
Hết ba ngày tân hôn, Lý Chí bắt đầu vào triều buổi sáng.
Hắn không ở nhà, Thẩm Khanh Khanh tự tại hơn nhiều nhưng cũng không được thanh nhàn mấy.
Lý Chí làm chủ một nhà, song trước khi hắn thành thân, nội trạch nhà họ Lý đều do Nhị thái thái quán xuyến, hiện tại Thẩm Khanh Khanh gả tới đây làm Hầu phu nhân danh chính ngôn thuận, Chúc lão thái thái bèn kêu Nhị thái thái giao đối bài (1) cho Thẩm Khanh Khanh.
(1) Nguyên văn 对牌 hay 对号牌 (đối hiệu bài), được làm bằng tre, gỗ, v.v., có viết số và chia đôi để đại diện làm tín vật, của làm tin. Dùng để lấy các vật dụng trong gia đình. Khi người hầu cần lấy đồ, cần phải có sự đồng ý của chủ nhà (người đứng ra quán xuyến nội trạch), người chủ sẽ tách đôi đưa một thẻ cho người hầu. Lúc tất toán cần phải trả lại thẻ cho chủ. (phóng phím theo Baike). Đại khái như một vật chứng tỏ uy quyền của người quản lý nội trợ trong nhà thời cổ đại ý~

Vì vậy mới sáng bảnh mắt, Thẩm Khanh Khanh đã bắt đầu bàn giao cùng Nhị thái thái.
“Mai này có gì không hiểu cứ việc tới hỏi ta.” Nhị thái thái mỉm cười căn dặn Thẩm Khanh Khanh sau khi xong việc.
Thẩm Khanh Khanh lên tiếng nói lời cảm tạ.
Tiễn Nhị thái thái đi, đối diện với một bàn sổ sách, Thẩm Khanh Khanh chỉ thấy buồn bực không thôi. Nàng không thích Lý Chí, cớ sao còn phải lo toan việc nhà dùm hắn?
Song oán giận thì oán giận, Thẩm Khanh Khanh hiểu rõ nàng cần gánh vác trách nhiệm Hầu phu nhân. Cái khác không bàn, nàng đã vạch kế hoạch sinh con vợ cả cho Lý Chí, đứa bé cũng là con nàng dứt ruột đẻ ra, đời này nàng không thể có một người chồng hai lòng cùng ưa (2), nàng cần nuôi nấng con cho tốt, có lo liệu nội trạch Hầu phủ ngăn nắp con cái mới có thể vui vẻ trưởng thành.
(2) Nguyên văn 两情相悦 (lưỡng tình tương duyệt): hai người cùng yêu thích đối phương
Dẫu sao cũng không có việc gì làm, Thẩm Khanh Khanh dành buổi chiều chuyên tâm xem sổ sách.
Đọc rồi Thẩm Khanh Khanh mới chân chính tỏ tường độ phú quý của nhà họ Lý, so sánh tiền lãi thu được từ việc làm ăn của nhà họ ở Giang Nam, bổng lộc Lý Chí nhận được với tư cách Hầu gia kiêm thống lĩnh cấm quân chỉ là mưa bụi. May mắn thay, việc buôn bán của nhà họ không thuộc quyền quản lý của hậu trạch, hậu trạch chỉ có cái sổ cái đọc tí là hết, bằng không nàng xem sổ sách thôi đã mắc rầu hói đầu.
Chiều hoàng hôn, gã sai vặt A Vinh bên người Lý Chí tới truyền lời, bảo Lý Chí bận việc quân, tối nay về muộn, dặn Thẩm Khanh Khanh khỏi chờ mình.
Thẩm Khanh Khanh nghe xong mừng tới nỗi quên phứt cơn mệt vì đống sổ sách.
Ăn xong cơm chiều, Thẩm Khanh Khanh đi nghỉ sớm. Do mấy bữa trước bất đắc dĩ rúm ró trong xó, tranh thủ Lý Chí không ở đây, Thẩm Khanh Khanh ôm chăn lăn lộn vài vòng trên chiếc giường lớn ních được bốn năm người, tới khi đã đời mới nằm yên chỗ.
Khi Lý Chí hồi phủ thì ngày đã chuyển canh hai (3).
(3) Tức trong khoảng từ 21 giờ đến 23 giờ khuya: giờ Hợi
Thống lĩnh cấm quân đứng đầu võ quan, quyền cao chức trọng khiến người ta thèm muốn, nhưng chức quan càng cao thì càng bận bịu, bên nội các Thẩm Cừ hầu như về muộn quanh năm, đương nhiên Lý Chí cũng không may mắn thoát khỏi.
Đêm khuya tĩnh mịch, xe ngựa ngừng trước cửa Hầu phủ, không chờ gã sai vặt, Lý Chí đã tự vén rèm nhảy xuống, đi nhanh vào trong. Kì lạ làm sao, khi Lý Chí độc thân nào để tâm về sớm hay trễ, thương trường và quan trường khiến y say mê hơn một mái ấm nhỏ, song một khi thành thân rồi, Lý Chí nghĩ mãi về cô vợ nhà mình nhiều lần trong ngày, tò mò một mình nàng đang làm gì, Lý Chí càng nhớ nàng hơn khi hoàng hôn buông xuống, nhớ vòng eo mềm mại, nhớ tiếng nàng ngân nga khe khẽ…
Lý Chí đi thẳng đến hậu viện.
“Hầu gia đã về.” Ngọc Thiền gác đêm nghe thấy động tĩnh, vội vàng ra nghênh đón.
Lý Chí “ừ”, tiếp tục đi vào phòng.
Ngọc Thiền thấy người còn bận quan bào, không khỏi thì thào: “Hầu gia muốn tắm không ạ?”
Lý Chí không quay đầu nói luôn: “Trễ quá, đừng phiền nữa.”
Ngọc Thiền nở nụ cười, Hầu gia săn sóc hạ nhân quá.
Lý Chí vào nội thất, bên trong dẫu tối nhưng khi đôi mắt đã thích ứng màn đêm, y có thể nhìn rõ. Vòng qua bình phong, xuyên qua màn lụa thả rũ, Lý Chí thấy nàng vợ nhỏ nhà mình đang nằm ngửa, chăn rơi xuống eo lúc nào không hay, nhớ tới mấy hôm nàng ấy bọc mình kín mít, khóe môi Lý Chí nhếch lên.
Xem ra không có y ở đây, nàng ngủ ngon lành thật.
Cởi quan bào, Lý Chí từ từ chui vào màn lụa.
Thẩm Khanh Khanh ngủ say sưa, mãi đến khi bị đè nặng đến mức khó thở, nàng mới choàng tỉnh. Dường như Lý Chí cố ý đợi nàng, khi nàng mở to mắt hắn mới bắt đầu mò vào lưng quần nàng.
Thẩm Khanh Khanh mệt cực kỳ, mệt đến nỗi chẳng có sức lực chống trả hắn, bàn tay nhỏ níu lưng quần rầm rì cầu xin: “Đừng, ta buồn ngủ quá.”
Song Lý Chí chả buồn ngủ xíu nào.
“Một lát là xong thôi.” Y khàn giọng dỗ dành nàng.
Thẩm Khanh Khanh vẫn không chịu nhưng sức lực đâu bằng hắn, đôi tay bị Lý Chí kéo ra, lưng quần sắp sửa bị tuột mất, Thẩm Khanh Khanh quýnh quáng, cả người nhổm lên ghì lấy hắn, kẹp đến mức Lý Chí không tiện hành động.
Lý Chí quên luôn nhúc nhích, sững sốt nhìn nàng vợ bé bỏng chủ động nhào vào ngực y lần đầu tiên.
“Ta mệt thật đó, để mai được không?” Thẩm Khanh Khanh nhíu mày năn nỉ nhưng không mở mắt.
Lý Chí quái lạ nhớ tới cháu gái Nhị công chúa.
Nhị công chúa thích rời cung chơi, năm ngoái cô bé theo y ra cung ngắm đèn lồng ngày Tết Thượng Nguyên, ngắm một hồi thì Nhị công chúa thiếp đi, tựa đầu vào vai y. Lý Chí ôm cháu gái trở về, mới đi vài bước, Nhị công chúa mở to mắt nhìn y, lầu bầu bảo không chịu về, Lý Chí cố lên lớp, Nhị công chúa chẳng nghe vào tai, cứ lèm bèm “Hông chịu đâu hông chịu đâu.”
Giờ nhìn lại cô vợ nhỏ nhập nhèm ôm mình, Lý Chí không khỏi mềm lòng, thì thầm hỏi: “Không thiệt hả?”
Thẩm Khanh Khanh gật đầu như giã.
Lý Chí nghĩ ngợi, thả nàng nằm xuống trước, sau đó rù rì mê hoặc bên tai nàng: “Cho ta hôn một cái, ta sẽ tha em.”
Thẩm Khanh Khanh buồn ngủ hết biết, thèm ngủ tới độ dính giường là chìm vào giấc ngay, thế nên đâu nghe rõ Lý Chí nói gì.
Nàng mơ màng gật gật đầu, kệ tía hắn muốn gì, chỉ cần cho nàng ngủ nàng chịu tất.
Được sự cho phép, Lý Chí nâng khuôn mặt ấm áp của nàng dâu trẻ, lướt đầu ngón tay lên cánh môi căng mọng rồi chậm rãi cúi đầu.
Thời điểm bốn cánh môi chạm nhau, Thẩm Khanh Khanh theo bản năng lảng đi, tránh sự quấy rầy.
Lý Chí lập tức giữ đầu nàng.
Thẩm Khanh Khanh còn muốn trốn, đầu nhào tới cố giãy giụa, trong lòng Lý Chí biết rõ, e là Thẩm Khanh Khanh sắp tỉnh, y kịp thời kết thúc cái hôn khiến y khó thở hơn này.
Ngay lúc hắn rời đi, Thẩm Khanh Khanh ngủ say lại ngay.
Lý Chí cười cười, xuống khỏi người nàng.
Dẫu ngủ muộn, Lý Chí vẫn cố tình dậy trước nửa canh giờ vào hôm sau.
Bóng đêm như mực, Lý Chí xốc chăn Thẩm Khanh Khanh lần nữa.
Kì này, mặc kệ Thẩm Khanh Khanh làm nũng ăn vạ thế nào Lý Chí cũng không tha nàng.
Theo nhịp lắc lư, Thẩm Khanh Khanh hoàn toàn tỉnh giấc.
Lý Chí thở dốc, Thẩm Khanh Khanh quen thói một tay túm chăn, một tay che miệng.
Cả ngày không gặp, Lý Chí muốn trò chuyện với nàng.
“Hôm qua ta không ở đây, nàng làm gì?” Lý Chí thì thầm bằng chất giọng khá vững vàng.
Thẩm Khanh Khanh không định tán gẫu với hắn ngay lúc này, buồn bực bảo: “Người mau lên.”
Lý Chí: […]
Cô vợ nhỏ đã ra lệnh, Lý Chí đành tuân theo.
Thống lĩnh đại nhân nhanh thì nhanh, song chả hề có ý thu binh sớm.
Cuối cùng Thẩm Khanh Khanh vỡ lẽ hắn hiểu sai ý, khóc ùm lên đánh hắn: “Ta bảo người mau kết đi!”
Lý Chí ảo não: “Thì ra là thế.”
Đến lúc được được rồi, Lý Chí bèn ưu ái nàng dâu một lần thuận nước giong thuyền.
Thẩm Khanh Khanh đâu hay, ngỡ Lý Chí nghe lời nên nàng không so đo cơn điên cuồng của hắn ban nãy.
Xong việc, Thẩm Khanh Khanh thu mình trên giường như mọi khi, chờ Lý Chí đi khuất mới mới thu dọn.
Lý Chí bình tĩnh mặc xong quan bào, trước khi đi, y cúi người hỏi trên đỉnh đầu cô vợ nhỏ: “Tối qua em ăn gì mà miệng ngọt thế?”
Thẩm Khanh Khanh trong chăn sửng sốt, có ý gì?
Ngay khi nảy sinh nghi ngờ, Thẩm Khanh Khanh thoáng ngờ ngợ, nàng nhớ rõ Lý Chí về khuya, hắn muốn sinh con, nàng…
Thẩm Khanh Khanh đột ngột giở chăn, trừng mắt lừ người đàn ông trên đỉnh đầu: “Đồ trơ tráo!”
Nàng không nhớ quá trình hắn hôn mình, nhưng Thẩm Khanh Khanh chắc chắn, Lý Chí lợi dụng đầu óc nàng mơ hồ đã hôn nàng!
Mắt phượng Lý Chí bắn tia trìu mến: “Chính miệng em đã đồng ý, Thất cô nương à, có lẽ em không chống cự ta nhiều như em tưởng đâu.”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Hai mắt nàng phừng lửa đây này, thật sự hắn nhìn không ra sao?
“Đêm nay ta sẽ gắng về sớm, chờ ta nhé.”
Lý Chí cười cười, nhìn nàng đầy ẩn ý trước khi rời đi.
Cúc: Không biết mọi người có để ý không, mỗi khi nhắc đến chuyện ấy ấy em Bảy toàn gọi là “sinh con” 生孩子 =))) Em nó khá ngu ngơ tồ tẹt nên bị lão Chí già dụ khị đi lên con đường sinh đẻ quên lối về :v
Uầy cũng lết hòm hòm tới nửa truyện rùi á mụi người êyyy
Cái truyện dễ cưng quá trời. Cảm ơn editor
ThíchThích