[Rể Quý] – Chương 28

Cre: kuaibao

Hoa viên Hầu phủ quá rộng lớn, đi được nửa đường Thẩm Khanh Khanh đã rệu rã.

“Vào đình ngồi tí nhé?” Lý Chí chỉ vào một tòa đình hóng gió bên đầm sen.

Thẩm Khanh Khanh gật đầu.

Vào đình hóng gió, ánh nắng chói chang bị cản lại, tức khắc mát mẻ hơn nhiều. Thẩm Khanh Khanh ngồi trên ghế hướng mặt ra ao sen, cầm khăn tay quạt gió. Mặt trời hôm nay thực sự chói gắt, cộng thêm việc đi lại, Thẩm Khanh Khanh cảm thấy mình sắp sửa bị phát ban vì nắng.

Tay cầm khăn phe phất hai lần thì bên cạnh đột nhiên đưa tới một làn gió mát, Thẩm Khanh Khanh ngờ vực ngoái đầu thì thấy không biết tự khi nào trong tay Lý Chí đã cầm thêm cây quạt xếp, đứng đối diện quạt gió cho nàng.

“Lực gió đủ không?” Lý Chí nghía vầng trán cô vợ nhỏ rịn một tầng mồ hôi lóng lánh, ôn hoà hỏi.

Người đàn ông khoác chiếc áo cổ tròn màu ngọc bích, mắt phượng đượm ý cười, động tác dịu dàng, nhất thời Thẩm Khanh Khanh nhìn đến ngây người.

Không thể không nói trời sinh Lý Chí có túi da tốt, giá như không tự mình lĩnh giáo qua con tim sắt đá kia, Thẩm Khanh Khanh hẳn cũng muốn khen ngợi hắn.

“Hơi lạnh, Hầu gia tự quạt cho mình đi.” Thẩm Khanh Khanh quay người lần nữa, cũng chẳng phẩy khăn thêm mà mặt mày lạnh tanh ngắm hoa sen.

Lý Chí cười cười, nhưng chẳng ngừng động tác quạt mát hộ nàng.

Gió lạnh thổi tới đúng thoải mái thật, hắn đã tự nguyện tìm chuyện làm, Thẩm Khanh Khanh yên tâm hưởng thụ.

Tuy nhiên Lý Chí nhìn nàng quá mức chuyên chú khiến cả người nàng mất tự nhiên.

“Trở về thôi.” Thẩm Khanh Khanh cáu bẳn đứng lên, đi thẳng ra khỏi đình.

Lý Chí bật cười đuổi kịp, cố ý đi kế bên hòng chặn ánh nắng chói loà giúp Thẩm Khanh Khanh. Ngó bóng cô vợ nhỏ ở dưới người mình, tiếng nói Lý Chí dìu dịu: “Trời càng ngày càng nóng, mai này ra cửa nhớ mang dù.”

Thẩm Khanh Khanh quen thói trái ý hắn, lãnh đạm bảo: “Ta lại chả sợ nắng.”

Lý Chí nghe vậy, bỗng nhiên duỗi tay.

Chờ Thẩm Khanh Khanh hoàn hồn, ngón tay lành lạnh của Lý Chí đã sượt qua chóp mũi nàng.

Nàng dừng bước trừng hắn: “Người…”

Lý Chí chỉa bụng ngón tay ra cho nàng xem, cười nói: “Chóp mũi với trán toàn mồ hôi không, còn nói không sợ nắng?”

Thẩm Khanh Khanh hé miệng khó tin.

Người này, thế mà thích chạm vào mồ hôi của nàng? Mồ hôi là thứ dơ bẩn, hồi tôi qua nàng khó nhịn vịn cánh tay Lý Chí, kết quả rờ thấy một tay toàn mồ hôi, nàng phát tởm đến mức rụt vội, thà rằng không trả đũa hắn.

Đối mặt với đôi mắt phượng dịu dàng hút người thay vì ghét bỏ của Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh không nói nên lời, đành tiếp tục cất bước về trước.

Trên đường Lý Chí không cố bắt chuyện với nàng nữa, mãi đến khi đưa Thẩm Khanh Khanh đến cửa hậu viện, Lý Chí mới bảo: “Ta có vài việc cần xử lý, chiều em nghỉ ngơi cho tốt, chạng vạng ta lại về đây.”

Thẩm Khanh Khanh không cầu gì hơn.

Nàng nhấc chân dợm đi, khoé mắt nhác thấy bóng đen chợt lóe, Lý Chí đột nhiên cúi người thủ thỉ bên tai nàng: “Hôm nay phu nhân đẹp quá.”

Thẩm Khanh Khanh: […]

Cô vợ nhỏ ngây ra như phỗng, khóe môi Lý Chí giơ lên, xoay người rời đi.

Mãi đến khi tiếng bước chân biến mất, Thẩm Khanh Khanh mới cắn môi dưới. Đẹp cái gì mà đẹp, sáng nay nàng chẳng hề trang điểm, trên đầu cắm mỗi một cây trâm, ngay cả khuyên tai cũng không dùng, Lý Chí lại đùa bỡn nàng mà thôi.

Đứng tại chỗ một lát, Thẩm Khanh Khanh tiếp tục đi về phía trước.

Ngọc Thiền và Ngọc Điệp đều đang đợi trong sân, thấy chủ tử đã về nên cùng nhau ra đón, sau đó ánh mắt họ đồng loạt dừng trên đầu nàng.

Ngọc Thiền tương đối ổn trọng còn Ngọc Điệp không nén cười được, nhìn đỉnh đầu Thẩm Khanh Khanh hỏi: “Phu nhân quên mang gương rồi ư? Sao hoa anh đào cắm ngổn ngang thế ạ?”

Thẩm Khanh Khanh ngây ngốc, hoa anh đào gì cơ?

Nàng theo bản năng giơ tay toan sờ đỉnh đầu, cánh tay giơ đến nửa đường thì trong đầu chợt loé lên hình ảnh nàng và Lý Chí ở rừng hoa, Lý Chí chạm vào đầu nàng rất nhiều lần, nàng bực bội hỏi hắn làm gì, Lý Chí bèn nhón một cánh hoa anh đào đưa nàng xem, bảo hoa rơi trên đầu nàng.

Chẳng lẽ hắn còn làm gì khác?

Thẩm Khanh Khanh hấp tấp chạy vào nội thất, vào nhà đi thẳng tới bàn trang điểm, cúi đầu soi gương thì thấy ngay đỉnh đầu nàng cắm dày đặc hơn sáu bảy bông hoa, chèn vào cong queo xiêu vẹo, y chang một cô gái ngốc nghếch!

Gian ngoài, Ngọc Điệp và Ngọc Thiền mới bước vào cửa, chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của chủ tử vọng ra!

Hai người nhìn nhau, vỡ lẽ, những bông hoa đó đều do Hầu gia bí mật cắm cho phu nhân.

Thật là tình cảm quá!

Chạng vạng Lý Chí đúng giờ về hậu viện.

Thẩm Khanh Khanh lạnh lùng liếc hắn.

Lý Chí thức thời không hé răng, buổi tối bọn nha hoàn đều lui xuống, y mới rề rà ngồi trên giường, nói với bóng lưng cô vợ nhỏ: “Còn giận hả?”

Thẩm Khanh Khanh nhắm mắt, nằm y thinh.

Ván giường khẽ nhúc nhích, Thẩm Khanh Khanh nhíu mày, biết Lý Chí thò qua, nàng lập tức nắm chặt góc chăn phòng ngừa Lý Chí tới vén chăn. Song hành vi bỉ ổi trong dự kiến không hề phát sinh, ngay lúc Thẩm Khanh Khanh tự hỏi Lý Chí đang làm gì, chóp mũi bất ngờ thấy lạnh lẽo. Thẩm Khanh Khanh vội mở bừng mắt, đoạn thấy một tia sắc hồng chậm rãi dời khỏi chóp mũi mình, cuối cùng ngừng trước lòng bàn tay nàng.

Thẩm Khanh Khanh ngẩn người.

Đó là một cái lắc tay bạc, xung quanh vòng tay là những đoá hoa anh đào be bé bằng ngọc nước màu hồng kết thành, những bông hoa trong suốt óng ánh nom như hoa thật.

“Biết em sẽ giận nên chiều ta cố tình đi tìm cái này để hối lỗi.”

Lý Chí chậm rãi nghiêng người ngắm hàng mi dài của nàng.

Thẩm Khanh Khanh lập tức nhắm mắt, nhàn nhạt đáp: “Cóc thèm.”

Lý Chí cầm lắc tay chạm vào trán nàng, cợt nhả bảo: “Thật sự không thèm hả? Thế ta đây đưa người khác nhé.”

Thẩm Khanh Khanh cười lạnh: “Tùy người.”

Lý Chí híp lại mắt phượng: “Thật sự tùy ta hả?”

Thẩm Khanh Khanh chả thèm trả lời câu này.

Lý Chí thấy thế, mỉm cười ngồi ngay ngắn, sau đó rờ vào chăn Thẩm Khanh Khanh. Vốn nàng đang cáu hắn, hắn còn giở trò chiếm dụng, Thẩm Khanh Khanh tất nhiên không chịu phối hợp, dùng hết sức lực ấn chăn không cho hắn thành công, đồng thời tức giận mắng nhiếc: “Lý Chí, người đã hứa sẽ không cưỡng ép ta, người…”

Lời chưa dứt, chăn dưới người bất ngờ bị Lý Chí kéo phăng, Thẩm Khanh Khanh mặc mỗi đồ lót lập tức bại lộ trước mặt Lý Chí.

Thẩm Khanh Khanh bất giác rúc người dùng tay chắn ngực, mắt hạnh phẫn nộ xen lẫn kinh hoảng trừng Lý Chí.

Lý Chí chế nhạo, không chút nào thương tiếc túm cổ tay trái nàng.

 Trong mắt Thẩm Khanh Khanh, giờ phút này Lý Chí mang bộ mặt dữ tợn doạ nàng chết khiếp, vừa định nói gì đó để tự cứu mình, Lý Chí bỗng nở nụ cười, một tay giơ cao tay trái nàng, một tay cầm vòng tay hoa anh đào đeo vào giúp nàng, đồng thời bất đắc dĩ nói: “Thật tình ta chẳng có vị trí nào trong lòng em hả?”

Thẩm Khanh Khanh: […]

“Ngủ đi.” Giúp nàng đeo xong, Lý Chí nằm đưa lưng về phía Thẩm Khanh Khanh, đắp cái chăn dành riêng cho hắn.

Trên cổ tay lành lạnh, Thẩm Khanh Khanh ngắm nghía cái lắc tay hoa anh đào trong suốt như pha lê, nhìn người đàn ông đối diện, nàng trầm mặc một lát rồi cởi bỏ vòng tay. Theo động tác nàng, xích bạc phát ra tiếng vang nho nhỏ, Lý Chí nghe thấy thì thấp giọng nói: “Mai về nhà, đêm nay ta không muốn làm em mệt mỏi, nếu em tháo lắc tay xuống thì đừng trách ta đổi ý.”

Động tác Thẩm Khanh Khanh cứng đờ.

Người đàn ông thoáng chuyển đầu, tựa như sắp xoay qua, trái tim Thẩm Khanh Khanh se chặt, ngay sau đó mau chóng rút cánh tay kéo chăn thành thật đi ngủ.

Nàng nghe lời, Lý Chí tiếp tục nằm bên ngoài.

Thẩm Khanh Khanh vừa đề phòng hắn vừa vô thức sờ vòng tay. Thành thật mà nói, nàng có rất nhiều rất nhiều lắc tay tinh xảo sang quý, nhưng không có cái nào óng ánh bằng cái Lý Chí mua, đeo vào khiến cổ tay nàng càng thêm trắng trẻo động lòng người.

“Nếu em thích, nhà kho còn nguyên một khối ngọc nước hồng, ta sẽ cho người đánh một bộ trang sức hoa anh đào hoàn chỉnh cho em.”

Bên trong màn lụa yên ắng, người đàn ông sâu kín mở miệng, một câu chọc thủng tim nàng.

Một bộ trang sức hoa anh đào hoàn chỉnh sẽ trông như thế nào?

Thẩm Khanh Khanh thầm mường tưởng nhưng miệng thì bảo: “Không cần.”

Nàng đâu phải loại con gái nông cạn dễ bị đàn ông thu phục bằng vài ba món trang sức đẹp đẽ.


27 || 29

3 Comments

  1. Bông Bông nói:

    Ngồi đọc đôi vợ chồng này mà cứ tủm tỉm cười suốt,bạn em nó bảo bị đin hả🤣🤣🤣

    Đã thích bởi 1 người

  2. viongthithuong nói:

    Đau lòng anh Chí. Nghiệp mà 😌😌😌

    Đã thích bởi 1 người

    1. blueDaisy nói:

      nghiệp ảnh tích dày lớm😌

      Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s