Lý Chí đã nhiều lần thấy thái độ Thẩm Khanh Khanh ghét bỏ mình, nhiều lần thấy bộ dạng nàng hậm hực, nhiều lần thấy Thẩm Khanh Khanh giả lả tươi cười trước mặt bề trên, nhưng đây lần đầu tiên y thấy Thẩm Khanh Khanh cười vì mình.
Dưới ánh đèn nhu hòa, cô vợ nhỏ nhà y bận bộ nội y sắc đỏ, nàng ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt dừng trên mặt y, nở nụ cười không hề báo trước. Cười rồi cười, nàng cúi đầu, khóe miệng nhoẻn cong, hai má không biết ửng đỏ vì nụ cười hay nhờ tà áo, rực rỡ tuyệt trần.
Cảm giác ấy tựa như một gã thợ săn nuôi một bé hồ ly xinh đẹp, bé hồ ly kháng cự thuần dưỡng giương nanh múa vuốt với thợ săn hàng ngày. Song có một hôm, thợ săn đút bé ăn như thường lệ, bé hồ ly thu hồi răng nanh một cách bất thường, nhiệt tình chạy tới liếm tay thợ săn.
Lý Chí cảm giác như mình bị Thẩm Khanh Khanh liếm, trong lòng ngứa ngáy.
“Cười gì vậy?” Y bưng cái đĩa ngồi kế bên Thẩm Khanh Khanh, nhìn nàng.
Thẩm Khanh Khanh nhấp nháy mắt, vô cùng nghiêm túc khen ngợi: “Không cười gì hết, chỉ cảm thấy nay răng Hầu gia trắng cực.”
Sao Lý Chí không nghe ra nàng đá xéo mình kia chứ?
Nhưng suy nghĩ trước tiên của y là hoài nghi răng mình liệu có dính thứ gì chăng.
Nếu có, tiếp tục nói chuyện thì chỉ gia tăng số lần xấu mặt.
Do đó, Lý Chí im ỉm giao cái đĩa cho Thẩm Khanh Khanh, đoạn đứng dậy đi tới bàn trang điểm.
Thẩm Khanh Khanh ôm cái đĩa, mắt hạnh thập thò nhìn hắn, nhưng Lý Chí nghiêng người, Thẩm Khanh Khanh chẳng thể thấy hắn làm gì.
Trước tiên Lý Chí xác nhận hàm răng sạch sẽ, rồi soi kính quan sát một lát, rốt cuộc cũng tỏ Thẩm Khanh Khanh đang cười y phơi mặt đen sì.
Song điều này chả hề đáng kể trong mắt Lý Chí.
Y thản nhiên quay về chỗ Thẩm Khanh Khanh, thấy nàng ôm cái đĩa y thinh, Lý Chí thắc mắc: “Không phải em muốn khổ qua lát sao?”
Thẩm Khanh Khanh cắn môi.
Nhất định nàng bị xe ngựa lắc cho choáng đầu mới có thể nghĩ đến việc chừa dưa lạnh cho Lý Chí.
Dẫu nàng tự nhủ có qua có lại, nhưng Thẩm Khanh Khanh không thể thốt nên lời.
E sợ dùng dằng quá lâu bị Lý Chí nhìn ra manh mối, Thẩm Khanh Khanh quyết đoán cầm xiên tre, liên tục cắm dưa lát bỏ vào miệng.
Lý Chí ngồi nhìn bên cạnh. Cô vợ nhỏ ăn rất ngon, giống như đứa trẻ năm sáu tuổi, môi mọng nước do trái cây tẩm ướt.
Nghe tiếng nàng nhai giòn tan, Lý Chí bỗng thấy khát quá.
Y đi rót tách trà, tù tì uống liền ba lượt.
Thẩm Khanh Khanh nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, thầm nghĩ ban ngày ắt hắn phơi nắng lâu lắm mới khát thế, rồi lại nghĩ đến các hộ vệ mướt mồ hôi đi hai bên đường, thoắt cái nàng mềm lòng.
Chờ Lý Chí quành về, Thẩm Khanh Khanh nhíu mày, đưa đĩa cho hắn: “Cất lâu quá không ăn được, người ăn đi.”
Trái cây xắt lâu ắt sẽ đổi vị, nàng còn là quý nữ kén chọn nhất, Lý Chí không nghĩ nhiều, tiếp nhận cái đĩa.
Thẩm Khanh Khanh xỏ giày thêu đi súc miệng.
Lý Chí vô thức trông theo dáng nàng, thờ ơ găm khổ qua vô miệng, vị ngọt sảng khoái truyền thẳng từ đầu lưỡi y.
Lý Chí thoáng giật mình, nhìn xuống đĩa khổ qua.
Từ nhỏ y sinh ra trong bể vàng núi bạc, chi phí ăn mặc không chút nào thua con cháu danh môn, Thẩm Khanh Khanh kén ăn kén mặc, thời điểm Lý Chí hưởng thụ cũng chả hề kém cạnh. Do đó Lý Chí cam đoan chắc nịch, khổ qua lát này được giữ gìn thích đáng, không đến nỗi bị Thẩm Khanh Khanh ghét bỏ.
Rõ ràng nàng thèm ăn đến mức ngủ rồi còn muốn, cớ sao không ăn tiếp?
Trong đầu bỗng toát ra một suy đoán, lần nữa Lý Chí xiên một miếng dưa, khoé mắt thoáng thấy Thẩm Khanh Khanh sắp đi tới, y lại đưa khổ qua lát vào miệng.
Tức thì Thẩm Khanh Khanh thấy hắn mới cắn một tẹo đã phun khổ qua ra khăn.
Thẩm Khanh Khanh nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
Lý Chí nhíu mày: “Quả thực khó ăn.”
Thẩm Khanh Khanh kinh ngạc há to miệng, khó ăn ư, ban nãy nàng thấy tươi mới y chang ban sáng mà ta.
Lý Chí thu biểu cảm cô vợ vào đáy mắt, lập tức đoán được chân tướng.
Bé hồ ly hoang dã cuối cùng cũng có dấu hiệu thân thuộc, tâm trạng Lý Chí vui vẻ, cụp mắt ăn hết số khổ qua lát còn dư.
Thẩm Khanh Khanh:……
Chẳng lẽ chỉ có miến vừa nãy khó ăn thôi?
“Trễ rồi, mau ngủ đi.” Lý Chí thả cái đĩa lên bàn, bưng trà súc miệng rồi thấp giọng nói.
Thẩm Khanh Khanh cũng mệt, đáp “ừ” rồi chui vào ổ chăn.
Kết quả nàng mới vừa nằm ổn, Lý Chí đã hết sức thuần thục bò vào. Người đàn ông thể nhiệt, Thẩm Khanh Khanh bất giác dịch vô trong, không ngờ Lý Chí thuận thế đè nàng xuống, nằm trên lưng nàng.
Thẩm Khanh Khanh suýt thở không ra hơi, cáu kỉnh mắng: “Không phải người buồn ngủ hả?”
Lý Chí hôn tai nàng: “Ta muốn.”
Hai chữ nhẹ nhàng, chỉ hai chữ thôi đã đủ khiến mình mẩy Thẩm Khanh Khanh mềm rục.
Đó là một cảm giác khó tả, biết mình chẳng thể ngăn chặn, Thẩm Khanh Khanh quyết đoán buông xuống nỗi sợ, vùi mặt sâu vào gối đầu. Nàng muốn dùng tay che tai không cho hắn hôn, nhưng Lý Chí đã dùng ghìm hai cổ tay nàng giơ lên đỉnh đầu, bất chấp tất cả hôn nàng dọc theo cần cổ trở xuống.
……
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt, xe ngựa thong thả chạy, thân xe lay động, Thẩm Khanh Khanh nằm ngủ ngon lành.
Đương chìm vào giấc ngủ, dường như tâm trí Thẩm Khanh Khanh trôi về tối qua.
Lý Chí có ý dụi vào cổ áo nàng, Thẩm Khanh Khanh chống cự, hắn không ủn nữa mà hôn nàng qua lớp áo lót.
Khi ấy Thẩm Khanh Khanh chỉ còn mỗi một lớp áo trong.
Vì vậy, khi Lý Chí tiếp tục lướt xuống, nàng không còn cái gì che chắn nữa.
Chuyện sau đó vừa hoang đường vừa điên cuồng, nổi nóng xen lẫn xấu hổ, phản kháng vô ích, chẳng thể phát nổi âm thanh, Thẩm Khanh Khanh cắn ướt nửa bên gối đầu.
Ngọc Thiền ngồi quỳ trước đệm, tay cầm quạt tròn phe phẩy tạo gió, quạt rồi quạt, Ngọc Thiền chợt thấy phu nhân nằm đưa lưng khẽ cọ chân, từng chút từng chút, hình như để giải ngứa.
Hồi hôm bị muỗi cắn ư?
Ngọc Thiền nghi hoặc.
Đường hành quân buồn tẻ và rắc rối, thành ra chốn dừng chân trở thành nơi vui vẻ đáng trông ngóng.
Song hôm nay Thẩm Khanh Khanh không muốn ngừng xe tẹo nào, nàng thà tiếp tục rúc mình trong buồng xe.
Nàng không muốn gặp lại Lý Chí, cả đời này không muốn gặp lại hắn nữa!
Tuy nhiên, trời vẫn nhá nhem tối.
Thẩm Khanh Khanh không thiết ăn uống, đã trốn trên giường từ sớm.
Ngủ nhất định không ngủ được, Thẩm Khanh Khanh co người trong chăn, suy nghĩ xem đêm nay bằng cách nào tránh giao tiếp với Lý Chí. Trong ký ức Thẩm Khanh Khanh, từ khi nàng lớn lên chưa từng đái dầm, thế mà tối qua lại bị Lý Chí bắt nạt tới độ……
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng bực, tức tối hậm hực, Thẩm Khanh Khanh không nhịn nổi bật khóc.
Lý Chí chết tiệt, đời này nàng không tài nào ngẩng đầu trước mặt hắn nữa.
Thẩm Khanh Khanh khóc oà, cố kìm nén không để âm thanh truyền ra, trong cơn ấm ức tột độ, thình lình chăn đắp bị ai xốc lên, chung quanh đột nhiên sáng ngời, Thẩm Khanh Khanh xoạt mở mắt, đỉnh đầu chính là khuôn mặt tuấn tú rám nắng của gã Lý Chí kia!
Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt Thẩm Khanh Khanh càng tuôn dữ dội hơn sau khi đọc thấy quan tâm trong đôi mắt phượng của Lý Chí!
Nàng quay đầu đi, lấy tay áo che mặt.
Lý Chí nhíu mày, đồng thời xoay bả vai nàng: “Khóc dữ vậy, nơi nào khó chịu hay ai chọc tức em?”
Thân thể Thẩm Khanh Khanh cứng đờ, ai chọc nàng á, hắn còn dám hỏi?
“Đừng chạm vào ta!” Thẩm Khanh Khanh tức giận hất tay hắn.
Lý Chí:……
Hoá ra là vì hôm qua.
Quét mắt ra cửa, trước tiên Lý Chí buông rèm, sau đó cưỡng ép ôm cô vợ nhỏ đang chống cự vào lòng. Thẩm Khanh Khanh thực sự hận hắn, tay nhỏ siết thành đấm đánh túi bụi, tối hôm qua cả thể xác lẫn tinh thần Lý Chí đều thoả mãn cực kì, lúc này bị đánh cũng vui vẻ chịu đựng. Thẩm Khanh Khanh đánh mệt, nằm úp sấp trong ngực hắn thở dốc, Lý Chí cúi đầu, cọ cọ đỉnh đầu nàng: “Vợ chồng một thể, việc chi phải ngại.”
“Câm miệng đi!” Thẩm Khanh Khanh không muốn nghe chữ nào hết.
Lý Chí bật cười, đoạn nghiêm túc xin lỗi: “Tối qua do ta quá đáng, ta bảo đảm không có tái phạm nữa.”
Thẩm Khanh Khanh che lỗ tai từ chối nghe.
Lý Chí thở dài, nói vào bàn tay trắng nõn ấy: “Sợ em miên man nghĩ ngợi, cả ngày nay ta hồn vía lên mây, đành về sớm với em này.” Đoạn, Lý Chí hôn hôn bàn tay nàng, thỏ thẻ: “Ngốc à, em như thế có nghĩa ta hầu hạ giỏi, ta thích còn không kịp, sao phải cười em.”
Thẩm Khanh Khanh:……
Trần đời sao có gã đàn ông vô sỉ bực này cơ chứ?
“Người thử nói thêm một chữ nữa xem?” Đáy lòng sùng sục, Thẩm Khanh Khanh đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt hạnh ngập tràn lửa giận.
Lý Chí lập tức ngậm miệng, phất cờ thoả hiệp.
Hắn im lặng cũng chả dập được cơn tức trong lòng Thẩm Khanh Khanh, nàng đẩy Lý Chí ra, ném chăn xuống đất, bực dọc bảo: “Đêm nay người ngủ dưới đi.”
Em hồ ly xù lông, Lý Chí nào dám chọc nàng, bèn không nói hai lời đi xuống giường.
Màn lụa rơi xuống, hắn khom lưng bế chăn, nghiêng đầu giải thích: “Thả đây trước đã, sau khi ăn xong hẵng trải, kẻo mấy đứa nha hoàn sinh nghi.”
Thẩm Khanh Khanh mím môi, sau một lúc lâu mới đáp ậm ờ.
Sau bữa tối, bọn nha hoàn ra ngoài hết, Lý Chí chủ động trải chăn ra đất.
Thẩm Khanh Khanh nằm trên giường, mãi chưa ngủ được, bực bội khó hiểu.
“Soạt” một tiếng, Lý Chí ngồi dậy.
Thẩm Khanh Khanh giật thót, lạnh giọng hỏi: “Sao đó?”
Lý Chí bất đắc dĩ: “Có muỗi.”
Thẩm Khanh Khanh cóc tin, nàng tiếp tục giả bộ ngủ, Lý Chí nằm xuống lần nữa, tiếp theo sau không có tiếng đánh muỗi, Thẩm Khanh Khanh càng xác định hắn diễn trò.
Hắn giả dối, ngủ dưới đất cũng đáng đời, Thẩm Khanh Khanh không còn thấy bức bối nữa, dần dần ngủ say.
Ngày kế tỉnh lại, Lý Chí đi từ sớm như hai ngày trước.
Trời tối canh hai Lý Chí mới về.
Hắn vén màn, Thẩm Khanh Khanh lập tức bảo: “Đêm nay người ngủ ngoài tiếp đi.”
Lý Chí đẩy ra tấm chăn nàng đã ném, mò lên giường, áp vào cô vợ nhỏ dợm ngồi dậy.
Thẩm Khanh Khanh chực phát hỏa, Lý Chí độ nhiên túm tay nàng đặt lên mặt hắn: “Em sờ xem.”
Bàn tay bị hắn lôi kéo di chuyển, Thẩm Khanh Khanh hoảng hốt phát hiện, má phải Lý Chí có hai mụt nhỏ.
“Đều do hồi hôm bị muỗi cắn.” Lý Chí ra chiều bất đắc dĩ, “Tại hai đốt này mà hôm nay ta bị Hoàng Thượng và quần thần chế nhạo, mất hết uy nghi.”
Thẩm Khanh Khanh:……
Hoá ra đêm qua không phải hắn giả vờ, có muỗi thật kìa.
Đường đường thống lĩnh cấm quân mang hai đốt muỗi chích ra cửa, đúng là mất hết thể diện.
Thẩm Khanh Khanh cắn môi, quay đầu bảo: “Ai biểu người chẳng bắt con muỗi nào, ta cứ tưởng người giả bộ.”
Dẫu trong màn tôi tối, Lý Chí vẫn thấy được đôi mắt nàng lóng lánh, y khẽ thở dài, rầu rĩ đáp: “Ta nói có muỗi mà em cứ im im, ta ngỡ em thực sự thờ ơ nên không phát ra tiếng nữa, kẻo phiền em nghỉ ngơi.”
Thẩm Khanh Khanh nghe xong, đầu quả tim bỗng dưng mềm nhũn, để dỗ nàng nguôi giận, Lý Chí thà chịu đựng muỗi chích ư?
Thẩm Khanh Khanh không phải người vô lý, Lý Chí đối tốt với nàng thật lòng, nàng sẽ chừa chút khổ qua lát cho hắn giải khát, Lý Chí hại nàng mất mặt, hiện giờ Lý Chí cũng bị đế vương thần tử giễu cợt vì nàng, cả bụng lửa giận nháy mắt tan thành mây khói.
“Trong phòng có thuốc dán, ta đi lấy.” Thẩm Khanh Khanh thu hồi tay, quay đầu đáp.
Lý Chí thầm cười trộm.
Cưới vợ nhỏ có cái hay của vợ nhỏ, dễ giận cũng dễ dỗ.
Tui đang bước vào thời kì quá độ edit cổ đại nên chưa beta chuẩn chính và khá tuỳ tiện. Mong có cảnh sát chỉnh tả nào tốt bụng dò lỗi đội ơn nhèoooooo
36 || 38
Hay lắm bạn ơi .cảm ơn nhèo
ThíchThích