
Sau hàng loạt tiếng sột soạt, Lý Chí cởi hết đồ của cả hai thảy vào góc giường.
Nương theo ánh nến đỏ, Lý Chí ngẩng đầu trông thấy khuôn mặt nàng dâu tái mét, thấy chết không sờn.
Kháng cự như thế thì người chịu tội vẫn là nàng mà thôi.
Lý Chí khẽ thở dài, nằm xuống cạnh Thẩm Khanh Khanh, ôm người vào lồng ngực.
Thẩm Khanh Khanh bị kích động, vừa hoàn hồn, nàng run rẩy như đảo sàng.
“Chớ sợ nào.” Lý Chí thủ thỉ bên tai nàng, tiếng nói ấm ách.
Thẩm Khanh Khanh không sợ mới lạ, nhưng theo từng lần ngón tay mảnh khanh của Lý Chí thăm dò, nỗi sợ biến thành xấu hổ và kinh hoảng.
“Người…”
Nàng mới lên tiếng, Lý Chí đột nhiên rít bên tai nàng.
Thẩm Khanh Khanh cắn chặt môi.
Từ trong màn trướng ngột ngạt dần dà truyền ra tiếng vợ chồng son hô hấp dồn dập.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Lý Chí mặc xong đồ lót, vén màn, giương giọng phân phó nha hoàn bên ngoài chuẩn bị nước.
Động tĩnh trong phòng không nhỏ, Ngọc Thiền, Ngọc Điệp đã sớm chuẩn bị ra chái nhà tây, thùng tắm gỗ to chứa được bốn người đã đổ sẵn phân nửa nước lạnh, lúc này chỉ cần đổ nước nóng vào là lập tức sẵn sàng cho các chủ tử hưởng dụng.
“Thưa Hầu gia, nước xong rồi ạ.” Đi đến cửa nội thất, Ngọc Thiền cung kính bẩm.
Lý Chí “ừ”, ngoái đầu hỏi nàng dâu hãy rúc trong ổ chăn thở phì phò: “Ta ôm em ra nhé?”
Mới nãy dừng cuộc hai đùi nàng vẫn do y hỗ trợ đặt xuống, Lý Chí biết hiện tại cô nhóc đi không nổi.
“Không cần, kêu bọn nha hoàn tiến vào đi.” Thẩm Khanh Khanh rầu rĩ đáp, thanh âm hãy còn hổn hển.
Lý Chí ngồi ở đầu giường, mắc màn xong rồi gọi bọn nha hoàn tiến vào.
Ngọc Điệp, Ngọc Thiền cúi đầu đi vào, mới vòng qua bình phong thì xộc tới một luồng hương khó lòng giải thích. Hai người đều là cô nương trong sạch, chưa bao giờ ngửi qua mùi này, giờ đây cũng chẳng có thời gian truy cứu.
“Đỡ phu nhân đi tắm đi.” Thanh âm Lý Chí ôn hòa giao phó.
Ngọc Điệp, Ngọc Thiền đợi một lát, thấy chủ tử còn trốn trong ổ chăn bất động, liên tưởng tới tiếng van tha và mắng nhiếc hệt tiếng oanh non khát sữa nghe được ngoài sân, bèn đoán ra hẳn cô chủ đã bị Hầu gia cao lớn dũng mãnh lăn lộn thảm thiết, mất sức xuống giường.
Nỗ lực phớt lờ Hầu gia mặc mỗi đồ lót kế bên, Ngọc Điệp quỳ trên giường xốc chăn.
Nến đỏ đung đưa, trong chăn Thẩm Khanh Khanh nhắm tịt mắt, hai má một mảnh đỏ hồng, vài sợi tóc mai ướt đẫm bết dính lên má, gợi cảm vô biên.
Ngọc Điệp ngắm đến độ cõi lòng rung động.
Thẩm Khanh Khanh đợi không thấy nha hoàn động tay, không nhịn được thúc giục, “Đỡ ta lên.”
Ngọc Điệp hoàn hồn, vội nâng bả vai cô chủ, dùng sức nhấc lên.
Thẩm Khanh Khanh khó nhịn than “ôi”, cảm thấy eo mình tựa như bị mấy làn xe ngựa hợp sức cán qua, động tí là đau.
Ngọc Điệp sợ hãi, dợm hỏi cô chủ làm sao vậy, phía sau bất ngờ truyền đến tiếng nam nhân bình thản ra lệnh, “Tránh ra.”
Cùng lúc đó, một cánh tay thon dài ôm lấy bả vai chủ tử.
Ngọc Điệp lập tức thức thời xuống giường.
Một tay Lý Chí ôm vai Thẩm Khanh Khanh, tay khác nâng chân nàng, dễ như trở bàn tay ôm Thẩm Khanh Khanh lên. Trên giường trải mảnh khăn trinh(*), Thẩm Khanh Khanh khỏi xem cũng đoán được trên miếng khăn ấy hỗn độn nhường nào, bọn nha hoàn đều ở đây nhìn, Thẩm Khanh Khanh xấu hổ cực kỳ, chỉ biết chôn đầu trong lòng Lý Chí.
(*) Nguyên văn 元帕: mảnh khăn lót dùng trong động phòng, nhằm xem có ‘đổ máu’ hay không để xác định sự trong trắng của người con gái
Lý Chí cúi đầu nhìn, ôm nàng một cách thản nhiên vô chái nhà tây.
“Đặt ta trên ghế là được, người ra ngoài đi.” Thẩm Khanh Khanh rũ đầu.
Lý Chí nghe vậy, không khỏi hồi tưởng lại màn động phòng tuyệt đối độc đáo của mình. Nàng dâu không cởi áo trên, phần dưới trọng yếu cũng đắp chăn không cho y xem, trong nửa canh giờ y chỉ nhìn được khuôn mặt bé xinh chốc thì tái nhợt chốc thì ửng đỏ, may mà chỉ có thế cũng đủ để y nếm mùi cực lạc.
“Được, em tắm trước đi.” Biết nàng sợ đau, Lý Chí hết mực cẩn thận thả người xuống.
Thẩm Khanh Khanh tiếp tục cúi gằm đầu.
Lý Chí quét mắt ngó cần cổ mịn trắng như tuyết, bấy giờ mới rời đi.
Ngọc Thiền, Ngọc Điệp lập tức đi đến trước mặt Thẩm Khanh Khanh, lo lắng dò hỏi cô chủ tử nơi nào khó chịu.
Thẩm Khanh Khanh khổ mà không nói nên lời.
Ngập ngừng một lát, nàng để bọn nha hoàn giúp mình cởi áo.
Từng món đồ lót sắc đỏ được cởi bỏ, Ngọc Thiền, Ngọc Điệp thấy cả người cô chủ bình yên vô sự, vẫn trắng trẻo hoàn mỹ như cũ, âm thầm thở phào, nghe nói cô dâu mới ai cũng khó tránh khỏi bị thương vị trí bí hiểm kia nên hai cô hầu không hỏi thăm kĩ càng, kẻo cô chủ mắc cỡ.
Sau khi vào thùng tắm, xương cốt toàn thân đau nhức của Thẩm Khanh Khanh rốt cuộc cũng được xoa dịu, khi trở ra phía dưới cũng thoải mái hơn nhiều.
Mặc xong đồ lót, hai nha hoàn dìu Thẩm Khanh Khanh ra ngoài, kết quả mới nhấc mành đã thấy Lý Chí ngồi ở phòng chính.
Thẩm Khanh Khanh cho rằng Lý Chí chờ tới lượt tắm nên không nghĩ nhiều.
Song Lý Chí đi thẳng về phía nàng, ánh mắt y dịu dàng, “Ta ôm phu nhân về phòng.”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Hầu gia tốt với cô chủ quá, Ngọc Điệp và Ngọc Thiền mừng phát rồ, không hẹn mà cùng buông Thẩm Khanh Khanh. Vì thế Thẩm Khanh Khanh lại bị Lý Chí chặn ngang ôm lên như ôm bảo bối trân quý trở về nội thất.
Chăn trên giường đã được đổi mới, thư thái sảng khoái, Lý Chí thay Thẩm Khanh Khanh đắp chăn đàng hoàng, nhìn nàng nhắm chặt mắt, “Em ngủ trước đi, ta tắm xong sẽ về liền.”
Thẩm Khanh Khanh chả buồn hé răng.
Lý Chí mỉm cười rời đi.
Tại phòng chính, Ngọc Điệp và Ngọc Thiền lưỡng lự không biết có nên vào hầu hạ không.
Lý Chí nhìn thấu tâm tư hai cô hầu, nói thẳng: “Ở bên ngoài chờ đi.”
Hai cô hầu nhất thời thả lỏng.
Lý Chí đơn độc vào chái nhà tây, trong phòng đặt một cái gương đứng, Lý Chí cởi bỏ áo bước tới thì soi thấy ngực mình che kín từng vết cao nông sâu, nghiêng người ngó nghía, phía sau lưng cũng có. Lúc ấy nóng nực quá, nàng không chịu thoát đồ còn Lý Chí cởi sạch, nào nghĩ tới mình sẽ rơi vào kết cục thế này.
Có điều nhìn những vết cào ấy, Lý Chí chẳng tức giận chút nào.
Nàng ấy đã đau phát khóc, trả cho hắn mấy vết quào vẫn công bằng lắm.
Song không biết khi nào nàng mới bằng lòng thẳng thắn chân thành sống cùng hắn.
Nghĩ đến đây, Lý Chí có phần hối hận. Sớm biết rằng lý do thoái thác sinh con vợ cả sẽ trở thành cái cớ để nàng cởi mỗi cái quần, đêm nay hắn ta nên hung hăng ức hiếp, buộc nàng phục tùng một lần và mãi mãi.
Thất thần lau người, Lý Chí khoác áo, thắt đai lưng đi vào nội thất.
Trong phòng hết sức yên tĩnh, Lý Chí vòng qua bình phong, thấy cô nhóc lại đưa lưng về phía mình, y cười cười. Ngồi bên giường, Lý Chí đang định hỏi thân mình nàng ra sao, chưa kịp mở miệng thì bỗng nghe thấy tiếng nàng đánh nhịp thở kéo dài.
Khi một người giả vờ ngủ, thông thường họ sẽ bất giác nín thở.
Cho nên, nàng sự ngủ thật rồi ư?
Lý Chí cúi người, thấy màu đỏ chưa phai trên khuôn mặt bé bỏng và cánh môi đào khẽ hé mở, rõ là đã ngủ say sưa.
Đối mặt mới một nhành hoa hải đường tích sương thế này, ngẫm lại tiếng than đau không dứt khi gian nan chịu đựng y, Lý Chí bỗng dưng mềm lòng.
Thôi vậy, chậm rãi hầm nhừ đi, sớm muộn gì y cũng sẽ dỗ nàng tới khi cam tâm tình nguyện.
Buông màn lụa, Lý Chí xốc lên một tấm chăn khác nàng cố tình chừa cho y, thiếu thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói: Hờ hờ, hiện tại rể quý họ Lý vẫn là tên móng heo thúi (*), hai người đều đang hầm xem coi ai nhừ trước, há há há
(*) Nguyên văn 大猪蹄: từ lóng để diss mấy gã tồi đấy chị em
Cảm ơn cô gái edit phát 2 chương liền 🥰🥰🥰
ThíchĐã thích bởi 1 người