[Rể Quý] – Chương 22


Thẩm Khanh Khanh cảm thấy tên Lý Chí vừa dối trá vừa mặt dày, rõ ràng biết nàng chán ghét y, thế mà hắn ta còn đơn phương buông lời thân mật.

“Người vẫn nên kêu ta là phu nhân đi.” Thẩm Khanh Khanh banh mặt.

Lý Chí mỉm cười, “Được, tối phu nhân đã ăn gì thế?”

Thẩm Khanh Khanh tích chữ như vàng, “Mì.”

Lý Chí gật đầu, “Trước đó vi phu chỉ lo uống rượu, không ăn được mấy miếng, làm phiền phu nhân kêu phòng bếp nấu cho ta tô mì y vậy nhé.”

Thẩm Khanh Khanh liếc nhìn y một cái, giương giọng phân phó Ngọc Thiền đang canh giữ bên ngoài.

Ngọc Thiền vừa đi, Lý Chí bỗng lấy tay che miệng, mắt phượng nhìn Thẩm Khanh Khanh, “Vi phu uống nhiều quá, nhờ phu nhân cho tí trà tỉnh rượu.”

Đòi hỏi rõ nhiều…

Thẩm Khanh Khanh bực bội chỉ ra gian ngoài, “Trên bàn có đó, Hầu gia tự lấy uống đi.”

Lý Chí ngồi y thinh, mắt phượng toát vẻ chân thành,  “Vi phu thấm men rượu, đi không nổi.”

Thẩm Khanh Khanh: […]

Thiệt tình nàng không muốn hầu hạ tên này tẹo nào nhưng cực chẳng đã để Lý Chí câm miệng, miễn cho y mở miệng ngậm miệng từng tiếng vi phu phát gớm, Thẩm Khanh Khanh đành lết ra gian ngoài. Rót chén nước trà, Thẩm Khanh Khanh vô cảm đưa cho Lý Chí, nàng toan rời đi thì eo đột nhiên bị túm, Thẩm Khanh Khanh mất đề phòng, hét lên một tiếng ngã vào lòng Lý Chí.

“Buông tay ra!” Hình ảnh trong quyển sách nhỏ hiện lên trong đầu, Thẩm Khanh Khanh giãy giụa kịch liệt.

Lý Chí ôm vòng eo thon của nàng dâu mới, ngó bộ dáng nàng hệt con thỏ sa bẫy vung tay hất chân, thì thầm bảo, “Hai năm không gặp, phu nhân càng khiến vi phu khó cầm lòng.”

Hắn ta nói đúng tình chân ý thiết, Thẩm Khanh Khanh sém bị hù chết, nghiêng đầu giục y, “Có chuyện thì nói đàng hoàng, người buông ta ra đã!”

Lý Chí mỉm cười với cô bé có suối tóc đen nhánh như lụa, ngoài miệng đế thêm, “Đêm tân hôn, ngày lành cảnh đẹp, em và ta nên quyến luyến triền miên, phu nhân chớ nên thẹn thùng.” Nói xong, Lý Chí cúi người, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng gần khuôn mặt ửng hồng của Thẩm Khanh Khanh, song nếu Thẩm Khanh Khanh ngoái đầu sẽ phát hiện ánh mắt nam nhân thanh tỉnh, chả có bất kì tình ý nào.

Thẩm Khanh Khanh nào dám, hiện tại nàng chỉ mong mau chóng thoát thân, lời tàn nhẫn vô ích, Thẩm Khanh Khanh linh nhạy, vội vàng bảo, “Người, người không phải muốn ăn mì à? Nhà bếp nấu sắp xong rồi, Hầu, Hầu gia bận cả ngày, chớ để đói lả người!”

Lý Chí trầm mặc, dường như đang do dự, sau đó rốt cuộc cũng thả tay, “Phu nhân nói phải, do vi phu nóng vội.”

Thẩm Khanh Khanh khẽ thở phào, đẩy cánh tay hắn, “Mau buông ra đi, nha hoàn tiến vào sẽ chê cười.”

Lý Chí nghe lời buông tay.

Thẩm Khanh Khanh lập tức nhảy khỏi chân hắn, bình bịch chạy đi.

Lý Chí cười cười, uống mấy hớp trà cho chính tay cô vợ yêu châm cho, bấy giờ mới đi ra gian ngoài.

Thẩm Khanh Khanh không ở phòng ngoài mà ngồi ở nhà chính, Ngọc Thiền, Ngọc Điệp đều ở đây hết, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy an toàn.

Lúc Lý Chí ra tới nơi, nha hoàn phòng nước, phòng bếp đồng thời tới đáp lời.

“Dùng bữa trước đã.” Lý Chí thoải mái ngồi xuống bàn ăn.

Thẩm Khanh Khanh ngó giày hắn, tâm tư xoay chuyển, cố tình dùng khăn che miệng, vờ ra vẻ buồn ngủ, “Ta mệt quá, Ngọc Thiền các em hầu hạ Hầu gia cho tốt vào nhé.” Nàng sợ mình mà không đi, đợi tí nữa Lý Chí sai sử nàng hầu hạ hắn tắm gội, người này da mặt dày hơn cả tường thành còn dám động thủ động cước, Thẩm Khanh Khanh vừa ghét vừa sợ dã man.

Ngọc Thiền, Ngọc Điệp vâng lời.

Lý Chí sâu xa nhìn Thẩm Khanh Khanh.

Lòng bàn chân Thẩm Khanh Khanh như bôi dầu ù chạy.

Chờ Lý Chí ung dung dùng cơm, rửa mặt xong, lần nữa trở vô nội thất thì thấy mé ngoài phòng đã bày trọn vẻ hoan hỉ của vợ chồng mới cưới, mà Thẩm Khanh Khanh nằm trên giường mới, bọc mình kín mít nằm tuốt bên trong, đưa lưng về phía hắn.

Lý Chí chẳng chút nào ngoài ý muốn.

Hắn đi qua đứng ở trước giường, gằn giọng hỏi, “Ý phu nhân đây là sao?”

Thẩm Khanh Khanh biết đêm nay nàng cần đưa lời giải thích, tay nhỏ nắm chặt chăn, nàng nhìn tường, tận lực điềm tĩnh đáp, “Hầu gia hẳn phải tỏ, ta không thích người, người có thể cầu Hoàng Thượng tứ hôn, ta không cách nào phản kháng, nhưng ta không muốn làm vợ chồng đúng nghĩa với người. Ta đã cân nhắc, mai này hai ta ai lo phận nấy, người cùng ta diễn kịch trước mặt cha mẹ, ta cũng sẽ thay người nạp thiếp hiền thiếp xinh, trở thành người vợ đức độ nhất kinh thành.”

Lý Chí thở dài, ngồi xuống hỏi, “Nếu đã thế này, vì sao ta phải cưới em quá cửa cơ chứ?”

Thẩm Khanh Khanh bĩu môi, “Thế thì Hầu gia phải tự hỏi mình.”

Về vấn đề này, Thẩm Khanh Khanh đã cân nhắc từ lâu, nghĩ tới nghĩ lui, nàng tin tưởng vững chắc Lý Chí coi trọng sắc đẹp mình, cái điệu bộ gấp gáp của hắn ban nãy cũng chứng thực suy đoán.

“Phu nhân đẹp đẽ thông tuệ, vi phu vừa gặp đã thương.” Lý Chí thấp giọng trả lời.

Thẩm Khanh Khanh sỉ vả trong lòng, nàng đẹp là thật, song nếu hắn thật sự vừa gặp đã thương, vì sao hồi mới gặp tưởng nàng không biết bơi Lý Chí thấy chết không cứu, cho nên hắn đích thị là hạng hám lợi là thứ máu lạnh, đề cao công lao quan trọng hơn mạng người, sau này phát hiện nàng còn sống, Lý Chí mới nổi lên sắc tâm.

“Tùy người nói sao chả được, ta đây không muốn, người dám ép buộc, ta chết cho xem.”

Thẩm Khanh Khanh lăn long lóc ngồi dậy, đôi tay đặt phía trước.

Lý Chí lập tức thấy tay nàng đang nắm một cây kéo…

Cô dâu mới thà chết không xuôi, Lý Chí cười khổ, “Em ghét ta đến thế sao?”

Đôi mắt nàng trợn trừng, bên trong chứa đầy vẻ khinh thường, “Người thôi đi, nơi này không có ai khác, người khỏi làm bộ làm tịch.”

Lý Chí chẳng nhiều lời giải thích chuyện quá khứ, cô gái nhỏ có yếu mềm cũng chẳng dễ gạt.

Quét mắt nhìn cây kéo sắc bén trong tay Thẩm Khanh Khanh, Lý Chí nhíu mày, “Sớm biết em hận ta, ta tuyệt không cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng hôn ước đã thành không cách nào sửa đổi, trừ phi em chết, nếu không đời này Hầu phu nhân chỉ có thể là em.”

Lòng Thẩm Khanh Khanh nhấp nhổm, có ý gì, chẳng lẽ Lý Chí còn muốn hại chết nàng để thay vị trí Hầu phu nhân ư?

Ý niệm vừa dứt, Lý Chí ngẩng đầu nhìn nàng bằng mắt phượng sâu không đáy.

Thẩm Khanh Khanh đột nhiên hoảng hốt, sao bây giờ, Lý Chí muốn cho nàng chết thật kìa!

Thẩm Khanh Khanh rất muốn thuyết phục chính mình Lý Chí không dám, nhưng năm ấy Lý Chí đã có thể thấy chết không cứu, vì sao hôm nay hắn không dám đâm chết nàng chứ?

Càng nghĩ càng sợ, tay Thẩm Khanh Khanh nắm kéo mất khống chế bắt đầu run rẩy.

Ngay thời điểm Thẩm Khanh Khanh sợ phát khóc, Lý Chí phát tiếng thở dài, “Kỳ thật, em ngồi vị trí Hầu phu nhân cũng không sao, nhưng theo lời em nói, ta có thể nạp vô số mỹ thiếp, đường đường là Hầu gia ta tất nhiên không thiếu nữ nhân. Nhưng ta cần một đứa con vợ cả, em cũng hay, chỉ có con vợ cả mới có thể tiếp nối tước vị của ta.”

Thẩm Khanh Khanh nhíu mày, chung quy hắn muốn mạng này hay sắc nàng đây?

“Cô Bảy, ta có một kế không biết em muốn nghe hay không?” Lý Chí đắn đo hồi lâu rồi lần nữa nhìn Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh cảnh giác, “Người nói đi.”

Lý Chí nghiêm mặt, “Ta là hạng tiểu nhân, nhưng cũng không đời nào bằng lòng cưỡng bách một cô gái trong sạch kém ta mười tuổi. Hôn ước của chúng ta khẳng định không thể huỷ bỏ, khí sắc em hồng hào không giống người sẽ chết sớm, nhưng ta cần một đứa con vợ cả, nếu đã thế, em hãy chịu thiệt một đoạn thời gian, đợi em thành công sinh con cho ta, ta lập tức nạp thiếp, từ đây không chạm vào em nữa.”

Thẩm Khanh Khanh nghe xong, theo bản năng muốn cự tuyệt, Lý Chí chợt chêm thêm, “Cô Bảy, em có con, ba mẹ vợ mới có thể yên lòng, bằng không cho dù ta và em có làm một đôi vợ chồng ân ái ngoài mặt, không có con cái nối dòng, ba mẹ vợ đều sẽ sốt ruột thay em, cực chẳng đã, một Hầu phu nhân không con chú định sẽ trở thành trò cười trong mắt những phụ nhân khác.”

Ánh mắt Thẩm Khanh Khanh trở tối, lúc này đây, nàng không sao phản bác được.

Thứ nhất, nhỡ nàng kiên trì không chung chăn gối cùng Lý Chí, Lý Chí có thể ỷ vào sức mạnh cưỡng bách nàng, sau đó tìm cách đâm chết nàng cưới chính thê.

Thứ hai, thánh chỉ không thể thu hồi, nàng gả cho Lý Chí để cha mẹ yên tâm, nếu nhiều năm nàng không có mang, nhóm vợ lẽ của Lý Chí liên tục sinh đẻ, mẹ chắc chắn sẽ phát sầu. Chị Năm vào Đông Cung hai năm không con đã khiến bà bác Cả gấp gáp thắp nhang lạy Phật, lỡ nàng ngủ riêng với Lý Chí thật, chỉ e mẹ sẽ phát điên mất.

“Cô Bảy chớ khó xử, em và ta đều là người khoẻ mạnh, nhanh thì hai ba tháng chậm thì một năm nàng tất sẽ thụ thai, nếu em một lần đã đậu con trai, vậy em chỉ cần thiệt thân hai ba tháng cùng lắm một hai năm là đã có thể phân rõ ranh giới hoàn toàn cùng ta.” Lý Chí hướng dẫn từng bước.

Thẩm Khanh Khanh cắn môi, do dự hồi lâu, nàng gian nan ngẩng đầu hỏi nam nhân đối diện, “Người xạo chứ gì?”

Lý Chí nhấc tay, thề với trời, “Thưa trời xanh trên cao, sau khi cô Bảy vì ta sinh hạ con cái, chỉ cần em ấy không muốn Lý Chí ta tuyệt không miễn cưỡng em ấy làm bất kì chuyện gì, nếu có vi phạm, hãy để ta chịu sét đánh, không được chết già.”

Thề thốt xong, Lý Chí dịu giọng, “Giờ em chịu tin ta chưa?”

Thẩm Khanh Khanh nhìn đôi mắt toát vẻ chân thành, nhớ lại hành động hồi xưa của Lý Chí, vẫn chẳng mấy tin tưởng.

Nhưng nàng đã hết lựa chọn, đây là Hầu phủ của Lý Chí, nàng chẳng thể nào đấu tranh với y.

Thẩm Khanh Khanh cúi gằm đầu nắm chặt kéo, qua rất lâu rất lâu sau, nàng nhắm mắt, đưa kéo qua.

Trên tay trống không, Thẩm Khanh Khanh xoay người nằm xuống, đôi tay be bé túm chăn chặt chẽ, che mình kín như bưng.

Lý Chí cười cười, nhổm dậy cất kéo lên bàn trang điểm, sau đó quay về.

Mới tắm gội xong, Lý Chí vốn chỉ mặc một thân trung y màu trắng, lúc này không cần cởi nữa, lập tức xốc chăn Thẩm Khanh Khanh. Tay đụng tới chăn, chăn không nhúc nhích, nàng dâu mới đang cố dùng sức đây mà, Lý Chí buồn cười, khụ khụ, hắn thấp giọng gọi, “Phu nhân?”

Âm cuối chưa dứt, bàn tay nhỏ che tai, có thể thấy nàng chả hề muốn nghe y kêu “Phu nhân” chút nào.

Hết trở ngại, Lý Chí thuận lợi nằm xuống kế Thẩm Khanh Khanh.

Lưng nàng đối diện hắn, Lý Chí nắm lấy bờ vai thon quay về phía mình, gặp phải chút lực cản, may sao lần này y cố vẫn được. Xoay người, thân mình nàng cứng đờ hệt khối gỗ, mày nhíu gắt gao, đôi mắt hạnh nhắm chặt, miệng mím sít sao, toàn thân toát đầy vẻ khiên cưỡng.

Nhìn hơi đáng thương đấy nhưng Lý Chí chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn, y không thể để mấy năm nay chờ đợi công cốc.

Lý Chí nâng cằm cô nhóc, chậm rãi tới gần, ánh mắt thưởng thức vẻ đẹp nàng dâu, bất thình lình nàng mở mắt.

Lý Chí khựng lại.

Thẩm Khanh Khanh trừng y, “Người muốn làm gì?”

Lý Chí: […]

“Em hối hận ư?” Lý Chí sâu kín hỏi.

Thẩm Khanh Khanh cắn môi, dời mắt, “Ta không hối hận, nhưng không cho người hôn ta.”

Lý Chí định bảo không hôn sao động phòng được, chợt ngẫm lại, xác thật không hôn cũng làm được việc.

Thấy đôi mắt nàng trợn trừng hệt như thể hắn mà dám hôn nàng sẽ dám táp, Lý Chí lắc đầu, không hôn, một tay ôm nàng dâu, một tay chậm rãi lần tới hàng nút dưới bẹn tay. Song chưa đụng tới nút thắt, tay nàng dâu đã nắm lấy bàn tay to, cặp mắt hạnh kia đề phòng lừ hắn, “Không được cởi quần áo ta!”

Lý Chí: […]

Y khó xử, “Không cởi thì sao mà…”

Thẩm Khanh Khanh bất lực đỏ mặt, đáy mắt tích nước, nàng kéo chăn lần nữa, trốn ở trong rầu rĩ thốt, “Khỏi cởi phần trên.”

Lý Chí hiểu rõ, quả nhiên chỉ vì sinh con ha.


Cúc: Hãy gọi Hầu gia là 3L – Lý Lươn Lẹo =)))

Tâm sự chút đỉnh chuyện edit:

Một trong những cái khó nhằn khi chuyển ngữ truyện cổ đại là xưng hộ, úi giồi em muốn bạc đầu ấy ạ

Ngươi – ta thì nghe cứ cụt lủng hỗn hào sao sao ấy, còn chàng – nàng thì sến rện, vả lại 2 anh chị này chưa thân, vẫn còn e dè ngứa mắt nhau lắm, có tí tình cảm nào đâu mà để chàng chàng thiếp thiếp, rồi còn khoảng cách tuổi tác này nọ, chương này em edit từ tối qua mà nay mới xong chỉ vì 2 người cưới rồi, xưng hô phải đổi >,,,<

Em quyết định tạm để cả 2 xưng “ta” vì ai cũng có cá tính mạnh, địa vị cao, không chịu nhún nhường, thay vì là “tôi”, nó hông đủ cao sang lol


21 || 23

2 Comments

  1. Bông Bông nói:

    Đọc cười ẻ hai anh chị này🤣🤣🤣

    Thích

    1. Tiểu Đào tử nói:

      TND nam9 thật, đọc nhiều tp của Giai Nhân nhưng nam9 lần này làm ta mâu thuẫn vãi

      Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s