[Rể Quý] – Chương 29

Cre: 浅绻

Hiếm khi có một đêm ngon giấc, Thẩm Khanh Khanh đã thức trước bình minh, nằm trong ổ chăn riêng của mình.

Ngoài cửa sổ tiếng chim hót véo von, trong mành một mảnh yên tĩnh, Thẩm Khanh Khanh nhìn ván giường đối diện, thế mà cảm thấy là lạ.

Nằm trong chốc lát, đằng sau chợt có động tĩnh, Thẩm Khanh Khanh âm thầm đề phòng, nhưng chỉ nghe thấy Lý Chí vén màn lụa, đi ra hướng tịnh phòng.

Nhớ tới cách Lý Chí nhìn mình mặc đồ hai ngày qua, tranh thủ hắn không ở đây, Thẩm Khanh Khanh nhanh chóng xuống giường, cầm áo ngoài đang vắt trên giá bận lên người, mới tròng một cái tay áo, trong tịnh phòng bỗng dưng truyền ra tiếng nước róc rách. Thẩm Khanh Khanh ngẩn người, đợi nàng vỡ lẽ tiếng nước kia là gì, sắc mặt Thẩm Khanh Khanh thoáng phức tạp.

Chẳng hay liệu Lý Chí tắm gội có rửa sạch kĩ càng nơi đó không…

Mặc xong, Thẩm Khanh Khanh đang định đi ra ngoài thì Lý Chí đã quay về.

“Dậy sớm vậy?” Lý Chí bất ngờ hỏi khi nàng dâu nhỏ quần áo chỉnh tề chỉ còn mái tóc dài chưa chải.

Thẩm Khanh Khanh quét mắt tia tay hắn, hỏi: “Người còn ngủ nữa hay không? Để ta còn kêu bọn nha hoàn vào.”

Sắc trời hãy còn sớm, Lý Chí nghĩ ngợi, bảo: “Gọi đi, hai bữa nay ta tham ngủ đã quên luyện võ, cũng nên hoạt động chút.”

Thẩm Khanh Khanh trộm liếc nhìn khuôn mặt trắng bóc quá mức tuấn tú, quả thực không tài nào liên hệ hắn với một võ tướng võ nghệ đầy mình.

Lý Chí dường như có cảm giác, ngó qua nàng.

Thẩm Khanh Khanh lập tức xoay đầu.

Lý Chí cười: “Nếu phu nhân có hứng thú, thế thì theo ta đến sân võ đi.”

Thẩm Khanh Khanh khinh thường: “Giơ đao múa kiếm, có gì hay đâu.”

Cô gái nhỏ hay chê bôi hết thảy về y, song chẳng hiểu tại sao Lý Chí lại thích ngắm vẻ ngoài nhỏ bé kiêu ngạo ấy, giả dụ Thẩm Khanh Khanh thật sự biến thành một nàng vợ hiền nghìn lần theo trăm lần thuận ý y, thế thì cuộc sống sau khi cưới chẳng có gì thú vị nữa.

“Vậy vi phu đi trước.” Lý Chí vui vẻ đáp.

Thẩm Khanh Khanh khấp khởi tiễn hắn.

Lý Chí đi rồi, Thẩm Khanh Khanh gọi nha hoàn, rửa mặt chải đầu, trang điểm chỉn chu. Nàng gả đến nhà họ Lý, cha mẹ và bà đều không yên lòng, hôm nay Thẩm Khanh Khanh muốn dùng nét mặt rạng rỡ sắm vai một đôi vợ chồng hạnh phúc cùng Lý Chí, đặng các trưởng bối nhẹ lòng. Trước khi xuất giá Thẩm Khanh Khanh chưa hiểu chuyện, gặp chút trái ý là phải oán giận làm nũng với cha mẹ, giờ làm dâu nhà người khác được hai ngày, chân chính nếm trải chua xót ấm ức thân bất do kỷ, song nàng lại không muốn để cha mẹ hay.

Không lâu trước khi dùng cơm sáng thì Lý Chí về từ tiền viện, thay đổi một chiếc áo choàng cổ tròn màu đỏ thẫm, thắt lưng ngọc bích quanh eo làm nổi bật dáng người thon cao đĩnh bạt, phong lưu phóng khoáng.

Cô gia xuất chúng như thế, Ngọc Thiền và Ngọc Điệp đều không nhịn được nhìn mấy lần, vui vẻ thay phu nhân nhà mình.

Thẩm Khanh Khanh chỉ lãnh đạm nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt.

Lý Chí đi đến ngồi xuống bên người nàng, ánh mắt y chuyên chú nhìn khuôn mặt nàng, vẻ mặt dịu dàng trìu mến.

Thẩm Khanh Khanh thấp giọng chất vấn: “Nhìn ta như vậy làm chi?”

Lý Chí cầm tách trà lên, thấp giọng trả lời trước khi uống: “Theo ta được biết, hầu hết vợ chồng mới cưới đều thế này, ta và em phải luyện trước, kẻo lộ ra manh mối trước mặt nhạc phụ nhạc mẫu.”

Thẩm Khanh Khanh:…. Lời này nghe rất có lý.

Vì vậy, khi Lý Chí dùng ánh mắt này nhìn mình, Thẩm Khanh Khanh cố gắng thích nghi.

Sau khi ăn xong hai người đi tới Vạn Phúc Đường để chào từ biệt Chúc lão thái thái, trên đường Lý Chí nhích tới gần Thẩm Khanh Khanh, nhắc nhở nàng: “Ánh mắt phu nhân nhìn ta quá mức lạnh nhạt.”

Thẩm Khanh Khanh cắn môi, đáp nhạt nhẽo: “Tới trước mặt trưởng bối, ta tự có đúng mực.”

Lý Chí cười tự trách: “Trách ta lo xa.”

Tại Vạn Phúc Đường, bởi vì biết vợ chồng son sắp đến, Chúc lão thái thái đã ngồi chờ ở thính đường từ lâu, Giang Y Nguyệt mười bốn tuổi ngồi cạnh bà, nhẹ giọng nói chuyện cùng lão thái thái.

Giang Y Nguyệt yếu ớt, hay mặc đồ trắng, lời nói nhỏ nhẹ, mang mấy phần dáng dấp Tây Thi bệnh.

Chúc lão thái thái vô cùng thích Giang Y Nguyệt. Năm đó khi bà gặp Giang Y Nguyệt, nàng ta mới sáu tuổi, bởi vì thân thể yếu ớt bẩm sinh và sợ ánh nắng bị cha mẹ nghèo vứt bỏ ở nơi hoang dã, cô bé lang thang không mục tiêu, đi đến đường lớn, đụng vào đoàn xe nhà họ Lý, cô bé đói khát chạy tới quỳ xuống khóc lóc, chưa dứt lời đã té xỉu.

Nhà họ Lý giàu có, kể từ khi Chúc lão thái thái lớn tuổi đặc biệt sẵn lòng làm việc thiện, bèn cho người mang Giang Y Nguyệt cùng tới kinh thành. Khi ấy vết mẩn ngứa trên người Giang Y Nguyệt đã được chữa khỏi, lộ ra màu da trắng mềm mướt mát, dùng đôi mắt to đen láy ngân ngấn nước nhìn bà, trái tim Chúc lão thái thái hoá mềm, thành thử đã lưu Giang Y Nguyệt bên người.

Tám năm trôi qua, Giang Y Nguyệt có dung mạo mỹ lệ và tính tình vâng lời, đối với Chúc lão thái thái, Giang Y Nguyệt giống một con thỏ ngọc quý hiếm được bà nuôi nấng để giải buồn tìm vui, có khách tới thì đem ra, có thể nhận được vô số lời khen.

“Sắp vào hè, ánh mặt trời càng ngày càng độc, con thích hoa gì thì cứ để bọn nha hoàn cắt về, chớ có chạy tới hoa viên hứng gió.” Nghe bảo Giang Y Nguyệt muốn đi xem hoa hải đường, Chúc lão thái thái từ ái khuyên can.

Giang Y Nguyệt cúi gằm mặt, tiếng nói gãy gọn: “Cắt hoa về chưa tới hai ngày đã héo, con không đành ạ.”

Chúc lão thái thái thở dài, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của  Giang Y Nguyệt nói: “Thân thể con yếu đuối mà tâm địa như Bồ Tát, ta thật không biết nên gả con cho dạng nhà nào nữa.” Gả cho danh môn, danh môn nhà ai mà thái thái suốt ngày trốn trong phòng không ra? Gả cho hộ nhỏ bình dân, Chúc lão thái thái lại lo lắng nhà người ta tồi tàn không nuôi nổi Giang Y Nguyệt mong manh.

Giang Y Nguyệt nghe vậy liền rời khỏi ghế dựa quỳ bên người Chúc lão thái thái, vùi khuôn mặt nhỏ vào đầu gối Chúc lão thái thái rơi lệ: “Con không gả ai hết, chỉ muốn mãi ăn vạ bên người bà, nếu bà chê con phiền, con sẽ cầu Trọng Thường ca ca chừa ra một cái viện hoang, con trốn ở trong không ra là được.”

Chúc lão thái thái cười cong mắt, mới nâng Giang Y Nguyệt dậy thì Lý Chí và Thẩm Khanh Khanh tới nơi.

Giang Y Nguyệt chuyển qua mạn sườn, len lén gạt nước mắt.

Lý Chí thấy vậy, buồn cười hỏi: “Ai chọc Y Nguyệt khóc đó?”

Cô gái nhỏ đa sầu đa cảm, cứ cách mấy ngày là khóc một lần, Lý Chí thấy nhiều thành quen.

Giang Y Nguyệt dứt khoát trốn phía sau Chúc lão thái thái.

Chúc lão thái thái cười nói: “Trách ta nói sai, được rồi, Y Nguyệt đừng khóc, để tẩu tử con chê cười kìa.”

Bấy giờ Giang Y Nguyệt mới bước ra, mang vành mắt hồng hành lễ với hai người Lý Chí: “Trọng Thường ca ca, tẩu tẩu.”

Lý Chí lắc đầu, dẫn đầu ngồi xuống bên trái Chúc lão thái thái.

Người đàn ông không nói năng gì, Thẩm Khanh Khanh đành phải an ủi Giang Y Nguyệt: “Y Nguyệt muội muội khóc, ta xem mà thấy khó chịu, mau lau nước mắt đi.”

Giang Y Nguyệt ậm ừ, xoay người nói với Chúc lão thái thái: “Bà cùng ca ca tẩu tẩu nói chuyện nhé, con về phòng trước.”

Chúc lão thái thái mỉm cười gật đầu.

Giang Y Nguyệt từ biệt Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh rồi đưa nha hoàn rời đi.

Nàng ta đi rồi, Lý Chí mới thuận miệng hỏi: “Tổ mẫu nói em ấy gì thế?”

Đôi tay Chúc lão thái thái đặt lên đầu gối, phát sầu than: “Còn chẳng phải là vì hôn sự của nó à, sang năm Y Nguyệt sẽ cập kê, ta có không nỡ cũng phải tính toán thay nó.”

Lý Chí nói: “Tổ mẫu yên tâm, ở ngoài con hành tẩu nhận thức nhiều thanh niên tài tuấn, sẽ lưu ý thay Y Nguyệt.”

Chúc lão thái thái mím môi không tiếp lời cháu, đổi sang ngữ điệu hiền hoà hỏi Thẩm Khanh Khanh: “Khanh Khanh à, hai ngày nay Trọng Thường có tốt với con không? Nếu nó bắt nạt con, con cứ việc kể cho tổ mẫu, tổ mẫu sẽ làm chủ hộ con.”

Lý Chí lập tức nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh lặng lẽ siết khăn tay, sau đó e thẹn liếc nhìn Lý Chí, rồi cụp mắt thưa: “Đa tạ tổ mẫu quan tâm, Hầu gia đối xử tốt với con lắm.”

Chúc lão thái thái hài lòng gật đầu: “Vậy là tốt, à, thời điểm không còn sớm, vợ chồng hai đứa mau xuất phát đi.”

Lý Chí và Thẩm Khanh Khanh đồng thời đứng lên, hành lễ cáo từ.

Ngoài cửa Hầu phủ đã sớm chuẩn bị xe ngựa, chiếc phía trước cho hai vợ chồng ngồi, chiếc đằng sau là quà hồi môn Lý Chí tỉ mỉ sửa soạn.

Hai người ngồi yên chỗ, xe ngựa khởi hành.

Trong buồng xe, Thẩm Khanh Khanh nhìn chằm chằm ra cửa sổ, giống như bên ngoài có cảnh tượng gì đặc biệt lắm.

Lý Chí hồi tưởng cái liếc mắt lúng liếng kia, rù rì khen: “Thất cô nương giỏi quá, mới nãy ta suýt cho rằng em đã động lòng với ta rồi.”

Mặt Thẩm Khanh Khanh lạnh tanh, chế nhạo: “Hầu gia biết ta diễn là tốt.”

Lý Chí cười mà không nói.

Đích thực là nàng diễn giỏi, lúc trước ở miếu nhỏ Tào Hùng ném nàng vào hồ, Thẩm Khanh Khanh vùng vẫy kêu cứu, dáng vẻ không biết bơi đã lừa được Tào Hùng cũng như gạt được y. Ngược dòng về trước, Lý Chí chỉ coi Thẩm Khanh Khanh là một trong những quý nữ khác ở kinh thành, giả thanh cao nhưng thực chất là bình hoa, chết cũng không tiếc. Sau khi phát hiện Thẩm Khanh Khanh biết bơi, thoạt tiên Lý Chí thưởng thức sự nhạy bén của Thẩm Khanh Khanh, sau đấy mới chú ý tới mỹ mạo hơn người và tính tình đáng yêu của nàng.

Do hai người nhất trí đạt thành mục đích sắm vai vợ chồng ân ái, nên khi tới nhà họ Thẩm, Thẩm Khanh Khanh và Lý Chí phối hợp khá ăn ý, ít nhất là Thẩm Đình Văn và Trần thị đều tin tưởng con gái đã thích Lý Chí.

Tống thị biết nội tình sâu hơn, nhưng bà là vỡ lẽ Thẩm Cừ không thể lộ diện đón tiếp cháu rể, không thấy được vở kịch của vợ chồng son, chỉ bằng vào miêu tả từ miệng Thẩm Khanh Khanh, Tống thị chả tin mấy. Đáng tiếc Thẩm Khanh Khanh phải rời đi sớm, Tống thị không có thời gian dò hỏi tới cùng.

“Tổ mẫu, lần sau con lại về thăm bà.” Thời khắc ly biệt sắp tới, Thẩm Khanh Khanh ôm lấy tổ mẫu nói.

Tống thị cọ cọ má cháu gái nhỏ, giọng điệu hiền từ dặn: “Dẫu ra sao đi nữa, hãy nhớ kĩ trong nhà còn có tổ phụ tổ mẫu chống lưng cho con.”

Không rõ đời này của bà có bị xem là thiệt thòi không, nhưng Tống thị không muốn cháu gái mãi mãi chịu thiệt.

Bà sinh ra giàu sang nhưng hèn mọn, cháu gái bà lại là cháu các lão nên xứng đáng phải được sống sung sướng hơn bà.

Thẩm Khanh Khanh mạnh mẽ gật đầu.

Chia tay người nhà, trên đường về phủ, Thẩm Khanh Khanh héo hắt cả người, không còn vẻ vui sướng và chờ mong trên đường tới.

Lý Chí im ru bên nàng suốt chặng đường.

Về đêm, Thẩm Khanh Khanh tắm gội nghỉ ngơi trước, Lý Chí tắm táp xong đi về thì thấy nàng quấn chăn nằm co quắp trong góc giường, thân hình nhỏ nhắn trông rất đáng thương.

Y ngồi lên giường, xốc chăn mình lên nằm xuống.

Bọn nha hoàn tắt đèn lui hết ra ngoài, Lý Chí quay đầu nhìn bóng lưng nàng: “Kỳ thật, ta thiệt tình muốn cưới em, chỉ cần em bằng lòng, chúng ta thật sự có thể làm đôi vợ chồng hạnh phúc.”

Giữa y và nàng không có tình sâu tựa biển đến chết không phai, Lý Chí không hiểu những điều đó cũng không có hứng thú tìm hiểu, công danh lợi lộc quan trọng hơn xa những thứ nhìn không thấy sờ không được. Nhưng Lý Chí biết sớm muộn gì y cũng cần cưới vợ sinh con, mà Thẩm Khanh Khanh là cô gái đầu tiên làm y cảm thấy có thể cưới được, vừa hay thời gian tuyển tú cấp bách, em gái Quý Phi cứ luôn thúc giục y mãi, Lý Chí bèn quyết định cưới luôn.

Kể từ khi cưới Thẩm Khanh Khanh, tính tình dễ mến và cơ thể của nàng khiến y mê mẩn, Lý Chí sẽ đối xử tốt với nàng hơn.

Tiếng người đàn ông trầm thấp dịu êm, song hắn không biết trước khi mình lên tiếng, đầy não Thẩm Khanh Khanh toàn là suy nghĩ khi Lý Chí tắm gội có rửa sạch…

Bởi vậy, những câu chữ dịu dàng ngoài dự đoán của Lý Chí chẳng mảy may đả động tới Thẩm Khanh Khanh.

Im lặng một lát, hòng thay đổi không khí, Thẩm Khanh Khanh mới rì rì bảo: “Hầu gia đã thề, sẽ không quấy rầy lẫn nhau khi ta sinh con vợ cả.”

Còn lời âu yếm của Lý Chí ấy à, Thẩm Khanh Khanh cóc tin.

Đề nghị ân ái bị cự tuyệt, Lý Chí cười cười, xoay người đè nàng.

Con vợ cả con vợ cả, nếu nàng cứ nghĩ mãi về con vợ cả, vậy cố mà sinh đi!


28 || 30

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s