
“Mời bà dùng trà ạ.”
Dùng tư thế quỳ đoan chính, Thẩm Khanh Khanh lấy trà trên khay, mỉm cười đưa cho Chúc lão thái thái.
Đã xuất giá đồng nghĩa với việc nàng đại biểu cho con gái nhà họ Thẩm, Thẩm Khanh Khanh tất sẽ không cho người ta cơ hội nhạo báng họ Thẩm, còn về phần Lý Chí, dù sao hắn cũng là tên ngụy quân tử, Thẩm Khanh Khanh chả thèm đếm xỉa Lý Chí nghĩ thế nào.
Chúc lão thái thái cười tủm tỉm gật đầu, khi tiếp trà cẩn thận ngắm nghía vợ cháu trai cả.
Thành thật mà nói, hôn sự này trước đêm Khánh Đức Đế tứ hôn cháu cả mới thông báo cho bà, điểm này Chúc lão thái thái hết sức bất mãn, đây là cháu trai bà tự tay nuôi dưỡng, thế mà chuyện lớn như cưới vợ lại không thương lượng với bà?
Song, sau khi nghe cháu trai phân tích ưu khuyết điểm, trong lòng Chúc lão thái thái thoải mái hơn nhiều. Cháu cả đứng đầu quan võ, Thẩm Cừ đứng đầu bên văn, luận gia thế, họ Thẩm xứng đôi với họ Lý. Xét ích lợi và và thiệt hại, nhà họ Thẩm có vị Hoàng Hậu, nhà mình có vị Quý Phi, nếu tương lai tình thế phát sinh biến hóa khiến hai nhà đối chọi, có Thẩm Khanh Khanh ở đây, nhà họ Thẩm ít nhiều ném chuột sợ vỡ bình, lẽ dĩ nhiên, giả Thẩm Khanh Khanh có thể mượn sức Nhị phòng và Tam phòng nhà họ Thẩm thì càng tốt.
Uống xong miếng trà, Chúc lão thái thái khom lưng, cầm tay Thẩm Khanh Khanh mỉm cười, “Được được được, Khanh Khanh à, trước đó Trọng Thường khen cháu lên tận mây xanh, bà còn chưa tin, giờ nhìn thấy người thật bà mới biết trên đời này thật sự có tiên giáng trần đấy, Trọng Thường có thể cưới được cháu là phúc đức ba đời nó mới tu được.”
“Bà quá khen ạ.” Thẩm Khanh Khanh cúi đầu vờ mắc cỡ, mấy lời trong trường hợp này nàng nghe tí là được, có ngốc đâu mà tin thật.
“Đây, đây là một chút lòng thành của bà, Khanh Khanh chớ ghét bỏ.” Chúc lão thái thái lấy ra lễ gặp mặt mà bọn nha hoàn đã chuẩn bị sớm, giao cho Thẩm Khanh Khanh.
Mở ra hộp gỗ tử đàn, bên trong bày nguyên một bộ trang sức phỉ thúy xanh miết, đồ trang sức giá trị vàng ròng bậc này, phần đa tiểu thư nhà quan trong kinh đều chưa từng nhìn thấy.
Thẩm Khanh Khanh chỉ nhìn thoáng qua rồi đóng nắp, cười đáp: “Cháu dâu đa tạ bà ạ.”
Chúc lão thái thái gật đầu.
Lý Chí đỡ Thẩm Khanh Khanh đứng lên, Thẩm Khanh Khanh đưa tráp cho Ngọc Thiền, sau đó theo Lý Chí đi dâng trà vợ chồng Lý Nhị gia.
Khi bưng trà, Thẩm Khanh Khanh cuối cùng cũng chú ý tới ánh mắt Lý Nhị gia sai trái, cô theo bản năng nhìn sang Lý Chí thì thấy ngay gương mặt mãi luôn tươi cười của y trở lạnh, trông cực uy nghiêm.
Nhị thái thái nhìn ra Lý Chí tức giận, vội đem quà gặp mặt giao cho Thẩm Khanh Khanh, rồi giới thiệu con gái bà với nàng: “Khanh Khanh à, đây là Tứ muội muội A Trân, con mới tới hầu phủ, ban ngày Trọng Thường cần đi làm, nếu con thấy buồn cứ tới kêu A Trân qua trò chuyện nhé.”
Lý Trân mười lăm tuổi ngọt ngào gọi Thẩm Khanh Khanh một tiếng tẩu tử.
Thẩm Khanh Khanh mỉm cười đáp lại: “Tứ muội muội”.
Hai vợ chồng không nán lâu ở Nhị phòng mà nhanh chóng tới chỗ Tam phòng.
Lý Tam gia mất vợ đã nhiều năm mãi không tái giá, đành phải tự mình chuẩn bị lễ gặp mặt đưa cho Thẩm Khanh Khanh, là một khối chặn giấy bằng ngọc mỡ dê khắc hình thỏ.
“Đa tạ Tam thúc.” Thẩm Khanh Khanh kính trọng thưa, bởi Lý Tam gia nhớ mãi không quên vợ cả, Thẩm Khanh Khanh có ấn tượng tốt về ông hơn.
“Đây là em họ cháu Trọng Cảnh.” Lý Tam gia chỉ vào con trai, Lý Hạ năm nay mười tám, tên chữ là Trọng Cảnh.
Thẩm Khanh Khanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Hạ gật đầu.
Lý Hạ hành lễ, thấp giọng gọi: “Tẩu tử”.
Lý Tam gia lại giới thiệu con gái mình: “Đây là Ngũ muội muội của cháu A Du.”
Thẩm Khanh Khanh cười gọi Ngũ muội muội.
Lý Du mười bốn tuổi đẹp thì có đẹp nhưng mặt mày lạnh lùng thái độ ngạo nghễ, lạnh nhạt cất tiếng tâủ tử rồi cụp mắt.
Thẩm Khanh Khanh chẳng để trong lòng.
Sau lễ dâng trà, mọi người bắt đầu dùng bữa. Nhà họ Lý giàu sang, một bữa sáng thôi đã đủ biểu lộ họ Lý đặc biệt chú tâm vấn đề ẩm thực, may mà Thẩm Khanh Khanh cũng không phải con gái nhà nghèo, ngôn hành cử chỉ không mang vẻ rụt rè.
Sau khi ăn xong, Lý Chí và Thẩm Khanh Khanh còn phải vào cung bái kiến Thuần Quý phi.
Khi đi ra ngoài, Lý Chí nói khẽ với Thẩm Khanh Khanh: “Nhị thúc có phẩm hạnh xấu, em không cần kính trọng ông ta, còn những người khác trong nhà em cứ tùy tiện chung đụng là được.”
Thẩm Khanh Khanh thản nhiên gật đầu. Đối với những người nhà họ Lý, họ khách khí thì nàng sẽ lấy lễ đối đãi, bằng không nàng sẽ chẳng nể mặt.
Trong lúc nói chuyện đã tới cửa hầu phủ, xe ngựa đã sẵn sàng trước cửa.
Lý Chí vẫn luôn đi cạnh Thẩm Khanh Khanh, đợi xa phu dọn xong ghế, Lý Chí cười ôn hòa: “Để ta đỡ phu nhân.”
Lúc này mặt trời đã nhô cao ba sào, ánh nắng chói chang, người nam ôn tồn lễ độ vươn tay, bàn tay thon dài trắng mịn với đốt ngón tay rõ ràng.
Nhưng chính bàn tay này tối qua đã gây sóng tạo gió trên người nàng, ép nàng liên tục cầu xin.
Nghĩ tới tình cảnh khốn đốn ấy, mặt Thẩm Khanh Khanh nóng lên, cả người cũng dần tăng nhiệt.
Lọt vào mắt bọn người hầu kẻ hạ chung quanh, Hầu phu nhân trẻ trung mềm mại đang thẹn thùng.
Lý Chí tất nhiên nhìn ra nguyên cớ cô vợ nhỏ đỏ mặt, nhưng lý do ấy thực sự đủ khiến y nảy sinh những ý niệm xấu xa.
Bởi thế, khi Thẩm Khanh Khanh đặt tay vào lòng bàn tay hắn, Lý Chí nắm càng chặt hơn.
Lòng bàn tay người nam ấm áp, Thẩm Khanh Khanh mất tự nhiên hết xiết, chưa đứng vững đã rụt tay về.
Lý Chí săn sóc đỡ nàng lần nữa.
Thẩm Khanh Khanh vội vàng chui vào xe ngựa.
Lý Chí theo sát bước vào, thấy nàng dựa gần cửa sổ, vầng trán đầy đặn buông thõng, bộ diêu khảm hồng ngọc nhẹ nhàng lay động, điểm tô khuôn mặt ửng hồng càng tăng thêm sức cuốn hút. Làn môi khẽ mím, mượt mà kiều diễm, trông quá đỗi dụ dỗ.
Lý Chí yên lặng ngồi cạnh nàng.
Dọc theo đường đi hai người chẳng nói chẳng rằng, gần tới hoàng cung, Lý Chí thủ thỉ dặn: “Chuyện tứ hôn hoàn toàn do ta gửi gắm Quý Phi, nếu em oán giận thì cứ trách ta, chớ đừng ghi hận Quý Phi. Khi tuyển tú em ấy gặp em đã thấy rất thích, còn Nhị công chúa nữa, con bé vẫn luôn chờ mong gặp mặt em.”
Mấy năm Thẩm Khanh Khanh đợi gả chưa từng vào cung, căn bản đã quên dáng vẻ Nhị công chúa.
“Được.” Nàng nhẹ giọng đáp lời, vốn dĩ nàng chưa từng oán trách Thuần Quý phi.
Xe ngựa ngừng lại, Lý Chí xuống xe trước.
Trước lạ sau quen, lần này Thẩm Khanh Khanh chẳng do dự chìa tay giao cho hắn.
Trong cung Nghi Xuân, Khánh Đức Đế cùng Thuần Quý phi đang đợi đôi vợ chồng son. Nhị công chúa sáu tuổi ngoan ngoãn ngồi kế mẹ, Tam công chúa hai tuổi đang ở độ ham chơi, ngồi trong lòng Phụ hoàng một lát đã không yên, lôi kéo tay vú nuôi một hai phải ra ngoài chơi. Khánh Đức Đế cưng chiều con gái, cười xua tay phân phó vú nuôi: “Đi đi, chăm sóc Tam công chúa cho tốt.”
Vú nuôi uốn gối vâng lời, nắm tay Tam công chúa ra ngoài.
“Không cần.” Tam công chúa còn nhỏ mà ý lớn, lách khỏi vú nuôi, bước chân thấp tè bé xíu chạy ra ngoài.
Công chúa Hoàng gia được nuôi dạy chu đáo, chưa tới một tuổi đã biết chạy, dẫu chạy trốn còn rất lóng ngóng.
Vú nuôi vội vàng đuổi kịp.
Khánh Đức Đế nhìn bóng dáng con gái bé bỏng biến mất, lòng trìu mến mà cũng tiếc nuối vô vàn. Quý Phi mang thai mười tháng, mười tháng ông gần như mỗi ngày khẩn cầu Bồ Tát phù hộ cái thai Quý Phi là hoàng tử, đáng tiếc trời không chiều lòng người, tháng tư năm ngoái, Quý Phi lần nữa sinh ra một cô con gái.
Nhị công chúa xinh xắn mũm mĩm như nàng tiên nhỏ, Khánh Đức Đế cưng nựng như hòn ngọc quý trong lòng bàn tay, nhưng chung quy cõi lòng khó bề phẳng lặng.
Lúc Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh sóng vai đi vào cung Nghi Xuân, đúng lúc Tam công chúa chạy ra.
Thấy cháu gái trong bộ cung trang phấn hồng, Lý Chí bất giác mỉm cười, ý cười đạt thẳng tới đáy mắt.
Tam công chúa nhận ra cậu, vui vẻ kêu to: “Cậu ơi!”
Vừa kêu xong đã chạy ngay ra ngoài.
Lý Chí lập tức tiến lên đón, một tay nhấc cao cô bé con ôm vào lòng, mặt trời chiếu nghiêng từ một phía, ánh vào đôi mắt người đàn ông sáng tựa sao trời.
Thẩm Khanh Khanh ngây ngẩn.
Gương mặt tươi cười của Lý Chí nàng đã thấy qua rất nhiều lần, song tất cả đều có một màu dối trá, chỉ có lúc này đây, Lý Chí mỉm cười khiến nàng cảm nhận được y thực sự yêu thương Tam công chúa.
Quả nhiên là máu mủ tình thâm.
Thẩm Khanh Khanh thất thần nhớ tới em út trong nhà, không biết thằng nhóc thúi ấy phải chăng đang lười biếng dùng mánh lới trốn đọc sách.
Gả chồng mắc rầu thế đó, rời khỏi nhà mẹ đẻ nơi mình ra đời và lớn khôn, chỉ có thể xem cả nhà chồng là gia đình mình.
“Kêu mợ đi nào.”
Tiếng Lý Chí bỗng vang lên, Thẩm Khanh Khanh hồi hồn, phát giác Lý Chí đã ôm Tam công chúa tới trước mặt mình.
Đôi mắt phượng một mí hẹp dài của Tam công chúa dòm Thẩm Khanh Khanh, Tam công chúa nghiêm túc uốn lưỡi: “Mợ ạ.”
Thẩm Khanh Khanh mỉm cười.
Nàng cười lên rất đẹp, Tam công chúa thấy vậy bất ngờ duỗi tay về phía Thẩm Khanh Khanh: “Bế!”
Thẩm Khanh Khanh hết sức ngoài ý muốn, bởi vì đứa nhỏ quá đáng yêu, nàng không nghĩ nhiều đã vươn tay, ai ngờ chưa ôm vững, Tam công chúa đã như con khỉ chồm qua, Lý Chí hoảng hốt hấp tấp duỗi tay, ôm trọn Thẩm Khanh Khanh lẫn Tam công chúa!
Tam công chúa kẹt giữa cậu mợ, có lẽ cô bé thấy chơi vui, ngây ngô toét miệng cười.
Chung quanh tất cả đều là cung nhân, Thẩm Khanh Khanh xấu hổ cực kỳ.
Lý Chí sợ nàng không ôm nổi cháu gái, bèn xốc Tam công chúa vào lòng mình: “Đi, chúng ta vào trong.”
Tam công chúa phụng phịu ngoái đầu, mắt to nhìn chằm chằm Thẩm Khanh Khanh.
Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng cười với cô bé.
Thái giám thân cận của Khánh Đức Đế đã đứng trong sân, Lý Chí sớm có chuẩn bị, tiến vào liền thả Tam công chúa xuống đất, cung kính hành lễ với Đế Phi.
Thẩm Khanh Khanh kính cẩn học theo chồng, không chỗ nào phải chê.
Vợ chồng mới cưới dường như rất hợp nhau, Khánh Đức Đế làm ông mai nên tâm trạng vui sướng lắm.
Thuần Quý phi không nghĩ ngắn như ông, phiếm chuyện một chốc rồi nàng tìm cớ dắt Thẩm Khanh Khanh vào nội điện.
Theo Thẩm Khanh Khanh, luận ngoại hình, nàng không kém Thuần Quý phi, nhưng không biết có phải do nhiều năm làm Quý Phi mà Thuần Quý Phi toát ra một loại uy thế khiến nàng khó giữ điềm tĩnh.
Hiện giờ hai người ở riêng, Thẩm Khanh Khanh có hơi hồi hộp.
Thuần Quý phi nhìn ra, dắt tay cô gái nhỏ ngồi xuống, Thuần Quý phi phát sầu: “Hầy, xét tuổi tác, ta nên gọi cô một tiếng Khanh Khanh, nhưng cô lại là chị dâu ta hàng thật giá thật, cô nói xem, ta rốt cuộc nên xưng hô thế nào đây?”
Giọng nói của nàng ta gần gũi quá, Thẩm Khanh Khanh không quen, rũ mắt cười nhạt: “Nương nương vẫn nên gọi tôi là Khanh Khanh đi.”
Chị dâu nghe già quá.
Thuần Quý phi lại nói: “Không ổn, anh ta nghe thấy nhất định sẽ mắng ta mất quy củ.”
Thẩm Khanh Khanh khó lòng tưởng tượng hình ảnh Lý Chí răn dạy ai, dường như y không biết giận, ít nhất có cũng sẽ không lộ ra ngoài.
Cô gái nhỏ mãi luôn cụp mắt, Thuần Quý phi nghĩ ngợi, thì thầm quan tâm: “Chị dâu nhỏ, anh ta đối với cô tốt không?”
Dĩ nhiên Thẩm Khanh Khanh gật đầu: “Khá tốt, đa tạ Quý Phi quan tâm.”
Thuần Quý phi quét mắt ra cửa, cảm khái: “Là ta lo thừa, anh ấy thích cô đến thế, vì cưới cô mà không tiếc cầu ta hỗ trợ, lại đợi hai năm mới đón được cô vào cửa, sao anh ấy có thể đối xử tệ với cô cơ chứ?”
Thẩm Khanh Khanh nghe xong, không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thuần Quý phi. Nếu là anh em ruột thịt, Thuần Quý phi hẳn phải rành rọt Lý Chí lắm chứ, thế mà lần này không nhận ra Lý Chí chỉ mơ ước tư sắc nàng, thích thú gì đâu?
Mới vừa sinh nghi hoặc, Thẩm Khanh Khanh thốt nhiên hiểu ra, Lý Chí giỏi làm bộ, ngay cả em gái ruột cũng bị lừa gạt.
Cô gái nhỏ không thẹn thùng cũng chẳng đỏ mặt, Thuần Quý phi vỡ lẽ, anh trâu già nhà cô coi bộ gặm phải cỏ non khó nhằn đây.
Tác giả có lời muốn nói:
Khánh Đức Đé: Anh vợ, anh không được rồi.
Lý rể quý: Ông tưởng ông ngon lắm chắc?
Khánh Đức Đế: … Ít nhất tôi có hai công chúa nhỏ.
Lý rể quý: Bộ hạ có vạn quân, hứa hẹn có đầy con đầy cháu.
Thẩm Khanh Khanh: Giề? Không phải đã giao kèo anh chỉ cần một đứa con trai thôi à?
Lý rể quý: …