[Rể Quý] – Chương 24

Ngày xuân tươi đẹp, sáng sớm trời đã hửng nắng.

Trong viện tiếng chim hót ngân nga, Thẩm Khanh Khanh khẽ động hàng mi, nàng mơ màng lật người, đột nhiên cùi chõ đánh trúng thứ gì đó. Thẩm Khanh Khanh sửng sốt, ngoái đầu thì thấy một khuôn mặt tuấn tú.

Thẩm Khanh Khanh: […]

Hết thảy mọi chuyện tối qua lần nữa hiện về, đầu ngón tay thon mảnh và bàn tay to có lực  của Lý Chí dường như hãy còn trên người nàng, hắn vô sỉ động viên, hơi thở hổn hển phảng phất như vẫn còn văng vẳng bên tai, dẫu nàng có chống đẩy hay quơ quào thế nào cũng không sao ngăn cản được y, thân hình hắn ta rắn rỏi như núi, liên tục xâm nhập như sóng đánh vô tận.

Thẩm Khanh Khanh cảm nhận được Lý Chí vô cùng hưởng thụ, còn nàng khóc mãi đến mức cạn nước.

Sớm biết rằng chuyện sinh con sẽ đau tới vậy, Thẩm Khanh Khanh nghe gì cũng sẽ không đáp ứng hắn.

Đáng giận nhất chính là, Lý Chí rõ ràng đã hứa hẹn ngoại trừ cần thiết sinh con thì tuyệt không chạm vào nàng nữa, thế sao hắn ta còn sán tới gần ổ chăn nàng vậy?

Thẩm Khanh Khanh tức giận lắm thay, vừa muốn đánh thức Lý Chí bảo y tránh ra, nghĩ đi ngẫm lại, tỉnh giấc dưới tình huống này nhỡ Lý Chí nổi cơn thú tính thì phải sao bây giờ?

Xét về thể lực, Thẩm Khanh Khanh đầu hàng chịu thua, vì vậy nàng khẽ cắn môi, vứt mặt mũi lựa chọn nín nhịn. Cứ để cho Lý Chí tu hú chiếm tổ đi, còn nàng rời giường!

Cẩn trọng vén chăn, Thẩm Khanh Khanh chợt sững sờ!

Tối qua Thẩm Khanh Khanh ngủ bên trong, cái chính là nàng lấy một cái chăn lụa màu quýt trong tám bộ chăn hồi môn, song lúc này đây chăn lụa quýt trải trước mặt nàng, còn chiếc chăn hỉ nhẽ ra bị vứt cho Lý Chí lại đang đắp lên người nàng!

Sao lại thế này?

Thẩm Khanh Khanh choáng váng.

“Tỉnh rồi à?”

Đằng sau có người cất tiếng, thanh âm kia trầm thấp nhưng có đôi chút rời rạc khi thức dậy vào buổi sáng, quái dị trùng khớp với câu “Khó chịu à?” khi nàng ở dưới người hắn xấu hổ và giận dữ muốn chết tối qua.

Sau một lúc cứng người, Thẩm Khanh Khanh im lặng rúc về ổ chăn mình, nằm xuống đưa lưng về phía hắn.

Lý Chí ho khan, thấp giọng giải thích, “Thất cô nương, đêm qua chắc em thấy lạnh nên lăn tới bên ta.”

Thẩm Khanh Khanh nào tin mình sẽ chủ động chui vào chăn hắn, nhưng xác thật nàng không nhớ nỗi y có cưỡng ép ôm mình không, đều tại tên Lý Chí quá quắt bắt nạt nàng, khiến nàng ngủ đến độ mê mang.

“Người nói gì thì chính là cái đó vậy.” Thẩm Khanh Khanh mỉa mai đáp.

Lý Chí cười khổ: “Nếu như ta thực sự cưỡng ép em thì hai ta sao yên ổn?”

Thẩm Khanh Khanh sáng tỏ, y đang muốn nàng thừa nhận tự mình lăn tới đây mà.

“Vâng, là ta quấy rầy giấc ngủ Hầu gia.” Thẩm Khanh Khanh lạnh lùng thốt, “Nếu Hầu gia bất mãn, thế…”

“Ta nào có bất mãn, chỉ mong mỏi có một ngày Thất cô nương thiệt tình dựa vào ta.” Lý Chí dịu giọng.

Thẩm Khanh Khanh vừa nghe đã biết y lại giả đò quân tử, nàng bĩu môi ôm chặt chăn.

Cô gái nhỏ hệt như con nhím, Lý Chí tự biết ban ngày nước luộc cũng không nếm được bèn thôi trêu nàng, vừa đứng dậy vừa nói, “Ta ra tiền viện trước, nửa canh giờ sau sẽ về đón em. À, lúc riêng tư ta lén gọi em là Thất cô nương, khi có người khác sẽ xưng em là phu nhân, mong Thất cô nương phối hợp, hòng để người lớn hai nhà yên lòng.”

Đây là chuyện dĩ nhiên, Thẩm Khanh Khanh bảo “ừ”.

“Ta cáo từ trước.” Lý Chí mang giày xong, nhìn nàng lần cuối rồi đứng dậy rời đi.

Nam nhân vừa đi, Thẩm Khanh Khanh buông tiếng thở phào.

Đổi thành tư thế nằm ngửa, ngó thấy đỉnh màn, hình ảnh lắc lư thân bất do kỷ tối qua tức khắc lại hiện lên trong đầu, nếu vẫn luôn là đau đớn khó chịu cũng thôi, đằng này khiến Thẩm Khanh Khanh khó giải cũng không tài nào tiếp thu chính là, nàng ngẫu nhiên cũng sẽ thấy…

Thẩm Khanh Khanh lắc đầu nhổm dậy, lớn tiếng kêu hai nha hoàn.

Thôi suy nghĩ nữa, nàng ưng thuận Lý Chí như vậy cũng chỉ vì sinh con, chờ con vợ cả ra đời, không, một khi có mang, nàng sẽ cùng Lý Chí nước giếng không phạm nước sông ngay. Lý Chí là người có tiền tài quyền thế lẫn mã ngoài, nhưng y hay ra vẻ đạo mạo, máu lạnh vô tình, dối trá háo sắc, là con tin đã từng bị hắn tàn nhẫn vứt bỏ, Thẩm Khanh Khanh không sao tiếp thu người chồng thế này mà không tồn tại khúc mắc.

Ngọc Điệp, Ngọc Thiền nghe tiếng tiến vào.

“Cô nương dậy rồi sao?” Ngọc Thiền hỏi.

Thẩm Khanh Khanh gật đầu, nghĩ đến xưng hô của Ngọc Thiền, nàng nhắc nhở hai cô hầu: “Các em nên gọi ta là phu nhân đi.”

Nàng và Lý Chí cần bày ra dáng vẻ vợ chồng hạnh phúc trước mặt hai nhà Lý – Thẩm, nếu bọn nha hoàn tiếp tục kêu cô nương sẽ dễ dàng khiến người khác nghi ngờ.

Ngọc Điệp, Ngọc Thiền nghe xong, cho rằng cô chủ rốt cuộc cũng quyết định sống êm thấm với Hầu gia, họ đều lộ vẻ mừng vui.

Thẩm Khanh Khanh gắng gượng đứng dậy.

Kể từ tối qua xong việc chân nàng chưa chạm đất, tất cả đều nhờ Lý Chí ôm mình đi. Lúc này Thẩm Khanh Khanh cực kì chậm rãi đứng lên, may mắn tịnh dưỡng suốt đêm, bên dưới không còn quá đau nữa, đi trước vài bước hãy là lạ nhưng sau đó đã khôi phục dáng đi bình thường.

“Cô…Phu nhân ăn chút gì nhé ạ?” Ngọc Điệp săn sóc thưa, “Còn lúc nữa mới tới thời điểm kính trà.”

Thẩm Khanh Khanh hỏi cô nàng: “Phòng bếp chuẩn bị xong chưa?”

Ngọc Điệp: “Em đã kêu Lưu ma ma làm món bánh khoai từ táo đỏ người thích ăn rồi ạ.”

Thẩm Khanh Khanh gật đầu.

Chờ nàng trang điểm xong, Ngọc Điệp đã đặt một đĩa bánh khoai từ táo đỏ nho nhỏ lên bàn, giữa hai tầng củ từ oánh trắng xen kẽ nhân mứt táo đỏ đậm, trên cùng dùng sơn tra điểm tô thành hình hoa mai. Cách làm này khác với nhà họ Thẩm, Thẩm Khanh Khanh nhón một miếng, cắn nhai, ừm, sơn tra phối với vị táo tạo thành tổ hợp chua ngọt cùng củ từ thơm mềm.

Thẩm Khanh Khanh nghĩ ngợi trong khi nhai kỹ nuốt chậm, tay nghề Lưu ma ma này quả thật rất tốt.

Ăn hết hai miếng, khi Thẩm Khanh Khanh súc miệng thì Lý Chí trở về.

Ngọc Thiền cầm khăn hành lễ: “Hầu gia.”

Lý Chí “ừ”, ánh mắt y đã sớm hướng về Thẩm Khanh Khanh đương cầm tách trà. Nàng đã thay sang áo ngoài màu hồng thêu mẫu đơn, bộ diêu vàng chói lọi nạm hồng ngọc treo lủng lẳng giữa búi tóc dày đen óng, nàng lấy tay áo che mặt phun nước súc miệng vào tách trà, chỉ lộ mỗi vành tai bé xinh và bàn tay ngọc ngà giấu trong ống tay áo.

Lý Chí chú ý móng tay Thẩm Khanh Khanh hồng hồng hơi dài, Chẳng trách hồi hôm có thể cào ngực và lưng hắn.

“Hầu gia về rồi.” Thẩm Khanh Khanh buông tách trà, nhìn ngực Lý Chí bảo, “Giờ đi phải không? Ta mới sửa soạn xong.”

Trước mặt đám nha hoàn, nàng làm bộ ra khuôn phết, Lý Chí mỉm cười: “Vậy đi thôi.”

Dứt lời, Lý Chí đi đến bên Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh theo bản năng đi ra ngoài trước, ai ngờ khoé mắt đảo qua thấy Lý Chí tự nhiên bóc miếng bánh từ đĩa sứ tráng men xanh.

Thẩm Khanh Khanh: […]

Hoá ra y tới vì miếng bánh, nào phải muốn thân cận với mình.

Thẩm Khanh Khanh nóng cả mặt, nhỡ hắn nhận thấy nàng cố tình tránh né, nhất định sẽ thầm chê cười nàng tự hão nhỉ?

Dẫu thế, nếu Lý Chí chịu giữ lời ban ngày không dây dưa với nàng thì thật tốt quá.

Trên đường tới chính viện, Lý Chí đã ăn xong bánh khoai từ, hắn dùng ngón trỏ lau khóe miệng, nghiêng đầu hỏi Thẩm Khanh Khanh: “Giúp ta nhìn xem bên miệng sạch chưa, kẻo chút nữa làm ra trò cười.”

A Vinh và Ngọc Thiền đang đi theo sau, Thẩm Khanh Khanh đành phải liếc y, thấy khóe môi tên ấy sạch sẽ, nàng lập tức thu hồi tầm mắt, “Sạch rồi.”

Lý Chí đột nhiên hạ giọng, “Nàng còn dính vụn mứt táo kìa.”

Gì cơ?

Thẩm Khanh Khanh hoảng hốt, duỗi tay với lấy túi tiền bên hông. Từ khi tới tuổi mê làm đẹp, Thẩm Khanh Khanh luôn mang theo gương bên mình, mà gương nàng cũng đổi từ chiếc gương nhỏ mơ hồ ban đầu biến thành khắc lên mặt hộp phấn bé cỡ lòng bàn tay. Hộp phấn này là bà ngoại Ninh Quốc công phu nhân đưa Thẩm Khanh Khanh, trên nắp hộp đính một cái kính tròn Tây Dương có thể soi chiếu rõ ràng.

Lấy hộp phấn ra, Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng mở nắp, đương nhiên cũng chưa quên dùng tay trái che mặt.

Kết quả loay hoay một hồi hoá công cốc, hàm răng nàng vẫn trắng tinh sạch sẽ, có dính gì bẩn đâu?

Ngỡ ra mình bị Lý Chí chơi xỏ lá, Thẩm Khanh Khanh khẽ cắn môi, lạnh mặt cất hộp phấn vào túi tiền.

Lý Chí chứng kiến hết thảy kinh ngạc trước tiên, nàng mang theo gương bên mình thiệt luôn, tiếp sau dở khóc dở cười: “Ta chỉ muốn chọc nàng cười, cô dâu mới nên có bộ dáng tươi tắn mới phải.”

Thẩm Khanh Khanh chả thấy hành vi lố bịch này có gì đáng cười.

“Hầu gia khỏi lo, ta biết nên làm thế nào.” Thẩm Khanh Khanh lạnh lùng đáp.

Lý Chí không lên tiếng nữa.

Đi thêm một đoạn, đằng trước chính là nơi bà của Lý Chí, Chúc lão thái thái cư trú, Vạn Phúc Đường.

Vạn Phúc Đường tọa ở hướng Bắc xuôi về Nam, cùng một tuyến đường với chính viện Hầu Phủ nơi Lý Chí ở, ra chính viện, đi thẳng băng qua mấy cánh cổng bán nguyệt là tới nơi. Thẩm Khanh Khanh đặt điều này vào mắt, bèn hiểu Chúc lão thái thái có địa vị cao ở nhà họ Lý, không giống những nơi nhà cao cửa rộng khác sẽ an bài lão thái thái tại nơi tương đối chếch nhà chính.

Ngẫm thấy cũng đúng, cha mẹ Lý Chí mất sớm, hai anh em họ do chính tay Chúc lão thái thái đích thân nuôi dưỡng.

Chúc lão thái thái có thể dạy dỗ ra bậc gian thần cỡ Lý Chí và sủng phi như Thuần Quý phi kia, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

Thời điểm bước vào Vạn Phúc Đường, Thẩm Khanh Khanh đã tự nhủ vậy.

Trong phòng khách, những vị chủ nhân khác của nhà họ Lý đã có mặt đông đủ.

Chúc lão thái thái khoác lên mình bộ áo màu đỏ tía thêu hoa văn hình dơi vờn mây ngũ sắc, ngồi ngay ghế chính. Bà cụ đã sáu mươi tuổi, được hưởng thụ phú quý cả đời nên bảo dưỡng tốt vô cùng, mái tóc đen dày chỉ kém trơn bóng tí so với các cô gái trẻ, khuôn mặt bà hồng hào ít nếp nhăn, chỉ có vài đường đuôi cá lấm tấm nơi khóe mắt, một đôi mắt phượng quắc thước sáng ngời, không giận tự uy.

Cả nhà Lý Nhị gia ngồi bên trái Chúc lão thái thái, Lý Nhị gia là tên quỷ háo sắc truỵ lạc, thân thể bị khoét rỗng bởi rượu chè gái gú khiến ông ta trông già hơn tuổi thực. Trái lại Nhị thái thái có bộ dạng đẫy đà, da trắng phau lông mày thưa và gương mặt hiền từ khá tương tự bức họa Quan Âm.

Nhưng theo tin tức Thẩm Khanh Khanh moi được, cả phòng vợ lẽ trong hậu viện Lý Nhị gia không ai sinh ra được một đứa con nối dõi, không biết là số Lý Nhị gia chú định con cái đơn bạc hay có người giở trò nham hiểm.

Dung mạo Tứ cô nương Lý Trân hao hao Nhị thái thái, mặt cười trời sinh, thoạt trông hoà đồng.

Bên phải Chúc lão thái thái chính là một nhà ba người Lý Tam gia.

Lý Tam gia có khuôn mặt thanh tuấn, khoác bộ áo xanh lục tựa trúc xanh trên non, nhưng giữa đôi mày mang đến cảm giác cô tịch. Nhị công tử Lý Hạ năm nay mới mười tám, mặt mày giống cha, là nhân vật nổi bật giữ đám đông, nhưng thần sắc Lý Hạ đoan chính nghiêm túc, ít khi nói cười. Em cậu Ngũ cô nương Lý Du mày dài mắt phượng, là kiểu dung mạo điển hình thuộc nhà họ Lý, đặt trong số các cô tiểu thơ chốn kinh kỳ thì cô em này cũng là người cực kỳ xuất chúng.

Ngay khi Thẩm Khanh Khanh vào cửa, nhanh chóng quét mắt một vòng, dựa vào tin tức đã được tìm hiểu trước để đến nhận diện từng người.

Duy mỗi vị Giang cô nương hết mực mỹ lệ trong truyền thuyết không xuất hiện cạnh Chúc lão thái thái.

Thẩm Khanh Khanh thất vọng nhẹ, nàng không muốn so sánh nhan sắc mình với Giang cô nương, nhưng bọn hạ nhân Lý gia ba hoa chích choè tâng bốc đối phương, Thẩm Khanh Khanh không dằn nổi tò mò muốn nhìn cho biết.

Thời điểm nàng quan sát mọi người nhà họ Lý, những người Chúc lão thái thái cũng đang đánh giá nàng.

Các họ hàng nữ còn đỡ, trái lại Lý Nhị gia nhìn lom lom không chớp mắt cháu dâu nũng nịu tới độ tròng mắt sắp rớt ra.

Nhị thái thái khẽ tằng hắng, bấy giờ Lý Nhị gia lúc mới chịu thu liễm, nhưng vẫn thậm thụt đánh giá cô cháu dâu sắc đẹp bức người.

Lý Chí biết tỏng đức hạnh chú Hai nhà mình, chẳng ngoài ý muốn, điều khiến y kinh ngạc chính là, cậu em họ một lòng đọc sách thánh hiền Lý Hạ thế mà cũng ngắm Thẩm Khanh Khanh nhiều hơn một lần.


Tác giả có lời muốn nói:

Lý rể quý: Chị dâu nhìn đẹp không?

Lý Hạ: Đẹp ạ.

Lý rể quý: Cậu có cảm tưởng gì không?

Lý Hạ: Ờm, anh cả đứng cạnh chị dâu, trông hơi già.


23 || 25

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s