[Rể Quý] – Chương 21

Từ biệt cha mẹ, Thẩm Khanh Khanh ngồi vào kiệu hoa.

Kiệu hoa xóc nảy khiến giọt nước đọng nơi đáy mắt Thẩm Khanh Khanh rơi xuống. Bình thường ỷ vào tình thương của mẹ cha làm mình làm mẩy, hôm nay thật sự rời nhà, Thẩm Khanh Khanh mới chân chính hiểu rõ thế nào là không nỡ, không nỡ rời xa cha mẹ, không nỡ rời khỏi anh cả em út, không nỡ rời bỏ mái nhà thân thương.

Mỗi lần nước mắt tuôn rơi, Thẩm Khanh Khanh lại một lần tức tốc lau sạch, lời tổ mẫu căn dặn nàng nhớ kỹ, không thể làm mất mặt cô nương nhà họ Thẩm, trang dung không thể loạn, kẻo gỡ khăn voan mặt mũi tèm nhem khiến người ta chê cười.

Trước khi kiệu hoa đi hết nửa vòng kinh thành rồi dừng trước cửa phủ Bình Tây Hầu, khăn tay của Thẩm Khanh Khanh gần như ướt đẫm.

“Mời tân lang đá cửa kiệu!” Hỉ bà hân hoan sung sức hét to.

Thẩm Khanh Khanh hoảng hốt, theo bản năng chống đỡ cỗ kiệu.

Đợi chốc lát, trước kiệu vang lên tiếng động nhẹ, sau đó dứt bặt, chả hề giống gõ cửa chi cả.

“Mời tân nương xuống kiệu.”

Lập tức Thẩm Khanh Khanh lùi thân mình.

Hỉ bà vén màn, khom lưng tới đỡ Thẩm Khanh Khanh. Đầu Thẩm Khanh Khanh mang mũ phượng nặng trĩu, khoác trên mình áo cưới hết mực rườm rà, hỉ bà đỡ cánh tay nàng, một tay khác nâng lên làn váy đỏ rực, cẩn trọng chỉ điểm tân nương đường ra ngoài. Khăn voan đỏ nhẹ nhàng lay động, Thẩm Khanh Khanh chỉ có thể thấy một góc xíu xiu dưới lòng bàn chân, thời khắc ló ra khỏi kiệu, nàng phát hiện một đôi ủng thắt luạ đỏ đế đen đứng cạnh kiệu hoa vững như Thái sơn.

Thẩm Khanh Khanh cắn môi.

Ra khỏi kiệu, hỉ bà dúi vào tay nàng một đầu lụa đỏ, Thẩm Khanh Khanh vừa nắm lấy, đầu kia mảnh lụa đột nhiên truyền tới lực kéo, cô nhanh chóng rời tay.

Thẩm Khanh Khanh khó nhịn trừng mắt phía bên kia, đã chán ghét y thì y có làm gì cũng thấy chướng mắt, thậm chí những lời chúc mừng chung quanh y cũng ồn ào hệt tiếng ve sầu.

Kế tiếp, đôi phu thê mới cưới bái đường rồi tới động phòng.

Bởi vì bớt khách nam, bên phòng tân hôn yên tĩnh hẳn, chẳng mấy chốc Thẩm Khanh Khanh đã ngồi trên giường đệm đỏ rực thêu uyên ương nghịch nước. Nhóm khách nữ xì xào bàn tán, trông đợi ngắm tân nương, hỉ bà sắp xếp xong xuôi, tủm tỉm cười đưa đòn cân mạ vàng vào tay tân lang. Thẩm Khanh Khanh lắng tai nghe, lọt vào tầm mắt là đôi giày đang đi về phía mình, nàng thầm hít sâu một hơi.

Lý Chí rảo bước tới trước mặt tân nương, mỉm cười nhấc khăn trùm đầu.

Đôi tay vững vàng của tân lang hăm sáu tuổi bình tĩnh dùng đòn cân gợi một góc khăn khẽ vén lên trên, khăn voan rơi xuống, lộ ra khuôn mặt của cô Bảy đã từng thuộc nhà họ Thẩm, nay là phu nhân Bình Tây Hầu, chỉ thấy hàng mi dài rũ xuống, che đậy đôi sóng mắt óng ánh. Trên mặt nàng phủ một tầng phấn mỏng, gò má  thơm như hoa anh đào dưới trời tuyết trắng, kiều diễm thanh tú. Đôi môi căng mọng khẽ mím, toát ra nét mắc cỡ của cô dâu mới, đôi tay be bé tinh tế như búp măng non duyên dáng đặt lên đầu gối, chuẩn chỉnh một tiểu thư khuê các đoan trang.

Một tia kinh ngạc lướt qua mắt phượng Lý Chí, ngoan dữ vậy, đây thật sự là cô Bảy hay lừ mắt gườm y sao?

Nhóm khách nữ phía sau há hốc tán thưởng.

Thẩm Khanh Khanh trước sau vẫn duy trì phong thái quý nữ, e lệ nhưng không e dè.

“Mời tân lang, tân nương uống rượu hợp cẩn”

Nha hoàn cầm cây cân lui ra sau, nha hoàn khác nâng hai ly rượu tươi cười tiến lên.

Lý Chí mỉm cười ngồi cạnh Thẩm Khanh Khanh, bưng trước một ly từ trên khay.

Một tay Thẩm Khanh Khanh giữ ống tay áo lỏng thõng, cầm ly thuộc về mình, chiếc ly rượu tráng men đỏ lót lên những ngón tay trắng nõn của tân nương, tạc thành nét đẹp khiến người ta đắm say.

Lý Chí nhìn nhiều hơn mấy bận.

Dưới sự hướng dẫn của hỉ bà, cánh tay hai người rốt cuộc cũng đan vào nhau.

Khoảng cách thu hẹp đến mức Lý Chí có thể đếm từng cọng lông mi của cô nàng, song mãi đến khi uống hết, Thẩm Khanh Khanh vẫn chả thèm cho y một cái liếc mắt.

Lý Chí yên lòng, đây đích thị là cô Bảy y thiết cưới, sống không đổi tính, chết không đổi họ.

Lễ nghĩa hoàn tất, Lý Chí ra đằng trước tiếp khách, nhóm khách nữ lần lượt rời đi, cuối cùng Thẩm Khanh Khanh đã có thể nghỉ ngơi.

Hôm qua Ngọc Điệp, Ngọc Thiền đã lại đây trước, bấy giờ đang hầu hạ Thẩm Khanh Khanh tháo trang sức, trong lúc đó kể chủ tử nghe tin tức họ moi được, có vài tin Thẩm Khanh Khanh đã biết từ người nhà trước khi xuất giá, có vài tin là do hai nha hoàn vào phủ đi thám thính.

Gia tộc họ Lý là phú thương giàu có phía Nam, nhưng nhờ Thuần Quý phi được sủng ái, cả nhà họ Lý đều dọn tới kinh thành.

Nhà họ có tổng cộng ba phòng.

Lý Chí là con cả đại phòng, cha y đi buôn bán hải ngoại gặp phải gió lốc, bất hạnh bỏ mình, mẹ y thương tâm quá độ cũng sớm rời đi, vì vậy hiện giờ đại phòng chỉ còn mỗi anh em Lý Chí và Thuần Quý phi.

Nhị phòng, Lý Nhị gia có một vợ cả vô số vợ lẽ, nhưng chỉ có bà Cả và bà Hai sinh ra ba cô con gái, mấy bà lẽ khác không ai có mang, về phần ba cô gái kia, hai trong số đó gả tới Dương Châu, sót mỗi đứa út là cô Tư Lý Trân còn ở tại khuê phòng.

Tam phòng, Lý Tam gia sàng sàng độ tuổi với Thẩm Đình Văn, sau khi người vợ kết duyên thuở ấu thơ qua đời vì bệnh tật, Lý Tam gia không cưới vợ mới, phía dưới có một trai một gái, lần lượt là cậu Hai Lý Hạ và cô Năm Lý Du.

Trừ ba phòng, tổ mẫu Lý Chí là Chúc lão thái thái còn khoẻ mạnh, ngụ tại Vạn Phúc Đường trong hầu phủ.

“Cô nương, nghe nói mấy năm trước lão thái thái nhận nuôi một bé gái mồ côi là Giang cô nương xinh đẹp vô cùng, đám người ở đều nói chưa thấy người nào đẹp hơn nàng ta, sau đó lão thái thái chăm chút cho Giang cô nương rất tốt, chẳng kém gì cháu gái ruột rà, đáng tiếc bọn em mới tới không thể chạy loạn, bằng không em thật tình muốn đi nhìn cho biết.”

Ngọc Điệp có chút không phục, xét nhan sắc, ai sánh bằng chủ tử các cô chứ?

Thẩm Khanh Khanh xuyên qua tấm gương nhìn cô nàng, “Em soi mói người ta làm chi, ta gả tới đây đâu phải vì để hơn thua với ai, về sau ngoại trừ địa bàn mình thì bớt lân la tới viện khác, trừ phi ta có phân phó.”

Ngay cả trượng phu trên danh nghĩa cô còn chả thèm để ý, huống chi người nhà y.

Bị dạy dỗ, Ngọc Điệp ngượng ngùng gật đầu.

“Cô nương ăn chút gì nhé?”, quét mắt ngó lên trái cây mừng trên bàn, Ngọc Thiền biết chủ tử sáng chưa ăn no.

Hồi tối Thẩm Khanh Khanh ngủ không ngon, một đường xóc nảy bụng dạ khó chịu, nàng lắc đầu, trực tiếp lên giường nằm. Trước khi vào giấc, Thẩm Khanh Khanh dặn hai nha hoàn, “Có ai tới nhớ kêu ta.”

Ngọc Thiền, Ngọc Điệp gật đầu, giúp nàng buông màn rồi lui xuống.

Thẩm Khanh Khanh nằm trên giường, trong phòng tĩnh lặng nên nghe rõ mồn một sự náo nhiệt nơi tiền viện.

Tới nơi xa lạ, Thẩm Khanh Khanh những tưởng mình sẽ khó vào giấc, song có lẽ do tối qua mất ngủ, nằm một lát Thẩm Khanh Khanh đã thiếp đi.

Một giấc ngủ đến khi màn đêm buông xuống, Thẩm Khanh Khanh tỉnh vì đói.

“Kêu phòng bếp làm cho ta chén mì thịt muối với măng xuân.” Chẳng có hứng thú với mấy món trái cây khô khốc, Thẩm Khanh Khanh phân phó Ngọc Thiền, “Cho nhiều măng xíu.”

Ngọc Thiền mỉm cười đi ra bếp.

Ngọc Điệp hầu hạ Thẩm Khanh Khanh rửa mặt.

Thẩm Khanh Khanh chỉ dùng khăn lau mặt hai lần, chải búi tóc đơn giản, sửa soạn đi ra.

“Cô nương không thoa phấn ạ?” Ngọc Điệp kinh ngạc, tay đang cầm hộp phấn sứ.

Thẩm Khanh Khanh nhàn nhạt bảo, “Khỏi cần.”

Ngọc Điệp bỗng tỏ tường, cô nương sẽ như thời chưa xuất giá, căn bản chẳng có ý sống yên ấm với Hầu gia.

Ngọc Điệp lờ mờ cảm thấy không ổn, song cô chỉ là đứa nha hoàn, phải vâng theo lời chủ.

Đặt hộp phấn xuống, Ngọc Điệp đưa chủ tử ra nhà chính.

Ngọc Thiền đã trở lại, cười nói với Thẩm Khanh Khanh, “Quên kể cho cô nương, Hầu gia nghe nói người thích món Hoài Nam, cố tình mời vị Lưu ma ma giỏi nấu món Hoài Nam quản lý phòng bếp con bên ta.”

Ngọc Điệp thậm thụt nháy mắt cô nàng.

Ngọc Thiền chả lĩnh ngộ, mãi đến khi thấy chủ tử chẳng chút nào cảm động, bấy giờ mới tỉnh hồn.

Thẩm Khanh Khanh thấy hai người láu táu, chợt mỉm cười, “Các em biết tâm tư ta là được, hồi trước chúng ta ở nhà ra sao, tới đây cứ tiếp tục thế ấy, chớ lo lắng đề phòng.”

Ngọc Thiền, Ngọc Điệp gật đầu lia lịa.

Nấu mì rất nhanh, không bao lâu sau phòng bếp đã bưng tới tô mì thịt xông khói kèm măng xuân tới chỗ Thẩm Khanh Khanh, hơn nữa, ngoại trừ một chén mì nóng hôi thơm phức, Lưu ma ma còn chuẩn bị cho Thẩm Khanh Khanh một đĩa củ cải muối, một đĩa dưa trộn.

Trước tiên Thẩm Khanh Khanh gắp một đũa củ cải nhà làm, cho vào miệng nhai, chua chua giòn giòn, thanh mát sảng khoái.

Nàng không dằn nổi gắp thêm đũa nữa.

Món phụ ăn ngon, măng xuân tươi mới, thịt muối béo mà không ngán, sợi mì mềm mượt dai dai, thậm chí nước lèo cũng thơm ngon.

Nếu không phải bận tâm lễ nghi khuê tú, Thẩm Khanh Khanh thật lòng muốn húp trọn hết chén canh.

“Cô nương, ngon miệng không ạ?” Ngọc Thiền mỉm cười hỏi.

Thẩm Khanh Khanh dùng khăn ấm lau miệng, ngó qua tô mì lõng bõng nước canh không sót cọng mì, chẳng nói chẳng rằng.

Ngọc Thiền ra hiệu cho tiểu nha hoàn dọn dẹp chén đũa.

Thẩm Khanh Khanh toan đứng dậy thì thấy hai bóng người bước vào cửa viện, đi đầu là một người đàn ông bận áo đỏ thon dài hiên ngang, chính là Lý Chí.

Thẩm Khanh Khanh mím môi, trực tiếp đi thẳng vào gian trong.

Bóng hình tân nương chợt lóe rồi biến mất, Lý Chí cười cười, nói với A Vinh dìu mình lại đây, “Trở về đi.”

A Vinh xong chuyện lui thân.

Lý Chí rảo bước vào trong, đi tới cửa, y hướng mắt nhìn nha hoàn đang bưng khay hành lễ thì thấy tô canh kia.

Xem xong, Lý Chí bước vào nhà chính, lệnh cho Ngọc Điệp, “Chuẩn bị nước đi.”

Ngọc Điệp khẩn trương đáp, “Vâng, Hầu gia.”

Thẩm Khanh Khanh chả sợ Lý Chí nhưng hai nha hoàn thì sợ thôi rồi.

Lý Chí thủng thẳng đi vào nội thất, Ngọc Thiền kịp thời chạy tới, giúp y vén mành.

Lý Chí khom lưng đi vào, vừa nhấc đầu đã thấy gò má Thẩm Khanh Khanh, nàng ngồi bên cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng.

Ngày đại hôn, phòng tân hôn bố trí mừng vui hoan hỉ, màn đệm chăn rực một màu đỏ, trên bàn đặt ấm trà tách đỏ, hai cây nến long phượng càng thêm rực rỡ loá mắt. Trong một không gian nức một màu đỏ tươi, gương mặt Thẩm Khanh Khanh nhuộm đỏ chuốc say lòng người, cô nàng xinh xắn ngồi đó, tựa một đóa hải đường hóa thành yêu tinh.

Đã hai năm Lý Chí không gặp Thẩm Khanh Khanh, y đã thành niên từ lâu, mấy năm nay tướng mạo chẳng có bao nhiêu biến hóa, còn Thẩm Khanh Khanh thay đổi không ít, nét trẻ con trên mặt lặng lẽ lột xác thành một người đẹp đầy sức hút, mặt mày lạnh nhạt nhưng sắc đẹp toả hương, nếu nàng ấy bằng lòng nở nụ cười, chẳng phải sẽ khiến người ta thần trí u mê xương cốt rệu rã ư?

Lý Chí tần ngần ở cửa, yên lặng thưởng thức nàng dâu nhà mình.

Thẩm Khanh Khanh biết Lý Chí muốn vào, đã sớm chuẩn thương lượng cùng y, nàng ngồi nghiêm chỉnh, nào nghĩ đến Lý Chí đứng như trời trồng ngoài cửa?

Ánh mắt tên kia chẳng nể tình, như thể nàng đang trần truồng, Thẩm Khanh Khanh dần dà nhấp nhổm, nói vọng ra cửa sổ, “Hoặc là tiến vào, hoặc là ra ngoài, chặn cửa cản đường.”

Lý Chí cười ghẹo,“Hoá ra phu nhân biết ta tới, ta còn tưởng phu nhân có tâm sự mới không dám quấy rầy.”

Miệng lưỡi lươn lẹo, Thẩm Khanh Khanh lười để ý.

Lý Chí chậm rãi đi đến đối diện nàng, vén vạt áo ngồi xuống.

Thẩm Khanh Khanh tiếp tục nhìn chằm chằm cửa sổ.

Trên cửa sổ dán chữ song hỉ thắm đỏ, Lý Chí nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, đánh giá mỹ nhân đối diện ở cự ly gần, “Hai năm không gặp, phu nhân…”

“Đừng gọi ta là phu nhân.” Thẩm Khanh Khanh phát ốm, lạnh lùng ngắt lời.

Lý Chí sửng sốt, ngay sau đó ảo não sửa lời, “Gọi phu nhân đúng là xa cách quá, thế vi phu gọi nàng là Khanh Khanh nhé?”

Thẩm Khanh Khanh: […]


A Chí: mặt dày vô đối =)))))

Cúc thỏ thẻ: được mọi người nhớ mong mình lại quay về Rể Quý đây, sẽ có chút điều chỉnh xưng hô, sau này sẽ beta toàn bộ


20 || 22

5 Comments

  1. Hongnhan nói:

    Tui đợi nàng quay lại hố này mãi! 😘😘😘

    Đã thích bởi 1 người

    1. blueDaisy nói:

      Ui cám ơn cô còn bắt ghế ngồi chờ cái hố hẩm hiu này nha;)))

      Đã thích bởi 1 người

      1. Hongnhan nói:

        Cổ đại là tui khoái hà, thêm của Tiếu Giai Nhân nữa nên tui sẽ lót dép ngồi hóng từng chương nhà nàng nhé!

        Đã thích bởi 1 người

  2. viongthithuong nói:

    Lót dép. Ngày nào mình cũng vào load vài lần xem có chương mới chưa 🤣🤣🤣

    Thích

    1. blueDaisy nói:

      Đang beta c22 đêy nếu nàng thức khuya sẽ đọc đc lol

      Đã thích bởi 1 người

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s