
Đầu tháng năm, Khánh Đức Đế đi hành cung Nhiệt Hà tránh nóng, Lý Chí đi theo với tư cách thống lĩnh cấm quân.
Ba đêm trước hôm khởi hành, Lý Chí hỏi lại Thẩm Khanh Khanh có muốn đi cùng không. Từ tấm bé Thẩm Khanh Khanh đã theo phụ thân đi khắp nơi, biết rõ cái khổ của đường xá xóc nảy, nên một khi Lý Chí mở lời, Thẩm Khanh Khanh cự tuyệt ngay: “Không đi chính là không đi, Hầu gia hỏi mấy lần làm chi cho phí miệng lưỡi.”
“Vòm trời thảo nguyên xanh như ngọc, những vì sao đêm lộng lẫy gần như trong tầm với, em thực sự không muốn trải nghiệm chúng à?”
Lý Chí thì thầm hỏi trong khi ôm eo của Thẩm Khanh Khanh.
Thẩm Khanh Khanh hừ: “Bầu trời kinh thành cũng rất xanh, sao cũng rất sáng, đâu cần cứ phải tới thảo nguyên ngắm cho kì được.”
Lý Chí im ru một hồi, rồi ghé vào tai nàng: “Ta quyền cao chức trọng, các bộ lạc thảo nguyên tất sẽ lung lạc ta, nếu em không đi, nhỡ bọn họ thấy ta lẻ loi một mình, chắc chắn sẽ đưa mỹ nhân cho ta.”
Còn bày đặt dùng loại lời này khích mình, Thẩm Khanh Khanh nhoẻn môi cười, hết mực hiền huệ bảo: “Đưa mỹ nhân được đấy, ta đây khỏi lo không ai hầu hạ Hầu gia rồi.”
“Nhưng trước khi sinh được con vợ cả, ta không muốn lãng phí tinh lực trên người nữ nhân khác.” Lý Chí thuần thục mò tới lưng quần nàng, “Ta đi ít nhất cũng ba tháng mới về, em độc thủ khuê phòng, không sợ trống vắng hả?”
Giọng nói hắn dần ấm ách, nhưng đầy ý vị dụ dỗ mê hoặc, Thẩm Khanh Khanh chực đáp không sợ, Lý Chí bỗng lật người nàng lại, trực tiếp dấn lên.
Thẩm Khanh Khanh vội nhắm mắt.
“Đi đi mà, ta và em chung chăn gối hai tháng nay, nếu vắng em, ta ngủ không ngon.” Lý Chí không vội muốn nàng, mà thừa dịp nàng nhắm mắt nhẹ nhàng hôn phớt lên đôi mày đẹp.
Con tim Thẩm Khanh Khanh khẽ run rẩy.
Chẳng phải vì động tác thân mật của Lý Chí, mà do câu hắn nói.
Thẩm Khanh Khanh nhớ rất rõ, tổ mẫu từng kể tổ phụ không thể rời khỏi bà, nếu không ban đêm không ngủ ngon.
Hiện giờ Lý Chí cũng nói y chang với nàng.
Song, Thẩm Khanh Khanh không tin một người chồng mới thành thân hai tháng đã thâm tình với mình nhường ấy, đặc biệt người chồng này là Lý Chí.
“Tùy người nói sao thì nói, ta không đi đấy.” Thẩm Khanh Khanh đẩy mặt hắn ra.
Thái độ nàng kiên quyết, Lý Chí nghĩ ngợi, thôi khuyên nữa.
Xế chiều hôm sau, Lý Chí về sớm vô cùng.
Giang Y Nguyệt đang theo Thẩm Khanh Khanh học họa, thấy Lý Chí, nàng ta khéo hiểu lòng người: “Trọng Thường ca ca sắp rời kinh, tẩu tẩu ở bên anh ấy nhiều vào, mai em lại đến.”
Thẩm Khanh Khanh gật đầu, tiễn nàng ta ra cửa.
Sau khi quay về, Thẩm Khanh Khanh bảo Lý Chí: “Hành lý của người A Vinh sửa soạn xong hết rồi, có muốn kiểm tra lại không?”
Lý Chí lắc đầu, lia nàng từ trên xuống dưới, bảo: “Đổi xiêm y đi, đêm nay chúng ta đi Vọng Hồ Lâu.”
Vọng Hồ Lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, là chốn vui thú phổ biến nhất trong giới chức sắc.
Thẩm Khanh Khanh kỳ quái hỏi: “Khi không sao lại ra ngoài ăn?”
Lý Chí cười thần bí: “Đi là biết.”
Thẩm Khanh Khanh không muốn cùng hắn ra ngoài, nhưng nhớ đến ngày sau Lý Chí sắp đi, nàng sẽ chóng có ít nhất ba tháng ngủ yên giấc, Thẩm Khanh Khanh rất vui lòng nghe theo hắn một lần.
Thẩm Khanh Khanh đi thay quần áo trước, xong xuôi ra tiền viện tìm Lý Chí, quẹo qua hành lang thì thấy Lý Chí đã đứng chờ trong viện. Dưới ánh hoàng hôn xán lạn và ấm áp, Lý Chí bận áo cổ tròn màu thiên thanh, nghe thấy tiếng bước chân nàng, Lý Chí quay sang với một nụ cười, mày dài mắt phượng, phong lưu phóng khoáng tựa thần tiên.
Đôi mắt phượng ấy nhìn Thẩm Khanh Khanh đầy trìu mến.
Ánh tà dương cẩn lên người hắn một tầng sắc vàng êm dịu, Thẩm Khanh Khanh buông mắt rũ mi, không khỏi nghĩ nàng không kháng cự Lý Chí đòi hỏi suốt nửa tháng này, ngoại trừ lời ngon tiếng ngọt và nịnh nọt lấy lòng của Lý Chí, còn có quan hệ rất lớn đến dung mạo của hắn. Nếu Lý Chí là kẻ xấu xí tai to mặt lớn, có lẽ nàng, nàng thà chết cũng không gả tới đây.
Người ta thường bảo đàn ông háo sắc, nhưng thực tế làm gì có đàn bà nào chả quan tâm mặt mày đàn ông đâu?
“Có cần báo tổ mẫu một tiếng không?” Thẩm Khanh Khanh nhắc nhở khi đến gần.
Lý Chí cười: “Không cần.” Y đâu phải trẻ con, phải xin phép trưởng bối mới được ra ngoài.
Thời điểm không còn sớm, hai vợ chồng lập tức xuất phát.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Khanh Khanh ra ngoài vào buổi tối sau khi hồi kinh.
Xe ngựa chạy tới phố chính, những hàng quán lớn nhỏ hai bên đường vô cùng náo nhiệt, tiếng rao hết đợt này đến đợt khác toàn bộ truyền vào thùng xe. Thẩm Khanh Khanh rất muốn vén mành nhìn thử, nhưng ngại Lý Chí châm chọc cô nương nhà họ Thẩm thiếu giáo dưỡng, nên nàng vẫn luôn ngồi ngay ngắn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Lý Chí dòm nàng chốc lát, mỉm cười nhấc màn phía bên mình.
Đúng lúc bên phố có bán thịt nướng, gió chiều thổi tới, mùi thơm hấp dẫn bay vào.
Thẩm Khanh Khanh cầm lòng không đậu ngó ra ngoài.
“Ăn qua chưa?” Lý Chí thì thầm hỏi nàng.
Thẩm Khanh Khanh lập tức thu hồi tầm mắt, ghét bỏ: “Đồ ăn đường phố hứng bao nhiêu bụi, ta không thèm ăn.”
Nhưng Lý Chí nói: “Ăn vặt có cái hay của ăn vặt.” Nói xong, y cho xa phu dừng xe, sai A Vinh đi mua mười xâu.
A Vinh cười nhăn răng nhanh chân chạy đi, biết chủ tử nhất định sẽ thưởng cậu mấy xâu.
Như dự liệu Lý Chí chỉ lấy hai xâu, dư lại đều thưởng hết cho A Vinh và xa phu.
Xe ngựa tiếp tục lên đường, Lý Chí thả mành, tự mình cầm một que, que khác đưa cho Thẩm Khanh Khanh.
Xiên thịt dê mới nướng chín vàng hơi cháy sém, được rắc muối, ớt và các gia vị khác, hương thơm nức mũi.
Thẩm Khanh Khanh chưa ăn cơm chiều nên bụng reo réo, cố nén lắm mới không nuốt nước miếng.
“Nếm thử xem.” Lý Chí đưa xâu thịt tới miệng nàng.
Thẩm Khanh Khanh quay đầu, giữ nguyên vẻ ghét bỏ: “Không ăn.”
Lý Chí dụ nàng: “Miếng thôi, ăn ngon thì ăn thêm, nếu không ngon……”
Được nửa đường hắn lại nín.
Thẩm Khanh Khanh nghiêng mắt quét hắn: “Không ngon thì sao?”
Lý Chí nhìn đôi môi hồng hào của nàng, se sẽ bảo: “Nếu dở, đêm nay ta không chạm vào em.”
Vụ cá cược này quá hấp dẫn, Thẩm Khanh Khanh cắn môi, sau đó bèn sấn tới tay Lý Chí cắn miếng thịt nhỏ xíu. Thịt nướng còn hơi nóng, nhưng vị thịt thơm ngon, ăn xong một miếng, Thẩm Khanh Khanh vô thức muốn ăn thêm miếng thứ hai.
“Thế nào?” Lý Chí cười hỏi.
Thẩm Khanh Khanh nào chịu để hắn đắc ý, đương nhiên dối lòng bảo dở.
Vẻ mặt nàng dâu bé đầy ghét bỏ, còn ánh mắt nhìn trộm xiên thịt ngầm lộ tính tham ăn của nàng, bộ dạng ấy khiến toàn thân Lý Chí thư thái, thú vị hơn nhiều so với mấy khi nàng thành thật phối hợp.
Vì nàng không ăn nên Lý Chí cắn ba cái hết hai que, vứt xiên đi, y lấy khăn lau miệng một cách tao nhã.
Thẩm Khanh Khanh ngồi cứng ngắc, nhủ bụng chờ Lý Chí đi rồi, nàng nhất định sẽ tìm cơ hội ăn trộm một miếng.
Qua lát sau, đã tới Vọng Hồ Lâu.
Lý Chí đỡ Thẩm Khanh Khanh xuống xe, hai vợ chồng nam cao lớn tuấn tú, nữ nhỏ xinh rạng ngời, một khi xuất hiện hấp dẫn vô số tầm mắt. Có quan viên tới uống rượu nhận ra Lý Chí, kinh ngạc tới hành lễ, hết mực cung kính Lý Chí, còn Lý Chí tươi cười ôn hòa, nho nhã hệt một vị văn thần.
Trừ phụ thân nhà mình, đây là lần đầu tiên Thẩm Khanh Khanh thấy Lý Chí giao tiếp cùng các quan viên khác, không thể không nói, đúng là ra vẻ đạo mạo.
Một tên cáo già thế này, vậy mà là chồng mình.
“Đi thôi.” Hàn huyên xong, Lý Chí dẫn Thẩm Khanh Khanh lên nhã gian lầu hai.
Lý Chí đặt một nhã gian rộng rãi xa hoa, bốn tỳ nữ dung mạo thanh tú đứng hai bên, sẵn sàng chờ lệnh bắt cứ lúc nào.
“Hầu gia, giờ bưng món ăn lên ạ?” Tạ chưởng quầy của Vọng Hồ Lâu tự mình tới chiêu đãi khách quý.
Lý Chí dò hỏi nhìn về phía Thẩm Khanh Khanh, Thẩm Khanh Khanh gật đầu, hắn mới trả lời chưởng quầy: “Bê lên đi.”
Tạ chưởng quầy đưa mắt ra hiệu tiểu nhị.
Thẩm Khanh Khanh ngồi kế bên Lý Chí, lòng tràn ngập tò mò.
Chẳng mấy chốc tiểu nhị đã trở lại với tay trống trơn, ngay lúc Thẩm Khanh Khanh thấy kỳ quái, ngoài cửa lại xuất hiện thêm bốn tiểu nhị, chỉ thấy bốn người hết sức to cao vạm vỡ, một người bưng một chậu than đá to tướng đặt trong góc, trên giá thiêu lại có một con cừu đang được nướng vàng!
Thẩm Khanh Khanh:……
Con cừu to quá đi! Thơm quá!
Giáo dưỡng quý nữ buộc nàng phải bảo trì dáng ngồi và phong thái đoan trang, Thẩm Khanh Khanh mỉm cười đánh giá món ngon trước mắt, sau đó nhìn sang Lý Chí, thì thầm hỏi: “Bữa tối ăn cái này, có phải hơi dầu mỡ không?”
Lý Chí cười nói: “Lâu lâu ăn một lần, không sao.”
Thẩm Khanh Khanh bèn ngồi im.
Thịt cừu đã nướng gần tới, để thực khách mãn nhãn, lúc này đầu bếp Vọng Hồ Lâu bày tay nghề trước mặt Lý Chí và Thẩm Khanh Khanh, quết nước tương, dầu mè dư dả lên thịt, cuối cùng cắt da cừu thành dải, xắt thịt cừu thành từng lát dày, chặt mấy khúc xương cho vào tô.
Thẩm Khanh Khanh chăm chú nhìn không chớp mắt.
“Tất cả xuống hết đi.” Mâm chén dọn xong, Lý Chí vẫy tay về phía những người Tạ chưởng quầy.
Tạ chưởng quầy đứng chờ mỉm cười cáo lui.
“Trước đây ăn qua chưa?” Lý Chí hỏi Thẩm Khanh Khanh.
Thẩm Khanh Khanh lắc đầu.
Lý Chí trực tiếp gắp miếng dẻ sườn cừu cho nàng.
Thẩm Khanh Khanh cau mày, nhưng Lý Chí cướp lời: “Ăn vầy mới đúng cách, nơi này không có ai khác, Thất cô nương cứ thích gì làm nấy.”
Thẩm Khanh Khanh vẫn do dự.
Lý Chí cười nàng: “Ở trước mặt ta, khỏi giả bộ.”
Thẩm Khanh Khanh:……
Nội tâm bị hắn vạch trần, Thẩm Khanh Khanh tức giận lắm thay, nhưng ngẫm nghĩ kỹ, nàng đích thật không cần phải giữ kẽ trước Lý Chí.
“Ăn thì ăn.” Nhận lấy miếng sườn từ tay Lý Chí, Thẩm Khanh Khanh cúi đầu cắn một miếng.
Thịt cừu chín mềm dậy hương beo béo mà không ngấy, vừa hay Thẩm Khanh Khanh bị xâu thịt nướng kích dậy cơn thèm ăn, nên càng ăn càng thấy ngon.
Kế tiếp, Lý Chí phụ trách gắp thịt cho nàng, Thẩm Khanh Khanh chỉ phụ trách ăn.
Sức ăn có hạn, ăn tám phần đã no, mắt thấy Lý Chí lại gắp thịt tới đây, Thẩm Khanh Khanh vội né, đưa lưng về phía Lý Chí lau miệng: “Không ăn, không ăn nổi nữa.”
Lý Chí biết lời này không giả, nên bắt đầu chuyên tâm ăn phần mình.
Thẩm Khanh Khanh rửa tay rửa mặt, sau đó quay về nhìn hắn ăn.
Lý Chí ăn uống từ tốn, tư thái hết mực phù hợp thân phận tôn quý lúc này.
“Người biết võ thật ư?”Xem hắn ăn quả là cực hình, hòng dời lực chú ý, Thẩm Khanh Khanh nghi hoặc hỏi.
Lý Chí nghe xong, cười nói: “Nếu không, sao làm thống lĩnh cấm quân được?”
Thẩm Khanh Khanh bĩu môi, dẫu không nói ra nhưng cũng đủ biểu đạt ý nàng.
Nhìn khắp thiên hạ, ai cũng cho rằng Lý Chí dựa vào em mình là Quý Phi gia quan tiến tước, đâu riêng mình Thẩm Khanh Khanh.
Nàng dâu bé xem thường mình, song Lý Chí không bào chữa mà chỉ bảo: “Hành cung sẽ cử hành thi đấu săn thú, em đi là biết bản lĩnh của ta.”
Hắn lại khuyên nàng nữa, Thẩm Khanh Khanh đáp nhạt: “Không đi.”
Lý Chí mỉm cười trỏ vào chậu than cách đó không xa: “Thật ra thịt cừu nướng nguyên con trên thảo nguyên mới đích thực là mỹ vị thế gian. Vào một đêm tháng Giêng trời đầy sao, ước hẹn bạn bè người thân đi dã ngoại nhóm lửa trại, ngọn lửa hừng hực, thịt cừu xèo xèo thơm nức, mùi hương phiêu tán theo gió bay xa vài dặm…… Giắt màn sao trời, cỏ cây làm chiếu, mỹ thực rượu ngon, Thất cô nương không muốn thật à?”
Theo lời kể rành mạch và gợi hình của hắn, bức tranh về bữa đêm trên thảo nguyên từ từ hiện ra trước mắt Thẩm Khanh Khanh.
Bỗng dưng nàng rất muốn đi ngắm sao trời chốn hương đồng cỏ nội, muốn dựng ngọn lửa cuồng nhiệt, cũng muốn ăn một con cừu nướng trên thảo nguyên……
Tác giả có lời muốn nói:
Lý rể quý: Trong lòng em, ta không bằng con cừu.
Cừu: Chớ nghĩ rằng cừu tôi chỉ là cừu nhá, thịt tôi ngon lắm óoo~~~~
Hahaha, ngủ ngon nha!
Cúc có lời muốn nói: Bảy ơi con nhẹ dạ quá…
Hehe bị dụ dỗ chỉ vì thịt cừuu🤣🤣🤣
ThíchThích