Cốc trà hoa ngày hạ || 52 – Hết phần chính

 

“Bạn ơi bạn ơi! Cho hỏi các bạn nghĩ gì về bạn Trịnh của trường dính líu đến vụ 「Nhóm WeChat khiêu dâm」?”

Tô Đồng kéo valy chớm bước ra cổng trường thì đã bị phóng viên đang canh cửa ngăn đón, cô kéo khẩu trang lên mũi và giữ im lặng.

Ngô Phỉ ỷ vào thân cao che chở cô ra đường cái, lên giọng gắt: “Sao nghỉ lễ rồi mà còn đứng canh me ở cổng vậy, không phải gần đây đang đưa tin về bệnh viêm phổi à?”

“Nhưng vụ đó vẫn được bàn tán nhiệt lắm, nghe bảo ngày hôm qua có thêm nạn nhân đi trình báo nữa đó.” Tô Đồng đã trông thấy xe của Vu Thời Thiên. Do lần trước có quá nhiều phóng viên nên nhà trường cấm xe ngoại lai tiến vào, buộc học sinh phải tự kéo hành lý đi bộ ra ngoài khuôn viên.

“Xe mẹ mình đằng kia, bọn mình hẹn gặp lại học kì sau nha. Nhớ giữ liên lạc trong kỳ nghỉ đông đó.” Ngô Phỉ choàng lấy vai Tô Đồng xích lại gần: “Có chuyện gì phải kể cho mình và Oánh Oánh đó, biết chưa?”

“Biết rồi.” Tô Đồng ôm lại cô ấy.

Vu Thời Thiên xuống xe giúp Tô Đồng xách valy lên xe, khá là nhẹ, toàn mấy thứ lặt vặt và snack không thể để trong ký túc xá.

Lên xe xong, anh kéo khẩu trang xuống cằm: “Em muốn ra ngoài ăn tối hay về nhà ăn?”

Tô Đồng cầm chai nước rửa tay trên xe xịt ra đụn bọt lên tay, rồi đặt chai về kệ phía Vu Thời Thiên: “Ở nhà đi, thời buổi này đừng ra ngoài thêm phiền. Mình mình đi siêu thị với chợ để trữ thêm đồ nhé?”

“Đúng thật. Thịt thà rau dưa trong nhà chẳng còn mấy, sữa tách béo em uống vào buổi sáng cũng hết rồi.” Vu Thời Thiên chìa tay phải, chờ Tô Đồng xịt ít bọt trắng vào tay, đoạn anh sực nhớ: “Còn có thứ phải mua thêm nữa.”

Tô Đồng xoa bọt: “Gì dạ?”

“Bao cao su. Cuối tuần trước mình xài hết rồi.” Vu Thời Thiên cười nheo mắt.

Đúng là con cáo già mất nết, Tô Đồng nhéo nhẹ cánh tay anh rồi làm lơ.

Vu Thời Thiên đạp ga đánh tay lái, đoạn nói chuyện đứng đắn: “À tiện thể mua thêm kẹo sô-cô-la này nọ. Trương Giai Đằng sẽ dắt đám nhóc tới chúc Tết, với có cả thân thích và sấp nhỏ nữa.”

“Vâng ạ.” Tô Đồng nhập vào bản ghi chú trên điện thoại.

Năm nay Tô Đồng ăn Tết tại nhà Vu Thời Thiên.

Trên Hoàng Nghiên có một người chị, dưới có bốn người em trai gái. Phía Vu Thanh Sơn cũng có hai người em gái. Những năm gần đây, đến mỗi dịp lễ tết là mấy gia đình không nấu ăn tại nhà, họ đặt bàn tiệc giao thừa ngoài nhà hàng, dùng phòng riêng lớn nhất chứa ba bàn, ai nấy cũng ăn uống thỏa thuê vui vẻ.

À, ngoại trừ Vu Thời Thiên. Hễ có dịp là cậu dì chú bác xúm lại hỏi thăm tình trạng quan hệ của anh. Lần nào anh cũng phải lùa vội vài món trước khi chuồn đi.

Vu Thời Thiên chắc chắn giữ rịt Tô Đồng ăn Tết tại thành phố S nhưng không muốn đưa em tới bữa cơm tất niên tạp nham như vậy. Tốc độ này quá nhanh với họ. Thành ra anh bàn với Vu Thanh Sơn rằng năm nay anh không ra ngoài ăn tất niên mà ở nhà đón giao thừa với Tô Đồng, nhờ cha già nói góp vài câu với Hoàng Nghiên.

Tô Đồng bảo – Nếu đã đón năm mi thành ph S thì phi ti nhà chúc Tết để t lòng thành, không là mt l nghĩa.

Thành thử chốt hạ là mùng một Tết về nhà họ Vu, mùng bốn Vu Thời Thiên sẽ cùng Tô Đồng về Quảng Châu.

Quyết định qua năm thế nào xong, Vu Thời Thiên ôm cô gái lên đùi, ngón tay vờn lấy đuôi tóc xõa trên chiếc váy ngủ: “Em nghĩ kĩ chưa? Theo anh về nhà thật à? Không thấy nhanh quá hả?”

“Hình như có hơi hơi, hay là thôi?” Tô Đồng choàng tay lên cổ anh, đôi mắt long lanh rực sáng.

Vu Thời Thiên nhướng mày, chiêu lấy lui làm tiến càng ngày càng mướt ha.

“Vẫn nên về đi. Anh bàn với ba cả rồi, không về là ông ấy lại trách anh yêu đương thiếu chân thành thiếu nghiêm túc nữa.” Vu Thời Thiên há miệng chực cắn chóp mũi cô.

Tô Đồng lùi ra sau tránh hàm răng nanh: “Anh nghĩ kĩ chưa? Đưa em về nhà thật hả? Không thấy nhanh quá à?”

Hàm răng cắn trật chóp mũi nhưng lại trúng môi dưới của chính mình, Vu Thời Thiên cười rung lồng ngực. Đầu óc đứa nhỏ này rõ lanh, thành công bẫy anh mọi lúc mọi nơi.

Ghì lấy gáy cô chặn lại khóe miệng chúm chím ấy, hôn mãi đến khi môi cô phiếm nước anh mới bằng lòng thả ra.

“Ừm, nghĩ kĩ rồi.” Vu Thời Thiên cười nhẹ.

*

Song, kế hoạch không kịp chân biến hóa. Số ca xác nhận dương tính tăng vọt trên cả nước, các chuyên gia gấp rút tiếp viện về Vũ Hán, đồng thời kêu gọi mọi người không ra khỏi nhà trong dịp Tết.

Sau khi Vũ Hán phong tỏa, Vu Thanh Sơn và Hoàng Nghiên thảo luận trong nhóm WeChat gia đình và quyết định hưởng ứng lời kêu gọi. Bữa tất niên đón giao thừa nhà ai người nấy ăn, cũng không cần thăm nhà chúc tết.

Ăn lẩu xong, Vu Thời Thiên mở cửa sổ cho thông khí, gió lạnh phất vào mặt. Anh ợ hơi rượu, xoay người nhìn Tô Đồng đang dọn dẹp chén đũa. Vu Thời Thiên ý thức ra rằng, đây là lần đầu tiên anh đón Tết cùng một cô gái tại nhà.

Bộ đồ ăn khá ít nên hai người cùng nhau rửa chén một cách nhanh chóng.

Ngẫm về hoàn cảnh chung hiện tại, Vu Thời Thiên chẳng biết mai có về nhà chúc tết được không nên gọi một cuộc video về nhà luôn.

Từ khi nghe Vu Thanh Sơn kể thằng cả đang yêu là Hoàng Nghiên mừng rơn. Có hôm trằn trọc, bà lay tỉnh Vu Thanh Sơn, hỏi ông liệu có nên chuẩn bị của hồi môn cho Vu Thời Thiên không.

Vu Thanh Sơn chẳng biết nên cười hay mếu, thì ra gi Vu Thi Thiên thành con gái ri h?

Trông thấy cô bé tươi mơn mởn cúi người chúc Tết qua video, Hoàng Nghiên càng kích động, cầm di động huơ tới huơ lui, í ới gọi Vu Thanh Sơn mau ra xem, con bé trông xinh dã man nè.

Vu Thanh Sơn mỉm cười nhận máy từ tay bà, nhắc nhở rằng đây là cuộc gọi video, bên đối diện nghe được tiếng la của bà đó.

“Chú ơi, không biết mai có ghé nhà được không nên nay cháu chúc mừng năm mới chú trước. Chúc chú và dì năm mới vạn sự như ý ạ.”

“Không sao, có nhiều dịp mà, đừng lo.” Vu Thanh Sơn cười nhăn khóe mắt: “Tô Đồng à, chú cũng chúc cháu năm mới vạn sự như ý nhé.”

Tô Đồng trò chuyện cùng ba mẹ của Vu Thời Thiên vài câu rồi trả máy cho anh. Hoàng Nghiên mãi làu bàu Vu Thời Thiên mi có tài đức gì mà được tri tri phù h, sau chót bà còn nhắc anh bắt đầu từ mai nhớ mặc quần sịp đỏ, đừng coi nhẹ năm tuổi.

Bấy giờ Vu Thời Thiên mới nhớ ra bọc quần lót đỏ, chả biết anh đã liệng nó vào góc xó xỉnh nào nữa.

Trái lại, Tô Đồng nhớ ra ngày nọ sửa sang tủ đồ của Vu Thời Thiên thì thấy một bao vải đỏ. Cô ngỡ là đồ cá nhân của Vu Thời Thiên nên không mở ra. Nghe dì nhắc, cô chạy vào phòng và tìm ra cái bọc đỏ chót. Cô dùng chậu rửa mặt ngâm mớ quần lót đỏ với nước giặt quần áo.

Tắt video, Vu Thời Thiên ngó cô bé lăng xăng tới lui nên theo vào nhà vệ sinh xem em đang làm gì.

Ngón tay vớt lên cái quần sịp đỏ nằm dưới đáy bồn rửa mặt thơm mùi hoa nhài, mặt Vu Thời Thiên nhăn rúm thành trái khổ qua: “Em muốn anh mặc cái này thiệt hả?”

“Không phải dì đã dặn là đừng coi thường năm tuổi à? Nếu đã mua rồi thì cứ mặc thôi.”

“Nhưng mặc cái này sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của anh.”

Tô Đồng khó hiểu: “Tại sao ảnh hưởng cơ?”

Vu Thời Thiên vứt quần lót vào chậu, đặt cô lên thành bồn rửa tay, anh cười rõ là bậy: “Anh sợ em nhìn thấy đồ lót lúa vầy sẽ chê ghét anh, không chịu làm chuyện anh thích. Thế chả phải ảnh hưởng tới đời sống gối chăn của anh thì là gì?”

Tô Đồng nổi giận vì độ dày mặt của anh, bụp anh mấy cái nhẹ hều, em đỏ mặt bảo: “Tắt đèn đi thì anh mặc quần nào chả giống nhau? Với cả dầu gì cũng cởi ra, anh mặc thì có liên quan gì…”

Vu Thời Thiên kéo bàn tay thấm nước lạnh của Tô Đồng và dắt em ra ngoài: “Anh ứ tin. Quần viên đạn giống quần mua ngoài chợ chắc? Nào, tụi mình vô phòng nghiên cứu kỹ càng đi…”

Cuối năm ngoái lúc mua đồ trữ họ có bổ sung cả lố đồ tránh thai. Vu Thời Thiên vốn tưởng nhiêu đó đã đủ dùng cho đợt lễ, nhưng thật sự anh không ngờ kỳ nghỉ này quá dài.

Mùng một đầu năm, một bà chị sống cách vách được chẩn đoán mắc bệnh. Đây là ca dương tính đầu tiên được xác nhận tại thành phố S.

Tích tắc group dân cư bùng nổ. Nhà nào hộ nấy đóng chặt cửa nẻo tự cách ly, phải đeo khẩu trang kể cả ra ban công phơi đồ, khu nhà bị phong tỏa, thậm chí mua cọng rau cũng trở thành vấn đề nan giải.

Vào ngày thứ hai sau khi dịch bệnh bùng phát, Tô Đồng gọi cho Tô Dương, nhắc ông nhớ mua khẩu trang cho mình và ông bà nội. Dịch bệnh mang tính toàn cầu nên phải để họ chuẩn bị trước.

May mà họ đã trữ khá nhiều thịt thà trước Tết.

Vu Thời Thiên không khỏi nhớ về cuộc sống mấy tháng trước. Hồi đó tủ lạnh có mỗi rượu, khi ấy anh còn nghĩ nếu thật sự xảy ra chuyện mà không ra ngoài được, chắc mình có nước chết đói trong căn nhà hôi thối.

Nhìn ba món mặn và một món canh bốc khói trên bàn, nhìn Tô Đồng bới tóc bưng hai chén cơm tẻ ra khỏi nhà bếp, nhìn nụ cười em thấm đẫm sắc vàng ấm dưới chùm đèn đồng, nhìn ngôi nhà dần dần có thêm nhiều bộ đồ ăn và đồ dùng theo cặp, có chỗ nào đó trong con tim Vu Thời Thiên bị va cho mềm nhũn, mặc cho Tô Đồng nắn nót tạo hình tùy thích.

Dẫu con bướm có bay cao bay xa, ngắm qua vũ trụ bao la và muôn màu, thì giờ đây nó đã tìm được lý do để về nhà.

*

Ngày tháng dần trôi theo đà con số đỏ nhích lên cao. Hai người ru rú trong nhà xem hết các bộ phim kinh điển, thậm chí xem 《Thiên Nhược Hữu Tình》 những hai lần. Mỗi lần thấy Hoa Tử và Jojo phóng xe chạy như điên dọc theo quốc lộ như thể tận thế, Vu Thời Thiên sẽ ôm cô gái khóc nấc vào lòng để an ủi một hồi.

華仔 là tên mi người gi Lưu Đức Hoa và Jojo là tên nhân vt n chính trong Thiên Nhược Hu Tình

Tô Đồng quấn chăn làm ổ trong lòng anh, thỏ thẻ – Mun anh ch em ra bin ghê.

Luồn ngón tay vào suối tóc đen, Vu Thời Thiên nói – Được thôi, đợi qua hết năm mi, hôm rm tháng Giêng mình đi.

Đêm rằm ấy, sau khi ăn xong bánh trôi nước gừng, Vu Thời Thiên đưa nón bảo hiểm trắng cho Tô Đồng: “Đi thôi, chú Hoa dắt bé đi hóng gió.”

Đeo khẩu trang, kéo đai nón, Vu Thời Thiên cài nút D đôi giúp cô và kéo xuống kính chắn gió.

Sau hơn hai tuần mới ra ngoài, Tô Đồng không kìm nổi sự phấn khích. Khi đến con đường ven biển thẳng tắp và vắng vẻ, cô thả tay khỏi eo Vu Thời Thiên, dang tay ra không trung.

Vu Thời Thiên vội giảm tốc độ xe: “Đồ ngốc ạ, nguy hiểm lắm đó!”

“Xíu thôi mà, dù sao cũng đâu có xe.” Em nhõng nhẽo.

Cơn gió ẩm lạnh của đêm đông thốc tới thổi tung mái tóc cô, thổi bay luồng khí trắng thoát ra từ mép trên khẩu trang.

Kính chiếu hậu phản chiếu hình ảnh cô gái mở rộng sải tay, những ngọn đèn đường khuất dần hóa thành bức tranh cát lấp lánh ánh sao luồn qua kẽ tay mảnh khảnh. Trên con đường dài tăm tối không rõ tận cùng, cái bóng mọc thêm đôi cánh, thoảng hương hoa cam và hoa nhài, dù gió đêm có lạnh đến đâu cũng không cách nào thổi tan.

Trăng tròn khi triều dâng. Vầng trăng bập bềnh trên biển tối. Đôi tình nhân tản bộ dọc bờ kè, đếm số đèn đường.

Sau khi Tô Đồng hắt xì, Vu Thời Thiên kéo cô quay về. Song, lúc gần tới cầu thang, họ trông thấy nhóm sinh viên bị cảnh sát răn dạy vào đêm hè nọ. Sấp trẻ không nhớ dai, bấy giờ lại đang thập thò dọn một đống pháo hoa chuẩn bị bật lửa.

Có lẽ mã ngoài của Vu Thời Thiên quá đáng nhớ nên một cậu trong số đó vẫn nhận ra anh, cậu ta ngạc nhiên thốt: “Ủa chú, đêm nay chú cũng tới hen!”

Vu Thời Thiên lười sửa cho đúng, ờ ờ, sao cũng được.

“Mấy đứa chơi pháo hoa nữa hả? Chờ lát cảnh sát tới la một chặp cho coi.” Vu Thời Thiên nắm tay Tô Đồng, tay còn lại lấy hộp thuốc trong túi áo, thảy cho cậu nhóc tự chộp.

“Hầy. Ở nhà riết muốn khùng luôn, ra đốt pháo giải khuây vui vẻ tí. Đời mà, phải có niềm hi vọng chớ.” Cậu trai nhìn thoáng qua cô gái giấu hơn nửa khuôn mặt sau lớp khẩu trang, quay đầu xin đứa bạn kế bên mấy que pháo đưa cho Vu Thời Thiên: “Chúc mừng chú thành công rồi nha!”

Vu Thời Thiên thiếu điều sặc nước miếng, sợ thằng nhỏ nói hớ, vội cám ơn rồi nhận mấy cây pháo, lôi Tô Đồng sang một bên.

Tô Đồng nhéo ngón tay anh, ngẩng mặt hỏi: “Nãy bạn kia nói có ý gì? Chúc mừng anh gì vậy?”

Ánh mắt lơ đãng một hồi, ngón tay lại bị nhéo vài cái, Vu Thời Thiên mới rề rà lên tiếng: “Kì trước anh đi xin pháo đó? Anh nói với họ là em muốn chơi pháo.”

Anh buông tay Tô Đồng, đưa mấy cây pháo cho cô, mò vào túi quần lấy bật lửa: “Còn nói với tụi nó là anh đang tán em, nhờ họ giúp giùm…”

Đôi mắt đen láy trợn to, rồi từ từ, hóa thành vầng trăng rằm.

Tô Đồng phì cười: “Anh trơ ghê, rõ ràng là em tán anh mà.”

“Ừa, anh trơ tráo ghê.” Vu Thời Thiên mỉm cười đánh lửa, tay khum lại chắn gió: “Không ngờ có pháo chùa, đêm nay may phết.”

Tô Đồng lấy một cây, tiến đến ngọn lửa chập choạng nhưng vô cùng rực rỡ.

Những tia lửa đỏ bùng lên tức thì chiếu sáng bóng tối trước mặt hai người, chùm sao băng lụn vụn sà vào đôi mắt cong cong và đen láy của họ.

Vu Thời Thiên lùi ra sau mấy bước, nhìn khuôn mặt tươi tắn của người con gái bên pháo hoa lấp lánh. Dẫu giấu trong khẩu trang nhưng anh vẫn có thể vẽ ra độ cong khóe miệng cô.

Anh nháy mắt liên hồi, cầm lòng không đặng, lại lén lấy ra di động.

Dường như ống kính đã trong hơn, đã thôi bám một lớp bụi mờ lau mãi không sạch.

Vu Thời Thiên trộm nghĩ – Lần kế phải mang theo máy ảnh.

Đêm nay không có cảnh sát tuần tra phá hư bầu không khí, chỉ có trăng tròn, pháo hoa và đèn đường.

Pháo hoa của nhóm sinh viên lần lượt vút lên không kèm theo tiếng nổ oành, như những đóa hoa mùa hạ nở bừng trong màn đêm vô ngần.

Trước khi giúp Tô Đồng nhóm que thứ ba, Vu Thời Thiên gọi cô: “Tô Đồng.”

“Dạ?” Cô ngẩng đầu nhìn anh.

Một quả pháo hoa nổ vèo lên trời thành những chùm pháo hoa đầy sắc màu sặc sỡ làm nền phía sau người đàn ông. Tia lửa muôn màu xẹt qua tai anh, tiếng người đàn ông thoảng qua.

Nhưng Tô Đồng nghe rõ mồn một câu phương ngữ ấy, một câu phương ngữ được cô nhẩm trong lòng biết bao bận và nhớ như đinh đóng cột.

Ngọn lửa thiêu đỏ đầu que pháo, tia lửa hong nóng khóe mắt Tô Đồng, và pháo hoa nở rộ từng đóa trong lồng ngực cô.

“Em cũng vậy.” Cô đáp lời Vu Thời Thiên.

Que pháo hoa chưa kịp bén lửa vào mùa hạ ấy, nay từng chút một nở bừng trong đêm đen, rực rỡ khôn cùng.

Tác giả xàm xí:

Xin ghi chú bổ sung, chương này có những điểm tương ứng với các manh mối trong những chương trước, lần lượt ở:

Chương 1 – ý nghĩ của Vu Thời Thiên lúc mở tủ lạnh, chương 4 – quần lót đỏ, chương 20 – câu phương ngữ cuối cùng, chương 21 – <Thiên Nhược Hữu Tình> cùng với phần giới thiệu + chương 22 – que pháo bông

Cá nhân tôi sẽ không viết cốt truyện tương lai trong phần chính, tương lai dồn vào ngoại truyện. Hết ngoại truyện thì cuốn này mới kết thúc, nên đừng lo, thứ mấy cô muốn sẽ có hết (chắc vậy)

À, ngoại trừ 200 chương thịt, 100 chương cũng không có cửa đâu! (chống nạnh)

43 Comments

  1. Vu Thời Thiên ngó cô bé lăn xăn tới lui -> lăng xăng phải khum ạ
    chuẩn bị bậc lửa. -> bật lửa
    Tô Đồng nhéo ngón tay ah -> anh

    Đã thích bởi 1 người

    1. blueDaisy nói:

      é lỗi nhiều thế :<

      Thích

    2. nhynn nói:

      Aaaa hạnh phúc quó, mong ngoại truyện có phần em bé của 2 người

      Thích

  2. Thư Phan Thị Hương nói:

    Năm mới của anh chị viên mãn quớ

    Thích

  3. Phạm Thị Như Quỳnh nói:

    Mong chờ thêm một chút đáng yêu ở các phiên ngoại. Không biết ở phiên ngoại có xuất hiện bé con của 2 người không, lão Vu đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ rồi kìa :)))

    Thích

  4. nhphng nói:

    Viên mãn, hạnh phúc quá nè!! Ngọt xĩu, vừa đọc vừa tủm tĩm cười luôn á =))) mong là ở phiên ngoại sẽ có đám cưới còn có con của ông chú già và cô gái nhỏ

    Đã thích bởi 1 người

  5. totorochan nói:

    Cảm ơn chủ nhà một lần nữa ạ. Lâu rồi mới đọc được một bộ chất lượng từ nội dung đến thịt thà như bộ này. Sau bộ này thì mình đã thành một người theo dõi ở đây luôn rồi hehe. Mong chờ một tương lai đẹp của Tô Đồng và thầy Vu.

    Thích

    1. huonggiangtx nói:

      Truyện này mới nhỉ còn có cả Covid rất thời sự

      Thích

  6. An Vy nói:

    Cảm ơn chủ nhà nhiều, truyện nhẹ nhàng độ dài vừa đủ mà thịt thà cốt truyện đều đủ cả, đáng yêu lắm. Rất thích cách chủ nhà dịch là “em” thay vì “cô” khi kể ở ngôi thứ 3

    Đã thích bởi 1 người

  7. mcjkkk23 nói:

    nhoáy luôn từ tối qua đến bây giờ để cày hết phần chính văn rồi mới quyết định đi ngủ, giờ đi làm theo yêu cầu xin pass ngoại truyện rồi ngủ cái đã, chính văn vừa soft cũng vừa đáng yêu, mog tương lai sẽ luôn tốt đẹp </3

    Đã thích bởi 1 người

  8. Yen Phuong nói:

    Truyên hay quá bạn ơi, hoàn chính văn thấy tiếc tiếc kiểu như muốn đọc tiếp á.

    Thích

  9. hongtrasua12 nói:

    Hehe, kết HE hạnh phúc quá đi. Do đọc xong rồi nên sẽ quay lại mấy chương trước cmt để lấy pass ạ. Hy vọng ngoại truyện sẽ có “ngôi nhà và những đứa trẻ” như chú Vu mong muốnnnn

    Thích

  10. buimydung31109 nói:

    Cảm ơn nhà nhiều ạ, truyện rất hay và edit cũng rất mượt luôn.
    Mong là ngoại truyện sé có đám cưới và baby

    Thích

    1. blueDaisy nói:

      Mình thấy bạn điền form lần 2? Mình tìm mail thì thấy đã gửi pass cho bạn vào thứ7 tuần trước, bạn kiểm tra lại nha

      Thích

      1. DiBi nói:

        Tác giả viết sát bối cảnh thực tế quá, dịch covid vào cuối năm 2019. Cặp đôi quá dễ thương.
        Lâu lắm mới đọc được truyện mà có cảm xúc đến vậy, cách viết cũng rất logic. Những gì mở ra trước đó đến cuối đều có giải thích cho sự việc đó. 10 điểm

        Thích

  11. Xuan nói:

    Kết thúc một bộ truyện ngọt ngào, đúng lúc thi xong thì tìm được bộ này. Cảm ơn bluedaisy nhé <333

    Đã thích bởi 1 người

  12. Ly Nguyễn nói:

    Kết thúc chính văn mà thấy ngọt ngào quá. Lâu lắm rồi mới đọc bộ truyện H có nội dung mà cuốn như vậy. Mong ngoại truyện sẽ có thật nhiều điều ngọt ngào mà 2 nhân vật chính đem lại ❤️

    Thích

  13. safehaven253 nói:

    Cảm thấy truyện hơi ngắn, dài ra thêm chút thì hay, đành hóng tiếp ngoại truyện vậy;)
    Lần nữa cảm ơn chủ thớt đã edit em nó mượt mà nên thơ như vậy, xì tai rất gần gũi luôn, giọng văn nó cứ nhẹ nhàng đáng yêu kiểu gì ấy, nói chung là mê ❤
    Có lẽ sẽ đọc hết list truyện của tác giả này trong nhà, thịt thà chất lượng mà nội dung cũng ổn chứ ko hề thấy nhảm nhí xíu nào.
    Lần nữa thả tim bạn Cúc, hẹn gặp lại bạn ở các truyện sau;)

    Đã thích bởi 1 người

  14. joynguyen nói:

    Đọc chương này nhớ lại thời điểm mới bùng dịch Covid khủng hoảng thật sự, mới đó đã hơn 2 năm rồi, nhanh thật.
    Cảm ơn chủ nhà đã edit bộ truyện ngọt ngào, cute như vậy ❤️❤️❤️

    Đã thích bởi 1 người

  15. Marshie nói:

    Kết viên mãn thực sự, bối cảnh ở thành phố biển nên lâu lâu cứ tả cảnh biển làm mình nhớ tới biển ghê á, bạn editor cũng có cách edit rất khác với các bạn editor khác nha, đọc gần gũi với ngôn ngữ Việt Nam lắm, tym thật to cho editor ạ. P/s : mình gửi form làm đủ theo yêu cầu của cách 1 nhưng quá 24h vẫn chưa nhận dc pass ngoại truyện, k biết mình có làm sai bước nào k =((

    Thích

    1. blueDaisy nói:

      ủa mình thấy bạn còm đủ rồi mình nhắn gửi pass luôn ows~ để t kiểm tra lại

      Đã thích bởi 1 người

      1. Marshie nói:

        Mình cám ơn nhe :>

        Thích

      2. blueDaisy nói:

        à hình như t nhập sai email :)))) để t gửi lại

        Đã thích bởi 1 người

  16. Tác giả viết truyện lúc đang có covid. Thấy sao mà quá đỗi chân thực.

    Thích

  17. lanamh2301 nói:

    nhiều chút dễ thương nhô

    Thích

  18. Nội dung thịt thà của bộ truyện này hết sức độc đáo. Đã đọc qua nhiều bộ truyện thịt thà nhưng cách hành văn của bộ này gây ấn tượng rất đặc biệt với mình. Ncl hay và đặc sắc

    Thích

  19. Trúc linh nói:

    Truyện hay quá, edit mượt dễ đọc. Có nhiều chương còn sai chính tả,cập nhật luôn thông tin bệnh covid nữa , tác giả giỏi quá mong đợi phần ngoại truyện, về đám cưới và các baby

    Thích

    1. blueDaisy nói:

      Bạn cho mình xin lại email khác, cái bạn điền form mình không gửi tin được

      Thích

  20. Thảo Vy nói:

    Truyện rất hay, văn ngọt ngào, có một số chỗ bị sai chính tả và dùng từ hơi lạ làm mình không hiểu lắm, còn lại không có gì để bàn hết. Cảm ơn tác giả nhìu nha
    Rất mong chờ ngoại truyện ạ ( không biết có làm mình xịt máu mũi như truyện không đây 🙂 🙂 )

    Thích

  21. Nguyễn Diệu Huyền nói:

    Truyện thật sự làm mình thoả mãn với hình tượng và tính cách nam nữ chính, nhưng vẫn cảm thấy muốn thêm thật nhiều tình tiết cho truyện dài thêm chút nữa😢

    Thích

  22. Polly nói:

    Chúc mừng thầy Vu và bé Đồng kết thúc viên mãn tính quá nè . Đọc truyện vì có tag H mà cốt truyện và văn phong lại cuốn mình hơn . Hy vọng cơ truyện bé Hiên làm n9 . Thương bé Hiên ❤️ . Cám ơn editor đã dịch truyện này mượt mà ❤️

    Thích

  23. Pột Chin nói:

    Kết viên mãn quá nè, sau bao thử thách thì anh chị cũng được bên nhauu. Truyện rất thực tế luôn có cả covid ở trong này nữa, nhìn chung cách xây dựng nhân vật của tác giả sẽ thu hút được nhiều người xem nè, cốt truyện mới và lạ. Editor dịch truyện mượt, cách dùng từ cũng mới mẻ cuốn hút hơn bình thường nữa.

    Thích

  24. Phương Dung nói:

    hehe 2 người hạnh phúc quá hóng đọc ngoại truyện

    Thích

  25. azurelamlam nói:

    Chúc 2 người hạnh phúc, bình an bè

    Thích

  26. Nini nói:

    Truyện hay quá, dịch cũng mượt nữa. Chúc mừng bé Đồng cuối cùng cũng hạnh phúc với người mình yêu thầm từ năm 14 tuổi. Chúc mừng thầy Vu đã hồi xuân. Hy vọng ngoại truyện sẽ có cảnh “ngôi nhà và những đứa trẻ” ❤️

    Thích

  27. Thanh Uyên nói:

    Ad ơi cho mình xin pass ngoại truyện với mình làm đủ các bước rồi, mình nôn quá mong nhận được hồi âm từ bạn.Mình cảm ơn nhiều

    Thích

    1. blueDaisy nói:

      Oh xin lỗi bạn mình gửi sót. Bạn kiểm tra lại hòm mail nha mình vừa gửi ạ

      Thích

  28. Thu nguyen nói:

    Mong anh chị có em bé ghê

    Thích

  29. Cảm ơn chủ nhà đã edit truyện nha. Phải nói chủ nhà edit H siêu mượt luôn á, đọc cứ bị cuốn í. Chắc chắn là mình sẽ đọc thêm vài bộ của nhà bluedaisy nữa.

    Thích

  30. Suee nói:

    đọc mà thấy hạnh phúc ké luôn đó

    Thích

  31. Qhhehee nói:

    ài đó g t ghét sến súa cực mà chú này cứ xưng bé làm t quắn quéo hoài heh :))) nó đáng iu

    Thích

  32. Soft ghê , truyện rất hay mk cày hết truyện trong 1 buổi luôn , đọc mà hp lây 😂

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s