Author Archives: blueDaisy
Riêng Tư: Hoa Hồng Đêm || Night.24
Riêng Tư: Hoa Hồng Đêm || Night.23
Riêng Tư: Hoa Hồng Đêm || Night.22
Riêng Tư: Hoa Hồng Đêm || Night.21
Hoa Hồng Đêm || Night.20
CẢNH BÁO: Chương dưới đây có tình tiết dành cho người trưởng thành
Cột nước xối nghiêng lên ót Trần Sơn Dã, những giọt nước uốn lượn theo thớ cơ săn chắc và khỏe khoắn.
Anh bôi dịch sướng loang loáng dính trên ngón tay lên cái mông vểnh của Nguyễn Mân, rê lưỡi dọc lên đường cong duyên dáng phủ tuyết trắng, liếm mút vành tai nóng đỏ bừng, hỏi bên tai cô: “Rửa không sạch, có nước ra hoài luôn, em muốn rửa tiếp nữa không?”
“Muốn mà, muốn rửa tiếp…” Hơi nóng làm Nguyễn Mân ngứa ngáy rụt cả vai, tay nắn gậy thịt cũng tăng sức hơn.
Trần Sơn Dã thở hào hển, rồi lại nhét ngón tay vào khe bướm ướt mềm moi móc vách thịt trơn láng. Anh thả bàn tay đang nắm tay cô, vòng ra trước tách hai mép thịt, dò một lóng tay khảy chọc hạt đậu bóng mẩy se đứng.
Không chịu nổi việc bị đùa bỡn cùng lúc tại hai nơi, Nguyễn Mân sụp eo, quên di chuyển tay trong thoáng chốc.
Những tiếng ưm lụn vụn lẫn trong tiếng nước va tán loạn lên vách buồng kính, mũi chân giẫm ra bọt nước, tầng lớp khoái cảm tê rần không ngừng tích tụ ngay bụng dưới, có dòng dịch hoa lặng lẽ trượt xuống đùi trong, một cách yên tĩnh và âm thầm.
Trần Sơn Dã phát hiện ra rằng hễ mình moi tới chỗ nào đó trong động mềm là Nguyễn Mân sẽ run bần bật, ngay cả tiếng rên cũng vút lên hẳn. Anh xoa vuốt nơi ấy rồi thình lình ấn mạnh, Nguyễn Mân tức thì kiễng chân lắc đầu kêu đừng, từng dúm tóc đỏ vảy ra những giọt nước li ti.
Anh muốn rượt theo điểm ấy nhưng không gian hạn chế tư thế nên đành rút thẳng tay ra và tắt vòi hoa sen.
Nơi tư mật chợt trống không, Nguyễn Mân vặn mông tỏ vẻ bất mãn, cô thở hổn hển, đòi Trần Sơn Dã: “Trần Sơn Dã… muốn nữa, nữa đi mà…”
“Ra ngoài rồi cho em.”
Trần Sơn Dã ôm eo cô kéo về phía mình. Màn sương trắng trên tấm kính bị bầu vú sữa lau ra chỗ trống, những giọt nước tụ lại và vẽ nên vài hình vệt nước. Chúng vừa ướt, vừa nóng.
Anh mở toang cửa kính, ôm người ra khỏi buồng kính. Giọt nước xuôi dọc theo chân hai người, thấm ra dấu chân một lớn một nhỏ trên nền gạch đen.
Trần Sơn Dã bế Nguyễn Mân đến bồn rửa tay và để cô ngồi đối diện tấm gương, ngực anh dán sát lưng cô, cho toàn bộ trọng lượng của cô tựa vào mình.
Đưa tay lau lớp sương mờ trên gương, trông thấy cảnh đẹp dâm dục trong đó, “thằng em” của Trần Sơn Dã đau nhảy dựng.
Tấm gương phản chiếu gò má ửng đỏ và đôi mắt nhuốm men say, mái tóc đỏ đẫm nước dán vào bầu ngực, những giọt nước chảy ra như dòng ngân hà thấp thoáng giữa núi tuyết, đầu gối hây hây gập lại, những ngón chân khẽ run nhón lên bệ sứ trắng trông thật bất lực và mong manh.
Và cái khe bướm bị nghịch cho đỏ au chảy nước đang mấp máy chốc khép chốc hé – là một đóa hồng đêm đang chờ người hái.
Trước mắt Nguyễn Mân dâng sương mù, cô giao trọn chính mình cho Trần Sơn Dã.
Một con thuyền lá lẻ loi neo mình vào bến khuya nóng bỏng tột cùng.
Cô cúi nhìn những ngón tay màu lúa mạch của người đàn ông được “mình” nuốt vào từng chút một, nhìn chính mình bị sục ra róc rách dịch ngọt. Khi Trần Sơn Dã đè vào điểm nhạy cảm lần nữa, cô dựng thẳng lưng, ngoảnh mặt cắn cái cằm lún phún râu, nói cho anh hay: “Á, chỗ này… Anh m- mau lên…”
Tất nhiên Trần Sơn Dã làm theo răm rắp, còn đưa thêm ngón tay vê hạt đậu trơn ướt.
Nguyễn Mân chật vật cong eo ngửa ra sau. Nước nôi chảy từ kẽ mông xuống bồn rửa mặt ngày một nhiều, tiếng tong tỏng khiến mình mẩy người ta khô ran. Tiếng rên quyến rũ bởi hứng tình ú ớ thoát ra khỏi miệng: “Ưm aaa… Trần Sơn Dã, tôi sắp…”
Trần Sơn Dã thình lình khựng lại, cắn vào vành tai nóng rần của cô: “Kêu anh là Sơn Dã.”
“Đừng ngừng… Sơn Dã, Sơn Dã… em sắp tới rồi…” Nguyễn Mân nhìn vào đôi mắt đen như mực của người đàn ông trong gương qua màn sương, lấy lòng gọi anh từng tiếng.
Êm tai quá.
Trần Sơn Dã tiếp tục moi móc khe mật đang chảy nước, đặt cằm lên bờ vai mịn màng của cô, nhìn hai người trong gương dính nhau sát rạt, cứ như thể một cặp tình nhân không thể chia lìa.
Nguyễn Mân không chịu thấu sự quấy rối dữ dội nhường ấy. Tiếng nước òm ọp không ngừng phát ra từ cửa mình, sương mù trước mắt càng ngày càng dày.
Sương hóa thành sao trượt khỏi khóe mắt, rơi xuống bầu ngực phớt hồng đương phập phồng rồi nhanh hòa vào dòng ngân hà đang rong chơi trong vũ trụ co thắt.
“…Cái bím ướt nhẹp.” Trần Sơn Dã cắn vào sắc hồng trên má cô.
Anh giũ tay, giọt nước vẩy lên mặt kính đẫm sương trắng xóa, đoạn anh lấy khăn tắm trên giá quấn mái tóc ướt của Nguyễn Mân, ôm cô gái hãy còn mê tơi trong dư âm cực khoái bước ra ngoài.
Anh đặt người lên giường, nhéo cái mũi thon phiếm đỏ: “Nguyễn Mân, bao để ở đâu?”
“Trong ngăn kéo, ngăn trên cùng bên trái…”
“Trong ngăn kéo hả? Anh mở thẳng ra nha?” Trần Sơn Dã đứng dậy khỏi người cô.
“Vâng, anh nhanh lên đi…”
Nguyễn Mân dốc sức lật mình, ôm lấy cái gối mềm chổng mông lắc tới lắc lui, tiếng phụng phịu lún trong bông càng mềm rục: “Anh Sơn Dã ơi, nhanh lên…”
Nghe tiếng cô kêu “anh” mà khóe mắt Trần Sơn Dã đỏ bừng, anh giơ tay tét mạnh vào bờ mông non mềm trắng bóc, khàn giọng lẩm bẩm: “Dâm…”
Cái tét này dùng lực khá mạnh, một vết đỏ phớt mau chóng hiện lên cánh mông trắng. Nguyễn Mân bị đánh cho rục eo, ú ớ với đôi mi khép hờ.
Trần Sơn Dã mở ngăn kéo. Ba con sói xài thừa kì trước đặt bên trong, cầm lên anh mới phát hiện trong đó có khá nhiều đồ chơi đủ kiểu dài ngắn tròn dẹt. Trên cùng là một cây silicon gấp nếp hình bầu dục màu trắng và một thứ cầm tay có lỗ tròn, hai món được nối với nhau bằng một sợi dây silicon dày màu trắng nốt.
Anh biết chúng là hàng của Nguyễn Mân nhưng hiện tại, thấy đống đồ này là anh bực bội khó tả.
Tròng bao xong, Trần Sơn Dã quỳ đằng sau Nguyễn Mân, đỡ hàng họ trây chất bôi trơn tại mép hoa, chậm rãi thọc đầu khấc vào “miệng mèo” đang hé từng chút một.
Anh vẫn sợ cô đau.
Dương vật căng phồng vào một nửa lại lùi ra, lề mề không vào điểm cuối, một mực không chạm tới công tắc ấn sâu bên trong cơ thể Nguyễn Mân.
Cô nôn, rồi chợt chu mông ra sau đổ ập xuống háng người đàn ông cái phịch. Tức thì được căng cho tràn trề và thỏa thuê, một tiếng thở dài bật khỏi khóe môi tựa tuyết rơi xuống gối: “Ưmm ha… Anh Sơn Dã, sâu ghê…”
Trần Sơn Dã không ngờ cô sẽ tấn công bất ngờ. Thịt mềm mút mát khiến cây chày giãy nảy. Anh cúi người vần vò cặp vú lay lay, áp vào lưng cô bắt đầu thẳng lưng bơm máy: “Sao đêm nay em rên dữ vậy?”
“Ưm haa… anh không thích hả?” Vừa được Trần Sơn Dã giã vài cái là Nguyễn Mân đã rơm rớm nước mắt.
Trần Sơn Dã dùng hai ngón tay ngắt nhéo núm vú ướt át, tăng tốc độ eo hông, tiến vào sâu và nhanh. Nơi hai người kết nối ướt chèm nhẹp, nước nhờn ngọt ngấy không ngừng trút ra khỏi khe. Do tư thế nên không nhìn thấy, nhưng anh đoán chắc rằng cái mông nẫn thịt của Nguyễn Mân đã bị anh dập cho đỏ rần.
Chiếc giường gỗ dươi thân kêu thảm hơn cả kì trước, song Trần Sơn Dã không muốn giảm tốc độ. Sụp thì sụp, hư thì cứ hư, anh mua cho cô cái mới là được.
Phải mua loại chắc bền, chớ có kêu kẽo kẹt miết, nghe mà phiền.
Tình dục đè nén bấy lâu như hoa hồng dại rực cháy hừng hực. Từng tiếng “anh Sơn Dã” như tiếng mèo kêu lấp đầy trái tim trống vắng bằng mật ong hoa keo. Cơ thể anh nhuốm mùi trong phòng Nguyễn Mân, là hương cỏ được gột rửa xanh rì sau cơn mưa.
Anh có biết bao cảm xúc muốn bộc bạch với cô gái dưới thân mình, có biết bao dục vọng muốn trút vào cô.
Nguyễn Mân lại khóc thảm thương trong cơn cực khoái. Thịt mềm co thắt thít chặt lấy cây gậy, Trần Sơn Dã đứng yên sâu trong hành lang, nhịn tới nổi gân xanh giần giật bên thái dương.
Anh vén mái tóc bết dính bên má Nguyễn Mân, cúi đầu hôn lên vành tai ửng đỏ cưng cưng của cô.
Anh thì thầm bên tai, tựa như đang trả lời câu hỏi trước đó: “Anh thích lắm.”
Tác giả xàm xí:
Không có lời muốn nói, các cô hiểu mà (che gan phun vòng khói)
Hoa Hồng Đêm || Night.19
CẢNH BÁO: Chương dưới đây có tình tiết dành cho người trưởng thành
Hoa bia nở bừng trên đầu lưỡi, ươn ướt, đăng đắng, còn có vị chua nhè nhẹ.
Không có lấy một khoảnh khắc do dự, Trần Sơn Dã đưa thẳng tay đến hông Nguyễn Mân và mơn trớn da thịt mềm mại cách lớp váy đỏ, đáp trả bằng cách ngậm mút bờ môi lạnh như thạch trái cây.
Đầu mũi chạm nhau, lưỡi và răng vấn vít, luồng khí nóng phả vào môi đối phương, vị cồn vương vấn trong nước bọt đưa đi lấy về giữa hai chiếc lưỡi.
“Em nghe giải thích nữa không?” Trần Sơn Dã hỏi cô giữa những nụ hôn.
Trừ cha mẹ, anh chưa bao giờ kể ai hay về chuyện với Ngô Tuyền Lệ. Chỉ là tại cái xứ cỏn con, một chuyện bé như hạt mè cũng sẽ bị thêm mắm dặm muối lan truyền, kể cả Chung Mang cũng biết chuyện chung chung, còn về chi tiết cụ thể Trần Sơn Dã vẫn chôn sâu trong lòng.
Nhưng anh hy vọng rằng Nguyễn Mân biết về quá khứ của mình.
“Không muốn nghe… Anh đừng nói nữa.”
Nguyễn Mân nhắm mắt, kề sát môi anh dò lưỡi vào quấy loạn nhịp thở, lần tay xuống rút phăng áo sơ mi khỏi lưng quần, tháo từng chiếc cúc đang ràng buộc nhịp đập con tim.
Khi những ngón tay lành lạnh nhéo nghịch đầu ti, Trần Sơn Dã thở dồn thấy rõ. Anh hôn lại cô, quấn riết lấy cô, tay mò lên trên tìm chốt mở món quà dọc theo đường cong thắt lưng, vê đầu khóa kéo xuống và mở ra lớp bọc quả mọng thắm.
Nhưng thứ ẩn giấu bên trong mới là cảnh đẹp.
Lớp ren tinh tế và mềm mại như những lông chim hồng hạc đính lên bầu thịt ngà ngọc. Những nụ chưa vươn giấu mình dưới lớp vải tuyn thấp thoáng gây rung động lòng người.
Nguyễn Mân ưỡn ngực, hai luồng trắng mềm bọc trong lớp ren rung rinh theo, cô run mi: “Đẹp không?”
Trần Sơn Dã kéo tuột tay áo váy khỏi tay Nguyễn Mân, nắm lấy cổ tay cô húc hông lên, va chạm dồn dập với cái mông đang cọ loạn trên người mình, anh nhìn cô lom lom rồi hỏi lại: “Em nói xem?”
Cây hàng giữa háng đã bán cương, lộ hình trên quần tây. Đợt va này kích nên những tiếng ưm êm ái.
Anh luôn cho rằng đồ lót đỏ chỉ được liên hệ với những từ như diêm dúa, như mấy bộ xu chiêng còn nhểu nước treo bừa dưới mái hiên trong con hẻm tối, hay như những bộ trên con ma-nơ-canh nhựa đặt trước cửa hàng đồ lót mà khi đêm về hay phát loa rao “88 tệ 3 bộ”.
Song, khi thứ diêm dúa ấy khoác lên người Nguyễn Mân thì hoa có đẹp cách mấy cũng chẳng sánh bằng cô.
Trần Sơn Dã mân mê khuôn ngực đầy đặn còn tay kia dán vào tấm lưng mịn màng, anh mơn trớn xương bướm nhô nhô, da nơi ấy mỏng manh như chực mọc ra đôi cánh đỏ màu máu.
Không cởi áo ngực bằng một tay được, Trần Sơn Dã làu bàu “Sao khó mở vậy” rồi đẩy thẳng áo ngực lên trên luôn. Cái áo lót ren không gọng cầu kỳ tức thì biến thành nhúm vải nhàu, dồn chùm một cách đáng thương trên bầu vú nảy.
Trần Sơn Dã ngậm lấy một bên núm vú đứng dựng đang run se sẽ. Nguyễn Mân vặn mông không để mình quá thua thiệt, ngón tay cô nhéo nhẹ hai viên tí tị trên ngực Trần Sơn Dã, đổi lấy sức mút mạnh hơn của người đàn ông, hơi thở nóng rẫy phả dồn vào cặp vú cộng thêm một cái đét đít.
Một cái đét khẽ nhưng khiến sống lưng cô tái tê.
Lông hồng hạc rơi rụng, Nguyễn Mân bưng vú đưa đến miệng Trần Sơn Dã. Cặp vú trắng được mút cho sáng loáng. Váy đỏ vắt ngang eo lay trước lay sau. Vạt váy là một mảng cánh hồng, che cảnh diễm tình bên dưới.
Vì hứng tình mà dịch hoa từ từ chảy ra khỏi cửa mình, thấm ướt lớp ren. Đáy quần sũng sượi kề sát bề mặt quần tây thô sần, từng cái cọ xát trây dịch thể nhớp nháp lên túp lều cao ngất.
“Ưm ha… Trần Sơn Dã, liếm đi…” Nguyễn Mân cắn môi, khóe mắt phớt hồng đầy quyến rũ.
Nghe tiếng mơi mà bụng dưới Trần Sơn Dã căng chặt. Anh không chỉ liếm mà còn mút mạnh đầu vú, thể như muốn bú ra thứ gì đó – trắng, ngọt, ấm – từ bên trong.
Một tay gảy đầu vú kia, Trần Sơn Dã hỏi cô bằng giọng khàn khàn, “Núm vú ngứa phải không?”
Lời sắc tình hơ tai cô phát ngứa, Nguyễn Mân rụt vai đáp lại anh: “… Ngứa…”
Trần Sơn Dã hẩy hông, húc gậy đến nỗi quần lót cô chen vào mép hoa, rồi anh hỏi tiếp: “Còn chỗ này?”
Ren có mềm cách mấy thì vẫn ram ráp so với cánh hoa mong manh. Sợi chỉ dính dịch nhờn cà vào âm vật và cái bướm nhẵn thín. Cơn khoái cảm trườn lên từng đoạn xương sống Nguyễn Mân.
Cô đặt hai tay lên bờ vai rộng của người đàn ông, đùi run lẩy bẩy nhưng vẫn vặn hông để âm hạch từ từ sưng đứng chống vào khối nóng rẫy kia, cô khép hờ mắt thỏ thẻ: “Cũng ngứa nữa… á!”
Trần Sơn Dã bế thốc cô lên, mất thăng bằng đột ngột khiến cô siết đùi kẹp cứng eo người đàn ông.
“Tôi đi tắm cái. Bữa nay ra ngoài đổ mồ hôi.” Trần Sơn Dã hôn môi cô rồi đi vào phòng.
“Được, tắm chung đi… á…” Miệng mèo hé mở dán sát rạt vật cứng ngắc của Trần Sơn Dã, một cao một thấp sượt qua nhau theo từng bước chân anh. Với đà ấy, vải vóc ướt nhem lành lạnh ngày càng lọt sâu hơn, lớp ren ướt sũng khiến cô khó chịu.
Trần Sơn Dã dùng lưng vén tấm rèm hạt: “Khu vòi sen của em có chút ét, tắm chung kiểu gì?”
Nguyễn Mân đưa tay ấn công tắc bật đèn trên tường, cô nhắm mắt hôn lại anh: “Chen xíu là được mà…”
Chiếc váy đỏ và bộ áo trắng quần đen thấm nước mưa giờ bị vứt bừa trên tấm thảm nhung trải sàn màu đỏ tía trước cửa nhà tắm. Khu vòi sen bé xíu dần dâng lên hơi nước. Nước nóng vọt ra từ vòi hoa sen, xối ướt dục vọng trần trụi trong không gian chật chội, màn sương ẩm bao trùm hai con người đang chồng quấn lấy nhau.
Không gian đúng có xíu. Làn sương trắng vốn tụ trên kính bị bầu ngực trơn mẩy áp vào thủy tinh lau đi. Mười ngón tay thon của Nguyễn Mân cũng vẽ nên những dấu lung tung trên màn sương.
Nhờ có hơi nóng lờ mờ chóng lấp đi những dấu vết ấy mà tiện giấu luôn cả sự rối rắm lẫn rùng mình do hứng tình của cô.
Hơi nước nóng nhưng thủy tinh lạnh, quầng vú và núm vú đỏ bừng bởi sự tương phản dữ dội giữa hai mức nhiệt. Nguyễn Mân dán mặt lên tấm kính thở dốc, mặc hai ngón tay Trần Sơn Dã làm loạn trong động mình.
Các khớp ngón tay được ốp trong thành thịt ấm mềm. Tiếng nước từ vòi hoa sen át đi tiếng òm ọp theo mỗi lần thọc vào rút ra. Thỉnh thoảng nước ấm len vào khiến nhiệt độ bên trong động kín ngày một nóng lên. Trần Sơn Dã có ảo giác rằng mình bị cô nung chảy vào giây tiếp theo.
Gậy gộc dựng đứng từ thuở nào cạ vào sườn mông, Trần Sơn Dã ngoặc tay trái của cô ra sau ấn vào gậy thịt, dẫn dắt cô an ủi con quái đang sung huyết.
Hai ngón tay ngoáy nửa vòng trong khe. Khi rút ra, đầu ngón tay dính sợi chỉ bạc trơn nhẫy. Trần Sơn Dã cúi người cắn một cái trên đầu vai ướt át, giọng anh khản đặc: “Nguyễn Mân, rửa hoài không sạch nè…”
Hoa Hồng Đêm || Night.18
Thời Phổ thông, Trần Sơn Dã chưa bao giờ lường được rằng sau này mình sẽ lấy Ngô Tuyền Lệ.
Ngô Tuyền Lệ, người có nước da trắng trẻo và xinh xắn với mái tóc dài bồng bềnh, được xem là người tình trong mộng của tất cả các học sinh nam trường Trung học số Một trong huyện.
Do chiều cao và điểm kém, Trần Sơn Dã chiếm khư khư hàng ghế sau chót của lớp quanh năm. Còn Ngô Tuyền Lệ cũng cao nên ngồi hàng trước Trần Sơn Dã.
Từ sớm Trần Sơn Dã đã quyết định tốt nghiệp phổ thông sẽ kiếm việc làm chứ không học nữa. Do đó, khi hầu hết các bạn khác đang tranh đấu cho kỳ thi tuyển sinh đại học thì anh nằm ra bàn, nhìn mái tóc phất phơ trong gió hè của Ngô Tuyền Lệ và phần gáy trắng bóc ẩn hiện của cô, nghe cách phát âm êm tai của Ngô Tuyền Lệ khi cô đọc diễn cảm bài tiếng Anh.
Khác với những tên nhãi mới dậy thì, Trần Sơn Dã không tỏ tình với Ngô Tuyền Lệ. Anh biết Ngô Tuyền Lệ khát vọng tới các thành phố lớn miền Nam, khát vọng thứ tiếng Quảng Đông chêm từ tiếng Anh hay có trong phim Hongkong.
Mà anh thì không ôm chí lớn, mua căn nhà trên huyện có thang máy để ba mẹ khỏi leo cầu thang, lại mua thêm một căn cho tổ ấm riêng, cưới vợ và sinh một đứa mũm mĩm, sống một đời thanh thản và bình dị.
Thế giới của anh khác với thế giới mà Ngô Tuyền Lệ hằng mong.
Ngô Tuyền Lệ đạt được nguyện vọng đến học tại Thâm Quyến. Album ảnh QQ của cô dần dần xuất hiện những tòa nhà chọc trời, những trung tâm mua sắm phức hợp xa hoa và cao cấp lẫn cảnh đêm rực rỡ ánh đèn thay cho những vì sao.
QQ thuộc Tencent là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời và cổng thông tin web của Trung.
Trần Sơn Dã đứng ngay cửa xưởng sửa xe, miệng thở ra khí trắng. Anh tháo đôi găng dính nhớt đen, nhắn chen một câu Chúc mừng sinh nhật cho Ngô Tuyền Lệ lẫn trong hàng đống lời chúc phúc trong nhóm lớp.
Anh ngẩng đầu, dải ngân hà đầy sao nhìn rõ bằng mắt thường có lẽ là báu vật quý nhất thuộc cái xứ huyện chỗ họ.
“Chỗ anh nhìn thấy sao hả?” Nguyễn Mân không thể không ngắt lời kể của Trần Sơn Dã, đồng thời phân loại những mẫu đồ lót mà khách thử hồi chiều móc lại lên giá treo.
“Ừ, miễn là trời trong. Cứ ngước lên là thấy sao với trăng, tại không ô nhiễm ánh sáng nhiều.” Lần trước vào tiệm Nguyễn Mân, Trần Sơn Dã không có cơ hội tham quan, kì này ngó trái ngó phải, thứ nào anh cũng thấy lạ lẫm.
(*) Ô nhiễm ánh sáng: chỉ việc sử dụng ánh sáng nhân tạo quá mức cần thiết hoặc chiếu sáng không đúng, gây hiện tượng chói lóa
Trong tủ kính bày các vật silicon muôn kiểu kích cỡ và màu sắc, đèn chiếu tường rọi những hàng nội y khêu gợi treo chỉnh tề trên giá đính tường. Nguyễn Mân đang cầm mấy bộ trông như dây nịt, Trần Sơn Dã cau mày, chả hiểu thứ vải vóc này tròng lên người kiểu gì, che được chỗ nào cơ chứ?
Đối diện với ghế sô pha xanh lá sẫm là tổ hợp thùng hàng cao thấp màu xám tro, trên kệ bày các loại nước hoa và nến thơm đa dạng mùi hương, bịt mắt hồng phấn thêu chữ tiếng Anh, còng kìm loại sang xịn…
Tô thủy tinh trong suốt màu ngọc bích đựng vài cục lông tròn màu trắng. Trần Sơn Dã bóp một cục, đầu còn lại của cục lông là cái dùi mini bằng silicon, anh thốt hỏi: “Cục này để chi vậy?”
Nguyễn Mân liếc anh: “Ứ nói cho anh… Anh mau kể tiếp đi.”
Trần Sơn Dã đáp “ồ”, đi đến sô pha và ngồi xuống.
Sau khi tốt nghiệp cấp Ba, đầu tiên anh làm việc trong tiệm sửa xe của họ hàng. Lái xe được ba năm, anh đổi sang nghề tài xế taxi.
Vì ba anh cũng theo nghề này.
Sau một năm làm việc trong bí mật, Ngô Tuyền Lệ – người Trần Sơn Dã những tưởng sẽ ở luôn tại thành phố lớn – quay về.
Nhiều người chung lớp chọn đi làm công sau tốt nghiệp giống Trần Sơn Dã, họ hoặc tới Côn Minh miền Nam, hoặc tới Lệ Giang miền Tây, cũng có người đi Thành Đô Trùng Khánh miền Bắc. Tổ chức họp lớp là chuyện không dễ.
Có lẽ vì hoa khôi của trường – Ngô Tuyền Lệ đã về, nên năm ấy, cựu học sinh hễ ai có thời gian thì đều góp mặt. Tất nhiên Trần Sơn Dã cũng đi.
Người con gái từng ngâm mình trong thành phố lớn trở nên sành điệu và tự tin như dân Tây, trai gái vây quanh cô như sao tôn ánh trăng.
Có điều không ai hay tại sao cô chọn trở về. Theo lời Ngô Tuyền Lệ là cô nhớ nhà, đi lâu rồi nên thấy quê hương rất tốt.
Lần tụ tập ấy, vô số lần Trần Sơn Dã chạm mắt với Ngô Tuyền Lệ, nhiều đến nỗi ngay cả Trần Sơn Dã cũng ngạc nhiên.
Càng khiến anh bất ngờ hơn là đêm đó Ngô Tuyền Lệ chủ động gọi vào WeChat anh.
“Khoan đã khoan đã, kế tiếp là tình tiết yêu đương của mấy người đó hả?” Nguyễn Mân lại ngắt lời anh.
Cô lấy lon bia trong tủ lạnh mini cạnh ghế sô pha và hỏi Trần Sơn Dã uống không.
Vừa vào cửa là Trần Sơn Dã đã tóm tắt tình trạng hôn nhân của mình nội trong một câu cho Nguyễn Mân biết – Vợ bỏ đi khi đứa con một tuổi, anh không gặp cô ấy bốn năm rồi.
Anh còn nói tháng này sẽ về quê để đâm đơn ly hôn. Vốn đã làm vào năm ngoái, nhưng do dịch nên anh không về được.
Màn sương không thể gột đi bằng mưa và khí lạnh tức thì phai nhạt chun chút, thậm chí Nguyễn Mân cảm thấy hô hấp mình thông thoáng hơn nhiều.
“Ừm.” Trần Sơn Dã trả lời câu đầu tiên và chìa tay về phía cô: “Cho tôi một lon.”
Vì ngày thường phải lái xe vào buối tối nên lâu rồi anh không uống rượu bia.
Trần Sơn Dã không định đi làm tối nay.
“Tôi không nghe tình tiết yêu đương đâu, anh cắt bớt vài phần đi… kể sau đó thôi.” Nguyễn Mân trề môi, đưa lon thiếc lạnh cho Trần Sơn Dã.
Cách một tiếng, bia sủi bọt trong hơi lạnh, Trần Sơn Dã đưa lon đã mở cho Nguyễn Mân rồi cầm lấy lon chưa khui trong tay cô.
Nguyễn Mân chớp mắt, giơ lon bia lên uống.
Câu chuyện nhuốm men rượu mạch nha, dần hóa cay đắng.
Thật tình Trần Sơn Dã không nhớ lắm về quá trình quen Ngô Tuyền Lệ, hết thảy diễn ra quá mức đột ngột. Ngô Tuyền Lệ mở lời tỏ tình, cô gái nói rằng mình đã thích anh từ hồi cấp Ba. Trần Sơn Dã được để ý mà hoảng, hệt như vầng trăng xa xôi thình lình sà xuống trước mặt anh.
Huyện có chút ét, ba mẹ hai bên quen biết nhau, hẹn hò được gần nửa năm thì người lớn hối họ tính đến chuyện kết hôn, cũng vào lúc ấy, Ngô Tuyền Lệ mang thai.
Đứa con xuất hiện ngoài ý muốn gián đoạn kế hoạch của Trần Sơn Dã. Anh gom tiền tích mấy năm nay làm quà dạm hỏi với nhà họ Ngô, dùng phần còn lại cộng với mười lăm vạn vay cha mẹ, anh mua một căn sang tay rộng tám mươi mét vuông và sửa sang thành nhà tân hôn.
Ngoài tên anh, trên giấy chứng nhận bất động sản còn viết tên Ngô Tuyền Lệ.
Thời điểm trao quà hỏi, Trần Sơn Dã bưng trà quỳ xuống trước mặt cha mẹ Ngô, xin họ yên tâm giao Ngô Tuyền Lệ cho mình.
Ngô Tuyền Lệ muốn kín đáo và tiết kiệm tiền cho Trần Sơn Dã nên hai nhà không bày tiệc lớn. Song Trần Sơn Dã nhất quyết phải chụp ảnh cưới, hai người bèn chụp hai bộ trong studio.
Vài tháng kế, Trần Sơn Dã dậy càng sớm về càng muộn. Anh phải kiếm thêm tiền nuôi vợ và con.
Anh vuốt cái bụng to như quả dưa hấu của Ngô Tuyền Lệ, nói rằng chờ con được chừng một tuổi thì nhờ ba me trông, để anh đưa Ngô Tuyền Lệ ra nước ngoài chơi, tới Pháp hoặc Ý, những nơi mà cô luôn muốn đi, coi như bù cho chuyến du lịch tuần trăng mật.
Ngô Tuyền Lệ mỉm cười và bảo tiền đâu ra.
Trần Sơn Dã cũng cười, nói rằng – Chăm là kiếm được thôi, nhưng anh không giỏi tiếng Anh, tới mấy chỗ đó phải cậy vào sinh viên ưu tú như em dẫn đường mới được.
Thời điểm lá trở vàng và bắt đầu rụng cũng là lúc Trần Tư Dương ra đời.
Trần Sơn Dã ngừng phần lớn công việc để ở nhà săn sóc Ngô Tuyền Lệ ở cữ, và tiếp tục cày bục mặt sau khi cô ra cữ.
Thêm một năm lá chuyển vàng, Trần Sơn Dã liên hệ với một công ty du lịch ở Côn Minh qua mạng, định hỏi vài thông tin về du lịch đoàn qua Pháp.
Nhân viên chăm sóc khách hàng gửi cho anh giá cả và hành trình chuyến tham quan, một mực ca ngợi ngô đồng ở Pháp mùa này đẹp nhường nào. Trần Sơn Dã cắn điếu thuốc phì cười – Chả nhẽ mùa bạch quả ở Đằng Xung không đẹp hả?
(*) 腾冲 – Đằng Xung, là một thành phố cấp huyện nằm ở biên giới Trung Quốc và Myanmar thuộc phía Tây tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nơi đây có một “Thôn Bạch Quả” ở trấn Cố Đông có 3-4 nghìn cây bạch quả, cây cổ nhất hơn 1300 năm tuổi. (Theo weibo24h)
Về nhà, Trần Sơn Dã đưa thông tin đoàn du lịch cho Ngô Tuyền Lệ xem, sau đó đi trêu cậu con trai đang bắt đầu tập đi.
Mãi sau Trần Sơn Dã gắng nhớ về ngày ấy nhưng anh không thấy Ngô Tuyền Lệ có gì bất thường. Cô vẫn đưa Trần Tư Dương đi tản bộ sau bữa ăn và đọc cuốn sách nguyên gốc mà anh không hiểu như lệ thường.
Sau một ngày mệt mỏi anh dính vào gối là ngủ ngay. Khi sắp chìm sâu vào giấc, hình như Trần Sơn Dã nghe loáng thoáng Ngô Tuyền Lệ ghé vào giường em bé thủ thỉ gì đó với Trần Tư Dương.
Hôm sau là Chủ Nhật, Trần Sơn Dã đưa con trai về nhà cha mẹ để Ngô Tuyền Lệ nghỉ một ngày.
Song, họ không đợi được Ngô Tuyền Lệ về vào bữa tối.
Di động tắt máy, WeChat không trả lời. Trần Sơn Dã đưa con qua nhà cha mẹ trước và hối hả chạy về nhà thì thấy đèn đóm tối om. Ngô Tuyền Lệ cầm vài bộ quần áo và giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng lẫn tiền mặt cũng không thấy đâu.
Trên bàn có một phong thơ, Ngô Tuyền Lệ nói – Nơi đây không thích hợp với cô, cô phải rời đi.
Và xin lỗi, hơn nữa còn dặn Trần Sơn Dã đừng tìm, cũng đừng chờ cô nữa.
Suốt cả quá trình trên, Trần Sơn Dã chỉ chọn vài chi tiết vụn vặt để kể cho Nguyễn Mân, và không nói thêm gì về diễn biến tiếp sau.
Không phải vì phiền lòng mấy cái nguyên nhân chó má ấy, mà chỉ bởi, Nguyễn Mân trèo lên người, nửa quỳ, đè mông cọ lên đùi anh.
Chiếc lưỡi mềm nhuốm vị đắng chát luồn vào khoang miệng anh, chặn lời anh nói.
Hoa Hồng Đêm || Night.17
Đồ đần độn! Đồ thối tha!
Giày bệt mũi nhọn đá sỏi dưới chân, nước bẩn bắn lên mặt giày.
Nguyễn Mân vừa chửi vừa đi về cửa hàng. Vào đêm, khu phố chìm vào yên tĩnh. Những con côn trùng đập cánh lao vào vùng sáng mỏng manh, chập chờn loạn xạ trong hơi ẩm của bóng đèn hòng thoát ra nhưng mãi mãi không cách nào cưỡng lại sự cám dỗ của ánh sáng.
Dần dà, cô nghe thấy tiếng chó sủa inh ỏi nhà cụ bà. Cúi đầu nhìn chằm chằm số Trần Sơn Dã, ngón tay ngần ngừ hồi lâu, cuối cùng cô ấn xuống ngay khi tới cổng sắt.
Nhưng tiếng microphone báo rằng máy đã tắt.
“Á à tắt máy luôn ha? Trần Sơn Dã đồ quỷ sứ nhà anh!”
Nguyễn Mân dậm chân, nhấn nút 「cúp máy」vang cành cạch.
Thình lình nghe thấy tiếng giày đạp vào vũng nước sau lưng. Cô giật thót, chưa kịp xoay người thì nghe thấy một giọng ỉu xìu: “Điện thoại tôi hết pin nên tắt máy.”
Nguyễn Mân bị hù toát mồ hôi hột. Chợt xoay người, cô trông thấy Trần Sơn Dã bận sơ mi trắng quần đen đi đến trước mặt mình.
Cảm giác nghẹn ứ khó chịu kìm nén suốt hai tuần qua, cộng thêm kẹt xe và mưa to vào xế chiều, đụng xe và trầy xước, cuộc gặp trong cơn mưa và việc đẩy đưa nhường dù, vụn giấy trên mái tóc ướt, đào bới quá khứ vào bữa tối, tất thảy khiến cô bất ngờ trút giận lên người Trần Sơn Dã.
“Anh bị gì vậy,” Nguyễn Mân táng một cái lên phần ngực săn chắc phồng phồng, tiếng bốp rõ vang: “Mắc gì tự dưng thù lù ra đó! Hù tôi chết khiếp!”
Trần Sơn Dã đứng im như bao cát tùy cô phát giận, nhưng cú đánh của cô gái như gãi ngứa, gãi đi nỗi ấm ức suốt hai tuần qua tan theo gió mây.
Bốp.
“Không phải anh đã nói tôi khỏi chịu trách nhiệm hả? Còn tới kiếm tôi chi?” Nguyễn Mân trừng anh, bàn tay nóng lên bởi ma sát với áo sơ mi.
“Tôi tới trả dù.” Ngón trỏ Trần Sơn Dã móc lấy sợi dây dù. Cây dù được xếp gọn đung đưa trong không khí.
Bốp…
“Vậy chuyện anh chặn tôi thì sao?” Nguyễn Mân bĩu môi ra chiều uất ức, thảng như cô đã quên béng việc mình là người chặn trước.
“…Tôi định đi kiếm em nhưng điện thoại hết pin. Sáng ra gấp nên để quên cục sạc dự phòng. Dây cáp trên xe bạn thì không cùng loại, thành ra tôi phải đưa khách xong mới về đây chờ em được.” Trần Sơn Dã không đề cập đến sự khó chịu khi bản thân nhìn thấy chấm đỏ mà giải thích từng chuyện một.
Cơn mưa xối xả không làm hạ nhiệt, không khí nóng ẩm quá hành người.
Chả biết anh chàng đã đợi bao lâu. Mồ hôi lấm tấm trên trán, bên sườn cổ. Cổ áo sơmi cởi hai cúc. Vai và ngực ướt đẫm bởi mồ hôi và nước mưa từ lá cây.
Nguyễn Mân thôi nhìn vào mắt anh. Cô chưa sẵn lòng để hiểu sự u ám trào dâng trong đôi mắt xoáy đen ấy, do đó, cô chỉ biết gườm mu bàn tay đang đáp lên ngực.
Tiếng đánh dần nhỏ đi. Sau cùng Trần Sơn Dã ngờ ngợ bàn tay nhỏ như vuốt mèo ấy đang cào ngực mình, cấu dậy ngọn lửa tắt hơn nửa tháng bùng cháy trở lại.
Nguyễn Mân định thẳng thắn cho sướng thân, có chuyện đó thôi mà đè nặng trong lòng cô bao hôm, nhưng mới hé miệng thì bị tiếng kèn chói tai và đèn pha nhấp nháy cắt ngang. Hai người đồng thời nhìn ra bên kia đường, đèn pha sáng trắng buộc cả hai phải nheo mắt.
Con phố nhỏ hẹp chỉ chạy vừa một chiếc xe, mà phẩm chất chủ xe chả ra gì, thấy có người đứng bên lề cũng không thèm giảm tốc độ.
Nguyễn Mân vội lùi hai bước, níu tay Trần Sơn Dã tiện đà kéo anh lên vỉa hè, lưng va nhẹ lên cây cột đen khoét rỗng của cánh cổng sắt. Những giọt nước bám trên thân kim loại rơi xuống theo tiếng lầm rầm.
Lốp xe lướt qua mang theo chuỗi nước bắn lên quần Trần Sơn Dã. Xe chóng lái đi, thoáng chốc con đường trở về vẻ yên tĩnh.
Hai người lại dựa sát rạt. Dường như có thỏi nam châm ẩn giấu trong huyết mạch, khiến họ tiến lại gần nhau một cách mất kiểm soát.
Nguyễn Mân cúi đầu, dán mắt vào chiếc cúc sơ mi thứ hai, cái tay níu cánh tay Trần Sơn Dã lần xuống, giữ nửa vòng quanh cổ tay anh, đặt ngón cái lên mạch đập ổn định.
Cô đè giọng hỏi anh: “Trần Sơn Dã, đứa nhỏ trong hình đại diện WeChat là con anh hả?”
Mạch đập ngay đầu ngón tay không tăng nhịp. Câu trả lời của Trần Sơn Dã phát trên đỉnh đầu: “Phải.”
“…Vậy là, anh kết hôn rồi?”
Năm ngón tay run se sẽ ấn nhẹ lên da anh, Trần Sơn Dã hạ tầm mắt, đáp lời cô: “Phải. Tôi đã nói rồi, trước đó là tôi lợi dụng em. Xin lỗi.”
Thoắt cái cổ tay bị siết chặt, rồi lại chóng thả ra. Dường như con tim Trần Sơn Dã cũng bị siết rồi thả.
Biết được đáp án không làm tiêu tan bực bội, ngược lại càng có thêm nhiều sương mù ẩm ướt quấn riết khiến cô không thở nổi.
Nguyễn Mân nhíu mày há mồm lấy hơi, ngực lên xuống phập phồng. Cô biết mình không có tư cách hỏi han chuyện đời tư của Trần Sơn Dã, nhưng cô không thể kìm được câu nói vốn đượm mùi ghen: “Vậy anh là người ngoại tình?”
Trần Sơn Dã biết với thân phận hiện tại có làm gì cũng sai, anh chỉ biết hối lỗi: “Xin lỗi.”
Nguyễn Mân giật lấy cây dù móc trên đầu ngón tay anh, nhiệt độ trong giọng nói sụt giảm: “Mắc gì anh xin lỗi tôi?”
Cô giơ tay đẩy Trần Sơn Dã, nhưng người đàn ông vững như tượng. Cô ngước lên trừng anh, dồn sức vào tay đẩy ngực anh: “Người anh nên xin lỗi là gia đình của anh, vợ anh, con anh…”
Trần Sơn Dã nhìn vào đôi mắt đầy ưu tư của cô. Nhớ lại năm ngoái, cô cũng nhìn anh bằng đôi mắt ấy, phẫn nộ, bi thương, xen cả tủi hờn.
Những ngón tay thõng bên chân khảy mép quần, sau siết chặt thành nắm đấm.
Anh lùi một bước, xuống lối đi bộ.
Tay sục sạo trong túi, Nguyễn Mân tức mình rảnh hơi mắc gì đi tìm tình một đêm, đống đồ hàng không đã hơn à? Tức cái túi nhỏ xíu, mắc gì tìm hoài không thấy chìa khóa?
Tại sao việc nào cô cũng không thể làm tốt cơ chứ?
Cuối cùng cũng lấy ra chìa khóa, song chưa giữ chặt thì nó đã rơi keng xuống nền gạch đỏ ẩm ướt.
Cô vội ngồi xổm xuống nhặt, nhưng có người còn nhanh hơn cô.
Trần Sơn Dã lụm chìa khóa lên, lau khô chùm kim loại dính bẩn lên quần rồi đưa cho Nguyễn Mân.
Nguyễn Mân đưa tay lấy, song chìa khóa móc vào ngón cái và ngón trỏ Trần Sơn Dã, cô cố kéo nhưng kéo không ra.
“Anh, anh thả ra…” Cô dốc sức giật mạnh.
Trần Sơn Dã không buông mà giữ càng chặt hơn, thậm chí cánh tay gồ lên một hai đường gân xanh.
Mái tóc đen thẳng rũ trước trán, có ngọn đồi dôi giữa hàng mày rậm, anh hạ giọng hỏi: “Nguyễn Mân, cho tôi xin vài phút được không, nghe tôi giải thích cái đã?”
Tác giả xàm xí:
Đây là phúc lợi 1500 con heo, nhân tiện chúc mừng bé cưng An Kỳ nhà ta debut rồi (tác giả đu Thanh Xuân Có Bạn mùa 2 ạ :v)
Hoa Hồng Đêm || Night.16
Mấy cái bóng đèn tròn màu vàng gắn trên trần nhà xám xanh như những vì sao trên trời đêm tĩnh lặng.
Vào hè, cơn thèm ăn giảm mạnh, các quán Thái chua cay trở thành lựa chọn hàng đầu của nhiều thực khách. Sắp tới giờ ăn nên đông người, 7 giờ rưỡi tới nơi mà vẫn có rất nhiều khách khứa đeo khẩu trang ngồi chực tại cửa nhà hàng. Bấy giờ, gần như toàn bộ tầm mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô gái tóc đỏ vừa bước tới cửa.
“Sawatdee ka, xin hỏi mấy chỗ ạ?” Nhân viên lễ tân nhìn cô khách xối mưa ướt sũng, rút khăn khăn giấy đưa cho cô.
(*) Sawatdee ka: Câu “Xin chào” giới tính nữ nói trong tiếng Thái, trong khi phái nam là ““Sawatdee kap”
Sau khi nhận lấy, Nguyễn Mân cảm ơn, đè khăn giấy lên lọn tóc thấm nước, cô nói: “Có chỗ rồi, bàn số tám.”
Từ Tử Linh đang xếp đĩa ăn trên bàn, chớm ngước lên thì thấy Nguyễn Mân ướt như chuột lột, mái tóc đỏ như mào gà bị mưa to quất cho xì hơi.
Cô phụt cười thành tiếng: “Em mở cửa sổ lái xe đó hả? Sao lại xối như này?”
“Đừng nhắc nữa…” Nguyễn Mân tháo khẩu trang ngồi xuống ghế dựa, tức tối lấy xuống khăn giấy thấm nước mới hay có mấy vụn giấy trắng dính trên đuôi tóc như mấy con sâu li ti.
Túm tóc thành một bó và chải rối bằng tay, Nguyễn Mân dằn cơn cáu kỉnh, nhìn món ăn trải đầy bàn, bụng cô réo inh ỏi.
Cô hỏi Từ Tử Linh: “Hai người bạn mà chị nói chưa tới hả?”
Từ Tử Linh có hai cô bạn nổi hứng với mảng đại lý bán đồ chơi tình dục trực tuyến, bèn nhờ cô móc nối và hẹn bàn trực tiếp tối nay.
“Mới báo đang đi thang máy lên, chắc sắp tới rồi… Ấy, tới kìa.” Từ Tử Linh giơ tay vẫy vẫy.
Nguyễn Mân xoay người, cô trông thấy hai người phụ nữ tóc ngắn đi về phía bàn họ. Một người mặc váy hồng, người kia bận váy xanh đen.
Cô thoáng giật mình, cô gặp qua cô gái váy xanh đen rồi.
Cả hai bước đến bàn và chào Từ Tử Linh, Từ Tử Linh giới thiệu: “Joanna, Fay, đây là Rose.”
Nguyễn Mân đưa danh thiếp cho hai người họ và mỉm cười rằng: “Xin lỗi. Nãy trên đường tôi dính mưa, trông thảm quá. Mong các chị đừng để ý nha.”
“Đương nhiên là không. Chúng ta vừa ăn vừa bàn ha?” Joanna váy hồng mỉm cười nhận danh thiếp.
Fay váy xanh cầm danh thiếp, nhìn đi nhìn lại cô gái tóc đỏ và danh thiếp, cô ta ngạc nhiên: “Cậu là… Nguyễn Mân hả?”
Nước dừa ngọt thanh làm trơn họng, Nguyễn Mân cong môi: “Phải. Lâu rồi không gặp, Hiểu Phỉ.”
Cô chỉ nhớ ra tên mà quên họ cô ấy là gì.
“Là cậu thiệt hả?!” Fay khó tin, ngó trái ngó phải đánh giá Nguyễn Mân: “Cậu thay đổi nhiều thiệt! Hồi Đại học đâu phải để kiểu tóc này, đen dài mà ha? Chiều dài hình như tới thắt lưng nhỉ?”
Nguyễn Mân gật đầu, lên tiếng: “Mọi người động đũa đi, đừng để đồ ăn nguội.”
“Không ngờ à nha, hai người chung trường đại học hả?” Joanna kẹp miếng thịt cổ heo nướng than.
Fay múc muỗng cà ri nạm bò, hứng khởi đến nỗi lay muỗng giữa chừng, vài giọt cà ri nhỏ xuống bàn gỗ nâu: “Phải đó. Bọn mình cùng chuyên ngành, chẳng qua cạnh lớp nhau. Nguyễn Mân có tiếng trong trường lắm. Hồi đó cậu ấy hẹn hò với Hội trưởng Hội sinh viên, sau tại lễ tốt nghiệp, đàn anh kia còn tặng hoa quỳ xuống cầu hôn nữa cơ! Hồi xưa đúng gây chấn động toàn trường luôn!”
Cô ấy rút tờ khăn giấy lau nước xốt sền sệt trên bàn, tiếp tục hỏi Nguyễn Mân: “Cậu với Hoàng Minh Ngạn lấy nhau bao lâu rồi? Có đứa nào chưa?”
Từ Tử Linh thầm hô tiêu rồi, dợm lên tiếng đổi đề tài thì nghe thấy Nguyễn Mân đáp nhẹ tênh: “Chưa. Mình với anh ta chia tay lâu rồi.”
Những bàn xung quanh tán gẫu ầm ĩ, chỉ có mỗi bàn của họ bỗng trở nên im ắng.
“Ngại ghê, vừa rồi gặp bạn cũ nên mình phởn quá, cậu đừng bận lòng.” Fay vội dừng chủ đề.
“Ấy ấy, chủ đề tối nay của chúng ta là chuyện khác, đừng nói mấy chuyện xúi quẩy này nữa.” Từ Tử Linh gõ ly. Đá viên va vào thành như những tảng băng trôi trong ly soda dạ xanh.
Nguyễn Mân nở nụ cười con buôn, bắt đầu trò chuyện với hai người kia về đại lý trực tuyến.
Từ Tử Linh giành trả tiền trước, Nguyễn Mân vờ giận: “Không phải đã bảo là em đãi khách mà, sao chị giành tính vậy.”
“Tối nay để em nhớ tới chuyện không hay, thành ra chị phải trả bữa này.” Từ Tử Linh lấy lại di động đã quét mã và tiếp tục giải thích: “Đâu ngờ gặp phải bạn đại học của em ở đây. Chị không thân với Fay, cô ta là bạn Joanna.”
“Không sao. Có phải bí mật gì ghê gớm đâu, cũng chỉ là mối tình dài bảy năm cuối cùng cũng tan thôi mà.” Nguyễn Mân khoác cánh tay cô ấy bước ra ngoài nhà hàng, trong khi hai người kia chờ họ tại hàng rào trung tâm mua sắm.
“Chuyện em đâu có tính là chia tay. Nếu không phải tại cái thằng khốn nạn kia…” Từ Tử Linh nhíu mày lầm bầm, Nguyễn Mân khẽ lắc khuỷu tay cô mới thôi.
“Về tôi sẽ gửi hình chụp sản phẩm, bài soạn với giá buôn sỉ.” Nguyễn Mân nói với hai người.
Cuộc trò chuyện tối nay diễn ra thật suôn sẻ. Sau khi tìm hiểu quy trình, Joanna quyết định chốt. Họ có nghề chính nên định mở tài khoản nhỏ bán vài thứ, không ép hàng cũng không tốn phí. Phía Rose đã hình thành quy trình, họ chỉ việc kiếm tiền tiêu vặt là được.
“Được, không gấp. Giờ tôi ngóng món đồ chơi mà cô đã giới thiệu tối nay hơn cơ…” Joanna nói cười khe khẽ. Cô ấy chỉ mới mua đồ rung, hồi tối Nguyễn Mân đề xuất thêm một món cắm sâu để cô dùng chung với trứng rung tại nhà.
“Chiều mai tôi gọi người giao cho chị, ráng nhịn một đêm nha.” Nguyễn Mân cũng hạ giọng cười khẽ.
Nhóm người tách ra tại bãi đỗ xe. Nguyễn Mân lái lên đường thì phát hiện tạnh mưa rồi.
Những ngọn đèn đường vàng vút qua thoăn thoắt trong đêm hè ẩm ướt và oi ả. Những áng mây được chiếu sáng bởi đèn nê ông thành thị đã che khuất những vì sao và vầng trăng đáng nhẽ phải lửng lơ trong màn đêm.
Đèn xanh nháy vài cái rồi chuyển sang vàng, tiếp theo là màu đỏ.
Người đi bộ vội vã tới lui không kịp nhìn rõ mặt, dẫm nát vũng nước trên vạch ngựa vằn, nước bẩn bắn tung tóe.
Nguyễn Mân bật cần gạt lau đi hơi sương đọng trên kính. Ngoài xe nóng ẩm, hễ đi một đoạn là đọng một lớp sương.
Di động có nhiều dấu chấm đỏ chưa đọc, nhưng người được cho ra khỏi danh sách chặn thì im lìm.
Nguyễn Mân phồng má như con cá vàng đuôi đỏ, nhưng không thể xuống nước chủ động gửi tin được.
Ngày ấy, cô vừa thêm một cây xúc xích hun khói vào hộp cơm tiện lợi “chanh sả”, vừa hậm hực hủy chặn Trần Sơn Dã.
Dầu gì cũng đã ngủ hai lần, có ra sao cũng nên trao đổi vài câu, hỏi rõ có phải anh ta có gia đình thật không, nếu có thì dừng tại đây, chớ dùng dằng dây dưa nữa.
Biết đâu chừng là con của thân thích? Biết đâu chừng là cháu trai thì sao? Nguyễn Mân cắn miếng xúc xích tự an ủi bản thân.
Song khi nhấp vào Moments của Trần Sơn Dã, cô chỉ nhìn thấy một đường dài xám xịt.
Bị giới hạn? Hay bị chặn rồi?
Xúc xích trong miệng tức thì mất vị, cô thả đũa, gõ vào khung đánh chữ.
Đầu ngón tay run run, ấn sai ghép vần trên bàn phím hoài, sai mãi những từ nhập liệu, cô cứ xóa rồi gõ lại miết, tức tối như thể có lưỡi dao cứa trong tim.
Câu「Trần Sơn Dã? 」 và dấu chấm đỏ không thể gửi đi khiến cô lơ đễnh suốt mấy ngày sau. Gửi sai hàng, nhập sai đơn, báo sai giá, ra ngoài giao hàng một lần là đụng đuôi một lần, giải quyết riêng bồi thường tiền, vết thương trên đầu xe càng ngày càng nhiều.
Cô không xóa WeChat và số điện thoại của Trần Sơn Dã, nhưng để nguyên vậy thì cô không có can đảm tiến một bước.