Vu Thời Thiên đi tới cái bàn được kê tạm thời, thấy Tô Đồng xin phục vụ đang rửa chén chậu nước ấm, hộp bánh kem trải qua chuyến du lịch nửa ngày đường cao tốc đang được đặt trên ghế đỏ.
Chân anh móc con ghế nhựa, sau khi ngồi xuống thì nhận bộ chén đũa từ tay Tô Đồng, chén sứ hãy âm ấm, anh nhìn đầu ngón tay ướt đẫm của Tô Đồng, đưa cô tờ khăn giấy.
“Tại sao bánh kem còn đây? Tôi tưởng em vứt rồi.” Vu Thời Thiên vo viên màng nhựa bọc bộ đồ ăn, thảy vào chậu nhựa đang đựng nước nóng.
“Đừng bỏ, còn ăn được mà thầy.” Lau tay xong, Tô Đồng noi Vu Thời Thiên vứt viên giấy vào chậu.
“Bơ chảy hết trơn, còn ăn được hả?”
“Chắc được ạ, em thấy nó chưa tan hết, hơn phân nửa vẫn còn ngon. Lát thầy Vu về cất bánh vô tủ lạnh, mai là ăn được hà.” Tô Đồng dịch dải ruy băng đỏ trên hộp ra kiểm tra, nghiêm túc bảo: “Em thấy bánh này còn khá ngon, đừng lãng phí.”
Vu Thời Thiên thấy mắt cô trông mong nhìn bánh kem, cong miệng: “Vậy cho em đó.”
Tai Tô Đồng giần giật: “Thật ạ?”
“Xạo em làm gì? Khách sạn chỗ em có tủ lạnh, hai bữa nay coi nó như điểm tâm sáng, nếu không muốn ăn thì bỏ.” Vu Thời Thiên ngoái đầu gọi bồi bàn, hỏi Tô Đồng muốn uống gì.
Tô Đồng hỏi phục vụ: “Có Vương Lão Cát không ạ?”
王老吉: Wong Lo Kat trong tiếng Quảng hay Wanglaoji trong tiếng Quan Thoại, là một loại trà thảo mộc của Trung Quốc, và là một trong những thức uống trà phổ biến nhất ở Trung ngày nay.
Phục vụ gật đầu: “Có, còn gì nữa không?”
Vu Thời Thiên đưa chậu nhựa cho anh bồi, nhớ mình phải lái xe bèn đáp: “Tôi lấy giống vậy.”
Tiệm bận lu bù, bồi bàn chẳng mấy kiên nhẫn, đặt đồ uống và đĩa tương lên bàn rồi vội đón khách những bàn khác.
Tô Đồng thấy phục vụ không cho ống hút, bèn lấy khăn giấy lau miệng lon dọc theo mép, đưa lon đã lau cho Vu Thời Thiên: “Thầy Vu uống trà ạ.”
Dáng vẻ đoan trang và nghiêm cẩn của đứa nhỏ khiến Vu Thời Thiên nở nụ cười, anh nhận lon, hạ tầm mắt hỏi cô: “Mà này, tại sao từ hồi đầu em đã gọi tôi là thầy Vu vậy?”
Tô Đồng lau lon Vương Lão Cát còn lại: “Không phải mọi người đều gọi vậy à?”
“Mọi người?”
“Vâng, fan trên Weibo, ai nấy toàn gọi thầy là thầy Vu mà.”
Kịch, lon bật mở.
“Ơ? Em có theo dõi tôi trên Weibo à?” Vu Thời Thiên hỏi theo.
Tô Đồng ừng ực nuốt hớp trà thảo dược, tim đập rộn, cô chớp mắt, trộm liếc nhìn người đàn ông đối diện, thấy mặt anh không có vẻ dị thường, cô gật đầu: “… Vâng, em thích hình thầy chụp lắm.”
“Nên em mới thêm tôi trên WeChat?”
“Dạ, có lần nghe mẹ nhắc tới mấy tấm hình hằng ngày thầy đăng trên Moments WeChat, em mới biết hai người quen nhau, sau đó em lén ghi nhớ tên tài khoản…”
Tô Đồng cụp mắt, trình bày lớp lang cái cớ đã chuẩn bị hết sức tự nhiên: “Khi đó em khá tò mò thầy có dáng vẻ gì… Thật ngại quá, chưa chào hỏi gì trước đã kết bạn với thầy.”
Ngọn đèn riêng trên tường rất gần họ, chiếu tỏ những hạt bụi trôi lượn lờ trong không khí.
Đỉnh đầu cô gái bọc trong ánh hào quang, hàng mi hắt bóng run run, phiến môi ướt nước mím chặt, khi hé lỏng, chúng như hai miếng thạch dâu tây rung rinh.
Tuy sinh hoạt qua quýt nhưng Vu Thời Thiên đã quen quan sát những chuyển động chi tiết của mỗi người rồi phân tích hoạt động tâm lý bấy giờ của đối phương.
Anh nhìn ra vẻ căng thẳng của đứa trẻ, ngó kìa, nếu không phải thân lon Vương Lão Cát bằng thiếc rắn, ắt đã bị cô nhóc bóp méo xẹo rồi.
“Không sao, đừng bận lòng.” Vu Thời Thiên kết thúc đề tài.
Đúng lúc này bồi bàn bưng đồ ăn tới, Tô Đồng nhân cơ hội thở phào, quả bóng căng phồng trong lồng ngực thật sự rất ư ngột ngạt.
Quả thực cô không giỏi dối gạt, dẫu một phần những gì cô nói là thật.
Chẳng hạn như khi ấy cô thật tình muốn biết hết thảy về Vu Thời Thiên, bất kể là công việc hay đời sống riêng.
Thuở đó, tuyển tập văn trên tài khoản công chúng của mẹ đã viết tới câu chuyện anh F. Cô giấu tiệt cuốn tiểu thuyết đỏ mặt kia sâu trong góc giá sách tránh phơi sáng, bắt đầu tò mò liệu có tồn tại nguyên mẫu “Vu Thời Thiên” chăng.
Nỗi thắc mắc không ngừng giục cô tìm kiếm cái tên đó, song nào ngờ, dòng đầu tiên lại nhảy ra từ mục Bách khoa toàn thư Baidu.
Cô núp trong chăn, tốn mười phút đọc hết tư liệu công khai về Vu Thời Thiên, có vài thông tin Diệp Tuyên dùng trong tiểu thuyết, nhìn ngày sinh, Tô Đồng khẳng định mình không tìm nhầm người.
Bức ảnh cá nhân kèm bài đăng khiến Ngài Thỏ trong mơ bước ra khỏi vùng hắt sáng, nhìn rõ tai mắt mũi miệng, kể cả độ cong bên khoé môi.
Mấy bữa này Tô Đồng mãi lơ ngơ, hễ gõ “wsq” trên bàn phím điện thoại là ba chữ “Vu Thời Thiên” sẽ tự động hiện ra, những từ khoá lưu trong thanh công cụ tìm kiếm toàn liên quan tới anh, “Ảnh Vu Thời Thiên”, “Tác phẩm của Vu Thời Thiên”, nơi nơi toàn là Vu Thời Thiên.
WSQ: viết tắt từ phiên âm Wu Shi Qian tên Vu Thời Thiên 巫时迁
Cô luôn tự nhủ, Tô Đồng à, mi chỉ tò mò về người này mà thôi.
Cùng lắm, chỉ thấy những bức ảnh Vu Thời Thiên chụp đúng là hút mắt mình.
Mãi đến năm lớp 9 có bạn nam cùng lớp tỏ tình. Sau khi nghiêm túc từ chối, bạn trai ấy hỏi cô có thích ai không, cô lắc đầu, nhưng gió xuân cuốn theo hương cỏ xanh rì cùng tên người ấy phả vào mặt.
Cuốn sách của Diệp Tuyên được giếm sâu đáy thùng dần dà cũng hoá thành cái tên cô giấu kín tận đáy lòng.
Gạch cua đỏ béo ngậy sáng loáng, thịt cua tách khối trăng trắng thơm ngon, nhúm ngò xanh tươi rải trên mặt, Tô Đồng gắp một đũa thịt cua và gạch cua màu đỏ cam, trước tiên đưa lên mũi hít hà, cô cứ ngỡ hải sản hay có mùi tanh, nhưng cái cô ngửi được là vị mặn cay cay, rau thơm đi kèm càng gợi cơn thèm.
“Chấm miếng sốt, ăn liền một miếng đi.”
Vu Thời Thiên không động đũa, tay đỡ cằm, dòm nhóc con đối diện thè lưỡi dè dặt liếm thịt cua như mèo, đưa ra “Lời khuyên dùng”.
Cua ngâm lạnh và mặn, gió biển ùa về giữa đêm hè oi ả, gạch cua mịn đặc, thịt săn chắc tươi mới, nhìn những vụn sáng trong mắt Tô Đồng, Vu Thời Thiên vô thức dùng ngón tay gãi đôi môi ngưa ngứa.
Tốc độ lên món rất nhanh, món nào món nấy đều giục người ta đưa đũa, Tô Đồng lặng im, Vu Thời Thiên cũng không chủ động lên tiếng, hai người im im dùng bữa.
Sò lụa nhiều thịt xào với lửa mạnh, béo mềm thơm ngọt, thêm húng quế và ớt bằm tăng vị, Tô Đồng sì sụp rồi nhổ vỏ, vỏ không trong đĩa đựng xương từ từ chất cao thành đồi.
“Hương vị thế nào so với món em từng ăn ngày xưa?” Vu Thời Thiên lột vỏ tôm.
“Thật ra, em không còn nhớ được vị xưa nữa, nhưng em thấy món bây giờ ăn ngon lắm.”
Tô Đồng không dừng được miệng, hết con này đến con khác, vỏ sò be bé tựa như độc dược làm cô chưa đã ghiền.
Nhất thời ăn quá nhanh nên bất cẩn nuốt cả ớt, cô không thể ăn cay, miếng ớt tí xíu làm cô ho sặc sụa không ngừng.
Cô cầm lon trà mà quên bẵng mình đã uống hết, miếng ớt dường như hãy còn giắt trong cuống họng, ho mãi mà vẫn thấy vướng dị vật.
Vu Thời Thiên chìa nửa lon trà còn sót, nhưng tay đến giữa đường lại thấy không ổn, song dòm bộ dạng khó chịu của Tô Đồng, hết cách khả dĩ, anh đành nghiêng lon thiếc rót một nửa vào ly thủy tinh rỗng trước mặt cô: “Em uống trước đi, để tôi gọi thêm lon Vương Lão Cát.”
Tô Đồng ho ra nước mắt, thẳng tay bưng ly uống liền mấy ngụm, sau cùng nén được cơn ho khan.
Cô cảm thấy kể từ buổi chiều nhìn thấy Vu Thời Thiên là tâm tư mình như treo ngược cành cây, luôn gồng mình biểu hiện tốt hơn trước mặt anh, nhưng cứ liên tiếp bày ra những mặt hoảng hốt và bộp chộp.
Bất cứ ai đứng mặt người mình thầm thương mà còn để xảy ra việc đáng xấu hổ như sặc họng khi ăn, sẽ ước chi mình có chiếc máy xoá trí nhớ của người áo đen trong MIB.
Cây Neuralyzer trong Men In Black
Chút xíu sai sót cũng làm cô rầu lòng không thôi.
“Đừng có gấp, tôi không giành với đứa nhỏ như em đâu, nguyên bàn của em hết, từ từ ăn ha.”
Bọn họ ngồi chỗ khuất, Vu Thời Thiên vẫy tay mà bồi bàn không để ý, anh đứng dậy tự mình gọi thêm.
Tô Đồng bĩu môi, nhủ bụng, em hết nhỏ rồi, đã mười tám rồi nha.
Cô ôm ly nước uống thêm hớp nữa, bỗng sực nhớ, thứ vừa rót vào có phải là trà từ lon của Vu Thời Thiên không?
Làm tròn lên, cô… hôn được thầy Vu rồi ư?
Tác giả xàm xí:
Tại sao tôi đi tả cảnh ăn uống và hôn môi gián tiếp trên PO (trang PO18, tụ điểm của truyện HHát) nhở?
Chắc tôi khùng rồi? (mặt dại ra)
làm tròn cơ đấy =))))))
ThíchThích
Sao làm tròn đc ta kkk
ThíchThích
Làm tròn lần 1 là hôn gián tiếp
Làm tròn lần 2 là gặp mặt phụ huynh :)))))))))
ThíchThích
Rốt cuộc thì bé con vẫn chưa đủ đạo hạnh 🙂 trc mặt crush lộ hết cả rồi
ThíchThích
Đọc tên chương truyện làm tui liên tưởng xa xôi được rùi là do tui mong đợi quá nhanh hahhaa tình tiết hôn gián tiếp qua lon nước kinh điển vậy mà đọc bao lần vẫn xao xuyến
ThíchThích
Đọc tên chương tưởng có cảnh hôn thật. Đang nghĩ nhanh quá, cuối cùng bụp 1 cái là cảnh ăn uống :))))
ThíchThích
Thấy tên chương tưởng có tí vụn thịt cơ
ThíchThích
Phép bù trừ 🤣
ThíchThích
Thấy tên chương bất ngờ ghê, tưởng mau vậy chứ. Nếu mà hôn sớm vậy thì tui buồn chú Vu lắm í. Nhắc tới nước Vương Lão Cát thì nghe đồn vị trà Dr. T.h.a.n.h rất giống vị của VLC
ThíchThích
Thế là có thích thầm thầy Vu mà nhỉ??
ThíchThích
Làm tròn cơ, nghĩ hay quó ho :3
ThíchThích
ok làm tròn luôn=)))) 🤣
ThíchThích
Bé Đồng còn ngây thơ quá đi thôi!
ThíchThích
Lần đầu đọc truyện mà nam chính biết hết tâm tư tình cảm nữ chính ngay lần đầu luôn này, buồn…. à buồn cười =))))) Thương em gái gặp crush mà luống ca luống cuống, thương em =)))
ThíchThích
đùa :))) đúng em gái nhỏ nghĩa đen luôn. có crush giống như nuôi mặt trời trong tim zị ó, gặp nhau phát hoảng luôn cười vlllll 🤣 nma hai bên tinh tế nhu mì với nhau nhỉ. nên tóm lại mình thích vl í kaka đuỷnh
ThíchThích
Thật ra Tô Đồng vẫn còn nhỏ bé ngây thơ lắmm, cảm xúc thế nào đều hiện ra mặt, uống chung lin nước mà đã nghĩ là hôn gián tiếp. Lo lắng cho tương lai sau này của bé Đồng và thầy Vu.
ThíchThích
Chỉ là uống nước thôi mà còn chưa đc đụng vào miệng chai nữa mà bà làm tròn chi lố dễ sợ lố :)))
ThíchThích
Tưởng mới đây mà được hôn rồi, ai ngờ bị lừa huhu
ThíchThích
Làm tròn :))) bé Tô qá đáng iu
ThíchThích
Mới có xíu vậy đảm bảo chương sau em Đồng thăng hoa lên chín tầng mây cho coi :)))
ThíchThích
Trừi trừi cái này có được gọi là cheap moment ko taaa 🤣🤣🤣
ThíchThích
Đọc tên chương hí hửng lắm ai ngờ mừng hụt :))
ThíchThích
À thì làm tròn nhaaa..
ThíchThích
Đọc hết chương mới biết Hôn cũng được làm tròn😳😳😳
ThíchThích
Bé Đồng nhà ta nhỏ đâu mà nhỏ, đã mười tám rồi nha anh già ới. Mạch truyện nhẹ nhàng mà cuốn lắm nha, tớ đọc một mạch không ngừng được luôn ớ 😚😚
ThíchThích
Chòi lừa người tưởng ông ý không cầm được mà hôn ai ngờ tới cái hôn cũng là gián của gián tiếp!!!
ThíchThích
Giờ ms bt có thể lm tròn như zị lun ớ O^O
ThíchThích
Mới mấy ngày đầu mà bị nhìn thấu hết tâm tư rồi, tui đọc mà cũng ngại dùm bé luôn í, nma vẫn quắn quéo hết cả người
ThíchThích
Lúc đọc tên chương em cứ ngỡ là có thể bé Đồng trượt chân gì đó rồi có màn hôn môi y như phim Hàn xẻng. Ấy mà có ngờ đâu, tuy bé ta có bất cẩn nhưng nào có phải hôn môi, ôi hoá ra chỉ là “hôn gián tiếp”😐
ThíchThích
Nam9 đúng lõi đời thật, chưa gì biết nữ 9 thích thầm mình rồi
ThíchThích
Gồi. Tối về bà nữ mất ngủ nha bà. Bà làm tròn ghia quá.
ThíchThích
Cứ ngỡ là sẽ có cảnh hôn, ai dè… 囧
ThíchThích
Tên chương này làm tôi tưởng bở… ăn uống thôi mà… thèm…
ThíchThích
à cũng là hôn mà này lạ lắm
ThíchThích
khó thế mà c nghĩ ra e cũng ạ lun
ThíchThích
cute quá không za, làm tròn mới gke :))))))))
ThíchThích
Bé Đồng đúng kiểu gặp crush là không giữ được bình tĩnh… Đã mê rồi thì làm sao cũng bị lồi. Mà ô nam chính từng trải quá nhìn thấu tâm tư của nhỏ hết trơn.
Lúc đọc tên chương tưởng hon nhanh dữ,,, ai có dè hihi
ThíchThích
Nữ chính dễ thương ghê trời… Làm tròn luôn mới chịu
ThíchThích
Chị bé vẫn là trang giấy trắng mà, trước mắt cờ rút là lộ liền
ThíchThích
Đúng là quả hồng mềm mà. Thích ngta hay theo dõi ngta ngta nhìn phát là ra lun
ThíchThích
Tính ra Tô Đồng chú ý tới Vu già là qua đoạn mô tả vẻ đẹp của ổng khi abcdef trong bản thảo của mẹ. Rồi tò mò người đó có thiệt không. Rồi kiểu như mến mộ thần tượng á.
ThíchThích
Bà làm tròn lố quá rồi bà Đồng:))). Ôi con bé ngây thơ quáaaa
ThíchThích
Kêu người ta đứa nhỏ quài dị trời, mai mốt vả mặt cho coi
ThíchThích
Thiếu nữ này mộng mơ bong bóng tình yêu quá chừng
ThíchThích
Tiêu đề để hôn mà mìh tưởng hôn thật ai ngờ là hôn gián tiếp🤣🤣
ThíchThích
Mình cứ ngỡ hôn thật cơ 😝
ThíchThích
Nữ chính đáng yêu =)) Ulatr gu mình là nữ yêu thầm, nam cool ngầu, vớ phải bộ truyện hợp khẩu vị thế không biết, lại còn có H, cảm tạ editor nhiều nha
ThíchThích
Mấy chi tiết be bé như hôn gián tiếp kiểu này nè, hay là đi sau người mình thích ấy, cái bóng của mình vs crush đôi lúc lồng lên nhau cũng lm mình vui trong bụng. Bởi v, iu thầm thật khổ ;(((, cũng dễ thoả mãn
ThíchThích
Một dạo, khẩu trang mỏng quá nên e đeo tận hai cái một lượt, xong cr chạy lại bảo vô tư là cho cr một cái e đang đeo đi. E từ chối lia lịa, thật ra là đang ngượng chín mặt, chẳng phải cr mà đeo là trao đổi hơi thở xaoooo 😷👉👈
ThíchThích
Aww~~
ThíchĐã thích bởi 1 người
Hẳn là làm tròn ha ^^
ThíchThích