Cốc trà hoa ngày hạ || 16 – Xe ba bánh

Vu Thời Thiên thạo tay, chẳng mấy chốc đã cài chắc đai cho cô.

 

Anh hết sức cẩn thận, cẩn trọng tránh tình huống chạm vào da thịt người con gái.

 

“Phải rồi, hồi nãy tôi có thu kính bảo hộ.”

 

Vu Thời Thiên đưa tay đến chỗ đuôi mày cô, kéo ra kính chắn gió trong nón, “Em thử xem có cần không. Tôi không lái nhanh đâu, nếu thấy quá ngộp thì rút về.”

 

Từng động tác của Vu Thời Thiên đều chậm lại trong mắt, mùi thuốc lá giữa các ngón tay lan đến chóp mũi, nhiệt độ trên da hơ nóng cằm cô.

 

Thầy ấy cách cô, gần, gần đến thế.

 

“…Vâng.”

 

Cô gái nín thở, ngay cả giọng cũng thay đổi, như rưới thêm caramel vào bơ.

 

Hiển nhiên, Tô Đồng chưa bao giờ ngồi qua loại phân khối lớn thế này, chớ nói chi biết cách lên xe.

 

Vu Thời Thiên vừa thả bàn đạp cho cô. Xe anh chưa chở ai bao giờ từ lúc nhận về, nay bàn đạp mới được mở hàng.

 

Anh vỗ vai trái mình: “Vịn vai tôi, chân trái giẫm bàn đạp và vung qua  bằng chân phải là được.”

 

Ngặt nỗi, đáp vai Vu Thời Thiên đã hao gần hết bình tĩnh của Tô Đồng, cô đè trái tim bé nhỏ đương rộn rạo, bước lên xe theo lời Vu Thời Thiên.

 

Độ cao ghế sau cao hơn tẹo. Sau khi ngồi xuống, tầm mắt Tô Đồng vừa hay sượt qua vai Vu Thời Thiên hướng đằng trước.

 

Đế giày da giẫm sát bàn đạp, hai đầu gối chúi ra trước, đùi trước cọ khẽ vào đùi sau Vu Thời Thiên. Khi hai chiếc quần jean có độ dày khác biệt cạ nhau tạo ra tiếng sột soạt khó nhận thấy, khêu nên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ trái tim của người thiếu nữ.

 

Nhưng vấn đề mới phát sinh. Đôi tay cô chẳng biết đặt đâu, trực tiếp ôm lấy thầy Vu ư?

 

Vu Thời Thiên chỉ vào hai bên eo mình, nói với cô gái qua gương: “Em ôm eo tôi, còn không thì giữ chặt áo tôi là được. Dầu gì tôi cũng lái chậm lắm.”

 

“Dạ, vâng ạ!” Bé cà lăm thấy lòng bàn tay ra mồ hôi, chà mạnh lên vạt áo. Cô không dám bám eo Vu Thời Thiên, hai bàn tay be bé túm chặt góc áo màu xám khói.

 

Vẫn là mùi xà phòng hoa cam thoang thoảng luồn vào nón bảo hiểm, lãng đãng trước mũi.

 

“OK chưa? Giờ xuất phát nhé.”

 

“Em xong rồi.” Tô Đồng gật đầu.

 

Vu Thời Thiên kéo xuống kính bảo hộ, rụt chân trái chống đất, rồ nhẹ ga, xe chạy từ từ ra ngoài.

 

Anh không tăng tốc. Chiếc phân khối lớn 800cc được Vu Thời Thiên lái thành bé cừu 150cc, tốc độ trên bảng điện chưa vượt quá 40. Ai bóp kèn vượt lên anh cũng chả sốt ruột, cứ lái chậm rề rề như vậy. Có cậu shipper Meituan ngoái đầu ngó xe anh rồi cho cái nhìn kiểu – Ê ông, xe ông có nhiêu đây bản lĩnh thôi hả?

 

Vu Thời Thiên thầm sỉ vả – Rồi sao, không thấy anh mày đang đèo đứa nhỏ à? Chú mày có biết luật giao thông nội thành không?

 

Tốc độ điều khiển một mực ổn định của Vu Thời Thiên khiến sống lưng hoài căng chặt của Tô Đồng dần thả lỏng. Cô thu kính chắn gió, dáng hình thành phố ngày một rõ nét giữa những lúc đi và ngừng. Nhà cao tầng không che được trời xanh, lá cây không cản được gió nồm, nón bảo hiểm trắng không bít được tiếng ve và chim.

 

“Thầy Vu, giờ mình đi đâu ạ?” Gặp đèn đỏ, Tô Đồng thoáng nghiêng người tới gần nón bảo hiểm anh để hỏi. Cô e Vu Thời Thiên không nghe được nên hơi lên giọng.

 

Hơi thở ấm áp phả vào cổ, mang theo hương trà nhài an nhiên, Vu Thời Thiên nghiêng đầu: “Ăn gì cái đã, bánh cuốn được không?”

 

Anh nhớ hôm qua Tô Đồng có nhắc tới chuyện này, trùng hợp những nơi cô muốn đến đều ở phố cổ, khéo sao tiện đường.

 

“Được ạ. Sáng em mới ăn có cái trứng luộc với uống ly nước cam.”

 

“Sao ăn ít vậy?” Tối qua Vu Thời Thiên phát hiện cô nhóc ăn khủng lắm mà. Anh gọi gần đủ lượng cho ba người, cuối cùng chén sạch. Kể cả mấy miếng khoai lang ngào sau chót anh cũng nhường hết cho Tô Đồng.

 

Tuổi trẻ thích ghê, ăn nhiêu đó mà vẫn gầy.

 

“Em phải chừa bụng để chuẩn bị hôm nay chén một bữa đã đời.” Tô Đồng mỉm cười.

 

Người con gái trong gương thơ thẩn dưới cái nắng vàng tươi tháng Tám, nụ cười rạng rỡ đủ để xua tan hết thảy mây mù.

 

Xe máy băng qua dòng chảy ấm, càng đến gần phố cổ, cô gái ngồi sau càng ríu rít. Vu Thời Thiên thấy cô ngó quanh quất, như thể cố nhớ lại những mảnh vỡ ngủ vùi trong kí ức.

 

“Hồi xưa có loại xe ba bánh chạy bằng sức người phải không ạ? Em chưa ngồi qua, chỉ nhớ mẹ có kể chuyện thời nhỏ của bà.” Tô Đồng hỏi.

 

“Đúng, nhưng giờ gần như xoá sổ rồi. Thành phố mở rộng, nhân lực nào đạp nổi. Hiện tại thỉnh thoảng em sẽ thấy một hai chiếc trong phố cổ, nhưng không phải người đạp, chúng cải tạo bằng điện hết trơn.” Hướng dẫn viên du lịch Vu Thời Thiên giới thiệu hẳn hoi.

 

Anh cũng chìm vào hồi ức. Thời lớp 10, hơn nửa đêm anh cùng một đám ông con lén đua xe dọc theo đường ven biển. Hậu quả là xe trượt bánh, quăng anh gãy chân trái, lúc nằm viện thiếu điều bị Hoàng Nghiên kí lủng đầu.

 

Nhưng Hoàng Nghiên đánh rồi thôi. Bởi bà và Vu Thanh Sơn không thể đón đưa, sau cùng thương lượng giá tháng với một tài xế ba bánh, hàng ngày đưa rước anh đi học.

 

Chẳng qua, anh không có tiền tiêu vặt suốt mấy tháng. Hoàng Nghiên nói là trừ tiền xe.

 

Những mảnh ký ức khác mà Vu Thời Thiên ngỡ quên bẵng, chợt ùa về.

 

Thạch cao kềnh càng; đôi nạng phiền toái, bạt xe ba bánh sét và thủng lỗ chỗ; đường đá ổ gà xóc nảy; gói Song Hỉ đỏ mua bằng tiền gom cùng Lý Trì Trương Giai Đằng và Phàn Thiên; những cái tên bạn học nguệch lên thạch cao; món canh móng heo đậu nành Hoàng Nghiên hầm mỗi ngày.

红双喜 – Song Hỉ đỏ: hiệu thuốc lá Song Hỉ gói đỏ

Kỳ quái là, Vu Thời Thiên không nhớ ra lần cuối mình ngồi uống một chén canh móng heo của Hoàng Nghiên là khi nào.

25 Comments

  1. Ngu Ngu nói:

    Vu Thời Thiên thẩm sỉ vả–> thầm sỉ vả, văn phong của tác giả này thơ ghê, tính cách nam nữ 9 cũng dc khắc họa rất riêng, kiểu đọc vô là trong đầu mường tượng ra liền chưa kể tương phản nên làm nổi bật lẫn nhau, cực kì đẹp đôi lun, kiểu vibe nghệ nghệ á )) bạn Cúc thầu hai bộ của tác giả này mình ưng ghe, tại mình thích truyện bạn edit từ bộ Gió xuân edit kiểu dth cưng cưng sao í =33, đọc bộ Lọ Thủy Tinh xong nghía thử bộ này mà ai dè ưng quá nên đọc đi đọc lại mấy lần dù chưa full =)) gu của tui là bad boi good girl :”’> chèn oi hóng ngày Vu già tự vả *siết tym*

    Đã thích bởi 2 người

    1. blueDaisy nói:

      hệ hệ, t ưng văn của tác giả ý nên đọc xong bộ này là đi đọc bộ kia. Bị nỗi bộ nào cũng u mê nên tham thầu luôn. Mà hay cái là bà ý viết trai hư hay gái hư gì đều bánh cuốn hết mới đauuuuu

      điểm cộng của truyện này là Tô Đồng nữa, em ngoan và hiểu chuyện thấy mà thương T^T

      Đã thích bởi 1 người

      1. Kiều Chua nói:

        tâm tình bạn nam đáng-iu nhỉ. kể cả lúc nhỏ hay là đã lớn ròi. biết quan tâm chu đáo nma vẫn chừng mực hong làm bạn nhỏ bị phản cảm mất tự nhiên. nể mấy bạn nam bao dung vậy lắm luôn á 👩🏻‍🌾🥕

        Thích

  2. stellaphm nói:

    Đọc truyện êm đềm cuốn theo phong cảnh trong đó luôn, ông già cổ hủ Vu vượt qua được con cừu non khum taaa hay bị cừu non ăn kh còn một mảnh :)))

    Thích

  3. Piin nói:

    Ha ha cười ỉa cái cảnh ông shipper nhìn ảnh nhu người trên trời rơi xuống đất mà ông vẫn hếch mặt lên tự hào vì đèo gái

    Thích

  4. petite-phuong nói:

    Lâu rồi mới đọc 1 truyện edit mà có văn phong rất văn học như này..

    Thích

  5. myxeko nói:

    Nu9 dễ thương như vậy na9 ko đổ mới lạ

    Thích

  6. Ký ức na9 ùa về làm mình cũng nhớ đến lúc nhỏ, lâu rồi mới có 1 bộ truyện làm mình nhớ đến bản thân của mình bình thường chỉ xoáy vào nhân vật 9 thôiii

    Đã thích bởi 1 người

  7. Miu nói:

    Nữ chính vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng vừa hiểu chuyện nữa thích quá..

    Thích

  8. BảoBảo nói:

    Eo ơi, ôm eo liền chứ vịn áo làm gì chớ bé Đồng ơi 😊 Đôi bạn nhà ta ngọt xỉu luôn, tan chảy a 🥰

    Thích

  9. Trúc linh nói:

    Cứ nghĩ đến cảnh Đồng ngồi sau xe tay nắm nhẹ áo… cử chỉ của n9 ngọt và ga lăng quá… quéo

    Thích

  10. azurelamlam nói:

    Chị bé cute xỉu luôn chèn ơi

    Thích

  11. Ứng Tiểu Hoan nói:

    Má ôi thích cái đoạn ngồi xe níu áo của bé Đồng quớ à, với cái khúc nghiêng đầu nghe bé Đồng nói chiện của chú già nữa. Truỵ tym với đôi này quớ🥹

    Thích

  12. Thuỷ Vũ nói:

    Dù a cẩn thận ntn thì sau vẫn va p nhau thoi hâhha🤣

    Thích

  13. Rachel Nguyễn nói:

    Mình để ý những cử chỉ nhỏ ntn là rất dễ sa zô lưới tình đó chú già 😝😝

    Thích

  14. Anh già mà vút xe nhanh một cái là có skinship ngay. Cơ mà mình rất thích tính cách nam chính, không ngả ngớn, rất đàng hoàng nhưng vẫn ngầu

    Thích

  15. Suee nói:

    nu9 khiến nam9 nhớ lại nhiều kỉ niệm tuổi thơ ghê , dù cho anh già cũng sang đầu 3 rồi

    Thích

  16. Phúc Phan nói:

    Ngta dễ thương vậy bảo sao anh không động lòng cho được. Phải vậy không anh.

    Thích

  17. Vntv nói:

    văn phong của tác giả khá thơ đúng ý em. Chắc em phải tìm vài bộ nữa của tác giả để cày quá ^^

    Thích

  18. Thiện Mỹ nói:

    Thì ra anh Thiên cũng có một thời ngông cuồng bị mẹ mắng rượt đuổi hahaha. Đọc truyện mà cứ trông hai người nhanh nhanh iu nhau đi không luônn

    Thích

  19. Huỳnh Hoa nói:

    Truyện này vibe nhẹ nhàng thấy thích ghê luôn á :”> cám ơn editor nhaaa

    Thích

  20. nguyên phạm nói:

    Chương này diễn tả thấy êm đềm như đang ở cảnh hồi bé của chính mình, nhẹ nhàng bình an quá chừng

    Thích

  21. N.Trang nói:

    Một Tô Đồng gợi kỉ niệm thuở xưa của anh nhà, khoảng thời gian nam9 sống trong nhiệt huyết thanh xuân nhất, có lẽ chính điều này làm nam9 rung động vì ẻm

    Thích

  22. Trương Ngọc nói:

    Văn phong của Cúc hài hước mà tinh tế quá. Nhưng mình vẫn cảm nhận được sự cô đơn và cô độc của anh Thiên. Không biết có phải vì cảm thấy chai sạn như thế nên anh không còn linh cảm khi chụp ảnh không nữa

    Thích

Gửi phản hồi cho Miu Hủy trả lời