[Rể Quý] – Chương 32

Cre: 朵哥没烦恼

Chiều tà ngơi nắng gắt, Giang Y Nguyệt đúng hẹn ghé chỗ Thẩm Khanh Khanh học họa.

Hôm qua Thẩm Khanh Khanh giảng cho Giang Y Nguyệt về các  loại cọ vẽ, hôm nay nàng đã chuẩn bị mười mấy loại thuốc màu, mỗi một hộp trong số đó không khuê tú tầm thường nào mua nổi.

“Trọng Thường ca ca thật tốt với tẩu tẩu.” Giang Y Nguyệt buông lời trêu đùa, “Chỉ riêng số màu này thôi đã đủ cho bá tánh bình dân ăn mặc cả đời”.

Thẩm Khanh Khanh ngẩn người, vỡ lẽ Giang Y Nguyệt hiểu lầm, nàng mỉm cười liếc nhìn Ngọc Thiền.

Ngọc Thiền giải thích thay chủ tử: “Hầu gia đích thật coi trọng Phu nhân, có điều hết thảy đều là từ của hồi môn Phu nhân đấy ạ.”

Giang Y Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, gấp gáp xin lỗi Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh chẳng để tâm, bắt đầu dạy Giang Y Nguyệt tên các loại thuốc màu, nói một thôi một hồi, Thẩm Khanh Khanh bỗng phát giác Giang Y Nguyệt thất thần, mà còn là nhìn nàng thất thần.

Thẩm Khanh Khanh không khỏi sờ mặt, chẳng lẽ màu dính lên mặt nàng ư?

Động tác của nàng làm Giang Y Nguyệt hoàn hồn, Giang Y Nguyệt bật cười, ngay sau đó cảm khái tự đáy lòng: “Tẩu tẩu đẹp quá, chả trách có thể thu hút Trọng Thường ca ca. Có lẽ tẩu tẩu không hay, mấy năm nay Quý Phi nương nương và lão thái thái đã an bài rất nhiều mỹ nhân cho Trọng Thường ca ca, mập ốm cao thấp có đủ, mà Trọng Thường ca ca chẳng coi trọng ai.”

Thẩm Khanh Khanh cụp mắt vờ mắc cỡ, song bụng dạ thấy lạ. Ai ai cũng nói Lý Chí giữ mình trong sạch không gần nữ sắc, Lý Chí mạo phạm nàng nên Thẩm Khanh Khanh không tin tưởng điều chi, song gả đến Hầu phủ rồi, Thẩm Khanh Khanh mới vỡ ra bên người Lý Chí đích thật không hề có nha hoàn thông phòng. Bằng vào phú quý và quyền thế của Lý Chí, điều này thật quá đỗi ngoài dự đoán.

Thẩm Khanh Khanh chả để bụng Lý Chí có vợ lẽ hay không, nhưng nếu Lý Chí vẫn có thể duy trì tình trạng này, hoặc chỉ nạp hai ba người, chủ mẫu là nàng cũng đỡ lo hơn nhiều. Cha và hai chú đều không có bà hai, nhưng mấy khi Thẩm Khanh Khanh giao lưu cùng nhóm chị em hay nghe kể kha khá mấy màn tranh đấu gay gắt giữa các bà vợ cả vợ lẽ.

“Đừng nói về y nữa, em nhớ cách phân biệt hai màu ban nãy chưa?” Thẩm Khanh Khanh nghiêm trang hỏi.

Giang Y Nguyệt nhoẻn môi cười, ra dáng học sinh ngoan ngoãn.

Về sau, quả nhiên Giang Y Nguyệt không nhắc về Lý Chí nữa.

Không ngờ bữa nay Lý Chí về sớm hơn thường lệ, y còn không cho nha hoàn trong viện thông truyền mà đã đột nhiên vén mành tiến vào, dọa hai cô gái giật bắn mình.

Khi ấy Giang Y Nguyệt đang giữ một bên cổ tay áo nghiền bột màu, thoáng lộ ra nửa cổ tay trắng như tuyết, thấy Lý Chí, nàng ta hấp tấp thả tay áo xuống.

Lý Chí không chú ý tới động tác nhỏ nàng ta vừa làm, đưa mắt nhìn Thẩm Khanh Khanh trước tiên, chọc ghẹo: “Xem ra Phu nhân nghiện làm nữ tiên sinh rồi nhỉ.”

Thẩm Khanh Khanh kiểm tra thuốc màu Giang Y Nguyệt mới mài xong, thản nhiên đáp: “Được Y Nguyệt muội muội để mắt, tất nhiên ta phải tận tâm tận lực.”

Lý Chí cười cười, đi tới trước mặt họ,  hỏi hai người đang làm gì.

Giang Y Nguyệt trả lời, sau đó toan cáo từ: “Trọng Thường ca ca tán  gẫu cùng tẩu tẩu đi, em đi trước.”

Lý Chí gật đầu.

Thẩm Khanh Khanh không muốn ở chung chỗ với Lý Chí, suy nghĩ nhanh nhạy, nàng cười bảo Lý Chí: “Nghe nói Hầu gia cũng biết vẽ tranh? Không bằng để ta và Y Nguyệt muội muội đánh giá xem sao?”

Giang Y Nguyệt ngạc nhiên dừng bước chân.

Lý Chí khiêm tốn: “Năng lực của ta khác một trời một vực so với Trọng Cảnh, chị dâu em nhìn thì thôi chứ chớ nên bẩn mắt Y Nguyệt.”

Thẩm Khanh Khanh thầm bĩu môi, nếu kĩ năng hội hoạ Lý Chí tệ hại đến thế, nàng cũng không muốn mắt mình vấy bẩn.

Giang Y Nguyệt chỉ nghe ra ý phân biệt rạch ròi thân sơ từ lời xuôi tai của Lý Chí, thân với Thẩm Khanh Khanh và xa với nàng.

Việc xấu trong nhà không lộ ra ngoài, Lý Chí coi Thẩm Khanh Khanh mới cưới không lâu là người nhà, nhưng lại coi người quen biết nhiều năm là nàng thành người ngoài.

Lòng dạ ảm đạm, Giang Y Nguyệt thức thời cáo lui.

Thẩm Khanh Khanh muốn đi tiễn, Lý Chí kéo tay nàng, cười bảo: “Y Nguyệt là người nhà mình, chớ nên khách khí.”

Không tiễn thì không tiễn, mắc mớ gì hắn phải táy máy tay chân?

Thẩm Khanh Khanh ngó ra ngoài vùng vẫy tay ra, Lý Chí không thả.

Trước khi Giang Y Nguyệt ra tới cửa có ngoái đầu lại, chỉ thấy một màn vợ chồng ve vãn đánh yêu hạnh phúc vô cùng.

Nàng ta lập tức thu hồi tầm mắt.

Vào lúc bóng lưng nàng biến mất, rốt cuộc Lý Chí cũng chịu nới lỏng tay Thẩm Khanh Khanh.

Thẩm Khanh Khanh vòng đến bàn sách đối diện, đanh mặt hỏi: “Nay về sớm vậy?”

Lý Chí nhìn lướt qua màu vẽ trên bàn, cười nói: “Em muốn xem ta vẽ tranh nên ta chóng về.”

Thẩm Khanh Khanh hừ hừ, vừa định phân phó nha hoàn chuẩn bị giấy vẽ, lại thấy trong thư phòng chỉ còn mỗi nàng và Lý Chí, không biết Ngọc Thiền và Ngọc Điệp lỉnh đi tự khi nào.

Thẩm Khanh Khanh: […]

Lý Chí tự tay trải giấy vẽ, chọn mấy hộp màu, sửa soạn đầy đủ hết đồ, Lý Chí nghiêm túc hỏi cô vợ nhỏ nhà mình: “Vẽ em được chứ?”

Thẩm Khanh Khanh ngỡ hắn lại chòng ghẹo, nhíu mày bảo: “Người không muốn vẽ thì thôi.” Nàng đâu nhất thiết phải xem.

Lý Chí bất đắc dĩ: “Ta chỉ am hiểu vẽ người, ta biết em không thích nhìn thấy ta, vậy cứ ngồi mé bên cửa sổ, coi như ta vô hình là được.”

Lời này nghe ra khá thành khẩn, hơn nữa Thẩm Khanh Khanh rất muốn biết tài vẽ vời Lý Chí tới đâu, nên thoáng do dự rồi ngồi xuống kế cửa sổ. Ngồi yên chỗ, Thẩm Khanh Khanh nói với ra ngoài: “Cần vẽ trong bao lâu?”

Lý Chí nghĩ ngợi rồi đáp: “Cỡ ba chục phút.”

Ba mươi phút, Thẩm Khanh Khanh chịu được.

Kế tiếp, hai vợ chồng một người vẽ tranh một người làm mẫu, thư phòng một mảnh yên tĩnh. 

Hoàng hôn bóng xế tà, Thẩm Khanh Khanh hơi chói mắt, hỏi Lý Chí: “Ta dịch sang bên tí được không?”

Lý Chí đáp mà không ngẩng đầu: “Được.”

Thẩm Khanh Khanh bèn dịch qua, trước khi ngồi xuống lần nữa, nàng ngó ra Lý Chí thì thấy người đàn ông cầm cọ rũ mắt với vẻ mặt chuyên chú, sở hữu vài phần tư thái văn nhân, hiếm khi có dịp nàng thấy hắn thuận mặt đấy.

Ngồi thêm một lúc đã hết ba mươi phút.

Lý Chí cuối cùng cũng thôi vẽ, nhìn Thẩm Khanh Khanh: “Được rồi, kỹ năng vi phu vụng về, mong Phu nhân chớ chê.”

Thẩm Khanh Khanh phớt lờ giọng điệu ngọt xớt của hắn, tò mò đi tới.

Lý Chí rời chỗ, nhường ghế cho nàng.

Thẩm Khanh Khanh không cần, đứng cúi đầu bên cạnh.

Trên bàn trải giấy vẽ, trên giấy hiện ra một con hồ ly đỏ đang liếm móng!

Thế nên, Lý Chí dùng những ba mươi phút vẽ cho nàng một con hồ ly á?

Cơn phẫn nộ vì bị cợt nhã quét sạch Thẩm Khanh Khanh ngay tức khắc, nàng vò nát giấy vẽ rồi quăng vào mặt Lý Chí!

Lý Chí bắt được cục giấy, rồi nhanh chóng duỗi tay túm cô vợ nhỏ sắp đi vượt qua.

Thẩm Khanh Khanh đang nổi đoá, tay phải bị nắm, nàng nâng tay trái gỡ tay Lý Chí.

Nhưng Lý Chí nhanh chân ôm nàng vào lòng.

Cánh tay người đàn ông mạnh mẽ, vây khốn Thẩm Khanh Khanh dưới giàn tử đằng, ngay lúc Thẩm Khanh Khanh toan mở miệng mắng mỏ, Lý Chí thình lình cúi đầu, rì rầm bên tai nàng: “Thất cô nương, trong lòng ta em là một tiểu hồ ly xinh đẹp và tinh ranh, bức họa ấy chắc chắn không phải trò trêu chọc.”

Khi hắn cất lời phả ra hơi thở ấm áp, một tiếng “tiểu hồ ly” cũng chứa đựng sự cưng chiều khôn tả.

Thẩm Khanh Khanh thất thần trong giây lát, lòng nàng rộn ràng đến lạ.

Lý Chí không nhìn thấy mặt nàng, cũng không cần thấy mà nói tiếp: “Hiện tại em nên biết ta là kẻ máu lạnh, khi ấy em là cháu gái Hoàng Hậu, ta là anh trai Quý Phi, hoàng mệnh trong người, sao ta phải vì cháu gái Hoàng Hậu mà từ bỏ phản tặc cận kề? Vì vậy ta thấy em hung hiểm không cứu, em hận ta cũng là điều phải.”

Thẩm Khanh Khanh cắn chặt răng.

Rốt cuộc hắn cũng chủ động đề cập cuộc gặp gỡ đầu tiên trên miếu, nhưng hắn chỉ là giải thích hành vi mình mà không hề hối hận.

“Một khi đã thế, tại sao người còn trông cậy vào việc làm vợ chồng ân ái với ta?” Thẩm Khanh Khanh mỉa mai.

Lý Chí sít chặt bàn tay nhỏ bé đang kháng cự của nàng, khẽ thở dài: “Bởi vì ta thực sự tàn nhẫn khi nhìn thấy em vào chỗ chết, thật nực cười khi phát hiện ra em không phải là một tiểu thư bình thường yếu đuối nên con tim đã rung động, thật nực cười khi ta chậm một bước, suýt chút nữa hại chết cô gái duy nhất trên đời khiến ta động lòng, để em hận ta thấu xương, không tin vào việc ta chân thành muốn cưới em.”


31 || 33

3 Comments

  1. Bé Phương nói:

    Chuyện tình đôi này cứ kiểu giận nẫy đáng yêu

    Đã thích bởi 1 người

  2. Annhien Mai. nói:

    Thế là anh đã thú nhận sự rung động của anh đối với chị rồi.

    Đã thích bởi 1 người

  3. d04c11 nói:

    a tỏ tình rồi kìa trái tim rung rinh rung rinh :))))

    Thích

Gửi bình luận