[Rể Quý] – Chương 26


Thuần Quý phi nói rất nhiều lời hay về Lý Chí nhưng Thẩm Khanh Khanh chả tin một chữ.

Thuần Quý phi có thể cảm giác được sự thờ ơ dưới gương mặt tươi cười của chị dâu nhỏ, nàng cũng tỏ tường mình sẽ khó thân cận Thẩm Khanh Khanh trước khi anh cả chiếm được lòng nàng ấy. Vì vậy, sau khi tán gẫu một số việc nhà, Thuần Quý phi dẫn Thẩm Khanh Khanh ra ngoài.

Đúng lúc Khánh Đức Đế muốn dắt mấy cô con gái đi Ngự Hoa Viên chơi, Lý Chí thức thời chủ động xin phép rời cung.

Trên xe ngựa, Thẩm Khanh Khanh không nhịn nổi cơn buồn ngủ, tối hôm qua đã mệt xiết bao, sáng nay lại phải đi khắp nơi thỉnh an, giả lả thưa hỏi, khiến nàng rệu rã cả thể xác lẫn tinh thần.

Lý Chí thấy nàng nghiêng người đánh ngáp, săn sóc bảo: “Về tới thì nghỉ ngơi đi, buổi chiều hãy gọi bọn hầu thỉnh an em.”

Song Thẩm Khanh Khanh không muốn mới vừa gả tới đã mất uy nghiêm Hầu phu nhân trước mặt bọn hạ nhân Hầu phủ, bèn lắc đầu nói: “Không cần.”

Cô gái nhỏ ưa cậy mạnh, Lý Chí không khuyên thêm nữa.

Vì thế, chờ Thẩm Khanh Khanh gặp qua tất cả quản sự, ma ma có uy tín danh dự trong Hầu phủ thì đã gần giữa trưa.

Lý Chí cùng Thẩm Khanh Khanh đi về hậu viện.

Thẩm Khanh Khanh nhập nhèm bảo: “Hầu gia dùng cơm tại tiền viện đi, ta đi ngủ.”

Lý Chí quan tâm: “Vẫn nên ăn xong hẵng ngủ tiếp, đói bụng không tốt cho sức khoẻ.”

Thẩm Khanh Khanh lừ mắt nhìn y.

Lý Chí cười khổ: “Phu nhân cứ tự nhiên vậy.” Dứt lời, hắn dừng chân, không đi theo nữa.

Một giấc này Thẩm Khanh Khanh ngủ sâu vô cùng, lúc tỉnh lại thì trời đã sẩm tối.

Biếng nhác vươn vai, Thẩm Khanh Khanh kêu nha hoàn.

Một mình Ngọc Thiền bước vào, nhỏ giọng cười: “Phu nhân tỉnh rồi, Hầu gia đã lại đây nửa ngày, mãi đọc sách ở gian ngoài, người cố ý dặn chúng em chớ quấy rầy cô đấy.”

Thẩm Khanh Khanh: […]

Nàng bỗng nhiên không muốn tỉnh nữa.

Đơn giản rửa mặt chải đầu, Thẩm Khanh Khanh dời bước ra ngoài, Ngọc Thiền vén màn hộ nàng, Thẩm Khanh Khanh ra bên ngoài liền thấy Lý Chí ngồi trên giường ấm đặt sát cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách. Nghe thấy động tĩnh, y ngẩng đầu nhìn lên, hàng mày thẳng thớm anh tuấn, mắt phượng hẹp dài, ánh mắt có vẻ tràn ngập thâm ý.

“Sao Hầu gia tới sớm vậy?” Trước mặt bọn nha hoàn, Thẩm Khanh Khanh lịch sự hỏi.

Lý Chí mỉm cười đặt sách xuống, nhìn nàng nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, tới đây sớm để giúp phu nhân vơi bớt buồn chán.”

Thẩm Khanh Khanh cóc thèm, quay đầu phân phó Ngọc Thiền: “Để phòng bếp chuẩn bị cơm đi.” Nàng đói bụng.

Ngọc Thiền mau chóng đi phân phó tiểu nha hoàn.

Chạng vạng ngày xuân nhiệt độ hợp lòng người, gió mơn man thổi rất ư thoải mái, Lý Chí theo chân Thẩm Khanh Khanh ra ngoài đồng thời nói: “Còn chưa dẫn em đi dạo quanh Hầu phủ, bây giờ đi một chút nhé?”

Thẩm Khanh Khanh chả hơi đâu tản bộ với y, nhàn nhạt bảo: “Sáng mai hãy đi.”

Lý Chí cười nói được, Thẩm Khanh Khanh liếc nhìn hắn một cái, quái lạ cảm thấy tên nam nhân này cười sung sướng quá đỗi.

Giỏi diễn thật đấy, bị nàng cự tuyệt, trong lòng Hầu gia hắn chắc chắn đang tức tối lắm đây.

Hai vợ chồng ngồi xuống không lâu, bọn nha hoàn đã bưng cơm nước lên, trong đó có món lộc nhung và tôm nõn được đặt gầnLý Chí hơn.

Thẩm Khanh Khanh mê ăn tôm nên không dằn nổi nhìn bên kia mấy bận.

Lý Chí phát giác, dùng đũa kẹp lên một miếng lộc nhung đưa cho nàng.

Thẩm Khanh Khanh vội vàng chặn chén, kỳ quái hỏi: “Đây là cái gì?” Nàng chưa bao giờ gặp qua ở trên bàn cơm nhà mình.

Lý Chí mỉm cười: “Lộc nhung, ăn ngon lắm, nàng dùng thử xem?”

Thẩm Khanh Khanh ứ thèm thử, cho dù nàng muốn ăn cũng không nhờ Lý Chí gắp dùm mình.

Trước mặt người đáng ghét không cần rụt rè, Thẩm Khanh Khanh tự gắp tôm ăn.

Lý Chí thong thả ăn hết lộc nhung.

Bởi vì chẳng có lời nào để nói, bữa cơm này ăn nhanh vô cùng, thời điểm Thẩm Khanh Khanh súc miệng bỗng nhíu mày. Trời tối rồi, cơm nước xong tất nhiên phải đi ngủ…

“Ta, ta muốn đi ra ngoài dạo.” Thẩm Khanh Khanh buông bát trà, nói khẽ với Lý Chí, “Không biết Hầu gia có sẵn lòng đi cùng không?”

Đi thêm vài vòng, có lẽ Lý Chí về tới nơi đã thấm mệt, mất hết sức lực để làm việc khác.

Lý Chí ngó ra sân, tiếc nuối nói: “Sắc trời tối rồi, mai đi.”

Thẩm Khanh Khanh: […]

Nàng dợm kiên trì thêm, kết quả Lý Chí đã đi thẳng vô nội thất.

Thẩm Khanh Khanh cắn môi, kéo Ngọc Thiền đi dạo hoa viên chính viện, cố tình dùng dằng mất một canh giờ mới về, vào nội thất đã thấy Lý Chí chỉ mặc quần áo ngủ dựa vào đầu giường, đôi chân dài gần như chạm phải đuôi giường.

“Phu nhân có nhã hứng quá.” Lý Chí nhìn qua, cười trêu chọc.

Thẩm Khanh Khanh gượng gạo cười, ngồi trước bàn trang điểm không nhìn hắn.

Tay Lý Chí cầm sách, song ánh mắt lại hướng về phía cô vợ bé bỏng của mình.

Ngọc Thiền giúp Thẩm Khanh Khanh rút châu thoa, sau đó một tay nâng suối tóc dày đen nhánh của Thẩm Khanh Khanh, một tay cầm lược sừng trâu nhẹ nhàng chải. Thẩm Khanh Khanh nhắm mắt, thoáng ngước cằm, dưới ánh đèn, gò má nàng tựa mảnh sứ trắng bóng bẩy nhất, làn môi mượt mà tựa anh đào đỏ mọng nhất.

Cổ họng Lý Chí trượt lên trượt xuống.

Ngọc Điệp và Ngọc Thiền phối hợp hết sức ăn ý, Thẩm Khanh Khanh mới dợm đứng lên, Ngọc Điệp đã bưng nước rửa chân đặt ở trước giường.

Lý Chí thấy thế, chân trái tiếp tục duỗi ra, đùi phải gấp cong đặng nhường chỗ cho Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh mím môi, nhủ bụng tối qua đã để hắn chiếm thân mình, lúc này để hắn nhìn chân cũng chẳng mất gì.

Nàng ngồi xuống bên mạn giường, Ngọc Điệp ngồi xổm, trước tiên cởi giày và vớ hộ nàng.

Khuôn mặt tuấn tú của Lý Chí đối mặt với quyển sách trên tay, song mắt phượng nghía xuống gầm giường, đôi bàn chân trắng như ngọc rơi vào đáy mắt người đàn ông, điều khiến Lý Chí ngoài ý muốn chính là móng chân Thẩm Khanh Khanh đều được sơn đỏ, giữa sóng nước lăn tăn, mấy ngón chân đáng yêu phảng phất như thù du trong tuyết(*), mời mọc người tới hái.

(*) Ảnh bìa minh hoạ

Lý Chí nhấp nhổm không yên lẫn không muốn ép buộc mình, bèn thả sách lên ngăn tủ đầu giường, nằm đưa lưng về phía Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh chỉ đành đi ngủ sau khi rửa chân xong.

Nàng bò từ đuôi giường vào trong với tâm trạng rối rắm, khoé mắt dòm thấy đôi chân to chỉa ra của Lý Chí, nàng ghét bỏ cau mày.

Ngọc Thiền buông màn lụa, thổi đèn rồi lui ra.

Trong giường tối đen như mực, Thẩm Khanh Khanh thậm thụt kéo chăn che hết người mình, nam nhân bên cạnh đột nhiên sáp tới vươn bàn tay to vào trong chăn nàng.

“Người muốn làm gì?” Thẩm Khanh Khanh kinh hoảng.

Lý Chí thấp giọng nói: “Đừng bảo Thất cô nương sẽ cho rằng một lần là hoài được con nối dõi đấy?”

Thẩm Khanh Khanh nghĩ đến tối qua đã thấy hãi hùng, lập tức bảo: “Có lẽ đã có rồi, nếu tháng sau nguyệt sự như thường, người, người hẵng qua đây.”

Lý Chí: […]

Quần y đã cởi há có thể bỏ dở nửa chừng?

“Nguyệt sự của em tới khi nào?” Lý Chí kiên nhẫn hỏi.

Thẩm Khanh Khanh nghĩ ngợi rồi nhỏ giọng bảo: “Ngày mồng mười tháng sau.” Nguyệt sự nàng rất quy luật.

Tức khắc Lý Chí nói: “Từ đây đến ngày mười tháng sau còn hăm mốt ngày, trước đó ta và em hãy thử thêm vài lần nữa, phỏng chừng tháng sau sẽ có, nếu mỗi tháng chỉ thử một lần, cơ hội hoài thai quá mức mong manh, thậm chí mấy năm không thể như nguyện, chẳng lẽ Thất cô nương muốn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng với ta những mấy năm?”

Thẩm Khanh Khanh do dự, lời này tựa hồ rất hợp lý, cái gọi là đau dài không bằng đau ngắn…

Im lặng hồi lâu, Thẩm Khanh Khanh hít sâu mấy hơi, rốt cuộc mở miệng: “Người, người làm đại đi.”

Lý Chí thấp giọng “ừ”, nghe không ra bất luận cảm xúc nào.

Thẩm Khanh Khanh gắt gao nhắm tịt mắt, ngay lúc ngón tay Lý Chí rơi xuống, nàng mất tự chủ rùng mình.

Lý Chí thấy vậy cúi người, thủ thỉ bên tai nàng: “Thất cô nương cố chịu nào, ta làm thế này cũng vì tốt cho em.”

Nếu không có nửa điểm chuẩn bị, nàng nhất định không thừa nhận nổi.

Thẩm Khanh Khanh biết điều y nói là sự thật, bèn ngầm đồng ý.

Trong một chốc mà hô hấp nàng đã rối loạn.

Suy cho cùng Lý Chí lớn hơn nàng mười tuổi nên giỏi nhẫn nhịn hơn, thanh âm hãy vững vàng lắm: “Thất cô nương, thật ra, ta còn có cách… giúp em.”

Thẩm Khanh Khanh dùng bàn tay be bé nắm chặt chăn, tận lực bình tĩnh hỏi: “Cách gì?”

Cuống họng Lý Chí khẽ động, trong bóng đêm đôi mắt hạnh của nàng nhắm chặt, Lý Chí nhanh chóng hôn xuống đôi môi thắm khẽ nhếch kia!


25 || 27

2 Comments

  1. Annhien Mai. nói:

    Ôi hay quá, bạn lại ra các chương mới.

    Đã thích bởi 1 người

  2. Tiểu Đào tử nói:

    Hầu gia Gian trá xảo quyệt thật, cám ơn nàng cố lên

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s