Hoa Hồng Đêm || Night.18

Thời Phổ thông, Trần Sơn Dã chưa bao giờ lường được rằng sau này mình sẽ lấy Ngô Tuyền Lệ.

Ngô Tuyền Lệ, người có nước da trắng trẻo và xinh xắn với mái tóc dài bồng bềnh, được xem là người tình trong mộng của tất cả các học sinh nam trường Trung học số Một trong huyện.

Do chiều cao và điểm kém, Trần Sơn Dã chiếm khư khư hàng ghế sau chót của lớp quanh năm. Còn Ngô Tuyền Lệ cũng cao nên ngồi hàng trước Trần Sơn Dã.

Từ sớm Trần Sơn Dã đã quyết định tốt nghiệp phổ thông sẽ kiếm việc làm chứ không học nữa. Do đó, khi hầu hết các bạn khác đang tranh đấu cho kỳ thi tuyển sinh đại học thì anh nằm ra bàn, nhìn mái tóc phất phơ trong gió hè của Ngô Tuyền Lệ và phần gáy trắng bóc ẩn hiện của cô, nghe cách phát âm êm tai của Ngô Tuyền Lệ khi cô đọc diễn cảm bài tiếng Anh.

Khác với những tên nhãi mới dậy thì, Trần Sơn Dã không tỏ tình với Ngô Tuyền Lệ. Anh biết Ngô Tuyền Lệ khát vọng tới các thành phố lớn miền Nam, khát vọng thứ tiếng Quảng Đông chêm từ tiếng Anh hay có trong phim Hongkong.

Mà anh thì không ôm chí lớn, mua căn nhà trên huyện có thang máy để ba mẹ khỏi leo cầu thang, lại mua thêm một căn cho tổ ấm riêng, cưới vợ và sinh một đứa mũm mĩm, sống một đời thanh thản và bình dị.

Thế giới của anh khác với thế giới mà Ngô Tuyền Lệ hằng mong.

Ngô Tuyền Lệ đạt được nguyện vọng đến học tại Thâm Quyến. Album ảnh QQ của cô dần dần xuất hiện những tòa nhà chọc trời, những trung tâm mua sắm phức hợp xa hoa và cao cấp lẫn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn thay cho những vì sao.

QQ thuộc Tencent là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web của Trung.

Trần Sơn Dã đứng ngay cửa xưởng sửa xe, miệng thở ra khí trắng. Anh tháo đôi găng dính nhớt đen, nhắn chen một câu Chúc mừng sinh nhật cho Ngô Tuyền Lệ lẫn trong hàng đống lời chúc phúc trong nhóm lớp.

Anh ngẩng đầu, dải ngân hà đầy sao nhìn rõ bằng mắt thường có lẽ là báu vật quý nhất thuộc cái xứ huyện chỗ họ.

“Chỗ anh nhìn thấy sao hả?” Nguyễn Mân không thể không ngắt lời kể của Trần Sơn Dã, đồng thời phân loại những mẫu đồ lót mà khách thử hồi chiều móc lại lên giá treo.

“Ừ, miễn là trời trong. Cứ ngước lên là thấy sao với trăng, tại không ô nhiễm ánh sáng nhiều.” Lần trước vào tiệm Nguyễn Mân, Trần Sơn Dã không có cơ hội tham quan, kì này ngó trái ngó phải, thứ nào anh cũng thấy lạ lẫm.

(*) Ô nhiễm ánh sáng: chỉ việc sử dụng ánh sáng nhân tạo quá mức cần thiết hoặc chiếu sáng không đúng, gây hiện tượng chói lóa

Trong tủ kính bày các vật silicon muôn kiểu kích cỡ và màu sắc, đèn chiếu tường rọi những hàng nội y khêu gợi treo chỉnh tề trên giá đính tường. Nguyễn Mân đang cầm mấy bộ trông như dây nịt, Trần Sơn Dã cau mày, chả hiểu thứ vải vóc này tròng lên người kiểu gì, che được chỗ nào cơ chứ?

Đối diện với ghế sô pha xanh lá sẫm là tổ hợp thùng hàng cao thấp màu xám tro, trên kệ bày các loại nước hoa và nến thơm đa dạng mùi hương, bịt mắt hồng phấn thêu chữ tiếng Anh, còng kìm loại sang xịn…

Tô thủy tinh trong suốt màu ngọc bích đựng vài cục lông tròn màu trắng. Trần Sơn Dã bóp một cục, đầu còn lại của cục lông là cái dùi mini bằng silicon, anh thốt hỏi: “Cục này để chi vậy?”

Nguyễn Mân liếc anh: “Ứ nói cho anh… Anh mau kể tiếp đi.”

Trần Sơn Dã đáp “ồ”, đi đến sô pha và ngồi xuống.

Sau khi tốt nghiệp cấp Ba, đầu tiên anh làm việc trong tiệm sửa xe của họ hàng. Lái xe được ba năm, anh đổi sang nghề tài xế taxi.

Vì ba anh cũng theo nghề này.

Sau một năm làm việc trong bí mật, Ngô Tuyền Lệ – người Trần Sơn Dã những tưởng sẽ ở luôn tại thành phố lớn – quay về.

Nhiều người chung lớp chọn đi làm công sau tốt nghiệp giống Trần Sơn Dã, họ hoặc tới Côn Minh miền Nam, hoặc tới Lệ Giang miền Tây, cũng có người đi Thành Đô Trùng Khánh miền Bắc. Tổ chức họp lớp là chuyện không dễ.

Có lẽ vì hoa khôi của trường – Ngô Tuyền Lệ đã về, nên năm ấy, cựu học sinh hễ ai có thời gian thì đều góp mặt. Tất nhiên Trần Sơn Dã cũng đi.

Người con gái từng ngâm mình trong thành phố lớn trở nên sành điệu và tự tin như dân Tây, trai gái vây quanh cô như sao tôn ánh trăng.

Có điều không ai hay tại sao cô chọn trở về. Theo lời Ngô Tuyền Lệ là cô nhớ nhà, đi lâu rồi nên thấy quê hương rất tốt.

Lần tụ tập ấy, vô số lần Trần Sơn Dã chạm mắt với Ngô Tuyền Lệ, nhiều đến nỗi ngay cả Trần Sơn Dã cũng ngạc nhiên.

Càng khiến anh bất ngờ hơn là đêm đó Ngô Tuyền Lệ chủ động gọi vào WeChat anh.

“Khoan đã khoan đã, kế tiếp là tình tiết yêu đương của mấy người đó hả?” Nguyễn Mân lại ngắt lời anh.

Cô lấy lon bia trong tủ lạnh mini cạnh ghế sô pha và hỏi Trần Sơn Dã uống không.

Vừa vào cửa là Trần Sơn Dã đã tóm tắt tình trạng hôn nhân của mình nội trong một câu cho Nguyễn Mân biết – Vợ bỏ đi khi đứa con một tuổi, anh không gặp cô ấy bốn năm rồi.

Anh còn nói tháng này sẽ về quê để đâm đơn ly hôn. Vốn đã làm vào năm ngoái, nhưng do dịch nên anh không về được.

Màn sương không thể gột đi bằng mưa và khí lạnh tức thì phai nhạt chun chút, thậm chí Nguyễn Mân cảm thấy hô hấp mình thông thoáng hơn nhiều.

“Ừm.” Trần Sơn Dã trả lời câu đầu tiên và chìa tay về phía cô: “Cho tôi một lon.”

Vì ngày thường phải lái xe vào buối tối nên lâu rồi anh không uống rượu bia.

Trần Sơn Dã không định đi làm tối nay.

“Tôi không nghe tình tiết yêu đương đâu, anh cắt bớt vài phần đi… kể sau đó thôi.” Nguyễn Mân trề môi, đưa lon thiếc lạnh cho Trần Sơn Dã.

Cách một tiếng, bia sủi bọt trong hơi lạnh, Trần Sơn Dã đưa lon đã mở cho Nguyễn Mân rồi cầm lấy lon chưa khui trong tay cô.

Nguyễn Mân chớp mắt, giơ lon bia lên uống.

Câu chuyện nhuốm men rượu mạch nha, dần hóa cay đắng.

Thật tình Trần Sơn Dã không nhớ lắm về quá trình quen Ngô Tuyền Lệ, hết thảy diễn ra quá mức đột ngột. Ngô Tuyền Lệ mở lời tỏ tình, cô gái nói rằng mình đã thích anh từ hồi cấp Ba. Trần Sơn Dã được để ý mà hoảng, hệt như vầng trăng xa xôi thình lình sà xuống trước mặt anh.

Huyện có chút ét, ba mẹ hai bên quen biết nhau, hẹn hò được gần nửa năm thì người lớn hối họ tính đến chuyện kết hôn, cũng vào lúc ấy, Ngô Tuyền Lệ mang thai.

Đứa con xuất hiện ngoài ý muốn gián đoạn kế hoạch của Trần Sơn Dã. Anh gom tiền tích mấy năm nay làm quà dạm hỏi với nhà họ Ngô, dùng phần còn lại cộng với mười lăm vạn vay cha mẹ, anh mua một căn sang tay rộng tám mươi mét vuông và sửa sang thành nhà tân hôn.

Ngoài tên anh, trên giấy chứng nhận bất động sản còn viết tên Ngô Tuyền Lệ.

Thời điểm trao quà hỏi, Trần Sơn Dã bưng trà quỳ xuống trước mặt cha mẹ Ngô, xin họ yên tâm giao Ngô Tuyền Lệ cho mình.

Ngô Tuyền Lệ muốn kín đáo và tiết kiệm tiền cho Trần Sơn Dã nên hai nhà không bày tiệc lớn. Song Trần Sơn Dã nhất quyết phải chụp ảnh cưới, hai người bèn chụp hai bộ trong studio.

Vài tháng kế, Trần Sơn Dã dậy càng sớm về càng muộn. Anh phải kiếm thêm tiền nuôi vợ và con.

Anh vuốt cái bụng to như quả dưa hấu của Ngô Tuyền Lệ, nói rằng chờ con được chừng một tuổi thì nhờ ba me trông, để anh đưa Ngô Tuyền Lệ ra nước ngoài chơi, tới Pháp hoặc Ý, những nơi mà cô luôn muốn đi, coi như bù cho chuyến du lịch tuần trăng mật.

Ngô Tuyền Lệ mỉm cười và bảo tiền đâu ra.

Trần Sơn Dã cũng cười, nói rằng – Chăm là kiếm được thôi, nhưng anh không giỏi tiếng Anh, tới mấy chỗ đó phải cậy vào sinh viên ưu tú như em dn đường mi được.

Thời điểm lá trở vàng và bắt đầu rụng cũng là lúc Trần Tư Dương ra đời.

Trần Sơn Dã ngừng phần lớn công việc để ở nhà săn sóc Ngô Tuyền Lệ ở cữ, và tiếp tục cày bục mặt sau khi cô ra cữ.

Thêm một năm lá chuyển vàng, Trần Sơn Dã liên hệ với một công ty du lịch ở Côn Minh qua mạng, định hỏi vài thông tin về du lịch đoàn qua Pháp.

Nhân viên chăm sóc khách hàng gửi cho anh giá cả và hành trình chuyến tham quan, một mực ca ngợi ngô đồng ở Pháp mùa này đẹp nhường nào. Trần Sơn Dã cắn điếu thuốc phì cười – Chả nhẽ mùa bạch quả ở Đng Xung không đẹp hả?

(*) 腾冲 – Đằng Xung, là một thành phố cấp huyện nằm ở biên giới Trung Quốc và Myanmar thuộc phía Tây tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nơi đây có một “Thôn Bạch Quả” ở trấn Cố Đông có 3-4 nghìn cây bạch quả, cây cổ nhất hơn 1300 năm tuổi. (Theo weibo24h)

Về nhà, Trần Sơn Dã đưa thông tin đoàn du lịch cho Ngô Tuyền Lệ xem, sau đó đi trêu cậu con trai đang bắt đầu tập đi.

Mãi sau Trần Sơn Dã gắng nhớ về ngày ấy nhưng anh không thấy Ngô Tuyền Lệ có gì bất thường. Cô vẫn đưa Trần Tư Dương đi tản bộ sau bữa ăn và đọc cuốn sách nguyên gốc mà anh không hiểu như lệ thường.

Sau một ngày mệt mỏi anh dính vào gối là ngủ ngay. Khi sắp chìm sâu vào giấc, hình như Trần Sơn Dã nghe loáng thoáng Ngô Tuyền Lệ ghé vào giường em bé thủ thỉ gì đó với Trần Tư Dương.

Hôm sau là Chủ Nhật, Trần Sơn Dã đưa con trai về nhà cha mẹ để Ngô Tuyền Lệ nghỉ một ngày.

Song, họ không đợi được Ngô Tuyền Lệ về vào bữa tối.

Di động tắt máy, WeChat không trả lời. Trần Sơn Dã đưa con qua nhà cha mẹ trước và hối hả chạy về nhà thì thấy đèn đóm tối om. Ngô Tuyền Lệ cầm vài bộ quần áo và giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng lẫn tiền mặt cũng không thấy đâu.

Trên bàn có một phong thơ, Ngô Tuyền Lệ nói – Nơi đây không thích hp với cô, cô phi ri đi.

Và xin lỗi, hơn nữa còn dặn Trần Sơn Dã đừng tìm, cũng đừng chờ cô nữa.

Suốt cả quá trình trên, Trần Sơn Dã chỉ chọn vài chi tiết vụn vặt để kể cho Nguyễn Mân, và không nói thêm gì về diễn biến tiếp sau.

Không phải vì phiền lòng mấy cái nguyên nhân chó má ấy, mà chỉ bởi, Nguyễn Mân trèo lên người, nửa quỳ, đè mông cọ lên đùi anh.

Chiếc lưỡi mềm nhuốm vị đắng chát luồn vào khoang miệng anh, chặn lời anh nói.

 

7 Comments

  1. hongtrasua12 nói:

    Ngô Tuyền Lệ thích Trần Sơn Dã thật không nhỉ??? Kết hôn vội vã, sinh con xong là bỏ con đi mất thì chắc cũng chả yêu thương gì đâu nhỉ?

    Thích

  2. Maiphamngoc nói:

    Chị động tâm trc rồi động lòng sau. Tks editor hay quá !

    Thích

    1. ngockul nói:

      Chuyện xưa của anh nhà cũng chớp nhoáng quá, vợ cũ của anh chắc có nguyên nhân gì đó nên mới kết hôn với anh chăng, vì biết anh để ý tới mình, ad dịch rất mượt và có tâm nha, thank ad.

      Thích

  3. the13thjune nói:

    một cô gái tham vọng như Ngô Tuyền Lệ sẽ thật sự từ bỏ thành phố lớn để quay về huyện thành nhỏ vì Trần Sơn Dã sao 🤔 không biết sao chứ tui còn nghi ngờ cả đứa bé có thật sự là con ruột của Trần Sơn Dã hay không nữa

    Thích

  4. Ngày Nắng nói:

    Hồi tưởng quá khứ của Sơn Dã thấy thương anh nhiều hơn, tìm quanh quẩn được mấy ai một lòng một dạ, thương vợ thương con, có trách nhiệm và hết lòng với gia đình như anh đâu. Chăm chỉ làm việc kiếm tiền cũng chỉ để gia đình ấm no, hạnh phúc.
    Kể ra có thể Ngô Tuyền Lệ biết Sơn Dã có ý với mình mà bản thân cũng có ý với đối phương, đến thành phố lớn không tìm được ai như vậy nên trở về tỏ tình, hẹn hò rồi kết hôn, sinh con thuận theo tự nhiên nhỉ? Nhưng vốn một người ôm mộng lớn như cô gá này thì sao chôn vùi mơ ước của mình ở một nơi nhỏ bé được, chắc cũng tìm được chốn tốt hơn, tìm được cơ hội rộng mở nên đi liền biệt tích 4 năm rồi. Trách nhất ngoài việc phụ bạc chồng cũng là việc chẳng đoái hoài gì đến con cái, thằng bé mới 1 tuổi mà mẹ đã bỏ đi biệt tích như vậy chẳng về thăm một lần. May mà có bố và ông bà yêu thương, đọc vài chương trước thấy bé cũng hiểu chuyện quá chừng.

    Thích

  5. Ngày Nắng nói:

    Mải bình luận về quá khứ của Sơn Dã mà quên mất một tim lớn và lời khen chân thành dành cho chị Mân.
    Nguyễn Mân tính cách rất cuốn hút, lúc nào cần nũng nịu sẽ nũng nịu, cần mạnh mẽ sẽ mạnh mẽ. Chị cũng không phải kiểu bướng bỉnh từ chối lắng nghe đối phương, tính cách phóng khoáng nhưng vẫn có nguyên tắc và có đạo đức. Khi Sơn Dã muốn giải thích thì chị bình tĩnh lắng nghe. Thích hai người quá đi mất.😍

    Thích

  6. Mei Xian nói:

    Kể ra cũg thấy tội a thiệt ấy

    Thích

Gửi bình luận

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s