[Rể Quý] – Chương 31

Thắt lưng Thẩm Khanh Khanh mỏi nhừ.

Nàng không cho Lý Chí xớ rớ vị trí khác, Lý Chí bèn chuyển hướng tàn nhẫn với eo nàng.

Lý Chí đi rồi, Thẩm Khanh Khanh kiệt sức thiếp đi, khi tỉnh dậy trời đã sáng trưng.

Ngọc Thiền, Ngọc Điệp tiến vào hầu hạ, thấy Thẩm Khanh Khanh phờ phạc rã rượi.

Hồi hôm Ngọc Thiền gác đêm, động tĩnh hai vợ chồng dài đến nửa canh giờ ban sáng nàng ta nghe thấy hết, lo phu nhân trách móc Hầu gia không có lòng thương tiếc, Ngọc Thiền mỉm cười nói thay Lý Chí: “Phu nhân, Hầu gia đúng là không nỡ tách khỏi người, tối qua Hầu gia mãi không về, em cứ ngỡ ngài ấy có về cũng sẽ nghỉ ở tiền viện, nào ngờ tới canh hai Hầu gia vẫn tới đây.”

Thẩm Khanh Khanh nhủ bụng, hoá ra canh hai Lý Chí mới về, hèn chi nàng buồn ngủ tới vậy.

Suy nghĩ tới đây, Thẩm Khanh Khanh bỗng sực nhớ, hình như nãy Lý Chí mặc quan phục rời đi!

“Tối qua Hầu gia có tắm không?” Thẩm Khanh Khanh nhìn chằm chằm Ngọc Thiền trong gương.

Ngọc Thiền lắc đầu, nhoẻn môi cười: “Hầu gia thông cảm chúng em, không kêu bọn em chuẩn bị nước.”

Thẩm Khanh Khanh sít chặt tay!

Hay lắm, hắn săn sóc tôi tớ, cớ sao không biết cảm thông cho nàng?

Tưởng tượng đến cảnh Lý Chí và nàng sinh con mà hắn không rửa kĩ thứ xấu xí nàng thấy trong sách kia, Thẩm Khanh Khanh đã thấy phát tởm đến nổi chả buồn ăn sáng.

Thẩm Khanh Khanh không dùng bữa sáng thật, lúc phòng bếp phái người tới hỏi chừng nào phu nhân dùng bữa, Thẩm Khanh Khanh đang tẩy rửa cở thể ở chái nhà Tây…

Tẩy rửa xong, Thẩm Khanh Khanh miễn cưỡng dùng một miếng bánh khoai lang tím.

“Thưa Phu nhân, Tứ cô nương, Ngũ cô nương, Giang cô nương tới thăm người.” Ngọc Điệp tiến vào bẩm.

Thẩm Khanh Khanh hơi thảng thốt, đông vui dữ vậy?

Người tới là khách, Thẩm Khanh Khanh tạm thời nén lửa giận do Lý Chí gây nên,  nàng mỉm cười đi ra phòng khách, mới tới cửa đã thấy ba cô gái trẻ xinh như hoa đang ngồi bên trong, Tứ cô nương Lý Trân tươi cười ngọt ngào, Ngũ cô nương Lý Du thanh nhã như cúc, Giang Y Nguyệt mảnh mai nhu nhược, mỗi người đều có nét thu hút riêng.

“Tẩu tử, chúng em mạo muội đến chơi, không quấy rầy chị chứ?” Lý Trân dẫn đầu mở miệng với thái độ tự nhiên nhất.

Thẩm Khanh Khanh cười: “Ta đang lo không có ai nói chuyện đây, các em mau ngồi đi.”

Nói xong, Thẩm Khanh Khanh cho Ngọc Điệp chuẩn bị trà.

Sau khi ngồi vào chỗ, Thẩm Khanh Khanh tò mò hỏi: “Bọn em cùng tới đây, có chuyện gì sao?”

Lý Trân nhìn về phía Giang Y Nguyệt .

Giang Y Nguyệt cười cười, nhỏ giọng bảo: “Trọng Thường ca ca tiến cung, lão thái thái sợ tẩu tẩu không quen, cố ý dặn dò chúng em tới chơi.”

Thẩm Khanh Khanh tức khắc bảo: “Để lão thái thái lo lắng, cũng phải cảm tạ bọn em có ý tốt.”

Lý Trân nói: “Tẩu tử khách sáo, đều là người nhà cả.”

Trà được bưng lên, mọi người phẩm trà một lát, Lý Trân cười mở lời: “Tẩu tử, lúc này hải đường trong phủ chúng ta đang độ nở hộ, ngồi trong phòng cũng chán, chi bằng chúng ta đi ngắm hoa nhé?”

Thẩm Khanh Khanh dợm đáp ứng, ánh mắt rơi xuống Giang Y Nguyệt, nàng quan tâm hỏi: “Ánh nắng chói chang, Y Nguyệt  muội muội có tiện ra vườn hoa không? Nếu không em chớ cậy mạnh đi theo bọn chị, thân thể quan trọng hơn.”

Giang Y Nguyệt mỉm cười đáp: “Đa tạ tẩu tẩu thương tình, không sao ạ, đợi lát em về sớm là được.”

Lý Trân cũng nói: “Tẩu tử yên tâm, nếu không thể ra ngoài, tổ mẫu mới không nỡ thả Y Nguyệt ra đâu, Y Nguyệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, tổ mẫu thương em ấy nhất đó.”

Giang Y Nguyệt nghe vậy, đỏ mặt cúi đầu.

Cho dù có thế, Thẩm Khanh Khanh vẫn phân phó Ngọc Thiền đi lấy dù giao cho nha hoàn Giang Y Nguyệt là Đỗ quyên.

Sửa soạn xong, mọi người dời bước tới vườn hải đường.

Trùng hợp làm sao, nhị công tử Lý Hạ cũng có mặt ở đây.

Thời điểm bốn cô gái thấy cậu, Lý Hạ đang vẽ tranh, cậu ngồi trên mặt đất, trước mặt đặt giá vẽ. Cậu đưa lưng về phía bốn cô, có lẽ do quá mức chuyên chú vào việc hoạ tranh, nhóm Thẩm Khanh Khanh đi tới mà cậu chẳng hay.

Lý Trân cười xấu xa làm động tác im lặng, muốn nhìn xem chừng nào Lý Hạ phát hiện họ.

Giang Y Nguyệt ngoan ngoãn phối hợp, Ngũ cô nương Lý Du khẽ nhíu mày, tựa hồ bất mãn chị họ quấy nhiễu hoạt động văn nhã của anh trai mình.

Thẩm Khanh Khanh đứng kế Lý Trân, tầm mắt đã bị nét vẽ của Lý Hạ thu hút từ lâu.

Thẩm Khanh Khanh có người cha Trạng Nguyên, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Thẩm Cừ, Thẩm Đình Văn đọc một bụng sách hay, tay viết chữ đẹp, cũng là một hoạ sĩ cừ khôi. Thuở bé Thẩm Khanh Khanh đặc biệt thích ngồi bên cạnh cha, ngắm ông ấy vẽ tranh phong cảnh hoặc vẽ gia đình họ. Chịu mưa dầm thấm đất, Thẩm Khanh Khanh cũng cực yêu thích hội hoạ.

Thẩm Khanh Khanh có năng khiếu hội hoạ tốt, nhưng nàng am hiểu phẩm tranh hơn nhiều, nhìn Lý Hạ chấp bút vẽ lên giấy mây trôi nước chảy, những đóa hải đường lần lượt nở rộ dưới ngòi bút cậu, đóa hoa rực rỡ và nụ hoa e ấp, Thẩm Khanh Khanh dần dà xem đến mê mẩn, cầm lòng không đậu tiến mấy bước tới chỗ Lý Hạ, muốn nhìn rõ ràng hơn.

Theo bước chân nàng tới gần, trên giấy vẽ dần trườn thêm bóng người, động tác Lý Hạ khựng lại, nghiêng đầu.

Lý Hạ mười tám tuổi mày dài mắt phượng, có vài phần tương tự Lý Chí. Lý Chí máu lạnh lấy gương mặt cười gặp người, song Lý Hạ mặt mày lạnh nhạt, mặc bộ áo xanh, từa tựa tu trúc (*) chốn núi sâu, phong tư lỗi lạc.

(*) Nguyên văn “tu trúc 修竹”: cây trúc dài

Một công tử tuấn tú lại tài hoa như vậy, ngay lúc cậu ngừng cọ ngoái sáng bằng ánh mắt trong veo, khiến trái tim Thẩm Khanh Khanh khó dằn lòng nhảy loạn.

Nàng theo bản năng lùi về sau một bước.

Cùng lúc đó, Lý Hạ cũng nhìn thấy nhóm ba người Giang Y Nguyệt.

Cậu đặt bút xuống, đứng dậy hành lễ với Thẩm Khanh Khanh: “Chào tẩu tử ạ.”

Thẩm Khanh Khanh đã khôi phục bình thường, áy náy bảo: “Quấy nhiễu nhã hứng của nhị đệ, mong nhị đệ bao dung.”

Lý Hạ quét mắt nhìn giấy vẽ, cụp mắt thưa: “Kỹ năng hoạ của em chưa được tinh thông, để tẩu tử chê cười.”

Thẩm Khanh Khanh hé môi cười: “Nhị đệ chớ khiêm tốn, ta học vẽ từ năm lên bảy, nhưng kỹ năng vẽ vời lại chẳng bằng nửa phần nhị đệ.”

Lý Hạ ngước mắt, trong mắt toàn vẻ kinh ngạc: “Tẩu tử cũng biết vẽ tranh?”

Thẩm Khanh Khanh khiêm tốn: “Không coi là biết, chỉ xem như thú tiêu khiển khi nhàn nhã thôi.”

Không chờ Lý Hạ nói tiếp, Giang Y Nguyệt  bỗng đi đến bên Thẩm Khanh Khanh, hâm mộ bảo: “Em cũng muốn học vẽ, Trọng Cảnh ca ca có việc học nặng nề, em chẳng dám quấy rầy, tẩu tẩu dạy em thì hay quá?”

Nhờ nàng ta nhắc nhở, Thẩm Khanh Khanh mới nhớ lại, trước khi nàng gả qua mẫu thân đã giảng giải về mọi người nhà họ Lý, trong đó tam phòng nhị công tử Lý Hạ mười hai tuổi đã đỗ tú tài, sau đó nặng lòng khổ đọc, chuẩn bị năm nay thi cử nhân.

Thẩm Khanh Khanh chả lưu ý nhiều khi gặp Lý Hạ hôm kính trà, nay chứng kiến tài vẽ tranh xuất sắc của cậu, Thẩm Khanh Khanh mới chân chính khâm phục. Ngạc nhiên chưa bất ngờ chưa, một kẻ ngụy quân tử gian trá cực điểm như Lý Chí lại có một cậu em họ quân tử chân chính thế này.

“Được thôi, Y Nguyệt  muội muội không chê là được.” Mang lòng tán thưởng Lý Hạ, Thẩm Khanh Khanh thoải mái đồng ý lời Giang Y Nguyệt .

Lý Du mãi không lên tiếng nhìn Thẩm Khanh Khanh mấy lần, lãnh đạm nói: “Chọn ngày chi bằng gặp ngày, nhị ca có sẵn giấy và bút mực, tẩu tử vẽ hải đường để chúng em mở mang tầm mắt đi?”

Lý Du là tài nữ của nhà họ Lý, hiếm khi gặp được danh môn khuê tú như Thẩm Khanh Khanh, nàng ta muốn lĩnh giáo lĩnh giáo bản lĩnh quý nữ kinh thành.

Thẩm Khanh Khanh đã sớm nhìn ra Lý Du hơi thanh cao kiêu ngạo, song nàng không muốn tranh hơn thua với Lý Du, thua thì mất mặt, thắng thì e khiến Lý Du ghen ghét, cớ gì nàng phải tự rước thêm phiền?

Nhưng Thẩm Khanh Khanh chưa kịp cự tuyệt, Lý Hạ đã nhường chỗ, chân thành bảo: “Mời tẩu tử chỉ giáo.”

Thẩm Khanh Khanh: […]

Nàng thực sự thưởng thức cái tài của Lý Hạ, nên không đành lòng bác mặt mũi của cậu.

Khẽ cười gượng gạo, Thẩm Khanh Khanh bất đắc dĩ: “Ta đây đành bêu xấu, các em đừng chê.”

Tất nhiên nhóm người Lý Trân đều cổ vũ nàng.

Thẩm Khanh Khanh ngồi quỳ ở chỗ Lý Hạ vừa ngồi, cầm cọ, vừa nhấc đầu đã thấy Lý Hạ vẽ một nửa hải đường, nàng cười nhắc nhở: “Cảm phiền nhị đệ thay giấy vẽ.”

Lý Hạ đứng bên trái nàng, thanh âm trong trẻo: “Tẩu tử có thể vẽ tiếp lên đó.”

Ba người Lý Trân đang chờ Thẩm Khanh Khanh hạ bút, Thẩm Khanh Khanh cảm giác mình vẽ chung một bức với Lý Hạ không ổn, chị dâu và em chồng nên tránh tị hiềm mới phải.

“Sao có thể vấy bẩn tâm huyết nhị đệ.” Buông bút, Thẩm Khanh Khanh tự đổi giấy vẽ.

Đổi xong rồi, Thẩm Khanh Khanh lựa một bụi hải đường làm bối cảnh, bắt đầu vẽ một cách nghiêm túc.

Kỹ năng của nàng xác thật không bằng Lý Hạ, nhưng Thẩm Khanh Khanh họa rất có ý cảnh, dưới ngòi bút con bướm sống động như thật, ngay cả mấy đóa hải đường cũng tựa như cảnh trước mắt.

Vẽ xong, Lý Hạ thấp giọng khen ngợi.

Lý Du lộ ra vẻ đắc ý, cảm thấy Thẩm Khanh Khanh kém mình.

Thẩm Khanh Khanh cười nhạt gỡ xuống bức hải đường của mình.

“Tẩu tẩu đưa em đi, đợi chút nữa em về cho lão thái thái nhìn một cái, chắc bà sẽ thích lắm.” Giang Y Nguyệt  nửa hâm mộ nửa thấp thỏm lên tiếng.

Người ta đã mở miệng xin, dù sao cũng chỉ là một tác phẩm khi hứng trí, Thẩm Khanh Khanh bèn tặng nàng ta.

Chừa lại Lý Hạ tiếp tục vẽ tranh, nhóm người Thẩm Khanh Khanh đi tới chỗ khác ngắm hoa.

Mặt trời càng ngày càng lên cao, lúc Giang Y Nguyệt muốn rời đi, ba người Thẩm Khanh Khanh thuận thế giải tán ai nấy về sân viện mình.

Buổi chiều Giang Y Nguyệt tới bái sư.

Thẩm Khanh Khanh buồn cười: “Ta dạy cho em thôi, chớ nào dám tự xưng làm thầy.”

Hai người khách sáo một hồi, Thẩm Khanh Khanh kêu nha hoàn chuẩn bị giấy bút, trước tiên dạy Giang Y Nguyệt những điều cơ bản về hội hoạ.

Giang Y Nguyệt là một học sinh vô cùng nghiêm túc ham học hỏi, dẫu sao Thẩm Khanh Khanh cũng đang rảnh phát nhàm, thà có người giúp nàng giết thời giờ cũng đỡ hơn một mình buồn chán.

Bất tri bất giác trời đã tối sầm.

Giang Y Nguyệt họa xong bút cuối, ngó ra ngoài cửa sổ, nàng ta ảo não: “Ầy, đã trễ thế này rồi mà chưa quay về thể nào lão thái thái cũng sẽ phái người tới tìm em, tẩu tẩu, mai em lại đến học nhé?”

Thẩm Khanh Khanh cười gật đầu, tiễn nàng ta đi ra ngoài.

Hai người vừa đi ra thư phòng thì thấy Lý Chí đi tới từ đối diện, người đàn ông bận quan phục sắc tím, uy phong lẫm liệt lại ung dung tôn quý.

Nhưng có tôn quý tới đâu cũng chả che giấu được sự thật tối qua hắn không tắm!

Thẩm Khanh Khanh bặm môi.

Giang Y Nguyệt rụt rè gọi: “Trọng Thường ca ca.”

Nhìn thấy nàng ta, Lý Chí rất đỗi ngạc nhiên: “Sao Y Nguyệt tới đây?”

Giang Y Nguyệt nhìn Thẩm Khanh Khanh, cúi đầu đáp: “Em tới học vẽ cùng tẩu tẩu, không ngờ đã trễ nãi tẩu tẩu đến giờ.”

Học vẽ?

Lý Chí không khỏi nhìn về cô vợ nhỏ nhà mình, một người õng ẹo như thế mà cũng là một tài nữ ư?

Thẩm Khanh Khanh khuyên Giang Y Nguyệt  “Người một nhà chớ nên khách khí, em mau về đi, kẻo lão thái thái ngóng trông.”

Giang Y Nguyệt thưa “vâng”, đưa nha hoàn rời đi.

Nhìn theo bóng nàng biến mất, Lý Chí quay đầu hỏi Thẩm Khanh Khanh: “Sao em ấy hay em biết vẽ tranh?”

Thẩm Khanh Khanh chả buồn đáp lời hắn.

Lý Chí cho rằng nàng còn bực vì chuyện ban sáng, tầm mắt chuyển hướng sang Ngọc Thiền, Ngọc Điệp.

Ngọc Thiền đã theo chủ tới vườn hải đường, bèn nhẹ giọng giải thích ngọn nguồn.

Lý Chí gật đầu, bảo Thẩm Khanh Khanh: “Em ở nhà có người bầu bạn, ta cũng yên tâm.”

Lại bày đặt diễn kịch trước mặt bọn nha hoàn, Thẩm Khanh Khanh cười cho có.

Canh giờ không còn sớm, hai người dùng cơm trước.

Sau khi ăn xong Lý Chí phân phó Ngọc Thiền Ngọc Điệp chuẩn bị nước.

Thẩm Khanh Khanh nghe thấy câu đó thì sắc mặt thoáng khá hơn, coi như hắn biết điều, đêm nay Lý Chí không tắm nữa thì hắn đừng hòng lên giường nàng!

Tuy nhiên, khi Lý Chí vô chái nhà Tây rồi quành ra trong vòng mười lăm phút, Thẩm Khanh Khanh bắt đầu hoài nghi hắn tắm có sạch không.

“Sao em lại nhìn ta như thế?” Lý Chí ngồi vào mép giường, thấy Thẩm Khanh Khanh cau mày dòm eo hắn mấy lần, hắn bèn kỳ quái hỏi.

Thẩm Khanh Khanh khẽ cắn môi, quay đầu: “Nghe nói hồi hôm người không tắm?”

Khóe mắt đuôi mày nàng toàn vẻ ghét bỏ, Lý Chí nào không hiểu nữa?

Hiểu rõ rồi, Lý Chí khe khẽ thở dài: “Về tới nơi đã canh hai, quá mệt mỏi nên ta chỉ muốn mau mau đi ngủ.”

Thẩm Khanh Khanh càng tức hơn, nếu hắn muốn ngủ sớm sao còn đi quấy nàng? Rõ ràng tác phong lôi thôi thì có!

Nằm đưa lưng về phía hắn, Thẩm Khanh Khanh lạnh lùng nói: “Mai mốt mà không tắm nữa thì đừng chạm vào ta.”

Lý Chí thầm buồn cười, buông màn xuống, y dán vào nằm kế nàng dâu nhỏ, ôm lấy nàng đồng thời thì thầm: “Đêm nay ta có tắm này.”

Thẩm Khanh Khanh: […]

Tới chừng nào mới biết tin mang thai đây giời?

Thân mình bị người xoay ngửa, Thẩm Khanh Khanh vừa nhấc mắt, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú của Lý Chí, ma xui quỷ khiến nàng nhớ tới Lý Hạ. Giả dụ, giả Lý Chí cũng có tài năng như Lý Hạ, vấn đề này đã dễ chịu đựng hơn.

“Người, người biết vẽ không?” Thẩm Khanh Khanh ôm thái độ dò hỏi.

Đáy mắt Lý Chí nổi lên tia gợn sóng, nét khác thường biến mất quá nhanh, nhanh đến mức Thẩm Khanh Khanh không hề phát hiện.

“Biết sơ sơ.” Lý Chí đáp khẽ.

Cuối cùng Thẩm Khanh Khanh cũng có chút chờ mong, dời mắt nói: “Ta muốn xem.”

Lý Chí cười: “Được, mai về vi phu sẽ bêu xấu.”


30 || 32

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s