Lý Chí tức giận, cố gắng uyển chuyển an ủi, “Thế này cũng tốt, Thất cô nương còn nhỏ, qua hai năm trưởng thành, gả đến đây có thể thay Hầu gia khai chi tán diệp rồi.”
Lý Chí cười, ngón tay thon dài vuốt ve tay vịn ghế dựa, khai chi tán diệp, tiểu nha đầu không cào hắn một phen hắn đã đủ hài lòng rồi.
“Được thôi, hết thảy đều làm theo ý Thẩm gia đi.” Lý Chí nhẹ giọng nói.
Bà mối thấy vậy, không khỏi tán thưởng trong lòng không dứt, ai cũng nói Bình Tây Hầu lòng dạ rộng lớn bao dung, quả nhiên danh bất hư truyền!
Vợ chồng Thẩm Đình Văn biết Lý Chí dễ ăn nói như thế cũng rất kinh ngạc.
“Khanh Khanh à, tuổi tác cậu ta như thế mà còn nguyện ý chờ con ít nhất hai năm, thật sự khó có được đó.” Cuối thu mát mẻ, Trần thị một bên tách thạch lựu, một bên thân mật nói với con.
Thẩm Khanh Khanh ăn hạt lựu mẫu thân tách xong, ậm ừ nói: “Ai hiếm lạ cái chờ của hắn.”
Trần thị nhìn miệng nhỏ hồng hồng của con, bất đắc dĩ thở dài, con gái vẫn còn tính tình con nít, nào giống cô nương đợi gả cơ chứ.
“Khanh Khanh à, vì đã định hôn, con nên ngẫm nghĩ cách làm thế nào phu thế ân ái với Lý Chí, nếu không mỗi ngày bực bội, con nói xem làm sao mà mẹ yên tâm được đây?” Trần thị lo lắng sốt ruột nhưng vẫn thả nắm hạt lựu vào đĩa của con.
Thẩm Khanh Khanh đã sớm nghĩ thông, cười nói: “Mẹ, của hồi môn con khẳng định ngaì sẽ không bạc đãi chứ? Có nó rồi, nữ nhi có ăn có mặc, cơm no áo ấm, ngài còn lo lắng gì nữa?”
Trần thị trách mắng: “Điều mẹ muốn là vợ chồng hai người phải tôn trọng nhau, ân ái mỹ mãn.”
Thẩm Khanh Khanh không muốn nói nhiều về đề tài này, đáp có lệ, “Sẽ ân ái mà, ngài cứ chờ xem.”
Lý Chí đóng giả con rể giỏi như vậy, kết hôn xong nàng về nhà mẹ đẻ thì cùng diễn với Lý Chí, sẽ có lắm ân ái cho mẫu thân xem.
*
Tháng 10, Ngũ cô nương Thẩm Gia Dung sắp vào cung.
Dù sao cũng là đường tỷ muội, Thẩm Gia Ý kéo Thẩm Khanh Khanh một đường cùng đi xem nàng ta.
So với khuê phòng của Thẩm Khanh Khanh, bên Thẩm Gia Dung khó coi hơn nhiều, nhưng Thẩm Gia Dung dường như rất hài lòng với hôn sự của mình, sắc mặt hồng hào, tinh thần tươi sáng.
“Lần sau gặp lại tỷ tỷ, chúng ta phải hành lễ với tỷ tỷ rồi.” Thẩm Gia Ý cố ý nói lời Thẩm Gia Dung thích nghe, làm chị em bao năm, sau khi xuất giá lại khó gặp nhau, khi ly biệt, chuyện đã từng không thoải mái đều không còn quan trọng. Thẩm Gia Ý lần lượt tiễn đi bốn vị tỷ tỷ, hôm nay tức cảnh sinh tình, khó tránh khỏi có vài phần phiền muộn.
Nhưng Thẩm Gia Dung một chút cũng không thấy khổ sở, ở Thẩm gia, có tổ phụ, phụ thân nghiêm khắc quản giáo, có mẫu thân hay lải nhải ngăn cản, Thẩm Gia Dung đã sớm mong ngóng xuất giá sớm. Nàng ta thích Thái Tử, tuy chỉ làm Trắc phi thì hơi oan ức, nhưng tương lai Thái Tử đăng cơ, nàng ta sẽ làm chủ một cung. Hơn nữa, Thái Tử xác thật sống xứng với thân phận trữ quân, khắp nơi xa hoa, chỉ cần nàng ta lấy lòng Thái tử, các loại ban thưởng sẽ cuồn cuộn không ngừng, không cần phải hâm mộ người khác nữa.
“Đều là chị em nhà mình, cho dù gả đến đâu, tình cảm tỷ muội chúng ta cũng đừng phai nhạt mới được.” Thẩm Gia Dung tự nhiên hào phóng trả lời, nói xong nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh, sâu xa nói: “Chỉ tiếc Thất muội muội xinh đẹp tuyệt trần, gả đi như vậy…”
Nàng ta kéo dài giọng, nói lấp lửng.
Nhưng Thẩm Gia Ý, Thẩm Khanh Khanh đều hiểu rõ ràng.
Lý Chí chức quan cao cũng có tước vị, nhưng bởi vì Thuần quý phi, kinh thành đa phần đều cảm thấy xuất thân thương nhân Lý Chí dựa vào cạp váy mới đến vinh quang, không đủ sáng rọi, đặc biệt là một ít danh môn vọng tộc, đối xử Lý Chí rất trơ trẽn.
Thẩm Khanh Khanh tuy không thích Lý Chí, nhưng nàng cũng không thể nhìn Thẩm Gia Dung kiêu ngạo.
Các cô nương vây quanh Thẩm Gia Dung đang mặc hỉ phục Trắc phi, Thẩm Khanh Khanh nhại lại giọng điệu Thẩm Gia Dung vừa rồi, buồn bã nói: “Ngũ tỷ tỷ dung nhan ưu tú, tính tình uyển chuyển, đến Hoàng Thượng còn khen Ngũ tỷ tỷ có phong phạm Hoàng Hậu, giờ tuy gả cho Thái Tử biểu ca, nhưng chung quy vẫn là…”
Câu nói tiếp theo, Thẩm Khanh Khanh cũng giản lược.
Thẩm Gia Ý quay đầu nhịn cười.
Thẩm Gia Dung tức đỏ mặt, nghẹn khuất vì cái danh Trắc phi, đây là tiếc nuối lớn nhất của nàng ta!
“Tỷ tỷ ở đây bận rộn, chúng ta vẫn đừng nên quấy rầy.” Đánh trả xong rồi, Thẩm Khanh Khanh không còn hứng thú cãi tiếp, kéo cánh tay Thẩm Gia rời đi.
Ra khỏi đại phòng, Thẩm Gia Ý cười nhéo khoé miệng Thẩm Khanh Khanh, “Ngày tốt của nàng ta, em so đo làm gì, không sợ nàng mách lẻo Thái tử, tương lai gây phiền toái cho em à?”
Thẩm Khanh Khanh nhìn lá bạch quả chuyển vàng bên đường, không thèm để bụng, “Thái Tử nếu thích nàng ta thật, có cần chờ tới giờ mới mang nàng ta vào Đông cung không?” Gió thổi bên gối nàng không quản được, mấu chốt phải xem cơn gió có thổi đến tâm người đàn ông không, lấy ví dụ của Thẩm hoàng hậu và Thuần quý phi, khi tuyển tú hai người đều thổi gió với Khánh Đức Đế, kết quả thì sao?
Dù Thẩm Khanh Khanh nhỏ tuổi, nhưng đạo lý cần hiểu nàng vẫn cân nhắc được.
Nhắc tới Thái Tử, Thẩm Gia Ý nhẹ nhàng chọt chọt tay muội muội, “Ta cảm thấy, ngày đó Hoàng cô mẫu chọn em, là vì Thái Tử nhỉ? Do Thái tử thích em đúng không?”
Thẩm Khanh Khanh bặm môi dưới.
Nàng chán ghét Lý Chí, càng không ưa Thái Tử, nhưng chọn một trong hai, nàng thà gả cho Lý Chí. Bởi vì cho dù Lý Chí chức quan cao, hắn cũng là một người phu quân bình thường, địa vị bình đẳng, nàng không thích không thèm nhìn là được. Thái Tử lại bất đồng, Thái Tử có người mẹ Hoàng Hậu luôn thích nhằm vào nàng, có thân phận trữ quân tương lai, Thẩm Khanh Khanh nếu bày ra thái độ, Thái Tử phạt nàng thì sao bây giờ?
“Không nói tới chúng ta nữa, Lục tỷ tỷ chuẩn bị gả cho phu quân thế nào đây ta?” Thẩm Khanh Khanh tò mò hỏi.
Thẩm Gia Ý không biết, “Cha ta chọn kiểu nào, ta gả cho dạng đó thôi.”
Thiệt là thái độ thờ ơ.
Tâm tình Thẩm Khanh Khanh có chút phức tạp, vừa hy vọng đường tỷ có thể gả cho lang quân như ý, lại hy vọng đường tỷ khoan xuất giá, để nàng có thể tiếp tục ở nhà thêm hai năm tiêu dao tự tại.
*
Thẩm Khanh Khanh không cần phải rối rắm lâu, sau khi Thẩm Gia Dung tiến cung không lâu, vợ chồng Thẩm nhị gia đã thay ái nữ chọn hôn phu vừa ý, là thế tử nhà Vĩnh Xương Bá, họ Quách tên Thừa Húc.
Ngày Quách Thừa Húc tới Thẩm gia, Thẩm Khanh Khanh cùng Thẩm Gia Ý tránh sau bình phong, chỉ thấy Quách Thừa Húc thân cao tám thước, môi hồng răng trắng, là một lang quân vô cùng tuấn tú, nếu phải tìm khuyết điểm, chính là mặt Quách Thừa Húc quá non, rõ ràng đã 20 tuổi, thế mà nhìn vẫn giống thiếu niên 15-16 tuổi.
“Thật đáng yêu.” Thẩm Khanh Khanh ngầm bình luận.
Thẩm Gia Ý không biết nên nên đỏ mặt hay nên lo lắng, sợ phu quân tương lai có tâm tính trẻ con, không kiên định.
Năm trước đính hôn, tháng tư năm sau, Thẩm Gia Ý xuất giá.
Thời điểm ngày thứ ba lại mặt, hai chị em trốn ở trong phòng nói nhỏ.
“Thế nào, Lục tỷ phu đối xử với chị tốt không?” Thẩm Khanh Khanh cười hắc hắc hỏi.
Giờ phút này Thẩm Gia Ý sơ búi tóc thiếu phụ, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ quyến rũ e lệ của cô dâu mới gả, ngượng ngùng nói: “Khá tốt.”
Thẩm Khanh Khanh tiếp tục hỏi: “Vậy Lục tỷ phu giống trẻ con không?” Nàng biết điều đường tỷ lo lắng.
Mặt Thẩm Gia Ý càng nóng, tên Quách Thừa Húc kia, mặt non chẹt như kiểu dễ bắt nạt, ai ngờ buổi tối, Quách Thừa Húc tựa như thay đổi nhân cách, quấn cô chặt chẽ. Nghĩ đến Quách Thừa Húc mới 21 tuổi đã có bản lĩnh bậc này, Thẩm Gia Ý nhìn Thất muội muội trước mặt, không khỏi phiền não thay em mình, phải biết rằng, Lý Chí còn lớn hơn em ấy 10 tuổi đấy!
“Chị nhìn em làm gì?” Thẩm Khanh Khanh cảm thấy ánh mắt đường tỷ rất kỳ quái.
Thẩm Gia Ý cười bí hiểm, “Hiện tại không nói cho em, chờ khi em xuất giá, ta sẽ nhắc lại.”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Trưa hôm đó, Thẩm Gia Ý theo Quách Thừa Húc trở về phủ Vĩnh Xương Bá.
Đến tận lúc này, Thẩm gia bảy cô nương, chỉ thừa mỗi Thẩm Khanh Khanh còn chưa gả đi.
Thẩm Khanh Khanh bắt đầu bất an.
Quả nhiên, tháng sáu, Lý Chí thỉnh bà mối hồi lâu không thấy kia, vui mừng bước vào cửa lớn Thẩm gia lần nữa, muốn cùng Trần thị thương nghị hôn kỳ.
Một năm này Lý Chí vô cùng ân cần với phu thê Thẩm Đình Văn, khi trong cung nhìn thấy Thẩm Đình Văn nhất định sẽ cung cung kính kính mà gọi bá phụ, ngày lễ ngày tết Lý Chí cũng sẽ tự mình tới cửa tặng lễ, hắn lại khéo ăn nói, dỗ Trần thị càng ngày càng hài lòng, cũng khiến bà thêm khó hiểu sao con gái lại kháng cự Lý Chí.
“Khanh Khanh, đây là mấy ngày tốt Lý gia chọn lựa, con tới quyết đi.” Tiễn đi bà mối, Trần thị tới tìm nữ nhi nói.
Thẩm Khanh Khanh tiếp nhận giấy đỏ, đã thấy mặt trên viết năm ngày tốt, sớm nhất chính là tháng tám năm nay, xa nhất là sang năm đầu xuân.
“Cái này đi.” Thẩm Khanh Khanh không chút do dự chỉ chỉ ngày tốt nhất dưới cùng.
Trần thị: […]
Con rể chuẩn mực cuối cùng đã làm gì đắc tội con gái bảo bối vậy?
Chỉ là, Trần thị cũng muốn ở bên con gái thêm đoạn thời gian nữa.
Cách mấy ngày, Trần thị đem ngày tốt đã chọn giao cho bà mối.
Bà mối vừa thấy Thẩm gia chọn chính là ngày xa nhất, trong lòng ngập ngừng, Hầu gia có thể mất hứng không đây? Lỡ Hầu gia không vui, liệu có bớt tiền thưởng của bà không?
Dâng ngày lên, bà mối khẩn trương nhìn Bình Tây Hầu tuấn tú nho nhã đối diện.
“Làm phiền rồi.” Lý Chí buông giấy đỏ, cười cười, nói xong lệnh cho gã sai vặt A Vinh bên người đưa thưởng.
A Vinh đã sớm chuẩn bị sẵn túi tiền.
Túi tiền nặng trĩu, bà mối tiếp nhận miệng cười nở hoa, cảm thấy mỹ mãn rời đi.
“Hầu gia, ngày nào chúng ta đón dâu vậy?” A Vinh hứng trí hỏi.
Lý Chí liếc nhìn tờ giấy đỏ, khóe môi nhếch lên, “Tháng ba năm sau, đúng lúc hoa nở.”
*
Bạn càng không muốn thời gian trôi nhanh, nó càng vụt qua nhanh chóng, như bóng câu khe cửa.
Theo gió xuân ấm áp thổi đến, hôn kỳ Thẩm Khanh Khanh và Lý Chí cuối cùng cũng tới.
Trước đại hôn năm ngày, Bình Tây Hầu phủ đem sính lễ đưa tới. Mấy gã sai vặt eo thắt lụa đỏ, hai người nâng một rương, đằng trước hai người ra khỏi ngõ nhỏ Hầu phủ, trong viện Hầu phủ nhóm sai vặt còn chưa đi xong, đủ thấy sính lễ nhiều cỡ nào. Hạ sính đồ sộ, bá tánh chen chúc tới xem, cảm thán Bình Tây Hầu gia đại nghiệp đại, Thẩm gia Thất cô nương có phúc linh tinh.
Nhìn sính lễ đưa đến Thẩm gia làm Đại phu nhân trừng đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra! Hai người em dâu đều là đích nữ nhà huân quý kinh thành, thời điểm gả tới đều mang theo của hồi môn phong phú, Đại phu nhân xem như cũng đã trải đời, nhưng Lý Chí đưa sính lễ đến càng thêm phong phú và quý báu, chỉ bằng hai cây san hô cao hơn nửa người đã đủ đỏ mắt!
Trước ngày này, Đại phu nhân vẫn luôn cảm thấy con gái bà gả tốt nhất, đường đường làm Đông Cung Trắc phi, đủ tôn quý nhiều thể diện! Thế mà giờ đây, nhìn thấy sự giàu có của phủ Bình Tây Hầu qua mấy rương sính lễ, Đại phu nhân nắm chặt khăn tay, không thể kìm nén sự đố kị và ghen tị từ tận đáy lòng. Thất nha đầu sắp làm nhất phẩm Hầu phu nhân cao quý, con bà thì sao, vào Đông Cung đã hai năm mà chậm chạp chưa có tin tức gì, con trai Thái Tử Phi người ta đã ăn mừng đầy tháng kia kìa!
“Đại tẩu nhìn cái gì vậy?” Nhị phu nhân cười nhìn sang.
Đại phu nhân mím môi, nhàn nhạt nói: “Ai cũng nói Thất cô gia nhà ta trước khi nhập sĩ là phú thương Giang Nam, hôm nay thấy, quả nhiên là thương gia giàu có.”
Nhị phu nhân tựa như nghe không hiểu sự châm chọc của bà ta, cười nói: “Ừ, Khanh Khanh thật có phúc, cuộc sống mà, xét đến cùng vẫn cần đến tiền, có tiền thì thích gì mua nấy, như vậy mới sung sướng.”
Một câu đâm vào chỗ đau của Đại phu nhân! Nửa đời khổ tâm luồn cúi của bà, thiếu nhất là bạc!
“Người sống cả đời, há có thể chỉ vì chút tiền mọn tục vật?” Đại phu nhân nâng cằm, nói lời chính đáng.
Nhị phu nhân nghe vậy, chỉ cười trừ.
Đã làm chị em dâu mười mấy năm, còn ai không hiểu rõ, giả thanh cao cho ai xem?
*
Thẩm Khanh Khanh có tiền, nên dù cho Lý Chí tặng nàng một tòa núi vàng nàng cũng không hiếm lạ.
Đối mặt với danh sách sính lễ mẫu thân mang đến cho mình xem, Thẩm Khanh Khanh cũng hất cằm khinh thường.
Trần thị đau đầu, “Con đứa nhỏ này, lập tức sẽ đại hôn, sao vẫn xoắn xuýt thế?
Thẩm Khanh Khanh nguỵ biện: “Tổ phụ thường dạy dỗ chúng ta phải tiết kiệm, nếu con mới thấy nhiêu đây sính lễ đã hoan thiên hỉ địa, chẳng phải là phụ sự dạy bảo ân cần của tổ phụ ư?”
Trần thị điểm ngón tay lên trán con gái, huống hồ, lão gia tử thật sự không vui khi thấy nhiều sính lễ như vậy, ghét bỏ Lý Chí quá mức phô trương. Nhưng Trần thị rất vừa lòng, bà muốn cho bá tánh toàn kinh thành biết, con gái bà đáng giá nhiều sính lễ, cũng thể hiện sự coi trọng của con rể.
“Cô nương, phu nhân, Lục cô nương đến rồi.” Ngọc Điệp vén mành, cười nói.
Hai mẹ con cùng nhìn ra, đã thấy Thẩm Gia Ý chậm rãi đi tới, một tay được nha hoàn nâng, một tay nhẹ nhàng đáp trên bụng nhỏ đang phình lên.
“Lục tỷ tỷ sao lại tới?” Thẩm Khanh Khanh ngoài ý muốn hỏi, Nhị bá mẫu không phải nói đường tỷ sắp lâm bồn sao?
Thẩm Gia Ý hơi thở hổn hển, ngồi xuống mới nói: “Tới xem em đó, tranh thủ chưa sinh đến đây, ngày đại hôn chắc ta không đến được.”
Quan hệ hai chị em thân thiết, Trần thị lấy cớ rời đi, để hai người nói lời thân mật.
“Lục tỷ phu có tới không?” Thẩm Khanh Khanh sờ sờ bụng to của đường tỷ, tùy ý hỏi.
Thẩm Gia Ý cười, “Theo tới, nói rằng sợ ta sinh ở nhà mẹ đẻ ấy.”
Thẩm Khanh Khanh vui thay đường tỷ, cũng có chút hâm mộ, “Lục tỷ phu đối với chị thật tốt.”
Thẩm Gia Ý đầy mặt hạnh phúc, nhìn đường muội sắp xuất giá, nàng chân thành nói: “Thất muội muội, nam nhân đối xử thê tử được hay không, phải xem cách hai người ở chung. Trước khi kết hôn, ta cùng với Lục tỷ phu em chỉ nhìn mặt qua bình phong, chưa xét tới hiểu biết gì, sau đó dần quen thuộc, ta thiệt tình chung sống với hắn, hắn sẽ thật tình đối tốt với ta.”
Thẩm Khanh Khanh gật gật đầu.
Chuyện chân chính Thẩm Gia Ý muốn nói là ở vế sau, lôi kéo tay Thẩm Khanh Khanh nói: “Ta không biết giữa em và Bình Tây Hầu đã xảy ra chuyện gì, ta tới là muốn khuyên nhủ em, nếu các người đã định là vợ chồng, không bằng em thử quên chuyện không vui trước đây, học cách chấp nhận hắn. Dù sao cũng mất cả đời, em cũng không thể chống đối hắn cả đời chứ, đừng nói Tam thúc Tam thẩm mẫu đau lòng em, ta cũng sẽ khổ sở thay em.”
Thẩm Khanh Khanh cúi đầu không nói.
Đạo lý nàng đều hiểu, nhưng tiền đề là nam nhân kia có đáng giá hay không, ít nhất trước mắt, nàng không chút nào muốn cùng Lý Chí “Ân ái”!
“Được rồi, Lục tỷ tỷ càng ngày càng giống mẹ em.” Thẩm Khanh Khanh ngẩng đầu, cợt nhả trả lời.
Thẩm Gia Ý nhẹ nhàng đánh nàng một cái.
Thẩm Khanh Khanh cũng không dám né, sợ đường tỷ động thai khí.
Thẩm Gia Ý còn muốn chia sẻ chút đạo phu thê ở chung, bên kia Nhị phu nhân biết được nữ nhi sắp lâm bồn trở về nhà mẹ đẻ, vội vã đuổi đến, vào nhà đã răn dạy con, “Lớn bụng còn chạy loạn, con muốn làm trưởng bối chúng ta sốt ruột có phải không? Uổng công mẹ chồng con lo lắng, nếu là ta thì đã nhốt con vào phòng để khỏi đi chỗ nào hết!”
Thẩm Gia Ý: […]
Đây là mẹ ruột đấy à?
Nhưng trưởng bối đến đủ, lời hai chị em lặng lẽ nói cũng chỉ đến đây mà thôi.
Thẩm Gia Ý cực kì không nỡ lên xe ngựa về nhà cùng trượng phu.
Trần thị rất hâm mộ, trở về nói với nữ nhi: “Nhìn Lục tỷ tỷ con đi, mới gả ra ngoài một năm đã sắp sinh…”
Thẩm Khanh Khanh muốn phình não, xoay người bổ nhào lên giường, nắm chăn che lại lỗ tai!
Trần thị tức giận đi đến vỗ vào chỗ phồng cao của tấm chăn.
Biết lời mình nói sẽ không có tác dụng, đêm trước khi con gái xuất giá, Trần thị nhờ Tống thị tới dạy cho con bé một bài học rất quan trọng.
“Tổ mẫu, đạo lý lớn ta đã nghe mẹ dạy dỗ một đống rồi, ngài tạm tha cháu đi!” Thẩm Khanh Khanh đánh đòn phủ đầu, ôm lấy tổ mẫu giả bộ đáng thương.
Tống thị cười vỗ vỗ bả vai cháu gái, “Được được được, tổ mẫu không nói những chuyện mất hứng đó.”
Thẩm Khanh Khanh ngửa cổ, vui sướng thơm tổ mẫu.
Tống thị nhìn gương mặt như hoa đào của cháu gái, nghĩ thầm con dâu lo lắng suông rồi, loại chuyện này chả nhẽ Lý Chí không được à? Cháu gái gả qua, nó không cần làm gì, Lý Chí đã nhào tới rồi.
“Khanh Khanh, tổ mẫu nói với con chút chuyện về bản thân ta nhé.” Ôm cô gái nhỏ, ánh mắt Tống thị thâm thúy chân thành.
Thẩm Khanh Khanh nhận thấy được điều gì, vội vàng ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn.
Tống thị nắm tay cháu nhỏ, tầm mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, ánh đèn mờ nhạt, thanh âm bà phảng phất như thể mang theo hương vị năm tháng tĩnh lặng, “Năm đó người trong nhà muốn ta làm thiếp cho tổ phụ con, kỳ thật ta không muốn, nhưng cha ta nói một đống đạo lý, cái gì mà ông ấy muốn trả ơn, cái gì mà ông cảm thấy tiền đồ tổ phụ con rất tốt, ta làm thiếp chắc chắn sẽ không thiệt thòi. Khi đó ta cũng mới 15-16, ngây thơ mờ mịt, cảm thấy phụ thân hẳn sẽ không hại ta, vì thế đồng ý.”
“Ông con quả thật là rồng giữa biển người, trừ bỏ bản tính tằn tiện thì không có điểm xấu, vài chục năm này chân thành với ta, ta mới cam tâm tình nguyện lưu tại bên người ông ấy. Nếu ông ấy không tốt với ta, hoặc phẩm hạnh không hợp, tổ mẫu đã sớm nghĩ cách rời đi rồi.”
Nói tới đây, Tống thị thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía cháu gái, “Khanh Khanh à, con nhớ kỹ, không có gì quan trọng bằng hạnh phúc của chính mình. Sau khi kết hôn, Lý Chí đối tốt với con, thì con hãy thử tiếp nhận hắn. Lý Chí đối đãi không tốt hay chẳng xấu, vậy con cứ bảo vệ tốt trái tim mình, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đừng quan tâm hắn làm gì. Nếu Lý Chí khiến con chịu ủy khuất, con hãy trở về, đều có tổ phụ thay con làm chủ.”
Thẩm Khanh Khanh đã sớm ướt đẫm hai mắt, nàng ôm chặt tổ mẫu, nức nở nói: “Tổ mẫu yên tâm, cháu nhớ kỹ, cả đời sẽ không quên.”
Tống thị Ừ một tiếng, qua một lát, bà lấy ra quyển sách nhỏ con dâu đưa mình, đặt lên giường nói: “Đây là chuyện mỗi tân nương tử trước khi xuất giá đều nên học, tự con xem là có thể hiểu, thời gian không còn sớm, ta đi đây, con cũng đi ngủ sớm một chút, để sáng mai tươi tắn xuất giá. Tới bên kia còn phải vén khăn voan, Khanh Khanh đừng để người ngoài chê cười cô nương Thẩm gia nhà ta.”
“Tổ mẫu, cháu không nỡ rời khỏi ngài đâu.” Thẩm Khanh Khanh không chịu buông tay, vành mắt đỏ hoe.
Tống thị cười, cúi đầu nói bên tai cháu gái: “Ông con còn chờ ta đấy, không có ta bên người, ông ấy ngủ không yên.”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Nghĩ đến tổ phụ uy nghiêm khắc chế vậy mà dính chặt ỷ lại tổ mẫu, Thẩm Khanh Khanh không khỏi rùng mình.
Tống thị thấy vậy, cuối cùng đề điểm cháu gái: “Đàn ông đều là phường giả trân, người chân chính có thể nhìn thấu bọn họ, đều là người bên gối, Lý Chí làm người thế nào, con cứ chậm rãi quan sát đi.”
Thẩm Khanh Khanh cắn môi, nàng chẳng thèm quan sát hắn.
Tiễn tổ mẫu rời đi, Thẩm Khanh Khanh trở lại giường, tùy tay cầm lấy quyển sách nhỏ tổ mẫu lưu lại, lật xem trang đầu tiên, Thẩm Khanh Khanh nhìn trên đó vẽ một nam một nữ, nhìn chăm chú lại thấy hai người không mặc quần áo…
Cái quái gì thế này!
Thẩm Khanh Khanh ném món đồ này đi, nhưng hình ảnh trong đầu không sao vứt đi được!
Nghĩ đến đêm mai Lý Chí sẽ có ý đồ này với nàng, cùng với thứ xấu xí đó, Thẩm Khanh Khanh đã thấy dạ dày quay cuồng, xém chút ói mửa.
Bởi vì xem quyển sách không nên nhìn, đêm nay Thẩm Khanh Khanh trằn trọc mất ngủ, vất vả kéo đến canh ba mới ngủ, thế nhưng Thẩm Khanh Khanh lại gặp ác mộng, trong mộng Lý Chí tựa như người đàn ông trong quyển sách kia, mạnh mẽ đem nàng ấn xuống giường…
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trước khi Lý Chí thành công, Thẩm Khanh Khanh giật mình tỉnh lại.
Trong khuê phòng một mảnh tối đen, Thẩm Khanh Khanh thở hổn hển, đợi hô hấp khôi phục ổn định, Thẩm Khanh Khanh mới chậm rãi ôm lấy chăn. Hoá ra phu thê cùng phòng là thế, đêm mai, Lý Chí có phải sẽ cưỡng bách nàng không?
Trước đó, Thẩm Khanh Khanh chỉ chán ghét Lý Chí, sau khi xem quyển sách kia, Thẩm Khanh Khanh cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi hắn.
*
Mặt trăng lặn đi nhường chỗ cho mặt trời nhô cao, ở nơi xa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gà gáy, mới ngủ không lâu Thẩm Khanh Khanh đã bị người đánh thức.
Mẫu thân, hỉ bà, bọn nha hoàn tất cả đều đi vào, Thẩm Khanh Khanh đã sớm mất kiểm soát cơ thể mình, tùy ý để mọi người thay nàng rửa mặt chải đầu trang điểm. Trời vừa rạng sáng, Thẩm Khanh Khanh đói meo cồn cào, nhưng chỉ có một chén canh táo đỏ nấm tuyết, miễn cưỡng no bụng.
“Mẹ ơi, con muốn uống nước.” Không bao lâu sau, Thẩm Khanh Khanh lại khát.
Hỉ bà cười thay Trần thị trả lời: “Cô nương nhẫn nhịn chút, chốc lát kiệu hoa sẽ đi vòng nửa cái kinh thành đấy, trong bụng đầy nước, lõng bõng khó chịu đó.”
Thẩm Khanh Khanh vừa nghe, càng thêm không muốn xuất giá.
Đáng tiếc đã muộn, giờ lành vừa đến, trước cửa Thẩm phủ đã vang lên tiếng pháo, tân lang tới đón dâu rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
- Cuối cùng cũng kết hôn, tình yêu sau hôn nhân chính thức bắt đầu!
- Ngày mai Lý-rể-quý sẽ nhập V, dự tính cập nhật lúc nửa đêm, Giai Nhân sẽ tranh thủ viết mập mạp chút, mong rằng các vị các đại lão tiếp tục ủng hộ, chờ đón các bạn là mấy bao lì xì nhỏ tung tăng!
Cúc khóc ròng: Bản gốc chương trước 3980 chữ, chương này 6235 chữ, edit quài không hết luôn á má ôiiiii
Mệt não luôn, thôi tôi lại lết tạm sang quán cơm Tiểu Thái Dương cho yêu đời tí đây ~^^~
Truyện hay lắm bạn! Bao giờ có truyện tiếp bạn ơi! 🥰🥰🥰🥰
ThíchĐã thích bởi 1 người
Mình sẽ sớm update ạ ^^
ThíchĐã thích bởi 1 người
Hihi cảm ơn bạn nhé! Ngồi hóng chương mới của bạn nè!
ThíchĐã thích bởi 1 người
Thật bội phục lời nói “Khanh Khanh à, con nhớ kỹ, không có gì quan trọng bằng hạnh phúc của chính mình. Sau khi kết hôn, Lý Chí đối tốt với con, thì con hãy thử tiếp nhận hắn. Lý Chí đối đãi không tốt hay chẳng xấu, vậy con cứ bảo vệ tốt trái tim mình, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, đừng quan tâm hắn làm gì. Nếu Lý Chí khiến con chịu ủy khuất, con hãy trở về, đều có tổ phụ thay con làm chủ.” của bà Tống, nhất là ‘Nếu Lý Chí khiến con chịu ủy khuất, con hãy trở về, đều có tổ phụ thay con làm chủ’ với một người phụ nữ ở thời kỳ không được tự quyết đã dạy cháu gái hãy dám tự quyết lấy hạnh phúc của chính mình.
Tác giả Tiểu Giai Nhân có nhiều truyện nội dung rất độc đáo khác lạ, nhưng thú vị. Cám ơn bạn Daisy đã edit truyện này nhé. Rất mong chờ các chương tiếp theo của bạn đấy.
ThíchĐã thích bởi 1 người
truyện này mình kết nhất bà Tống và ông cụ Thẩm ấy ;))
ThíchThích