“…Hép pi birthday tu du ~ hẹp pi birthday tu Bách Hiên ~ hép pi…”
Khúc hát mừng sinh nhật pha lẫn chất giọng vùng S của Hoàng Nghiên vang lên dưới ánh nến lay động và tràng pháo tay tưng bừng.
Vu Thời Thiên buộc phải đội chiếc mũ chóp nhọn tặng kèm chiếc bánh anh mua, miễn cưỡng vỗ tay kiểu hải cẩu, gắng sức giấu đi cái nhìn giễu cợt.
Hoàng Nghiên tắt hết đèn nhà ăn, sót mỗi vài đốm sáng đỏ vàng le lói trong gian phòng mịt mờ. Trên chiếc bàn ăn bằng gỗ gụ lâu đời nhất của nhà họ Vu, đặt một chiếc bánh kem bơ cắm 18 cây nến khó có thể hình dung ra dáng hình ban đầu.
Sức nóng từ đống nến khiến khuôn mặt trẻ trung và bô giai của Vu Bách Hiên trở nên mông lung và mê ảo, cậu nhắm mắt, chờ mẹ hát bài chúc mừng sinh nhật xong mới mở ra.
Cậu hít sâu một hơi rồi chu môi thổi nến, một lần chưa thổi hết, cậu lấy hơi rồi thổi thêm lần nữa.
“Bách Hiên nhà mình 18 tuổi rồi, là thanh niên rồi nha.” Vu Thanh Sơn hút thuốc lá kế đó nãy giờ âm thầm vỗ tay, đi ra bật đèn nhà ăn.
“Đúng đó, quanh đi quẩn lại mà mười tám năm rồi…” Hoàng Nghiên không biết nhớ tới điều chi, dòng lệ trào khỏi khoé mắt, tựa như giọt nến tan chảy chưa ráo trượt xuống bánh kem tạo thành khe rãnh nhấp nhô.
Vu Thời Thiên tháo chiếc mũ khả ố, móc di động ra đọc hơn 50 tin nhắn tồn đọng trong chưa đầy vài phút.
Hai bô lão hàng năm đều phải thương xuân bi thu một lần, anh đã trơ mình với nỗi thương cảm của mẹ từ lâu.
Vu Thanh Sơn vô phòng ngủ lấy ra món quà mình giấu lâu nay. Đó là một chiếc hộp lớn màu trắng với logo quả táo màu đen sắc nét.
Khi ông quành về là lúc Hoàng Nghiên cắt bánh kem và xếp chúng lên đĩa giấy, miếng lớn nhất đương nhiên là cho Vu Bách Hiên.
Ông đưa quà cho Vu Bách Hiên: “Nè, quà năm nay, cũng là quà mừng con đậu đại học.”
Vu Bách Hiên sáng rực mắt, giọng nói khó giấu niềm vui sướng: “Quao! Cảm ơn ba!”
Macbook Pro 13 inch, cấu hình cao nhất. Hồi trước cậu chỉ thể hiện mình thích nó một lần với ba mẹ, nào đoán được họ mua thật.
“Ba con có hiểu cấu hình gỉ gì đâu mà đòi nghiên cứu đến cùng. Tình cờ có người khách trong quán trà đang làm việc trên máy tính, ba con nhờ người ta chọn cho con đó.” Hoàng Nghiên đặt miếng bánh kem lớn thứ hai trước mặt Vu Thời Thiên.
“Con cám ơn ba mẹ!” Chàng thiếu niên chưa trút bỏ nét trẻ con mỉm cười xán lạn.
Vu Thời Thiên ngước mắt khỏi di động, hơ, cha anh chi mạnh tay phết. Nhớ năm xưa anh vào đại học, Vu Thanh Sơn chỉ cho anh vỏn vẹn một cái xì-mát phôn.
Anh đã sớm biết cha mẹ yêu thương cậu em trai nhỏ hơn mình 17 tuổi, nhưng anh vẫn hay băn khoăn liệu mình có thật là con ruột chăng.
Chậc chậc chậc mấy tiếng quái gở, Vu Thời Thiên dợm thưởng thức bánh kem, nhưng thình lình mất cảnh giác lại bị điểm danh.
“Thời Thiên, con không có quà hả?” Hoàng Nghiên trừng mắt lườm anh.
Vu Thời Thiên trợn mắt, cố nuốt một mồm to bánh kem rồi mới đứng dậy ra phòng khách, khi quay về thì đặt trước mặt em trai một cái túi nilon to đen.
“Đưa khỉ gì thế, sao lại đựng trong túi rác?” Hoàng Nghiên nhíu mày, lay cái bao nilon trông bẩn bẩn kia.
“Đúng đúng đúng, thứ con cho là rác, chê thì trả lại con.”
Vu Thời Thiên trả treo, ngồi về chỗ mình tiếp tục nếm phần bánh kem dư. Chẹp, tiệm này làm cũng được phết, không quá ngọt hay quá béo, vị kem vừa miệng. Đợi mấy bữa nữa Thư Mạn bay về thì đặt cho cổ ăn.
Ngay khi mở ra túi rác, Vu Bách Hiên tròn mắt, kinh ngạc nói: “Anh Hai, anh mua thiệt hả?!”
Liếc xéo nó một cái, Vu Thời Thiên uể oải cất tiếng: “Ờ hơ.”
“Chời ơi… Cảm ơn nha Hai!”
Vu Bách Hiên hấp tấp lấy hộp giấy màu xám bạc từ Hoàng Nghiên, dưới lớp niêm phong của gói hàng là một chiếc máy ảnh có đường cong trắng in trên một khối đen tuyền, góc trái phía trên có một chấm nhỏ đỏ màu máu.
Leica Q typ116, cậu cũng chỉ từng share bài đánh giá xuất sắc lên Khoảnh Khắc thôi.
Hiu, cậu hơi bị cảm động luôn, anh ruột quả đúng là anh ruột.

“Máy chụp hình hả? Mắc lắm không?” Vu Thanh Sơn chắp tay sau lưng đứng đằng sau Vu Bách Hiên, ngó cậu run run bắt đầu mở hộp.
“Dạ! Đắt gấp đôi quà của ba luôn!”
“Ấy chà, sao anh con năm nay tốt dữ?” Vu Thanh Sơn vuốt cằm.
“Xời, ông không ngẫm lại xem mấy năm trước nó tặng cái gì, thơm thảo thì gửi bao lì xì qua Wechat, có năm nó còn chìa ra hộp bánh trung thu quá đát nữa chứ!”
Hoàng Nghiên miệng thì xài xể nhưng tay thì xắt thêm miếng bánh cho Vu Thời Thiên. Thằng con cả của bà sống bê tha muốn chết, mỗi cái nết mê ngọt là tinh tế xíu, nhưng điểm này thì hơi ẻo ợt.
“Chơi với máy full-frame đã, mai mốt nếu muốn chạm vào SLR thì hãy đến studio anh chọn một cái thử xem.” Vu Thời Thiên chẳng ngẩng đầu.
“Dạ!” Vu Bách Hiên hết mực dè dặt gỡ máy ra khỏi miếng xốp bóng bảo vệ, nâng niu trong lòng bàn tay thích thú không nỡ rời.
“Phải rồi, hôm nhập học anh đi cùng em nhé?”
“Em nhắn thời gian cho anh đi, để anh coi bữa đó có việc không đã.”
“Ok la.”
Tất nhiên ăn ngọt phải uống ít trà để giảm ngấy.
Nội thất phòng khách là sự kết hợp của loạt gỗ gụ với hình dáng vuông vắn. Sở thích của Vu Thanh Sơn bền vững quanh năm, ngoại trừ có hai ba chiếc đệm thêu dân tộc sặc sỡ trên chiếc ghế khắc hoa phong cách nhà Minh, tổng thể theo hơi cọc cạch.
Phần vỏ đệm thêu đã bị lột bỏ. Chúng được Hoàng Nghiên xách về khi hai người họ đi du lịch Vân Nam nhiều năm trước.
Trên bếp từ của bàn trà, nắp ấm inox nảy nhẹ, khói nóng thành hình, cuộn tròn bốc lên và phun ra khỏi miệng vòi.
Đầu ngón tay vê trà gạo, cho vào bát trà sứ trắng, đổ cao nước sôi theo hình tròn quanh miệng bát, hớt bỏ bọt trà, tráng cốc bằng nước trà đợt đầu, lại rót vào nước sôi, rót chén trà theo hình tròn, đợi nước trà dần cạn lại rót tiếp vào chén.
Nghệ thuật phẩm trà quá đỗi nhiêu khê, nhưng Vu Thời Thiên không có lòng uống trà. Dẫu Vu Thanh Sơn có cho anh uống thứ trà hảo hạng nhất anh cũng hớp lấy lệ rồi thôi.
Anh đương trả lời đám bạn đêm nay bù khú nơi nao, chợt Hoàng Nghiên ném bao gì đó vào người anh.
Chiếc túi nhựa trong suốt đựng đống vải đỏ rực.
“Gì thế mẹ?” Anh chưa tháo túi mà nhắm chừng cân nặng cái bao căng phồng trên tay.
“Năm sau là năm tuổi của con đó. Sáng nay mẹ đi chợ thấy có quần lót đỏ, bèn sắm cho con một tá.”
Hoàng Nghiên chống nạnh, sắc mặt hết mực nghiêm nghị: “Mẹ hỏi thăm Đại sư Tô Nặc rồi. Ông ấy phán, nếu sang năm con mà chưa cưới hỏi nữa là tương lai sẽ cô – đơn – chết – già.”
———— Tác giả lảm nhảm ————
Quá trình nghệ thuật pha trà tôi tham khảo tự điển Bách Khoa Baidu.
Chương đầu tả anh râu ria bù xù tưởng đâu nhà anh khó khăn, ai có dè anh vậy là do anh thích kkkkk anh già 35t quần lót đỏ má ơiiii cừ xỉu
ThíchThích
cảm thấy em bé Tô Đồng mà được gả vào nhà na9 thì nhất định em sẽ được yêu thương rất nhiều
ThíchThích
tưởng anh nhà nghèo nghèo hoá ra giàu ngầm hen
ThíchThích
đọc cái tiêu đề rồi đọc đoạn ổng vứt cho thằng em túi bóng tui tưởng ổng tặng thằng em sịp đỏ =))))))). Thôi thì có em zai bằng tuổi Tô Đồng nên sau này yêu đương chắc bố mẹ cũng không quá ý kiến đâu ha 🥲
ThíchThích
Troi oiii cỡ quần đỏ luon :)) Nma giờ chú sống kiểu hoang dã ha, khong biết sau này yêu em bé rùi thì chăm em bé như nào. Tò mò điêng :>
ThíchThích
Chắc sau này e trai na9 sẽ là bạn học với nu9 chăng
ThíchThích
Mới chương đầu thấy anh sống bê tha tưởng hoàn cảnh anh khó khăn lắm, dè đâu phía sau lưng anh là một gia đình hạnh phúc. Lại tò mò anh vì đâu mà nên nông nỗi ấy …
ThíchThích
haha, con dù lớn vẫn là con của mẹ ha. Tưởng tượng 1 ông chú già 34-35 tuổi đầu vẫn bị mẹ mua quần lót đỏ bắt mặc đi :))))
ThíchThích
gđ a già cũg thuộc diện cơ bản vậy mà sao a sống chán nản bê tha zậy😅
ThíchThích
ủa Đồng Đồng mới 18, mà theo mình nhớ là tuổi con gái bên Trung phải 21 mới đăng ký kết hôn được. Vậy sao kịp được trong năm sau đây hahaa
ThíchThích
Văn phong của tác giả cho mình cảm giác rất nghệ thuật rất thơ nhưng nội dung thì lại rất đời. Anh sống bê tha quá nên ai cũng tưởng anh nghèo. Nghĩ đến cảnh mẹ đưa quần lót đỏ cho ổng mà cười xỉu luôn trời.
ThíchThích
Nhà có điều kiện, gia đình n9 thấy cũng cởi mở, qua cách nói chuyện, tặng quà vs chiếc quần xì đỏ xinh xắn của 2 ông bà thì t nghĩ tính ổng cũng “cởi mở”, phóng thoáng như mẹ nữ 9. Nên ngày xưa 2 ng đến vs nhau chắc kiểu đồng điệu tâm hồn:))))
ThíchThích
a già có vẻ ngoài lạnh trong nóng
ThíchThích
ròi ròi tới ròi, quần đỏ là sắp có bồ rùi kaka
ThíchThích
Mẹ nam9 dễ thương xỉu… Tặng quần đỏ chứng tỏ sắp có người yêu
ThíchThích
Mới đầu đọc thì nghĩ là chắc nam9 có tuổi thơ bất hạnh gì đó nên ổng mới sống bất cần vậy nma không ngờ là gia đình ổng cũng hạnh phúc vậy â, chắc do có máu nghệ sĩ trong người nên ổng mới phóg túng tự tại v hoi =))
ThíchThích
Hâhha mẹ Vu hay quá ha, gia đình na9 chắc rất hạnh phúc nên mới quan tâm các con như vậy
ThíchThích
Chương 1 ổng lôi thôi luộm thuộm tưởng khó khăn các thứ ai ngờ thế mà là ng có xèng =))
ThíchThích
Gia đình nam chính hài hước quá, sống hoà thuận đáng yêu nữa, vậy giờ chỉ ngồi đợi tuyến tình cảm hai anh chị diễn tiếp thôiii
ThíchThích
Mẹ n9 hài vậy trời, cảm giác nhà n9 cũng khá êm ấm hòa thuận mà sao ổng lại bê tha vậy trời.
Sao mn lại nghĩ n9 vừa bê tha vừa nghèo đc nhỉ =)) tại ổng kiểu chơi bời đàm đúm bonus thêm khúc cha nội ném đth nhà táo nữa =)) nên từ khúc đầu mình đã thấy ô cũng khá giả rùiii
ThíchThích
Đọc chương đầu cứ tưởng ổng là người phiêu bạt nay đây mai đó không chớ!!
ThíchThích
Giọng văn hay toẹt cú mèooo luôn ớ. Lâu rồi mới nhảy được hố mà thơ như vậy luônnn. Cám ơn editor nha.
P/S: Nhớ mặc quần lót đỏ nha anh giai =)) cỡ nào cũng nở hoa đào ớ ^^
ThíchThích
Nhà nam chính đại gia à nha, lúc đầu còn tưởng ổng nghèo. Hóa ra giả nghèo thôi
ThíchThích
Nhà nam 9 giàu thế !!! Hừm, em trai nam 9 vs nữ 9 bằng tuổi, có thể đây sẽ là cầu nối cho mqh của 2ng 🤔
ThíchThích
t rất thích giọng văn như thế này, cảm giác kiểu vừa nghệ thuật, vừa hài, tưởng đâu anh nghèo, vậy mà giàu mà sống bê tha quá
ThíchThích
có ông anh trai như này tui cũng muốn nhơ
ThíchThích
ai nghĩ ổng nghèo chứ từ đầu tui nghĩ ổng là kiểu thiếu gia nhà giào có gia đình cũng hề y như cái nết của ổng mà đúng thiệt =))))) ông này giàu quá rảnh rỗi sinh nông nỗi nè trời gia đình hề y như nhau xD
ThíchThích
Không biết đầu ông nam chính nghĩ gì mà ổng sống bê tha bết bát như vậy nữa :))) nhưng cười khùng cái quần lót đỏ nha
ThíchThích
Đúng rồi năm nay anh ấy sẽ có tình yêu
ThíchThích
Hẳn anh nam chính cũng là người có tiền, cái cách ổng sống bê tha lm tưởng ổng nghèo kiết xác cơ chứ. Ngàn lần tạ lũi( ̄▽ ̄). Btw, chiếc Leica ấy cũng là ao ước của iem (⁎⁍̴̆Ɛ⁍̴̆⁎) mà nghĩ đến film cắt cổ nên thôi có ngắm cũng đượt Ọ_Ọ
ThíchThích
quần lót đỏ mới ghê
ThíchĐã thích bởi 1 người
Văn phong của tác giả cho mình cảm giác rất nghệ thuật. Ngay cả nghề nghiệp của mẹ nữ chính hay nam chính cũng rất nghệ luôn
ThíchThích
tưởng nhà nghèo được bao nuôi k á 🙂
ThíchThích
đoạn tả cảnh pha trà , eo ơi edit mượt xỉu luôn
ThíchThích
Hâhhahaha Mặc quần lót đỏ đi truy vợ !!! Hết nước chấm a ơii !!!
ThíchThích
Ọi, đọc được mấy chương đầu tưởng ông na9 nghèo chớ, ai ngờ đọc xong thấy gia đình ổng cũng gọi là khá giả mà cuối cùng đi làm tình nhân của mẹ nu9, nghĩ ổng đi làm tình nhân do thiếu tiền. Mà mẹ ông na9 đưa đồ đúng ghê, ổng chuẩn bị có bồ rồi đó, hêhe
ThíchThích
Thằg e trai bằg tuổi nữ 9
ThíchThích
Hâhha cười ngất với mẹ già của VTT
ThíchThích
Edit mượt quá, mượt hơn sunsilk chời ơi 100 điểm
ThíchThích
Đại sư có khác, tiên đoán chánh xác ghê, anh già mang quần chip đỏ về bận đi, chiêu đào hoa đồ chớ.
ThíchThích
Mấy chương đầu tui tưởng ổng nghèo kh á không ngờ lại là đại gia nha ☺️
ThíchThích
Đại sư có khác, tiên đoán chánh xác ghê, anh già mang quần chip đỏ về bận đi, chiêu đào hoa đồ chớ
ThíchThích
Quần đỏ chứng tỏ sắp có bồ 🤣
ThíchThích
đọc đến đây mình thấy gđ na9 rất khá giả nếu ko muốn nói là giàu =)) gđ ảnh cũng hp mng đều đáng yêu nhma sao anh lại đi làm tình nhân mẹ nu9 nhỉ =)) mình bị tò mò thắc mắc quá ấy huhu
văn phong tác giả này hay nha tam quan ok vừa thơ mà cũng rất thực ấii
ThíchThích