
Tiếng nói Lý Chí trầm ấm dịu êm, lúc hắn rù rì bên tai nàng những lời ấy, Thẩm Khanh Khanh suýt tin sái cổ.
Nhưng Lý Chí diễn kịch thần sầu, Thẩm Khanh Khanh luôn ôm vài phần hoài nghi bất cứ lời nào hắn nói.
“Người nói người chân thành muốn cưới ta, bằng chứng đâu?” Thẩm Khanh Khanh lại đẩy hắn.
Lý Chí không ôm nàng nữa mà nắm đôi tay nhỏ bé của Thẩm Khanh Khanh, đối mặt với nghi ngờ của nàng, Lý Chí cười khổ: “Ta không có.”
Thẩm Khanh Khanh *xuỳ*: “Vậy đừng trách ta không tin người.”
Lý Chí nhìn đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, cười: “Ta không trách em, cũng không hối hận ngày đó bỏ mặt em.”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Xác định bản thân không nghe lầm, ấy thế Lý Chí còn đang cười, Thẩm Khanh Khanh bốc lửa giận ngùn ngụt, không kịp trở tay, nàng giơ chân dẫm Lý Chí, dùng hết sức lực toàn thân, mong sao dẫm bẹp bàn chân tổ bố của hắn.
Lý Chí không hề né tránh, sắc mặt bình tĩnh chịu đựng cô vợ nhỏ trả đũa.
Chân Thẩm Khanh Khanh chả có tí hơi hám nào, nàng tức tối đến mức bất lực, vừa định kêu hắn buông tay, Lý Chí thình lình khom lưng, bàn tay to quặp vào khoeo chân nàng rồi nhanh chóng xoay người, ngay sau đó Thẩm Khanh Khanh bị hắn đặt trên bàn.
Thẩm Khanh Khanh không rõ hắn muốn làm gì nên vội vã nhảy xuống, Lý Chí đè bả vai nàng, đột ngột cúi đầu.
Thẩm Khanh Khanh tránh né theo bản năng, mãi đến khi sống lưng không thể hạ thấp được nữa, khuôn mặt tuấn tú của Lý Chí đã ở ngay trước mặt, Thẩm Khanh Khanh quay đầu mắng hắn: “Người…”
Hãy chưa dứt lời, Lý Chí bỗng dưng chạm môi nàng, tựa như chuồn chuồn lướt nước.
Thẩm Khanh Khanh ngây dại.
Nàng khó tin nhìn hắn.
Lý Chí nhìn đăm đăm đôi mắt nàng: “Thất cô nương, ta không hối hận về việc làm ngày ấy, bởi hối hận cũng vô dụng, ta chỉ biết đền bù thôi. Em cứ chờ xem, ta sẽ biến em trở thành đệ nhất phu nhân chốn kinh thành.”
Vào khoảnh khắc ấy, ngữ khí hắn cuồng vọng nhưng chỉ như trần thuật sự thật, bóng hình nàng phủ khắp toàn bộ đôi mắt phượng hẹp dài đó.
Thẩm Khanh Khanh rũ hàng mi mắt, không biết đáp lại thế nào.
Nàng không biết, lần này có nên tin hắn không.
Về đêm, Lý Chí ôm nàng từ sau lưng hết sức dịu dàng.
Có lẽ do trời dần nóng lên, mình mẩy Thẩm Khanh Khanh mướt mồ hôi, hô hấp càng ngày càng khó tự chủ.
“Ở đây ướt hết trơn.” Lý Chí sạt manh áo sau lưng nàng.
Thẩm Khanh Khanh không muốn thừa nhận, liên thanh chống chế: “Tại ngực người đổ mồ hôi quá nhiều.”
Lý Chí khẽ cười, bàn tay to bỗng vòng ra trước người nàng.
Thẩm Khanh Khanh kêu ra tiếng, lập tức bẻ tay hắn.
Lý Chí nghiêm trang hỏi: “Chẳng nhẽ mồ hôi ta có thể xuyên thấu cơ thể em, thấm ướt nhẹp vạt áo trước của em phỏng?”
“Người buông tay mau!” Thẩm Khanh Khanh có ngốc cũng biết hắn căn bản không phải sờ mồ hôi.
Lý Chí nghe theo nàng, rồi đổi thành nắm lấy tay Thẩm Khanh Khanh, thì thầm: “Thất cô nương, nếu ta muốn cưỡng cầu, em chỉ có thể ngoan ngoãn bị ta ức hiếp, nhưng ta sẵn lòng chờ đợi, một ngày nào đó, em sẽ chủ động cho ta.”
Thẩm Khanh Khanh theo bản năng bật hắn: “Nằm mơ đi!”
Lý Chí cười cọ lỗ tai nàng: “Vợ yêu trong ngực, sao ta đi ngủ cho được?”
Dứt lời, hắn đột nhiên nắm bả vai Thẩm Khanh Khanh, đè người nàng xuống dưới.
Cuối tháng Lý Chí nghỉ tắm gội (*), ôm Thẩm Khanh Khanh cứng ngắc ngủ đẫy giấc.
(*) Nguyên văn 休沐: Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật” 休沐日
Mặt trời đã nhô ba sào mà hai người vẫn còn ăn vạ trong ổ chăn.
Thẩm Khanh Khanh gả tới đây hơn nửa tháng, nửa tháng này, Lý Chí tốt với nàng vô cùng lại còn biết ăn nói, dẫu Thẩm Khanh Khanh vẫn không tin cái chân tình thật lòng của hắn, nhưng cũng từ từ làm quen có hắn bên người, thôi hễ tí là đanh mặt với Lý Chí, thỉnh thoảng tâm trạng tốt, nàng và Lý Chí cũng có thể tán gẫu bình thường.
“Trong thành có một cửa hàng trang sức mới khai trương, nghe bảo tay nghề thợ thủ công nhà họ rất giỏi, ta đưa em đi dạo nhé?” Lý Chí vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô vợ nhỏ.
Thẩm Khanh Khanh kỳ quái: “Chỉ có có đàn bà con gái mới hay bàn về đồ trang sức, người đường đường là thống lĩnh cấm quân nghe ai nói vậy?”
Lý Chí nín thinh.
Thẩm Khanh Khanh nhủ bụng, nửa tháng nay Lý Chí hay về trễ, nàng nhíu mày suy đoán: “Người dạo thanh lâu?”
Lý Chí nhướng mày, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Em để ý?”
Thẩm Khanh Khanh giễu cợt: “Nếu người muốn đàn bà, ta có thể thay người nạp gái nhà lành làm vợ lẽ, thanh lâu chướng khí mù mịt, ta sợ người nhiễm bệnh truyền cho ta.”
Lời này nói quá nặng nề, Lý Chí lập tức thanh minh: “Ta bận sinh con với nàng, nào còn hơi sức đâu đi dạo thanh lâu, hôm qua về ghé thỉnh an tổ mẫu, nghe bà nhắc chừng, bảo ta có rảnh thì đưa em ra ngoài dạo chơi.”
Thẩm Khanh Khanh vốn hơi hoài nghi, có điều nghĩ tới hầu như đêm nào Lý Chí cũng dây dưa nàng, xác thật không giống thừa sức lực đi tìm người khác lắm.
“Thôi bỏ đi, trước khi ta xuất giá tổ phụ đã căn dặn, bảo ta chớ ỷ vào tiền của nhà chồng nuôi cái nết hoang phí, nếu để ông biết người đưa ta tới cửa hàng trang sức, chắc chắn ông sẽ cả nghĩ.” Thẩm Khanh Khanh nhàn nhạt trả lời. Trước khi xuất giá nàng tìm mọi cách cầu tổ phụ nới lỏng quản thúc, nhưng gả cho Lý Chí rồi, Thẩm Khanh Khanh lập tức vơi hứng thú với xiêm y trang sức, nếu đã phai nhạt, hà tất phải để tổ phụ rầu lo.
Lý Chí không cần cô vợ nhỏ dành dụm tiền thay mình, cuốn quanh lọn tóc nàng: “Để ta gọi bọn họ mang đồ tới cho em chọn.”
Người đàn ông nằng nặc biểu hiện, Thẩm Khanh Khanh đáp nhạt thếch: “Tùy người.”
Lý Chí sắp xếp A Vinh đi mời tiểu nhị cửa hàng trang sức, chờ hai vợ chồng dùng xong bữa sáng, người ta đã bưng mấy món bảo vật trấn tiệm tới nơi.
Mở hộp ra, mấy thứ trang sức đập vào mắt, đôi mắt Thẩm Khanh Khanh lập tức bị thu hút bởi một đôi vòng tay vàng khảm hồng ngọc, những viên ngọc huyết bồ câu có kích thước bằng hạt đậu, một chiếc vòng tay được nạm chi chít ít nhất hai mươi viên, cộng vào cả đôi càng cho thấy chúng vô giá, vòng tay thế này cũng được xem như thứ hiếm có trong hoàng cung.

Tiểu nhị trung niên biết nàng thích, cười nói: “Phu nhân đeo thử xem?”
Thẩm Khanh Khanh không hề đắn đo lắc đầu: “Bảo vật trân quý bực này nên xứng với người đại quý.”
Thẩm Khanh Khanh nói thiệt tình, cho dù nàng có núi vàng núi bạc không xót của chi tiền, nàng cũng không dám mua. Mua làm chi, giấu riết trong nhà thật vô nghĩa, mang ra ngoài thì quá bắt mắt, chỉ e em gái Lý Chí là Quý Phi cũng không có vòng tay đắt tiền như thế, không biết cửa hàng trang sức nhà này có lai lịch gì.
Ông tiểu nhị im re.
Lý Chí trực tiếp cầm lên cặp vòng tay, rồi duỗi tay túm tay Thẩm Khanh Khanh.
Chung quanh có người ngoài lẫn nha hoàn, Thẩm Khanh Khanh lặng lẽ trừng hắn, Lý Chí cười nói: “Phu nhân thử trước xem, nếu không hợp, ta sẽ không mua.”
Hắn chẳng hề để Thẩm Khanh Khanh cự tuyệt, Thẩm Khanh Khanh không tiện cự nự với hắn lúc này, đành tiếp nhận vòng tay.
Vòng tay nạm toàn ngọc thạch nặng cực!
Thẩm Khanh Khanh vội vàng mang lên, không hề ngắm kỹ đã hấp tấp tháo xuống, đeo lâu hơn nàng e mình chẳng đặng bỏ!
“Nặng quá, không thoải mái.” Thẩm Khanh Khanh nghiêm túc ra chiều ghét bỏ.
Lý Chí ước lượng vòng tay, tán đồng gật đầu, sau đó thả vòng tay về.
Cuối cùng, Thẩm Khanh Khanh chọn một cây trâm ngọc bích quý hiếm, rồi chọn cho Chúc lão thái thái một chiếc nhẫn ban chỉ ngọc lục bảo. Việc Lý Chí mời tiểu nhị tiệm trang sức tới đây, có lẽ tổ phụ nhà mình không hay, nhưng nhất định không thể gạt được người nhà họ Lý, nếu Thẩm Khanh Khanh chỉ lo vui thân mình, e sẽ mếch lòng trưởng bối.
Đồ quá đắt tiền, những người khác có thể không có phần nhưng Chúc lão thái thái cần phải có.
“Phu nhân hiền huệ, ta còn chưa nghĩ đến việc hiếu kính tổ mẫu đó.” Lý Chí bày trò tươi cười khen ngợi trước một hàng tiểu nhị tiệm trang sức.
Thẩm Khanh Khanh phối hợp diễn kịch: “Thân là cháu dâu, ta hiếu kính với bà là điều nên.”
Lý Chí cho A Vinh tiễn khách, y cùng Thẩm Khanh Khanh tới Vạn Phúc Đường tặng lễ.
Chúc lão thái thái được tặng đồ rất vui mừng, bà mỉm cười hỏi Thẩm Khanh Khanh có chọn được món nào hợp tâm ý không.
Thẩm Khanh Khanh khẽ cúi đầu, nhẹ giọng thưa: “Hầu gia đã chọn cây trâm này cho con ạ.”
Dường như bấy giờ Chúc lão thái thái mới phát hiện đỉnh đầu cháu dâu cắm cây trâm ngọc, trước tiên khen cây trâm đẹp, rồi kéo tay Thẩm Khanh Khanh nhìn Lý Chí: “Có quà hay không cũng không sao, miễn vợ chồng son hai đứa bên nhau khắng khít ngọt ngào thì bà vui rồi, nếu sinh cho bà thêm đứa chắt thì đời này bà đã mãn nguyện!”
Thẩm Khanh Khanh nghe vậy, vội e thẹn cúi gằm đầu.
Lý Chí thoải mái đáp: “Tổ mẫu đừng nóng, chừng sang năm sẽ có thôi.”
Hắn vừa dứt lời, Giang Y Nguyệt tới nơi, thấy mặt mày Chúc lão thái thái tươi tắn, nàng ta tò mò và vui vẻ thưa hỏi: “Lão thái thái có chuyện vui gì thế, mau kể cho con nghe với.”
Chúc lão thái thái lướt mắt nhìn cháu dâu mặt mỏng, lược đi chuyện cháu chắt mà chỉ nói bà được quà.
Giang Y Nguyệt thân mật ra sau ghế Chúc lão thái thái, vừa bóp vai Chúc lão thái thái vừa dịu dàng nói: “Trọng Thường ca ca thật tinh mắt, chọn cho bà một người cháu dâu tốt như tẩu tẩu đây.”
Chúc lão thái thái gật gù liên tục.
Lý Chí cười nói: “Tổ mẫu ơi, bà đừng chỉ lo con nữa, tuổi Trọng Cảnh không nhỏ, tam thúc bận bịu buôn bán trong nhà không rảnh lo cho nó, tổ mẫu hãy tìm vợ hiền thay nó đi ạ.”
Trong lúc nói, Lý Chí lẳng lặng quét hắn nhìn cô vợ nhỏ.
Thẩm Khanh Khanh thấy chủ đề buôn chuyện cuối cùng cũng dời khỏi mình, bèn thôi vờ xấu hổ, sắc mặt như thường ngẩng đầu nhìn về phía Chúc lão thái thái. Về đề nghị của Lý Chí, nhị công tử Lý Hạ quả thật đã tới tuổi cưới vợ, Thẩm Khanh Khanh không cảm thấy việc Lý Chí và Chúc lão thái thái thảo luận có gì đột ngột.
Chúc lão thái thái gật đầu, sau đó nói với Thẩm Khanh Khanh: “Tổ mẫu già rồi, hoạ hoằn lắm mới ra cửa, Khanh Khanh là dâu cả, lưu ý hộ Trọng Cảnh nhiều hơn, có tiểu thư thích hợp cứ việc báo cho bà.”
Thẩm Khanh Khanh cười: “Vâng ạ, đến lúc đó bà đừng chê con còn trẻ mà không biết lựa mối tốt nhé.”
Trở về từ Vạn Phúc Đường, Lý Chí uống hớp trà, rồi nhìn Thẩm Khanh Khanh nói: “Chuyện nhị đệ thực sự cần em quan tâm, em chịu nhọc chút nhé.”
Thấy hắn trịnh trọng thế, Thẩm Khanh Khanh cẩn thận hỏi thăm: “Vậy người nói xem nhị đệ thích cô nương dạng gì, có yêu cầu gì với gia cảnh nhà gái, bằng không kinh thành lắm bao khuê tú, ta chọn chừng nào mới xong.” Nhân phẩm lẫn ngoại hình Lý Hạ đều xuất chúng, Thẩm Khanh Khanh không định chọn đại cô nương chiếu lệ cho cậu.
Lý Chí nghe xong, ấm giọng bảo: “Ừm, để ta hỏi nhị đệ xem.”
Thẩm Khanh Khanh “ừ” rồi vô nội thất trang điểm lần nữa, cây trâm ngọc bích là nàng cố tình để Chúc lão thái thái xem, nếu sau khi về còn đeo tiếp, Lý Chí sẽ vớ bở nàng thích lễ vật hắn tặng mất.
Ngọc Thiền mới gỡ trâm giúp nàng, Lý Chí đã vào.
Ngọc Thiền mau chóng đổi một cây trâm khác cho Thẩm Khanh Khanh, xong việc bèn lập tức lui ra ngoài.
Lý Chí đến bàn trang điểm, chậm rãi đặt một hộp lên bàn trước mặt Thẩm Khanh Khanh.
Thẩm Khanh Khanh nhận ra cái hộp này, nàng khiếp sợ ngẩng đầu, nghi hoặc chứa đầy trong mắt.
Lý Chí mở hộp, lộ ra đôi vòng tay vàng khảm hồng ngọc rực rỡ lấp lánh, trong khi nhìn vào mắt Thẩm Khanh Khanh: “Bảo vật trân quý bực này nên xứng người đại quý, mà với ta, Thất cô nương là người cao quý nhất thiên hạ, không ai sánh bằng.”
Thẩm Khanh Khanh: […]
Lời ngon tiếng ngọt này ngọt rởm quá rồi đấy?
Song, dẫu thấu tỏ hắn đang gạt người, cớ sao nàng vẫn thấy vui vui không dằn được nhỉ?
Ngay lúc Thẩm Khanh Khanh đang nỗ lực đè nén niềm vui không nên có, Lý Chí đã nâng cánh tay mảnh dẻ của nàng, nhẹ nhàng đeo vòng tay vào.
🥰🥰🥰
ThíchThích
Truyện hay lắm ạ. Cảm ơn ad nhiều 🥰🥰🥰
Vào 20:41, T.3, 20 Th4, 2021 Yên Lam•安蓝 đã
viết:
> blueDaisy posted: ” Tiếng nói Lý Chí trầm ấm dịu êm, lúc hắn rù rì bên tai
> nàng những lời ấy, Thẩm Khanh Khanh suýt tin sái cổ. Nhưng Lý Chí diễn kịch
> thần sầu, Thẩm Khanh Khanh luôn ôm vài phần hoài nghi bất cứ lời nào hắn
> nói. “Người nói người chân thành muốn cưới t”
>
ThíchThích