[Rể Quý] – Chương 34

Thẩm Khanh Khanh nhận vòng tay Lý Chí tặng mình.

Một do Lý Chí khăng khăng phải cho, hai là nàng thật sự rất thích cặp vòng ấy.

Thẩm Khanh Khanh nhủ bụng, giả nàng không thích vòng tay rồi kiên quyết cự tuyệt, đó gọi là tâm tính kiên định, nhưng rành rành đã thích mà còn bày đặt không lấy, đó là dối trá cậy mạnh. Cậy mạnh làm chi, nàng và Lý Chí là vợ chồng, Lý Chí xơ múi nàng bao nhiêu lần, giờ hắn nằng nặc đòi tặng lễ mà Thẩm Khanh Khanh không cần gì hết, chẳng phải đần lắm sao?

Ngoài ra, tương lai hai người sẽ có một đứa con chung, chẳng nhẽ vì hoài nghi sự chân thành của Lý Chí mà nàng chối từ Lý Chí hỗ trợ nuôi nấng con cái à?

Chắc chắn không thể được.

Sau khi nhận quà, Thẩm Khanh Khanh lập tức nghĩ thông suốt một điều nữa, mai mốt nàng sẽ không chủ động vòi quà từ Lý Chí, nhưng Lý Chí có chủ động đưa, nàng sẽ nhận hết, miễn sao bảo vệ trái tim mình là được. Trừ phi xác định Lý Chí thật sự hối cải thay đổi, xứng đáng với sự yêu thích của mình, Thẩm Khanh Khanh mới có thể làm vợ chồng khắng khít với hắn.

Mặc dù sau khi kết hôn Lý Chí chăm chỉ nỗ lực cày cấy, nhưng mồng mười tháng tư, Thẩm Khanh Khanh vẫn tới kỳ như thường.

Thời điểm phát hiện đồ lót vấy bẩn, Lý Chí đã vào cung làm việc.

Một mình Thẩm Khanh Khanh ngồi trên giường, toàn thân tràn ngập thất vọng.

Nàng muốn mau chóng mang thai, mau chóng phân giường cùng Lý Chí. Dẫu hiện tại nàng không khó chịu mấy khi cùng phòng, nhưng tinh thẫn lẫn sức lực Lý Chí quá sung mãnh, mỗi lần Thẩm Khanh Khanh đều bị hắn lăn lộn kiệt sức. Mỗi cơ thể đuối sức thì thôi, khó chịu nổi chính là Lý Chí càng ngày càng thích dùng ngôn ngữ đùa giỡn nàng, khiến Thẩm Khanh Khanh hầu như không tài nào duy trì được sự kiêu ngạo và e lệ của quý nữ trước mặt hắn.

Chạng vạng Lý Chí trở về, sau khi ăn xong nghỉ ngơi, Thẩm Khanh Khanh cụp mắt nói với hắn: “Mấy ngày này người ra đằng trước ngủ đi, ta, ta tới tháng rồi.”

Lý Chí nghe vậy, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, quan tâm hỏi: “Cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”

Thẩm Khanh Khanh vốn tưởng hắn sẽ thất vọng vì không hoài thai hoặc không thể chiếm cứ nàng, song không hề đoán được Lý Chí sẽ hỏi câu này.

Thôi bất ngờ, trước tiên Thẩm Khanh Khanh lắc đầu, rồi sau đó quái dị hỏi hắn: “Sao người biết… con gái mấy lúc này sẽ không thoải mái?”

Lý Chí cười cười, nhẹ giọng giải thích: “Cha mẹ ta mất sớm, Quý Phi là em gái duy nhất của ta.”

Thẩm Khanh Khanh tỏ tường, hai anh em sống nương tựa lẫn nhau, ngày nào đó em gái bỗng dưng không thoải mái, anh trai nhất định sẽ lưu ý.

Thẩm Khanh Khanh không khỏi nghĩ về anh trai mình Thẩm Túc, rồi nghĩ đến Lý Chí sẽ có khi giống anh trai dịu dàng với em gái, cuối cùng Thẩm Khanh Khanh cũng cảm nhận được vài phần tình người ở Lý Chí.

Nàng lặng lẽ ngước mắt, thấy Lý Chí một tay bưng tách trà, đôi mắt phượng đăm đăm nhìn trong chén, dường như chìm vào hồi ức.

Kỉ niệm ấy chắc phải tốt đẹp lắm, bởi ánh mắt Lý Chí đặc biệt dịu dàng.

Nhưng không bao lâu sau, sự dịu dàng đó đổi thành nỗi phức tạp Thẩm Khanh Khanh không sao lý giải.

“Nghĩ gì thế?” Thẩm Khanh Khanh tò mò hỏi.

Sự khác thường trong mắt Lý Chí nhanh chóng biến mất, cười cười nhìn nàng, nói: “Ngủ chỗ em đi, ta không quấy rầy em là được.”

Về việc này, Thẩm Khanh Khanh hết sức hoài nghi, thật sự hắn nhịn được á?

Kết quả Lý Chí không dậy nên sắc tâm nào ngoại trừ ôm nàng vào đêm hôm đó.

Rốt cuộc Thẩm Khanh Khanh cũng nể nang liếc nhìn hắn.

Hôm sau, Lý Chí tiến cung trước bình minh như thường lệ.

Giữa trưa, Cung Nghi Xuân phái người truyền lời, Thuần quý phi mời huynh trưởng đến uống trà.

Lý Chí đi vào Cung Nghi Xuân thì phát hiện Khánh Đức Đế cũng ở đây, còn có cả hai cháu ngoại công chúa, một nhà bốn người nói cười vui vẻ, điều duy nhất khiến Lý Chí là nếp nhăn ngày càng hiện rõ trên khóe mắt Khánh Đức Đế.

Khắp kinh thành ai nấy cũng kháo Lý Chí dựa vào em gái một bước lên trời, nhưng không ai hay điều khiến y hối hận nhất đời này, chính là ngày ấy đưa em gái ra ngoài du ngoạn, khiến em gái bị Khánh Đức Đế coi trọng, luỵ mình tiến cung.

Một lão già khú hơn em gái gần ba chục tuổi, cho dù có mang thân đế vương đi chăng nữa cũng không xứng với em gái duy nhất của y.

“Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng, nương nương.”

Lý Chí thong dong tiến bước, cung kính hành lễ, nụ cười nhàn nhạt khiêm tốn hiền hoà, hệt như ngày quá khứ.

Khánh Đức Đế ôm Tam công chúa hai tuổi, cười nói: “Miễn lễ, Trọng Thường mau ngồi đi, Nhị công chúa nhắc ngươi mãi.”

Lý Chí đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng Nhị công chúa.

Nhị công chúa vui vẻ bảo: “Cậu ơi, phụ hoàng nói tháng sau đưa bọn con đi hành cung tránh nóng, cậu mang mợ đi cùng chúng con nhé?”

Lý Chí kinh ngạc nhìn Khánh Đức Đế.

Khánh Đức Đế gật đầu: “Trẫm sống lâu trong cung, nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt, tiện bề ngắm nghía phong cảnh thảo nguyên.”

Lý Chí hiểu ngay, mấy năm nay vài bộ lạc trên thảo nguyên luôn ngo ngoe rục rịch, mục đích chính chuyến này của Khánh Đức Đế để doạ các bộ lạc thảo nguyên.

“Nhị công chúa thịnh tình mở lời mời, thần chắc chắn sẽ đưa thê tử đồng hành.” Lý Chí cười.

Thuần quý phi dặn dò: “Thảo nguyên có gió lớn, cho dù mùa hạ thì sáng tối cũng lạnh, bên em có mấy món nguyên liệu bổ, ca ca mang về cho tẩu tẩu đi.”

Lý Chí khom lưng hành lễ: “Đa tạ nương nương.”

Thuần quý phi thở dài: “Đáng tiếc tổ mẫu tuổi cao, bằng không…”

Khánh Đức Đế không đành lòng để ái phi ưu sầu, bèn nói ngay: “Thật ra quan đạo vững vàng, tổ mẫu nàng khoẻ mạnh, đi cũng không sao.”

Thuần quý phi lắc đầu, cười nói: “Ý tốt của Hoàng Thượng thiếp xin nhận thay tổ mẫu, nhưng vẫn nên để bà cụ ở nhà đợi đi ạ.”

Khánh Đức Đế không nhiều lời thêm.


33 || 35

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s