
Em trai Thẩm Khanh Khanh là Thẩm Vọng rất thích ăn lưỡi vịt, xào lăn, mala(*) hoặc lưỡi vịt ngâm tương, mấy đứa bé trai thường ăn đến thích thú.
(*) Nguyên văn 麻辣 hay 麻辣酱 (sốt mala) /mala tang/: Được dịch từ tiếng Anh- Mala là một loại gia vị cay và tê được làm từ hạt tiêu Tứ Xuyên và ớt. Thông thường, mala được làm thành nước sốt bằng cách đun nhỏ lửa trong dầu và các loại gia vị khác. Món nào chế biến bằng cách dùng mala tang thì đều thêm tiền tố “mala-” trước tên nguyên liệu chính ấy. Khuyên ai bụng yếu chỉ nên nếm xíu cho biết, đừng ăn nhiều không là bị rượt đấy :”>>
Nhưng Thẩm Khanh Khanh không ưa mấy món này.
Ngay khi Lý Chí hôn xuống, tức khắc Thẩm Khanh Khanh ngỡ mình bị nhét lưỡi vịt vào miệng!
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, gần như Lý Chí mới vươn đầu lưỡi là Thẩm Khanh Khanh đã hung hăng cắn hắn!
Một cú táp này của nàng không nhẹ, đau đến mức Lý Chí ngã người sang bên, chưa kịp kiểm tra vết thương trong miệng, Thẩm Khanh Khanh kế bên đã vận hết sức lực toàn thân đẩy hắn: “Cút!”
Lý Chí nào dự đoán được nàng sẽ như vậy, té nhào ra đất mà không hề đề phòng.
“Xéo đi, người không được phép qua đây nữa!” Thẩm Khanh Khanh túm lấy màn lụa, mắng hắn qua tấm màn.
Ngoài màn, Lý Chí té không nặng chỉ có đầu lưỡi đau muốn đòi mạng, tùy tay quẹt một phát thì thấy trên mu bàn tay toàn máu.
Đau là một chuyện, bấy giờ trên người Lý Chí chỉ bận vỏn vẹn bộ đồ lót màu trắng, chật vật ngồi bệt dưới đất, thật sự làm suy giảm uy nghiêm phái mạnh.
Đó giờ Lý Chí toàn tươi cười hiền hòa, nhưng giờ phút này, đôi mắt phượng của hắn tràn đầy hung ác nham hiểm.
Hắn cứ thế ngồi tại chỗ y thinh, bên trong màn lụa, dẫu Thẩm Khanh Khanh không nhìn thấy mặt Lý Chí nhưng vẫn chợt cảm nhận được nguy hiểm. Cái đẩy kia của nàng chỉ là để phát cáu, nhỡ Lý Chí thẹn quá thành giận sấn tới cưỡng ép thì làm sao đây?
Thẩm Khanh Khanh càng nghĩ càng hãi, nàng chớp chớp mắt, thả lỏng màn lụa, ôm chăn co rụt bắt đầu khóc trên giường.
Trong trí nhớ Thẩm Khanh Khanh, mỗi lần nàng khóc cha sẽ lập tức đáp ứng lời nàng cầu, Thẩm Khanh Khanh không biết biện pháp này có tác dụng với Lý Chí không, nhưng cứ thử biết đâu chừng?
Nàng chẳng gào khóc, chỉ thấp giọng thút tha thút thít, như thể người cắn là nàng còn ấm ức hơn người bị cắn, nom y như con gái như lành bị ác bá hà hiếp.
Tia âm u trong mắt Lý Chí từ từ biến mất, khóe miệng hiện lên nét cười khổ.
Nên trách hắn xem nhẹ sự phản cảm cô vợ nhỏ đối với mình, cứ ngỡ dùng sức mạnh là có thể đạt được ý nguyện, kết quả suýt nữa vứt luôn đầu lưỡi.
“Người bị cắn là ta, em khóc cái gì?”
Lý Chí điều chỉnh tư thế ngồi, vừa hỏi vừa kéo chỉnh vạt áo che đi thằng đệ chưa chịu hết hy vọng kia.
Thẩm Khanh Khanh rành rọt chiêu xem mặt đoán ý, vừa nghe lời Lý Chí không mang bực tức, nàng lập tức thả lỏng hơn nửa, diễn càng êm xuôi trót lọt như cá gặp nước: “Ai bảo người thất hứa chiếm tiện nghi của ta?”
Lý Chí tựa lưng vào thành giường, nghiêng đầu ngó nàng, bất đắc dĩ nói: “Em sợ đau, ta là vì tốt cho em thôi.”
Thẩm Khanh Khanh lập tức *hừ*: “Ta thà đau cũng khỏi nhờ người làm thế!”
Từ tấm bé Lý Chí đã long nhong ở cửa hàng, lên mười tuổi thì giúp các trưởng bối bàn chuyện làm ăn, y am hiểu nhất là túm lấy cơ hội từ người khác để sinh lợi. Thẩm Khanh Khanh cắn mình làm hắn giận sôi, nhưng bị cắn đã thiệt thòi mà không vớt vát được cái gì thì há chẳng phải đổ máu vô ích sao?
Lý Chí hạ giọng xác nhận: “Thật sự em thà rằng chịu tội cũng không muốn ta hôn em?”
Thẩm Khanh Khanh đáp ngay: “Đúng thế!”
Sinh con chỉ đau thôi, còn hôn môi khiến nàng thấy tởm!
Lý Chí nghe vậy, tức tốc kéo màn lụa ra lên giường, xốc chăn Thẩm Khanh Khanh rồi khoan thai chui vào trong. Thẩm Khanh Khanh toan tránh, Lý Chí áp nàng như núi đè, giành nói trước: “Nếu Thất cô nương đổi ý, giờ còn kịp.”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Đêm nay nàng không muốn có con tẹo nào, nhưng Lý Chí nói thế như thể dường như nàng không còn lựa chọn nào ngoài hôn và không hôn.
Thẩm Khanh Khanh cắn răng, nhắm chặt mắt dùng tay che miệng.
Lý Chí mỉm cười, dẫu rất muốn ngang ngạnh dạy dỗ nàng cho bõ nhưng nể tình cô gái nhỏ quá đáng yêu, y không so đo với nàng nữa.
Kế tiếp, Lý Chí dành gần mười lăm phút giúp Thẩm Khanh Khanh.
Đôi tay Thẩm Khanh Khanh che mặt, song khó lòng khống chế tiếng rên khẽ xuyên qua kẽ tay lọt ra ngoài.
Lý Chí thích nghe cực.
Thẩm Khanh Khanh dần dà cảm thấy đêm nay Lý Chí dịu dàng hơn nhiều so với tối qua, dường như khó chịu cũng vơi bớt.
Tới nửa đêm, Lý Chí lại ôm lấy người từ phía sau.
Thẩm Khanh Khanh thoát không được, chả còn hơi sức đâu cự tuyệt, may mà Lý Chí không cố hôn nàng nữa.
“Em nói xem, lần này có thể hoài thai không nhỉ?” Lý Chí đặt trán lên bả vai mảnh mai của nàng, dụ nàng nói chuyện.
Thẩm Khanh Khanh nhủ bụng thủ thỉ lúc nửa đêm trong tình cảnh thế này tựa như hai người rất giống vợ chồng bình thường nhất.
Nàng không muốn trả lời.
“Nói nào.” Lý Chí ghé bên tai, chậm rãi phun khí.
Thẩm Khanh Khanh ngứa ngáy nên trốn tránh.
Lý Chí bưng mặt nàng, không để nàng trốn.
“Buông tay ra.” Thẩm Khanh Khanh thở hổn hển mắng.
Lý Chí không dây dưa thêm mà bỏ lòng bàn tay ra, phập phồng một hồi rồi đè nàng trên giường.
….
Thẩm Khanh Khanh kiệt sức thiếp đi, Lý Chí là hạng vũ phu với tinh thần lẫn sức lực vô tận, còn nàng chỉ là một cô gái nhỏ nũng nịu.
Đuối tới cùng cực, Thẩm Khanh Khanh chẳng hay biết mình lại bị Lý Chí ôm vào lòng.
Hai mắt quen với bóng tối, Lý Chí có thể thấy hình dáng cánh môi nàng mượt mà xinh đẹp, cô vợ nhỏ hô hấp nhỏ nhẹ đến mức hệt như lông chim phe phẩy trên mặt.
Lý Chí cúi đầu, khe khẽ chạm môi nàng.
Thẩm Khanh Khanh vẫn ngủ say như cũ.
Cổ họng Lý Chí lăn lộn, môi dựa gần nàng không dời đi.
Thẩm Khanh Khanh vẫn say sưa.
Lý Chí dợm tiến thêm bước nữa, cô vợ nhỏ bỗng nhíu mày, tựa hồ sắp tỉnh.
Lý Chí không muốn bị nàng cắn lần nữa bèn vội vã lùi ra sau nín thở.
Cuối cùng không còn ai quấy rầy, Thẩm Khanh Khanh tiếp tục giấc mộng đẹp.
Lý Chí vòng tay ôm lấy thân mình mềm mại của nàng, nhớ đến ba chuyện tốt trước đấy, y thấy khá vừa lòng rồi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, thời điểm Thẩm Khanh Khanh tỉnh dậy, nàng phát hiện mình nằm trong vòng tay Lý Chí, đối diện với vòm ngực trắng như ngọc.
Thẩm Khanh Khanh: […]
Nàng lại rúc vào ổ chăn Lý Chí nữa á?
Trên người quả nhiên đắp cái chăn của Lý Chí kia.
Nàng lặng lẽ dịch ra ngoài, nhưng mới động đậy tí thì Lý Chí tỉnh.
Hắn không tỉnh còn ổn, hắn vừa tỉnh làm Thẩm Khanh Khanh sực nhớ chuyện đêm qua, tối qua đặc biệt kéo dài, nàng tựa chiếc thuyền nan chao đảo giữa những cơn sóng, có thể tan tác bất cứ lúc nào, bất đắc dĩ nàng van cầu Hầu gia Hầu gia lâu ơi là lâu. Song Lý Chí gian trá ghê gớm, một hai buộc nàng phải kêu tướng công, Thẩm Khanh Khanh không chịu hắn càng xằng bậy…
Tức cả mình, Thẩm Khanh Khanh lại đẩy hắn!
Lý Chí thấy động tác nàng bèn thoáng ra lực, vì thế Thẩm Khanh Khanh hệt như kiến càng phí sức lay cổ thụ, ngược lại trông như nàng đang sờ Lý Chí vậy.
“Định làm gì đó?” Lý Chí nén cười đồng thời giữ lại đôi tay nhỏ bé muốn rút ra.
Thẩm Khanh Khanh cắn răng, biết hắn giỏi ăn nói, nàng dứt khoát lờ đi việc phải chăng Lý Chí lợi dụng nàng ngủ say mà trộm ôm mình không, bèn nói thẳng: “Lần sau ngộ nhỡ ta chui vào ổ chăn người thì người cứ đẩy ta ra, hoặc người đi ngủ giường khác đi.”
Lý Chí nghĩ ngợi rồi hỏi: “Nếu ta cũng ngủ say, không biết em lại đây, thế phải làm sao?”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Thôi bỏ đi, đêm nay trước khi ngủ nàng sẽ đặt cái gối ngăn giữa hai người, để xem Lý Chí còn chống chế thế nào!
“Đứng dậy đi!” Thẩm Khanh Khanh giận dỗi ngồi dậy, kết quả mới nhổm người đã đau điếng ngã xuống, một tay che đầu.
“Làm sao vậy?” Lý Chí chống nửa thân mình, nhìn gương mặt hồng hồng của nàng.
Thẩm Khanh Khanh trừng mắt nói: “Người cấn tóc ta!”
Lý Chí kinh ngạc, sau đó nở nụ cười: “Xin lỗi.”
Trong mắt hắn chẳng chứa tia áy náy nào, Thẩm Khanh Khanh càng cáu tợn, mãi đến khi ăn xong bữa sáng cũng chưa nói nửa lời với hắn.
Sau khi ăn xong, Lý Chí cười nói: “Tối hôm qua đã giao hẹn sáng nay sẽ đưa phu nhân đi dạo hoa viên, em tính bây giờ xuất phát hay nghỉ ngơi chút?”
Thẩm Khanh Khanh nhàn nhạt đáp: “Ta không muốn đi nữa.”
Lý Chí nói ngay: “Vậy để ta chơi cờ với phu nhân nhé?”
Thẩm Khanh Khanh “Ta không thích chơi cờ.”
Lý Chí nghiêm túc hỏi: “Thế phu nhân thích gì?”
Thẩm Khanh Khanh cảm thấy Lý Chí thế này cực kì giống lũ ruồi nhặng bay vo ve!
Hòng bịt miệng Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh dứt khoát theo hắn đi dạo hoa viên Hầu phủ.
Lý Chí là anh ruột Thuần Quý phi, Khánh Đức Đế yêu ai yêu cả tông ti họ hàng, ông ban cho Lý Chí một tòa phủ đệ vào loại tốt nhất nhì kinh đô. Chưa đề cập tới tiền viện, cảnh quan trong hoa viên đã chia làm bốn khu xuân, hạ, thu, đông, hiện tại đương lúc xuân về hoa nở, Lý Chí dắt Thẩm Khanh Khanh đi Sướng Xuân Viên trước tiên.
Do không muốn diễn kịch, Thẩm Khanh Khanh cố tình không mang theo nha hoàn.
Khi Lý Chí muốn giới thiệu cảnh sắc cho nàng xem, Thẩm Khanh Khanh ngoái đầu bảo: “Ta tự xem, Hầu gia nghỉ chút đi.”
Lý Chí mỉm cười: “Được.”
Từ đầu chí cuối Thẩm Khanh Khanh chả nhìn tới Lý Chí, tuỳ ý đi dọc trên con đường men theo hoa viên, rẽ ngoặt qua một ngọn đồi nhỏ, tầm nhìn phía trước đột nhiên rộng mở, hoá ra là một biển hoa anh đào. Hàng chục cây hoa anh đào được trồng thành hai hàng, tạo thành một hành lang hoa từ thiên nhiên. Dưới ánh mặt trời ấm áp, những cánh hoa anh đào hồng trắng tranh nhau khoe sắc, tựa như cảnh trong mơ.
Thẩm Khanh Khanh kinh ngạc trước vẻ đẹp này nên dừng bước chân.
Lý Chí thấy cuối cùng Hầu phủ nhà mình cũng có nơi lọt vào mắt xanh của nàng, tâm trạng tốt lên, toan bắt chuyện cùng nàng thì chợt thấy bóng trắng loé lên giữa rừng hoa anh đào, ngay sau đó, hình bóng ấy uyển chuyển ló người khỏi thân cây. Giang Y Nguyệt mười bốn tuổi sở hữu mặt mày như họa, vòng eo tinh tế, mặc một bộ váy trắng đứng dưới tán hoa anh đào, thanh nhã xuất trần hệt như một nàng tiên hoa.
Trông thấy Lý Chí, ánh mắt Giang Y Nguyệt rực sáng, cả người lấp lánh như suối thác: “Trọng Thường ca ca.”
Thanh âm nàng ta lí nhí, có cảm giác rụt rè như nai con, dễ dàng chọc người tiếc thương.
Lý Chí nhớ tới lần đầu tiên y nhìn thấy Giang Y Nguyệt là khi cô bé chín tuổi nấp sau gốc cây, vụng trộm ngắm bướm vờn bay giữa bụi hoa. Hắn cho rằng cô bé thích con bướm, bèn tươi cười nói mình giúp nàng bắt nó, thế mà Giang Y Nguyệt lắc đầu nguầy nguậy, bảo con bướm thích bụi hoa, nên để nó tự do hút mật.
“Y Nguyệt cũng tới ngắm hoa à.” Chờ nhóm người đến gần, Lý Chí thanh giọng nói.
Giang Y Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt nai mở to tò mò nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh trong một thân váy đỏ, mừng rỡ bảo: “Đây chắc là tẩu tẩu nhỉ?”
Tẩu tẩu?
Thẩm Khanh Khanh thấy tiếng gọi naỳ lạnh nhạt một cách khó hiểu. Lý Trân, Lý Du, Lý Hạ đều kêu mình là tẩu tử mà nàng chưa từng thấy thế.
“Đúng vậy.” Lý Chí đáp, nói xong bèn giới thiệu cho Thẩm Khanh Khanh: “Phu nhân, đây là Y Nguyệt. Từ nhỏ đến lớn Y Nguyệt ở bên người bà nội, thân thiết như anh em trong nhà, em gọi muội muội là được.”
Thẩm Khanh Khanh hào phóng mỉm cười: “Y Nguyệt muội muội.”
Trước khi cất lời, Thẩm Khanh Khanh đã sớm cẩn thận đánh giá Giang Y Nguyệt một lần. Bởi vì bọn hạ nhân Hầu phủ tâng bốc Giang Y Nguyệt đẹp hết nức, Thẩm Khanh Khanh ôm kỳ vọng rất cao, hiện giờ thấy tận mặt, Thẩm Khanh Khanh phát hiện Giang Y Nguyệt chẳng phải đại mỹ nhân tầm nghiêng nước nghiêng thành, chỉ quá mức yêu kiều mềm yếu, phảng phất như thể chạm vào là tan, gợi lòng xót xa mấy phần.
“Tẩu tẩu đẹp quá, Trọng Thường ca ca có phúc ghê.” Giang Y Nguyệt thẹn thùng nhìn Thẩm Khanh Khanh, vui vẻ nói với Lý Chí.
Lý Chí vốn hay khiêm tốn, thế mà lần này lại mỉm cười nhận lời khen ngợi về vợ mình.
Thẩm Khanh Khanh đành phải khen trả lễ: “Y Nguyệt muội muội hoa nhường nguyệt thẹn, em chớ trêu ghẹo ta.”
Giang Y Nguyệt đỏ mặt, lui sang bên nói: “Vậy anh chị đi ngắm hoa đi, em về trước.”
Thẩm Khanh Khanh thuận miệng khách sáo mời mọc: “Chúng ta cùng nhau ngắm đi, nhiều người thêm náo nhiệt.”
Giang Y Nguyệt toan nói chuyện, Lý Chí thay nàng ta giải thích: “Từ bé thân người Y Nguyệt đã yếu, không chịu nổi nắng gắt, trước sau giữa trưa một canh giờ đều không thể ra cửa.”
Còn có người mang thể chất này á?
Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng tỏ vẻ cảm thông lẫn quan tâm đến Giang Y Nguyệt.
Giang Y Nguyệt tiếc nuối mỉm cười, từ biệt lần nữa rồi theo nha hoàn Đỗ Quyên rời đi.
Lý Chí thấy đôi tay Đỗ Quyên trống trơn, nhíu mày: “Sao không đem dù?””
Mặt Đỗ Quyên trắng bệch, Giang Y Nguyệt vội bảo: “Trọng Thường ca ca đừng trách em ấy, do em ngại phiền mới không để em ấy đi lấy.”
Lý Chí nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, thanh âm lạnh lùng: “Không có lần sau.”
Đỗ Quyên quỳ mạnh xuống đất, bảo đảm mình sẽ không tái phạm nữa.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Khanh Khanh chứng kiến Lý Chí răn dạy nô bộc nên nhìn tới sửng sốt, chờ chủ tớ Giang Y Nguyệt đi hết, nàng mới tò mò hỏi Lý Chí: “Với bệnh của Giang cô nương, nếu nàng ấy bất cẩn phơi nắng trưa thì sẽ thế nào?”
Lý Chí quét mắt ngó tấm lưng mảnh khảnh đằng xa của Giang Y Nguyệt, thở dài: “Năm đó em ấy mười một tuổi đã từng hứng nắng một lần, về phòng không lâu thì toàn thân nổi mẩn đỏ, ngứa ngáy vô cùng, được tỉ mỉ điều dưỡng nửa tháng mới khôi phục hoàn toàn.”
Nghiêm trọng tới vậy á?
Thẩm Khanh Khanh không khỏi hỏi: “Hẳn nàng ấy phải hiểu bệnh tình mình, sao còn để mắc phải?”
Giả dụ nàng có loại thể chất này, có đánh chết nàng cũng không rời khỏi phòng.
Lý Chí nghe thế, không trả lời.
Năm ấy Giang Y Nguyệt mười một tuổi còn hắn hai mươi ba, hắn trở về sau khi nhận lệnh tuần tra biên cương, trên dưới cả nhà đều ra nghênh đón, bao gồm cả Giang Y Nguyệt.
Chòi ôi,editor edit truyện hài dã man,đọc vợ chồng nhà này buôn muối xuyên lục địa🤣🤣
ThíchĐã thích bởi 1 người
Hai người này xách mé nhau xuyên suốt truyện á :)))))
ThíchĐã thích bởi 1 người