Hoa Hồng Đêm || Night.17

Đồ đần độn! Đồ thối tha!

Giày bệt mũi nhọn đá sỏi dưới chân, nước bẩn bắn lên mặt giày.

Nguyễn Mân vừa chửi vừa đi về cửa hàng. Vào đêm, khu phố chìm vào yên tĩnh. Những con côn trùng đập cánh lao vào vùng sáng mỏng manh, chập chờn loạn xạ trong hơi ẩm của bóng đèn hòng thoát ra nhưng mãi mãi không cách nào cưỡng lại sự cám dỗ của ánh sáng.

Dần dà, cô nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi nhà cụ bà. Cúi đầu nhìn chằm chằm số Trần Sơn Dã, ngón tay ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng cô ấn xuống ngay khi tới cổng sắt.

Nhưng tiếng microphone báo rằng máy đã tắt.

“Á à tắt máy luôn ha? Trần Sơn Dã đồ quỷ sứ nhà anh!”

Nguyễn Mân dậm chân, nhấn nút 「cúp máy」vang cành cạch.

Thình lình nghe thấy tiếng giày đạp vào vũng nước sau lưng. Cô giật thót, chưa kịp xoay người thì nghe thấy một giọng ỉu xìu: “Điện thoại tôi hết pin nên tắt máy.”

Nguyễn Mân bị hù toát mồ hôi hột. Chợt xoay người, cô trông thấy Trần Sơn Dã bận sơ mi trắng quần đen đi đến trước mặt mình.

Cảm giác nghẹn ứ khó chịu kìm nén suốt hai tuần qua, cộng thêm kẹt xe và mưa to vào xế chiều, đụng xe và trầy xước, cuộc gặp trong cơn mưa và việc đẩy đưa nhường dù, vụn giấy trên mái tóc ướt, đào bới quá khứ vào bữa tối, tất thảy khiến cô bất ngờ trút giận lên người Trần Sơn Dã.

“Anh bị gì vậy,” Nguyễn Mân táng một cái lên phần ngực săn chắc phồng phồng, tiếng bốp rõ vang: “Mắc gì tự dưng thù lù ra đó! Hù tôi chết khiếp!”

Trần Sơn Dã đứng im như bao cát tùy cô phát giận, nhưng cú đánh của cô gái như gãi ngứa, gãi đi nỗi ấm ức suốt hai tuần qua tan theo gió mây.

Bốp.

“Không phải anh đã nói tôi khỏi chịu trách nhiệm hả? Còn tới kiếm tôi chi?” Nguyễn Mân trừng anh, bàn tay nóng lên bởi ma sát với áo sơ mi.

“Tôi tới trả dù.” Ngón trỏ Trần Sơn Dã móc lấy sợi dây dù. Cây dù được xếp gọn đung đưa trong không khí.

Bốp…

“Vậy chuyện anh chặn tôi thì sao?” Nguyễn Mân bĩu môi ra chiều uất ức, thảng như cô đã quên béng việc mình là người chặn trước.

“…Tôi định đi kiếm em nhưng điện thoại hết pin. Sáng ra gấp nên để quên cục sạc dự phòng. Dây cáp trên xe bạn thì không cùng loại, thành ra tôi phải đưa khách xong mới về đây chờ em được.” Trần Sơn Dã không đề cập đến sự khó chịu khi bản thân nhìn thấy chấm đỏ mà giải thích từng chuyện một.

Cơn mưa xối xả không làm hạ nhiệt, không khí nóng ẩm quá hành người.

Chả biết anh chàng đã đợi bao lâu. Mồ hôi lấm tấm trên trán, bên sườn cổ. Cổ áo sơmi cởi hai cúc. Vai và ngực ướt đẫm bởi mồ hôi và nước mưa từ lá cây.

Nguyễn Mân thôi nhìn vào mắt anh. Cô chưa sẵn lòng để hiểu sự u ám trào dâng trong đôi mắt xoáy đen ấy, do đó, cô chỉ biết gườm mu bàn tay đang đáp lên ngực.

Tiếng đánh dần nhỏ đi. Sau cùng Trần Sơn Dã ngờ ngợ bàn tay nhỏ như vuốt mèo ấy đang cào ngực mình, cấu dậy ngọn lửa tắt hơn nửa tháng bùng cháy trở lại.

Nguyễn Mân định thẳng thắn cho sướng thân, có chuyện đó thôi mà đè nặng trong lòng cô bao hôm, nhưng mới hé miệng thì bị tiếng kèn chói tai và đèn pha nhấp nháy cắt ngang. Hai người đồng thời nhìn ra bên kia đường, đèn pha sáng trắng buộc cả hai phải nheo mắt.

Con phố nhỏ hẹp chỉ chạy vừa một chiếc xe, mà phẩm chất chủ xe chả ra gì, thấy có người đứng bên lề cũng không thèm giảm tốc độ.

Nguyễn Mân vội lùi hai bước, níu tay Trần Sơn Dã tiện đà kéo anh lên vỉa hè, lưng va nhẹ lên cây cột đen khoét rỗng của cánh cổng sắt. Những giọt nước bám trên thân kim loại rơi xuống theo tiếng lầm rầm.

Lốp xe lướt qua mang theo chuỗi nước bắn lên quần Trần Sơn Dã. Xe chóng lái đi, thoáng chốc con đường trở về vẻ yên tĩnh.

Hai người lại dựa sát rạt. Dường như có thỏi nam châm ẩn giấu trong huyết mạch, khiến họ tiến lại gần nhau một cách mất kiểm soát.

Nguyễn Mân cúi đầu, dán mắt vào chiếc cúc sơ mi thứ hai, cái tay níu cánh tay Trần Sơn Dã lần xuống, giữ nửa vòng quanh cổ tay anh, đặt ngón cái lên mạch đập ổn định.

Cô đè giọng hỏi anh: “Trần Sơn Dã, đứa nhỏ trong hình đại diện WeChat là con anh hả?”

Mạch đập ngay đầu ngón tay không tăng nhịp. Câu trả lời của Trần Sơn Dã phát trên đỉnh đầu: “Phải.”

“…Vậy là, anh kết hôn rồi?”

Năm ngón tay run se sẽ ấn nhẹ lên da anh, Trần Sơn Dã hạ tầm mắt, đáp lời cô: “Phải. Tôi đã nói rồi, trước đó là tôi lợi dụng em. Xin lỗi.”

Thoắt cái cổ tay bị siết chặt, rồi lại chóng thả ra. Dường như con tim Trần Sơn Dã cũng bị siết rồi thả.

Biết được đáp án không làm tiêu tan bực bội, ngược lại càng có thêm nhiều sương mù ẩm ướt quấn riết khiến cô không thở nổi.

Nguyễn Mân nhíu mày há mồm lấy hơi, ngực lên xuống phập phồng. Cô biết mình không có tư cách hỏi han chuyện đời tư của Trần Sơn Dã, nhưng cô không thể kìm được câu nói vốn đượm mùi ghen: “Vậy anh là người ngoại tình?”

Trần Sơn Dã biết với thân phận hiện tại có làm gì cũng sai, anh chỉ biết hối lỗi: “Xin lỗi.”

Nguyễn Mân giật lấy cây dù móc trên đầu ngón tay anh, nhiệt độ trong giọng nói sụt giảm: “Mắc gì anh xin lỗi tôi?”

Cô giơ tay đẩy Trần Sơn Dã, nhưng người đàn ông vững như tượng. Cô ngước lên trừng anh, dồn sức vào tay đẩy ngực anh: “Người anh nên xin lỗi là gia đình của anh, vợ anh, con anh…”

Trần Sơn Dã nhìn vào đôi mắt đầy ưu tư của cô. Nhớ lại năm ngoái, cô cũng nhìn anh bằng đôi mắt ấy, phẫn nộ, bi thương, xen cả tủi hờn.

Những ngón tay thõng bên chân khảy mép quần, sau siết chặt thành nắm đấm.

Anh lùi một bước, xuống lối đi bộ.

Tay sục sạo trong túi, Nguyễn Mân tức mình rảnh hơi mắc gì đi tìm tình một đêm, đống đồ hàng không đã hơn à? Tức cái túi nhỏ xíu, mắc gì tìm hoài không thấy chìa khóa?

Tại sao việc nào cô cũng không thể làm tốt cơ chứ?

Cuối cùng cũng lấy ra chìa khóa, song chưa giữ chặt thì nó đã rơi keng xuống nền gạch đỏ ẩm ướt.

Cô vội ngồi xổm xuống nhặt, nhưng có người còn nhanh hơn cô.

Trần Sơn Dã lụm chìa khóa lên, lau khô chùm kim loại dính bẩn lên quần rồi đưa cho Nguyễn Mân.

Nguyễn Mân đưa tay lấy, song chìa khóa móc vào ngón cái và ngón trỏ Trần Sơn Dã, cô cố kéo nhưng kéo không ra.

“Anh, anh thả ra…” Cô dốc sức giật mạnh.

Trần Sơn Dã không buông mà giữ càng chặt hơn, thậm chí cánh tay gồ lên một hai đường gân xanh.

Mái tóc đen thẳng rũ trước trán, có ngọn đồi dôi giữa hàng mày rậm, anh hạ giọng hỏi: “Nguyễn Mân, cho tôi xin vài phút được không, nghe tôi giải thích cái đã?”


Tác giả xàm xí:

Đây là phúc lợi 1500 con heo, nhân tiện chúc mừng bé cưng An Kỳ nhà ta debut rồi (tác giả đu Thanh Xuân Có Bạn mùa 2 ạ :v)

 

19 Comments

  1. Jin rong nói:

    Bị con quỹ tình iu nó vập vô là mất hết nghị lực.

    Thích

    1. diepthinhauyen nói:

      Chị Mân kiểu dễ mềm lòng, ngoài lạnh trong nóng nên không giận n9 lâu đâu.

      Thích

  2. phamthaongan70 nói:

    Đoạn Nguyễn Mân cho tôi xin vài phút được không soft xỉu luônnn

    Thích

  3. Linda nói:

    Đoạn cho tôi giải thích được ko, nghe soft xỉu luôn ấy

    Thích

  4. Tram Nguyen nói:

    Hiểu tâm trạng nu9 lắm luôn, thiệt kg thích làm tiểu tam chút nào mà tra nam thì đầy.

    Thích

  5. Kiều Chua nói:

    thích ghê, thốt khg nên lời luôn ấy. thơ xỉu

    Thích

  6. ngan nói:

    Hóng quá hóng quá đi

    Thích

  7. Thư Phan Thị Hương nói:

    Anh Dã soft quá trùi uiii gục ngã

    Thích

  8. phuong751203 nói:

    Lam sao de doc được truyen vay các bạn

    Thích

  9. ukisusu951 nói:

    may mà chị lý trí, cho anh cơ hội giải thích

    Thích

  10. sunsunzz nói:

    xử tử không cần biện minh nma vẫn bực =))

    Thích

  11. Min Soo nói:

    anh giải thích cái mềm lòng ngang =)))

    Thích

  12. Thương nói:

    anh mau giải thích cho c bớt hiểu lầm đi, hóng quá

    Thích

  13. tưởng anh Dã không định giải thích gì cơ

    Thích

  14. phuongle1011 nói:

    á đù. Đôi bạn chuẩn bị làm lành rồi . hóng hóng

    Thích

  15. Hong Hoa nói:

    Ổng chiều bả lắm lun ấy ổng bii bả chặn mà ko than một lời còn phải giải thích xin lỗi bả nữa cơ =))). Kiếm thê nô

    Thích

  16. cimtins nói:

    dưỡng thê quó iii a giải thích với c lẹ i nàoooo

    Thích

  17. hoa trần nói:

    đúng như lời bà chủ nhà nói, chị mân nhà ta dễ mềm lòng, mà 2 ac soft quá

    Thích

  18. Nhi Huỳnh Võ Thanh nói:

    Coi cái miệng chửi na9 của nu9 kìa

    Thích

Gửi bình luận